Vốn Tưởng Là Định Mệnh

Chương 49: Yêu Nhiều Vết Thương Càng Sâu...

Trước Sau
• Bốn ngày sau…

Tô Hà Xuyên trở về thành phố B trong sự vui mừng của gia đình, nhưng sắc mặt hiện tại của cô chẳng giấu được ai cả, ngay lập tức họ thay đổi trở nên lo lắng khôn xiết.

Đến giờ ăn tối, vì biết Hà Xuyên về chơi nên bà ngoại cùng bà Tô xuống bếp nấu nướng rất nhiều món cô thích. Lúc này, năm người trên một bàn ăn, ngoại trừ cô thì trông ai cũng rất ngượng ngập, họ cứ nhìn qua nhìn lại.

“ Ông bà và cậu mợ sao vậy? ”

Bà Tô cười gượng, sau đó đặt đôi đũa xuống bát, lên tiếng:

“ Cháu và Khiếu Khâm dạo này thế nào rồi? ”

Nét mặt của Hà Xuyên nhanh chóng thay đổi, nhưng cô gắng gượng vẻ lên nụ cười cho gia đình an tâm, giả vờ làm mặt tự nhiên bình thường, lễ phép trả lời:

“ Cháu với anh ấy đã chính thức chia tay. ”

Lần này, từ ông bà ngoại đến ông Tô đều đồng loạt để bát và đũa xuống bàn, sắc mặt của ai cũng vô cùng khẩn trương. Thấy thế, Tô Hà Xuyên càng chấn chỉnh bản thân hơn, vốn dĩ suốt mấy ngày qua cô đã chuẩn bị tinh thần đối phó với mọi người, để không một ai phải lo lắng và muộn phiền vì cô.

“ Càng yêu lâu thì phát hiện tính cách của tụi cháu không hợp với bất đồng quan điểm nên vui vẻ chia tay. Thế nên, mọi người đừng quá lo lắng, hiện tại tâm trạng của cháu chỉ có chút buồn, hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng nhiều lắm. Yêu rồi chia tay, cháu thấy cũng bình thường mà, ít ai mối tình đầu tiên đã đến được với nhau. ”

Sau đó, Tô Hà Xuyên tiếp tục giả vờ diễn xuất như mình thực sự không bị ảnh hưởng, hí hửng gấp thức ăn cho vào miệng nhai nhai thưởng thức, hết món này đến món kia mặc dù chẳng muốn ăn một chút nào, tất cả đều rất nhạt nhẽo mặc dù bà Tô nấu ăn rất ngon.

“ Cháu về chơi hai tuần, tranh thủ thời gian lúc rảnh, sau đó quay lại thành phố X xin việc vào tập đoàn khác. Dẫu sao cũng đã chia tay, cứ tiếp xúc va chạm cháu không thích lắm. ”



Và rồi, ông Tô điềm đạm lên tiếng:

“ Hay cháu ở lại thành phố B đi, có mọi người bên cạnh chăm sóc. Đi làm xa nhà, cậu không an tâm chút nào hết! ”

“ Cháu thích sự trải nghiệm, để xem mình mạnh mẽ như thế nào. Ông bà và cậu mợ yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không làm tổn thương bản thân vì bất cứ ai. ”

Bản lĩnh là thế kia, nhưng đó chỉ là sự thể hiện bên ngoài cho gia đình yên tâm. Và khi chỉ có một mình, Tô Hà Xuyên yếu đuối như những cô gái thất bại trong tình yêu, đau đến đã tê dại, trái tim giờ đây đã thực sự vụn vỡ.

Nằm nghiêng trên giường nhìn ra cửa sổ, bên ngoài bầu trời tối mịt mưa giông bão tố phủ kín y hệt như lòng cô hiện tại, nước mắt cứ chảy ướt đẫm khuôn mặt và một bên gối, yêu nhiều vết thương càng sâu…

…----------------…

Ngày hôm sau…

“ Mợ ơi, cháu có hẹn đi xem phim và ăn lẩu với bạn học, nên mọi người đừng đợi cháu nhé! ”

Bà Tô càng nhìn càng thấy lo lắng, vốn dĩ cũng từng trải qua cảm giác thất tình. Sau đó, bà ấy cười nhẹ và gật đầu, lên tiếng:

“ Ừ, đi chơi cho khuây khỏa, cháu lấy xe ô tô của mợ đi, taxi tốn kém. ”

“ Cảm ơn mợ! ”

Vốn dĩ Tô Hà Xuyên chẳng có hẹn với bạn nào cả, cô chỉ muốn đi cho thư giản đầu óc, đừng muộn phiền hay cứ phải suy nghĩ. Thế nên, hiện tại cô lái xe trong vô định, chẳng biết nơi nào là điểm dừng chân.



Cuối cùng, chiếc xe đỗ lại bên đường. Hà Xuyên chậm rãi tháo dây thắt an toàn, sau đó mở cửa bước xuống đi đến chiếc ghế ven đường ngồi xuống, ngắm toàn cảnh nhộn nhịp của thành phố. Buổi chiều không khí mát mẻ nhưng trên bầu trời có những đám mây u ám, dự đoán sẽ có cơn mưa vào tối nay.

Và rồi, màn đêm dần dần buông xuống, nhưng càng về khuya khung cảnh càng đẹp đẽ. Bỗng nhiên, có một chiếc xe ô tô đột ngột phanh gấp dừng lại trước cô, sau đó một người đàn ông gấp gáp bước xuống, phá hoại tâm trí vừa mới bình ổn một chút của Hà Xuyên.

“ Hà Xuyên, con cứu ba một lần đi, hãy bảo với Phùng Khiếu Khâm giúp ba vực dậy Lạc Thị và giúp Lạc Bích ngăn chặn lại những clip nhạy cảm. ”

Tô Hà Xuyên lập tức đứng dậy, ánh mắt vô cùng gay gắt ngập tràn oán giận và căm hận dành cho người đàn ông trung niên đối diện, là ông Chu Khanh, ba của Chu Lạc Bích.

“ Ba ư? Vực dậy? Giúp? Buồn cười thật á! ”

“ Con không thể vươn mắt đứng nhìn ba và Lạc Bích… ”

“ Ông có thể nhẫn tâm chối bỏ tôi, sao tôi không thể vươn mắt? Lúc tôi bị Chu Lạc Bích ức hiếp, ông ở đâu? Có bảo vệ tôi không? Ông có từng nuôi tôi ngày nào không? Thế bây giờ ông cho tôi một lý do để cứu giúp hai người đi? ”

Ông Chu chỉ nài nỉ cầu xin, chứ chẳng có một lý do nào chính đáng để trả lời Tô Hà Xuyên. Lúc này, cô xô đẩy ông ta khi đang cố níu giữ tay cô, sau đó bước nhanh lại chiếc xe ô tô của mình ý định bỏ đi.

Thế nhưng, ông ta biết rằng, hiện tại chỉ có Hà Xuyên mới có khả năng cứu giúp Lạc Thị, nên cứ giằng co níu lấy không hề bỏ cuộc.

“ Ông bỏ tôi ra…vô ích thôi! ”

Két…

“ Bỏ cô ấy ra! ”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau