Chương 34: Sơ Nhập Giang Hồ 34
"Ngươi định khi nào vào quan ải?"
"Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch."
"Quyết định sáng suốt, ta ủng hộ."
Lý Tầm Hoan bật cười: "Ngươi có lập trường không vậy?"
Pháo Thiên Minh cười đáp: "Chẳng phải vì võ công của ta còn quá bết bát sao? Đợi ta lừa được Thái Cực,rồi chiêu mộ vài ngàn cao thủ các môn phái hộ tống ngươi qua quan ải, ta xem ai dám nói mình là kẻ thù của ngươi."
Lý Tầm Hoan cười nói: "Nói chuyện với ngươi rất vui, nhưng giờ ngươi phải đi rồi, ta không tiếp khách ở đây. Ngươi được ta chấp thuận, nhưng chưa được hệ thống chấp thuận. Thật đáng tiếc, bản tuyệt học không trọn vẹn này ta tặng cho ngươi."
Tiểu Lý Phi Đao: Tuyệt kỹ ám khí tối thượng dùng hết toàn bộ nội lực. Chú ý: Chỉ có thể dùng Liễu Diệp Phi Đao công kích 1-2 không thuộc tính, không được bắn vào mắt.
Lý Tầm Hoan giải thích: "Với nội lực hiện tại của ngươi, dùng phi đao có chính xác hưng sức sát thương rất yếu, ngay cả khi đánh trúng điểm yếu của chính ngươi cũng khó mà giết được ngươi. Hơn nữa mỗi lần đều phải dùng toàn bộ nội lực. Phải đến khi nắm được chân giải, ngươi mới có thể tự do sử dụng ám khí như thường."
Pháo Thiên Minh buồn rầu nói: "Ngươi không cho ta bản võ công này, chắc ta cũng không quá thất vọng, vốn đã không hy vọng nhiều. Nhưng cho ta tuyệt học chỉ để ngắm không dùng được, thành thật mà nói ta rất hận ngươi."
"Ngươi nói dối, ngươi đang rất phấn khích."
"Cái này cũng bị ngươi nhìn ra à? Thôi thì hơi hối hận thật, ta thề đấy."
Lý Tầm Hoan nói: "Thực ra ở đây không thể có được tuyệt học hoàn chỉnh, dù cậu thề thốt gì cũng không được ta công nhận, vì ta không tin sẽ có ai vì một lần gặp mặt mà trở thành bằng hữu tâm giao, huống hồ còn phải do ta đồng ý kết bạn, lại còn kèm theo vô số rắc rối."
"Cho nên đây là một cái bẫy liên hoàn, mẹ nó! Lũ thiết kế này độc ác thật. Làm sao ta biết ngươi sẽ vào quan ải lúc nào chứ?"
Lý Tầm Hoan cười đáp: "Khi Phong Vân Đệ Nhất Đao xuất quan, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"
Pháo Thiên Minh gật đầu: "Vậy hẹn gặp lại lúc đó."
"Hẹn gặp lại, ngươi đi về hướng đông là về được." Lý Tầm Hoan nói xong, lều trại lóe sáng rồi chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh đơn độc. Chắc là nhiệm vụ đã biến mất, khi Lý Tầm Hoan xuất hiện trở lại chắc chắn là kịch bản then chốt mà công ty sắp đặt - Tầm Hoan Xuất Quan.
Có thể thấy ra ngay Pháo Thiên Minh là người nông nổi, vội vã la lên: "Đừng đi... Tên khốn, ta biết phải đi hướng đông rồi, nhưng đâu có biết hướng đông ở đâu, phải để lại đồ ăn cho ta chút chứ!" Pháo Thiên Minh hiểu rõ đây là một cái bẫy của nhà thiết kế trò chơi. Chúng ganh ghét với nhân phẩm của mình nên biến tuyệt học thành phế phẩm. May mắn mà chúng không biết mình còn một Du Nhận Hữu Dư. Pháo Thiên Minh tự an ủi bản thân.
"Pháo gọi Mã! Ngươi mau nghĩ cách đi, chỗ này quái gở lắm, muốn tự sát cũng khó, cách chết duy nhất của ta là chết đói đấy."
"Chưa chết à? Chịu đói giỏi thật. Ta vừa nhớ ra một câu nói cổ xưa, không biết có hữu ích không, mi thử xem: Nam thủy bắc lưu, ngươi nghe chưa? Sách vở có cả đấy. Ý là nước phương nam chảy về phương nắc. Ngươi tìm con suối nào, nước chảy hướng nào là bắc rồi."
"Ngươi đi chết đi! Đấy là đông giận tây thương, Nam thủy bắc điều, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải vì ta làm Hoàng Kế Quang, các ngươi chạy được à? Mau nghĩ cách đi...ta không muốn chết đói, không muốn chết đói... Mã, cứu mạng với... "
"À! Thì ra là vậy, lại học được một bài học nữa rồi! Đợi ta chút, ta đăng xuất xem có cách nào không."
Mười phút sau, "Mã gọi Pháo, theo quan sát mười mấy năm gần đây, vị trí của ngươi có 280 ngày gió thổi hướng đông nam, ta cảm thấy có thể cá cược một phen."
Pháo Thiên Minh bình tĩnh hỏi: "Ngươi ở thành phố nào?"
"Khai Phong!"
"Tốt, đợi ta ở đấy, trong vòng ba tiếng ta không thoát được như lời ngươi nói thì tức là ta đã đến nhà ngươi, nói với ông già của ngươi là ngươi đã có bồ."
"Này! Này! Này! Số điện thoại mà ngài gọi đã tắt máy là sao? Mẹ nó..."
Hai người cực kỳ may mắn, sau hai tiếng rưỡi cuối cùng đã gặp mặt ở Khai Phong.
Khi cách nhau còn mười mấy mét, Mã nhiệt tình giơ tay ra nói: "Chào mừng đồng chí, làm phiền đồng chí rồi."
Pháo Thiên Minh vung tay, một thanh phi đao xuất hiện trên cánh tay của Mã. Phải, là xuất hiện đấy! Mã ngây ngốc rút phi đao ra, cẩn thận hỏi: "Tiểu Lý Phi Đao?" Sau khi tạo dáng, Pháo Thiên Minh gật đầu đắc ý. Mã kêu thảm một tiếng, lao tới túm lấy cổ áo Pháo Thiên Minh, lắc lia lịa: "Tên tiện nhân nhà ngươi, sao còn chưa chết đói? Trời ơi! Đao thứ nhất... Không, sao ta chỉ bị thương nhẹ thế này, do vết thương nhẹ hay do phi đao?"
Pháo Thiên Minh cúi đầu: "Cả hai! Chỉ có thể dùng mấy thanh dao ghẻ này, công kích 1-2, dùng một lần là hết nội lực."
"Ha ha! Đâu phải Tiểu Lý Phi Đao, rõ ràng là Tiểu Lý Phế Đao." Mã chẳng màng tới vẻ phiền muộn của Pháo Thiên Minh.
"Tạm thời vẫn chưa có kế hoạch."
"Quyết định sáng suốt, ta ủng hộ."
Lý Tầm Hoan bật cười: "Ngươi có lập trường không vậy?"
Pháo Thiên Minh cười đáp: "Chẳng phải vì võ công của ta còn quá bết bát sao? Đợi ta lừa được Thái Cực,rồi chiêu mộ vài ngàn cao thủ các môn phái hộ tống ngươi qua quan ải, ta xem ai dám nói mình là kẻ thù của ngươi."
Lý Tầm Hoan cười nói: "Nói chuyện với ngươi rất vui, nhưng giờ ngươi phải đi rồi, ta không tiếp khách ở đây. Ngươi được ta chấp thuận, nhưng chưa được hệ thống chấp thuận. Thật đáng tiếc, bản tuyệt học không trọn vẹn này ta tặng cho ngươi."
Tiểu Lý Phi Đao: Tuyệt kỹ ám khí tối thượng dùng hết toàn bộ nội lực. Chú ý: Chỉ có thể dùng Liễu Diệp Phi Đao công kích 1-2 không thuộc tính, không được bắn vào mắt.
Lý Tầm Hoan giải thích: "Với nội lực hiện tại của ngươi, dùng phi đao có chính xác hưng sức sát thương rất yếu, ngay cả khi đánh trúng điểm yếu của chính ngươi cũng khó mà giết được ngươi. Hơn nữa mỗi lần đều phải dùng toàn bộ nội lực. Phải đến khi nắm được chân giải, ngươi mới có thể tự do sử dụng ám khí như thường."
Pháo Thiên Minh buồn rầu nói: "Ngươi không cho ta bản võ công này, chắc ta cũng không quá thất vọng, vốn đã không hy vọng nhiều. Nhưng cho ta tuyệt học chỉ để ngắm không dùng được, thành thật mà nói ta rất hận ngươi."
"Ngươi nói dối, ngươi đang rất phấn khích."
"Cái này cũng bị ngươi nhìn ra à? Thôi thì hơi hối hận thật, ta thề đấy."
Lý Tầm Hoan nói: "Thực ra ở đây không thể có được tuyệt học hoàn chỉnh, dù cậu thề thốt gì cũng không được ta công nhận, vì ta không tin sẽ có ai vì một lần gặp mặt mà trở thành bằng hữu tâm giao, huống hồ còn phải do ta đồng ý kết bạn, lại còn kèm theo vô số rắc rối."
"Cho nên đây là một cái bẫy liên hoàn, mẹ nó! Lũ thiết kế này độc ác thật. Làm sao ta biết ngươi sẽ vào quan ải lúc nào chứ?"
Lý Tầm Hoan cười đáp: "Khi Phong Vân Đệ Nhất Đao xuất quan, chẳng lẽ ngươi lại không biết?"
Pháo Thiên Minh gật đầu: "Vậy hẹn gặp lại lúc đó."
"Hẹn gặp lại, ngươi đi về hướng đông là về được." Lý Tầm Hoan nói xong, lều trại lóe sáng rồi chỉ còn một mình Pháo Thiên Minh đơn độc. Chắc là nhiệm vụ đã biến mất, khi Lý Tầm Hoan xuất hiện trở lại chắc chắn là kịch bản then chốt mà công ty sắp đặt - Tầm Hoan Xuất Quan.
Có thể thấy ra ngay Pháo Thiên Minh là người nông nổi, vội vã la lên: "Đừng đi... Tên khốn, ta biết phải đi hướng đông rồi, nhưng đâu có biết hướng đông ở đâu, phải để lại đồ ăn cho ta chút chứ!" Pháo Thiên Minh hiểu rõ đây là một cái bẫy của nhà thiết kế trò chơi. Chúng ganh ghét với nhân phẩm của mình nên biến tuyệt học thành phế phẩm. May mắn mà chúng không biết mình còn một Du Nhận Hữu Dư. Pháo Thiên Minh tự an ủi bản thân.
"Pháo gọi Mã! Ngươi mau nghĩ cách đi, chỗ này quái gở lắm, muốn tự sát cũng khó, cách chết duy nhất của ta là chết đói đấy."
"Chưa chết à? Chịu đói giỏi thật. Ta vừa nhớ ra một câu nói cổ xưa, không biết có hữu ích không, mi thử xem: Nam thủy bắc lưu, ngươi nghe chưa? Sách vở có cả đấy. Ý là nước phương nam chảy về phương nắc. Ngươi tìm con suối nào, nước chảy hướng nào là bắc rồi."
"Ngươi đi chết đi! Đấy là đông giận tây thương, Nam thủy bắc điều, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải vì ta làm Hoàng Kế Quang, các ngươi chạy được à? Mau nghĩ cách đi...ta không muốn chết đói, không muốn chết đói... Mã, cứu mạng với... "
"À! Thì ra là vậy, lại học được một bài học nữa rồi! Đợi ta chút, ta đăng xuất xem có cách nào không."
Mười phút sau, "Mã gọi Pháo, theo quan sát mười mấy năm gần đây, vị trí của ngươi có 280 ngày gió thổi hướng đông nam, ta cảm thấy có thể cá cược một phen."
Pháo Thiên Minh bình tĩnh hỏi: "Ngươi ở thành phố nào?"
"Khai Phong!"
"Tốt, đợi ta ở đấy, trong vòng ba tiếng ta không thoát được như lời ngươi nói thì tức là ta đã đến nhà ngươi, nói với ông già của ngươi là ngươi đã có bồ."
"Này! Này! Này! Số điện thoại mà ngài gọi đã tắt máy là sao? Mẹ nó..."
Hai người cực kỳ may mắn, sau hai tiếng rưỡi cuối cùng đã gặp mặt ở Khai Phong.
Khi cách nhau còn mười mấy mét, Mã nhiệt tình giơ tay ra nói: "Chào mừng đồng chí, làm phiền đồng chí rồi."
Pháo Thiên Minh vung tay, một thanh phi đao xuất hiện trên cánh tay của Mã. Phải, là xuất hiện đấy! Mã ngây ngốc rút phi đao ra, cẩn thận hỏi: "Tiểu Lý Phi Đao?" Sau khi tạo dáng, Pháo Thiên Minh gật đầu đắc ý. Mã kêu thảm một tiếng, lao tới túm lấy cổ áo Pháo Thiên Minh, lắc lia lịa: "Tên tiện nhân nhà ngươi, sao còn chưa chết đói? Trời ơi! Đao thứ nhất... Không, sao ta chỉ bị thương nhẹ thế này, do vết thương nhẹ hay do phi đao?"
Pháo Thiên Minh cúi đầu: "Cả hai! Chỉ có thể dùng mấy thanh dao ghẻ này, công kích 1-2, dùng một lần là hết nội lực."
"Ha ha! Đâu phải Tiểu Lý Phi Đao, rõ ràng là Tiểu Lý Phế Đao." Mã chẳng màng tới vẻ phiền muộn của Pháo Thiên Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất