Chương 29: Vị Hôn Thê
Quay trở về thành phố X, cuộc sống của cả hai vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là Phùng Khiếu Khâm hai hôm nay bận bịu công việc, phải đi xả giao cùng với đối tác, làm anh đau đầu và mệt mỏi không có thời gian nghỉ ngơi.
Trưa nay, Tô Hà Xuyên cùng Trịnh Dĩ Khê đi ăn ở quán quen thuộc. Hôm ấy, khi Phùng Khiếu Khâm bảo là 'Sở Hàn Đông than thở với anh rằng, bảo muốn ngủ lại với bạn gái nhưng ngại với em. Thể nên, anh định sẽ mua cho em một căn hộ khác, để không làm phiền người ta.', thì cô đã về và trực tiếp thẳng thẳng bàn luận với cô ấy. Vừa nghe xong, cô ấy nổi cáu, gọi điện mắng chửi Sở Hàn Đông một trận vì tội có ' ý đồ bất chính' với mình, sau đó hăm dọa rằng nếu cô thuê căn hộ khác sống riêng thì cô ấy sẽ giận cả đời.
Kết cục, cả hai vẫn vui vẻ sống chung với nhau, tuy đã có bạn trai nhưng vẫn luôn dành thời gian cho nhau, hoặc kéo bạn trai theo cùng.
" Hình như sắp đến ngày giỗ ba mẹ của chủ tịch Phùng rồi đấy, bạn trai tớ nhắc tới tối qua, cậu định đi không? "
" Bạn trai tớ có nói qua, bảo muốn nhân dịp này giới thiệu tớ với ông bà và anh hai của anh ấy."
Nghe thế, Trịnh Dĩ Khê mỉm cười, an tâm cho bạn thân. Bởi vì, cô ấy cảm nhận được sự cưng chiều, quan tâm và nghiêm túc của Phùng Khiếu Khâm dành cho Hà Xuyên, đặc biệt nhất là ánh mắt, rất ngọt ngào lẫn tình tứ, mà cô ấy chỉ thấy lúc anh gặp cô.
Sau đó, cả hai quay lại tập đoàn Phùng Thị. Thể nhưng, vừa bước vào sảnh, Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê đã bắt gặp một cô gái đứng ở quầy tiếp tân, sắc mặt vô cùng khó chịu với nhân viên tiếp tân và bảo vệ. Thấy vậy, cả hai bước nhanh đi đến định giúp họ giải quyết, nào ngờ đâu người đó tức giận đập tay xuống bàn, sau đó chỉ trỏ thẳng mặt vào từng nhân viên thị uy quyền lực của mình, âm thanh thánh thót vang lên.
" Tôi là vị hôn thê của Phùng Khiếu Khâm, chủ tịch của các người đấy, còn dám ngăn cản tôi nữa không? Có tin tôi bảo anh ấy sa thải hết không?"
Vị hôn thê?
Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê bàng hoàng gào thét ba chữ đó trong đầu, đôi chân cả hai đồng điệu khựng bước và sắc mặt ngơ ngác xoay sang nhìn nhau, tuy khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe rất rõ ràng từng chữ.
Vấn đề là nhân viên trong tập đoàn Phùng Thị, chẳng ai không biết Phùng Khiếu Khâm và Hà Xuyên đang quen nhau. Tuy họ không công khai đăng ảnh đối phương lên mạng xã hội để tránh sự chú ý, hay cái gật đầu thừa nhận, nhưng ngày ngày tay nắm tay tan làm thì họ đã xác định được mối quan hệ.
Thế nên, khi cô gái này bảo là ' vị hôn thê' của Phùng Khiếu Khâm, nhân viên tiếp tân lẫn bảo vệ đều không tin và không cho lên văn phòng.
"Vị hôn thê? Bạn trai cậu có vị hôn thê? Tớ có nghe nhầm không vậy, Hà Xuyên? "
"Tớ còn đang định hỏi cậu, rằng có phải tớ vừa nghe nhầm không. "
Sắc mặt Trịnh Dĩ Khê vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc, lên tiếng:
" Vậy chúng ta không có nghe nhầm, thế cậu định làm gì?"
" Nếu sự thật thì tớ cho anh ta hôn mê chứ làm gì! "
Vừa nói, Tô Hà Xuyên vừa sờ vuốt chỉnh lại mái tóc của mình, sau đó kiêu căng từ tốn bước đến khu vực đang hỗn loạn. Đột nhiên, hai cô nhân viên tiếp tân và ba anh nhân viên bảo vệ chợt nhìn thấy cô, biểu cảm trên mặt của họ như nhìn thấy cứu tinh, lập tức cúi chào và gấp gáp lên tiếng:
" Thư ký Tô, có cô Bạch Chi muốn lên văn phòng tìm gặp chủ tịch, nhưng không có lịch hẹn trước, phiền cô báo cáo với ngài ấy. "
Bỗng dưng, Bạch Chi ngang tàng dứt khoát đẩy mạnh nhân viên bảo vệ đang đứng trước mặt che khuất tầm mắt.
Lập tức, khóe môi của cô ta nhếch lên trông thấy, cao ngạo khoanh tay trước ngực, căn bản thông tin về ' Tô Hà Xuyên ' đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
" Nhan sắc cũng chỉ ở mức tầm thường thôi, sao có thể so sánh được với tôi, ' vị hôn thê' được ba mẹ anh Khiếu Khâm đã chọn. "
" Nhưng tôi không mất lịch sự và hành xử lỗ mãng như kẻ không được dạy dỗ tử tế. "
Tô Hà Xuyên cô cũng chẳng ngán một ai, chỉ là do cô không muốn tranh cãi chuốc thêm phiền phức và hao phí thời gian.
"Cô..."
" Cô muốn lên gặp Phùng Khiếu Khâm đúng không?"
Bạch Chi lần nữa nhếch môi bật cười, khoanh tay trước ngực ung dung tiến đến, cả hai đối diện với khoảng cách chỉ tầm ba bước chân. Lúc này, một bên lông mày được kẻ vô cùng sắc bén xếch lên, ánh mắt nhìn nhau như thù hận từ mấy đời mấy kiếp, cô ta cất tiếng:
"Mục đích của tôi đến đây là để gặp cô đấy, Tô Hà Xuyên. Tôi nhắc nhở cô lần cuối cùng, tốt nhất nên tránh xa
Khiếu Khâm của tôi, chúng tôi đã sắp sửa kết hôn. Đàn ông mà, xa vợ sắp cưới lâu ngày và gặp phụ nữ dĩ nhiên là xao động. Nhưng cô phải ghi nhớ rằng, tôi mới là người được ba mẹ của anh ấy chọn làm con dâu, còn cô chỉ là mối quan hệ vui chơi qua đường. "
Lồng ngực của Tô Hà Xuyên phập phồng rõ ràng, đôi mắt đăm đăm vào đối phương, trong nhất thời không thể phản ứng được gì sau lời nói của Bạch Chi.
Lúc này, Trịnh Dĩ Khê xót xa kéo Hà Xuyên ra xa, ánh mắt đay nghiến bạo tàn nhìn Bạch Chi, tức giận hùng hồn lên tiếng:
"Tôi nghĩ mắt nhìn người của chủ tịch Phùng không kém vậy đâu, chắc cô có cửa?"
Và rồi, đột nhiên Tô Hà Xuyên gấp gáp chạy đi, về hướng thang máy.
Hiện tại, cô cần biết sự thật có phải như thế không.
Trưa nay, Tô Hà Xuyên cùng Trịnh Dĩ Khê đi ăn ở quán quen thuộc. Hôm ấy, khi Phùng Khiếu Khâm bảo là 'Sở Hàn Đông than thở với anh rằng, bảo muốn ngủ lại với bạn gái nhưng ngại với em. Thể nên, anh định sẽ mua cho em một căn hộ khác, để không làm phiền người ta.', thì cô đã về và trực tiếp thẳng thẳng bàn luận với cô ấy. Vừa nghe xong, cô ấy nổi cáu, gọi điện mắng chửi Sở Hàn Đông một trận vì tội có ' ý đồ bất chính' với mình, sau đó hăm dọa rằng nếu cô thuê căn hộ khác sống riêng thì cô ấy sẽ giận cả đời.
Kết cục, cả hai vẫn vui vẻ sống chung với nhau, tuy đã có bạn trai nhưng vẫn luôn dành thời gian cho nhau, hoặc kéo bạn trai theo cùng.
" Hình như sắp đến ngày giỗ ba mẹ của chủ tịch Phùng rồi đấy, bạn trai tớ nhắc tới tối qua, cậu định đi không? "
" Bạn trai tớ có nói qua, bảo muốn nhân dịp này giới thiệu tớ với ông bà và anh hai của anh ấy."
Nghe thế, Trịnh Dĩ Khê mỉm cười, an tâm cho bạn thân. Bởi vì, cô ấy cảm nhận được sự cưng chiều, quan tâm và nghiêm túc của Phùng Khiếu Khâm dành cho Hà Xuyên, đặc biệt nhất là ánh mắt, rất ngọt ngào lẫn tình tứ, mà cô ấy chỉ thấy lúc anh gặp cô.
Sau đó, cả hai quay lại tập đoàn Phùng Thị. Thể nhưng, vừa bước vào sảnh, Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê đã bắt gặp một cô gái đứng ở quầy tiếp tân, sắc mặt vô cùng khó chịu với nhân viên tiếp tân và bảo vệ. Thấy vậy, cả hai bước nhanh đi đến định giúp họ giải quyết, nào ngờ đâu người đó tức giận đập tay xuống bàn, sau đó chỉ trỏ thẳng mặt vào từng nhân viên thị uy quyền lực của mình, âm thanh thánh thót vang lên.
" Tôi là vị hôn thê của Phùng Khiếu Khâm, chủ tịch của các người đấy, còn dám ngăn cản tôi nữa không? Có tin tôi bảo anh ấy sa thải hết không?"
Vị hôn thê?
Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê bàng hoàng gào thét ba chữ đó trong đầu, đôi chân cả hai đồng điệu khựng bước và sắc mặt ngơ ngác xoay sang nhìn nhau, tuy khoảng cách khá xa nhưng vẫn nghe rất rõ ràng từng chữ.
Vấn đề là nhân viên trong tập đoàn Phùng Thị, chẳng ai không biết Phùng Khiếu Khâm và Hà Xuyên đang quen nhau. Tuy họ không công khai đăng ảnh đối phương lên mạng xã hội để tránh sự chú ý, hay cái gật đầu thừa nhận, nhưng ngày ngày tay nắm tay tan làm thì họ đã xác định được mối quan hệ.
Thế nên, khi cô gái này bảo là ' vị hôn thê' của Phùng Khiếu Khâm, nhân viên tiếp tân lẫn bảo vệ đều không tin và không cho lên văn phòng.
"Vị hôn thê? Bạn trai cậu có vị hôn thê? Tớ có nghe nhầm không vậy, Hà Xuyên? "
"Tớ còn đang định hỏi cậu, rằng có phải tớ vừa nghe nhầm không. "
Sắc mặt Trịnh Dĩ Khê vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc, lên tiếng:
" Vậy chúng ta không có nghe nhầm, thế cậu định làm gì?"
" Nếu sự thật thì tớ cho anh ta hôn mê chứ làm gì! "
Vừa nói, Tô Hà Xuyên vừa sờ vuốt chỉnh lại mái tóc của mình, sau đó kiêu căng từ tốn bước đến khu vực đang hỗn loạn. Đột nhiên, hai cô nhân viên tiếp tân và ba anh nhân viên bảo vệ chợt nhìn thấy cô, biểu cảm trên mặt của họ như nhìn thấy cứu tinh, lập tức cúi chào và gấp gáp lên tiếng:
" Thư ký Tô, có cô Bạch Chi muốn lên văn phòng tìm gặp chủ tịch, nhưng không có lịch hẹn trước, phiền cô báo cáo với ngài ấy. "
Bỗng dưng, Bạch Chi ngang tàng dứt khoát đẩy mạnh nhân viên bảo vệ đang đứng trước mặt che khuất tầm mắt.
Lập tức, khóe môi của cô ta nhếch lên trông thấy, cao ngạo khoanh tay trước ngực, căn bản thông tin về ' Tô Hà Xuyên ' đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
" Nhan sắc cũng chỉ ở mức tầm thường thôi, sao có thể so sánh được với tôi, ' vị hôn thê' được ba mẹ anh Khiếu Khâm đã chọn. "
" Nhưng tôi không mất lịch sự và hành xử lỗ mãng như kẻ không được dạy dỗ tử tế. "
Tô Hà Xuyên cô cũng chẳng ngán một ai, chỉ là do cô không muốn tranh cãi chuốc thêm phiền phức và hao phí thời gian.
"Cô..."
" Cô muốn lên gặp Phùng Khiếu Khâm đúng không?"
Bạch Chi lần nữa nhếch môi bật cười, khoanh tay trước ngực ung dung tiến đến, cả hai đối diện với khoảng cách chỉ tầm ba bước chân. Lúc này, một bên lông mày được kẻ vô cùng sắc bén xếch lên, ánh mắt nhìn nhau như thù hận từ mấy đời mấy kiếp, cô ta cất tiếng:
"Mục đích của tôi đến đây là để gặp cô đấy, Tô Hà Xuyên. Tôi nhắc nhở cô lần cuối cùng, tốt nhất nên tránh xa
Khiếu Khâm của tôi, chúng tôi đã sắp sửa kết hôn. Đàn ông mà, xa vợ sắp cưới lâu ngày và gặp phụ nữ dĩ nhiên là xao động. Nhưng cô phải ghi nhớ rằng, tôi mới là người được ba mẹ của anh ấy chọn làm con dâu, còn cô chỉ là mối quan hệ vui chơi qua đường. "
Lồng ngực của Tô Hà Xuyên phập phồng rõ ràng, đôi mắt đăm đăm vào đối phương, trong nhất thời không thể phản ứng được gì sau lời nói của Bạch Chi.
Lúc này, Trịnh Dĩ Khê xót xa kéo Hà Xuyên ra xa, ánh mắt đay nghiến bạo tàn nhìn Bạch Chi, tức giận hùng hồn lên tiếng:
"Tôi nghĩ mắt nhìn người của chủ tịch Phùng không kém vậy đâu, chắc cô có cửa?"
Và rồi, đột nhiên Tô Hà Xuyên gấp gáp chạy đi, về hướng thang máy.
Hiện tại, cô cần biết sự thật có phải như thế không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất