Chương 6
Mẹ Nhậm gần đây đang theo dõi một bộ phim truyền hình mà Hà Lạc Lạc diễn, tận đáy lòng bà rất thích đứa trẻ đáng yêu này:
"Lạc Lạc cứ tự nhiên mà ngồi đi, đoạn thời gian trước dì còn bảo Tiểu Hào mang con về nhà chơi, nó lại nói con bận, không có liên lạc nhiều với con, đều là mượn cớ cả, thằng nhóc thối này cuối cùng cũng chịu đem con về đây rồi, dì rất thích bộ phim truyền hình mới đây của con, con nói cho dì nghe một chút nữ chính đấy cuối cùng thế nào a"
Mẹ Nhậm bắt lấy Hà Lạc Lạc nói chuyện rất lâu, mặc kệ ba Nhậm cùng Nhậm Hào ở một bên nhìn nhau, ba Nhậm cũng một mực mà len lén quan sát Hà Lạc Lạc, ông còn đưa đến cho cậu một bát bánh trôi, giọng nói rất nghiêm túc nhưng lại mang theo sự quan tâm mà nói:
"Tiểu tử này cũng quá gầy rồi, ăn nhiều một chút."
Ăn xong bánh trôi mẹ Nhậm cuối cùng cũng đem người thả ra, đi làm việc nhà.
Nhậm Hào đưa Lạc Lạc về phòng của mình, bởi vì Nhậm Hào cũng hiếm khi về nhà ở Thiệu Hưng, rất nhiều đồ đạc trong phòng đều là đồ mà anh để lại hồi cao trung. Hà Lạc Lạc nhìn thấy ván trượt của anh, bóng rổ, còn có rất nhiều ảnh tốt nghiệp cao trung của anh được bày trên bàn. Cậu nhìn những đồ vật này, tưởng tượng những quá khứ kia của anh cậu đều không tham dự vào, những thứ thuộc về thanh xuân của Nhậm Hào cậu chưa từng tham dự qua.
"Gần đây em có khoẻ không?"
Nhậm Hào mở lời nói ra một câu chào hỏi kiểu tiêu chuẩn sau một cuộc cửu biệt trùng phùng.
Hà Lạc Lạc cũng không trả lời câu hỏi này, bởi vì cậu muốn nói rằng cậu không tốt, nhưng mà cậu biết nói ra rồi sẽ còn ngại ngùng hơn vậy nên cậu cũng chuyển chủ đề khác:
"Bài hát của anh em nghe qua rồi, thực sự rất hay, nhưng em không giống với Trương Nhan Tề có thể viết cho anh một đoạn âm nhạc để tán thưởng, em chỉ có thể nói, thực sự rất tuyệt vời, tuy rằng những lời này nói ra có chút muộn. "
"Không muộn."
Kỳ thực Nhậm Hào có chút sợ sau khi Hà Lạc Lạc chia tay với anh, sẽ cắt đứt hết toàn bộ tin tức về anh, bởi vì những bài hát của anh ấy có rất nhiều lời là viết cho cậu."
"Nhậm Hào, anh có biết không? Hôm nay trên đường lái xe đến đây, em lại nhớ đến khoảng thời gian lúc em và anh mới ở bên nhau, lúc đó anh đưa cho em một bản lịch trình du lịch, trước kia em luôn thích hỏi anh rất nhiều câu hỏi, và mỗi ngày em đều hỏi tới tận 100 câu.
Chúng ta thường hay thảo luận về việc nhà của hai ta rốt cuộc có bao nhiêu gần, công ty ở Thượng Hải có bao nhiêu gần, nhưng tại sao chưa lần nào chúng ta cùng nhau đến những nơi đó.
Thế là lúc đó anh liền đặc biệt vì em mà sắp xếp một kế hoạch các con đường đi từ Tiêu Sơn đến Kha Kiều, sau đó anh còn nghiêm chỉnh mà gửi bản lịch trình đó cho em.
Em vẫn còn nhớ chiếc xe buýt giá 1 tệ số 566 Kha Kiều, lúc đó em thực sự cảm thấy rất thần kỳ.
Cuối bản lịch trình anh lại còn phân tích tổng kết, anh tổng kết rằng phương án xe buýt 1 tệ kia rất thích hợp với một Kim Ngưu như em. Em lúc đó còn phàn nàn về anh, chê anh dùng cái phương thức này để trêu ghẹo em.
Kỳ thực sau khi chia tay, em thi thoảng lại luôn nhớ về những điều nhỏ nhặt này, trong nửa năm kia, chúng ta đã bỏ qua quá nhiều thứ tự nhiên nhất. "
"Sân Thượng", em đã nghe rồi, em rất thích món quà này."
"Em đại diện cho Hà Lạc Lạc ở quá khứ đó, cảm ơn anh..."
Nhậm Hào trong một lúc tạm thời không biết nói thế nào, đối với việc chia tay lúc đó anh đã nhiều lần muốn giải thích và cứu vãn, nhưng đến thời khắc mấu chốt anh lại chọn rút lui.
"Vậy cho nên... Nhậm Hào"
Hà Lạc Lạc khẽ thở dài:
"Chúng ta... vẫn là bạn bè đúng không?"
"Lạc Lạc, em cũng biết đó, anh..."
Thực ra Nhậm Hào không muốn đem mối quan hệ của anh và Lạc Lạc định nghĩa thành bạn bè, nhưng những gì diễn ra vào ngày hôm nay quá mức đột ngột, nếu như muốn tái hợp, anh thực sự có rất nhiều điều lo lắng, anh vẫn cảm thấy ít nhất lúc này chưa phải là lúc thích hợp.
"Em biết cái gì, anh không nói, em làm sao biết được?"
"..."
Lần này đổi thành Nhậm Hào thở dài:
"Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ mãi luôn là bạn bè."
"Anh thực sự nghĩ rằng chuyện này là tất cả những gì em muốn sao?"
Hà Lạc Lạc tự cười chế giễu:
"Thôi vậy, tranh cãi về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu vẫn là bạn bè, vậy "Vô tội và tà ác" anh sẽ diễn chứ? Cơ hội tốt như vậy anh đừng bỏ lỡ, em đã bày tỏ ý kiến của mình với đạo diễn rồi, anh diễn em sẽ diễn. "
_____
Sau hôm đó, Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc cũng không liên lạc gì nữa, ngẫu nhiên sẽ từ bạn bè hoặc lướt mạng mà biết được tình hình của Hà Lạc Lạc gần đây.
Sau mấy ngày đầu năm, Nhậm Hào và đoàn đội của Lương Ngọc đã gặp mặt nhau, rất ăn nhịp với nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Vai diễn cũng chính thức được quyết định, vì để phối hợp với lịch trình của Hà Lạc Lạc, muốn đợi cậu quay cho xong chương trình tống nghệ, vậy cho nên đoàn phim quyết định giữa tháng 3 sẽ khai máy. Tận dụng tháng này, Nhậm Hào cũng vừa hay tiến hành học về diễn xuất. Cũng một năm không diễn rồi, cả cảm giác và trạng thái đều cần phải tìm lại. Trong một tháng này anh phải liên tục cố gắng tìm hiểu rõ diễn biến tinh thần của nhân vật Cố Thành, cũng đại khái nắm chắc. Trước lễ khai máy, nhóm sản xuất và toàn bộ các diễn viên đều tập hợp lại, tiến hành 3 lần đọc kịch bản.
Suy nghĩ của Nhậm Hào cuối cùng cũng bị kéo lại, vào hôm còn ở Kha Kiều rõ ràng đã nói rõ sẽ là bạn bè, nhưng khi nhìn thấy Hà Lạc Lạc ở trước mặt, đối với bất cứ ai cũng thân thiết, duy chỉ có đối với anh là luôn bảo trì cảm giác xa cách, trong lòng anh liền phiền não vừa không rõ tư vị.
Buổi đọc kịch bản cũng coi như khá thuận lợi, mặc kệ mối quan hệ cá nhân có như thế nào, một khi bước vào trạng thái công việc, cả hai đều biểu hiện ra tố chất nghề nghiệp, rất nhanh liền nhập vai. Đạo diễn đối với biểu hiện của Nhậm Hào khá là vừa ý, còn khen ngợi anh ấy có phải rất cố gắng làm bài tập về nhà hay không. Mà Hà Lạc Lạc sau khi kết thúc chương trình tống nghệ liền ngựa không dừng vó mà chạy đến bên này, cả trạng thái và sự chuẩn bị đều chưa được hoàn mĩ. Nhưng Lương Ngọc cũng tỏ vẻ hiểu ý, khuyên cậu về nhà hảo hảo mà nghỉ ngơi, không phải vội, dùng thời gian từ từ tìm hiểu.
Vào giữa tháng 3, "Vô tội và tà ác" chính thức khai máy, lúc mới bắt đầu tiến độ quay phim không được suông sẻ, đội chế tác của Lương Ngọc mặc dù còn non trẻ, nhưng lại có sự chuyên nghiệp ngoài dự liệu, đối với diễn xuất của diễn viên cũng cố gắng trở nên hoàn mĩ đến rất hà khắc. Ở giai đoạn đầu của các cảnh quay, cả Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc đều không thể hoàn toàn nhập vào vai diễn, Lương Ngọc cũng không hề vội vàng, giảm lại tiến độ, hỗ trợ bọn họ từng bước từng bước nhập diễn, tìm hiểu chi tiết từng câu từng dòng trong kịch bản. Điều này cũng khiến cho cả hai nhìn thấy thực lực của vị đạo diễn tuổi tác còn trẻ nhưng đã nhận được giải thưởng quốc tế này, quả thật là danh bất hư truyền.
Sau khi trải qua giai đoạn rèn luyện, việc quay chụp sau đó cũng dần dần thuận lời. Có thể trong một đoạn thời gian ngắn như vậy, đối với vai diễn có sự hiểu biết rõ ràng như vậy, diễn xuất của cả Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc đều vượt qua sự mong đợi của Lương Ngọc.
"Lạc Lạc cứ tự nhiên mà ngồi đi, đoạn thời gian trước dì còn bảo Tiểu Hào mang con về nhà chơi, nó lại nói con bận, không có liên lạc nhiều với con, đều là mượn cớ cả, thằng nhóc thối này cuối cùng cũng chịu đem con về đây rồi, dì rất thích bộ phim truyền hình mới đây của con, con nói cho dì nghe một chút nữ chính đấy cuối cùng thế nào a"
Mẹ Nhậm bắt lấy Hà Lạc Lạc nói chuyện rất lâu, mặc kệ ba Nhậm cùng Nhậm Hào ở một bên nhìn nhau, ba Nhậm cũng một mực mà len lén quan sát Hà Lạc Lạc, ông còn đưa đến cho cậu một bát bánh trôi, giọng nói rất nghiêm túc nhưng lại mang theo sự quan tâm mà nói:
"Tiểu tử này cũng quá gầy rồi, ăn nhiều một chút."
Ăn xong bánh trôi mẹ Nhậm cuối cùng cũng đem người thả ra, đi làm việc nhà.
Nhậm Hào đưa Lạc Lạc về phòng của mình, bởi vì Nhậm Hào cũng hiếm khi về nhà ở Thiệu Hưng, rất nhiều đồ đạc trong phòng đều là đồ mà anh để lại hồi cao trung. Hà Lạc Lạc nhìn thấy ván trượt của anh, bóng rổ, còn có rất nhiều ảnh tốt nghiệp cao trung của anh được bày trên bàn. Cậu nhìn những đồ vật này, tưởng tượng những quá khứ kia của anh cậu đều không tham dự vào, những thứ thuộc về thanh xuân của Nhậm Hào cậu chưa từng tham dự qua.
"Gần đây em có khoẻ không?"
Nhậm Hào mở lời nói ra một câu chào hỏi kiểu tiêu chuẩn sau một cuộc cửu biệt trùng phùng.
Hà Lạc Lạc cũng không trả lời câu hỏi này, bởi vì cậu muốn nói rằng cậu không tốt, nhưng mà cậu biết nói ra rồi sẽ còn ngại ngùng hơn vậy nên cậu cũng chuyển chủ đề khác:
"Bài hát của anh em nghe qua rồi, thực sự rất hay, nhưng em không giống với Trương Nhan Tề có thể viết cho anh một đoạn âm nhạc để tán thưởng, em chỉ có thể nói, thực sự rất tuyệt vời, tuy rằng những lời này nói ra có chút muộn. "
"Không muộn."
Kỳ thực Nhậm Hào có chút sợ sau khi Hà Lạc Lạc chia tay với anh, sẽ cắt đứt hết toàn bộ tin tức về anh, bởi vì những bài hát của anh ấy có rất nhiều lời là viết cho cậu."
"Nhậm Hào, anh có biết không? Hôm nay trên đường lái xe đến đây, em lại nhớ đến khoảng thời gian lúc em và anh mới ở bên nhau, lúc đó anh đưa cho em một bản lịch trình du lịch, trước kia em luôn thích hỏi anh rất nhiều câu hỏi, và mỗi ngày em đều hỏi tới tận 100 câu.
Chúng ta thường hay thảo luận về việc nhà của hai ta rốt cuộc có bao nhiêu gần, công ty ở Thượng Hải có bao nhiêu gần, nhưng tại sao chưa lần nào chúng ta cùng nhau đến những nơi đó.
Thế là lúc đó anh liền đặc biệt vì em mà sắp xếp một kế hoạch các con đường đi từ Tiêu Sơn đến Kha Kiều, sau đó anh còn nghiêm chỉnh mà gửi bản lịch trình đó cho em.
Em vẫn còn nhớ chiếc xe buýt giá 1 tệ số 566 Kha Kiều, lúc đó em thực sự cảm thấy rất thần kỳ.
Cuối bản lịch trình anh lại còn phân tích tổng kết, anh tổng kết rằng phương án xe buýt 1 tệ kia rất thích hợp với một Kim Ngưu như em. Em lúc đó còn phàn nàn về anh, chê anh dùng cái phương thức này để trêu ghẹo em.
Kỳ thực sau khi chia tay, em thi thoảng lại luôn nhớ về những điều nhỏ nhặt này, trong nửa năm kia, chúng ta đã bỏ qua quá nhiều thứ tự nhiên nhất. "
"Sân Thượng", em đã nghe rồi, em rất thích món quà này."
"Em đại diện cho Hà Lạc Lạc ở quá khứ đó, cảm ơn anh..."
Nhậm Hào trong một lúc tạm thời không biết nói thế nào, đối với việc chia tay lúc đó anh đã nhiều lần muốn giải thích và cứu vãn, nhưng đến thời khắc mấu chốt anh lại chọn rút lui.
"Vậy cho nên... Nhậm Hào"
Hà Lạc Lạc khẽ thở dài:
"Chúng ta... vẫn là bạn bè đúng không?"
"Lạc Lạc, em cũng biết đó, anh..."
Thực ra Nhậm Hào không muốn đem mối quan hệ của anh và Lạc Lạc định nghĩa thành bạn bè, nhưng những gì diễn ra vào ngày hôm nay quá mức đột ngột, nếu như muốn tái hợp, anh thực sự có rất nhiều điều lo lắng, anh vẫn cảm thấy ít nhất lúc này chưa phải là lúc thích hợp.
"Em biết cái gì, anh không nói, em làm sao biết được?"
"..."
Lần này đổi thành Nhậm Hào thở dài:
"Chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ mãi luôn là bạn bè."
"Anh thực sự nghĩ rằng chuyện này là tất cả những gì em muốn sao?"
Hà Lạc Lạc tự cười chế giễu:
"Thôi vậy, tranh cãi về chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu vẫn là bạn bè, vậy "Vô tội và tà ác" anh sẽ diễn chứ? Cơ hội tốt như vậy anh đừng bỏ lỡ, em đã bày tỏ ý kiến của mình với đạo diễn rồi, anh diễn em sẽ diễn. "
_____
Sau hôm đó, Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc cũng không liên lạc gì nữa, ngẫu nhiên sẽ từ bạn bè hoặc lướt mạng mà biết được tình hình của Hà Lạc Lạc gần đây.
Sau mấy ngày đầu năm, Nhậm Hào và đoàn đội của Lương Ngọc đã gặp mặt nhau, rất ăn nhịp với nhau, trò chuyện vô cùng vui vẻ. Vai diễn cũng chính thức được quyết định, vì để phối hợp với lịch trình của Hà Lạc Lạc, muốn đợi cậu quay cho xong chương trình tống nghệ, vậy cho nên đoàn phim quyết định giữa tháng 3 sẽ khai máy. Tận dụng tháng này, Nhậm Hào cũng vừa hay tiến hành học về diễn xuất. Cũng một năm không diễn rồi, cả cảm giác và trạng thái đều cần phải tìm lại. Trong một tháng này anh phải liên tục cố gắng tìm hiểu rõ diễn biến tinh thần của nhân vật Cố Thành, cũng đại khái nắm chắc. Trước lễ khai máy, nhóm sản xuất và toàn bộ các diễn viên đều tập hợp lại, tiến hành 3 lần đọc kịch bản.
Suy nghĩ của Nhậm Hào cuối cùng cũng bị kéo lại, vào hôm còn ở Kha Kiều rõ ràng đã nói rõ sẽ là bạn bè, nhưng khi nhìn thấy Hà Lạc Lạc ở trước mặt, đối với bất cứ ai cũng thân thiết, duy chỉ có đối với anh là luôn bảo trì cảm giác xa cách, trong lòng anh liền phiền não vừa không rõ tư vị.
Buổi đọc kịch bản cũng coi như khá thuận lợi, mặc kệ mối quan hệ cá nhân có như thế nào, một khi bước vào trạng thái công việc, cả hai đều biểu hiện ra tố chất nghề nghiệp, rất nhanh liền nhập vai. Đạo diễn đối với biểu hiện của Nhậm Hào khá là vừa ý, còn khen ngợi anh ấy có phải rất cố gắng làm bài tập về nhà hay không. Mà Hà Lạc Lạc sau khi kết thúc chương trình tống nghệ liền ngựa không dừng vó mà chạy đến bên này, cả trạng thái và sự chuẩn bị đều chưa được hoàn mĩ. Nhưng Lương Ngọc cũng tỏ vẻ hiểu ý, khuyên cậu về nhà hảo hảo mà nghỉ ngơi, không phải vội, dùng thời gian từ từ tìm hiểu.
Vào giữa tháng 3, "Vô tội và tà ác" chính thức khai máy, lúc mới bắt đầu tiến độ quay phim không được suông sẻ, đội chế tác của Lương Ngọc mặc dù còn non trẻ, nhưng lại có sự chuyên nghiệp ngoài dự liệu, đối với diễn xuất của diễn viên cũng cố gắng trở nên hoàn mĩ đến rất hà khắc. Ở giai đoạn đầu của các cảnh quay, cả Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc đều không thể hoàn toàn nhập vào vai diễn, Lương Ngọc cũng không hề vội vàng, giảm lại tiến độ, hỗ trợ bọn họ từng bước từng bước nhập diễn, tìm hiểu chi tiết từng câu từng dòng trong kịch bản. Điều này cũng khiến cho cả hai nhìn thấy thực lực của vị đạo diễn tuổi tác còn trẻ nhưng đã nhận được giải thưởng quốc tế này, quả thật là danh bất hư truyền.
Sau khi trải qua giai đoạn rèn luyện, việc quay chụp sau đó cũng dần dần thuận lời. Có thể trong một đoạn thời gian ngắn như vậy, đối với vai diễn có sự hiểu biết rõ ràng như vậy, diễn xuất của cả Nhậm Hào và Hà Lạc Lạc đều vượt qua sự mong đợi của Lương Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất