Chương 8: Ngày mới vui vẻ
khuôn mặt thân quen lù lù hiện lên trước mặt. Thanh Tiêu hoảng hốt lùi người về sau. Thấy cô gần ngã, Thẩm Dục tốt bụng nhắc Thanh Tiêu:" lùi nữa sẽ dập đít đấy!"
" Mẹ nó " Thanh Tiêu vơ đại cái gối bên cạnh không nể nang ném thẳng vào mặt Thẩm Dục.Né gối.Dực Thâm chớp lấy thời cơ nắm lấy tay Thanh Tiêu,tiến sát mặt Thanh Tiêu.Mặt hai người gần nhau đến nỗi mũi của cô sắp chạm mũi của Dực Thâm:" aaa nóng, hình như mặt cô đang đỏ".Thanh Tiêu có cảm giác Dực Thâm sắp nuốt sống cô vào bụng luôn rồi:" Làm sao,làm sao bây giờ...huhu.."
Thẩm Dục ép Thanh Tiêu ngã xuống ghế.Ôm lấy gáy cô áp sát khiến khoảng cách hai người sát chặt nhau,mùi thơm nước hoa thoang thoảng của Dực Thâm không hề thay đổi vẫn giống trước làm cô không khỏi nhớ một số chuyện trước kia. Mất phòng bị.Môi cô bị Dực Thâm chiếm đoạt.Hắn ta mạnh bạo tiến vào trong khoang miệng của cô quấn lấy không buông, càn quét.Thanh Tiêu tức giận muốn đẩy Dực Thâm.Ý nghĩ còn chưa được bắt đầu thực hiện thì đã bị Dực Thâm dập tắt, lấy tay đang ôm eo cô giữ chặt hai tay cô.
Dực Thâm quá hiểu Thanh Tiêu.
Bị hôn đến mức sắp thở không nổi.Dực Thâm mới buông tha cho Thanh Tiêu.
" Vợ yêu,ngày mới vui vẻ!" Từng câu từng chữ Dực Thâm đều nhấn mạnh đến nỗi làm Thanh Tiêu lạnh hết cả sống lưng.
Anh ngồi đợi cô tới tận ba giờ sáng.Còn cô ở bên ngoài ngao du đông tây khắp thiên hạ.Lúc chuẩn bị phái người đi trói cô khiêng về.Thì Thanh Tiêu tự biết điều quay về làm cơn tức giận sắp nổ bị dẹp xuống:
" Sao.Em đang thất vọng không có chuyện gì xảy ra tiếp nữa sao!" Vừa giả trân hỏi han ân cần Thanh Tiêu..Tay của Dực Thâm không biết từ khi nào đã luồng vào váy của Thanh Tiêu... uyển chuyển.Bàn tay mát lạnh làm Thanh Tiêu đang chìm đắm trong tuyệt vọng vì một thời gian tới chắc chắn cô sẽ không bao giờ có ngày nào được sống yên ổn, Dực Thâm đụng phải chỗ nhạy cảm làm cô giật bắn người nhanh chóng lấy lại tỉnh tảo hất tay Dực Thâm ra.
" Chát" năm ngón tay nhỏ nhắn của Thanh Tiêu lập tức xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của Dực Thâm.
- Nhắc lại một lần nữa.Tôi không còn là người của anh nữa!
Thanh Tiêu lạnh giọng nhắc nhở Dực Thâm.
- Mà là vợ!
- DỰC THÂM!
Thanh Tiêu tức phát điên với độ dày hơn cả bê tông, không có liêm sỉ của Dực Thâm:
"Đồ vô liêm sỉ"
- " Mình em mới được " Dực Thâm bỉ ổi trả lời.
" Đồ khùng "
- Còn gì nữa không!?.Dực Thâm đứng khoanh tay nhìn Thanh Tiêu.
Cô không muốn chọc tức tên gia hoả này liền trả lời:" không!"
" Vậy thì đi ngủ "
"..." Thanh Tiêu bất mãn nhìn bóng lưng Dực Thâm đang thong thả như chủ nhà còn coi chỉ là khách đến chơi đi vào phòng ngủ của cô.
Không nghe thấy tiếng bước chân đi theo.Dực Thâm ngoảnh đầu nói:
" cho em hai lựa chọn.Một tự vào.Hai tôi lăn em vào! "
Nói xong Dực Thâm dứt khoát bước đi.Thanh Tiêu miễn cưỡng lê từng bước đi nặng nề đi vào phòng ngủ.Cô thà tự đi còn hơn là để hắn ta lăn.Chắc đến sáng cô vẫn chưa đi tới được cửa phòng ngủ.
Mở cửa thấy Dực Thâm đang kéo rèm cửa sổ.Thanh Tiêu im lặng ngoan ngoãn nghe lời như chú thỏ con leo trên giường đắp chăn nhắm mắt ngủ.
Soạt soạt.
Là Dực Thâm đang đắp chăn ngay ngắn lại cho cô rồi đi ra ngoài.
Thanh Tiêu đang giả vờ ngủ nên cô phải diễn cho xong vở diễn nên không hỏi Dực Thâm đi đâu.
Mười phút.Mười lăm.Hai mươi phút trôi qua.Thanh Tiêu cô gắng lắng nghe tiếng động ở bên ngoài nhưng chả nghe được gì. Tất cả đều Yên tĩnh.
Lo lắng Thanh Tiêu nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài khám thính tình hình.Tiến tới sopha phòng khách cô thấy Dực Thâm đang ngủ trên ghế sopha.
Không nỡ để anh chịu lạnh.Cô xoay người vào phòng lấy chăn đắp cho Dực Thâm.Rồi Nhẹ nhàng quay về phòng.Cánh cửa vừa khép.Ở góc nhỏ nào đó ôm chiếc chăn nhỏ mỉm cười tủm tỉm.Cô còn quan tâm anh.Anh vẫn còn cơ hội.
Ôm chăn vợ yêu tận tay đắp. Thẩm Dục người thiếu ngủ trầm trọng suốt ba năm ngày ngủ bốn tiếng làm một giấc đến tận mười một giờ trưa ngày hôm sau.Nếu Thư kí kim không
" Mẹ nó " Thanh Tiêu vơ đại cái gối bên cạnh không nể nang ném thẳng vào mặt Thẩm Dục.Né gối.Dực Thâm chớp lấy thời cơ nắm lấy tay Thanh Tiêu,tiến sát mặt Thanh Tiêu.Mặt hai người gần nhau đến nỗi mũi của cô sắp chạm mũi của Dực Thâm:" aaa nóng, hình như mặt cô đang đỏ".Thanh Tiêu có cảm giác Dực Thâm sắp nuốt sống cô vào bụng luôn rồi:" Làm sao,làm sao bây giờ...huhu.."
Thẩm Dục ép Thanh Tiêu ngã xuống ghế.Ôm lấy gáy cô áp sát khiến khoảng cách hai người sát chặt nhau,mùi thơm nước hoa thoang thoảng của Dực Thâm không hề thay đổi vẫn giống trước làm cô không khỏi nhớ một số chuyện trước kia. Mất phòng bị.Môi cô bị Dực Thâm chiếm đoạt.Hắn ta mạnh bạo tiến vào trong khoang miệng của cô quấn lấy không buông, càn quét.Thanh Tiêu tức giận muốn đẩy Dực Thâm.Ý nghĩ còn chưa được bắt đầu thực hiện thì đã bị Dực Thâm dập tắt, lấy tay đang ôm eo cô giữ chặt hai tay cô.
Dực Thâm quá hiểu Thanh Tiêu.
Bị hôn đến mức sắp thở không nổi.Dực Thâm mới buông tha cho Thanh Tiêu.
" Vợ yêu,ngày mới vui vẻ!" Từng câu từng chữ Dực Thâm đều nhấn mạnh đến nỗi làm Thanh Tiêu lạnh hết cả sống lưng.
Anh ngồi đợi cô tới tận ba giờ sáng.Còn cô ở bên ngoài ngao du đông tây khắp thiên hạ.Lúc chuẩn bị phái người đi trói cô khiêng về.Thì Thanh Tiêu tự biết điều quay về làm cơn tức giận sắp nổ bị dẹp xuống:
" Sao.Em đang thất vọng không có chuyện gì xảy ra tiếp nữa sao!" Vừa giả trân hỏi han ân cần Thanh Tiêu..Tay của Dực Thâm không biết từ khi nào đã luồng vào váy của Thanh Tiêu... uyển chuyển.Bàn tay mát lạnh làm Thanh Tiêu đang chìm đắm trong tuyệt vọng vì một thời gian tới chắc chắn cô sẽ không bao giờ có ngày nào được sống yên ổn, Dực Thâm đụng phải chỗ nhạy cảm làm cô giật bắn người nhanh chóng lấy lại tỉnh tảo hất tay Dực Thâm ra.
" Chát" năm ngón tay nhỏ nhắn của Thanh Tiêu lập tức xuất hiện trên gương mặt hoàn mỹ của Dực Thâm.
- Nhắc lại một lần nữa.Tôi không còn là người của anh nữa!
Thanh Tiêu lạnh giọng nhắc nhở Dực Thâm.
- Mà là vợ!
- DỰC THÂM!
Thanh Tiêu tức phát điên với độ dày hơn cả bê tông, không có liêm sỉ của Dực Thâm:
"Đồ vô liêm sỉ"
- " Mình em mới được " Dực Thâm bỉ ổi trả lời.
" Đồ khùng "
- Còn gì nữa không!?.Dực Thâm đứng khoanh tay nhìn Thanh Tiêu.
Cô không muốn chọc tức tên gia hoả này liền trả lời:" không!"
" Vậy thì đi ngủ "
"..." Thanh Tiêu bất mãn nhìn bóng lưng Dực Thâm đang thong thả như chủ nhà còn coi chỉ là khách đến chơi đi vào phòng ngủ của cô.
Không nghe thấy tiếng bước chân đi theo.Dực Thâm ngoảnh đầu nói:
" cho em hai lựa chọn.Một tự vào.Hai tôi lăn em vào! "
Nói xong Dực Thâm dứt khoát bước đi.Thanh Tiêu miễn cưỡng lê từng bước đi nặng nề đi vào phòng ngủ.Cô thà tự đi còn hơn là để hắn ta lăn.Chắc đến sáng cô vẫn chưa đi tới được cửa phòng ngủ.
Mở cửa thấy Dực Thâm đang kéo rèm cửa sổ.Thanh Tiêu im lặng ngoan ngoãn nghe lời như chú thỏ con leo trên giường đắp chăn nhắm mắt ngủ.
Soạt soạt.
Là Dực Thâm đang đắp chăn ngay ngắn lại cho cô rồi đi ra ngoài.
Thanh Tiêu đang giả vờ ngủ nên cô phải diễn cho xong vở diễn nên không hỏi Dực Thâm đi đâu.
Mười phút.Mười lăm.Hai mươi phút trôi qua.Thanh Tiêu cô gắng lắng nghe tiếng động ở bên ngoài nhưng chả nghe được gì. Tất cả đều Yên tĩnh.
Lo lắng Thanh Tiêu nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài khám thính tình hình.Tiến tới sopha phòng khách cô thấy Dực Thâm đang ngủ trên ghế sopha.
Không nỡ để anh chịu lạnh.Cô xoay người vào phòng lấy chăn đắp cho Dực Thâm.Rồi Nhẹ nhàng quay về phòng.Cánh cửa vừa khép.Ở góc nhỏ nào đó ôm chiếc chăn nhỏ mỉm cười tủm tỉm.Cô còn quan tâm anh.Anh vẫn còn cơ hội.
Ôm chăn vợ yêu tận tay đắp. Thẩm Dục người thiếu ngủ trầm trọng suốt ba năm ngày ngủ bốn tiếng làm một giấc đến tận mười một giờ trưa ngày hôm sau.Nếu Thư kí kim không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất