Vô Ý Câu Dẫn

Chương 54

Trước
Một người đang rảo bước trên hành lang bệnh viện, phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có.

Anh ta mặc quân phục màu đen, quân hàm đã bị gỡ xuống, khí chất lạnh như băng, nhìn đôi chân thon dài là biết người này có dáng người đẹp.

Anh ta đi rất nhanh, rồi dừng bước trước một phòng bệnh.

Anh bỏ mũ xuống, gương mặt anh tuấn lộ ra dưới ánh đèn, vừa mở cửa phòng đã nhanh chóng nhào đến ôm lấy người trong lòng đang nằm trên giường, khẽ gọi: "Tử Phương..."

"Hửm..." Tuyên Tử Phương đang ngủ say, đột nhiên bị người nào đó ôm chặt không thở nổi, bừng tỉnh thì nhìn thấy gương mặt người kia sát bên mình, ngạc nhiên la lên: "Thầy!?"

"Anh rất nhớ em." Tô Kỷ hít một hơi thật sâu, trên người Tuyên Tử Phương có mùi sữa nhàn nhạt thật thơm, tâm trạng tốt hẳn lên.

"Anh... sao anh lại về rồi!" Tuyên Tử Phương tỉnh ngủ, tròn mắt hỏi: "Không phải anh nói là một tuần nữa anh mới về sao?"

Tô Kỷ đáp: "Không thể để em lại được, về trước tính sau."

Tuyên Tử Phương nhìn anh chằm chằm.

Tô Kỷ híp mắt hỏi: "Sao, thấy anh trở về nên em không vui sao?"

Tuyên Tử Phương lập tức lắc đầu, đáp: "Không, em vui quá thôi." Cậu gãi má, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói: "Anh xem con mình không... Ứm!"

Không để cậu nói xong, Tô Kỷ đã hôn lên đôi môi cậu, tựa như con cá mắc cạn, không ngừng cướp lấy nước bọt trong khoang miệng cậu. Nụ hôn dữ dội hơn bình thường, trút hết nỗi lo lắng, sợ hãi mấy ngày liên tiếp của anh. Anh hôn cậu đến mức đầu óc cậu choáng váng, rát đầu lưỡi lẫn môi.

Chỉ hận không thể ăn cậu vào bụng.

"Ưm..."

Tuyên Tử Phương siết lấy áo Tô Kỷ, suýt chút nữa không thở được.

Cho đến khi Tô Kỷ thỏa mãn mới buông cậu ra, ngón tay anh lướt nhẹ trên bờ môi sưng đỏ ướt át của cậu, ánh mắt tối dần.

"..." Tuyên Tử Phương nhìn thấy ánh mắt này của anh, đột nhiên cảm thấy có mùi nguy hiểm phảng phất đâu đây, khẽ gọi: "Thầy... thầy ơi?"

Tô Kỷ hít một hơi thật sâu, hỏi: "Con mình đâu? Không phải muốn cho anh nhìn con một cái hay sao?"

"À, đây!" Tuyên Tử Phương xốc chăn ngồi dậy, đứa nhỏ thứ hai của hai người đang nằm trong chiếc nôi cạnh giường bệnh say giấc nồng.

Bé mới sinh được hai tuần, nhìn qua vẫn còn hơi nhiều nếp nhăn. Do sinh non nên bé hơi nhỏ hơn so với Nháo Nháo lúc mới sinh, trộm vía bé rất khỏe mạnh.

Bé hơi bất ngờ khi được cha bế lên. Dường như cảm giác có người lạ ôm mình, bé con mở mắt, đôi mắt nhỏ ướt át nhìn cha mình.

Sau đó, bé khóc ré lên.

Toàn thân Tô Kỷ cứng đờ.

Tuyên Tử Phương nén cười bồng con, nhẹ nhàng dỗ bé, nói với Tô Kỷ: "Có lẽ vì con còn nhỏ nên không thoải mái, chờ con lớn lên sẽ không vậy nữa."

"Ừ." Tô Kỷ buồn buồn đáp.

Nháo Nháo bị tiếng khóc của em trai đánh thức, bé tròn mắt nhìn quanh, phát hiện ông bố mình lâu ngày không gặp đang ở trong phòng, liền cười hì hì bò xuống sofa, xà nẹo xà nẹo đi đến bên cha, ôm chân cha mình, nói: "Cha... Ôm!"

"..." Tô Kỷ vừa buồn con út, nhìn sang đứa con trưởng, mềm lòng ôm lấy Nháo Nháo, đặt bé ngồi trên đùi mình.

Nháo Nháo rất thích nhìn em trai nhỏ nhắn mềm mềm của mình, bé bắt lấy cánh tay Tô Kỷ, kích động giới thiệu: "Đây là em trai con á!"



"... Cha biết."

"Con muốn đặt tên cho em trai con!" Nháo Nháo vui vẻ nói: "Gọi là Tô Tiểu Tuyên!"

"..." Tô Kỷ nén cười, điềm tĩnh nói: "Con đặt tên dở quá, cha mới là cha nó. Hơn nữa, con là Tô Tuyên, em trai con lại là Tô Tiểu Tuyên, nghe sai trái lắm biết không?"

Nháo Nháo nghe không hiểu lắm, nhưng nhìn sắc mặt Tô Kỷ, bé nhận ra mình đã làm chuyện gì sai trái rồi, vội vàng lủi vào trong chăn Tuyên Tử Phương, chổng mông về phía Tô Kỷ.

Tô Kỷ lại cảm thấy bực bội.

"Anh so đo với con làm gì!" Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười, kéo Nháo Nháo ra khỏi chăn, nói: "Còn con nữa, suốt ngày cứ chọc cha con giận!"

Nháo Nháo uốn éo bò vào ôm lấy Tuyên Tử Phương, vẻ mặt như muốn lè lưỡi lêu lêu Tô Kỷ.

Tô Kỷ kiềm chế không nhéo mông Tô Tuyên, anh suy nghĩ một lát, nói: "Đặt tên cho con là Tô Phương."

Tuyên Tử Phương: "..."

Trình độ đặt tên của anh cũng tệ lắm biết không?

Con trưởng là Tô Tuyên, con út là Tô Phương, lỡ về sau còn sinh thêm đứa nữa thì gọi là gì đây?

Cha con hai người không đáng tin như nhau!

Nhưng mà việc lớn trong nhà đều do Tô Kỷ làm chủ, bao gồm cả việc đặt tên cho con. Hơn nữa Tô Phương nghe cũng hay hay.

Tuyên Tử Phương và Nháo Nháo đã chấp nhận, hy vọng đứa nhỏ này lớn lên không ghét tên mình.

Cơ mà chắc nó cũng không dám ghét tên mình, nếu không sẽ bị cha đánh đòn...

Tuyên Tử Phương đặt cho con mình một nhũ danh: Tiếu Tiếu.

Bốn người ở trong bệnh viện sinh hoạt ngọt ngào một thời gian, một tuần sau, Tô Kỷ đưa họ về nơi ở tạm thời ở tinh vực Hyde.

"Trong nhà có cơ giáp giúp việc, em không cần phải tự mình làm mọi việc đâu." Tô Kỷ không đồng ý nói.

Tuyên Tử Phương mỉm cười tự mình cho con uống sữa, đứa nhỏ đã mập ra, không còn nhăn nheo như trước nữa, có thể nhìn thấy nó rất giống Tô Kỷ.

"Dù sao em cũng không có chuyện gì làm, chơi với con cho vui." Tuyên Tử Phương nói.

Tô Kỷ lắc đầu chịu thua, mỉm cười cầm lấy bình sữa, bé con đang nhắm mắt mơ màng cảm nhận được khí tức của Tô Kỷ, liền mở mắt tò mò nhìn cha mình.

Tuyên Tử Phương nhỏ giọng nói: "Anh xem, con rất thích anh đó."

Tô Kỷ thấy con nhìn mình, đôi mắt đứa nhỏ rất đẹp, lại có hồn, anh mềm lòng nói: "Trông con thật giống em."

"Thiệt hở?" Tuyên Tử Phương nghiêm túc nhìn con, sau đó vui vẻ nói: "Có vẻ giống em thiệt."

Tô Kỷ bế con lên, nhìn con cười hiền, lúc này bé không sợ Tô Kỷ nữa, hết nhìn Tô Kỷ lại nhìn Tuyên Tử Phương.

"À đúng rồi." Tô Kỷ chợt nhớ ra chuyện gì, nói: "Sau khi trở về, anh nghe Michelle nói là cậu Felix dưới trướng anh đang hẹn hò với con trai phu nhân Allison."

"Ơ! Từ khi nào vậy!?" Tuyên Tử Phương tròn mắt nói: "Trung sĩ Felix là một người rất được chào đón ở Hera đó."

Tô Kỷ bật cười, xoa chóp mũi cậu, nói: "Sao ngạc nhiên dự vậy, lúc rời khỏi Hera hai người bọn họ đi chung một thuyền, rồi không biết mày qua mắt lại thế nào mà quen nhau, nghe nói tháng sau kết hôn rồi."



"Tháng sau! Sao nhanh vậy!?"

Tô Kỷ nói: "Đồng chí trạm trưởng có công đầu."

Tuyên Tử Phương ngơ ngác hỏi: "Liên quan gì đến em?"

Tô Kỷ đáp: "Vì em lệnh Michelle chụp hình các ứng cử viên rất đẹp, nên dù chưa gặp mặt thì nhóm sĩ quan cũng đã có ấn tượng tốt với họ, thành ra ai cũng cảm ơn em rất nhiều."

Tuyên Tử Phương: "..."

Tô Kỷ cười cười: "Đây là chuyện tốt mà, em sao thế?"

Tuyên Tử Phương thở dài, nói: "Nhưng mà... Không phải Felix là thành viên của đội đặc công Omega sao, cậu ấy kết hôn có làm ảnh hưởng gì đến anh không?"

"Không sao." Tô Kỷ lắc đầu, nói: "Cấp dưới có gia đình, anh vui còn không kịp, như vậy bọn họ sẽ có trách nhiệm hơn."

"Vậy cũng tốt..." Tuyên Tử Phương mỉm cười: "Tình hình tiền tuyến sao rồi?"

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Tô Kỷ lại lạnh đi, nhưng sực nhớ mình vẫn đang bồng con, anh vội kiềm chế cảm xúc, nói: "Đã điều tra ra được ai giở trò, y định lợi dụng sự kiện này để công kích bộ tư lệnh vô dụng, yêu cầu bệ hạ giải thể quân chủng ngoài tiền tuyến của bô tư lệnh, cha đang xử lý chuyện này, để anh ở đây chăm sóc em."

"Cha anh có khỏe không?" Tuyên Tử Phương hỏi.

"Cha đã khỏe hơn, nhưng vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn." Tô Kỷ đáp: "Người cũng thừa nhận người đã già rồi, cho nên mới bắt đầu cho anh tiếp xúc với quân vụ nhiều hơn."

Tuyên Tử Phương nói: "Một ngày nào đó mình đến thăm cha đi."

Tô Kỷ gật đầu: "Ừm."

Hai người áp trán vào nhau, cảm nhận khoảnh khắc ấm áp một lát, Tô Kỷ lại hỏi: "Em thì sao, em có liên lạc với cha em không?"

Tuyên Tử Phương đáp: "Lúc mới sinh em có gọi cho cha, nhưng mà dạo gần đây..."

Tô Kỷ bật cười hỏi: "Lại là vì ba em sao?"

Tuyên Tử Phương đỏ mặt, ấp úng: "Nói ra thì ngại lắm..."

Tô Kỷ khó hiểu hỏi: "Có gì mà ngại?"

"Ba em... lại mang thai rồi." Tuyên Tử Phương nói rồi lại thôi, cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn con trai mình đang bú sữa càng thấy sai hơn.

Tô Kỷ cứng họng, không biết nói gì.

Một lúc sau, anh mới nói: "Thể lực hai người tốt thật..."

Tuyên Tử Phương: "..."

Ý khen ngợi đấy là sao đấy?

Tô Kỷ nhìn sang Tuyên Tử Phương, ánh mắt sáng ngời, nói: "Cha ba đã cố gắng như vậy, chúng ta không thể không cố gắng, phải không em?"

"Khoan đã, từ từ! Thầy... Con mình còn ở đây mà... A!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Yeah, hết truyện rồi nha!

Gửi lời cảm ơn chân thành sâu sắc đến đồng chí đang là học viên một trường quân đội: 凝霜夜!西皮 đã hướng dẫn tôi rất nhiều, nếu không có cậu ấy, một người mù mờ về quân đội như tôi sẽ không viết xong được bộ truyện này. o(≧v≦)o

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước