Chương 21
Edit: Cháo
Thương Việt không cố ý đùa giỡn Đường Thanh Lâm, hắn thật sự không muốn cho Đường Thanh Lâm ăn gì cả.
Cho nên lúc Đường Thanh Lâm đói đến mức mặt mũi trắng bệch không còn sức lực, Thương Việt còn cầm cái đùi dê ra ăn ngấu nghiến mà không chút áy náy nào, nhưng sau khi ăn no, nằm chềnh ềnh trước cửa hang phơi nắng, mắt liếc qua loài người gầy yếu lảo đảo lắc như như muốn ngã xuống kia, nhìn một chốc hắn mới đứng dậy, vẻ mặt không tốt lành gì đi tới, hỏi: “Có vậy cũng không chịu được?”
Đường Thanh Lâm không dám nói gì, cậu vẫn rất sợ hãi.
Thương Việt nhìn Đường Thanh Lâm đang hấp hối, đưa tay chỉ chỗ thịt dê còn sót lại trên đá kia, đại phát từ bi nói: “Cho phép cậu ăn đấy.”
Đường Thanh Lâm càng đau khổ hơn, cậu dùng chút sức còn lại, bò đến chỗ tảng đá để con mồi kia, còn chưa đụng đến mùi tanh tưởi của máu và thịt sống ập vào mặt, Đường Thanh Lâm không chịu nổi nữa, ngẹo đầu ói ra nước chua, khoát tay cầu xin: “Ta… ta không ăn được thịt sống.”
Ăn cũng chết, không ăn cũng chết, Đường Thanh Lâm chọn vế sau.
Thương Việt xùy một tiếng, “Loài người đúng thật phiền phức.”
Đường Thanh Lâm đã không còn sức để phản bác, ngay cả việc nâng mắt nhìn cũng tốn sức, cậu thấy Thương Việt đi ra ngoài, tới cửa hang thì đột nhiên đổi về nguyên hình, thân hình khổng lồ lập tức che đi mọi thứ trong hang, một cái chớp mắt sau đó thì mọi thứ lại sáng rõ.
Thương Việt đi ra ngoài, Đường Thanh Lâm cảm thấy có lẽ đã đến ngày giỗ của mình rồi.
Mấy ngày cận kề với cái chết, giờ cậu không còn sợ hãi như trước nữa, chỉ là cảm thấy bản thân thật đáng thương, hơn 20 tuổi rồi chưa từng được thấy cha mẹ, ngay cả tay của một cô gái cũng chưa được nắm lần nào, bao nhiêu vất vả trắc trở bấy lâu nay, rốt cục cũng tìm được chốn dung thân, kết quả chỉ đi đưa rượu thôi mà phải bồi cái mạng vào.
Kiếp trước của cậu hẳn đã làm việc ác tày trời nên kiếp này mới xui xẻo như vậy. Đường Thanh Lâm suy nghĩ miên man: Ông trời ơi, ông có thể đối xử với ta tốt một chút được không, ít nhất kiếp sau đừng hành hạ ta thế này.
Đói đến nỗi mất tri giác, Đường Thanh Lâm còn không ngửi ra được mùi gây mũi của thịt dê bên cạnh nữa rồi, khi mí mắt sắp dính lấy nhau cậu bỗng nghe thấy tiếng cỏ cây ma sát truyền tới, tốc độ rất nhanh, bước chân cũng rất nhẹ.
Là chó sói, Đường Thanh Lâm sắp chết bỗng thông minh hẳn lên.
Thương Việt đi đến bên cạnh Đường Thanh Lâm, thả đồ đang ngậm trong miệng ra rơi vào ngực cậu, không nhịn được thúc giục: “Mau ăn đi, đừng có chết trong hang của ta.”
Mùi khoai lang nướng chui vào trong mũi, suy nghĩ của Đường Thanh Lâm dần dần trở về, không biết qua bao lâu, cậu mới phản ứng được, từ từ đưa tay ra cầm lấy củ khoai lang còn sót lại hơi ấm, ngay cả vỏ cũng không thèm bóc, cứ vậy mà nhét thẳng vào miệng.
Rất nhiều năm sau khi nhớ lại cảnh này, hương vị của củ khoai ngày ấy như thế nào Đường Thanh Lâm đã không còn nhớ rõ, nhưng cậu vẫn tin chắc rằng, đó là củ khoai lang ngon nhất mà đời này cậu được ăn.
Cái mạng được nhặt về như vậy đấy.
Đường Thanh Lâm ăn no, dựa vào tảng đá, ngẩng đầu há miệng thở hổn hển.
Thương Việt quẹt quẹt đuôi, hai chân trước chụm lại một chỗ, chậm rãi ngáp một cái rồi nói với Đường Thanh Lâm: “Chờ đến tối ta mang cậu xuống núi.”
“Cám ơn.”
Thương Việt mặc kệ cậu, nằm xuống ngủ.
Trong động yên tĩnh, sói lớn nằm cách đó không xa, nhưng tự nhiên lại khiến Đường Thanh Lâm cảm thấy an lòng.
Trời tối rất nhanh, Thương Việt từ từ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, hắn đi tới cửa hang quan sát xung quanh rồi xoay người dặn dò Đường Thanh Lâm, “Ta ra ngoài xem xét tình hình thế nào trước.”
Đường Thanh Lâm nói được được luôn miệng.
Cậu cho rằng Thương Việt sẽ quay lại mang cậu đi nhanh thôi, nhưng cậu đợi hoài đợi mãi cũng không nghe thấy tiếng cỏ dại bị đạp ngã quen thuộc.
Cậu rón rén đi tới cửa hang, mượn chút nắng hoàng hôn còn sót lại, nhìn ra ngoài từ trong kẽ hở của đám cỏ dại mọc dài, nhưng ngoài cây cối ra, ngay cả động vật sống cũng không có. Khi Đường Thanh Lâm hết thở dài rồi lại thở ngắn, bỗng nghe thấy tiếng dã thú chạy về phía này, cậu không biết là ai, đang hoảng hốt không biết nên trốn vào đâu thì bóng đen chạy vọt vào, đâm thẳng vào người cậu.
Cái mạng nhỏ được khoai lang nướng cứu sống của Đường Thanh Lâm suýt nữa bị cú va đập làm đi tong.
Thương Việt bò dậy khỏi người cậu, lảo đảo lùi ra sau, đi qua ngồi xuống một tảng đá.
Trong hang quá tối, Đường Thanh Lâm không nhìn rõ gì cả, Thương Việt ném cho cậu cái ống đánh lửa, Đường Thanh Lâm nhận mệnh đốt lửa lên.
Trong đống cành khô, lửa dần dần bùng lên, chiếu sáng bốn phía hang động, lúc này Đường Thanh Lâm mới thấy rõ mặt Thương Việt, môi nhợt nhạt, tai vẫn là tai sói, áo dài đen trên người bị xé rách.
“Huynh bị thương?”
Thương Việt thờ ơ nằm trên chiếc giường trải lá của hắn, “Thương nhẹ.”
Đường Thanh Lâm đi đến bên Thương Việt, nhìn thấy vết thương rõ ràng trên vai phải, giống như do lưỡi dao gây ra, “Sao lại bị thương? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ta ở chỗ huynh?”
“Bọn chúng có nghi ngờ, ta cũng lười phản bác, đánh một trận luôn.”
Đường Thanh Lâm áy náy, giọng nói cũng mang theo nức nở, liên tục nói ‘Xin lỗi’.
Thương Việt không hiểu: “Ta đâu có vì cậu mà đánh nhau, ta chỉ đơn thuần không ưa bọn họ, hơn nữa, đánh nhau hay lắm, thú vị hơn việc học giặt quần áo nấu cơm của loài người.”
“Nhưng huynh bị thương.”
“Này có là gì,” dứt lời, Thương Việt vươn tay, ngắt một nắm lá bên cạnh người, vò nát trong tay, sau đó dùng nước ép ra được bôi lên vết thương, động tác thuần thục vô cùng, “Xong rồi.”
Đường Thanh Lâm ngẩn người, nhưng vẫn lo lắng, “Huynh chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Thương Việt nói hai câu đó xong thì thấy phiền rồi, trước khi biến thành nguyên hình thì nói với Đường Thanh Lâm, “Đợi thêm mấy ngày nữa, chờ đêm trăng tròn, bọn họ bận giao phối không rảnh quan tâm đến cậu, khi đó là thời cơ tốt nhất để xuống núi.”
Đường Thanh Lâm gật đầu, cậu bỗng nhớ tới một chuyện: “Ông lão đi cùng ta thế nào?”
“Chết lâu rồi,” Thương Việt cười lạnh, “Ha, vì hai lượng bạc.”
Đường Thanh Lâm mặt mày tái mét, vội nhảy qua nhích lại gần Thương Việt.
“Ta hơi đói, khoai lang ăn hết rồi.” Cậu thấy hơi xấu hổ, ngại ngùng nói.
“Liên quan gì đến ta?”
Đường Thanh Lâm nhìn đống thịt trên đá, nuốt nước miệng một cái, được voi đòi tiên chọc chọc chân sói đen: “Huynh có thể kiếm giúp ta cái nồi không?”
Thương Việt nhướn mắt nhìn, “Cậu cảm thấy có thể?”
Nửa giờ sau, Đường Thanh Lâm vứt thêm vài cành cây khô xuống dưới đáy nồi cho canh mau sôi, quá trình chờ canh thịt dê chín có chút nhàm chán, cậu lại hỏi Thương Việt: “Đêm trăng tròn huynh thật sự không đi sao?”
Thương Việt không trả lời, hắn đã ngủ say.
Chó sói buông lỏng cảnh giác nhìn qua không còn dữ tợn như trước, ngủ một lúc còn trở mình, chân phải còn gãi qua lỗ tai hai cái rồi lại thu về trước ngực. Mùi canh thịt dê thổi tới, nhưng do bị thương nên mệt mỏi, hắn chỉ giật giật lỗ mũi chứ không tỉnh lại.
Thương Việt không cố ý đùa giỡn Đường Thanh Lâm, hắn thật sự không muốn cho Đường Thanh Lâm ăn gì cả.
Cho nên lúc Đường Thanh Lâm đói đến mức mặt mũi trắng bệch không còn sức lực, Thương Việt còn cầm cái đùi dê ra ăn ngấu nghiến mà không chút áy náy nào, nhưng sau khi ăn no, nằm chềnh ềnh trước cửa hang phơi nắng, mắt liếc qua loài người gầy yếu lảo đảo lắc như như muốn ngã xuống kia, nhìn một chốc hắn mới đứng dậy, vẻ mặt không tốt lành gì đi tới, hỏi: “Có vậy cũng không chịu được?”
Đường Thanh Lâm không dám nói gì, cậu vẫn rất sợ hãi.
Thương Việt nhìn Đường Thanh Lâm đang hấp hối, đưa tay chỉ chỗ thịt dê còn sót lại trên đá kia, đại phát từ bi nói: “Cho phép cậu ăn đấy.”
Đường Thanh Lâm càng đau khổ hơn, cậu dùng chút sức còn lại, bò đến chỗ tảng đá để con mồi kia, còn chưa đụng đến mùi tanh tưởi của máu và thịt sống ập vào mặt, Đường Thanh Lâm không chịu nổi nữa, ngẹo đầu ói ra nước chua, khoát tay cầu xin: “Ta… ta không ăn được thịt sống.”
Ăn cũng chết, không ăn cũng chết, Đường Thanh Lâm chọn vế sau.
Thương Việt xùy một tiếng, “Loài người đúng thật phiền phức.”
Đường Thanh Lâm đã không còn sức để phản bác, ngay cả việc nâng mắt nhìn cũng tốn sức, cậu thấy Thương Việt đi ra ngoài, tới cửa hang thì đột nhiên đổi về nguyên hình, thân hình khổng lồ lập tức che đi mọi thứ trong hang, một cái chớp mắt sau đó thì mọi thứ lại sáng rõ.
Thương Việt đi ra ngoài, Đường Thanh Lâm cảm thấy có lẽ đã đến ngày giỗ của mình rồi.
Mấy ngày cận kề với cái chết, giờ cậu không còn sợ hãi như trước nữa, chỉ là cảm thấy bản thân thật đáng thương, hơn 20 tuổi rồi chưa từng được thấy cha mẹ, ngay cả tay của một cô gái cũng chưa được nắm lần nào, bao nhiêu vất vả trắc trở bấy lâu nay, rốt cục cũng tìm được chốn dung thân, kết quả chỉ đi đưa rượu thôi mà phải bồi cái mạng vào.
Kiếp trước của cậu hẳn đã làm việc ác tày trời nên kiếp này mới xui xẻo như vậy. Đường Thanh Lâm suy nghĩ miên man: Ông trời ơi, ông có thể đối xử với ta tốt một chút được không, ít nhất kiếp sau đừng hành hạ ta thế này.
Đói đến nỗi mất tri giác, Đường Thanh Lâm còn không ngửi ra được mùi gây mũi của thịt dê bên cạnh nữa rồi, khi mí mắt sắp dính lấy nhau cậu bỗng nghe thấy tiếng cỏ cây ma sát truyền tới, tốc độ rất nhanh, bước chân cũng rất nhẹ.
Là chó sói, Đường Thanh Lâm sắp chết bỗng thông minh hẳn lên.
Thương Việt đi đến bên cạnh Đường Thanh Lâm, thả đồ đang ngậm trong miệng ra rơi vào ngực cậu, không nhịn được thúc giục: “Mau ăn đi, đừng có chết trong hang của ta.”
Mùi khoai lang nướng chui vào trong mũi, suy nghĩ của Đường Thanh Lâm dần dần trở về, không biết qua bao lâu, cậu mới phản ứng được, từ từ đưa tay ra cầm lấy củ khoai lang còn sót lại hơi ấm, ngay cả vỏ cũng không thèm bóc, cứ vậy mà nhét thẳng vào miệng.
Rất nhiều năm sau khi nhớ lại cảnh này, hương vị của củ khoai ngày ấy như thế nào Đường Thanh Lâm đã không còn nhớ rõ, nhưng cậu vẫn tin chắc rằng, đó là củ khoai lang ngon nhất mà đời này cậu được ăn.
Cái mạng được nhặt về như vậy đấy.
Đường Thanh Lâm ăn no, dựa vào tảng đá, ngẩng đầu há miệng thở hổn hển.
Thương Việt quẹt quẹt đuôi, hai chân trước chụm lại một chỗ, chậm rãi ngáp một cái rồi nói với Đường Thanh Lâm: “Chờ đến tối ta mang cậu xuống núi.”
“Cám ơn.”
Thương Việt mặc kệ cậu, nằm xuống ngủ.
Trong động yên tĩnh, sói lớn nằm cách đó không xa, nhưng tự nhiên lại khiến Đường Thanh Lâm cảm thấy an lòng.
Trời tối rất nhanh, Thương Việt từ từ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say, hắn đi tới cửa hang quan sát xung quanh rồi xoay người dặn dò Đường Thanh Lâm, “Ta ra ngoài xem xét tình hình thế nào trước.”
Đường Thanh Lâm nói được được luôn miệng.
Cậu cho rằng Thương Việt sẽ quay lại mang cậu đi nhanh thôi, nhưng cậu đợi hoài đợi mãi cũng không nghe thấy tiếng cỏ dại bị đạp ngã quen thuộc.
Cậu rón rén đi tới cửa hang, mượn chút nắng hoàng hôn còn sót lại, nhìn ra ngoài từ trong kẽ hở của đám cỏ dại mọc dài, nhưng ngoài cây cối ra, ngay cả động vật sống cũng không có. Khi Đường Thanh Lâm hết thở dài rồi lại thở ngắn, bỗng nghe thấy tiếng dã thú chạy về phía này, cậu không biết là ai, đang hoảng hốt không biết nên trốn vào đâu thì bóng đen chạy vọt vào, đâm thẳng vào người cậu.
Cái mạng nhỏ được khoai lang nướng cứu sống của Đường Thanh Lâm suýt nữa bị cú va đập làm đi tong.
Thương Việt bò dậy khỏi người cậu, lảo đảo lùi ra sau, đi qua ngồi xuống một tảng đá.
Trong hang quá tối, Đường Thanh Lâm không nhìn rõ gì cả, Thương Việt ném cho cậu cái ống đánh lửa, Đường Thanh Lâm nhận mệnh đốt lửa lên.
Trong đống cành khô, lửa dần dần bùng lên, chiếu sáng bốn phía hang động, lúc này Đường Thanh Lâm mới thấy rõ mặt Thương Việt, môi nhợt nhạt, tai vẫn là tai sói, áo dài đen trên người bị xé rách.
“Huynh bị thương?”
Thương Việt thờ ơ nằm trên chiếc giường trải lá của hắn, “Thương nhẹ.”
Đường Thanh Lâm đi đến bên Thương Việt, nhìn thấy vết thương rõ ràng trên vai phải, giống như do lưỡi dao gây ra, “Sao lại bị thương? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện ta ở chỗ huynh?”
“Bọn chúng có nghi ngờ, ta cũng lười phản bác, đánh một trận luôn.”
Đường Thanh Lâm áy náy, giọng nói cũng mang theo nức nở, liên tục nói ‘Xin lỗi’.
Thương Việt không hiểu: “Ta đâu có vì cậu mà đánh nhau, ta chỉ đơn thuần không ưa bọn họ, hơn nữa, đánh nhau hay lắm, thú vị hơn việc học giặt quần áo nấu cơm của loài người.”
“Nhưng huynh bị thương.”
“Này có là gì,” dứt lời, Thương Việt vươn tay, ngắt một nắm lá bên cạnh người, vò nát trong tay, sau đó dùng nước ép ra được bôi lên vết thương, động tác thuần thục vô cùng, “Xong rồi.”
Đường Thanh Lâm ngẩn người, nhưng vẫn lo lắng, “Huynh chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
Thương Việt nói hai câu đó xong thì thấy phiền rồi, trước khi biến thành nguyên hình thì nói với Đường Thanh Lâm, “Đợi thêm mấy ngày nữa, chờ đêm trăng tròn, bọn họ bận giao phối không rảnh quan tâm đến cậu, khi đó là thời cơ tốt nhất để xuống núi.”
Đường Thanh Lâm gật đầu, cậu bỗng nhớ tới một chuyện: “Ông lão đi cùng ta thế nào?”
“Chết lâu rồi,” Thương Việt cười lạnh, “Ha, vì hai lượng bạc.”
Đường Thanh Lâm mặt mày tái mét, vội nhảy qua nhích lại gần Thương Việt.
“Ta hơi đói, khoai lang ăn hết rồi.” Cậu thấy hơi xấu hổ, ngại ngùng nói.
“Liên quan gì đến ta?”
Đường Thanh Lâm nhìn đống thịt trên đá, nuốt nước miệng một cái, được voi đòi tiên chọc chọc chân sói đen: “Huynh có thể kiếm giúp ta cái nồi không?”
Thương Việt nhướn mắt nhìn, “Cậu cảm thấy có thể?”
Nửa giờ sau, Đường Thanh Lâm vứt thêm vài cành cây khô xuống dưới đáy nồi cho canh mau sôi, quá trình chờ canh thịt dê chín có chút nhàm chán, cậu lại hỏi Thương Việt: “Đêm trăng tròn huynh thật sự không đi sao?”
Thương Việt không trả lời, hắn đã ngủ say.
Chó sói buông lỏng cảnh giác nhìn qua không còn dữ tợn như trước, ngủ một lúc còn trở mình, chân phải còn gãi qua lỗ tai hai cái rồi lại thu về trước ngực. Mùi canh thịt dê thổi tới, nhưng do bị thương nên mệt mỏi, hắn chỉ giật giật lỗ mũi chứ không tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất