Vong Ân

Chương 75: Phiên ngoại 6: Thiên chương hoa 6

Trước Sau
Biết rằng quần áo nhỏ, Trịnh Hủ cũng chỉ có thể tạm thời mặc mà thôi, Chương Hoa không thèm trả lời câu nói vô duyên không đầu không não này, có điều, động tác rất nhẹ rất chậm, không tiếng động dịch dịch chân né sang một chút địa phương bên cạnh.

Mặc dù tầng không khí giữa họ là còn cách một khoảng, nhưng bọn họ vẫn là ngồi rất gần nhau, thiếu điều hơi nghiêng người cái là có thể dán ngay vào cơ thể của đối phương.

Trịnh Hủ cảm thấy như có cơn gió buổi sớm mùa hè cuối cùng cũng có thể thổi qua giữa hai người.

Chương Hoa không nói gì nữa, ngón tay mảnh khảnh thon dài ở trên bàn đá không mục đích, ngọ nguậy vẽ vẽ hai chữ "Nam Giao", sau đó dứt gãy nửa chừng, quản gia đem điểm tâm đưa tới, Chương Hoa dùng điểm tâm xong, liền đứng dậy đi thay quan phục, quyết định yết kiến phủ Tả Kính thương nghị, vạch đối sách sự tình Nam Giao.

Trước khi y đi, Chương Hoa không quên quay đầu nhắn nhủ Trịnh Hủ: "Trịnh đại nhân, thỉnh cứ tùy tiện nhé".

Bước trước Chương Hoa vừa đi, bước sau Trịnh Hủ lập tức hướng hậu viện đi lấy y phục của mình.

Sáng nay hắn lỡ dùng quá lực, hắt hơi nhiều nước, bếp lò hơ hừng hực nguyên buổi, cả quần cả áo cũng chỉ mới khô được phân nửa, mảnh vải ở vị trí ngực vẫn ẩm ướt rít vào da thịt, xíu gió lướt qua liền lạnh run người, bất quá, Trịnh Hủ hắn cùng cái hoàn cảnh khó chịu, không thoải mái vầy, từ lâu đã chẳng khác chi chuyện ăn cơm uống nước mỗi ngày.

Dơ bẩn, máu tanh, ẩm ướt, dính nhớp, hôi thối, những thứ thường nhân khẳng định khó có thể chịu đựng nổi, đối với Trịnh Hủ mà nói đều chẳng tính là chuyện khủng khiếp gì,

hơn nữa Trịnh Hủ cũng không có nhiều thời gian dong dài nấn ná trong phủ Chương Hoa tại thời điểm y vắng mặt.

Hắn trở về phòng nghỉ dành cho khách cầm bội kiếm, lúc từ Chương Hoa phủ đi ra ngoài, theo bản năng thói quen đảo mắt quan sát khắp nơi một lượt, ở một gốc liễu không xa trước phủ Chương Hoa phát hiện thấy dấu khắc ám hiệu hắn vô cùng quen thuộc.

Thám tử có tình báo, khẩn cấp gọi hắn qua xử lý.

Mi mục Trịnh Hủ trầm lãnh xuống, chớp mắt khôi phục toàn bộ sự nhạy bén, cơ linh và sắc sảo vốn dĩ của năm giác quan, tạm thời đem ngựa gửi nhờ phủ Chương Hoa nuôi hộ, đơn thân độc kiếm nhanh chóng phóng tới phía thành nam.

Căn nhà phi thường nhỏ, vả lại cũ kỹ rách nát, bên ngoài trông thoáng qua giống hệt cái loại nhà chỉ có hộ dân nghèo nhất kinh thành mới tình nguyện chui vào ở, thế nhưng bên trong, vậy mà chính là ổ chứa số lượng ít lương thảo, ngựa cùng binh khí.

Trên nền đất đã có ba nhân ảnh ngồi chờ sẵn, tất cả đều là kỵ trang hơn phân nửa, ngang hông vắt bội đao ngắn, nhìn thấy Trịnh Hủ, nhao nhao đứng dậy, đồng thanh hô "Trịnh thống lĩnh".

Trịnh Hủ gật đầu, ngồi xuống ở vị trí dẫn đầu, ba người bên kia cũng quy củ nề nếp ngồi theo, một người trong số đó đem một quyển bản đồ đưa sang chỗ Trịnh Hủ, báo cáo,: "Thống lĩnh, đã tìm được địa điểm ẩn thân của người nọ. ”

Trịnh Hủ lật mở bản vẽ, phía trên có một chấm đen dùng bút son màu đỏ vòng một vòng tròn xiêu vẹo, thủ hạ nguyên đám ầm ĩ nói chuyện với hắn: "Bên Phủ Súc Châu mở một kỹ quán đấu vật, mai danh ẩn tích rút đầu rút đuôi trong đó, ngày thường cũng hiếm hoi không chịu chường mặt, đây là lý do chúng ta lùng sục tung tích nhiều năm như thế mà hoài vẫn chưa truy được. ”

Trịnh Hủ "Ừ" một tiếng, nhãn thần nhìn chằm chằm vòng tròn màu đỏ chói mắt đằng ấy, cảm giác vết đao trên lưng mơ hồ ẩn ẩn buốt từng cơn tê tái.

Hôm qua thực sự không nên dầm mưa, ỷ vào thân thể căn cơ tốt cũng không nên.

Trịnh Hủ ngẫm nghĩ chốc lát, phân phó cấp dưới: "Các ngươi trước trở về đi, bên người điện hạ phải có người tiện dùng. ”

Nói rồi hắn dừng một chút, nhấc con ngươi nhìn ba thủ hạ cũng đều đang chờ chỉ thị của hắn, liền nói: "Súc Châu phủ bên kia, ta tự mình giải quyết. ”

Mấy thủ hạ nghe thế, cả ba đều xuất ngay biểu tình không thể nào tán đồng, trong đó có một thanh niên trông qua tuổi còn thực nhỏ nôn nóng mở miệng, chỉ mới gọi một chữ "Thống..", tính toán muốn khuyên Trịnh Hủ, rất nhanh đã bị Trịnh Hủ dứt khoát đánh gãy ý định.

"Không cần lo lắng cho ta." Trịnh Hủ nói, sắc mặt đạm nhạt bình tĩnh, tuy nhiên quanh thân dường nhủ lẩn khuất sát khí không rõ ràng, "Tám năm rồi, để xem công phu của ta là không tiến bộ hay là vẫn không bằng hắn. ”



Vết thương cũ in hằn ròng rã tám năm trên lưng nguyên bản sớm trở thành vết sẹo không còn tri giác, nhưng hôm nay Trịnh Hủ cứ liên tiếp cảm nhận được sự xót xa xé rách da thịt giây phút dĩ vãng kia, hắn nở nụ cười, lộ một hàm răng trắng, bồi thêm: "Huống chi việc đem hắn thân đeo danh sư phụ tróc nã hồi kinh kinh, nhất định phải do chính tay tên nghiệt đồ là ta đi làm. ”

Hắn đem quyển bản đồ đặt trên bàn thiếp thân thu giữ, tính toán trở về Chương Hoa phủ dắt ngựa của mình.

Suy tưởng đến Chương Hoa, Trịnh Hủ lại quay lưng lại, nói với người thủ hạ vừa mới nãy trình báo cùng hắn chuyện phủ Súc Châu: "Nam Giao bên kia sửa kênh nước, đá bị đánh tráo thành hàng thứ phẩm, Tam ca, ngươi giúp ta điều tra một chút. ”

Trịnh Hủ nói: "Sự tình nhỏ, điện hạ thường sẽ không tự mình quản, hiện tại chuyện này nằm trong tay Chương Hoa Chương đại nhân, sau khi ngươi điều tra xong, đem danh sách người liên quan đưa đến phủ hắn là được. ”

Ảnh vệ nọ đốp lại: "Thống lĩnh như thế nào vẫn gọi ta là Tam ca, xưng hô này không hợp quy củ đâu", lại nói "Chuyện này ta nhất định sẽ thực hiện tốt", cuối cùng nghiêm túc nhìn trực diện đôi mắt Trịnh Hủ, không nhịn được dặn dò: "Đi Súc Châu phủ, vạn sự phải lấy cẩn trọng làm đầu. ”

Trước khi Trịnh Hủ xuất phát, trong cái chớp mắt bỗng do dự lừng khừng, hắn quyết định vẫn nên ghé Nam Giao bên kia một chuyến trước.

Chương Hoa quả nhiên có mặt tại công trường, còn đang mặc bô quần áo quan phủ buổi sáng lúc ra khỏi cửa, ở trong đám người liền đặc biệt nổi bật.

Trịnh Hủ đứng ở đằng xa trông qua chốc lát, cảm giác vết thương cũ trên lưng phảng nhất như không còn đau giống hồi nãy nữa, tốn vài phút định thần, mới cất bước tiến về hướng y, hữu lực dõng dạc gọi Chương Hoa.

Cách vô số con người, Chương Hoa xoay thân nhìn về nơi âm thanh vang vọng, tựa hồ là hơi có điểm bất ngờ ngoài ý liệu, nên cử động chững một chút, rồi sau đó cũng đi về phía Trịnh Hủ, kéo gần khoảng cách hai người.

Trịnh Hủ theo bản năng trong lòng đếm đếm số bước chân của Chương Hoa, đợi khi Chương Hoa chạm bước thứ hai mươi mốt, dung nhan Chương Hoa đứng ngay ngắn trước mặt hắn, hắn nghe được giọng nói vừa vững vàng vừa ôn hậu: "Tiểu Trịnh đại nhân như thế nào lại tới đây rồi? ”

Trịnh Hủ vươn tay đem một thứ gửi đưa Chương Hoa, hắn bảo: "Ta có công vụ muốn rời đi mấy ngày, nhưng chuyện ở Nam Giao ta vẫn không thể yên tâm, cái này cho ngươi, nếu có thời điểm nào cần kíp dùng người, Chương đại nhân hãy bắn nó ra, tự nhiên sẽ có người đến hỗ trợ ngươi liệu lý. ”

Lòng bàn tay đương xòe của hắn trải thực nhiều vết chai dày gồ ghề, Chương Hoa từng lướt thấy đôi lần, tuy vậy cùng với lần trước bất đồng, lúc này đây, trong lòng bàn tay Trịnh Hủ chính là đang nắm một cây pháo thủ báo động.

Chương Hoa rũ mắt nhìn, cách hồi lâu, đối Trịnh Hủ cảm ơn nhàn nhạt: "Đa tạ. ”

Dứt lời, y giương tay tiếp cây pháo tín hiệu ấy, khoảnh khắc dự định muốn thu nó vào tay áo, thì đột nhiên bị Trịnh Hủ bắt cổ tay kéo đổ ào.

Thình lình không kịp phòng ngự, Chương Hoa theo quán tính toan né tránh một bên, nhưng rốt cuộc cũng không chuyển động, chỉ đàm đạm ngước đầu lên nhìn Trịnh Hủ, dùng ánh mắt tới hỏi Trịnh Hủ là có ý tứ gì.

Trịnh Hủ lôi kéo Chương Hoa, vị trí từ cổ tay chậm rãi trượt dần đến những đầu ngón tay be bé, lưu luyến vuốt ve vài cái, rồi lại chậm chạp lưu luyến buông ra.

Hắn nói: "Chương đại nhân, vạn sự xin hãy cẩn thận. ”

Nơi làn da bị kén chai mài qua thắp lên từng đợt xúc cảm kỳ quái lạ lùng, trì độn tận sau lúc Trịnh Hủ thả tay hoàn toàn, mới âm thầm len lỏi theo từng cọng dây thần kinh truyền đến mạch não Chương Hoa.

Chương Hoa cầm pháo hiệu Trịnh Hủ đưa cho y dự phòng nguy ngập, ngắn ngủi mà lẳng lặng mí mắt cong cong, hàng mi như cánh bướm dập dờn, ngóng về phía Trịnh Hủ, thong thả hơi cúi khom người, y đáp: "Tiểu Trịnh đại nhân, ngài cũng nhớ vạn sự cẩn thận nhé. ”

Trong mênh mông ký ức Trịnh Hủ sở hữu, không hề tồn tại nửa điểm ấn tượng nào về bóng hình cha mẹ mình, hắn từ hồi rất nhỏ đã được Tam hoàng tử nhặt về dưỡng bên cạnh, cho phép hắn bái phỏng thị vệ thống lĩnh tiền nhiệm làm sư phụ dạy hắn quyền cước võ công.

Trịnh Hủ thời gian trôi qua dù không dài cũng tính là vui vẻ, thẳng đến năm Khánh Hòa thứ hai mươi ba, người làm sư phụ ấy của hắn, phản bội.

Lúc đó hắn tuổi còn quá non, chỉ mới là thằng nhóc đậu đinh mười hai, sư phụ hắn cũng không tin tưởng hắn, chưa từng cùng hắn tiết lộ qua nửa điểm manh mối dắt răng, có câu “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên”, trùng hợp chính là, tối ngày gã hành động đó, hắn bởi vì uống nhiều nước mà đêm khuya phải dậy đi tiểu đêm, vừa vặn ngay thời điểm nghe thấy sư phụ hắn và phó thống lĩnh cuối cùng nhất trí xong kế hoạch ám sát.

Trịnh Hủ đến giờ vẫn có chút không nhớ rõ cụ thể sự tình phát sinh đêm quá khứ huyết tinh đấy, cũng quên rằng không biết chính mình có can gián sư phụ không, hắn chỉ nhớ đêm ấy chết rất, rất nhiều người, bản thân hắn trọn cơ thể đều chất chồng vết thương, tại vị trí giữa lưng ghim sâu hai thanh phi đao, thứ khiến hắn suýt chút chẳng giữ nổi mạng, mà sư phụ hắn … thành công tẩu thoát.



Cho nên, Tam hoàng tử đối hắn tín nhiệm chỉ có chín thành, xuất phát tương xứng với hai vết sẹo hắn đã xả thân cứu giá, một thành thừa lại, dùng để đề phòng, xuất phát từ việc hắn là đồ đệ của người kia.

 

Phủ Súc Châu cách kinh thành không tính là quá xa, Trịnh Hủ một đường khoái mã phất roi, chỉ tốn hai ngày một đêm đã đến.

Trước khi giáp ranh lãnh thổ Phủ Súc Châu, Trịnh Hủ đem bội kiếm của mình tháo xuống, ấn động cơ quan mở vỏ kiếm, từ bên trong lấy ra hai thanh phi đao.

Hắn xuất thần nhìn chưa được bao lâu, vết sẹo cũ trên lưng cơ hồ đã bắt đầu châm chích buốt hừng hực, Trịnh Hủ thở hắt một hơi trấn tâm xuống, đem phi đao kia thu trở về, nhấc cước bộ bước lên phía trước, đối với lính canh trực ở cửa thành, xuất lệnh bài thông quan của chính mình, thẳng lưng dắt ngựa tiến vào địa giới phủ Súc Châu.

Súc Châu là một huyện châu dân chúng có cuộc sống sinh hoạt mười phần phong phú dồi dào, trên đường inh ỏi huyên náo ồn ào, người bán hàng rong cùng đủ mặt hàng hóa chen chúc, chỗ nào cũng có.

Trịnh Hủ chạy liên tục hai ngày một đêm, dọc theo chặng đường chỉ nhét được bụng mỗi lương khô, dù người đã kiệt sức ngựa hết hơi, chủ tớ rặt vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng là hắn không tính toán ngủ, nhanh gọn tìm một khách điếm dàn xếp ngựa ổn thỏa, không lựa chọn ở lại mà lập tức cầm hà bao xuất hành.

Mật tin tra được, cái kỹ quán đấu vật kia không tính là bắt mắt vậy mà cực kỳ xôm tụ, so sánh càng các cửa hàng hàng xóm khác, tuyệt không có bất đồng chi quá lớn, lắt nhắt đều đều một số lượng khách nhất định, phần lớn đều là công tử ca cà lơ phất phơ.

Trịnh Hủ đảo mắt quan sát một hồi, bất quá không đi vào, hơn nữa cũng không nấn ná quá lâu, thực mau xoay người rời đi, sau khi băng qua nửa con phố tìm tới một tiệm may.

Lần này hắn tiến vào, gọi tiểu nhị trông coi cửa hàng đến, hỏi thăm xem định chế một bộ quần áo có thể mất bao nhiêu thời gian, lại hỏi có sẵn bộ nào đã may xong hay không, bán cho hắn một bộ, giá cả tốn nhiều hơn cũng không thành vấn đề.

Mấy loại sự tình thuộc phương diện này, tiểu nhị không thể tự quyết định, thực sự rất là khó xử, đành phải bối rối chạy đi xin chỉ thị chưởng quầy. Ánh mắt Trịnh Hủ dán theo thân ảnh của tiểu nhị cửa tiệm ngó về phía chưởng quầy đứng đằng xa, là một nam nhân trung niên mập mạp thấp bé, đương giữa lúc nói chuyện với hai người phụ nữ, biểu tình đậm phần nịnh nọt.

"Ta mua cho ngươi, ai dám nói dè biểu chê bai gì, ta đánh hắn vứt ra ngoài là xong." Vị phu nhân có diện mạo cao quý lãnh diễm bực bội cất tiếng.

Mà vị phu nhân mi mục nhu hòa kề bên, thì luôn dịu dàng kéo kéo tay nàng, thanh âm nhỏ hơn chút ít, âm giọng tràn ngập ý cười: "Cứ hô đánh hô giết suốt, Tuân Nhi đều sắp bị ngươi dạy hư rồi. ”

Đoạn, nàng sờ sờ xấp nguyên liệu nhìn qua đã biết kết cấu rất tốt đặt ở bên, nói tiếp: "Hơn nữa hôm trước ngươi mới thay ta dồn thêm nguyên bộ ngọc trang sức, chất liệu kia nhã nhặn nhẹ nhàng hơn cái này, phối hợp với bộ trang sức ấy chắc chắn sẽ rất xứng đôi. ”

Vị phu nhân lãnh diễm trông qua có vẻ hơi chần chờ do dự, lời muốn nói chưa kịp thành tiếng đã bất chợt bị tiểu nhị cửa hàng cắt ngang.

Trịnh Hủ nghe thấy tiểu nhị đem yêu cầu của mình báo cho chưởng quầy, chưởng quầy liền nhìn về phía hắn, Trịnh Hủ chậm rãi gật gật đầu với ông, chưởng quầy trực tiếp đẩy mạnh tiêu thụ, xởi lởi trả lời: "Tất nhiên là được, nhị công tử Yến gia khi trước có dịp đến bổn tiệm đặt may vài bộ xiêm y, đúng lúc vóc người hắn ngược lại có chút xêm xêm vị công tử đây, để tiện việc trao đổi cụ thể, ngươi mau dẫn công tử đi xem hàng thử xem. ”

Trịnh Hủ nghe thế tức thì chắp tay, "Đa tạ", theo tiểu nhị đi lấy xiêm y tùy chỉnh bởi yêu cầu của vị "Yến nhị công tử" được nhắc.

Y phục dùng chất liệu màu xám khói bụi, tơ thêu hoa văn chìm cùng sắc vải, tuy khiêm tốn điệu thấp nhưng lại thấp thoáng nét thanh tú tinh mỹ, có điều ống tay áo và cổ áo đều hơi có chút chật, tiểu nhị tiệm may lành nghề trông mặt đoán ý, nhanh nhảu ướm hỏi Trịnh Hủ, không biết hắn có cần sửa xíu lại kích cỡ không.

Trịnh Hủ sốt ruột muốn dùng, ngặt nỗi quần áo mà không vừa cơ thể, khẳng định sẽ khiến người kia hoài nghi ngay, hắn cân nhắc tới lui, hỏi khoảng bao lâu thì có thể sửa tốt, tiểu nhị đáp "ngày mai", vậy nên Trịnh Hủ đồng ý, thanh toán tiền đặt cọc.

Lúc xuống sảnh dưới, hai vị phu nhân hồi nãy đã đi mất rồi, Trịnh Hủ bất động thanh sắc đánh giá xung quanh, phát hiện hai khối vải lụa hai người mới nãy đàm luận, toàn bộ đều bị mua hết.

Chất lượng cái xấp vải mà nữ tử mi mục hiền hòa nhìn trúng, đặt ở vị trí góc trên bên phải kệ hàng đó, đích xác là lịch sự tao nhã.

—— Phảng phất thực thích hợp Chương Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau