Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 34: Anh Yêu Em!

Trước Sau
Mười giờ tối, Tô Hà Xuyên cùng Mạnh Hải đi ăn tối trở về. Anh ấy là một vị bác sĩ, nối nghiệp của người ông. Lúc này, chiếc xe taxi dừng lại trước khu chung cư, cô nhanh chóng bước xuống và cánh cửa bên kia cũng mở ra, gấp gáp lên tiếng níu giữ.

" Khoan đã, Hà Xuyên!"

" Gì vậy anh Mạnh Hải?"

Mạnh Hải vội vàng bước vòng sang đối diện với Hà Xuyên, ánh mắt ngập tràn tình ý lẫn cả sự đau lòng khi biết cô có bạn trai. Có lẽ là anh ấy chậm trễ, tốt nghiệp trở về thì cô sang thành phố X làm việc, đến khi muốn tỏ tình thì cô gái trong lòng đã có người thương.

" Không có gì, nghe cô anh bảo, em có bạn trai hả? "

Nhắc đến hai chữ ' bạn trai', sắc mặt Tô Hà Xuyên lập tức thay đổi và đôi mắt lay chuyển, tâm trạng bị kéo tụt dốc không có cách nào vươn lên bình ổn, cúi xuống não nề trả lời:

"Vâng! "

"Em sao vậy? Người đó không tốt với em à?"

" Không phải, chúng em chỉ giận nhau chút thôi. "

Thêm hai ba câu nữa, thì Mạnh Hải lên xe taxi trở về khách sạn. Và rồi, Tô Hà Xuyên đứng đợi chiếc xe ấy khuất bóng, sau đó mới quay người chậm rãi đi vào chung cư. Thế nhưng, bỗng nhiên từ ở đầu có một nam nhân xuất hiện dứt khoát ôm chầm lấy cô, mùi rượu trên cơ thể người đó thoang thoảng phát ra khiến cô cau mày khó chịu và thêm một chút tức giận.

"Anh không muốn nhường em cho bất kỳ ai, càng chẳng muốn mất em...Anh rất khốn nạn và ích kỷ...Nhưng Hà Xuyên, anh yêu em! "

Phùng Khiếu Khâm khổ sở từ trong tâm trí, gục mặt xuống bả vai của Hà Xuyên rồi sau đó dúi vào hõm cổ hôn hít, bàn tay sít sao ôm lấy như sợ nới lỏng cô sẽ đi mất.

Cả ngày hồm nay Phùng Khiếu Khâm anh đã suy nghĩ và đấu tranh rất nhiều, trách anh ban đầu tiếp cận với mục đích không đúng đắn, nhưng hiện tại yêu Hà Xuyên cô là cảm xúc vô cùng thành thật. Là cô, chính cô, chẳng phải hình bóng của Hề Dung Diệp cô ấy.



Yêu cô nên anh sợ cô tổn thương, đau khổ nếu phát hiện bí mật, tim anh như ai bóp chặt lúc thấy cô khóc, chính vì điều đó anh đã từng quyết định sẽ buông tay.

Thế nên, anh điên cuồng ghen tuông và sợ mất Hà Xuyên khi nhìn cô đi cùng với nam nhân khác, bản tính chiếm hữu không cho phép anh lùi bước hay dừng lại.

"Suốt đêm qua và cả ngày hôm nay anh lặng thinh, bây giờ anh nói yêu tôi, yêu tôi là hành động như thế đó hả? "

Tô Hà Xuyên ấm ức vừng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Phùng Khiếu Khâm, tưởng tượng đến hình ảnh anh cũng ôm ấp và nói lời ngọt ngào với ' vị hôn thế' của anh là cô chẳng thể nào chịu nổi. Yêu anh, nhưng cô không mù quáng, càng không chia sẻ tình yêu với ai.

"Anh xin lỗi, anh không cố tình vô tâm...Hà Xuyên, anh không thích Bạch Chi, từ trước tới nay chưa từng có cảm xúc đặc biệt với cô ta và anh càng chẳng còn vương vấn hình bóng người cũ. Anh yêu em... Hà Xuyên... anh yêu em!"

Cả người Phùng Khiếu Khâm kích động đến mức phát run, hơi thở bấn loạn cùng hốc mắt đỏ trạch, vô vàn nỗi lo sợ và bất lực bên trong và âm giọng nặng nề thốt lên vô cùng khốn khổ, mỗi lúc càng siết chặt Tô Hà Xuyên hơn nữa.

Tiếp tục cất lời:

" Hà Xuyên, tha thứ cho anh, anh thực sự yêu em! "

Hai mắt của Hà Xuyên đôi chút căng ra, sau đó chớp chớp mi mắt lo lắng khôn cùng, khi cảm nhận được đối phương có điều khác thường. Lúc này, cô đứng yên trong lòng Phùng Khiếu Khâm, cơn giận trong lòng cũng nguôi dần, ngẩng đầu nhìn lên anh, hàng mi tiếp tục lay chuyển và đưa tay áp vào vầng trán ấy, dịu giọng hỏi:

"Anh không khỏe sao?"

Lập tức, bờ môi gợi cảm ngọt ngào của Hà Xuyên bị đối phương chớp lấy ghì chặt, sau đó mạnh bạo di chuyển như muốn nuốt chủng. Thấy thế, cô vội vàng từ chối ngã đầu về sau, bàn tay vỗ lên lồng ngực to lớn rắn chắc của anh liên tục, sau đó dứt khoát dứt ra.

"Đừng...đang ở ngoài đường đấy!"

" Hà Xuyên..."

" Thế anh đã dứt khoát với gia đình họ chưa?"



Phùng Khiếu Khâm lập tức gật đầu, sau đó giải thích rõ ràng với Tô Hà Xuyên mọi chuyện. Thế nhưng, cô vẫn còn ấm ức và giận dồi, giọng điệu như trách móc lại hỏi:

" Cả ngày hôm nay sao anh không tìm em?"

" Em cũng biết anh phải tiếp đối tác và họp đến sáu giờ tối mà...lúc anh định tìm em thì.. người đi cùng với em là ai? "

Giọng điệu Phùng Khiếu Khâm thay đổi khi đầu óc sực nhớ đến người đàn ông lúc nãy đi xuống cùng xe taxi với

Hà Xuyên, sắc mặt ghen tuông và giận dữ rõ ràng.

Cô lần nữa đánh vào vòm ngực anh, đôi mắt trừng trừng, nói:

"Anh thái độ gì vậy? Anh ấy là Mạnh Hải, cháu của mợ, chúng em chỉ là anh em thân thiết. "

Sau đó, Tô Hà Xuyên xoay ngoắc sang một bên, bàn tay buông thống xuống, hờ hững tiếp tục lên tiếng:

" Sau này còn vô tâm như thế, em không thèm yêu anh nữa, rõ ràng là lỗi của anh!"

Phùng Khiếu Khâm lập tức nắm lấy hai tay của Hà Xuyên nâng lên cho vòng qua thắt lưng của anh, sau đó lần nữa ôm chầm vào lòng cảm nhận sự hạnh phúc đang ngập tràn bên trong trái tim, khiến cho nhịp tim của anh dần bình ổn và ấm áp.

"Anh xin lỗi, anh vạn lần không dám nữa!"

"Anh lại uống rượu nữa à? Hôm nay anh sao vậy? Em thấy anh không giống như ngày thường? "

"Anh nhận ra bản thân yêu em nhiều hơn anh tưởng, anh sợ mất em,... nói chung là anh rất yêu em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau