Chương 1: Đổi tên
Quý An nguyên bản không gọi là Quý An.
Nhà cậu nghèo khổ, phụ mẫu đều không biết mấy mặt chữ, khi cậu ra đời rất nhỏ yếu gầy gò, vì thế cha mẹ đã lấy cho cậu cái tên, gọi Quý Bình An, ngụ ý hy vọng cậu cả đời sẽ luôn bình an hỉ nhạc.
Nhưng mà Quý An mệnh một chút cũng không được như cha mẹ cậu mong cầu, đã không có bình an, lại càng không vui vẻ, chỉ có thật nhiều chông gai tràn ngập khổ cực.
Mùa thu năm thứ hai cậu sinh ra, cha cậu bắt đầu bệnh nặng liên miên, thiếu chút nữa liền không giữ được mạng, sau tuy cứu được về, cái nền thân thể cũng suy hơn phân nửa, không thể tiếp tục làm việc nặng.
6 tuổi năm ấy, mẹ cậu sinh thai thứ hai xuất huyết nhiều, một thi hai mệnh, ngay cả đại phu bà cũng chưa chờ kịp. Bà mụ dính một tay máu từ trong phòng đẩy cửa ra, câu đầu tiên nói với cha cậu chỉ có: “Nói rõ rồi tiền đỡ đẻ vẫn phải trả đấy.”
Phụ nữ sinh sản là đen đủi, nam nhân không được tiến vào phong sinh tránh dính máu, Quý An ngay cả khuôn mặt mẹ cũng không thể nhìn lần cuối.
Một chút tích tụ cuối cùng đều bị bà mụ kia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của bay sạch, trong nhà nghèo đến nỗi quan tài đều mua không xong, một chiếc chiếu rơm chính là chỗ mẹ cậu an thân.
Tang sự được làm cực kỳ qua loa, Quý An chỉ nhớ rõ trong nhà treo một cái đèn lồng giấy trắng rách, cậu rốt cuộc vẫn là không thể nhìn thấy mẹ mình.
Quý An cái gì cũng không hiểu, cậu chỉ là đói, khóc lóc nói với cha cậu muốn ăn cơm, lại liền đổi lấy một trận đòn.
Cha cậu từ tràng bệnh kia thân thể đã bắt đầu xuống dốc, rượu chất lượng kém càng đào rỗng đáy của ông, nhưng mà nắm tay đập ở trên người vẫn là đau, Quý An sợ tới mức khóc lóc kêu xin ông cậu không cần ăn cơm, chỉ cầu cha đừng đánh nữa.
Cậu co rúm lại ở góc tường, khóc đến mức giọng nấc lên, vô luận như thế nào cũng nghĩ không rõ, người cha đã từng dùng cọng cỏ đan thành đồ chơi nhỏ cho cậu, như thế nào bỗng nhiên liền thay đổi.
Có lẽ, biến đổi chính là thay đổi, Quý An một năm này không có mẹ, cũng không có yêu thương, không có ấm no.
Chịu đói, chịu đánh dần dần trở thành thái độ bình thường.
Sau đại thẩm cách vách nhìn không đành, cấp Quý An một ngụm cơm ăn.
Giãy giụa qua một năm, Quý An liền học được cách dẫm lên cỏ nhét bệ bếp nấu cơm.
Nhưng mà cha cậu say rượu càng nặng, lu gạo trong nhà thường thường không còn bao nhiêu, Quý An be bé chỉ có thể hái rau dại nấu mà ăn.
Rau không mùi vị, cũng không chắc bụng, cha cậu uống nhiều quá liền tức giận, đã tức lên thì sẽ đánh cậu.
Cậu thật nhỏ, đói đến xanh xao vàng vọt, mỗi ngày ban đêm đều tránh ở góc tường trộm khóc, sợ hãi không dám để cha cậu nghe thấy nhìn thấy, bằng không chắc chắn phải bị đánh.
Lại ăn một năm, Quý An tám tuổi, năm ấy mùa đông nước đóng thành băng, cha cậu trên đường về nhà bởi vì uống nhiều quá, sảy chân té ngã chìm vào tuyết. Khi được tìm ra vào ngày hôm sau thì ông ấy đã sớm chết cóng.
Quý An biết tin, chết lặng mà đi nhặt xác cho cha.
Người chung quanh đều đối với cậu chỉ chỉ trỏ trỏ, Quý An nghe có người nói cậu đáng thương, cũng nghe thấy có người nói cậu tốt xấu không cần bị đánh nữa, nhưng là không ai giúp cậu cả.
Cha cậu gầy đến da bọc xương, nhưng ông như cũ vẫn là một người trưởng thành, cậu kéo sao cũng không kéo nổi, cuối cùng Quý An chịu thua, thu bản thân gầy yếu lại thành một quả bóng nhỏ, ngồi bên cạnh thi thể cha, cả người rét lạnh.
Cậu mơ màng nghĩ, còn sống để làm gì, bằng không mình cũng đông chết ở chỗ này thôi.
Sau, cậu nghe thấy tiếng ai đó: “Ta mua ngươi, ngươi đị cùng ta trở về làm thư đồng cho ta đi.”
Quý An ngẩng đầu, nhìn tiểu công tử quần áo sang quý trước mặt, môi cậu lạnh đến mức trắng bệch, run run rẩy rẩy nói không ra lời, một lúc lâu sau mới quỳ lên, gục đầu một cái, nói: “Cảm ơn thiếu gia.”
Tân Trì chỉ tốn 30 văn tiền, không bằng mớ tiền ngày thường y coi như giấy lộn mà chà đạp, lại chỉ cần nhiêu đó mà mua về được một tiểu thư đồng.
Y sai hạ nhân tìm nơi chôn cha cho tiểu thư đồng, lại lấy gỗ tạc một cái bia, nhìn tiểu thư đồng lặng lẽ bình tĩnh dập đầu lạy ba cái, mới mở miệng hỏi: “ngươi bao lớn rồi?”
Quý An lạnh đến nỗi tay chân đều cứng đờ, động tác chậm chạp, giọng nói phát run, thành thành thật thật trả lời: “Tám tuổi ạ.”
Tân Trì “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “ Vậy Gọi là gì?”
Thời tiết hiện tại ban đêm có thể đông chết người, Quý An dầm một canh giờ, đã lạnh đến sắp chịu không nổi, lại còn quỳ, rũ đầu không dám nhìn Tân Trì, thanh âm rất nhỏ rất thấp, đáp lời: “Ta gọi Quý Bình An.”
Tân Trì cho rằng chữ “Bình” trong tên của cậu không tốt, phạm vào tên huý của bà nội y, nên bỏ chữ ấy đi.
Vì thế Quý An sửa lại tên, không còn gọi là Quý Bình An nữa.
Nhưng Tân Trì tựa hồ chỉ lo động chạm tới tên huý bà nội y, không muốn từ nào liền vứt từ nấy ra, đơn giản như vậy đem tên của cậu quyết định xong.
Quý An bình thản tiếp nhận.
Cậu nghĩ tên này mới xứng đôi với cậu, một cái mệnh tiện, nếu không phải có thiếu gia, cậu đã chết rồi.
Khi Tân Trì thu Quý An, y vừa tròn mười tuổi, gia đình làm quan, lại có thân thích làm đại quan hậu thuẫn ở trong kinh, cho nên Tân gia ở quê nhà địa vị cao đến không đo được, ngay cả tri phủ đều phải kính vài phần.
Y là trưởng tôn trong nhà, bị ký thác kỳ vọng cao, lần đầu tiên đi theo phụ thân ra ngoài buôn bán, thời điểm trở về đi ngang qua cái đường thâm sơn cùng cốc này nhặt được Quý An tại đây.
Nhà Quý An nhất cùng nhị bạch, không có một đồ vật nào ra hình ra dạng, cậu mai táng cha cậu hoàn tất cũng không có về nhà, liền theo Tân Trì đi rồi.
Tân lão gia cùng Tân Trì là ngồi xe, mành lụa thật dày vây xung quanh, bên trong đốt than lò, vô cùng ấm áp.
Tân Trì thấy Quý An bị đông lạnh đến tàn nhẫn, khuôn mặt nhỏ tái xanh, thì kính cẩn biết điều gọi “phụ thân”, trông Tân lão gia không có ý tứ phản đối, liền nói với Quý An: “ Ngươi lên đây sưởi ấm trong chốc lát.”
Trong xe ngựa xa hoa, ngay cả đệm xe cũng dược bao tơ lụa thêu thùa hoa mỹ phức tạp.
Quý An hồi nãy giãy giụa trong bùn đất dinh tuyết, trên người bây giờ dơ bẩn chật vật, cậu cúi đầu nhìn đôi giày rách và vết bẩn chưa rửa sạch giữa các móng tay của mình, co thân lại ngồi quỳ trên mặt đất ở một góc xe, nói: “Cảm ơn lão gia, cảm ơn thiếu gia.”
Tân lão gia đang xem sổ sách, đối đứa bé vừa mới lên xe này cũng chưa liếc mắt lần nào, chỉ có Tân Trì “Ân” một tiếng, hình như rất vừa lòng với sự thức thời của cậu.
Quý An lúc này mới thoáng thả lỏng chút, cậu khẽ xoa xoa ngón tay nhằm giảm bớt hàn khí xua không đi trên người.
Trong chiếc xe ngựa này quá ấm áp, kể từ ngày mẹ mất, Quý An đã không còn được ở qua địa phương nào ấm áp như vậy nữa.
Cậu không biết bản thân có tính là gặp may hay không, mũi cậu bị hơi nóng bếp lò thổi cho đỏ bừng, phải gắt gao cắn răng, mới không có khóc ra tới.
Qua thật lâu, tay chân tê dại của Quý An bình phục đôi chút, mới có lá gan lặng lẽ giương mắt nhìn thoáng qua thiếu gia đã mua mình.
Tân Trì đang nhắm mắt dưỡng thần, đỉnh mày nhô cao, đường nét trên gương mặt thưc lạnh lùng cứng rắn, là tướng mạo người không dễ đối phó, dù chỉ nhìn sơ qua thôi Quý An đã cảm thấy hốt hoảng trong lòng.
Tân Trì ước chừng phát hiện ánh mắt Quý An, mở mắt ra, tầm nhìn dừng trên người Quý An.
Y không chút để ý liếc mắt một cái, tim Quý An lập tức đông cứng.
Cậu cảm thấy ánh mắt kia giống hệt ánh mắt của những người trong thôn, đều xem thường cậu, không thích cậu.
Nhưng sau đó Tân Trì lại hướng cậu cười, hai bên khóe miệng cong lên thực nhẹ, sau liền lại nhắm mắt, tiếp tục dưỡng thần.
Quý An cảm thấy: từ giờ khắc này, cậu sống lại tại đây.
Nhà cậu nghèo khổ, phụ mẫu đều không biết mấy mặt chữ, khi cậu ra đời rất nhỏ yếu gầy gò, vì thế cha mẹ đã lấy cho cậu cái tên, gọi Quý Bình An, ngụ ý hy vọng cậu cả đời sẽ luôn bình an hỉ nhạc.
Nhưng mà Quý An mệnh một chút cũng không được như cha mẹ cậu mong cầu, đã không có bình an, lại càng không vui vẻ, chỉ có thật nhiều chông gai tràn ngập khổ cực.
Mùa thu năm thứ hai cậu sinh ra, cha cậu bắt đầu bệnh nặng liên miên, thiếu chút nữa liền không giữ được mạng, sau tuy cứu được về, cái nền thân thể cũng suy hơn phân nửa, không thể tiếp tục làm việc nặng.
6 tuổi năm ấy, mẹ cậu sinh thai thứ hai xuất huyết nhiều, một thi hai mệnh, ngay cả đại phu bà cũng chưa chờ kịp. Bà mụ dính một tay máu từ trong phòng đẩy cửa ra, câu đầu tiên nói với cha cậu chỉ có: “Nói rõ rồi tiền đỡ đẻ vẫn phải trả đấy.”
Phụ nữ sinh sản là đen đủi, nam nhân không được tiến vào phong sinh tránh dính máu, Quý An ngay cả khuôn mặt mẹ cũng không thể nhìn lần cuối.
Một chút tích tụ cuối cùng đều bị bà mụ kia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của bay sạch, trong nhà nghèo đến nỗi quan tài đều mua không xong, một chiếc chiếu rơm chính là chỗ mẹ cậu an thân.
Tang sự được làm cực kỳ qua loa, Quý An chỉ nhớ rõ trong nhà treo một cái đèn lồng giấy trắng rách, cậu rốt cuộc vẫn là không thể nhìn thấy mẹ mình.
Quý An cái gì cũng không hiểu, cậu chỉ là đói, khóc lóc nói với cha cậu muốn ăn cơm, lại liền đổi lấy một trận đòn.
Cha cậu từ tràng bệnh kia thân thể đã bắt đầu xuống dốc, rượu chất lượng kém càng đào rỗng đáy của ông, nhưng mà nắm tay đập ở trên người vẫn là đau, Quý An sợ tới mức khóc lóc kêu xin ông cậu không cần ăn cơm, chỉ cầu cha đừng đánh nữa.
Cậu co rúm lại ở góc tường, khóc đến mức giọng nấc lên, vô luận như thế nào cũng nghĩ không rõ, người cha đã từng dùng cọng cỏ đan thành đồ chơi nhỏ cho cậu, như thế nào bỗng nhiên liền thay đổi.
Có lẽ, biến đổi chính là thay đổi, Quý An một năm này không có mẹ, cũng không có yêu thương, không có ấm no.
Chịu đói, chịu đánh dần dần trở thành thái độ bình thường.
Sau đại thẩm cách vách nhìn không đành, cấp Quý An một ngụm cơm ăn.
Giãy giụa qua một năm, Quý An liền học được cách dẫm lên cỏ nhét bệ bếp nấu cơm.
Nhưng mà cha cậu say rượu càng nặng, lu gạo trong nhà thường thường không còn bao nhiêu, Quý An be bé chỉ có thể hái rau dại nấu mà ăn.
Rau không mùi vị, cũng không chắc bụng, cha cậu uống nhiều quá liền tức giận, đã tức lên thì sẽ đánh cậu.
Cậu thật nhỏ, đói đến xanh xao vàng vọt, mỗi ngày ban đêm đều tránh ở góc tường trộm khóc, sợ hãi không dám để cha cậu nghe thấy nhìn thấy, bằng không chắc chắn phải bị đánh.
Lại ăn một năm, Quý An tám tuổi, năm ấy mùa đông nước đóng thành băng, cha cậu trên đường về nhà bởi vì uống nhiều quá, sảy chân té ngã chìm vào tuyết. Khi được tìm ra vào ngày hôm sau thì ông ấy đã sớm chết cóng.
Quý An biết tin, chết lặng mà đi nhặt xác cho cha.
Người chung quanh đều đối với cậu chỉ chỉ trỏ trỏ, Quý An nghe có người nói cậu đáng thương, cũng nghe thấy có người nói cậu tốt xấu không cần bị đánh nữa, nhưng là không ai giúp cậu cả.
Cha cậu gầy đến da bọc xương, nhưng ông như cũ vẫn là một người trưởng thành, cậu kéo sao cũng không kéo nổi, cuối cùng Quý An chịu thua, thu bản thân gầy yếu lại thành một quả bóng nhỏ, ngồi bên cạnh thi thể cha, cả người rét lạnh.
Cậu mơ màng nghĩ, còn sống để làm gì, bằng không mình cũng đông chết ở chỗ này thôi.
Sau, cậu nghe thấy tiếng ai đó: “Ta mua ngươi, ngươi đị cùng ta trở về làm thư đồng cho ta đi.”
Quý An ngẩng đầu, nhìn tiểu công tử quần áo sang quý trước mặt, môi cậu lạnh đến mức trắng bệch, run run rẩy rẩy nói không ra lời, một lúc lâu sau mới quỳ lên, gục đầu một cái, nói: “Cảm ơn thiếu gia.”
Tân Trì chỉ tốn 30 văn tiền, không bằng mớ tiền ngày thường y coi như giấy lộn mà chà đạp, lại chỉ cần nhiêu đó mà mua về được một tiểu thư đồng.
Y sai hạ nhân tìm nơi chôn cha cho tiểu thư đồng, lại lấy gỗ tạc một cái bia, nhìn tiểu thư đồng lặng lẽ bình tĩnh dập đầu lạy ba cái, mới mở miệng hỏi: “ngươi bao lớn rồi?”
Quý An lạnh đến nỗi tay chân đều cứng đờ, động tác chậm chạp, giọng nói phát run, thành thành thật thật trả lời: “Tám tuổi ạ.”
Tân Trì “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “ Vậy Gọi là gì?”
Thời tiết hiện tại ban đêm có thể đông chết người, Quý An dầm một canh giờ, đã lạnh đến sắp chịu không nổi, lại còn quỳ, rũ đầu không dám nhìn Tân Trì, thanh âm rất nhỏ rất thấp, đáp lời: “Ta gọi Quý Bình An.”
Tân Trì cho rằng chữ “Bình” trong tên của cậu không tốt, phạm vào tên huý của bà nội y, nên bỏ chữ ấy đi.
Vì thế Quý An sửa lại tên, không còn gọi là Quý Bình An nữa.
Nhưng Tân Trì tựa hồ chỉ lo động chạm tới tên huý bà nội y, không muốn từ nào liền vứt từ nấy ra, đơn giản như vậy đem tên của cậu quyết định xong.
Quý An bình thản tiếp nhận.
Cậu nghĩ tên này mới xứng đôi với cậu, một cái mệnh tiện, nếu không phải có thiếu gia, cậu đã chết rồi.
Khi Tân Trì thu Quý An, y vừa tròn mười tuổi, gia đình làm quan, lại có thân thích làm đại quan hậu thuẫn ở trong kinh, cho nên Tân gia ở quê nhà địa vị cao đến không đo được, ngay cả tri phủ đều phải kính vài phần.
Y là trưởng tôn trong nhà, bị ký thác kỳ vọng cao, lần đầu tiên đi theo phụ thân ra ngoài buôn bán, thời điểm trở về đi ngang qua cái đường thâm sơn cùng cốc này nhặt được Quý An tại đây.
Nhà Quý An nhất cùng nhị bạch, không có một đồ vật nào ra hình ra dạng, cậu mai táng cha cậu hoàn tất cũng không có về nhà, liền theo Tân Trì đi rồi.
Tân lão gia cùng Tân Trì là ngồi xe, mành lụa thật dày vây xung quanh, bên trong đốt than lò, vô cùng ấm áp.
Tân Trì thấy Quý An bị đông lạnh đến tàn nhẫn, khuôn mặt nhỏ tái xanh, thì kính cẩn biết điều gọi “phụ thân”, trông Tân lão gia không có ý tứ phản đối, liền nói với Quý An: “ Ngươi lên đây sưởi ấm trong chốc lát.”
Trong xe ngựa xa hoa, ngay cả đệm xe cũng dược bao tơ lụa thêu thùa hoa mỹ phức tạp.
Quý An hồi nãy giãy giụa trong bùn đất dinh tuyết, trên người bây giờ dơ bẩn chật vật, cậu cúi đầu nhìn đôi giày rách và vết bẩn chưa rửa sạch giữa các móng tay của mình, co thân lại ngồi quỳ trên mặt đất ở một góc xe, nói: “Cảm ơn lão gia, cảm ơn thiếu gia.”
Tân lão gia đang xem sổ sách, đối đứa bé vừa mới lên xe này cũng chưa liếc mắt lần nào, chỉ có Tân Trì “Ân” một tiếng, hình như rất vừa lòng với sự thức thời của cậu.
Quý An lúc này mới thoáng thả lỏng chút, cậu khẽ xoa xoa ngón tay nhằm giảm bớt hàn khí xua không đi trên người.
Trong chiếc xe ngựa này quá ấm áp, kể từ ngày mẹ mất, Quý An đã không còn được ở qua địa phương nào ấm áp như vậy nữa.
Cậu không biết bản thân có tính là gặp may hay không, mũi cậu bị hơi nóng bếp lò thổi cho đỏ bừng, phải gắt gao cắn răng, mới không có khóc ra tới.
Qua thật lâu, tay chân tê dại của Quý An bình phục đôi chút, mới có lá gan lặng lẽ giương mắt nhìn thoáng qua thiếu gia đã mua mình.
Tân Trì đang nhắm mắt dưỡng thần, đỉnh mày nhô cao, đường nét trên gương mặt thưc lạnh lùng cứng rắn, là tướng mạo người không dễ đối phó, dù chỉ nhìn sơ qua thôi Quý An đã cảm thấy hốt hoảng trong lòng.
Tân Trì ước chừng phát hiện ánh mắt Quý An, mở mắt ra, tầm nhìn dừng trên người Quý An.
Y không chút để ý liếc mắt một cái, tim Quý An lập tức đông cứng.
Cậu cảm thấy ánh mắt kia giống hệt ánh mắt của những người trong thôn, đều xem thường cậu, không thích cậu.
Nhưng sau đó Tân Trì lại hướng cậu cười, hai bên khóe miệng cong lên thực nhẹ, sau liền lại nhắm mắt, tiếp tục dưỡng thần.
Quý An cảm thấy: từ giờ khắc này, cậu sống lại tại đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất