Chương 16
Edit: Cháo
Thanh Lâm biến thành yêu tinh dính người, còn bám dính hơn cả Khâu Khâu.
Không có việc gì cậu cũng sờ Thương Việt một cái, hoặc là ngã nằm lên người hắn, ôm mặt hắn rồi hôn chóc chóc như gà mổ thóc, mới đầu Thương Việt không tình nguyện đâu, nhưng Thanh Lâm vừa lộ ra ánh mắt đau lòng là hắn không dám động đậy, mang theo tâm trạng đền bù mà đè gáy lấp lấy môi cậu, sau đó cam chịu số phận nằm trên giường mặc cậu dày xéo.
Thỉnh thoảng Khâu Khâu sáp tới gần, nó cho rằng cha và lão đại đang chơi trò chơi nên chạy vội chui xuống gầm bàn trà lôi quả bóng lông màu hồng của nó ra rồi lại nhảy lên giường, tha bóng đến cho cha nó chơi, nhưng còn chưa tới gần, Thương Việt đã động ngón tay, bóng nhỏ bay khỏi miệng nó, Khâu Khâu mắt nhìn quả bóng bay ra khỏi phòng ngủ, bay đến cánh cửa đằng xa xa, tủi thân muốn khóc.
Lúc chạy ra ngoài phòng ngủ quay đầu lại nhìn, nó thấy Thương Việt đang nghiêng người đè Thanh Lâm ở dưới, Khâu Khâu vội thắng xe, đang định quay lại để cứu cha thì cửa đã lạch cạch đóng lại.
Khâu Khâu bị dọa đến cụp đuôi.
Nhưng được một lúc là nó đã phản ứng lại được, chuyện này chẳng khác gì mấy trăm năm trước, khi đó ở trên núi, mỗi lần lão đại muốn làm chuyện xấu với cha thì sẽ lừa Khâu Khâu đuổi theo bướm nhỏ, nói chỉ cần Khâu Khâu bắt được bướm là sẽ dẫn nó xuống núi chơi.
Có lần Khâu Khâu vất vả lắm mới bắt được một con bướm, trở về tìm Thương Việt để thực hiện cam kết, nhưng hắn lại nói: Cha nhóc mệt rồi, để mai tính.
Khâu Khâu không tin lời Thương Việt nói nữa.
Chỉ có cha của nó còn có chút lương tâm, khi mặt trời sắp xuống núi, cửa phòng ngủ chợt vang lên, Thanh Lâm khoác áo ngủ của Thương Việt đi ra, quần áo Thương Việt rất rộng khiến Thanh Lâm nhìn qua trông rất nhỏ yếu, hơn nữa trên cái cổ trắng nõn của cậu có vết hồng đáng nghi, lúc cậu nhìn thấy Khâu Khâu nằm chán chường trên thảm thì hơi áy náy, nín cười đi đến bên cạnh, gãi gãi đệm chân của nó, nói: “Lại giận rồi?”
Khâu Khâu ngoảnh đầu sang hướng khác, không nói lời nào.
“Cha làm bữa tối cho con nhé, được không? Cho thật nhiều ruốc thịt, thêm cả một quả trứng nữa.”
Tai Khâu Khâu động đậy, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nói: “Con sẽ không tha thứ cho cha đâu.”
“A? Vậy sao? Khâu Khâu độc ác thật đấy.” Thanh Lâm ngồi xuống, ôm Khâu Khâu vào lòng, nâng cái mông nhỏ của nó lên.
Thanh Lâm giả vờ đáng thương rất siêu, Khâu Khâu không đỡ nổi 2 giây, vội vàng sáp tới, tựa đầu vào vai cậu, nói: “Cha, con thích cha nhất.”
Nhìn Khâu Khâu ăn tối xong, Thanh Lâm lại dẫn nó xuống tầng đi dạo 2 vòng, bị ám ảnh bởi con Rottweiler lần trước, ngay cả khi đi tiểu cũng rất cẩn thận, chân sau vừa nâng lên đã cảnh giác hạ xuống, sau khi giải quyết xong thì nhanh chóng chạy lên tầng, Thanh Lâm giữ thế nào cũng không được.
Trở lại tầng 19, Thanh Lâm chống eo đứng trong phòng khách một lúc, sau đó đi gõ cửa phòng ngủ, Thương Việt vẫn đang ngủ bên trong, mắt mơ màng nhập nhèm hỏi có chuyện gì.
“Chuyển xuống dưới tầng đi, em không ở quen chỗ của anh, phòng của em tuy bé hơn chút nhưng đồ đạc đầy đủ, ở thoải mái hơn.”
Thương Việt sững sờ, Thanh Lâm đi tới nằm lên người hắn, má áp má với hắn, “Bước tiếp theo sau khi yêu đương chính là chuyển đến ở chung với nhau đấy.”
Thương Việt sợ cậu bị ngã, vội ôm lấy eo cậu.
Thanh Lâm nằm yên trên ngực Thương Việt, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Em quên mất không hỏi, anh ấy tên là gì vậy?”
“... Đường Thanh Lâm.”
“Trùng hợp vậy, em họ Hạ, anh ấy họ Đường, chỉ khác có mỗi thế, thật khiến người ta khó chịu mà,” Thanh Lâm thở dài ai oán nói: “Em còn tưởng tối qua lúc đó anh gọi em chứ.”
“Chính là em.”
Thanh Lâm cong môi cười, nhưng mắt vẫn rũ xuống, “Anh định chứng minh thế nào?”
Thương Việt lúc nào cũng tự làm khó mình, hắn nghĩ mãi cũng không biết làm thế nào để chứng minh.
Cuối cùng Thanh Lâm lại ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh đối xử tốt với em một chút nhé.”
Cậu là Hạ Thanh Lâm, cho dù tất cả bằng chứng đã chỉ rõ, cậu đúng thật là kiếp sau của Đường Thanh Lâm, từ ngoại hình tính cách giọng nói thậm chí cả tên, đều như sao chép lại từ người kia, nhưng cậu vẫn muốn là chính mình.
Coi như đổi sang một thân phận khác yêu Thương Việt một lần nữa vậy.
Thanh Lâm biến thành yêu tinh dính người, còn bám dính hơn cả Khâu Khâu.
Không có việc gì cậu cũng sờ Thương Việt một cái, hoặc là ngã nằm lên người hắn, ôm mặt hắn rồi hôn chóc chóc như gà mổ thóc, mới đầu Thương Việt không tình nguyện đâu, nhưng Thanh Lâm vừa lộ ra ánh mắt đau lòng là hắn không dám động đậy, mang theo tâm trạng đền bù mà đè gáy lấp lấy môi cậu, sau đó cam chịu số phận nằm trên giường mặc cậu dày xéo.
Thỉnh thoảng Khâu Khâu sáp tới gần, nó cho rằng cha và lão đại đang chơi trò chơi nên chạy vội chui xuống gầm bàn trà lôi quả bóng lông màu hồng của nó ra rồi lại nhảy lên giường, tha bóng đến cho cha nó chơi, nhưng còn chưa tới gần, Thương Việt đã động ngón tay, bóng nhỏ bay khỏi miệng nó, Khâu Khâu mắt nhìn quả bóng bay ra khỏi phòng ngủ, bay đến cánh cửa đằng xa xa, tủi thân muốn khóc.
Lúc chạy ra ngoài phòng ngủ quay đầu lại nhìn, nó thấy Thương Việt đang nghiêng người đè Thanh Lâm ở dưới, Khâu Khâu vội thắng xe, đang định quay lại để cứu cha thì cửa đã lạch cạch đóng lại.
Khâu Khâu bị dọa đến cụp đuôi.
Nhưng được một lúc là nó đã phản ứng lại được, chuyện này chẳng khác gì mấy trăm năm trước, khi đó ở trên núi, mỗi lần lão đại muốn làm chuyện xấu với cha thì sẽ lừa Khâu Khâu đuổi theo bướm nhỏ, nói chỉ cần Khâu Khâu bắt được bướm là sẽ dẫn nó xuống núi chơi.
Có lần Khâu Khâu vất vả lắm mới bắt được một con bướm, trở về tìm Thương Việt để thực hiện cam kết, nhưng hắn lại nói: Cha nhóc mệt rồi, để mai tính.
Khâu Khâu không tin lời Thương Việt nói nữa.
Chỉ có cha của nó còn có chút lương tâm, khi mặt trời sắp xuống núi, cửa phòng ngủ chợt vang lên, Thanh Lâm khoác áo ngủ của Thương Việt đi ra, quần áo Thương Việt rất rộng khiến Thanh Lâm nhìn qua trông rất nhỏ yếu, hơn nữa trên cái cổ trắng nõn của cậu có vết hồng đáng nghi, lúc cậu nhìn thấy Khâu Khâu nằm chán chường trên thảm thì hơi áy náy, nín cười đi đến bên cạnh, gãi gãi đệm chân của nó, nói: “Lại giận rồi?”
Khâu Khâu ngoảnh đầu sang hướng khác, không nói lời nào.
“Cha làm bữa tối cho con nhé, được không? Cho thật nhiều ruốc thịt, thêm cả một quả trứng nữa.”
Tai Khâu Khâu động đậy, nhưng vẫn làm bộ làm tịch nói: “Con sẽ không tha thứ cho cha đâu.”
“A? Vậy sao? Khâu Khâu độc ác thật đấy.” Thanh Lâm ngồi xuống, ôm Khâu Khâu vào lòng, nâng cái mông nhỏ của nó lên.
Thanh Lâm giả vờ đáng thương rất siêu, Khâu Khâu không đỡ nổi 2 giây, vội vàng sáp tới, tựa đầu vào vai cậu, nói: “Cha, con thích cha nhất.”
Nhìn Khâu Khâu ăn tối xong, Thanh Lâm lại dẫn nó xuống tầng đi dạo 2 vòng, bị ám ảnh bởi con Rottweiler lần trước, ngay cả khi đi tiểu cũng rất cẩn thận, chân sau vừa nâng lên đã cảnh giác hạ xuống, sau khi giải quyết xong thì nhanh chóng chạy lên tầng, Thanh Lâm giữ thế nào cũng không được.
Trở lại tầng 19, Thanh Lâm chống eo đứng trong phòng khách một lúc, sau đó đi gõ cửa phòng ngủ, Thương Việt vẫn đang ngủ bên trong, mắt mơ màng nhập nhèm hỏi có chuyện gì.
“Chuyển xuống dưới tầng đi, em không ở quen chỗ của anh, phòng của em tuy bé hơn chút nhưng đồ đạc đầy đủ, ở thoải mái hơn.”
Thương Việt sững sờ, Thanh Lâm đi tới nằm lên người hắn, má áp má với hắn, “Bước tiếp theo sau khi yêu đương chính là chuyển đến ở chung với nhau đấy.”
Thương Việt sợ cậu bị ngã, vội ôm lấy eo cậu.
Thanh Lâm nằm yên trên ngực Thương Việt, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Em quên mất không hỏi, anh ấy tên là gì vậy?”
“... Đường Thanh Lâm.”
“Trùng hợp vậy, em họ Hạ, anh ấy họ Đường, chỉ khác có mỗi thế, thật khiến người ta khó chịu mà,” Thanh Lâm thở dài ai oán nói: “Em còn tưởng tối qua lúc đó anh gọi em chứ.”
“Chính là em.”
Thanh Lâm cong môi cười, nhưng mắt vẫn rũ xuống, “Anh định chứng minh thế nào?”
Thương Việt lúc nào cũng tự làm khó mình, hắn nghĩ mãi cũng không biết làm thế nào để chứng minh.
Cuối cùng Thanh Lâm lại ôm lấy hắn, nhẹ nhàng nói: “Anh đối xử tốt với em một chút nhé.”
Cậu là Hạ Thanh Lâm, cho dù tất cả bằng chứng đã chỉ rõ, cậu đúng thật là kiếp sau của Đường Thanh Lâm, từ ngoại hình tính cách giọng nói thậm chí cả tên, đều như sao chép lại từ người kia, nhưng cậu vẫn muốn là chính mình.
Coi như đổi sang một thân phận khác yêu Thương Việt một lần nữa vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất