Chương 24: Khu ổ chuột
Cuối tuần, Diệp Khiêm đơn giản khoác lên người chiếc áo măng - tô xám, dài gần đến đầu gối kết hợp với áo len cổ lọ và quần baggy đen. Sở hữu dáng người cao gầy chuẩn chỉnh cùng phong cách ăn mặc trẻ trung năng động, trông cậu chẳng khác gì một fashionista chính hiệu. Thong thả đặt chân xuống tầng hầm, cậu đau lòng để lại con chiến mã Bugatti Chiron Super Sport 300 trong góc tối rồi miễn cưỡng ngồi vào ghế lái của con xe Audi R8 có giá rẻ nhất chỉ xấp xỉ sáu tỷ đồng.
Băng qua đại lộ đông đúc, sau vài lần rẽ hướng Diệp Khiêm dần bỏ lại những tòa cao ốc chọc trời ở bên ngoài khung cửa kính. Cậu chậm rãi xoay chuyển vô lăng, tiến vào con đường đất ngoằn nghèo ổ gà ổ voi dày đặc lởm chởm. Kiên trì lái thêm được một đoạn, rốt cuộc cũng chỉ đành đạp phanh cho xe tấp vô lề rồi cùng với Hứa Ngụy cuốc bộ đi đến khu nhà cũ tồi tàn xập xệ nằm cách đó không xa.
Ngoại ô phía Nam tiếp giáp với tỉnh F, tuy không được sầm uất như ở trung tâm thủ đô, thế nhưng mật độ dân số nơi đây thì không hề thấp. Đa phần đều là người lao động thuộc tầng lớp dưới cùng xã hội, cố gắng bám trụ bằng những công việc nặng nhọc như khuân vác hay buôn phế liệu để kiếm tiền đắp đỗi sống qua ngày.
Phóng tầm mắt nhìn bao quát một vòng diện tích lô đất gần ba mươi nghìn mét vuông trước mặt, Diệp Khiêm quả thực phải khâm phục khả năng tư duy của chủ tịch tập đoàn bất động sản Porpoise. Nếu như dự án Rainbow thành công xây dựng nên khu đô thị mới, thì nơi này về sau nhất định sẽ phát triển vượt bậc chẳng kém cạnh gì những khu phức hợp cao cấp khác. Với vị trí địa lí nằm ngay đầu nguồn sông Tô Lịch, cách quốc lộ 1A ba cây số. Chỉ cần nâng cấp tốt cơ sở hạ tầng thì hoàn toàn có thể thuận lợi cho việc giao thương lẫn mở rộng kinh doanh địa ốc.
Tiếc là bất kì một khoản lợi nhuận béo bở nào cũng đi kèm theo đó là hàng tá mối nguy cơ tiềm ẩn riêng. Ở đời chẳng có ai cho không ai cái gì cả. Muốn đạt được mục đích thì phải chấp nhận đánh đổi bằng bảng giá thích hợp.
Vấn đề lớn nhất của dự án này chủ yếu nằm ở khâu giải tỏa mặt bằng và thời hạn thi công. Mà vừa vặn thay, Diệp Khiêm lại nhìn ra kẻ hở đó để ra tay triệt hạ ông anh quý hóa của mình.
Kể từ khi King thắng thầu, cậu đã cho người âm thầm tới lui khu ổ chuột để điều tra sơ bộ về tình hình nhân khẩu cũng như đời sống sinh hoạt của người dân tại đây. Muốn tạo ra một vở kịch kinh điển thì bắt buộc cần phải chọn ra những ứng cử viên sáng giá cho hàng loạt các vai diễn phản diện sắp tới. Đồng tiền có thể mua chuộc tất cả, sai khiến quỷ thần, đặc biệt là còn có thể dùng để “mượn dao giết người.”
Đi sâu vào bên trong một con hẻm nhỏ, mùi hôi thối ẩm mốc không ngừng bốc lên từ bãi rác công cộng và nước thải sinh hoạt không qua xử lí. Thật khó mà tưởng tượng được sự đối lập ở nơi này và giữa lòng thủ đô. Xã hội phát triển càng nhanh, thì những mảnh đời kham khổ bị vật chất xa hoa hào nhoáng bị bỏ lại ở dưới đáy càng nhiều.
Kể từ khi xuất hiện, có không ít ánh mắt tò mò đánh giá vẫn thi thoảng trộm liếc nhìn về phía Hứa Ngụy và Diệp Khiêm. Cũng phải thôi, ở một nơi đổ nát xuống cấp như khu ổ chuột cư dân đa phần đều là người lao động ăn mặc lượm thượm lôi thôi cùng với một đám thanh niên gầy nhom đi đứng vô hồn ngáp lên ngáp xuống vì nghiện ngập thì làm gì có ai đẹp đẽ sáng láng được như cậu với gã.
Qua vài lời hỏi thăm, rốt cuộc Diệp Khiêm cũng tìm được nhà của quân cờ mấu chốt trong ván cược lớn lần này.
Vừa đi đến cuối hẻm cậu đã nghe thấy tiếng quát tháo, cãi vã và thanh âm đồ vật vỡ nát phát ra từ bên trong một căn nhà cấp bốn trống hoác tan hoang.
“Tao bảo mày đưa tiền cho tao. Mày nghe không?”
“Tôi không đưa. Ông giỏi sao không tự đi mà kiếm.”
“Con đàn bà lì lợm này! Mày ém tiền riêng để đi đánh đề à?
“Thì sao? Đánh đề còn có cơ may trúng. Chứ đổ vô sòng bạc như ông thì có đồng nào không?”
Choang!
Một cái nồi nhôm bị ném mạnh bay thẳng ra cửa nằm lăn lóc dưới chân Diệp Khiêm. Cậu khó chịu nhíu mày, vừa nâng tầm mắt nhìn lên đã thấy người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi tóc tai bù xù co cẳng chạy ra. Mà phía sau lưng bà chính là gã đàn ông tên Vương Cường mà cậu muốn gặp.
Phát hiện ở bên ngoài có người lạ, khuôn mặt hung hăng dữ tợn của ông ta thoáng cái đông cứng tái xanh, còn ẩn ẩn lộ ra tia sợ sệt. Người phụ nữ ban nãy cũng dừng hẳn bước chân, có chút chần chừ, e ngại hỏi:
“Các người đến tìm ai?”
“Tôi đến tìm Vương Cường. Có vụ làm ăn cần bàn bạc.” Diệp Khiêm lãnh đạm đáp.
Bà ta nghe vậy thì thoáng quay đầu nhìn lại phía chồng mình, như muốn ông xác nhận thì mới yên tâm.
Vương Cường thập thò sau cánh cửa rụt rè ló đầu ra, cẩn thận quan sát Diệp Khiêm và Hứa Ngụy một lượt từ trên xuống. Biết không phải chủ nợ hay bọn xã hội đen đến đòi tiền, ông ta mới chịu mở miệng lên tiếng.
“Mấy người là ai? Làm ăn cái gì? Tôi có biết gì đâu mà làm?” Vừa nói ông ta vừa xua xua tay đuổi khéo.
“Mời về giùm cho.”
“Chỗ tôi có một trăm triệu tiền mặt và hơn thế nữa. Ông Vương đây, thực sự không muốn nói chuyện chút sao?” Cậu thong thả móc trong ví ra một sấp tiền mệnh giá lớn phe phẩy trước mặt con cá to. Chỉ cần mồi đủ béo, không tin cá không đớp.
Quả nhiên hai mắt Vương Cường sáng rực, tham lam chà chà tay mỉm cười niềm nở.
“Vậy…vậy mời hai cậu đây vào nhà.”
Nói rồi, ông ta nháy nháy mắt với vợ, ra hiệu cho bà đi chuẩn bị chút đồ đãi khách. Thẩm Tuyết Hoa hiểu ý, liền vội vã xuống bếp thu dọn bãi chiến trường rồi pha một ấm trà nóng nhanh nhẹn bưng lên.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ tróc sơn, Diệp Khiêm khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bên trong phòng khách của căn nhà là một khoảng không trống rỗng. Theo như thông tin điều tra được thì Vương Cường là một tên nghiện cờ bạc, thường xuyên nướng tiền ở các sòng bài và tụ điểm cá độ đá banh. Mà vợ ông ta thì cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy. Thẩm Tuyết Hoa mê số đề, đồ đạc có giá trị trong nhà gần như đều bị bà vơ vét đi cầm cố sạch. Cặp đôi này đúng là nồi nào úp vung nấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
“Ờm…chẳng hay việc làm ăn mà cậu đây muốn tôi làm là gì? Thù lao thế nào, có thể nói rõ hơn một chút được không?” Vương Cường háo hức rặn hỏi. Vừa ngồi xuống ghế chưa được bao lâu đã trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Mà trùng hợp thay, Diệp Khiêm cũng chẳng muốn vòng vo.
“Ông biết về dự án Rainbows đúng chứ?”
“À…cái chuyện dở bỏ khu này ấy hả? Mới mấy hôm trước có người bên phía chủ xây dựng…tập đoàn King gì đó…có đến để nói về chuyện bồi thường giải tỏa mặt bằng với người trong xóm này. Bây giờ ai nấy cũng đang bàn luận rần rần đi kìa.”
“Thế giá tiền bồi thường họ đưa ra cho ông là bao nhiêu?” Diệp Khiêm thong thả nhấp trà, nhàn nhạt bắt chéo chân.
“Trong bản hợp đồng chuyển nhượng có ghi rõ bồi thường 2 triệu đồng trên một mét vuông đất. Căn nhà này của tôi diện tích xây dựng là một trăm mét vuông tính ra thì được hai trăm triệu.” Nói tới đây, Vương Cường lại ảo não thở dài.
“Nếu thực sự kí xuống, chỉ với khoản tiền hai trăm triệu đó thì làm sao có thể tiếp tục duy trì cuộc sống ở cái đất thị thành này. Mà không kí cũng đâu có được. Nơi này nằm trong khu quy hoạch cả rồi.”
“Bảng giá bồi thường mà nhà nước đưa ra cho đất thổ cư thấp nhất cũng là hai triệu tư.”
Diệp Khiêm chỉ nói ngắn gọn có nhiêu đó, cũng đủ để khiến cho Vương Cường ngầm hiểu. Ông ta tuy ít học nhưng không ngu ngốc đến mức không nhận biết được sự chênh lệch giá cả kia là có ý nghĩa gì.
“Tôi biết ông đang thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi gần nửa tỷ.” Cậu cười lạnh nói tiếp:
“Có vài chuyện tôi cần ông làm. Chỉ cần ông đồng ý phối hợp, tôi sẽ cho ông một tỷ. Không những thế, số tiền bồi thường đất của ông cũng sẽ từ hai trăm triệu nâng lên ba trăm triệu.”
Lời nói chắc chắn với món hời cao ngất làm lòng dạ Vương Cường vui như trẩy hội. Ông chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm đã lập tức gật đầu.
“Chỉ cần không phạm pháp, cậu bảo tôi làm gì cũng được.”
Diệp Khiêm khiêu mi, Hứa Ngụy liền mở ra vali đựng đầy tiền mặt đặt thẳng lên bàn.
“Trước mắt là năm trăm triệu. Tôi muốn ông làm cho tôi ba điều. Đầu tiên, đi tung tin lôi kéo người dân để gây áp lực buộc tập đoàn King nâng giá bồi thường đất lên ba triệu trên một mét vuông. Tiếp theo, liên hệ với đám người xã hội đen mà ông quen biết để dựng nên một màn kịch quấy phá không cho đội ngũ thi công tiến hành tháo dở khu này. Yên tâm, ông chỉ cần đứng ở giữa móc nối tiền chi trả sẽ do tôi ra tay. Cuối cùng, tôi muốn ông diễn tốt vai nạn nhân ở trước mặt truyền thông. Khiến cho King mất sạch danh tiếng.”
Đôi mày kiếm hững hỡ nhếch lên đầy khiêu khích, Diệp Khiêm cười có phần tà ác nhìn về phía Vương Cường.
“Thế nào hả ông Vương, ông làm được chứ?”
“Được…tất nhiên là được rồi.” Vương Cường vỗ ngực đảm bảo.
“Cậu cứ yên tâm, gì chứ diễn xuất hay tung tin tôi đều làm được hết. Chỉ là diễn thì cũng cần kịch bản chi tiết, mới có thể biết đường mà nhập vai.”
“Dĩ nhiên.” Diệp Khiêm đáp. “Kế hoạch cụ thể sẽ có người trao đổi với ông sau.”
Nói rồi cậu liền cùng với Hứa Ngụy đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua căn hộ bên cạnh nhà Vương Cường, bước chân của Diệp Khiêm bỗng chốc khựng lại khi bắt gặp một khuôn mặt khốn nạn mà cả đời này cậu cũng không thể nào quên.
“Trịnh Bân!” Hàm răng cậu cắn chặt, gần như dùng hết sức lực mà gằn ra cái tên thô bỉ ấy.
“Khiêm, em sao thế?” Hứa Ngụy lo lắng tiến lên kéo ghì cậu vào lòng. Diệp Khiêm đang run, cơ thể cậu đang run lên bần bật.
“Này! …Sao hai cậu đứng đây! Chỗ này xúi quẩy lắm đấy. Đi…đi mau đi!” Thẩm Tuyết Hoa vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai vị thần tài của mình đang đứng ở nơi mà bà không muốn lui tới nhất đành thấp giọng nhắc nhở.
“Ý gì?”
Thấy Hứa Ngụy không hiểu, Thẩm Tuyết Hoa liền ghé lại gần tọc mạch:
“Lão già trong nhà đó mắc bệnh HIV/AIDS đấy. Sắp chết rồi, ghê tởm lắm đừng đến gần.”
“Ọe!” Diệp Khiêm bất chợt nôn khan. Cậu vội vàng đẩy người đàn ông bên cạnh mình ra chỗ khác, thất thểu chạy đi.
Băng qua đại lộ đông đúc, sau vài lần rẽ hướng Diệp Khiêm dần bỏ lại những tòa cao ốc chọc trời ở bên ngoài khung cửa kính. Cậu chậm rãi xoay chuyển vô lăng, tiến vào con đường đất ngoằn nghèo ổ gà ổ voi dày đặc lởm chởm. Kiên trì lái thêm được một đoạn, rốt cuộc cũng chỉ đành đạp phanh cho xe tấp vô lề rồi cùng với Hứa Ngụy cuốc bộ đi đến khu nhà cũ tồi tàn xập xệ nằm cách đó không xa.
Ngoại ô phía Nam tiếp giáp với tỉnh F, tuy không được sầm uất như ở trung tâm thủ đô, thế nhưng mật độ dân số nơi đây thì không hề thấp. Đa phần đều là người lao động thuộc tầng lớp dưới cùng xã hội, cố gắng bám trụ bằng những công việc nặng nhọc như khuân vác hay buôn phế liệu để kiếm tiền đắp đỗi sống qua ngày.
Phóng tầm mắt nhìn bao quát một vòng diện tích lô đất gần ba mươi nghìn mét vuông trước mặt, Diệp Khiêm quả thực phải khâm phục khả năng tư duy của chủ tịch tập đoàn bất động sản Porpoise. Nếu như dự án Rainbow thành công xây dựng nên khu đô thị mới, thì nơi này về sau nhất định sẽ phát triển vượt bậc chẳng kém cạnh gì những khu phức hợp cao cấp khác. Với vị trí địa lí nằm ngay đầu nguồn sông Tô Lịch, cách quốc lộ 1A ba cây số. Chỉ cần nâng cấp tốt cơ sở hạ tầng thì hoàn toàn có thể thuận lợi cho việc giao thương lẫn mở rộng kinh doanh địa ốc.
Tiếc là bất kì một khoản lợi nhuận béo bở nào cũng đi kèm theo đó là hàng tá mối nguy cơ tiềm ẩn riêng. Ở đời chẳng có ai cho không ai cái gì cả. Muốn đạt được mục đích thì phải chấp nhận đánh đổi bằng bảng giá thích hợp.
Vấn đề lớn nhất của dự án này chủ yếu nằm ở khâu giải tỏa mặt bằng và thời hạn thi công. Mà vừa vặn thay, Diệp Khiêm lại nhìn ra kẻ hở đó để ra tay triệt hạ ông anh quý hóa của mình.
Kể từ khi King thắng thầu, cậu đã cho người âm thầm tới lui khu ổ chuột để điều tra sơ bộ về tình hình nhân khẩu cũng như đời sống sinh hoạt của người dân tại đây. Muốn tạo ra một vở kịch kinh điển thì bắt buộc cần phải chọn ra những ứng cử viên sáng giá cho hàng loạt các vai diễn phản diện sắp tới. Đồng tiền có thể mua chuộc tất cả, sai khiến quỷ thần, đặc biệt là còn có thể dùng để “mượn dao giết người.”
Đi sâu vào bên trong một con hẻm nhỏ, mùi hôi thối ẩm mốc không ngừng bốc lên từ bãi rác công cộng và nước thải sinh hoạt không qua xử lí. Thật khó mà tưởng tượng được sự đối lập ở nơi này và giữa lòng thủ đô. Xã hội phát triển càng nhanh, thì những mảnh đời kham khổ bị vật chất xa hoa hào nhoáng bị bỏ lại ở dưới đáy càng nhiều.
Kể từ khi xuất hiện, có không ít ánh mắt tò mò đánh giá vẫn thi thoảng trộm liếc nhìn về phía Hứa Ngụy và Diệp Khiêm. Cũng phải thôi, ở một nơi đổ nát xuống cấp như khu ổ chuột cư dân đa phần đều là người lao động ăn mặc lượm thượm lôi thôi cùng với một đám thanh niên gầy nhom đi đứng vô hồn ngáp lên ngáp xuống vì nghiện ngập thì làm gì có ai đẹp đẽ sáng láng được như cậu với gã.
Qua vài lời hỏi thăm, rốt cuộc Diệp Khiêm cũng tìm được nhà của quân cờ mấu chốt trong ván cược lớn lần này.
Vừa đi đến cuối hẻm cậu đã nghe thấy tiếng quát tháo, cãi vã và thanh âm đồ vật vỡ nát phát ra từ bên trong một căn nhà cấp bốn trống hoác tan hoang.
“Tao bảo mày đưa tiền cho tao. Mày nghe không?”
“Tôi không đưa. Ông giỏi sao không tự đi mà kiếm.”
“Con đàn bà lì lợm này! Mày ém tiền riêng để đi đánh đề à?
“Thì sao? Đánh đề còn có cơ may trúng. Chứ đổ vô sòng bạc như ông thì có đồng nào không?”
Choang!
Một cái nồi nhôm bị ném mạnh bay thẳng ra cửa nằm lăn lóc dưới chân Diệp Khiêm. Cậu khó chịu nhíu mày, vừa nâng tầm mắt nhìn lên đã thấy người phụ nữ tuổi ngoài bốn mươi tóc tai bù xù co cẳng chạy ra. Mà phía sau lưng bà chính là gã đàn ông tên Vương Cường mà cậu muốn gặp.
Phát hiện ở bên ngoài có người lạ, khuôn mặt hung hăng dữ tợn của ông ta thoáng cái đông cứng tái xanh, còn ẩn ẩn lộ ra tia sợ sệt. Người phụ nữ ban nãy cũng dừng hẳn bước chân, có chút chần chừ, e ngại hỏi:
“Các người đến tìm ai?”
“Tôi đến tìm Vương Cường. Có vụ làm ăn cần bàn bạc.” Diệp Khiêm lãnh đạm đáp.
Bà ta nghe vậy thì thoáng quay đầu nhìn lại phía chồng mình, như muốn ông xác nhận thì mới yên tâm.
Vương Cường thập thò sau cánh cửa rụt rè ló đầu ra, cẩn thận quan sát Diệp Khiêm và Hứa Ngụy một lượt từ trên xuống. Biết không phải chủ nợ hay bọn xã hội đen đến đòi tiền, ông ta mới chịu mở miệng lên tiếng.
“Mấy người là ai? Làm ăn cái gì? Tôi có biết gì đâu mà làm?” Vừa nói ông ta vừa xua xua tay đuổi khéo.
“Mời về giùm cho.”
“Chỗ tôi có một trăm triệu tiền mặt và hơn thế nữa. Ông Vương đây, thực sự không muốn nói chuyện chút sao?” Cậu thong thả móc trong ví ra một sấp tiền mệnh giá lớn phe phẩy trước mặt con cá to. Chỉ cần mồi đủ béo, không tin cá không đớp.
Quả nhiên hai mắt Vương Cường sáng rực, tham lam chà chà tay mỉm cười niềm nở.
“Vậy…vậy mời hai cậu đây vào nhà.”
Nói rồi, ông ta nháy nháy mắt với vợ, ra hiệu cho bà đi chuẩn bị chút đồ đãi khách. Thẩm Tuyết Hoa hiểu ý, liền vội vã xuống bếp thu dọn bãi chiến trường rồi pha một ấm trà nóng nhanh nhẹn bưng lên.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ tróc sơn, Diệp Khiêm khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bên trong phòng khách của căn nhà là một khoảng không trống rỗng. Theo như thông tin điều tra được thì Vương Cường là một tên nghiện cờ bạc, thường xuyên nướng tiền ở các sòng bài và tụ điểm cá độ đá banh. Mà vợ ông ta thì cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy. Thẩm Tuyết Hoa mê số đề, đồ đạc có giá trị trong nhà gần như đều bị bà vơ vét đi cầm cố sạch. Cặp đôi này đúng là nồi nào úp vung nấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
“Ờm…chẳng hay việc làm ăn mà cậu đây muốn tôi làm là gì? Thù lao thế nào, có thể nói rõ hơn một chút được không?” Vương Cường háo hức rặn hỏi. Vừa ngồi xuống ghế chưa được bao lâu đã trực tiếp vào thẳng chủ đề.
Mà trùng hợp thay, Diệp Khiêm cũng chẳng muốn vòng vo.
“Ông biết về dự án Rainbows đúng chứ?”
“À…cái chuyện dở bỏ khu này ấy hả? Mới mấy hôm trước có người bên phía chủ xây dựng…tập đoàn King gì đó…có đến để nói về chuyện bồi thường giải tỏa mặt bằng với người trong xóm này. Bây giờ ai nấy cũng đang bàn luận rần rần đi kìa.”
“Thế giá tiền bồi thường họ đưa ra cho ông là bao nhiêu?” Diệp Khiêm thong thả nhấp trà, nhàn nhạt bắt chéo chân.
“Trong bản hợp đồng chuyển nhượng có ghi rõ bồi thường 2 triệu đồng trên một mét vuông đất. Căn nhà này của tôi diện tích xây dựng là một trăm mét vuông tính ra thì được hai trăm triệu.” Nói tới đây, Vương Cường lại ảo não thở dài.
“Nếu thực sự kí xuống, chỉ với khoản tiền hai trăm triệu đó thì làm sao có thể tiếp tục duy trì cuộc sống ở cái đất thị thành này. Mà không kí cũng đâu có được. Nơi này nằm trong khu quy hoạch cả rồi.”
“Bảng giá bồi thường mà nhà nước đưa ra cho đất thổ cư thấp nhất cũng là hai triệu tư.”
Diệp Khiêm chỉ nói ngắn gọn có nhiêu đó, cũng đủ để khiến cho Vương Cường ngầm hiểu. Ông ta tuy ít học nhưng không ngu ngốc đến mức không nhận biết được sự chênh lệch giá cả kia là có ý nghĩa gì.
“Tôi biết ông đang thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi gần nửa tỷ.” Cậu cười lạnh nói tiếp:
“Có vài chuyện tôi cần ông làm. Chỉ cần ông đồng ý phối hợp, tôi sẽ cho ông một tỷ. Không những thế, số tiền bồi thường đất của ông cũng sẽ từ hai trăm triệu nâng lên ba trăm triệu.”
Lời nói chắc chắn với món hời cao ngất làm lòng dạ Vương Cường vui như trẩy hội. Ông chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm đã lập tức gật đầu.
“Chỉ cần không phạm pháp, cậu bảo tôi làm gì cũng được.”
Diệp Khiêm khiêu mi, Hứa Ngụy liền mở ra vali đựng đầy tiền mặt đặt thẳng lên bàn.
“Trước mắt là năm trăm triệu. Tôi muốn ông làm cho tôi ba điều. Đầu tiên, đi tung tin lôi kéo người dân để gây áp lực buộc tập đoàn King nâng giá bồi thường đất lên ba triệu trên một mét vuông. Tiếp theo, liên hệ với đám người xã hội đen mà ông quen biết để dựng nên một màn kịch quấy phá không cho đội ngũ thi công tiến hành tháo dở khu này. Yên tâm, ông chỉ cần đứng ở giữa móc nối tiền chi trả sẽ do tôi ra tay. Cuối cùng, tôi muốn ông diễn tốt vai nạn nhân ở trước mặt truyền thông. Khiến cho King mất sạch danh tiếng.”
Đôi mày kiếm hững hỡ nhếch lên đầy khiêu khích, Diệp Khiêm cười có phần tà ác nhìn về phía Vương Cường.
“Thế nào hả ông Vương, ông làm được chứ?”
“Được…tất nhiên là được rồi.” Vương Cường vỗ ngực đảm bảo.
“Cậu cứ yên tâm, gì chứ diễn xuất hay tung tin tôi đều làm được hết. Chỉ là diễn thì cũng cần kịch bản chi tiết, mới có thể biết đường mà nhập vai.”
“Dĩ nhiên.” Diệp Khiêm đáp. “Kế hoạch cụ thể sẽ có người trao đổi với ông sau.”
Nói rồi cậu liền cùng với Hứa Ngụy đứng dậy rời đi, lúc đi ngang qua căn hộ bên cạnh nhà Vương Cường, bước chân của Diệp Khiêm bỗng chốc khựng lại khi bắt gặp một khuôn mặt khốn nạn mà cả đời này cậu cũng không thể nào quên.
“Trịnh Bân!” Hàm răng cậu cắn chặt, gần như dùng hết sức lực mà gằn ra cái tên thô bỉ ấy.
“Khiêm, em sao thế?” Hứa Ngụy lo lắng tiến lên kéo ghì cậu vào lòng. Diệp Khiêm đang run, cơ thể cậu đang run lên bần bật.
“Này! …Sao hai cậu đứng đây! Chỗ này xúi quẩy lắm đấy. Đi…đi mau đi!” Thẩm Tuyết Hoa vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hai vị thần tài của mình đang đứng ở nơi mà bà không muốn lui tới nhất đành thấp giọng nhắc nhở.
“Ý gì?”
Thấy Hứa Ngụy không hiểu, Thẩm Tuyết Hoa liền ghé lại gần tọc mạch:
“Lão già trong nhà đó mắc bệnh HIV/AIDS đấy. Sắp chết rồi, ghê tởm lắm đừng đến gần.”
“Ọe!” Diệp Khiêm bất chợt nôn khan. Cậu vội vàng đẩy người đàn ông bên cạnh mình ra chỗ khác, thất thểu chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất