Chương 34: Kẻ tám lạng người nửa cân
Lúc Hứa Ngụy trở lại Crazy đã là hai giờ sáng, đại sảnh tầng một chỉ còn lại vài nhân viên lau dọn bàn ghế và anh chàng bartenter điệu nghệ Silas đang trân trọng nâng niu mấy chai rượu quý đem chúng đặt vào tủ trưng bày.
Chợt nhớ ra gì đó, Hứa Ngụy không lên tầng ngay mà dừng lại nhắc nhở.
“Chuyện tôi nhờ cậu làm, đừng để Diệp Khiêm biết.”
“Yên tâm.” Vừa nói Silas vừa làm động tác kéo khóa miệng, đảm bảo không hé môi tiết lộ nửa lời.
“Ừm.” Gã hài lòng gật đầu, chẳng nói gì thêm, tiếp tục cất bước.
Trong căn phòng ngủ lờ mờ u tối, Diệp Khiêm biếng nhác ngồi ngã lưng lên thành ghế sofa, trên tay vẫn còn kẹp điếu xì gà nhen nhóm cháy dở.
“Em lại hút thuốc.” Hứa Ngụy thoáng nhíu mày khiển trách. Toan muốn đoạt đi điếu thuốc từ tay cậu nhưng bất thành.
Diệp Khiêm nghiêng người né tránh, đôi mắt hoa đào tĩnh lặng nhìn sang. Bốn mắt chạm nhau, Hứa Ngụy dường như bắt được một tia giận hờn ấm ức ẩn trong đôi đồng tử ám trầm hờ hững ấy.
Cậu hừ lạnh một tiếng, cố tình làm lơ gã, còn khiêu khích mà đưa điếu xì gà lên môi rít thật sâu rồi nhàn nhạt nhả khói.
Chiếc cằm thon gọn tinh tế lập tức bị giữ chặt, Hứa Ngụy một tay đỡ lấy sau gáy của Diệp Khiêm cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng ướt át, tước đoạt dòng mật dịch ấm nóng ngọt ngào. Tham lam liếm lộng, từng chút từng chút xua đi mùi cỏ cây đắng chát hòa cùng hương thuốc lá dịu nhẹ cay nồng.
Diệp Khiêm không phản kháng, cậu hoàn toàn để mặc cho Hứa Ngụy làm càng. Bàn tay to lớn rắn rỏi dần dần di chuyển xuống chiếc eo thon. Chỉ qua một cú xoay người nhấc bổng, gã liền đem cậu đặt ở trên đùi đảo khách thành chủ, mơn trớn mân mê.
Trước lúc tách ra, Hứa Ngụy còn ác ý trêu đùa mà ngậm lấy phiến môi cậu mút một cái chụt thật mạnh thật vang thật rõ.
“Em là đang dỗi vì đợi tôi sao?” Gã thấp giọng hỏi, trong mắt chứa đựng ý cười mãn nguyện hạnh phúc.
“Đếch có.” Cậu đáp. Gò má có chút ửng ửng phiếm hồng.
Diệp Khiêm cũng không hiểu bản thân vì sao lại cảm thấy cực kỳ khó chịu trước hành động riêng lẻ chẳng nói tiếng nào của Hứa Ngụy. Suốt cả đêm nay, gã đã đi đâu? Làm gì? Với ai? Cậu thực sự muốn biết. Nhưng rồi cậu tỉnh ngộ nhận ra mình có là cái thá gì đâu mà được quyền tra hỏi thăm dò.
Hậm hực cựa quậy cơ thể muốn đứng dậy rời đi, Diệp Khiêm chỉ vừa mới động thân đã bị cái vật cứng cường ngạnh nào đó cách một lớp quần lăm le xâm nhập vùng đất thánh. Cậu đơ ra tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ lúc đen. Oán khí ngút trời mà lườm con sói già trước mặt.
“Vô liêm sỉ.”
Hứa Ngụy khiêu mi cười tà, lộ rõ vẻ gian manh vòng tay ôm trọn lấy bé cừu non không cho lộn xộn.
“Chỉ với em thôi.” Nói đoạn gã lại dịu dàng rướn người hôn lên yết hầu nhô cao của Diệp Khiêm. Chôn mặt vào hõm vai cậu tìm kiếm mùi da thịt vẫn luôn ngày đêm nhung nhớ.
“Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ ăn em đấy.”
Da mặt Diệp Khiêm thoáng cái nóng bừng. Nhịp tim cũng theo đó mà gia tăng đập loạn. Giữa cậu và Hứa Ngụy sớm đã chẳng còn gì để ngại ngùng e thẹn. Thế nhưng chẳng hiểu sao, lần này lòng cậu lại nôn nao khó tả. Dường như mọi sự đụng chạm của gã đều khiến cậu xao động bất thường. Không có chán ghét, không có ghê tởm cũng không có bài xích. Cậu như này là đang dần dần chấp nhận gã sao?
“Hứa Ngụy…” Diệp Khiêm nhỏ giọng kêu, nhưng rồi lại im lặng rũ mắt.
“Tôi nghe.”
Cậu mím môi, chần chừ trong giây lát vẫn là ủ dột lắc nhẹ đầu.
“Không có gì…chỉ đột nhiên muốn gọi tên chú mà thôi.”
…----------------…
Ngày hôm sau, một buổi họp báo tầm cỡ lớn thu hút sự chú ý của cánh truyền thông được tổ chức ngay tại hội trường chính của tập đoàn xây dựng King, bắt đầu cho màng tẩy trắng lật ngược ván cờ của đại thiếu gia nhà họ Diệp.
Đa phần các phóng viên tham dự đều là người đã nhận phong bì dày cộm của vị “chủ tịch tài ba” để múa bút thành văn hoa ngôn xảo ngữ. Thế nên… là đúng hay sai, là dơ hay sạch đều có thể quyết định bởi sức nặng của đồng tiền.
Diệp Chí Viễn chỉnh lại cà vạt, vẫn giữ vững phong thái cao ngạo nghênh ngang mà thong thả tiến vào, gã thản nhiên đối mặt với ánh đèn sáng rực và âm thanh ấn chụp liên hồi của máy ảnh. Nhàn nhã ngồi xuống vị trí trung tâm dành riêng cho chính mình, bên cạnh Diệp Chí Viễn còn có sự góp mặt của người đại diện tập đoàn bất động sản Porpoise, cố vấn luật sư của King cùng với đội trưởng đội cảnh sát tham gia ngăn cản vụ ẩu đả diễn ra trong khu ổ chuột.
“Chào mọi người, tôi là Diệp Chí Viễn hiện là chủ tịch tập đoàn xây dựng King. Cũng là người chủ trương nhận thầu công trình Khu đô thị mới - Rainbows. Vừa qua trong quá trình thi công giải tỏa mặt bằng, phía đội ngũ xây dựng cùng với người dân địa phương có xảy ra mâu thuẫn, tranh chấp dẫn đến xô xát làm cho một người bị thương nặng phải vào viện cấp cứu. Nay tôi mở buổi họp báo này để trình bày rõ sự việc tránh những hiểu lầm lại ảnh hưởng xấu đến danh dự cũng như lợi ích chung của cả công ty. Mọi người có gì thắc mắc cứ việc nêu câu hỏi, tôi và cố vấn luật sư của tôi sẽ giải đáp cặn kẽ.”
Lời nói vừa dứt, một nữ phóng viên đã nhanh nhẹn tiến lên:
“Diệp tổng, theo như tôi biết thì bảng giá mà King đưa ra để bồi thường đất cho người dân là hai triệu tính trên một mét vuông. Mức giá này được cho là quá thấp so với mặt bằng chung nên mới khiến một vài hộ dân bất mãn không đồng ý di dời dẫn đến tranh chấp. Vậy anh có gì muốn nói về vấn đề này không?”
Diệp Chí Viễn nhoẻn miệng cười hòa nhã.
“Việc này thiết nghĩ nên để cố vấn Lý trình bày sẽ rõ ràng hơn.”
Lý Quân Lập năm nay đã ngoài ba mươi tuổi là Thạc sĩ tốt nghiệp tại Trường Đại Học Luật danh giá nhất Thủ Đô. Anh ta được chiêu mộ về làm việc ở King từ những ngày đầu tập đoàn mới thành lập. So với cái gọi là cây ngay bóng thẳng liêm khiết phân minh thì cán cân công lí trong mắt Lý Quân Lập chính là bên nào nhiều tiền hơn thì nghiêng về bên ấy.
Pháp Luật chẳng qua cũng chỉ là quy tắc do con người đặt ra, phàm là con người thì đều bị lòng tham tha hóa. Đạo đức, nhâm phẩm còn có thể đổi thay mua chuộc thì hỡi ôi những con chữ vô tri trên mặt giấy có đáng là gì mà không bị bóp méo bẻ cong.
Lý Quân Lập đẩy đẩy gọng kính viền vàng, đem cái danh học thức cao thâm ra chuẩn bị khua môi múa mép. Anh ta lấy từ trong cặp táp một bản văn kiện giơ lên trước ống kính máy quay. Trên đó ghi rõ là “Quyết định ban hành đơn giá bồi thường thiệt hại về nhà, đất trên địa bàn khu vực ngoại ô phía nam thủ đô nước S” có hẳn con dấu và chữ kí ấn định của chủ tịch Ủy Ban nhân dân phê duyệt.
“Căn cứ Luật Đất Đai ngày 29/11/2013. Căn cứ Luật Xây Dựng ngày 18/6/2014. Căn cứ Luật sửa đổi bổ sung một số điều của Luật Xây Dựng ngày 17/6/2020 và Căn cứ theo Nghị định số 47/2014/NĐ-CP ngày 15/5/2014 của Chính phủ quy định về bồi thường, hỗ trợ, tái định cư khi thu hồi đất thì bảng giá bồi thường hợp lí được đưa ra đối với nhà có kết cấu gạch đá, giằng móng bê tông cốt thép, tường 220 chịu lực, chiều cao nhà 3,3m - 4,0m, mức độ tiện nghi hoàn thiện ở mức trung bình sẽ dao động từ một triệu bảy trên một mét vuông đến gần ba triệu trên một mét vuông. Với tình trạng nhà ở xuống cấp như khu ổ chuột thì mức giá hai triệu trên một mét vuông đất được công ty đưa ra đã rất xác đáng rồi. Dưới sự đòi hỏi phân bua của người dân phía chúng tôi cũng đã chấp nhận đẩy giá bồi thường lên hai triệu ba trăm đồng, thử hỏi như vậy thì còn có gì để sinh ra bất mãn.”
“Vậy việc Diệp tổng hành hung phụ nữ lớn tuổi dẫn đến chấn thương sọ não ngay tại công trường thì sao ạ? Theo như lời ông Vương - chồng của nạn nhân cho hay thì Diệp tổng vẫn chưa có bất kỳ động thái nhận lỗi hay bù đắp nào cho tổn thương sức khỏe của bà Thẩm?” Một nam phóng viên khác cũng bắt đầu tác nghiệp.
Diệp Chí Viễn nhận lấy micro, rất điềm tĩnh trả lời.
“Hoàn cảnh ngày hôm đó thực sự hỗn loạn. Thế nên tôi mới phải gọi vệ sĩ của Diệp gia đến để khống chế tình hình. Việc lỡ chân tung cước làm bà Thẩm bị thương chỉ là phòng vệ chính đáng. Là bà ấy xông đến đánh tôi trước. Tiền viện phí tôi sẽ chi trả, cũng muốn gửi lời xin lỗi đến vợ chồng ông Vương và người dân lao động ở khu ổ chuột vì đã để xảy ra mâu thuẫn xô xát như thế này. Thành thật xin lỗi.”
Gã đường hoàng đứng dậy nghiêm chỉnh cúi người trước mặt truyền thông.
Rất nhanh tin tức về buổi họp báo liền được thủy quân ra sức đẩy lên top đầu tìm kiếm. Cùng thời điểm đó, một blogger với lượt follow cao được Diệp Chí Viễn thuê cũng đứng ra đăng bài phanh phui đời sống cá nhân chìm trong cờ bạc của Vương Cường và thói chơi số đề dẫn đến đổ nợ của Thẩm Tuyết Hoa.
Vậy là cộng đồng mạng lại thêm phần dậy sóng, hóng hớt ăn dưa, cào phím đến mỏi cả tay để đưa ra phán xét.
Chợt nhớ ra gì đó, Hứa Ngụy không lên tầng ngay mà dừng lại nhắc nhở.
“Chuyện tôi nhờ cậu làm, đừng để Diệp Khiêm biết.”
“Yên tâm.” Vừa nói Silas vừa làm động tác kéo khóa miệng, đảm bảo không hé môi tiết lộ nửa lời.
“Ừm.” Gã hài lòng gật đầu, chẳng nói gì thêm, tiếp tục cất bước.
Trong căn phòng ngủ lờ mờ u tối, Diệp Khiêm biếng nhác ngồi ngã lưng lên thành ghế sofa, trên tay vẫn còn kẹp điếu xì gà nhen nhóm cháy dở.
“Em lại hút thuốc.” Hứa Ngụy thoáng nhíu mày khiển trách. Toan muốn đoạt đi điếu thuốc từ tay cậu nhưng bất thành.
Diệp Khiêm nghiêng người né tránh, đôi mắt hoa đào tĩnh lặng nhìn sang. Bốn mắt chạm nhau, Hứa Ngụy dường như bắt được một tia giận hờn ấm ức ẩn trong đôi đồng tử ám trầm hờ hững ấy.
Cậu hừ lạnh một tiếng, cố tình làm lơ gã, còn khiêu khích mà đưa điếu xì gà lên môi rít thật sâu rồi nhàn nhạt nhả khói.
Chiếc cằm thon gọn tinh tế lập tức bị giữ chặt, Hứa Ngụy một tay đỡ lấy sau gáy của Diệp Khiêm cúi đầu hôn xuống. Đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng tiến vào trong khoang miệng ướt át, tước đoạt dòng mật dịch ấm nóng ngọt ngào. Tham lam liếm lộng, từng chút từng chút xua đi mùi cỏ cây đắng chát hòa cùng hương thuốc lá dịu nhẹ cay nồng.
Diệp Khiêm không phản kháng, cậu hoàn toàn để mặc cho Hứa Ngụy làm càng. Bàn tay to lớn rắn rỏi dần dần di chuyển xuống chiếc eo thon. Chỉ qua một cú xoay người nhấc bổng, gã liền đem cậu đặt ở trên đùi đảo khách thành chủ, mơn trớn mân mê.
Trước lúc tách ra, Hứa Ngụy còn ác ý trêu đùa mà ngậm lấy phiến môi cậu mút một cái chụt thật mạnh thật vang thật rõ.
“Em là đang dỗi vì đợi tôi sao?” Gã thấp giọng hỏi, trong mắt chứa đựng ý cười mãn nguyện hạnh phúc.
“Đếch có.” Cậu đáp. Gò má có chút ửng ửng phiếm hồng.
Diệp Khiêm cũng không hiểu bản thân vì sao lại cảm thấy cực kỳ khó chịu trước hành động riêng lẻ chẳng nói tiếng nào của Hứa Ngụy. Suốt cả đêm nay, gã đã đi đâu? Làm gì? Với ai? Cậu thực sự muốn biết. Nhưng rồi cậu tỉnh ngộ nhận ra mình có là cái thá gì đâu mà được quyền tra hỏi thăm dò.
Hậm hực cựa quậy cơ thể muốn đứng dậy rời đi, Diệp Khiêm chỉ vừa mới động thân đã bị cái vật cứng cường ngạnh nào đó cách một lớp quần lăm le xâm nhập vùng đất thánh. Cậu đơ ra tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ lúc đen. Oán khí ngút trời mà lườm con sói già trước mặt.
“Vô liêm sỉ.”
Hứa Ngụy khiêu mi cười tà, lộ rõ vẻ gian manh vòng tay ôm trọn lấy bé cừu non không cho lộn xộn.
“Chỉ với em thôi.” Nói đoạn gã lại dịu dàng rướn người hôn lên yết hầu nhô cao của Diệp Khiêm. Chôn mặt vào hõm vai cậu tìm kiếm mùi da thịt vẫn luôn ngày đêm nhung nhớ.
“Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ ăn em đấy.”
Da mặt Diệp Khiêm thoáng cái nóng bừng. Nhịp tim cũng theo đó mà gia tăng đập loạn. Giữa cậu và Hứa Ngụy sớm đã chẳng còn gì để ngại ngùng e thẹn. Thế nhưng chẳng hiểu sao, lần này lòng cậu lại nôn nao khó tả. Dường như mọi sự đụng chạm của gã đều khiến cậu xao động bất thường. Không có chán ghét, không có ghê tởm cũng không có bài xích. Cậu như này là đang dần dần chấp nhận gã sao?
“Hứa Ngụy…” Diệp Khiêm nhỏ giọng kêu, nhưng rồi lại im lặng rũ mắt.
“Tôi nghe.”
Cậu mím môi, chần chừ trong giây lát vẫn là ủ dột lắc nhẹ đầu.
“Không có gì…chỉ đột nhiên muốn gọi tên chú mà thôi.”
…----------------…
Ngày hôm sau, một buổi họp báo tầm cỡ lớn thu hút sự chú ý của cánh truyền thông được tổ chức ngay tại hội trường chính của tập đoàn xây dựng King, bắt đầu cho màng tẩy trắng lật ngược ván cờ của đại thiếu gia nhà họ Diệp.
Đa phần các phóng viên tham dự đều là người đã nhận phong bì dày cộm của vị “chủ tịch tài ba” để múa bút thành văn hoa ngôn xảo ngữ. Thế nên… là đúng hay sai, là dơ hay sạch đều có thể quyết định bởi sức nặng của đồng tiền.
Diệp Chí Viễn chỉnh lại cà vạt, vẫn giữ vững phong thái cao ngạo nghênh ngang mà thong thả tiến vào, gã thản nhiên đối mặt với ánh đèn sáng rực và âm thanh ấn chụp liên hồi của máy ảnh. Nhàn nhã ngồi xuống vị trí trung tâm dành riêng cho chính mình, bên cạnh Diệp Chí Viễn còn có sự góp mặt của người đại diện tập đoàn bất động sản Porpoise, cố vấn luật sư của King cùng với đội trưởng đội cảnh sát tham gia ngăn cản vụ ẩu đả diễn ra trong khu ổ chuột.
“Chào mọi người, tôi là Diệp Chí Viễn hiện là chủ tịch tập đoàn xây dựng King. Cũng là người chủ trương nhận thầu công trình Khu đô thị mới - Rainbows. Vừa qua trong quá trình thi công giải tỏa mặt bằng, phía đội ngũ xây dựng cùng với người dân địa phương có xảy ra mâu thuẫn, tranh chấp dẫn đến xô xát làm cho một người bị thương nặng phải vào viện cấp cứu. Nay tôi mở buổi họp báo này để trình bày rõ sự việc tránh những hiểu lầm lại ảnh hưởng xấu đến danh dự cũng như lợi ích chung của cả công ty. Mọi người có gì thắc mắc cứ việc nêu câu hỏi, tôi và cố vấn luật sư của tôi sẽ giải đáp cặn kẽ.”
Lời nói vừa dứt, một nữ phóng viên đã nhanh nhẹn tiến lên:
“Diệp tổng, theo như tôi biết thì bảng giá mà King đưa ra để bồi thường đất cho người dân là hai triệu tính trên một mét vuông. Mức giá này được cho là quá thấp so với mặt bằng chung nên mới khiến một vài hộ dân bất mãn không đồng ý di dời dẫn đến tranh chấp. Vậy anh có gì muốn nói về vấn đề này không?”
Diệp Chí Viễn nhoẻn miệng cười hòa nhã.
“Việc này thiết nghĩ nên để cố vấn Lý trình bày sẽ rõ ràng hơn.”
Lý Quân Lập năm nay đã ngoài ba mươi tuổi là Thạc sĩ tốt nghiệp tại Trường Đại Học Luật danh giá nhất Thủ Đô. Anh ta được chiêu mộ về làm việc ở King từ những ngày đầu tập đoàn mới thành lập. So với cái gọi là cây ngay bóng thẳng liêm khiết phân minh thì cán cân công lí trong mắt Lý Quân Lập chính là bên nào nhiều tiền hơn thì nghiêng về bên ấy.
Pháp Luật chẳng qua cũng chỉ là quy tắc do con người đặt ra, phàm là con người thì đều bị lòng tham tha hóa. Đạo đức, nhâm phẩm còn có thể đổi thay mua chuộc thì hỡi ôi những con chữ vô tri trên mặt giấy có đáng là gì mà không bị bóp méo bẻ cong.
Lý Quân Lập đẩy đẩy gọng kính viền vàng, đem cái danh học thức cao thâm ra chuẩn bị khua môi múa mép. Anh ta lấy từ trong cặp táp một bản văn kiện giơ lên trước ống kính máy quay. Trên đó ghi rõ là “Quyết định ban hành đơn giá bồi thường thiệt hại về nhà, đất trên địa bàn khu vực ngoại ô phía nam thủ đô nước S” có hẳn con dấu và chữ kí ấn định của chủ tịch Ủy Ban nhân dân phê duyệt.
“Căn cứ Luật Đất Đai ngày 29/11/2013. Căn cứ Luật Xây Dựng ngày 18/6/2014. Căn cứ Luật sửa đổi bổ sung một số điều của Luật Xây Dựng ngày 17/6/2020 và Căn cứ theo Nghị định số 47/2014/NĐ-CP ngày 15/5/2014 của Chính phủ quy định về bồi thường, hỗ trợ, tái định cư khi thu hồi đất thì bảng giá bồi thường hợp lí được đưa ra đối với nhà có kết cấu gạch đá, giằng móng bê tông cốt thép, tường 220 chịu lực, chiều cao nhà 3,3m - 4,0m, mức độ tiện nghi hoàn thiện ở mức trung bình sẽ dao động từ một triệu bảy trên một mét vuông đến gần ba triệu trên một mét vuông. Với tình trạng nhà ở xuống cấp như khu ổ chuột thì mức giá hai triệu trên một mét vuông đất được công ty đưa ra đã rất xác đáng rồi. Dưới sự đòi hỏi phân bua của người dân phía chúng tôi cũng đã chấp nhận đẩy giá bồi thường lên hai triệu ba trăm đồng, thử hỏi như vậy thì còn có gì để sinh ra bất mãn.”
“Vậy việc Diệp tổng hành hung phụ nữ lớn tuổi dẫn đến chấn thương sọ não ngay tại công trường thì sao ạ? Theo như lời ông Vương - chồng của nạn nhân cho hay thì Diệp tổng vẫn chưa có bất kỳ động thái nhận lỗi hay bù đắp nào cho tổn thương sức khỏe của bà Thẩm?” Một nam phóng viên khác cũng bắt đầu tác nghiệp.
Diệp Chí Viễn nhận lấy micro, rất điềm tĩnh trả lời.
“Hoàn cảnh ngày hôm đó thực sự hỗn loạn. Thế nên tôi mới phải gọi vệ sĩ của Diệp gia đến để khống chế tình hình. Việc lỡ chân tung cước làm bà Thẩm bị thương chỉ là phòng vệ chính đáng. Là bà ấy xông đến đánh tôi trước. Tiền viện phí tôi sẽ chi trả, cũng muốn gửi lời xin lỗi đến vợ chồng ông Vương và người dân lao động ở khu ổ chuột vì đã để xảy ra mâu thuẫn xô xát như thế này. Thành thật xin lỗi.”
Gã đường hoàng đứng dậy nghiêm chỉnh cúi người trước mặt truyền thông.
Rất nhanh tin tức về buổi họp báo liền được thủy quân ra sức đẩy lên top đầu tìm kiếm. Cùng thời điểm đó, một blogger với lượt follow cao được Diệp Chí Viễn thuê cũng đứng ra đăng bài phanh phui đời sống cá nhân chìm trong cờ bạc của Vương Cường và thói chơi số đề dẫn đến đổ nợ của Thẩm Tuyết Hoa.
Vậy là cộng đồng mạng lại thêm phần dậy sóng, hóng hớt ăn dưa, cào phím đến mỏi cả tay để đưa ra phán xét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất