Chương 3: Sơ kiến
Tác giả có chuyện cần nói: Dù sao cũng là vai chính, kéo Yến ca ca ra khởi động nào.
Sáng sớm hôm sau, Tân Trì bởi vì không bị nóng mà dậy muộn hơn một chút, y cảm thấy cảm thấy thời tiết hôm nay so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, trong phòng thậm chí có thể gọi là mát mẻ.
Nhưng y mở mắt ngóng ra cửa sổ, ánh nắng bên ngoài vẫn chói chang như cũ, bầu trời không chút mảy may nào là có ý muốn mưa thì khó hiểu lý do.
Gian ngoài phát chút động tĩnh, liền thấy Quý An bưng một cái thùng lớn tiến vào.
Quý An năm nay mười bốn tuổi, vóc dáng lại chẳng lớn thêm chút nào, cứ mãi nhỏ nhỏ gầy gầy, chỉ cái thùng kia cũng sắp cao bằng nửa Quý An, cậu cố hết sức ôm, rồi lại rón ra rón rén mà vào.
Thiếu gia xem báo cáo đọc sách vất vả, cậu sợ quấy nhiễu Tân Trì nghỉ ngơi.
Nhưng vừa vào cửa, thấy Tân Trì tỉnh, Quý An ngây người, suýt chút nữa vấp phải cái thùng mà ngã, kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, ngài đã dậy rồi?”
Tân Trì không có thói quen ngủ nướng, tỉnh liền đứng dậy, liếc nhìn cái thùng trong tay Quý An, hỏi: “Ngươi lấy nhiều nước như vậy làm cái gì?”
Quý An buông thùng xuống, đi cầm cây quạt lại đây giúp Tân Trì quạt gió, nghiêm túc giải thích: “Đây là nước mới gánh từ giếng lên, rất mát, đặt ở trong phòng có thể hạ nhiệt ạ.”
Tân Trì cười mỉa mai cái phương pháp này thực ngu xuẩn: “Một lát nữa lại nóng lại thôi.”
Quý An bận như con quay nhỏ xoay xoay, hầu hạ Tân Trì buôc xong tóc, lại chạy ra ngoài dọn bữa sáng cho Tân Trì.
Cậu nhẹ giọng nhả lời: “Nô tài đổi nước mấy lần rồi. Thiếu gia, ăn cơm sáng đi, nô tài múc chút nước giếng cho ngài, thiếu gia nếm thử nhé.”
Chè đậu xanh, mì lạnh với nước giếng linh tinh để giải tỏa cơn nóng, Tân Trì nhìn Quý An bận việc đến đỏ bừng mặt, lại nhìn nhìn bữa ăn bày ra trước mắt, y giơ tay chạm chạm gương mặt Quý An.
Trên mặt Quý An có vết hằn hồng hồng, là do y ngày hôm qua phát hỏa niết ra.
Tân Trì hỏi: “Đau không?”
Với mấy chữ thế thôi, Quý An cả người đều sắp bay lên, chỗ nào còn nhớ rõ đau là gì, đầu nhỏ lắc tới lắc lui giống cái trống bỏi: “Không đau ạ.”
Tân Trì chăm chú đánh giá tiểu thư dồng trước mắt.
Lúc y nhặt Quý An, y vừa bị cha y rầy la một trận, mắng y là kẻ không có phong thái người trong Tân gia nên có, xa xỉ lãng phí, không biết lo liệu gia nghiệp vất vả của tổ tông. Tân Trì bị mắng đến có oán trong lòng lại không dám cãi, bỏ xuống xe ngựa hòng nguôi ngoai cảm xúc thì vọng thấy ồn ào bên đường, nhất thời giận dỗi liền thu Quý An, y tự ái ——y cứ dùng 30 văn tiền đồng mua cái hạ nhân đấy, cha y nếu lại muốn mắng y không biết tiết kiệm thì cứ mắng đi!
Tính tình trẻ con ương ngạnh, Tân Trì bây giờ nhớ tới liền cảm thấy lúc trước chính mình thật buồn cười, một đứa nhỏ tám tuổi ốm yếu, mua về cũng chỉ ăn trắng cơm, cũng không biết lúc ấy y suy nghĩ lamd sao, ngu ngơ lấy cái chuyện này mà so đo cùng cha y.
Nhưng đến hôm nay, Quý An rốt cuộc đã theo y 5 năm có thừa, nghe lời hiểu chuyện, một lòng hộ chủ.
Hơn nữa lớn lên thanh tú, hạ nhân trong nhà không một ai ngoan ngoãn tú khí được như cậu, mang đi ra ngoài tóm lại có chút mặt mũi.
Hiện giờ, thuộc hạ làm việc cho Tân Trì đều bị cha y phân hết ra chỗ khác, đám người đó trung tâm với Tân gia, nhưng chưa chắc đã trung tâm tên thiếu gia là y, y tâm niệm vừa động, đối Quý An nói: “Tiểu an, ngươi tám tuổi liền trở thành thư đồng của ta, xem như từ nhỏ đi theo ta, đừng để xuất hiện nhị tâm, chờ về sau ta chưởng gia, ngươi chính là tâm phúc duy nhất, hiểu không?”
Quý An đầu nhỏ gật gật..
Cậu vốn dĩ mãn tâm mãn nhãn chỉ có thiếu gia, căn bản không cần Tân Trì phải nhắc nhở gì.
Cậu chân thành bày tỏ long trung với Tân Trì: “Thiếu gia, mạng sống của Quý An là của ngài."
Kể từ đó, Quý An liền cùng Tân Trì đi học, cậu không cần làm người canh cửa nữa..
Nếu Tân Trì thưởng cho cậu, cậu còn có thể vào trong lớp, nghe tiên sinh đọc sách viết chữ.
Làm thư đồng của thiếu gia, ngày ngày đi theo tới trường, Quý An kỳ thật cũng từng lén lút hâm mộ, thời điểm ở bên ngoài chờ Tân Trì, cậu cũng trộm ngó phu tử giảng bài bên trong rất nhiều lần, tính tính cũng được vài lần nghe lén qua.
Thời gian rảnh rỗi thư đồng của các thiếu gia khác đều vụng trộm đi chơi, chỉ có Quý An an phận thủ thường mà chờ.
Nên khi đươc sự đồng ý của thiếu gia, cậu cũng ao ước muốn trộm xem bộ dáng học dường một chút.
Thật ra, cho dù cha mẹ cậu đều còn sống thì cậu cũng không có khả năng đi học, hẳn là sẽ đi theo cha mẹ xuống ruộng làm việc đi, khẩn cầu mỗi năm có thể thu hoạch nhiều thêm chút là may mắn lắm rồi, nhưng hôm nay, dù cậu không còn cha mẹ, không có nơi nương tựa, thiếu gia lại trao cho cậu cơ hội ấy.
Quý An thụ sủng nhược kinh, trân trọng cơ hội này bằng mọi cách có thể, bái Tân Trì hết lần này đến lần khác, cảm động đến mức cậu suýt khóc ra.
Được Tân Trì chỉ dẫn, Quý An ngồi ở phía cuối cùng học dường, mỗi ngày tới nơi này, cậu trước sẽ thay thiếu gia phô giấy mài mực, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, lấy sách cũ được thiếu gia đưa cho, ôn lại bài tập.
Cậu nhập học quá muộn, căn bản quá kém, học hành vấp váp, phu tử giảng cũng chỉ có thể nghe hiểu nông cạn.
Nhưng Quý An không dám hỏi phu tử, lại càng không dám đi hỏi Tân Trì, sợ trì hoãn thời gian của thiếu gia nhà cậu.
Cậu rầu rĩ nghĩ, chính mình quả nhiên không phải người có khả năng đọc sách, bất quá chỉ là một cái hạ nhân mà thôi, lại không cần khảo công danh, đi học để làm gì? Chỉ cầu mong thiếu gia đừng thất vọng về cậu.
Quý An miên miên man man, trong lòng ẩn ẩn khổ sở, chẳng qua không đợi cậu đem phân khổ sở nầy ấp ủ thêm nhiều một ít, phu tử đã bắt đầu khảo bài tập hôm trước rồi.
Quý An giât thót, tâm trạng bồn chồn—— lo lắng không phải cho cậu, phu tử chưa bao giờ khảo cậu cả, Quý An chỉ là lo lắng thiếu gia nhà cậu bị phạt.
Nhưng mà lo lắng hiển nhiên dư thừa, Tân Trì trả lời vấn đề phu tử hỏi vô cùng lưu loát, phong độ y nhẹ nhàng đĩnh đạc, thậm chí đã có thể cùng thảo luận với phu tử vấn đề ấy luôn rồi.
Quý An thế mới biết thiếu gia lợi hại như vậy, cậu nhìn bóng dáng Tân Trì đứng ở đằng kia, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
Cậu cho rằng Lão gia đối thiếu gia cũng quá mức khắc khe, rõ ràng thiếu gia đã lợi hại thế mà lão gia vẫn phạt y chép sách.
Quý An cúi đầu nhìn xuống dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình trên tờ giấy trước mặt, uể oải cực kỳ, cơ hồ muốn xé bỏ tờ giấy, nhưng cậu lại luyến tiếc.
Thiếu gia đưa cho cậu một tờ giấy tốt như vậy, Quý An trân trọng còn không kịp.
Trong giờ học, QuýAn thất thần nhìn tờ giấy, không biết suy nghĩ cái gì, tan học rồi cũng chưa thể hoàn hồn.
Công tử bên cạnh thấy vậy bèn thò qua ngó, đọc mấy chữ trước mặt: “Quý…… An?”
Quý An cảm thấy thật mất mặt, hoảng loạn mà che giấy cất bút, đang luýnh quýnh tay chân thì ơhats hiện Tân Trì quay sang nhìn cậu, cậu lập tức không rảnh quan tâm mình trả lời người ta hay chưa mà đã vội vàng cúi chào, chạy chậm đến chỗ Tân Trì, một bên dọn dẹp vật dụng cho Tân Trì một bên liên tục tán thưởng: “Thiếu gia, ngài thật là lợi hại!”
Yến Hoài không đi thu giấy bút, trông cách Quý An chạy đến Tân Trì ở bên kia, hắn liền hiểu rõ ——
Y phục không thích hợp, hắn còn tự hỏi đây là thư sinh khốn khó trong gia đình nghèo kiết hủ lậu nào, nguyên lai con thỏ con đáng yêu này chính là tiểu thư đồng của thiếu gia Tân gia.
Yến Hoài vốn không muốn đến trường, đối mấy cái sự tình cha hắn yêu cầu cũng không để bụng lắm, trong tiếng bàn tán xôn xao của mấy đứa trẻ con nhà giàu sau giờ học, hắn chán gần chết mà nghĩ, dân chúng vùng này sớm truyền tai nhau rằng Tân gia đối xử với hạ nhân khoan dung tử tế, đúng thật là vậy, ngay cả một thư đồng cũng có thể đến trường nghe phu tử giảng bài.
Thật sự thú vị.
Sáng sớm hôm sau, Tân Trì bởi vì không bị nóng mà dậy muộn hơn một chút, y cảm thấy cảm thấy thời tiết hôm nay so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, trong phòng thậm chí có thể gọi là mát mẻ.
Nhưng y mở mắt ngóng ra cửa sổ, ánh nắng bên ngoài vẫn chói chang như cũ, bầu trời không chút mảy may nào là có ý muốn mưa thì khó hiểu lý do.
Gian ngoài phát chút động tĩnh, liền thấy Quý An bưng một cái thùng lớn tiến vào.
Quý An năm nay mười bốn tuổi, vóc dáng lại chẳng lớn thêm chút nào, cứ mãi nhỏ nhỏ gầy gầy, chỉ cái thùng kia cũng sắp cao bằng nửa Quý An, cậu cố hết sức ôm, rồi lại rón ra rón rén mà vào.
Thiếu gia xem báo cáo đọc sách vất vả, cậu sợ quấy nhiễu Tân Trì nghỉ ngơi.
Nhưng vừa vào cửa, thấy Tân Trì tỉnh, Quý An ngây người, suýt chút nữa vấp phải cái thùng mà ngã, kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, ngài đã dậy rồi?”
Tân Trì không có thói quen ngủ nướng, tỉnh liền đứng dậy, liếc nhìn cái thùng trong tay Quý An, hỏi: “Ngươi lấy nhiều nước như vậy làm cái gì?”
Quý An buông thùng xuống, đi cầm cây quạt lại đây giúp Tân Trì quạt gió, nghiêm túc giải thích: “Đây là nước mới gánh từ giếng lên, rất mát, đặt ở trong phòng có thể hạ nhiệt ạ.”
Tân Trì cười mỉa mai cái phương pháp này thực ngu xuẩn: “Một lát nữa lại nóng lại thôi.”
Quý An bận như con quay nhỏ xoay xoay, hầu hạ Tân Trì buôc xong tóc, lại chạy ra ngoài dọn bữa sáng cho Tân Trì.
Cậu nhẹ giọng nhả lời: “Nô tài đổi nước mấy lần rồi. Thiếu gia, ăn cơm sáng đi, nô tài múc chút nước giếng cho ngài, thiếu gia nếm thử nhé.”
Chè đậu xanh, mì lạnh với nước giếng linh tinh để giải tỏa cơn nóng, Tân Trì nhìn Quý An bận việc đến đỏ bừng mặt, lại nhìn nhìn bữa ăn bày ra trước mắt, y giơ tay chạm chạm gương mặt Quý An.
Trên mặt Quý An có vết hằn hồng hồng, là do y ngày hôm qua phát hỏa niết ra.
Tân Trì hỏi: “Đau không?”
Với mấy chữ thế thôi, Quý An cả người đều sắp bay lên, chỗ nào còn nhớ rõ đau là gì, đầu nhỏ lắc tới lắc lui giống cái trống bỏi: “Không đau ạ.”
Tân Trì chăm chú đánh giá tiểu thư dồng trước mắt.
Lúc y nhặt Quý An, y vừa bị cha y rầy la một trận, mắng y là kẻ không có phong thái người trong Tân gia nên có, xa xỉ lãng phí, không biết lo liệu gia nghiệp vất vả của tổ tông. Tân Trì bị mắng đến có oán trong lòng lại không dám cãi, bỏ xuống xe ngựa hòng nguôi ngoai cảm xúc thì vọng thấy ồn ào bên đường, nhất thời giận dỗi liền thu Quý An, y tự ái ——y cứ dùng 30 văn tiền đồng mua cái hạ nhân đấy, cha y nếu lại muốn mắng y không biết tiết kiệm thì cứ mắng đi!
Tính tình trẻ con ương ngạnh, Tân Trì bây giờ nhớ tới liền cảm thấy lúc trước chính mình thật buồn cười, một đứa nhỏ tám tuổi ốm yếu, mua về cũng chỉ ăn trắng cơm, cũng không biết lúc ấy y suy nghĩ lamd sao, ngu ngơ lấy cái chuyện này mà so đo cùng cha y.
Nhưng đến hôm nay, Quý An rốt cuộc đã theo y 5 năm có thừa, nghe lời hiểu chuyện, một lòng hộ chủ.
Hơn nữa lớn lên thanh tú, hạ nhân trong nhà không một ai ngoan ngoãn tú khí được như cậu, mang đi ra ngoài tóm lại có chút mặt mũi.
Hiện giờ, thuộc hạ làm việc cho Tân Trì đều bị cha y phân hết ra chỗ khác, đám người đó trung tâm với Tân gia, nhưng chưa chắc đã trung tâm tên thiếu gia là y, y tâm niệm vừa động, đối Quý An nói: “Tiểu an, ngươi tám tuổi liền trở thành thư đồng của ta, xem như từ nhỏ đi theo ta, đừng để xuất hiện nhị tâm, chờ về sau ta chưởng gia, ngươi chính là tâm phúc duy nhất, hiểu không?”
Quý An đầu nhỏ gật gật..
Cậu vốn dĩ mãn tâm mãn nhãn chỉ có thiếu gia, căn bản không cần Tân Trì phải nhắc nhở gì.
Cậu chân thành bày tỏ long trung với Tân Trì: “Thiếu gia, mạng sống của Quý An là của ngài."
Kể từ đó, Quý An liền cùng Tân Trì đi học, cậu không cần làm người canh cửa nữa..
Nếu Tân Trì thưởng cho cậu, cậu còn có thể vào trong lớp, nghe tiên sinh đọc sách viết chữ.
Làm thư đồng của thiếu gia, ngày ngày đi theo tới trường, Quý An kỳ thật cũng từng lén lút hâm mộ, thời điểm ở bên ngoài chờ Tân Trì, cậu cũng trộm ngó phu tử giảng bài bên trong rất nhiều lần, tính tính cũng được vài lần nghe lén qua.
Thời gian rảnh rỗi thư đồng của các thiếu gia khác đều vụng trộm đi chơi, chỉ có Quý An an phận thủ thường mà chờ.
Nên khi đươc sự đồng ý của thiếu gia, cậu cũng ao ước muốn trộm xem bộ dáng học dường một chút.
Thật ra, cho dù cha mẹ cậu đều còn sống thì cậu cũng không có khả năng đi học, hẳn là sẽ đi theo cha mẹ xuống ruộng làm việc đi, khẩn cầu mỗi năm có thể thu hoạch nhiều thêm chút là may mắn lắm rồi, nhưng hôm nay, dù cậu không còn cha mẹ, không có nơi nương tựa, thiếu gia lại trao cho cậu cơ hội ấy.
Quý An thụ sủng nhược kinh, trân trọng cơ hội này bằng mọi cách có thể, bái Tân Trì hết lần này đến lần khác, cảm động đến mức cậu suýt khóc ra.
Được Tân Trì chỉ dẫn, Quý An ngồi ở phía cuối cùng học dường, mỗi ngày tới nơi này, cậu trước sẽ thay thiếu gia phô giấy mài mực, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình, lấy sách cũ được thiếu gia đưa cho, ôn lại bài tập.
Cậu nhập học quá muộn, căn bản quá kém, học hành vấp váp, phu tử giảng cũng chỉ có thể nghe hiểu nông cạn.
Nhưng Quý An không dám hỏi phu tử, lại càng không dám đi hỏi Tân Trì, sợ trì hoãn thời gian của thiếu gia nhà cậu.
Cậu rầu rĩ nghĩ, chính mình quả nhiên không phải người có khả năng đọc sách, bất quá chỉ là một cái hạ nhân mà thôi, lại không cần khảo công danh, đi học để làm gì? Chỉ cầu mong thiếu gia đừng thất vọng về cậu.
Quý An miên miên man man, trong lòng ẩn ẩn khổ sở, chẳng qua không đợi cậu đem phân khổ sở nầy ấp ủ thêm nhiều một ít, phu tử đã bắt đầu khảo bài tập hôm trước rồi.
Quý An giât thót, tâm trạng bồn chồn—— lo lắng không phải cho cậu, phu tử chưa bao giờ khảo cậu cả, Quý An chỉ là lo lắng thiếu gia nhà cậu bị phạt.
Nhưng mà lo lắng hiển nhiên dư thừa, Tân Trì trả lời vấn đề phu tử hỏi vô cùng lưu loát, phong độ y nhẹ nhàng đĩnh đạc, thậm chí đã có thể cùng thảo luận với phu tử vấn đề ấy luôn rồi.
Quý An thế mới biết thiếu gia lợi hại như vậy, cậu nhìn bóng dáng Tân Trì đứng ở đằng kia, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.
Cậu cho rằng Lão gia đối thiếu gia cũng quá mức khắc khe, rõ ràng thiếu gia đã lợi hại thế mà lão gia vẫn phạt y chép sách.
Quý An cúi đầu nhìn xuống dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình trên tờ giấy trước mặt, uể oải cực kỳ, cơ hồ muốn xé bỏ tờ giấy, nhưng cậu lại luyến tiếc.
Thiếu gia đưa cho cậu một tờ giấy tốt như vậy, Quý An trân trọng còn không kịp.
Trong giờ học, QuýAn thất thần nhìn tờ giấy, không biết suy nghĩ cái gì, tan học rồi cũng chưa thể hoàn hồn.
Công tử bên cạnh thấy vậy bèn thò qua ngó, đọc mấy chữ trước mặt: “Quý…… An?”
Quý An cảm thấy thật mất mặt, hoảng loạn mà che giấy cất bút, đang luýnh quýnh tay chân thì ơhats hiện Tân Trì quay sang nhìn cậu, cậu lập tức không rảnh quan tâm mình trả lời người ta hay chưa mà đã vội vàng cúi chào, chạy chậm đến chỗ Tân Trì, một bên dọn dẹp vật dụng cho Tân Trì một bên liên tục tán thưởng: “Thiếu gia, ngài thật là lợi hại!”
Yến Hoài không đi thu giấy bút, trông cách Quý An chạy đến Tân Trì ở bên kia, hắn liền hiểu rõ ——
Y phục không thích hợp, hắn còn tự hỏi đây là thư sinh khốn khó trong gia đình nghèo kiết hủ lậu nào, nguyên lai con thỏ con đáng yêu này chính là tiểu thư đồng của thiếu gia Tân gia.
Yến Hoài vốn không muốn đến trường, đối mấy cái sự tình cha hắn yêu cầu cũng không để bụng lắm, trong tiếng bàn tán xôn xao của mấy đứa trẻ con nhà giàu sau giờ học, hắn chán gần chết mà nghĩ, dân chúng vùng này sớm truyền tai nhau rằng Tân gia đối xử với hạ nhân khoan dung tử tế, đúng thật là vậy, ngay cả một thư đồng cũng có thể đến trường nghe phu tử giảng bài.
Thật sự thú vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất