Chương 50: Thật Lòng Rất Yêu
Két…
“ Bỏ cô ấy ra! ”
Chiếc xe ô tô thắng gấp trên đường, ngay bên cạnh Tô Hà Xuyên đang đứng, hình dáng và âm thanh cùng lúc xuất hiện, lập tức nắm lấy cổ áo của ông Chu Khanh rồi mạnh bạo đẩy ra, khiến ông ta chao đảo suýt ngã.
“ Lưu Đại Trung, tao là ba vợ của mày đấy, mày không sợ mọi người lên án sao? ”
” Kết hôn với con gái ông được thì chẳng còn điều gì xấu hổ hơn. Nhưng mà, trước giờ tôi có xem ông là ba vợ hửm? ”
Giữa Lưu Đại Trung và Chu Lạc Bích chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa một ngày anh ta xem cô ta là vợ hay ông bà Chu là gia đình vợ. Người con gái anh ta yêu hiện tại vẫn là Hà Xuyên, chưa thể quên cô dẫu biết cô đã có bạn trai.
Càng yêu thì anh ta càng chán ghét Chu Lạc Bích, đến nhìn cũng thấy chướng mắt.
“ Năn nỉ Hà Xuyên cũng vô ích thôi, chẳng ai có thể cứu nổi ông đâu nên chuẩn bị tinh thần sớm đi, cảnh sát đang truy tìm ông đấy! ”
Ông Chu bàng hoàng trợn tròng đôi mắt và ngay cả Tô Hà Xuyên cũng thoáng chút ngạc nhiên. Sau đó, ông ta quýnh quáng chạy đến chiếc xe ô tô của mình, gấp gáp lên xe lái đi, nét mặt vô cùng hoảng loạn.
Và rồi, nơi đây chỉ còn Hà Xuyên và Lưu Đại Trung. Tuy hận thù ông ta, nhưng lòng cô cũng nặng nề khó chịu, mọi chuyện khiến cô cực kỳ mệt mỏi.
“ Em về đây chơi à? Có Phùng Khiếu Khâm không? ”
“ Ừ…việc khi nãy cảm ơn anh, Lưu tổng! ”
“ Hà Xuyên, em gặp chuyện gì sao? Tôi thấy sắc mặt của em kém quá! ”
Tô Hà Xuyên gượng cười nhẹ nhàng, lịch sự cúi đầu đáp lại, từ tốn lên tiếng:
“ Tôi xin phép đi trước, tạm biệt! ”
Lưu Đại Trung đưa tay định níu giữ Hà Xuyên nhưng lập tức bất động giữa không trung, sau đó chợt cười chua xót rồi lặng lẽ nhìn theo, đến khi chiếc xe của cô khuất bóng trên đường.
“ Hà Xuyên, nếu có kiếp sau, em nhất định phải chọn tôi đấy! ”
Cùng thời gian ở thành phố X, tâm trạng của người đàn ông này chẳng thua kém Lưu Đại Trung chút nào, thậm chí tệ hại hơn rất nhiều, nỗi nhớ quẩn quanh cô gái tên ‘ Tô Hà Xuyên ’.
Trên tầng thượng, anh cùng Sở Hàn Đông vừa uống rượu vừa hóng gió. Từ ngày chính thức chia tay với Hà Xuyên, hôm nào anh cũng uống rượu và thức đến gần sáng, trái tim lúc nào đều râm ran rỉ máu nhức nhối đau đớn chẳng yên.
“ Cậu dự định thế nào? ”
“ Đợi thêm thời gian tôi sẽ theo đuổi lại cô ấy, dù thế nào cũng không bỏ cuộc. ”
Sở Hàn Đông nặng nề thở ra, sắc mặt hiện tại cũng ưu sầu buồn bã, chịu chung số phận với Phùng Khiếu Khâm.
“ Xin lỗi, tôi làm cậu liên lụy rồi! ”
“ Bỏ đi, liên lụy thì cũng đã liên lụy. ”
“ Để tôi tìm bạn gái cậu… ”
“ Cô ấy bướng lắm, cứ để cho chúng tôi tự giải quyết. ”
Nói rồi, Sở Hàn Đông cụng ly rượu vào ly của Phùng Khiếu Khâm. Hành động hiện tại không giống như những lần cả hai giận nhau khi trước, dường như anh ấy đã buông xuôi.
Uống cạn một ly, Phùng Khiếu Khâm bước đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, lặng lẽ lấy điện thoại xem từng hình ảnh của Hà Xuyên, từng kỷ niệm nhanh chóng ùa đến khiến khóe mắt cay cay gợn chút hơi sương, lòng ngực cuộn trào cơn sóng khủng khiếp.
“ Hà Xuyên, anh thật lòng rất yêu em…rất yêu em! ”
Để bất lực ngồi đây, là Phùng Khiếu Khâm đã đấu tranh tâm lý rất nhiều. Anh sợ tiếp tục níu kéo, Tô Hà Xuyên cô càng lúc càng chán ghét và mệt mỏi, nên anh mới để cô về thành phố B, thời gian sẽ giúp cô nguôi ngoai phần nào cơn giận trong lòng, sau đó anh sẽ từ từ thuyết phục.
Tám giờ tối, Tô Hà Xuyên lái xe trở về. Hiện tại nhà cô đang có một vị khách khá quen thuộc, là Mạnh Hải cháu của bà Tô. Lúc này, đôi chân cô nặng trĩu bước vào, nhìn thấy anh ấy cô có chút kinh ngạc, sau đó cố nặn ra nụ cười tự nhiên, lên tiếng:
“ Anh sang chơi hả? ”
“ Ừ, ba mẹ anh không có ở nhà, sẵn dượng rủ nên ghé nhà ăn cơm luôn. ”
Bà Tô lên tiếng:
“ Có chưa no thì xuống bếp hâm nóng thức ăn nhé Hà Xuyên! ”
“ Dạ vâng. ”
Và rồi, Tô Hà Xuyên chậm chạp bước lại sofa ngồi xuống, cách Mạnh Hải một đoạn khá xa, cùng nhau trò chuyện với ba người họ. Sau đó, ông Tô tiếp tục lên tiếng:
“ Dượng và cô cháu sẽ gửi ít quà đến cho mọi người nơi đó, lần này không thể đi được. ”
“ Vâng. ”
Vừa gật đầu trả lời với ông Tô, nhưng Mạnh Hải cũng lén lút nhìn Hà Xuyên, trong đầu lóe lên một ý định, vốn dĩ đã nghe việc cô và bạn trai vừa mới chia tay. Ngay lập tức, anh ấy không hề do dự, lên tiếng:
“ Anh có chuyến công tác khám chữa bệnh tình nguyện ở vùng núi bên thành phố X, dự kiến trong năm ngày bốn đêm, em muốn tham gia đi cùng không Hà Xuyên? ”
Vì bị hỏi bất ngờ, nên Tô Hà Xuyên có chút sửng sốt. Thế nhưng, tâm trí nhanh chóng hồi phục, băn khoăn suy nghĩ đến câu hỏi của Mạnh Hải. Sau đó, cô hỏi lại:
“ Khi nào khởi hành vậy anh? ”
“ Chiều mai đấy em… ”
Trong giây phút Hà Xuyên đắn đo nửa muốn đi nửa muốn không vì vấn đề tâm trạng hiện tại, thì bà Tô lên tiếng:
“ Nếu cháu không có hẹn với bạn, thì đi với Mạnh Hải cho đầu óc thư giản. ”
“ Dạ vâng. ”
Sau đó, Tô Hà Xuyên nhìn qua Mạnh Hải, trả lời:
“ Vậy cho em tham gia nhé, em cũng muốn gửi ít quà đến mọi người. ”
“ Bỏ cô ấy ra! ”
Chiếc xe ô tô thắng gấp trên đường, ngay bên cạnh Tô Hà Xuyên đang đứng, hình dáng và âm thanh cùng lúc xuất hiện, lập tức nắm lấy cổ áo của ông Chu Khanh rồi mạnh bạo đẩy ra, khiến ông ta chao đảo suýt ngã.
“ Lưu Đại Trung, tao là ba vợ của mày đấy, mày không sợ mọi người lên án sao? ”
” Kết hôn với con gái ông được thì chẳng còn điều gì xấu hổ hơn. Nhưng mà, trước giờ tôi có xem ông là ba vợ hửm? ”
Giữa Lưu Đại Trung và Chu Lạc Bích chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa một ngày anh ta xem cô ta là vợ hay ông bà Chu là gia đình vợ. Người con gái anh ta yêu hiện tại vẫn là Hà Xuyên, chưa thể quên cô dẫu biết cô đã có bạn trai.
Càng yêu thì anh ta càng chán ghét Chu Lạc Bích, đến nhìn cũng thấy chướng mắt.
“ Năn nỉ Hà Xuyên cũng vô ích thôi, chẳng ai có thể cứu nổi ông đâu nên chuẩn bị tinh thần sớm đi, cảnh sát đang truy tìm ông đấy! ”
Ông Chu bàng hoàng trợn tròng đôi mắt và ngay cả Tô Hà Xuyên cũng thoáng chút ngạc nhiên. Sau đó, ông ta quýnh quáng chạy đến chiếc xe ô tô của mình, gấp gáp lên xe lái đi, nét mặt vô cùng hoảng loạn.
Và rồi, nơi đây chỉ còn Hà Xuyên và Lưu Đại Trung. Tuy hận thù ông ta, nhưng lòng cô cũng nặng nề khó chịu, mọi chuyện khiến cô cực kỳ mệt mỏi.
“ Em về đây chơi à? Có Phùng Khiếu Khâm không? ”
“ Ừ…việc khi nãy cảm ơn anh, Lưu tổng! ”
“ Hà Xuyên, em gặp chuyện gì sao? Tôi thấy sắc mặt của em kém quá! ”
Tô Hà Xuyên gượng cười nhẹ nhàng, lịch sự cúi đầu đáp lại, từ tốn lên tiếng:
“ Tôi xin phép đi trước, tạm biệt! ”
Lưu Đại Trung đưa tay định níu giữ Hà Xuyên nhưng lập tức bất động giữa không trung, sau đó chợt cười chua xót rồi lặng lẽ nhìn theo, đến khi chiếc xe của cô khuất bóng trên đường.
“ Hà Xuyên, nếu có kiếp sau, em nhất định phải chọn tôi đấy! ”
Cùng thời gian ở thành phố X, tâm trạng của người đàn ông này chẳng thua kém Lưu Đại Trung chút nào, thậm chí tệ hại hơn rất nhiều, nỗi nhớ quẩn quanh cô gái tên ‘ Tô Hà Xuyên ’.
Trên tầng thượng, anh cùng Sở Hàn Đông vừa uống rượu vừa hóng gió. Từ ngày chính thức chia tay với Hà Xuyên, hôm nào anh cũng uống rượu và thức đến gần sáng, trái tim lúc nào đều râm ran rỉ máu nhức nhối đau đớn chẳng yên.
“ Cậu dự định thế nào? ”
“ Đợi thêm thời gian tôi sẽ theo đuổi lại cô ấy, dù thế nào cũng không bỏ cuộc. ”
Sở Hàn Đông nặng nề thở ra, sắc mặt hiện tại cũng ưu sầu buồn bã, chịu chung số phận với Phùng Khiếu Khâm.
“ Xin lỗi, tôi làm cậu liên lụy rồi! ”
“ Bỏ đi, liên lụy thì cũng đã liên lụy. ”
“ Để tôi tìm bạn gái cậu… ”
“ Cô ấy bướng lắm, cứ để cho chúng tôi tự giải quyết. ”
Nói rồi, Sở Hàn Đông cụng ly rượu vào ly của Phùng Khiếu Khâm. Hành động hiện tại không giống như những lần cả hai giận nhau khi trước, dường như anh ấy đã buông xuôi.
Uống cạn một ly, Phùng Khiếu Khâm bước đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, lặng lẽ lấy điện thoại xem từng hình ảnh của Hà Xuyên, từng kỷ niệm nhanh chóng ùa đến khiến khóe mắt cay cay gợn chút hơi sương, lòng ngực cuộn trào cơn sóng khủng khiếp.
“ Hà Xuyên, anh thật lòng rất yêu em…rất yêu em! ”
Để bất lực ngồi đây, là Phùng Khiếu Khâm đã đấu tranh tâm lý rất nhiều. Anh sợ tiếp tục níu kéo, Tô Hà Xuyên cô càng lúc càng chán ghét và mệt mỏi, nên anh mới để cô về thành phố B, thời gian sẽ giúp cô nguôi ngoai phần nào cơn giận trong lòng, sau đó anh sẽ từ từ thuyết phục.
Tám giờ tối, Tô Hà Xuyên lái xe trở về. Hiện tại nhà cô đang có một vị khách khá quen thuộc, là Mạnh Hải cháu của bà Tô. Lúc này, đôi chân cô nặng trĩu bước vào, nhìn thấy anh ấy cô có chút kinh ngạc, sau đó cố nặn ra nụ cười tự nhiên, lên tiếng:
“ Anh sang chơi hả? ”
“ Ừ, ba mẹ anh không có ở nhà, sẵn dượng rủ nên ghé nhà ăn cơm luôn. ”
Bà Tô lên tiếng:
“ Có chưa no thì xuống bếp hâm nóng thức ăn nhé Hà Xuyên! ”
“ Dạ vâng. ”
Và rồi, Tô Hà Xuyên chậm chạp bước lại sofa ngồi xuống, cách Mạnh Hải một đoạn khá xa, cùng nhau trò chuyện với ba người họ. Sau đó, ông Tô tiếp tục lên tiếng:
“ Dượng và cô cháu sẽ gửi ít quà đến cho mọi người nơi đó, lần này không thể đi được. ”
“ Vâng. ”
Vừa gật đầu trả lời với ông Tô, nhưng Mạnh Hải cũng lén lút nhìn Hà Xuyên, trong đầu lóe lên một ý định, vốn dĩ đã nghe việc cô và bạn trai vừa mới chia tay. Ngay lập tức, anh ấy không hề do dự, lên tiếng:
“ Anh có chuyến công tác khám chữa bệnh tình nguyện ở vùng núi bên thành phố X, dự kiến trong năm ngày bốn đêm, em muốn tham gia đi cùng không Hà Xuyên? ”
Vì bị hỏi bất ngờ, nên Tô Hà Xuyên có chút sửng sốt. Thế nhưng, tâm trí nhanh chóng hồi phục, băn khoăn suy nghĩ đến câu hỏi của Mạnh Hải. Sau đó, cô hỏi lại:
“ Khi nào khởi hành vậy anh? ”
“ Chiều mai đấy em… ”
Trong giây phút Hà Xuyên đắn đo nửa muốn đi nửa muốn không vì vấn đề tâm trạng hiện tại, thì bà Tô lên tiếng:
“ Nếu cháu không có hẹn với bạn, thì đi với Mạnh Hải cho đầu óc thư giản. ”
“ Dạ vâng. ”
Sau đó, Tô Hà Xuyên nhìn qua Mạnh Hải, trả lời:
“ Vậy cho em tham gia nhé, em cũng muốn gửi ít quà đến mọi người. ”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất