Chương 2: Tận tâm
Tác giả có chuyện nói: An An ngốc của tôi ơi….
Tân gia có không ít hạ nhân, đại trạch viện chia làm ba cửa, Quý An lần đầu tiên nhìn thấy tòa nhà lớn như vậy, không khỏi sửng sốt, miệng hơi hơi tách ra, đầu ngốc luôn rồi.
Quản gia tiến lên ấn sau đầu cậu một cái: " Ngươi còn nhìn cái gì! Tới sân sau giúp đỡ nhanh!"
Cậu sớm mất mẹ, cha lại thành kẻ nghiện rượu, Quý An không có ai dạy bảo, lúc trước ở nhà đều đánh bậy đánh bạ, kỳ thật không quá biết cách làm việc.
Điều này làm cho cậu có vẻ tay chân vụng về, cộng thêm vì cậu còn nhỏ sức lực không bằng ai, tóm lại là loại khiến quản gia chướng mắt.
Cho nên nghiễm nhiên trở thành kẻ ai mắng cũng được, ai đánh cũng không sao.
Nhưng Quý An luôn nhớ những lời Tân Trì đã nói với cậu, “Ngươi cùng ta trở về làm thư đồng cho ta đi”.
Mỗi khi cậu nghĩ về cái cười mỉm ngày ấy ở trên xe, việc dù khổ dù nặng, nhưng cuối ngày vất vả hoàn thành xong, cậu đều sẽ nằm ở trên giường nhịn không được lặng lẽ vui vẻ —— bởi vì từ sau khi mẹ cậu ra đi, không còn ai nở nụ cười như vậy với cậu nữa.
Đó là lý do Quý An luôn siêng năng cần mẫn làm việc, chưa làm xong công việc của mình, khi những người khác đi ăn cơm cậu vẫn sẽ tiếp tục làm, thậm chí lúc người khác ngủ rồi cậu vẫn còn cặm cụi.
Cậu sợ rằng nếu mình làm không tốt, thiếu gia sẽ không cần cậu.
Nhưng Tân Trì thì sớm đã quên sạch mà quăng Quý An ra sau đầu.
Y đi theo cha trở về, trước tiên là báo bình an với bà nội, dành cả buổi trưa cùng ngồi tâm sự, lại bận bịu đi tổng kết những gì đã thấy và học được lần này, lát nữa cha y muốn kiểm tra y.
Nhoáng cái, mùa xuân đã đến.
Quản gia tính toán phải đặt mua chút quần áo mới cho hạ nhân trong nhà, Tân gia trước giờ đều không khắt khe với hạ nhân, trừ bỏ tiền lương hàng tháng, mỗi năm đầu xuân cùng đầu đông đều phát y phục mới
Thời điểm Quý An tới quần áo mới của năm đó đã được phát xong rồi, phải đến đầu xuân bây giờ, cậu mới nhận được bộ y phục mới đầu tiên sau khi mẹ cậu qua đời.
Thực ra, khi mẹ cậu còn sống cậu vốn cũng chẳng có bao nhiêu đồ mới cả, mọi thứ đều do các nhà khác đã mặc chán quyên góp cho, mẹ cậu đem đi giặt, khâu khâu vá vá để cậu mặc.
Khoác lên mình bộ quần áo bình thường thôi, nhưng đã có thể khiến Quý An cả đêm sung sướng không ngủ được.
Ngày hôm sau, khi cậu đang quét sân liền buồn ngủ, trời xuân ấm áp, Quý An bất giác ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật, quản gia nhìn thấy xông tới đá cậu một cái: “Nhãi ranh, học được lười biếng rồi!”
Quý An thành thật, cậu không biết cách chạy trốn như những người khác, chỉ biết rũ đầu ăn mắng, hệt như đứa trẻ đáng thương, yếu ớt nói: “Ta sai rồi, Ta không dám.”
Quản gia thế mà thật sự không tiếp tục quở trách cậu nữa, Quý An trộm ngẩng đầu lên xem, ngó thấy Tân Trì từ xa xa đi tới, quản gia nhanh chóng bước qua vui vẻ nghênh: “Thiếu gia đã trở lại.”
So với mấy tháng trước, Tân Trì tựa hồ cao thêm một chút, thay bộ quần áo dày nặng của mùa đông, cả người đĩnh bạt cao gầy, tinh mi kiếm mục, tuấn lãng cực kỳ.
Chọc Quý An nhất thời không lưu ý, quên mất cúi đầu.
Tân Trì nhìn cậu có chút quen mắt, khi đi ngang qua y mới nhớ ra đây là ai, đứa nhỏ bẩn hề hề ngày đó được dưỡng tốt, hiện tại trở nên vừa non nớt vừa mềm mại, thấy vậy y cười nói: “Nha, này không phải tiểu thư đồng của ta sao? Đứng ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau cùng ta trở về sắp xếp lại thư án.”
Quý An vui mừng cực kỳ.
Quản gia từ phía sau đuổi theo, ân cần dặn dò: “Đi theo thiếu gia phải thông minh chút, đừng lười biếng, có biết hay không?”
Quý An mừng tới mức hai mắt sáng ngời, gật đầu nói: “vâng ạ!”
Lười biếng tất nhiên không có, thông minh đương nhiên cũng phải thông minh rồi.
Bởi vì Quý An đem thiếu gia của cậu đặt ở vị trí cao nhất trong tim.
Qua tết năm nay, cậu bất quá chỉ chín tuổi thôi nhưng đã rất giỏi chăm sóc người khác.
Vốn dĩ chăm sóc thiếu gia là bổn phận của hạ nhân, không có gì đáng nói, nhưng có lòng cùng không có lòng rốt cuộc không giống nhau, gia nhân khác luôn sẽ có lắm lúc lười biếng, Quý An lại trước nay chưa từng, ban đêm người đã mệt rã rời, nhưng chỉ cần Tân Trì có chút động tĩnh, Quý An liền lập tức xoay người dậy: “Thiếu gia, ngài cần gì sao?”
Muốn cái gì có cái nấy, dù trong phòng không có, mặc kệ thời tiết bên ngoài như thế nào, gió to mưa lớn hay là bão tuyết mưa đá, Quý An đều không nói hai lời chạy đi tìm về cho Tân Trì.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Có đôi khi Tân Trì chỉ là giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng, Quý An vẫn sẽ chống một đôi mắt mỏi không mở ra được, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, có ta bên cạnh ngài mà.”
Một đứa bé nhỏ xíu như vậy, mỗi lần trông giữ chính là cả đêm.
Qua tới hôm sau, Tân Trì thức giấc, Quý An cũng đã dậy, cậu đang thu dọn kệ sách cho hắn, miệng thì lẩm bẩm, cái gì mà sợ mình dọn không tốt, thiếu gia sẽ bị phu tử trách phạt.
Tân Trì vốn là có thư đồng riêng, còn là hai người. Sau, một người do lười biếng nên bị Tân Trì đuổi đi, một người khác được Tân Trì đề bạt, liền đến phòng thu chi hỗ trợ quản gia.
Chỉ để lại mình Quý An, đứa nhỏ này ngày ngày vây quanh y như một chú chim sẻ xíu xiu, từng câu thiếu gia dài thiếu gia ngắn, giọng nói đã mềm mại nhẹ nhàng, nhảy nhót líu lo, người lại ngoan đến kỳ cục, làm Tân Trì thực sự hưởng thụ.
Thời gian trôi chảy chính là 5 năm.
Quý An ngày ngày bầu bạn với Tân Trì, tận mắt chứng kiến những khó khăn mà Tân Trì phải chịu để có thể gánh vác Tâm gia trong tương lai.
Thân là trưởng tôn thiếu gia của Tân gia cuộc sống kỳ thực không phải dễ dàng gì.
Tân Trì ban ngày đến trường đọc sách, ban đêm không chỉ phải viết bài tập do phu tử giao cho mà còn phải học cách xem sổ sách trong nhà, Tân lão gia đối y yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, bài tập không xong nhất định sẽ bị phạt, sinh ý hoàn thành không được càng phải phạt.
Tiểu thư đồng đau lòng muốn chết, nhưng cậu thân phận hèn mọn, cũng không thể vì thiếu gia cậu giúp đỡ cái gì, thứ có thể làm cũng chỉ là ngày ngày ở bên cạnh Tân Trì. Tân Trì bị phạt quỳ từ đường, cậu cũng bồi quỳ, Tân Trì bị phạt chép sách, cậu liền nghiên mặc phô giấy. thời điểm Tân Trì cao hứng, Quý An cũng liền vui vẻ, Tân Trì không cao hứng, Quý An liền đào hết tâm tư ra để dỗ dành.
Tân Trì sợ mùa hè, khô nóng khó chịu, còn nhiều muỗi.
Khi Quý An ngẫu nhiên phát hiện chính mình là thể chất hút muỗi, ngây ngốc thích thú thật lâu, buổi tối cùng Tân Trì đọc sách xem sổ, bộ dáng háo hức mà nói với Tân Trì: “Thiếu gia, có nô tài ở cạnh ngài, muỗi chỉ đốt nô tài thôi, không đốt ngài.”
Đêm ngày hè khô nóng khó chịu, Tân Trì trên bàn trấn một chén băng cũng khó đánh tan cái nóng, y nhìn chằm chằm sổ sách trước mặt, không trả lời Quý An, chỉ nói: “Lắc quạt mạnh hơn chút.”
Quý An biết hôm nay tâm tình y không tốt, nhưng ban ngày cậu canh giữ ở cửa trường học, đâu có thấy phu tử mắng Tân Trì, nếu vậy nhất định chính là mấy người ở phòng thu chi không làm việc tốt rồi.
Quý An một bên cố gắng lắc cây quạt, một bên thăm dò nhìn nhìn sổ sách.
Đây là hành động vô thức, Quý An biết bản thân xem không hiểu, cậu chỉ là theo bản năng muốn nhìn thứ gì đã chọc cho thiếu gia của cậu không vui thôi.
Không nghĩ tới, Tân Trì đóng sổ cái “cạnh “, một đôi mắt nhìn chằm chằm Quý An đã giật mình chết điếng, giận dữ nói: “Ai cho phép ngươi xem sổ sách?”
Quý An hoảng sợ, cái quạt rung động cũng ngừng, luống cuống chân tay quỳ rạp xuống, không biết làm sao mà thất thanh lẩm bẩm nói:: “Thiếu gia, nô tài sai rồi.”
Mấy năm trôi qua, thư đồng bên người thiếu gia cùng đại nha hoàn bên người tiểu thư đều dần có địa vị cao trong đám hạ nhân, tự nhiên không ai lại ngược đãi Quý An, nhưng Quý An vẫn như cũ thật gầy, trên mặt thịt chẳng bao nhiêu, bị Tân Trì nhéo, cậu đau đến phát khóc.
Nhưng đem so với những trận đòn tay đấm chân đá mà cậu hứng chịu năm xưa vẫn không đau đớn bằng.
Cho nên Quý An nhịn xuống, thì thào nói: “Nô tài nhớ kỹ ân tình của thiếu gia, cả đời đều nhớ rõ.”
Tân Trì trừng cậu trong chốc lát, cũng bớt chút sức lực, nhưng là lệ khí trong mắt vẫn nặng nề dày đặc, hỏi: “ người bên Tam phòng sai ngươi tới xem?”
Quý An lờ mờ hiểu ra, rằng tháng trước thiếp thất tam phòng của Tân lão gia sinh một nam thai, trừ bỏ Tân Trì, Tân lão gia chỉ có bốn con gái, hiện giờ già rồi lại có con trai, vui mừng đến lợi hại, Tân Trì vì vậy cảm giác được địa vị của y bị uy hiếp.
Cậu đánh bạo giơ tay giật một mảnh nhỏ ống tay áo Tân Trì, rụt rè giống thỏ con sợ kẻ lạ, nhỏ giọng biện bạch: “Thiếu gia, nô tài xem không hiểu.”
Lực đạo nhéo quai hàm của Quý An nháy mắt buông lỏng..
Tân Trì nhếch khóe miệng, không tiếp tục niết cằm Quý An nữa, cười vỗ vỗ khuôn mặt bị niết đỏ ửng của cậu,: “Đúng rồi, ngươi lại xem không hiểu mấy thứ này.”
Động tác kia kỳ thật rất thiếu tôn trọng, nhưng Quý An không quan tâm, chỉ cần thiếu gia của cậu cười, cậu liền vui vẻ.
Tân Trì quay người lại tiếp tục đọc sổ sách, Quý An ở bên cạnh nỗ lực lắc quạt, chờ tới khi Tân Trì quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, Quý An cũng vẫn theo sát, đợi Tân Trì ngủ say rồi mới chịu bỏ cuộc.
Tay cậu rất xót, suốt đêm rung quạt biên độ mạnh, mệt kinh khủng, trên cẳng chân bị muỗi đốt xuất hiện thật nhiều hồng bao, nhưng là trong lòng cậu lại rất thỏa mãn.
Ít nhất, buổi tối hôm nay cậu không có để thiếu gia của cậu phải chịu nóng.
Tân gia có không ít hạ nhân, đại trạch viện chia làm ba cửa, Quý An lần đầu tiên nhìn thấy tòa nhà lớn như vậy, không khỏi sửng sốt, miệng hơi hơi tách ra, đầu ngốc luôn rồi.
Quản gia tiến lên ấn sau đầu cậu một cái: " Ngươi còn nhìn cái gì! Tới sân sau giúp đỡ nhanh!"
Cậu sớm mất mẹ, cha lại thành kẻ nghiện rượu, Quý An không có ai dạy bảo, lúc trước ở nhà đều đánh bậy đánh bạ, kỳ thật không quá biết cách làm việc.
Điều này làm cho cậu có vẻ tay chân vụng về, cộng thêm vì cậu còn nhỏ sức lực không bằng ai, tóm lại là loại khiến quản gia chướng mắt.
Cho nên nghiễm nhiên trở thành kẻ ai mắng cũng được, ai đánh cũng không sao.
Nhưng Quý An luôn nhớ những lời Tân Trì đã nói với cậu, “Ngươi cùng ta trở về làm thư đồng cho ta đi”.
Mỗi khi cậu nghĩ về cái cười mỉm ngày ấy ở trên xe, việc dù khổ dù nặng, nhưng cuối ngày vất vả hoàn thành xong, cậu đều sẽ nằm ở trên giường nhịn không được lặng lẽ vui vẻ —— bởi vì từ sau khi mẹ cậu ra đi, không còn ai nở nụ cười như vậy với cậu nữa.
Đó là lý do Quý An luôn siêng năng cần mẫn làm việc, chưa làm xong công việc của mình, khi những người khác đi ăn cơm cậu vẫn sẽ tiếp tục làm, thậm chí lúc người khác ngủ rồi cậu vẫn còn cặm cụi.
Cậu sợ rằng nếu mình làm không tốt, thiếu gia sẽ không cần cậu.
Nhưng Tân Trì thì sớm đã quên sạch mà quăng Quý An ra sau đầu.
Y đi theo cha trở về, trước tiên là báo bình an với bà nội, dành cả buổi trưa cùng ngồi tâm sự, lại bận bịu đi tổng kết những gì đã thấy và học được lần này, lát nữa cha y muốn kiểm tra y.
Nhoáng cái, mùa xuân đã đến.
Quản gia tính toán phải đặt mua chút quần áo mới cho hạ nhân trong nhà, Tân gia trước giờ đều không khắt khe với hạ nhân, trừ bỏ tiền lương hàng tháng, mỗi năm đầu xuân cùng đầu đông đều phát y phục mới
Thời điểm Quý An tới quần áo mới của năm đó đã được phát xong rồi, phải đến đầu xuân bây giờ, cậu mới nhận được bộ y phục mới đầu tiên sau khi mẹ cậu qua đời.
Thực ra, khi mẹ cậu còn sống cậu vốn cũng chẳng có bao nhiêu đồ mới cả, mọi thứ đều do các nhà khác đã mặc chán quyên góp cho, mẹ cậu đem đi giặt, khâu khâu vá vá để cậu mặc.
Khoác lên mình bộ quần áo bình thường thôi, nhưng đã có thể khiến Quý An cả đêm sung sướng không ngủ được.
Ngày hôm sau, khi cậu đang quét sân liền buồn ngủ, trời xuân ấm áp, Quý An bất giác ngồi ở cửa ngủ gà ngủ gật, quản gia nhìn thấy xông tới đá cậu một cái: “Nhãi ranh, học được lười biếng rồi!”
Quý An thành thật, cậu không biết cách chạy trốn như những người khác, chỉ biết rũ đầu ăn mắng, hệt như đứa trẻ đáng thương, yếu ớt nói: “Ta sai rồi, Ta không dám.”
Quản gia thế mà thật sự không tiếp tục quở trách cậu nữa, Quý An trộm ngẩng đầu lên xem, ngó thấy Tân Trì từ xa xa đi tới, quản gia nhanh chóng bước qua vui vẻ nghênh: “Thiếu gia đã trở lại.”
So với mấy tháng trước, Tân Trì tựa hồ cao thêm một chút, thay bộ quần áo dày nặng của mùa đông, cả người đĩnh bạt cao gầy, tinh mi kiếm mục, tuấn lãng cực kỳ.
Chọc Quý An nhất thời không lưu ý, quên mất cúi đầu.
Tân Trì nhìn cậu có chút quen mắt, khi đi ngang qua y mới nhớ ra đây là ai, đứa nhỏ bẩn hề hề ngày đó được dưỡng tốt, hiện tại trở nên vừa non nớt vừa mềm mại, thấy vậy y cười nói: “Nha, này không phải tiểu thư đồng của ta sao? Đứng ngẩn ra đấy làm gì, còn không mau cùng ta trở về sắp xếp lại thư án.”
Quý An vui mừng cực kỳ.
Quản gia từ phía sau đuổi theo, ân cần dặn dò: “Đi theo thiếu gia phải thông minh chút, đừng lười biếng, có biết hay không?”
Quý An mừng tới mức hai mắt sáng ngời, gật đầu nói: “vâng ạ!”
Lười biếng tất nhiên không có, thông minh đương nhiên cũng phải thông minh rồi.
Bởi vì Quý An đem thiếu gia của cậu đặt ở vị trí cao nhất trong tim.
Qua tết năm nay, cậu bất quá chỉ chín tuổi thôi nhưng đã rất giỏi chăm sóc người khác.
Vốn dĩ chăm sóc thiếu gia là bổn phận của hạ nhân, không có gì đáng nói, nhưng có lòng cùng không có lòng rốt cuộc không giống nhau, gia nhân khác luôn sẽ có lắm lúc lười biếng, Quý An lại trước nay chưa từng, ban đêm người đã mệt rã rời, nhưng chỉ cần Tân Trì có chút động tĩnh, Quý An liền lập tức xoay người dậy: “Thiếu gia, ngài cần gì sao?”
Muốn cái gì có cái nấy, dù trong phòng không có, mặc kệ thời tiết bên ngoài như thế nào, gió to mưa lớn hay là bão tuyết mưa đá, Quý An đều không nói hai lời chạy đi tìm về cho Tân Trì.
||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
Có đôi khi Tân Trì chỉ là giật mình tỉnh giấc vì mơ thấy ác mộng, Quý An vẫn sẽ chống một đôi mắt mỏi không mở ra được, nhẹ nhàng nói: “Thiếu gia, có ta bên cạnh ngài mà.”
Một đứa bé nhỏ xíu như vậy, mỗi lần trông giữ chính là cả đêm.
Qua tới hôm sau, Tân Trì thức giấc, Quý An cũng đã dậy, cậu đang thu dọn kệ sách cho hắn, miệng thì lẩm bẩm, cái gì mà sợ mình dọn không tốt, thiếu gia sẽ bị phu tử trách phạt.
Tân Trì vốn là có thư đồng riêng, còn là hai người. Sau, một người do lười biếng nên bị Tân Trì đuổi đi, một người khác được Tân Trì đề bạt, liền đến phòng thu chi hỗ trợ quản gia.
Chỉ để lại mình Quý An, đứa nhỏ này ngày ngày vây quanh y như một chú chim sẻ xíu xiu, từng câu thiếu gia dài thiếu gia ngắn, giọng nói đã mềm mại nhẹ nhàng, nhảy nhót líu lo, người lại ngoan đến kỳ cục, làm Tân Trì thực sự hưởng thụ.
Thời gian trôi chảy chính là 5 năm.
Quý An ngày ngày bầu bạn với Tân Trì, tận mắt chứng kiến những khó khăn mà Tân Trì phải chịu để có thể gánh vác Tâm gia trong tương lai.
Thân là trưởng tôn thiếu gia của Tân gia cuộc sống kỳ thực không phải dễ dàng gì.
Tân Trì ban ngày đến trường đọc sách, ban đêm không chỉ phải viết bài tập do phu tử giao cho mà còn phải học cách xem sổ sách trong nhà, Tân lão gia đối y yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, bài tập không xong nhất định sẽ bị phạt, sinh ý hoàn thành không được càng phải phạt.
Tiểu thư đồng đau lòng muốn chết, nhưng cậu thân phận hèn mọn, cũng không thể vì thiếu gia cậu giúp đỡ cái gì, thứ có thể làm cũng chỉ là ngày ngày ở bên cạnh Tân Trì. Tân Trì bị phạt quỳ từ đường, cậu cũng bồi quỳ, Tân Trì bị phạt chép sách, cậu liền nghiên mặc phô giấy. thời điểm Tân Trì cao hứng, Quý An cũng liền vui vẻ, Tân Trì không cao hứng, Quý An liền đào hết tâm tư ra để dỗ dành.
Tân Trì sợ mùa hè, khô nóng khó chịu, còn nhiều muỗi.
Khi Quý An ngẫu nhiên phát hiện chính mình là thể chất hút muỗi, ngây ngốc thích thú thật lâu, buổi tối cùng Tân Trì đọc sách xem sổ, bộ dáng háo hức mà nói với Tân Trì: “Thiếu gia, có nô tài ở cạnh ngài, muỗi chỉ đốt nô tài thôi, không đốt ngài.”
Đêm ngày hè khô nóng khó chịu, Tân Trì trên bàn trấn một chén băng cũng khó đánh tan cái nóng, y nhìn chằm chằm sổ sách trước mặt, không trả lời Quý An, chỉ nói: “Lắc quạt mạnh hơn chút.”
Quý An biết hôm nay tâm tình y không tốt, nhưng ban ngày cậu canh giữ ở cửa trường học, đâu có thấy phu tử mắng Tân Trì, nếu vậy nhất định chính là mấy người ở phòng thu chi không làm việc tốt rồi.
Quý An một bên cố gắng lắc cây quạt, một bên thăm dò nhìn nhìn sổ sách.
Đây là hành động vô thức, Quý An biết bản thân xem không hiểu, cậu chỉ là theo bản năng muốn nhìn thứ gì đã chọc cho thiếu gia của cậu không vui thôi.
Không nghĩ tới, Tân Trì đóng sổ cái “cạnh “, một đôi mắt nhìn chằm chằm Quý An đã giật mình chết điếng, giận dữ nói: “Ai cho phép ngươi xem sổ sách?”
Quý An hoảng sợ, cái quạt rung động cũng ngừng, luống cuống chân tay quỳ rạp xuống, không biết làm sao mà thất thanh lẩm bẩm nói:: “Thiếu gia, nô tài sai rồi.”
Mấy năm trôi qua, thư đồng bên người thiếu gia cùng đại nha hoàn bên người tiểu thư đều dần có địa vị cao trong đám hạ nhân, tự nhiên không ai lại ngược đãi Quý An, nhưng Quý An vẫn như cũ thật gầy, trên mặt thịt chẳng bao nhiêu, bị Tân Trì nhéo, cậu đau đến phát khóc.
Nhưng đem so với những trận đòn tay đấm chân đá mà cậu hứng chịu năm xưa vẫn không đau đớn bằng.
Cho nên Quý An nhịn xuống, thì thào nói: “Nô tài nhớ kỹ ân tình của thiếu gia, cả đời đều nhớ rõ.”
Tân Trì trừng cậu trong chốc lát, cũng bớt chút sức lực, nhưng là lệ khí trong mắt vẫn nặng nề dày đặc, hỏi: “ người bên Tam phòng sai ngươi tới xem?”
Quý An lờ mờ hiểu ra, rằng tháng trước thiếp thất tam phòng của Tân lão gia sinh một nam thai, trừ bỏ Tân Trì, Tân lão gia chỉ có bốn con gái, hiện giờ già rồi lại có con trai, vui mừng đến lợi hại, Tân Trì vì vậy cảm giác được địa vị của y bị uy hiếp.
Cậu đánh bạo giơ tay giật một mảnh nhỏ ống tay áo Tân Trì, rụt rè giống thỏ con sợ kẻ lạ, nhỏ giọng biện bạch: “Thiếu gia, nô tài xem không hiểu.”
Lực đạo nhéo quai hàm của Quý An nháy mắt buông lỏng..
Tân Trì nhếch khóe miệng, không tiếp tục niết cằm Quý An nữa, cười vỗ vỗ khuôn mặt bị niết đỏ ửng của cậu,: “Đúng rồi, ngươi lại xem không hiểu mấy thứ này.”
Động tác kia kỳ thật rất thiếu tôn trọng, nhưng Quý An không quan tâm, chỉ cần thiếu gia của cậu cười, cậu liền vui vẻ.
Tân Trì quay người lại tiếp tục đọc sổ sách, Quý An ở bên cạnh nỗ lực lắc quạt, chờ tới khi Tân Trì quay về phòng ngủ nghỉ ngơi, Quý An cũng vẫn theo sát, đợi Tân Trì ngủ say rồi mới chịu bỏ cuộc.
Tay cậu rất xót, suốt đêm rung quạt biên độ mạnh, mệt kinh khủng, trên cẳng chân bị muỗi đốt xuất hiện thật nhiều hồng bao, nhưng là trong lòng cậu lại rất thỏa mãn.
Ít nhất, buổi tối hôm nay cậu không có để thiếu gia của cậu phải chịu nóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất