Chương 31: Hot Search
Vương Cường như kẻ mất hồn, hai mắt thẫn thờ nhìn ánh đèn hiển thị vẫn đang phẫu thuật gắn ngay trên cửa chính phòng cấp cứu mà ruột gan không khỏi rối bời trăm mối ngổn ngang. Đã hơn bốn tiếng rưỡi trôi qua trong dày vò và đợi chờ thấp thỏm. Chưa bao giờ ông ta cảm thấy bất lực nhiều như thế này. Đúng là ông ta tham tiền, cũng đúng là ông ta vô dụng. Đã từ rất lâu rồi ông ta quên bén đi bản thân còn có một mái ấm gia đình.
Thẩm Tuyết Hoa làm vợ ông ba mươi năm, duy chỉ mười năm đầu là sống trong êm đềm hạnh phúc. Còn lại cũng chỉ toàn can trường thốn đoạn, túng quẫn mọi bề.
Thuở trước, Vương Cường vốn là người chí thú làm ăn, nhờ bán đi mảnh đất ở dưới quê mà tích được chút vốn mang vào thủ đô lập nghiệp. Tiếc thay muôn sự tại nhân thành sự tại thiên, xưởng gỗ mà ông dốc lòng gầy dựng đang trên đà phát triển thì bất ngờ gặp phải sự cố cháy nổ khiến cho cả cơ ngơi đều tiêu tán hoang tàn chỉ trong một đêm. Ngọn lửa lớn ngùn ngụt lần đó đã hoàn toàn thiêu rụi ước mơ và hi vọng của Vương Cường. Kể từ khi chuyển đến khu ổ chuột, ông bắt đầu lối sống bê tha, ngày cũng như đêm mà đêm cũng như ngày, chỉ biết đắm chìm trong rượu chè say xỉn. Ông cần tiền, muốn có tiền và yêu tiền hơn sinh mệnh. Thế nên ông bắt đầu tìm đến những canh bạc đỏ đen với mong mỏi đổi đời thông qua vài ván cược.
Cờ gian bạc lận, chẳng có mấy ai làm giàu từ lá bài tây hay là cục xúc xắc. Một khi thắng thì lại muốn kiếm thêm, còn lỡ thua thì đâm đầu vào gỡ gạc. Cứ như thế mà ngày qua ngày càng thêm phần lụn bại sa sút.
Thẩm Tuyết Hoa nhìn ông như vậy thì sinh ra chán nản, người phụ nữ tề gia nội trợ ngoan hiền thục đức năm nào cũng dần dần đổ đốn đánh đề. Âu cũng là túng quá hóa liều, đem cuộc đời phó mặc cho cái gọi là vận may hên rủi. Được thì ăn cả, ngả thì về không. Chẳng còn gì để mất.
Đôi bàn tay chai sạn lấm lem bùn đất hòa lẫn với máu khô đan vào nhau chặt chẽ, Vương Cường dường như sụp đổ mà gục đầu khóc nấc. Người đàn ông này nay đã ngoài độ tuổi năm mươi, mái tóc hoa râm phủ đầy sương gió cuộc đời giờ lại nghẹn ngào đáng thương hệt như một đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Trên hành lang vắng lặng bỗng truyền đến tiếng bước chân có phần vội vã, Vương Cường vừa ngẩn mặt lên nhìn đã bắt gặp dáng vẻ hớt hãi của một cậu nam sinh cấp ba trên lưng còn đeo theo chiếc ba lô sờn cũ.
Vương Thông lạnh nhạt lướt ngang qua ba mình, tìm một vị trí ngồi cách ông cả hàng ghế. Từ đầu đến cuối hai cha con chẳng nói với nhau tiếng nào.
Vương Cường cười chua chát, hóa ra bấy lâu nay ông làm người thất bại đến nỗi cửa nát nhà tan, máu mủ ruột rà giờ chẳng khác gì người dưng nước lã.
Lại thêm một tiếng rưỡi trôi qua, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng bị người bên trong nhẹ nhàng đẩy mở.
“Bác sĩ…vợ của tôi…bà ấy sao rồi?”
“Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch. Chúng tôi đã loại bỏ khối máu tụ trong hộp sọ và tiến hành dẫn lưu dịch não tủy ra ngoài. Tuy nhiên chấn thương khá nặng lại trúng ngay chỗ hiểm nên bệnh nhân vẫn còn trong trạng thái hôn mê sâu và cần phải theo dõi sát sao để tiến hành trị liệu lâu dài.”
Vương Cường nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành y khoa nhưng ông biết Thẩm Tuyết Hoa đã bình an vô sự.
“Lạy trời! Lạy trời! Vợ tôi còn sống! Vợ tôi còn sống!” Ông mừng rỡ chấp tay vái lạy tứ phía, miệng không ngừng lẩm nhẩm nói đủ lời cảm ơn. Khuôn mặt hằn đầy vết tích thời gian giờ cười trong nước mắt.
…----------------…
Diệp Chí Viễn để cấp dưới thay mặt giải quyết vụ lùm xùm xung đột ở công trường còn bản thân thì thản nhiên lái xe về nhà mà không hề có chút bận tâm lo ngại. Với thân phận và địa vị của gã thì người ở Sở Cảnh Sát cũng chẳng dám truy cứu trách nhiệm hay giữ lại điều tra. Dù sao thì cái danh cháu đích tôn nhà họ Diệp và quân hàm Thượng Tướng của Diệp Thế Uy vẫn còn đó, trên mảnh đất thủ đô này gã hoàn toàn có thể một tay che trời làm thiên chi kiêu tử lẫm liệt oai phong.
Sau khi kết hôn, Diệp Chí Viễn cùng với Khâu Vân Tịnh chuyển đến căn hộ cao cấp ở chung cư Mercury sinh sống. Hằng ngày đều có người giúp việc được thuê làm theo giờ đến để dọn dẹp nấu ăn. Một cuộc sống ngỡ rằng là lí tưởng với không gian riêng tư dành cho cặp vợ chồng son mặn nồng êm ấm. Thế nhưng, hiện tại nhìn phòng khách lạnh lẽo tối om gã lại cảm thấy cực kỳ nực cười giễu cợt.
Khâu Vân Tịnh vẫn chưa về, trong nửa năm nay số lần hai người chung đụng với nhau ngày một ít. Nếu có thì cũng chỉ như giải quyết nhu cầu sinh lí mà thôi.
Nhiều lúc Diệp Chí Viễn thực sự mơ hồ không rõ cuộc hôn nhân này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Gã là có vợ hay chỉ như có thêm một người bạn giường ngủ cạnh.
Chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa nhìn cây kim đồng hồ treo tường rề rà nhích lên từng chút, đợi đến tận mười một giờ đêm thì phòng khách mới sáng đèn.
“Ah…Chồng! Sao anh lại ngồi ở đây? Làm em giật cả mình.” Khâu Vân Tịnh ôm ngực, nũng nịu hờn trách.
Diệp Chí Viễn sầm mặt, lạnh lùng nhìn bộ váy bó sát cắt xẻ táo bạo khoe trọn đôi “gò bồng đào” căng tròn quyến rũ của cô mà cơn giận trong lòng nhem nhóm bùng lên.
“Em biết giờ này là mấy giờ rồi không?” Gã hỏi với thái độ hằn học khó ở.
“Hôm nay Hawsk mở tiệc chiêu đãi đối tác.” Cô đáp một cách gọn lỏn.
Thân là đại tiểu thư của Khâu gia, nắm giữ khối tài sản kếch xù khiến người người ngưỡng mộ, đồng thời cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Khâu thị. Khâu Vân Tịnh từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài bồi dưỡng. Bản tính cô phóng khoáng, mạnh mẽ, lại ngạo mạn kiêu căng. Cô chưa từng để Diệp gia vào mắt, cũng chưa từng cho phép Diệp Chí Viễn lấn lướt, xen quá nhiều vào đời tư của mình. Cô ý thức rất rõ, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu là trao đổi lợi ích, quyền và nghĩa vụ của đôi bên như nhau. Chẳng ai có quyền kiểm soát ai cả.
“Em uống rượu?” Diệp Chí Viễn nhíu mày.
“Xã giao thôi.” Khâu Vân Tịnh dần mất kiên nhẫn. Cô không muốn tiếp tục bị chất vấn nên hững hờ đi thẳng vào bên trong.
Nhìn cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, gã bực bội giằng tay xuống đệm ghế, mệt mỏi tựa lưng lên trên thành sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Hình ảnh Trương Yến cười dịu dàng thoáng chốc hiện lên trong đầu gã. Diệp Chí Viễn bỗng thấy cổ họng khát khô thèm thuồng vị trà ô lông thanh mát dịu nhẹ mà cô pha ban sáng.
…----------------…
Mười hai giờ đêm, một trang báo điện tử uy tín hàng đầu nước S bất ngờ tung ra đoạn video dài gần hai mươi phút ghi lại toàn bộ cảnh tượng dàn vệ sĩ Diệp gia và hàng chục công nhân xây dựng dự án Rainbows lao vào cuộc ẩu đả, đè ép dân thường ngay trong khu ổ chuột. Ống kính máy quay còn đặc tả hình ảnh Diệp Chí Viễn tung cước đạp mạnh vào bụng Thẩm Tuyết Hoa khiến cho bà ngã lăn ra nền đất.
Chỉ sau nửa tiếng đăng tải, đoạn video trên đã thu về hàng triệu lượt xem và chia sẻ, lập tức bay thẳng lên vị trí top đầu tìm kiếm với tiêu đề vô cùng nổi bật: “Chủ tịch tập đoàn King, đại thiếu gia nhà họ Diệp ỷ thế hiếp người đánh đập phụ nữ lớn tuổi dẫn đến chấn thương sọ não phải nhập viện cấp cứu thập tử nhất sinh.”
Thẩm Tuyết Hoa làm vợ ông ba mươi năm, duy chỉ mười năm đầu là sống trong êm đềm hạnh phúc. Còn lại cũng chỉ toàn can trường thốn đoạn, túng quẫn mọi bề.
Thuở trước, Vương Cường vốn là người chí thú làm ăn, nhờ bán đi mảnh đất ở dưới quê mà tích được chút vốn mang vào thủ đô lập nghiệp. Tiếc thay muôn sự tại nhân thành sự tại thiên, xưởng gỗ mà ông dốc lòng gầy dựng đang trên đà phát triển thì bất ngờ gặp phải sự cố cháy nổ khiến cho cả cơ ngơi đều tiêu tán hoang tàn chỉ trong một đêm. Ngọn lửa lớn ngùn ngụt lần đó đã hoàn toàn thiêu rụi ước mơ và hi vọng của Vương Cường. Kể từ khi chuyển đến khu ổ chuột, ông bắt đầu lối sống bê tha, ngày cũng như đêm mà đêm cũng như ngày, chỉ biết đắm chìm trong rượu chè say xỉn. Ông cần tiền, muốn có tiền và yêu tiền hơn sinh mệnh. Thế nên ông bắt đầu tìm đến những canh bạc đỏ đen với mong mỏi đổi đời thông qua vài ván cược.
Cờ gian bạc lận, chẳng có mấy ai làm giàu từ lá bài tây hay là cục xúc xắc. Một khi thắng thì lại muốn kiếm thêm, còn lỡ thua thì đâm đầu vào gỡ gạc. Cứ như thế mà ngày qua ngày càng thêm phần lụn bại sa sút.
Thẩm Tuyết Hoa nhìn ông như vậy thì sinh ra chán nản, người phụ nữ tề gia nội trợ ngoan hiền thục đức năm nào cũng dần dần đổ đốn đánh đề. Âu cũng là túng quá hóa liều, đem cuộc đời phó mặc cho cái gọi là vận may hên rủi. Được thì ăn cả, ngả thì về không. Chẳng còn gì để mất.
Đôi bàn tay chai sạn lấm lem bùn đất hòa lẫn với máu khô đan vào nhau chặt chẽ, Vương Cường dường như sụp đổ mà gục đầu khóc nấc. Người đàn ông này nay đã ngoài độ tuổi năm mươi, mái tóc hoa râm phủ đầy sương gió cuộc đời giờ lại nghẹn ngào đáng thương hệt như một đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Trên hành lang vắng lặng bỗng truyền đến tiếng bước chân có phần vội vã, Vương Cường vừa ngẩn mặt lên nhìn đã bắt gặp dáng vẻ hớt hãi của một cậu nam sinh cấp ba trên lưng còn đeo theo chiếc ba lô sờn cũ.
Vương Thông lạnh nhạt lướt ngang qua ba mình, tìm một vị trí ngồi cách ông cả hàng ghế. Từ đầu đến cuối hai cha con chẳng nói với nhau tiếng nào.
Vương Cường cười chua chát, hóa ra bấy lâu nay ông làm người thất bại đến nỗi cửa nát nhà tan, máu mủ ruột rà giờ chẳng khác gì người dưng nước lã.
Lại thêm một tiếng rưỡi trôi qua, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng bị người bên trong nhẹ nhàng đẩy mở.
“Bác sĩ…vợ của tôi…bà ấy sao rồi?”
“Bệnh nhân hiện đã qua cơn nguy kịch. Chúng tôi đã loại bỏ khối máu tụ trong hộp sọ và tiến hành dẫn lưu dịch não tủy ra ngoài. Tuy nhiên chấn thương khá nặng lại trúng ngay chỗ hiểm nên bệnh nhân vẫn còn trong trạng thái hôn mê sâu và cần phải theo dõi sát sao để tiến hành trị liệu lâu dài.”
Vương Cường nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành y khoa nhưng ông biết Thẩm Tuyết Hoa đã bình an vô sự.
“Lạy trời! Lạy trời! Vợ tôi còn sống! Vợ tôi còn sống!” Ông mừng rỡ chấp tay vái lạy tứ phía, miệng không ngừng lẩm nhẩm nói đủ lời cảm ơn. Khuôn mặt hằn đầy vết tích thời gian giờ cười trong nước mắt.
…----------------…
Diệp Chí Viễn để cấp dưới thay mặt giải quyết vụ lùm xùm xung đột ở công trường còn bản thân thì thản nhiên lái xe về nhà mà không hề có chút bận tâm lo ngại. Với thân phận và địa vị của gã thì người ở Sở Cảnh Sát cũng chẳng dám truy cứu trách nhiệm hay giữ lại điều tra. Dù sao thì cái danh cháu đích tôn nhà họ Diệp và quân hàm Thượng Tướng của Diệp Thế Uy vẫn còn đó, trên mảnh đất thủ đô này gã hoàn toàn có thể một tay che trời làm thiên chi kiêu tử lẫm liệt oai phong.
Sau khi kết hôn, Diệp Chí Viễn cùng với Khâu Vân Tịnh chuyển đến căn hộ cao cấp ở chung cư Mercury sinh sống. Hằng ngày đều có người giúp việc được thuê làm theo giờ đến để dọn dẹp nấu ăn. Một cuộc sống ngỡ rằng là lí tưởng với không gian riêng tư dành cho cặp vợ chồng son mặn nồng êm ấm. Thế nhưng, hiện tại nhìn phòng khách lạnh lẽo tối om gã lại cảm thấy cực kỳ nực cười giễu cợt.
Khâu Vân Tịnh vẫn chưa về, trong nửa năm nay số lần hai người chung đụng với nhau ngày một ít. Nếu có thì cũng chỉ như giải quyết nhu cầu sinh lí mà thôi.
Nhiều lúc Diệp Chí Viễn thực sự mơ hồ không rõ cuộc hôn nhân này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Gã là có vợ hay chỉ như có thêm một người bạn giường ngủ cạnh.
Chán nản ngồi phịch xuống ghế sofa nhìn cây kim đồng hồ treo tường rề rà nhích lên từng chút, đợi đến tận mười một giờ đêm thì phòng khách mới sáng đèn.
“Ah…Chồng! Sao anh lại ngồi ở đây? Làm em giật cả mình.” Khâu Vân Tịnh ôm ngực, nũng nịu hờn trách.
Diệp Chí Viễn sầm mặt, lạnh lùng nhìn bộ váy bó sát cắt xẻ táo bạo khoe trọn đôi “gò bồng đào” căng tròn quyến rũ của cô mà cơn giận trong lòng nhem nhóm bùng lên.
“Em biết giờ này là mấy giờ rồi không?” Gã hỏi với thái độ hằn học khó ở.
“Hôm nay Hawsk mở tiệc chiêu đãi đối tác.” Cô đáp một cách gọn lỏn.
Thân là đại tiểu thư của Khâu gia, nắm giữ khối tài sản kếch xù khiến người người ngưỡng mộ, đồng thời cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Khâu thị. Khâu Vân Tịnh từ nhỏ đã được đưa ra nước ngoài bồi dưỡng. Bản tính cô phóng khoáng, mạnh mẽ, lại ngạo mạn kiêu căng. Cô chưa từng để Diệp gia vào mắt, cũng chưa từng cho phép Diệp Chí Viễn lấn lướt, xen quá nhiều vào đời tư của mình. Cô ý thức rất rõ, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu là trao đổi lợi ích, quyền và nghĩa vụ của đôi bên như nhau. Chẳng ai có quyền kiểm soát ai cả.
“Em uống rượu?” Diệp Chí Viễn nhíu mày.
“Xã giao thôi.” Khâu Vân Tịnh dần mất kiên nhẫn. Cô không muốn tiếp tục bị chất vấn nên hững hờ đi thẳng vào bên trong.
Nhìn cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, gã bực bội giằng tay xuống đệm ghế, mệt mỏi tựa lưng lên trên thành sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Hình ảnh Trương Yến cười dịu dàng thoáng chốc hiện lên trong đầu gã. Diệp Chí Viễn bỗng thấy cổ họng khát khô thèm thuồng vị trà ô lông thanh mát dịu nhẹ mà cô pha ban sáng.
…----------------…
Mười hai giờ đêm, một trang báo điện tử uy tín hàng đầu nước S bất ngờ tung ra đoạn video dài gần hai mươi phút ghi lại toàn bộ cảnh tượng dàn vệ sĩ Diệp gia và hàng chục công nhân xây dựng dự án Rainbows lao vào cuộc ẩu đả, đè ép dân thường ngay trong khu ổ chuột. Ống kính máy quay còn đặc tả hình ảnh Diệp Chí Viễn tung cước đạp mạnh vào bụng Thẩm Tuyết Hoa khiến cho bà ngã lăn ra nền đất.
Chỉ sau nửa tiếng đăng tải, đoạn video trên đã thu về hàng triệu lượt xem và chia sẻ, lập tức bay thẳng lên vị trí top đầu tìm kiếm với tiêu đề vô cùng nổi bật: “Chủ tịch tập đoàn King, đại thiếu gia nhà họ Diệp ỷ thế hiếp người đánh đập phụ nữ lớn tuổi dẫn đến chấn thương sọ não phải nhập viện cấp cứu thập tử nhất sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất