Chương 44: “Nước bồn cầu....”
Trong màn đêm sương mù dày đặc, một chiếc Hyundai cũ kỹ xuống cấp dần dần tách khỏi dòng xe cộ đông nghịt trên đường lớn xa hoa, hướng về phía ngoại ô vắng vẻ heo hút không bóng người.
Quách Bình hớn hở sờ lên vali tiền bên cạnh, sung sướng hát nghêu ngao. Đối với một tên chuyên “đâm thuê chém mướn” lăn lộn ở dưới đáy xã hội như hắn thì 500 triệu quả thực chính là món hời to. Nửa đời về sau chỉ cần an phận thủ thường về quê trồng rau nuôi cá thì hắn hoàn toàn có thể rửa tay gác kiếm, sống một cuộc đời nhàn hạ an yên.
Đáng tiếc thay, ý người khó qua được ý trời, Quách Bình vừa rẽ vào đoạn đường đất, đã bị một chiếc Bugatti áp sát rồi vượt lên chặn đầu.
“Mẹ nó, lái xe kiểu đó muốn chết hay gì!” Hắn nóng máu hạ cửa kính ô tô, quang quác miệng chửi đổng.
Diệp Khiêm thong thả bước xuống, khóe môi câu lên nét cười lạnh lẽo thấu xương.
“Lếch ra đây!” Cậu trầm giọng quát. Không chút nhẫn nại mà chỉa thẳng họng súng đen ngòm vào giữa trán đối phương.
“Đừng để tao phải nói lại lần hai.”
Quách Bình run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu, thân thể to lớn cứng còng chậm rãi rời khỏi ghế lái, lê hai chân mềm nhũn nhích từng chút tới trước mặt Diệp Khiêm.
“Đại ca…bình tĩnh, có gì từ từ nói.” Hắn sợ hãi van nài, cặp mắt lấm lét đảo quanh tìm đường chạy trốn.
“Đoàng!”
Thanh âm chết chóc vang lên giữa nơi “đồng không mông quạnh” càng khiến cho lòng người hốt hoảng không yên.
Quách Bình đau đớn ôm chân ngã lăn ra đất, co cụm người quằn quại kêu rên.
Diệp Khiêm cười càng thêm phần ác liệt. Bình thản giẫm lên trên mặt hắn, đanh thép buông câu:
“Là ai đã sai khiến mày giở trò hãm hại tao?”
Thông qua việc trích xuất camera xung quanh khu vực công trường và điều tra hồ sơ lí lịch của hơn năm mươi công nhân tham gia xây móng. Rốt cuộc Silas cũng tìm ra kẻ tình nghi đã lén lút tác động lên cây chống tăng khiến cho giàn giáo mất thăng bằng rồi bất ngờ đổ sập.
“Cậu…cậu nói gì tôi không hiểu gì hết.” Quách Bình vẫn cương quyết chối cãi. Hắn biết rõ, nếu bán đứng Diệp Chí Viễn thì kết cục của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đôi đồng tử nhạt màu sắc lạnh vô tình nhìn xuống kẻ phủ phục dưới chân. Diệp Khiêm không nói nhiều chỉ di chuyển họng súng.
“Đoàng!”
Lần này là cái chân còn lại của Quách Bình đổ máu.
Hắn đau đớn há hốc miệng thở dốc, chẳng thốt nổi thành lời. Gương mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi.
“Nói hoặc chết. Mày muốn như nào?”
“Là Diệp Chí Viễn…là anh trai cậu đã thuê tôi giết cậu.” Quách Bình thành khẩn khai sạch ngọn nguồn.
Diệp Khiêm lúc bấy giờ mới lộ ra tia hài lòng, nhàn nhạt nói với người bên cạnh.
“Đã ghi âm lại chưa?”
Silas nhướng mày, giơ điện thoại lên huơ huơ trước mặt cậu thay cho đáp án.
Thành công thu được bằng chứng để nắm thóp Diệp Chí Viễn, Diệp Khiêm đem Quách Bình giao cho người cộng sự đáng tin giải quyết rồi lên xe nổ máy rời đi.
…----------------…
Trở về Crazy, cậu cẩn thận đem Glock 17 đặt vào trong két sắt. Tâm tư không khỏi rối bời, suy tính ngổn ngang.
Ba khẩu súng ngắn mà Lục Huy chuẩn bị giờ chỉ còn lại hai, Hứa Ngụy thì nhiều ngày liền mất tích. Hành động của gã khiến cho cậu có một loại dự cảm chẳng lành.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Diệp Khiêm quyết định lẻn vào phòng ngủ riêng của Hứa Ngụy dò xét.
Máy tính cài mật khẩu, cậu thử đăng nhập vài lần nhưng đều bị văng ra. Hết cách, cậu chỉ đành nhàm chán ngồi tựa lưng lên thành ghế xoay, bâng quơ gõ đại ngày sinh của mình thì cửa sổ Window lại bất ngờ tự mở.
Trái tim Diệp Khiêm nhất thời hẫng mất đi một nhịp, dường như có cái gì đó đang chầm chậm bén rễ nảy mầm.
Mật khẩu máy tính của Hứa Ngụy là ngày sinh nhật cậu. Vì sao chứ? Vì cậu quan trọng với gã ư? Cậu chẳng dám mơ xa về điều đó.
Ban đầu, Hứa Ngụy ở cạnh cậu là do Diệp Thế Uy sắp xếp, mối quan hệ giữa hai người chẳng có gì ngoại trừ gượng gạo và gò ép.
Ba năm trước, vào một lần uống say, gã đã mặc kệ cậu phản kháng mà lôi cậu lên giường rồi lần nữa đem thân thể cậu nhấn chìm vào bể dục. So với lũ người đốn mạt như Trịnh Bân hay Tần Phi thì có khác biệt gì?
Gã yêu cậu? Gã tìm đủ mọi cách để gần cậu, bù đắp cho cậu. Nhưng tổn thương thì vẫn còn đó chẳng thể nguôi ngoai. Cậu hận gã, lại không thể rời xa gã. Căm ghét gã, nhưng vẫn phải phụ thuộc vào gã để trả thù.
Rõ ràng chỉ là lợi dụng nhưng bây giờ bản thân cậu lại vì gã mà đau?
Thở dài đỡ trán, dường như đã có loại cảm xúc không tên vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu. Diệp Khiêm cười khổ, chung quy thì cậu vẫn xót dạ mủi lòng.
Thành thục di chuyển chuột quyết tìm ra manh mối, đôi đồng tử nhạt màu thoáng co rút chết sững khi nhìn thấy tập tin chứa đầy ảnh của những kẻ thủ ác đã giẫm đạp cuộc đời cậu năm xưa.
Lý Cương, La Thông, Triệu Quang Minh…và những cái tên khác nữa. Tất cả đều có đủ. Không thiếu một kẻ nào.
Bàn tay thon dài gắt gao siết chặt, từng tấc da khối thịt trên người Diệp Khiêm đều ớn lạnh, tê rần vì cảm giác tởm lợm bài xích đang trỗi dậy trong người.
Những tên cầm thú đó, cho dù có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.
Thoát khỏi thư mục, cậu bình tĩnh lên google tra thử thông tin cá nhân của Lý Cương, lão già này từng có tiếng trong giới nhà giàu ở Thủ Đô, nhất định sẽ được truyền thông để mắt đến.
Thứ mà Diệp Khiêm không ngờ tới là cậu chỉ tùy tiện search thử lại cho ra kết quả rằng Lý Cương đã chết trong một vụ cháy tại căn hộ riêng nằm ngoài ngoại ô. Và hiện tại phía cảnh sát vẫn đang điều tra làm rõ.
Không tìm hiểu thì thôi, càng lướt tìm những tin tức về an ninh trật tự trong khu vực, cậu càng khẳng định suy đoán của mình là đúng. Gần đây nhất là vụ nổ súng ở sòng bạc Cyclamen khiến một người tử vong và một người bị thương nặng. Mà nạn nhân không ai khác ngoài La Thông và La Hạo Hiên - con trai lão.
Dám liều lĩnh thế này chỉ có thể là tác phong của Hứa Ngụy mà thôi.
Càng nghĩ Diệp Khiêm càng cảm thấy nực cười, ngày cậu gặp chuyện Diệp gia đầy quyền lực lại chẳng có ai thay cậu đòi lại công bằng, chỉ dồn hết chỉ trích mắng nhiếc đổ hết lên đầu cậu, tống cổ cậu đuổi đi. Và giờ đây,…người từng làm nhục cậu lại đơn phương độc mã thay cậu diệt sạch đám người cặn bã khác.
Chó cắn chó. Vốn vĩ cậu nên thấy hả dạ, nhưng cớ sao lại toàn thấy đắng lòng.
“Hứa Ngụy, chú thật biết cách khiến tôi khó xử.” Diệp Khiêm lầm bầm tự nhủ.
Cậu tiến ra ban công lộng gió, ngửa mặt nhìn bầu trời đen kịt không có nổi một vì sao, cũng giống như cuộc đời đầy tẻ nhạt truân chuyên của chính cậu.
Móc điện thoại gọi cho Trương Yến, có vài món nợ cậu buộc phải đích thân đòi.
“Chị gửi cho tôi lịch làm việc của Diệp Chí Viễn. Tôi muốn biết anh ta làm gì, ở đâu vào ngày mai.”
…----------------…
Tám giờ tối trong một nhà hàng món Âu nổi tiếng, sau vài tuần rượu mạnh, Diệp Chí Viễn mỉm cười giả lả với đối tác rồi đi vội vào nhà vệ sinh nam.
Sau khi đã trút xong bầu tâm sự với cái toilet nặng mùi gã chệnh choạng tiến đến bồn rửa tay, phác nước lên mặt cho tỉnh táo.
Cánh cửa gỗ từ từ khép lại, tiếng chốt cửa lạnh lẽo vang lên, Diệp Chí Viễn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc cùng gương mặt âm trầm của Diệp Khiêm hiện lên trên tấm kính.
“Anh trai! Chúng ta cần nói chuyện với nhau một chút.” Cậu nhoẻn miệng cười, thế nhưng lại khiến cho người đối diện phải sởn gai ốc.
“Tao chẳng có gì để nói với mày.” Gã cọc cằn lên tiếng mang theo sự khinh thường mà quắc mắt nhìn cậu.
“Nhưng tao thì có.” Ngữ khí của Diệp Khiêm lạnh dần mang theo tia giết chóc. Cậu tiến thêm một bước, mở đoạn ghi âm của Quách Bình cho Diệp Chí Viễn nghe.
“Thế nào hả anh trai?” Cậu thấp giọng trêu tức.
“Thấy em vẫn còn nguyên vẹn đứng đây không sứt mẻ miếng nào chắc hẳn rằng anh thất vọng lắm.”
“Mày muốn gì?” Sắc mặt Diệp Chí Viễn tái đi, trông cực kỳ khó coi. Gã vừa giận dữ vừa lo sợ Diệp Khiêm sẽ đem chuyện này đi mách lẻo với ông nội.
“Muốn cái mạng chó của mày.” Cậu nghiến răng, dứt khoát tung cước đá thẳng vào bụng gã.
Diệp Chí Viễn ngã sõng soài ra mặt sàn ẩm mốc, nhanh chóng co tay thành quyền, cũng không thèm nhân nhượng mà lập tức bật người đứng lên ra đòn đánh trả lại Diệp Khiêm.
Thân là quý tử nhà trâm anh thế phiệt, gã cũng chẳng phải dạng vừa khi được Diệp Thế Thành dốc lòng bồi dưỡng tôi luyện võ thuật phòng thân.
Đai đen Taekwondo và hàng loạt huy chương gã đạt được không phải để trưng chơi.
Nhanh nhẹn né tránh cú đấm móc đầy nham hiểm đang lao tới, Diệp Khiêm lách người chuẩn xác bắt lấy cổ tay Diệp Chí Viễn vặn ngược ra sau.
Gã vội vàng giật trỏ, cậu liền dùng tay còn lại đỡ đòn.
Trong gian phòng chật hẹp, hai người không ngừng tung ra quyền cước nhầm triệt hạ đối phương ở cự li gần.
Năm năm ở Las Vegas mỗi ngày Diệp Khiêm đều bị Hứa Ngụy lôi lên võ đài để rèn luyện Krav Maga - một môn võ cận chiến thường dùng trong quân đội.
So với Taekwondo chủ yếu mạnh ở các đòn đá chân đầy uy lực, thì Krav Maga lại là sự kết hợp tài tình của tất cả các kỹ thuật tinh túy nhất bao gồm cả phòng thủ lẫn tấn công.
Vậy nên, ngay khi Diệp Chí Viễn tung cú đá tống ngang, cậu liền chớp cơ hội xoay người quét gót quật ngã gã xuống sàn. Lần này không để đối phương có cơ hộ trở mình, Diệp Khiêm liền nhào đến liên tục vung nắm đấm.
Trước cơn thịnh nộ của cậu, Diệp Chí Viễn chỉ có thể thủ thế bảo vệ những nơi hiểm yếu ở trên mặt
Đợi đến khi máu đỏ thấm đẫm mu bàn tay, Diệp Khiêm mới dần dần lấy lại được lí trí.
Cậu túm tóc gã lôi xềnh xệch vào buồng vệ sinh không chút lưu tình mà trực tiếp nhấn đầu gã vào trong toilet.
“Con…con…mẹ…mày…!” Diệp Chí Viễn điên cuồng giãy dụa. Diệp Khiêm càng nhấn xuống mạnh hơn.
Phải đến khi Diệp Chí Viễn uống no nước bẩn, sắp không thở được, cậu mới giật tóc gã ngửa mặt ra sau.
“Nhớ cho kỹ, cái mạng quèn của mày tao cứu được thì cũng giết được.”
Nói rồi, Diệp Khiêm phủi phủi tay, trước lúc rời đi còn mỉm cười để lại một câu.
“Đừng nghĩ tới việc về Diệp gia cáo trạng. Quách Bình còn ở trong tay tao.”
“
Quách Bình hớn hở sờ lên vali tiền bên cạnh, sung sướng hát nghêu ngao. Đối với một tên chuyên “đâm thuê chém mướn” lăn lộn ở dưới đáy xã hội như hắn thì 500 triệu quả thực chính là món hời to. Nửa đời về sau chỉ cần an phận thủ thường về quê trồng rau nuôi cá thì hắn hoàn toàn có thể rửa tay gác kiếm, sống một cuộc đời nhàn hạ an yên.
Đáng tiếc thay, ý người khó qua được ý trời, Quách Bình vừa rẽ vào đoạn đường đất, đã bị một chiếc Bugatti áp sát rồi vượt lên chặn đầu.
“Mẹ nó, lái xe kiểu đó muốn chết hay gì!” Hắn nóng máu hạ cửa kính ô tô, quang quác miệng chửi đổng.
Diệp Khiêm thong thả bước xuống, khóe môi câu lên nét cười lạnh lẽo thấu xương.
“Lếch ra đây!” Cậu trầm giọng quát. Không chút nhẫn nại mà chỉa thẳng họng súng đen ngòm vào giữa trán đối phương.
“Đừng để tao phải nói lại lần hai.”
Quách Bình run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu, thân thể to lớn cứng còng chậm rãi rời khỏi ghế lái, lê hai chân mềm nhũn nhích từng chút tới trước mặt Diệp Khiêm.
“Đại ca…bình tĩnh, có gì từ từ nói.” Hắn sợ hãi van nài, cặp mắt lấm lét đảo quanh tìm đường chạy trốn.
“Đoàng!”
Thanh âm chết chóc vang lên giữa nơi “đồng không mông quạnh” càng khiến cho lòng người hốt hoảng không yên.
Quách Bình đau đớn ôm chân ngã lăn ra đất, co cụm người quằn quại kêu rên.
Diệp Khiêm cười càng thêm phần ác liệt. Bình thản giẫm lên trên mặt hắn, đanh thép buông câu:
“Là ai đã sai khiến mày giở trò hãm hại tao?”
Thông qua việc trích xuất camera xung quanh khu vực công trường và điều tra hồ sơ lí lịch của hơn năm mươi công nhân tham gia xây móng. Rốt cuộc Silas cũng tìm ra kẻ tình nghi đã lén lút tác động lên cây chống tăng khiến cho giàn giáo mất thăng bằng rồi bất ngờ đổ sập.
“Cậu…cậu nói gì tôi không hiểu gì hết.” Quách Bình vẫn cương quyết chối cãi. Hắn biết rõ, nếu bán đứng Diệp Chí Viễn thì kết cục của hắn cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đôi đồng tử nhạt màu sắc lạnh vô tình nhìn xuống kẻ phủ phục dưới chân. Diệp Khiêm không nói nhiều chỉ di chuyển họng súng.
“Đoàng!”
Lần này là cái chân còn lại của Quách Bình đổ máu.
Hắn đau đớn há hốc miệng thở dốc, chẳng thốt nổi thành lời. Gương mặt trắng bệch ướt đẫm mồ hôi.
“Nói hoặc chết. Mày muốn như nào?”
“Là Diệp Chí Viễn…là anh trai cậu đã thuê tôi giết cậu.” Quách Bình thành khẩn khai sạch ngọn nguồn.
Diệp Khiêm lúc bấy giờ mới lộ ra tia hài lòng, nhàn nhạt nói với người bên cạnh.
“Đã ghi âm lại chưa?”
Silas nhướng mày, giơ điện thoại lên huơ huơ trước mặt cậu thay cho đáp án.
Thành công thu được bằng chứng để nắm thóp Diệp Chí Viễn, Diệp Khiêm đem Quách Bình giao cho người cộng sự đáng tin giải quyết rồi lên xe nổ máy rời đi.
…----------------…
Trở về Crazy, cậu cẩn thận đem Glock 17 đặt vào trong két sắt. Tâm tư không khỏi rối bời, suy tính ngổn ngang.
Ba khẩu súng ngắn mà Lục Huy chuẩn bị giờ chỉ còn lại hai, Hứa Ngụy thì nhiều ngày liền mất tích. Hành động của gã khiến cho cậu có một loại dự cảm chẳng lành.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Diệp Khiêm quyết định lẻn vào phòng ngủ riêng của Hứa Ngụy dò xét.
Máy tính cài mật khẩu, cậu thử đăng nhập vài lần nhưng đều bị văng ra. Hết cách, cậu chỉ đành nhàm chán ngồi tựa lưng lên thành ghế xoay, bâng quơ gõ đại ngày sinh của mình thì cửa sổ Window lại bất ngờ tự mở.
Trái tim Diệp Khiêm nhất thời hẫng mất đi một nhịp, dường như có cái gì đó đang chầm chậm bén rễ nảy mầm.
Mật khẩu máy tính của Hứa Ngụy là ngày sinh nhật cậu. Vì sao chứ? Vì cậu quan trọng với gã ư? Cậu chẳng dám mơ xa về điều đó.
Ban đầu, Hứa Ngụy ở cạnh cậu là do Diệp Thế Uy sắp xếp, mối quan hệ giữa hai người chẳng có gì ngoại trừ gượng gạo và gò ép.
Ba năm trước, vào một lần uống say, gã đã mặc kệ cậu phản kháng mà lôi cậu lên giường rồi lần nữa đem thân thể cậu nhấn chìm vào bể dục. So với lũ người đốn mạt như Trịnh Bân hay Tần Phi thì có khác biệt gì?
Gã yêu cậu? Gã tìm đủ mọi cách để gần cậu, bù đắp cho cậu. Nhưng tổn thương thì vẫn còn đó chẳng thể nguôi ngoai. Cậu hận gã, lại không thể rời xa gã. Căm ghét gã, nhưng vẫn phải phụ thuộc vào gã để trả thù.
Rõ ràng chỉ là lợi dụng nhưng bây giờ bản thân cậu lại vì gã mà đau?
Thở dài đỡ trán, dường như đã có loại cảm xúc không tên vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cậu. Diệp Khiêm cười khổ, chung quy thì cậu vẫn xót dạ mủi lòng.
Thành thục di chuyển chuột quyết tìm ra manh mối, đôi đồng tử nhạt màu thoáng co rút chết sững khi nhìn thấy tập tin chứa đầy ảnh của những kẻ thủ ác đã giẫm đạp cuộc đời cậu năm xưa.
Lý Cương, La Thông, Triệu Quang Minh…và những cái tên khác nữa. Tất cả đều có đủ. Không thiếu một kẻ nào.
Bàn tay thon dài gắt gao siết chặt, từng tấc da khối thịt trên người Diệp Khiêm đều ớn lạnh, tê rần vì cảm giác tởm lợm bài xích đang trỗi dậy trong người.
Những tên cầm thú đó, cho dù có hóa thành tro cậu cũng nhận ra.
Thoát khỏi thư mục, cậu bình tĩnh lên google tra thử thông tin cá nhân của Lý Cương, lão già này từng có tiếng trong giới nhà giàu ở Thủ Đô, nhất định sẽ được truyền thông để mắt đến.
Thứ mà Diệp Khiêm không ngờ tới là cậu chỉ tùy tiện search thử lại cho ra kết quả rằng Lý Cương đã chết trong một vụ cháy tại căn hộ riêng nằm ngoài ngoại ô. Và hiện tại phía cảnh sát vẫn đang điều tra làm rõ.
Không tìm hiểu thì thôi, càng lướt tìm những tin tức về an ninh trật tự trong khu vực, cậu càng khẳng định suy đoán của mình là đúng. Gần đây nhất là vụ nổ súng ở sòng bạc Cyclamen khiến một người tử vong và một người bị thương nặng. Mà nạn nhân không ai khác ngoài La Thông và La Hạo Hiên - con trai lão.
Dám liều lĩnh thế này chỉ có thể là tác phong của Hứa Ngụy mà thôi.
Càng nghĩ Diệp Khiêm càng cảm thấy nực cười, ngày cậu gặp chuyện Diệp gia đầy quyền lực lại chẳng có ai thay cậu đòi lại công bằng, chỉ dồn hết chỉ trích mắng nhiếc đổ hết lên đầu cậu, tống cổ cậu đuổi đi. Và giờ đây,…người từng làm nhục cậu lại đơn phương độc mã thay cậu diệt sạch đám người cặn bã khác.
Chó cắn chó. Vốn vĩ cậu nên thấy hả dạ, nhưng cớ sao lại toàn thấy đắng lòng.
“Hứa Ngụy, chú thật biết cách khiến tôi khó xử.” Diệp Khiêm lầm bầm tự nhủ.
Cậu tiến ra ban công lộng gió, ngửa mặt nhìn bầu trời đen kịt không có nổi một vì sao, cũng giống như cuộc đời đầy tẻ nhạt truân chuyên của chính cậu.
Móc điện thoại gọi cho Trương Yến, có vài món nợ cậu buộc phải đích thân đòi.
“Chị gửi cho tôi lịch làm việc của Diệp Chí Viễn. Tôi muốn biết anh ta làm gì, ở đâu vào ngày mai.”
…----------------…
Tám giờ tối trong một nhà hàng món Âu nổi tiếng, sau vài tuần rượu mạnh, Diệp Chí Viễn mỉm cười giả lả với đối tác rồi đi vội vào nhà vệ sinh nam.
Sau khi đã trút xong bầu tâm sự với cái toilet nặng mùi gã chệnh choạng tiến đến bồn rửa tay, phác nước lên mặt cho tỉnh táo.
Cánh cửa gỗ từ từ khép lại, tiếng chốt cửa lạnh lẽo vang lên, Diệp Chí Viễn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc cùng gương mặt âm trầm của Diệp Khiêm hiện lên trên tấm kính.
“Anh trai! Chúng ta cần nói chuyện với nhau một chút.” Cậu nhoẻn miệng cười, thế nhưng lại khiến cho người đối diện phải sởn gai ốc.
“Tao chẳng có gì để nói với mày.” Gã cọc cằn lên tiếng mang theo sự khinh thường mà quắc mắt nhìn cậu.
“Nhưng tao thì có.” Ngữ khí của Diệp Khiêm lạnh dần mang theo tia giết chóc. Cậu tiến thêm một bước, mở đoạn ghi âm của Quách Bình cho Diệp Chí Viễn nghe.
“Thế nào hả anh trai?” Cậu thấp giọng trêu tức.
“Thấy em vẫn còn nguyên vẹn đứng đây không sứt mẻ miếng nào chắc hẳn rằng anh thất vọng lắm.”
“Mày muốn gì?” Sắc mặt Diệp Chí Viễn tái đi, trông cực kỳ khó coi. Gã vừa giận dữ vừa lo sợ Diệp Khiêm sẽ đem chuyện này đi mách lẻo với ông nội.
“Muốn cái mạng chó của mày.” Cậu nghiến răng, dứt khoát tung cước đá thẳng vào bụng gã.
Diệp Chí Viễn ngã sõng soài ra mặt sàn ẩm mốc, nhanh chóng co tay thành quyền, cũng không thèm nhân nhượng mà lập tức bật người đứng lên ra đòn đánh trả lại Diệp Khiêm.
Thân là quý tử nhà trâm anh thế phiệt, gã cũng chẳng phải dạng vừa khi được Diệp Thế Thành dốc lòng bồi dưỡng tôi luyện võ thuật phòng thân.
Đai đen Taekwondo và hàng loạt huy chương gã đạt được không phải để trưng chơi.
Nhanh nhẹn né tránh cú đấm móc đầy nham hiểm đang lao tới, Diệp Khiêm lách người chuẩn xác bắt lấy cổ tay Diệp Chí Viễn vặn ngược ra sau.
Gã vội vàng giật trỏ, cậu liền dùng tay còn lại đỡ đòn.
Trong gian phòng chật hẹp, hai người không ngừng tung ra quyền cước nhầm triệt hạ đối phương ở cự li gần.
Năm năm ở Las Vegas mỗi ngày Diệp Khiêm đều bị Hứa Ngụy lôi lên võ đài để rèn luyện Krav Maga - một môn võ cận chiến thường dùng trong quân đội.
So với Taekwondo chủ yếu mạnh ở các đòn đá chân đầy uy lực, thì Krav Maga lại là sự kết hợp tài tình của tất cả các kỹ thuật tinh túy nhất bao gồm cả phòng thủ lẫn tấn công.
Vậy nên, ngay khi Diệp Chí Viễn tung cú đá tống ngang, cậu liền chớp cơ hội xoay người quét gót quật ngã gã xuống sàn. Lần này không để đối phương có cơ hộ trở mình, Diệp Khiêm liền nhào đến liên tục vung nắm đấm.
Trước cơn thịnh nộ của cậu, Diệp Chí Viễn chỉ có thể thủ thế bảo vệ những nơi hiểm yếu ở trên mặt
Đợi đến khi máu đỏ thấm đẫm mu bàn tay, Diệp Khiêm mới dần dần lấy lại được lí trí.
Cậu túm tóc gã lôi xềnh xệch vào buồng vệ sinh không chút lưu tình mà trực tiếp nhấn đầu gã vào trong toilet.
“Con…con…mẹ…mày…!” Diệp Chí Viễn điên cuồng giãy dụa. Diệp Khiêm càng nhấn xuống mạnh hơn.
Phải đến khi Diệp Chí Viễn uống no nước bẩn, sắp không thở được, cậu mới giật tóc gã ngửa mặt ra sau.
“Nhớ cho kỹ, cái mạng quèn của mày tao cứu được thì cũng giết được.”
Nói rồi, Diệp Khiêm phủi phủi tay, trước lúc rời đi còn mỉm cười để lại một câu.
“Đừng nghĩ tới việc về Diệp gia cáo trạng. Quách Bình còn ở trong tay tao.”
“
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất