Chương 32: Cứu người
Tác giả có chuyện nói: Cảm ơn các vị lão bản sao biển ~(≧?≦)?
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới lầu, tiểu nhị tửu lâu đang lôi kéo một cô nương ra ngoài cửa, đó là một cô gái độ tuổi hoa niên xinh đẹp, nhưng quần áo nàng mặc lại tả tơi, đầu bù tóc rối, giày mang trên chân rách một lỗ lớn, lộ ra đầu ngón chân đất cát bám đầy. Nàng trên đầu cắm cọng cỏ, quỳ gối ở cửa quán khóc đến thê lương tuyệt vọng, dù bị điếm tiểu nhị hung bạo lôi kéo đuổi đi, vẫn kiên quyết không từ bỏ ý định chạy ngược về, quỳ xuống tại đại sảnh từng cái từng cái dập đầu: “Cứu cứu nương ta với, cầu xin các vị lão gia. Làm ơn hãy cứu giúp nương ta!”
Khách ra vào tránh không kịp, khách đang ở ăn thì kín đáo phê bình, điếm tiểu nhị cùng nàng cứ giằng co ầm ĩ, chưởng quầy chịu hết nổi đầy mặt phẫn nộ, quyết định xắn tay áo tiến lên tự mình đi đuổi người.
Hoắc Hương đương chạy, động tác đột nhiên im bặt, y hơi hơi xúc động, quay đầu vọng Yến Hoài: “Thiếu gia…… Là bán mình cứu mẹ.”
Đừng thấy y ngày thường tâm lớn lọt gió, còn cả ngày lắng xắng không đủ ổn trọng, nhưng thực sự là một người dễ dàng mềm lòng, lúc trước thấy Quý An u uất y liền tự giác muốn che chở, hiện tại mắt thấy một cô gái yếu ớt thê thảm càng là không thể bỏ qua.
Y chỉ chỉ ngoài sảnh, vẻ mặt rặt biểu tình không đành lòng, hướng Yến Hoài xin xỏ: “Thiếu gia, nữ tử này cũng thảm quá đi, không bằng…… Chúng ta giúp giúp nàng nhé.”
Yến Hoài không phải người mang tư tưởng lớn làm đấng cứu thế, chưa từng có suy nghĩ rằng hễ thấy người đáng thương là phải một hai giang tay cứu trợ, tương phản, hắn lười nhác tùy tiện, thứ sợ nhất là phiền toái, đại bộ phận thời gian tâm đồng tình vô cùng ít ỏi, người đáng thương nhiều như bụi, hắn muốn cứu cũng chỉ được đôi ba người.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn sẽ không thật sự bỏ mặc người đã có duyên đụng chạm.
Yến Hoài “Ân” một tiếng, nói: “Vậy đi xuống nhìn xem.”
Cô nương dưới lầu gầy yếu đến mức toan gặp gió sẽ gục, một đôi tay tất cả đều chi chít vết tróc da, bị điếm tiểu nhị quăng ra ngoài hai lần, lần nào cũng đều gắt gao túm chặt ống tay áo đối phương mà bò về chỗ cũ.
Thời điểm Hoắc Hương cùng Yến Hoài đi xuống, cô nương kia đang giãy giụa, lần nữa vùng vẫy xông tới, liên tục hét lên “Làm ơn, làm ơn….”, điếm tiểu nhị nỗ lực ngăn nàng, vẻ mặt khó xử: “Ngươi đừng náo loạn, để chúng ta còn làm ăn.”
Cô nương nước mắt giàn giụa, bị đẩy lảo đảo sắp té lăn trên đất.
Hoắc Hương nhịn không đành, vài bước chân nhảy sang, ngăn trở hành động của điếm tiểu nhị.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Đến gần mới phát hiện trán cô nàng này đã rách toác, hẳn là do vừa nãy liều mạng dập đầu đập thành.
Hoắc Hương ngăn cản điếm tiểu nhị khiến nàng nhìn đến tia hy vọng, nàng không rảnh lo chính mình một thân đầy thương tích, khó khăn bò dậy quỳ trên mặt đất, thê thảm van nài: “Công tử, cầu xin công tử phát phát thiện tâm cứu nương ta với……”
Nàng đã bị bất lực cùng khổ sở chiếm cứ lý trí, hoàn toàn không nhận ra Hoắc Hương kỳ thật chỉ là một tên tùy tùng.
Lần đầu tiên trong nhân sinh, Hoắc Hương gánh danh xưng công tử, lập tức luống cuống tay chân vội vàng đỡ nàng, y chỉ vào Yến Hoài: “Kia mới là thiếu gia nhà ta.”
Cô nương sửng sốt, não bay nhanh, dùng đầu gối bò đến trước mặt Yến Hoài lạy lục: “Công tử, công tử cầu ngài, làm ơn cứu nương ta, cả đời ta tình nguyện làm nô làm tì báo đáp công tử……”
Yến Hoài ở trong lòng thở dài, sai Hoắc Hương đem nàng nâng dậy, cùng chủ quán gọi cho nàng chén nước, mới hỏi: “Nương ngươi xảy ra chuyện gì?”
Một ngụm nước chưa uống hết, cô nương đã nhiệt lệ cuồn cuộn chảy, nức nở cực kỳ bi ai: “Nương ta sắp chết rồi…… Công tử, cầu ngài mua ta đi, như thế ta mới có thể đưa bà đi y quán.”
Nàng khẩn thiết van lơn, muốn túm lấy quần áo Yến Hoài, rồi lại cảm thấy chính mình quá bẩn mà không dám, chỉ có thể tiếp tục quỳ xuống dập đầu: “Ngài mua ta trở về làm thô sử nha đầu cũng được, giặt quần áo nấu cơm, đun nước chẻ củi, bất cứ việc gì ta cũng sẽ làm, công tử, cầu xin ngài.”
Hoắc Hương ở một bên sốt ruột, âm thầm nhéo nhéo y phục Yến Hoài, nhỏ giọng năn nỉ: “Thiếu gia, nàng cũng quá đáng thương.”
Yến Hoài ngó y, đạm nhiên liếc mắt: “Ta mua cô nương này, mang về cho ngươi làm thông phòng chịu không?”
Hoắc Hương ngỡ là thật, sợ tới mức dung nhan vặn vẹo, vẻ mặt hoảng loạn nói năng lộn xộn: “Không không không, thiếu gia! Ta không cần cưới tức phụ đâu…… Không phải, ta muốn cưới thì cũng không phải là nàng……”
Nhưng Yến Hoài bơ y rồi, hắn đã đi xem vị cô nương kia: “Không cần quỳ, ngươi mang ta đi nhìn thử nương ngươi.”
Mẹ của cô nương nằm ở đầu góc đường ngoài tửu lâu, chiếc chiếu rơm rách nát gần hết, quần áo so với nàng còn tả tơi hơn rất nhiều, trên người có vô số mụn nhọt lở loét, rỉ dịch vàng ghê tởm, mùi hôi thối bốc lên tanh tưởi từng trận, người qua lại trên đường tất cả đều vòng xa quanh đi.
Cô nương kia nhanh chóng chạy vội tới bên người mẹ, gào thét thê thảm: “Nương…… Ngươi tỉnh tỉnh……”
Yến Hoài nhíu mi, hắn chỉ mới xem qua chứng bệnh như vậy ở trong sách, còn chưa thật sự xử lý lần nào, dùng tay áo che miệng mũi, tiến lên vỗ vỗ bả vai nàng: “Ta nhìn xem.”
Phụ nhân đã hôn mê, hơi thở thực bạc nhược, Yến Hoài chỉ thị Hoắc Hương giúp đỡ đem bà đặt nằm thẳng, ngồi cạnh bắt mạch cho bà.
Cô nương căng thẳng quên cả khóc, quỳ gối thủ ở một góc chiếu, trong ánh mắt tràn đầy trông chờ.
Nhưng y giả cứu người không cứu mạng, Yến Hoài khám qua mạch, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu: “Không được, nàng bệnh đã nguy kịch rồi.”
Nàng nghe xong đờ đẫn như không hiểu, cặp mắt to đã gầy đột ngột trừng lớn nhìn chằm chằm Yến Hoài, phải mất hồi lâu sau, mới bỗng nhiên gào lên một tiếng thét chói tai đau đớn: “Nương ——!”
Nàng nhào qua, không rảnh lo có thể hay không chọc Yến Hoài khó chịu, hất mạnh Yến Hoài va vào Hoắc Hương đứng ở một bên, ôm chầm phụ nhân hơi thở thoi thóp, khóc tê tâm liệt phế.
Thực sự là đáng thương, Yến Hoài nhất thời không biết nói gì, trầm mặc đứng dậy, từ trong lòng ngực đào ra cái bình nhỏ đưa Hoắc Hương: “Đi đút cho bà ấy, vực chút tinh thần cùng nữ nhi nhắn nhủ mấy câu.”
Hoắc Hương đa cảm, trông cô nương khóc thành như vậy, hai mắt y cũng đỏ bừng, nhét viên thuốc vào miệng phụ nhân, lúng túng nói: “Ngươi, ngươi cùng nương ngươi tâm sự đi.”
Yến Hoài lùi lại vài bước nhường chỗ cho đôi mẹ con sắp phải gặp cảnh sinh ly tử biệt, dư quang trông thấy Quý An đang ngẩn ngơ đứng ở cửa tửu lầu.
Cậu chắn mất lối vào, bị khách nhân đi qua va phải hai lần, mắt thấy loạng choạng sắp ngã, Yến Hoài chạy nhanh qua kéo người đến bên cạnh, xoa xoa đầu cậu: “sao ngươi đi ra đi, nóng lòng à?”
Quý An bị Yến Hoài túm một phát, nguyên thần cậu mới dường như hồi vị.
Cậu ngó cô gái đằng kia đau khổ tột cùng, bỗng nhiên hít hít mũi, thẻ thỏ kêu Yến Hoài: “Thiếu gia……”
Chờ Yến Hoài nhìn qua, cậu lại chẳng biết muốn nói gì, miệng mấp máy mở lại đóng, chỉ mênh mang mà nhìn Yến Hoài.
Cậu biết mẹ của cô nương này đã không qua khỏi, trong chốc lát nàng khóc xong, thiếu gia sẽ bỏ bạc chôn cất mẹ nàng, sau đó sẽ cho phép nàng đi theo bọn họ về nhà.
Rõ ràng chỉ cuối thu, khí hậu phía nam vẫn tính ấm áp, Quý An lại không tự chủ được đánh cái rùng mình, cả người đều lạnh lẽo.
Yến Hoài nhĩ rằng cậu mềm lòng, nhìn không được chuyện bi đát, rốt cuộc ngày thường Hoắc Hương bịa cái chuyện xưa thôi đã có thể hù cậu lỏng tỏng nước mắt, nói người trong chuyện thực là đáng thương, vì thế hắn giơ tay che khuất mắt cậu: “An An, đừng nhìn.”
Ngón tay Quý An ở địa phương Yến Hoài không để ý dùng sức xoắn góc áo, tiếng nỉ non nghẹn trong cổ họng, nhưng nước mắt lại chạm vào lòng bàn tay Yến Hoài.
Cậu thật cẩn thận nắm lấy một ngón tay Yến Hoài che trước mắt mình, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Thiếu gia, ngài muốn mua nàng sao?”
Yến Hoài bị lòng bàn tay ướt át làm cho có chút không có biện pháp, bảo Hoắc Hương đi kêu quản sự tới lo liệu sự tình bên này, chính mình thì dắt tay Quý An dẫn cậu quay về tửu lâu: “Ta sẽ dàn xếp tốt cho nàng, An An không cần khóc.”
Không nghĩ tới Quý An lại khụt khịt càng lợi hại hơn.
Cậu như là không nín được nhưng vẫn liều mạng nghẹn, nho nhỏ đánh nấc từng cái, chóp mũi phiếm hồng, rõ ràng nước mắt muốn rớt rồi, còn ráng dùng sức kìm lại.
Cậu gắt gao siết góc áo, nấc từng tiếng nhẹ nhàng hướng Yến Hoài xác nhận: “Thiếu gia, thiếu gia, muốn, muốn cho nàng đi theo hầu hạ sao?”
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, nước mắt theo hốc mắt ào ra, nhanh chóng thấm ướt toàn bộ khuôn mặt nhỏ, Quý An dỗi bản thân, giơ tay chùi chùi, nhưng nước mắt chỉ càng lau càng nhiều.
Quý An cảm thấy mình thực ngang bướng vô lý, chính là cậu thật sự không nín được, đầu óc quay cuồng, không nghĩ ra nổi lý do mình lại uất ức.
Hoắc Hương giống cậu, đều là tùy tùng bên người thiếu gia, nhưng Hoắc Hương đâu có khổ sở đâu.
Sao cậu lại có thể cư xử tệ vầy chứ.
Quý An càng nghĩ càng bực bội, gắt gao cắn môi dưới, cắn tới nỗi cơ hồ trắng bệch.
Nhưng Yến Hoài thoáng cái đã hiểu.
Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng Quý An từ khi theo hắn, liền luôn có cái tật xấu này, lo được lo mất lại, cẩn thận từng chút một, lúc nào cũng ở trạng thái lo lắng đề phòng, sợ hãi sẽ bị vứt bỏ.
Nhóc mít ướt cả khuôn mặt đều khóc đến ướt lộc cộc, rồi lại cứng đầu dụi nước mắt mãi, người không biết tình huống hơn phân nửa khẳng định quy cho hắn khi dễ cậu.
Yến Hoài trong tay không mang khăn, liền thay bằng ống tay áo xoa đi nước mắt giúp cậu, nhẹ nhàng âu yếm: “Ta có An An là đủ rồi, không cần người khác đâu.”
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Dưới lầu, tiểu nhị tửu lâu đang lôi kéo một cô nương ra ngoài cửa, đó là một cô gái độ tuổi hoa niên xinh đẹp, nhưng quần áo nàng mặc lại tả tơi, đầu bù tóc rối, giày mang trên chân rách một lỗ lớn, lộ ra đầu ngón chân đất cát bám đầy. Nàng trên đầu cắm cọng cỏ, quỳ gối ở cửa quán khóc đến thê lương tuyệt vọng, dù bị điếm tiểu nhị hung bạo lôi kéo đuổi đi, vẫn kiên quyết không từ bỏ ý định chạy ngược về, quỳ xuống tại đại sảnh từng cái từng cái dập đầu: “Cứu cứu nương ta với, cầu xin các vị lão gia. Làm ơn hãy cứu giúp nương ta!”
Khách ra vào tránh không kịp, khách đang ở ăn thì kín đáo phê bình, điếm tiểu nhị cùng nàng cứ giằng co ầm ĩ, chưởng quầy chịu hết nổi đầy mặt phẫn nộ, quyết định xắn tay áo tiến lên tự mình đi đuổi người.
Hoắc Hương đương chạy, động tác đột nhiên im bặt, y hơi hơi xúc động, quay đầu vọng Yến Hoài: “Thiếu gia…… Là bán mình cứu mẹ.”
Đừng thấy y ngày thường tâm lớn lọt gió, còn cả ngày lắng xắng không đủ ổn trọng, nhưng thực sự là một người dễ dàng mềm lòng, lúc trước thấy Quý An u uất y liền tự giác muốn che chở, hiện tại mắt thấy một cô gái yếu ớt thê thảm càng là không thể bỏ qua.
Y chỉ chỉ ngoài sảnh, vẻ mặt rặt biểu tình không đành lòng, hướng Yến Hoài xin xỏ: “Thiếu gia, nữ tử này cũng thảm quá đi, không bằng…… Chúng ta giúp giúp nàng nhé.”
Yến Hoài không phải người mang tư tưởng lớn làm đấng cứu thế, chưa từng có suy nghĩ rằng hễ thấy người đáng thương là phải một hai giang tay cứu trợ, tương phản, hắn lười nhác tùy tiện, thứ sợ nhất là phiền toái, đại bộ phận thời gian tâm đồng tình vô cùng ít ỏi, người đáng thương nhiều như bụi, hắn muốn cứu cũng chỉ được đôi ba người.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn sẽ không thật sự bỏ mặc người đã có duyên đụng chạm.
Yến Hoài “Ân” một tiếng, nói: “Vậy đi xuống nhìn xem.”
Cô nương dưới lầu gầy yếu đến mức toan gặp gió sẽ gục, một đôi tay tất cả đều chi chít vết tróc da, bị điếm tiểu nhị quăng ra ngoài hai lần, lần nào cũng đều gắt gao túm chặt ống tay áo đối phương mà bò về chỗ cũ.
Thời điểm Hoắc Hương cùng Yến Hoài đi xuống, cô nương kia đang giãy giụa, lần nữa vùng vẫy xông tới, liên tục hét lên “Làm ơn, làm ơn….”, điếm tiểu nhị nỗ lực ngăn nàng, vẻ mặt khó xử: “Ngươi đừng náo loạn, để chúng ta còn làm ăn.”
Cô nương nước mắt giàn giụa, bị đẩy lảo đảo sắp té lăn trên đất.
Hoắc Hương nhịn không đành, vài bước chân nhảy sang, ngăn trở hành động của điếm tiểu nhị.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
Đến gần mới phát hiện trán cô nàng này đã rách toác, hẳn là do vừa nãy liều mạng dập đầu đập thành.
Hoắc Hương ngăn cản điếm tiểu nhị khiến nàng nhìn đến tia hy vọng, nàng không rảnh lo chính mình một thân đầy thương tích, khó khăn bò dậy quỳ trên mặt đất, thê thảm van nài: “Công tử, cầu xin công tử phát phát thiện tâm cứu nương ta với……”
Nàng đã bị bất lực cùng khổ sở chiếm cứ lý trí, hoàn toàn không nhận ra Hoắc Hương kỳ thật chỉ là một tên tùy tùng.
Lần đầu tiên trong nhân sinh, Hoắc Hương gánh danh xưng công tử, lập tức luống cuống tay chân vội vàng đỡ nàng, y chỉ vào Yến Hoài: “Kia mới là thiếu gia nhà ta.”
Cô nương sửng sốt, não bay nhanh, dùng đầu gối bò đến trước mặt Yến Hoài lạy lục: “Công tử, công tử cầu ngài, làm ơn cứu nương ta, cả đời ta tình nguyện làm nô làm tì báo đáp công tử……”
Yến Hoài ở trong lòng thở dài, sai Hoắc Hương đem nàng nâng dậy, cùng chủ quán gọi cho nàng chén nước, mới hỏi: “Nương ngươi xảy ra chuyện gì?”
Một ngụm nước chưa uống hết, cô nương đã nhiệt lệ cuồn cuộn chảy, nức nở cực kỳ bi ai: “Nương ta sắp chết rồi…… Công tử, cầu ngài mua ta đi, như thế ta mới có thể đưa bà đi y quán.”
Nàng khẩn thiết van lơn, muốn túm lấy quần áo Yến Hoài, rồi lại cảm thấy chính mình quá bẩn mà không dám, chỉ có thể tiếp tục quỳ xuống dập đầu: “Ngài mua ta trở về làm thô sử nha đầu cũng được, giặt quần áo nấu cơm, đun nước chẻ củi, bất cứ việc gì ta cũng sẽ làm, công tử, cầu xin ngài.”
Hoắc Hương ở một bên sốt ruột, âm thầm nhéo nhéo y phục Yến Hoài, nhỏ giọng năn nỉ: “Thiếu gia, nàng cũng quá đáng thương.”
Yến Hoài ngó y, đạm nhiên liếc mắt: “Ta mua cô nương này, mang về cho ngươi làm thông phòng chịu không?”
Hoắc Hương ngỡ là thật, sợ tới mức dung nhan vặn vẹo, vẻ mặt hoảng loạn nói năng lộn xộn: “Không không không, thiếu gia! Ta không cần cưới tức phụ đâu…… Không phải, ta muốn cưới thì cũng không phải là nàng……”
Nhưng Yến Hoài bơ y rồi, hắn đã đi xem vị cô nương kia: “Không cần quỳ, ngươi mang ta đi nhìn thử nương ngươi.”
Mẹ của cô nương nằm ở đầu góc đường ngoài tửu lâu, chiếc chiếu rơm rách nát gần hết, quần áo so với nàng còn tả tơi hơn rất nhiều, trên người có vô số mụn nhọt lở loét, rỉ dịch vàng ghê tởm, mùi hôi thối bốc lên tanh tưởi từng trận, người qua lại trên đường tất cả đều vòng xa quanh đi.
Cô nương kia nhanh chóng chạy vội tới bên người mẹ, gào thét thê thảm: “Nương…… Ngươi tỉnh tỉnh……”
Yến Hoài nhíu mi, hắn chỉ mới xem qua chứng bệnh như vậy ở trong sách, còn chưa thật sự xử lý lần nào, dùng tay áo che miệng mũi, tiến lên vỗ vỗ bả vai nàng: “Ta nhìn xem.”
Phụ nhân đã hôn mê, hơi thở thực bạc nhược, Yến Hoài chỉ thị Hoắc Hương giúp đỡ đem bà đặt nằm thẳng, ngồi cạnh bắt mạch cho bà.
Cô nương căng thẳng quên cả khóc, quỳ gối thủ ở một góc chiếu, trong ánh mắt tràn đầy trông chờ.
Nhưng y giả cứu người không cứu mạng, Yến Hoài khám qua mạch, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu: “Không được, nàng bệnh đã nguy kịch rồi.”
Nàng nghe xong đờ đẫn như không hiểu, cặp mắt to đã gầy đột ngột trừng lớn nhìn chằm chằm Yến Hoài, phải mất hồi lâu sau, mới bỗng nhiên gào lên một tiếng thét chói tai đau đớn: “Nương ——!”
Nàng nhào qua, không rảnh lo có thể hay không chọc Yến Hoài khó chịu, hất mạnh Yến Hoài va vào Hoắc Hương đứng ở một bên, ôm chầm phụ nhân hơi thở thoi thóp, khóc tê tâm liệt phế.
Thực sự là đáng thương, Yến Hoài nhất thời không biết nói gì, trầm mặc đứng dậy, từ trong lòng ngực đào ra cái bình nhỏ đưa Hoắc Hương: “Đi đút cho bà ấy, vực chút tinh thần cùng nữ nhi nhắn nhủ mấy câu.”
Hoắc Hương đa cảm, trông cô nương khóc thành như vậy, hai mắt y cũng đỏ bừng, nhét viên thuốc vào miệng phụ nhân, lúng túng nói: “Ngươi, ngươi cùng nương ngươi tâm sự đi.”
Yến Hoài lùi lại vài bước nhường chỗ cho đôi mẹ con sắp phải gặp cảnh sinh ly tử biệt, dư quang trông thấy Quý An đang ngẩn ngơ đứng ở cửa tửu lầu.
Cậu chắn mất lối vào, bị khách nhân đi qua va phải hai lần, mắt thấy loạng choạng sắp ngã, Yến Hoài chạy nhanh qua kéo người đến bên cạnh, xoa xoa đầu cậu: “sao ngươi đi ra đi, nóng lòng à?”
Quý An bị Yến Hoài túm một phát, nguyên thần cậu mới dường như hồi vị.
Cậu ngó cô gái đằng kia đau khổ tột cùng, bỗng nhiên hít hít mũi, thẻ thỏ kêu Yến Hoài: “Thiếu gia……”
Chờ Yến Hoài nhìn qua, cậu lại chẳng biết muốn nói gì, miệng mấp máy mở lại đóng, chỉ mênh mang mà nhìn Yến Hoài.
Cậu biết mẹ của cô nương này đã không qua khỏi, trong chốc lát nàng khóc xong, thiếu gia sẽ bỏ bạc chôn cất mẹ nàng, sau đó sẽ cho phép nàng đi theo bọn họ về nhà.
Rõ ràng chỉ cuối thu, khí hậu phía nam vẫn tính ấm áp, Quý An lại không tự chủ được đánh cái rùng mình, cả người đều lạnh lẽo.
Yến Hoài nhĩ rằng cậu mềm lòng, nhìn không được chuyện bi đát, rốt cuộc ngày thường Hoắc Hương bịa cái chuyện xưa thôi đã có thể hù cậu lỏng tỏng nước mắt, nói người trong chuyện thực là đáng thương, vì thế hắn giơ tay che khuất mắt cậu: “An An, đừng nhìn.”
Ngón tay Quý An ở địa phương Yến Hoài không để ý dùng sức xoắn góc áo, tiếng nỉ non nghẹn trong cổ họng, nhưng nước mắt lại chạm vào lòng bàn tay Yến Hoài.
Cậu thật cẩn thận nắm lấy một ngón tay Yến Hoài che trước mắt mình, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Thiếu gia, ngài muốn mua nàng sao?”
Yến Hoài bị lòng bàn tay ướt át làm cho có chút không có biện pháp, bảo Hoắc Hương đi kêu quản sự tới lo liệu sự tình bên này, chính mình thì dắt tay Quý An dẫn cậu quay về tửu lâu: “Ta sẽ dàn xếp tốt cho nàng, An An không cần khóc.”
Không nghĩ tới Quý An lại khụt khịt càng lợi hại hơn.
Cậu như là không nín được nhưng vẫn liều mạng nghẹn, nho nhỏ đánh nấc từng cái, chóp mũi phiếm hồng, rõ ràng nước mắt muốn rớt rồi, còn ráng dùng sức kìm lại.
Cậu gắt gao siết góc áo, nấc từng tiếng nhẹ nhàng hướng Yến Hoài xác nhận: “Thiếu gia, thiếu gia, muốn, muốn cho nàng đi theo hầu hạ sao?”
Rốt cuộc vẫn là nhịn không được, nước mắt theo hốc mắt ào ra, nhanh chóng thấm ướt toàn bộ khuôn mặt nhỏ, Quý An dỗi bản thân, giơ tay chùi chùi, nhưng nước mắt chỉ càng lau càng nhiều.
Quý An cảm thấy mình thực ngang bướng vô lý, chính là cậu thật sự không nín được, đầu óc quay cuồng, không nghĩ ra nổi lý do mình lại uất ức.
Hoắc Hương giống cậu, đều là tùy tùng bên người thiếu gia, nhưng Hoắc Hương đâu có khổ sở đâu.
Sao cậu lại có thể cư xử tệ vầy chứ.
Quý An càng nghĩ càng bực bội, gắt gao cắn môi dưới, cắn tới nỗi cơ hồ trắng bệch.
Nhưng Yến Hoài thoáng cái đã hiểu.
Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng Quý An từ khi theo hắn, liền luôn có cái tật xấu này, lo được lo mất lại, cẩn thận từng chút một, lúc nào cũng ở trạng thái lo lắng đề phòng, sợ hãi sẽ bị vứt bỏ.
Nhóc mít ướt cả khuôn mặt đều khóc đến ướt lộc cộc, rồi lại cứng đầu dụi nước mắt mãi, người không biết tình huống hơn phân nửa khẳng định quy cho hắn khi dễ cậu.
Yến Hoài trong tay không mang khăn, liền thay bằng ống tay áo xoa đi nước mắt giúp cậu, nhẹ nhàng âu yếm: “Ta có An An là đủ rồi, không cần người khác đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất