Chương 114: Anh em nào hiểu thì gõ chữ hiểu ra nào
Lên xe, Cảnh Hoan mới nhớ mình còn mặc đồ ngủ hình mèo con của mẹ mua, tuy mẹ Cảnh đam mê công việc thế thôi, thực ra vẫn còn tâm hồn thiếu nữ lắm, cả ốp điện thoại cũng màu hồng mà.
Tuy Cảnh Hoan không muốn nhưng chất liệu bộ đồ này rất thoải mái, vả lại cũng chỉ mặc ở nhà, thế là cũng nhân nhượng.
Cậu lặng lẽ kéo cao dây kéo áo khoác của mình.
Hướng Hoài Chi lại vươn tay từ chỗ ghế lái, luồng qua cổ áo khoác để kéo mũ áo ngủ của cậu.
Cảnh Hoan: “…”
Hướng Hoài Chi cầm một góc mũ đội lên đầu cậu, sau đó sờ tai mèo, cười rằng: “Em…”
“Mẹ em mua đó.” Cảnh Hoan tự thú, “Mặc hai năm rồi, hồi năm Mười hai em cạo đầu đinh, lúc ngủ còn đội lên để giữ ấm.”
Vừa lên xe, điện thoại hai người đã vang mãi chẳng ngừng, gần như toàn là tin nhắn chúc Tết.
Cảnh Hoan chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, nhân tiện xem giờ, tính toán thời gian ra cửa của Hướng Hoài Chi, cậu bắt chuyện: “Muộn thế rồi anh còn ra ngoài, chú dì không nói gì sao?”
“Không, đã báo rồi.”
“Mai không cần chúc Tết à?”
“Bố anh có việc đột xuất phải sang tỉnh lân cận, hủy rồi.”
Cảnh Hoan ồ lên, vừa định hỏi tiếp, một bao lì xì đã được đưa sang.
Cảnh Hoan nhìn dòng chữ “Học hành chăm chỉ” in trên đó, khóe miệng giật giật: “Hả?”
“Chẳng phải hồi nãy em chúc Tết anh à?” Hướng Hoài Chi dừng một lúc, nói: “Quyết định đến đây đột ngột quá, trong nhà chỉ có bao lì xì này thôi.”
Cảnh Hoan bật cười: “Anh chưa đi làm mà, lì xì gì chứ?”
Đây là quy định chỗ họ, học sinh sinh viên chưa đi làm không cần lì xì.
“Cho bạn trai.”
Tim Cảnh Hoan hẫng nhịp, cậu nhận lì xì: “Vậy em cũng phải cho anh một bao nhỉ?”
“Không cần.” Hướng Hoài Chi xoa đầu cậu, “Ai lớn hơn thì cho.”
Thật ra Hướng Hoài Chi cũng chỉ lớn hơn cậu vài tháng thôi.
Cảnh Hoan bật cười bởi giọng điệu ông cụ non của anh, nhét lì xì vào túi xong, cậu nhổm người choàng tay qua cổ Hướng Hoài Chi, hôn một cái thật vang lên mặt anh.
“Anh ơi cảm ơn anh, chụt!”
Mấy tháng trước Hướng Hoài Chi đã nghe câu nói kiểu thế này rồi, nhưng lúc đó cậu chàng mở phần mềm chỉnh giọng, làm anh nổi da gà khắp người.
Bây giờ nghe vào cứ thấy ngứa ngáy làm sao ấy.
Anh hỏi: “Em học mấy câu này ở đâu?”
Cảnh Hoan dựa lên lưng ghế: “Học nữ streamer đó.”
“…” Hướng Hoài Chi chậm rãi quay đầu sang.
Cảnh Hoan vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, cảm thán: “Nhưng học mãi chẳng được, giọng mấy cô gái kia hay thật, trời sinh đã có ưu thế rồi, không sánh bằng.”
Hướng Hoài Chi lạnh giọng: “Hay cỡ nào?”
“Thì, ngây thơ trong sáng, khác hẳn giọng em khi dùng phần mềm chỉnh giọng.” Cảnh Hoan ngập ngừng, “Cũng có thể do lúc mua phần mềm em bị gạt… Nhưng tiệm đó là của Tiểu Diên đề cử, chắc không đến nỗi nào nhỉ?”
Hướng Hoài Chi hít thật sâu.
Lặn lội đường xa đến đón giao thừa với bạn trai, bạn trai hết nhắc nữ streamer lại sang nam streamer…
Cảnh Hoan: “Nhưng thời buổi bây giờ làm streamer cũng cực, có nhiều bình luận em đọc còn thấy tức, không biết sao họ nhịn được.”
“Thích xem live stream lắm à?”
Cảnh Hoan đang than thở, nghe thế khựng lại, bấy giờ mới quay đầu nhìn anh: “Cũng không phải…”
“Xem anh.”
Cảnh Hoan ngơ ngác: “?”
Hướng Hoài Chi nghiêng đầu: “Anh cũng là streamer, thay vì xem họ thì cứ xem anh.”
Cảnh Hoan chớp mắt, hiểu ra.
Cậu nhịn cười: “Nhưng streamer khác cứ mở miệng là ‘chụt chụt’ em thôi…”
Hướng Hoài Chi nhắc nhở: “Họ chỉ có thể nói bằng mồm.”
“…”
“Anh thì khác.”
“…”
Cảnh Hoan chẳng tài nào phản bác được.
Hệ thống sưởi trong xe hoạt động rất tốt, Cảnh Hoan nằm vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ sau khi ăn no cũng muộn màng kéo tới.
Trò chuyện một lúc, cậu nghiêng đầu, nét mặt mệt mỏi.
Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ: “Về đi.”
Cảnh Hoan “a” lên một tiếng: “Vậy còn anh?”
“Về nhà.”
Cảnh Hoan sửng sốt: “Anh lái xe đi xa như vậy chỉ để gặp mặt em thôi sao?”
“Ừ.”
“…”
Thảo nào ngồi trong xe lâu thế mà mãi chẳng lái đi đâu.
Cảnh Hoan không nhúc nhích, Hướng Hoài Chi cũng chẳng giục cậu.
Nếu không vì thấy cậu buồn ngủ Hướng Hoài Chi cũng không nói thế, bởi anh vốn chưa có ý định để cậu đi.
Mấy phút sau, Cảnh Hoan chợt hỏi: “Đêm nay anh nhất định phải về à?”
Hướng Hoài Chi hiểu ngay ý cậu: “Mai không chúc Tết, khỏi về cũng được.”
“Có mang căn cước công dân không?”
“Có, để trong ví chung với bằng lái.”
Cảnh Hoan ồ lên, vươn tay thắt dây an toàn, liếm môi: “Hay là… chúng ta thuê phòng nhé?”
Tết đến xuân về, ai nấy cũng ở nhà, ngoài phố còn chẳng tưng bừng bằng những dịp lễ khác, tất nhiên khách sạn cũng vậy. Khách sạn nổi tiếng đông khách nhất thành phố hiện giờ vẫn còn hai phòng giường lớn hạng sang.
Cảnh Hoan đứng phía sau nhìn Hướng Hoài Chi quẹt thẻ mở cửa, mặt vẫn bình tĩnh đấy, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Đm.
Thuê phòng với bạn trai rồi.
Tuy trước đây cũng từng ở chung, nhưng hai chữ “thuê phòng” ngẫm sao cũng thấy nó đầy nhục dục.
Lần đầu tiên thuê phòng với bạn trai, phải làm sao để trông như tay chơi lõi đời?
Online chờ, hơi gấp.
Cảnh Hoan đang nghĩ ngợi lung tung, Hướng Hoài Chi đã cởi áo khoác trước.
“Anh rửa mặt đã, dính tuyết.” Hướng Hoài Chi đặt laptop lên bàn, “Em có thể dùng máy tính, mật khẩu là bốn số chín.”
Cảnh Hoan gật đầu, nghĩ bụng, ra thuê phòng với anh, ai mà thèm mở máy chứ.
Hướng Hoài Chi vừa vào phòng tắm, Cảnh Hoan đã lập tức cầm điện thoại.
Vừa sang năm mới, cậu đã lén lút chạy ra ngoài, chắc chắn phải tìm cớ, suy đi nghĩ lại, chỉ có một cách khả thi thôi.
Cảnh Hoan tìm WeChat của Cao Tự Tường, gửi tù tì mấy tin liền mà chờ mãi chẳng thấy đối phương trả lời, gọi điện cũng không ai nhận.
Cậu nhíu mày, đăng nhập QQ tìm tiếp. Đa số những người nghiện game đều có thói quen dùng QQ.
Thấy tên QQ mình đặt hồi mấy năm trước, Cảnh Hoan cạn lời.
Jing-: (gửi một cửa sổ rung)
Jing-: Người đâu? Gấp gấp gấp!
Anh~ Tường~: (Trả lời tự động: Đang chịch Chiến Thần! Đừng quấy rầy! Có gì cứ nói sẽ trả lời sau!!)
“…”
Nửa phút sau, Cảnh Hoan chấp nhận số phận mở máy tính của Hướng Hoài Chi ra, đăng nhập Cửu Hiệp.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Có đó không, gấp!!!
[Bạn bè] Dương Vũ: Đang giết Chiến Thần, có gì nói đi
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Bao che giúp tôi chuyện này, nói với mẹ tôi là đêm nay tôi sang nhà cậu chơi, không về nhà.
[Bạn bè] Dương Vũ: ?
[Bạn bè] Dương Vũ: Cậu nói trước cậu đi đâu đã, rồi tôi suy nghĩ xem có nên giúp cậu không, dù sao thì dì tức giận lên đáng sợ lắm.
Cảnh Hoan không định nói, nhưng chợt nghĩ đến chuyện mấy tiếng trước Cao Tự Tường ngầm khoe bồ trong nhóm.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: À, cũng không có gì, anh tôi lặn lội đường xa đến lì xì cho tôi ấy mà.
[Bạn bè] Dương Vũ: ?
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Nhớ đấy, đừng nói hớ, mấy hôm nữa mời cậu ăn cơm. Out đây.
Cao Tự Tường ngớ người, câu “Tôi đang mở live stream xem ngoại trang” còn chưa kịp gửi đi, Tiểu Điềm Cảnh đã rời mạng cái rụp.
Phòng live stream của Cao Tự Tường chỉ hơn một nghìn khán giả, bấy giờ bình luận trong phòng đã được đẩy lên cao trào.
[???]
[@Mẹ Tiểu Điềm Cảnh, dì có đó không cháu muốn báo cáo]
[Không về nhà luôn? Kích thích thế???]
[Đệt, không ngờ tôi lại có thể hóng được tập tiếp theo ở đây…?]
…
Cao Tự Tường nhìn lượng khán giả trong phòng live stream của mình tăng vọt lên con số ba nghìn chỉ trong hai phút, im lặng giây lát, sau đó mở điện thoại gửi lì xì cho Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan tắt máy tính, thấy màn hình điện thoại sáng lên, tưởng lại là tin nhắn chúc phúc của ai đó, cậu trực tiếp khóa màn hình ném lên tủ đầu giường, không thèm xem.
Cậu thay dép của khách sạn, xoay người vào phòng tắm.
Hướng Hoài Chi mới rửa mặt xong, đang lấy khăn lau, tóc mái trước trán bị nước thấm ướt, lúc anh quay đầu nhìn cậu, đầu tóc rũ rượi nhưng vô cùng gợi cảm.
Giống Cảnh Hoan, lớp áo bên trong áo khoác của anh cũng không dày.
Lần trước ở nhà Hướng Hoài Chi, anh cũng mặc cái áo này đè cậu trên sofa, vừa làm vừa cắn tai cậu.
Hướng Hoài Chi chỉ dừng nửa giây, sau đó tiếp tục lau mặt: “Nhìn gì?”
Cảnh Hoan hoàn hồn: “Không có gì.”
Hướng Hoài Chi treo khăn lên, đi ra cửa, hỏi người đang chắn phía trước: “Muốn dùng phòng tắm?”
Đêm Ba mươi, hai người đều đã tắm, anh còn có thể ngửi thấy hương sữa tắm của Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan đứng một lúc mới nói: “Em tắm rồi.”
Không chờ Hướng Hoài Chi đáp, cậu lại tiếp tục: “Cũng đánh răng rồi.”
Hướng Hoài Chi bật cười: “Ừ, ngửi thấy.”
Cảnh Hoan rằng: “Ngửi thấy gì?”
“Mùi sữa tắm.”
Cảnh Hoan ồ lên: “Vậy anh có muốn ngửi mùi kem đánh răng không? Mẹ em mua đó, hình như là hương dâu.”
…
Ban đầu hai người họ chỉ hôn nhau trước cửa phòng tắm, sau đó, Cảnh Hoan ngồi thẳng lên bệ rửa mặt.
Cảnh Hoan cúi đầu, chống tay một cách yếu ớt, tiếng rên khe khẽ bị phóng đại bởi phòng tắm không gian kín, khiến người nghe không chịu đựng được.
Một lúc sau, áo ngủ hình bé mèo rơi xuống đất, bị vệt nước bên dưới thấm ướt. Sợ cậu ngồi bị lạnh, Hướng Hoài Chi lấy áo của mình lót cho cậu.
Cảnh Hoan cảm thấy may mắn vì mình ngồi làm, bởi chân cậu giờ phút này nhũn cả ra, cậu nghi ngờ mình mà đứng chắc sẽ khuỵu xuống mất.
Hướng Hoài Chi vẫn dùng cách thức như lúc trước, một lúc sau, Cảnh Hoan chợt vươn tay túm cổ tay anh.
Yết hầu Cảnh Hoan chuyển động lên xuống, đuôi mắt ửng đỏ, cậu hỏi với giọng thương lượng: “Anh ơi, hay hôm nay… thử kiểu khác?”
Hướng Hoài Chi khựng lại, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt đầy kìm nén, trông cũng chẳng khá hơn cậu là bao.
Chàng trai tuổi đôi mươi như ngọn cỏ bấc đèn vậy, một mồi lửa dây vào là rực cháy ngay.
Hướng Hoài Chi nhìn cậu một lúc, sau đó cụp mắt, vươn tay xoa tóc Cảnh Hoan như đang an ủi, giọng khản đặc: “Em muốn thử à?”
“Anh không muốn sao?” Cảnh Hoan hỏi ngược lại.
Sao lại không muốn chứ.
Trong ba ngày ở chung nhà, từng giờ từng phút anh đều muốn, cũng đều cố nhịn.
Cảnh Hoan thấy anh cứ cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, tưởng anh không chịu, cậu vừa định hòa hoãn thì Hướng Hoài Chi đột nhiên khom lưng, ngay sau đó, bụng Cảnh Hoan tê dại, toàn thân như bị điện giật.
Cậu giật nảy người, vô thức vươn tay nắm tóc Hướng Hoài Chi, đẩy nhẹ anh ra: “Anh, anh làm gì…”
Cả giọng nói cũng đang run.
“Sợ lát nữa em lại chạy.” Hướng Hoài Chi ngẩng đầu, bên mép còn vương chất lỏng không rõ tên: “Cho em thoải mái trước.”
Tim Cảnh Hoan đập mạnh mất kiểm soát, nghĩ bụng, em không chạy, ai chạy là đồ ngốc.
Trong khách sạn, mọi thứ đã thành hiện thực.
Thật lâu sau đó, Cảnh Hoan nằm sấp trên giường, véo chặt gối, những giọt nước mắt hiếm khi xuất hiện bấy giờ đang lăn dài.
“Em là đồ ngốc, em sai rồi…”
Hướng Hoài Chi không biết cậu đang nói gì, anh dứt khoát ghìm vai Cảnh Hoan, dịu dàng lau nước mắt cho cậu.
Cả đêm, Cảnh Hoan gần như chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.
Nhưng xưng hô thì thay đổi chóng mặt.
Đầu tiên là “anh”, sau đó là “Hướng Hoài Chi”, sau đó nữa thành “con mẹ anh Tâm Hướng Vãng Chi”.
Hướng Hoài Chi bị mắng cũng chẳng tức giận, anh nâng cằm Cảnh Hoan, liếm yết hầu cậu: “Gọi ông xã.”
*
Nhịp thở vững vàng trở lại, Cảnh Hoan tắm rửa sạch sẽ, đắp chăn nằm nhoài trên giường, có vẻ đang dần thiếp đi.
Cuộc đời cậu chưa bao giờ mệt như lúc này, chẳng những mệt, còn đau… và sướng nữa.
Đủ loại cảm giác xuất hiện trên cơ thể, chết mất thôi.
Hướng Hoài Chi rửa sạch quần lót của cả hai, lúc ra ngoài, người trên giường đã say giấc nồng.
Anh nằm lên giường, kiểm tra cơ thể Cảnh Hoan lần cuối, sau khi chắc chắn không có gì nữa mới mang laptop theo, mở máy.
Dù sao cũng chưa ngủ được, chi bằng làm luôn nhiệm vụ ngày hôm nay vậy.
Vừa vào game, tin nhắn bạn bè nhấp nháy.
[Bạn bè] Đừng Hỏi Ngày Về: Đại thần, chúc mừng năm mới! Là chính chủ à?
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.
[Bạn bè] Đừng Hỏi Ngày Về: Đúng lúc bọn này thiếu hai người đánh phó bản Phượng Hoàng, anh đi không? Phó bản này dễ, anh có thể mở acc Tiểu Điềm Cảnh lên treo.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Được.
Vào phó bản, trong đội toàn người quen, năm mới sum vầy, ai nấy đều phấn khởi hân hoan, tuy đã khuya nhưng vẫn còn rất đông người trên mạng.
[Đoàn] Dương Vũ: (giật mình) Anh Hướng, muộn vậy rồi… Sao anh vẫn lên mạng?
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: ?
[Đoàn] Đừng Hỏi Ngày Về: Đại thần, Tiểu Điềm Cảnh không chơi à?
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Ngủ rồi.
Kênh đoàn im lặng một cách quái dị.
[Đoàn] Bán Sinh: Vậy anh hỏi cậu ấy xem sáng ra có muốn cùng làm hoạt động Sư Vương không?
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Không làm, mới ngủ, chắc không dậy nổi.
Kênh đoàn không còn tiếng nào nữa.
Hướng Hoài Chi nhướng mày, nghĩ bụng sao hôm nay kênh trò chuyện yên ắng thế.
Nhưng trong nhóm chat mà anh không thấy, số lượng tin nhắn đã nhảy đến 99+.
Gió Khẽ Thổi: Đm, Tiểu Điềm Cảnh hơn mười hai giờ out, bây giờ đã bốn giờ sáng rồi mà cậu ấy mới ngủ thôi á…?
Đừng Hỏi Ngày Về: Khỏi bàn cãi nữa, những gì cần hiểu đã hiểu, anh em nào hiểu thì gõ chữ hiểu ra nào.
Bán Sinh: Hiểu.
Anh Đây Bự Không: Hiểu.
OTP JohnJae: Hiểu.
Yêu Là Chia Cậu Ăn: Hiểu.
Dương Vũ: Hiểu thì hiểu đấy… Nhưng ngày mai tôi sẽ không bị họ bật cừu sát chứ? Tôi không cố ý mà.
Bán Sinh: Bật cừu sát là nhẹ đấy, bây giờ cậu xin chuyển trường còn kịp.
Dương Vũ: ?
Bán Sinh: Nén đau thương.
Đừng Hỏi Ngày Về: Nén đau thương.
Yêu Là Chia Cậu Ăn: Nén đau thương.
OTP JohnJae: Nén đau thương.
Tuy Cảnh Hoan không muốn nhưng chất liệu bộ đồ này rất thoải mái, vả lại cũng chỉ mặc ở nhà, thế là cũng nhân nhượng.
Cậu lặng lẽ kéo cao dây kéo áo khoác của mình.
Hướng Hoài Chi lại vươn tay từ chỗ ghế lái, luồng qua cổ áo khoác để kéo mũ áo ngủ của cậu.
Cảnh Hoan: “…”
Hướng Hoài Chi cầm một góc mũ đội lên đầu cậu, sau đó sờ tai mèo, cười rằng: “Em…”
“Mẹ em mua đó.” Cảnh Hoan tự thú, “Mặc hai năm rồi, hồi năm Mười hai em cạo đầu đinh, lúc ngủ còn đội lên để giữ ấm.”
Vừa lên xe, điện thoại hai người đã vang mãi chẳng ngừng, gần như toàn là tin nhắn chúc Tết.
Cảnh Hoan chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, nhân tiện xem giờ, tính toán thời gian ra cửa của Hướng Hoài Chi, cậu bắt chuyện: “Muộn thế rồi anh còn ra ngoài, chú dì không nói gì sao?”
“Không, đã báo rồi.”
“Mai không cần chúc Tết à?”
“Bố anh có việc đột xuất phải sang tỉnh lân cận, hủy rồi.”
Cảnh Hoan ồ lên, vừa định hỏi tiếp, một bao lì xì đã được đưa sang.
Cảnh Hoan nhìn dòng chữ “Học hành chăm chỉ” in trên đó, khóe miệng giật giật: “Hả?”
“Chẳng phải hồi nãy em chúc Tết anh à?” Hướng Hoài Chi dừng một lúc, nói: “Quyết định đến đây đột ngột quá, trong nhà chỉ có bao lì xì này thôi.”
Cảnh Hoan bật cười: “Anh chưa đi làm mà, lì xì gì chứ?”
Đây là quy định chỗ họ, học sinh sinh viên chưa đi làm không cần lì xì.
“Cho bạn trai.”
Tim Cảnh Hoan hẫng nhịp, cậu nhận lì xì: “Vậy em cũng phải cho anh một bao nhỉ?”
“Không cần.” Hướng Hoài Chi xoa đầu cậu, “Ai lớn hơn thì cho.”
Thật ra Hướng Hoài Chi cũng chỉ lớn hơn cậu vài tháng thôi.
Cảnh Hoan bật cười bởi giọng điệu ông cụ non của anh, nhét lì xì vào túi xong, cậu nhổm người choàng tay qua cổ Hướng Hoài Chi, hôn một cái thật vang lên mặt anh.
“Anh ơi cảm ơn anh, chụt!”
Mấy tháng trước Hướng Hoài Chi đã nghe câu nói kiểu thế này rồi, nhưng lúc đó cậu chàng mở phần mềm chỉnh giọng, làm anh nổi da gà khắp người.
Bây giờ nghe vào cứ thấy ngứa ngáy làm sao ấy.
Anh hỏi: “Em học mấy câu này ở đâu?”
Cảnh Hoan dựa lên lưng ghế: “Học nữ streamer đó.”
“…” Hướng Hoài Chi chậm rãi quay đầu sang.
Cảnh Hoan vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, cảm thán: “Nhưng học mãi chẳng được, giọng mấy cô gái kia hay thật, trời sinh đã có ưu thế rồi, không sánh bằng.”
Hướng Hoài Chi lạnh giọng: “Hay cỡ nào?”
“Thì, ngây thơ trong sáng, khác hẳn giọng em khi dùng phần mềm chỉnh giọng.” Cảnh Hoan ngập ngừng, “Cũng có thể do lúc mua phần mềm em bị gạt… Nhưng tiệm đó là của Tiểu Diên đề cử, chắc không đến nỗi nào nhỉ?”
Hướng Hoài Chi hít thật sâu.
Lặn lội đường xa đến đón giao thừa với bạn trai, bạn trai hết nhắc nữ streamer lại sang nam streamer…
Cảnh Hoan: “Nhưng thời buổi bây giờ làm streamer cũng cực, có nhiều bình luận em đọc còn thấy tức, không biết sao họ nhịn được.”
“Thích xem live stream lắm à?”
Cảnh Hoan đang than thở, nghe thế khựng lại, bấy giờ mới quay đầu nhìn anh: “Cũng không phải…”
“Xem anh.”
Cảnh Hoan ngơ ngác: “?”
Hướng Hoài Chi nghiêng đầu: “Anh cũng là streamer, thay vì xem họ thì cứ xem anh.”
Cảnh Hoan chớp mắt, hiểu ra.
Cậu nhịn cười: “Nhưng streamer khác cứ mở miệng là ‘chụt chụt’ em thôi…”
Hướng Hoài Chi nhắc nhở: “Họ chỉ có thể nói bằng mồm.”
“…”
“Anh thì khác.”
“…”
Cảnh Hoan chẳng tài nào phản bác được.
Hệ thống sưởi trong xe hoạt động rất tốt, Cảnh Hoan nằm vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ sau khi ăn no cũng muộn màng kéo tới.
Trò chuyện một lúc, cậu nghiêng đầu, nét mặt mệt mỏi.
Hướng Hoài Chi nhìn đồng hồ: “Về đi.”
Cảnh Hoan “a” lên một tiếng: “Vậy còn anh?”
“Về nhà.”
Cảnh Hoan sửng sốt: “Anh lái xe đi xa như vậy chỉ để gặp mặt em thôi sao?”
“Ừ.”
“…”
Thảo nào ngồi trong xe lâu thế mà mãi chẳng lái đi đâu.
Cảnh Hoan không nhúc nhích, Hướng Hoài Chi cũng chẳng giục cậu.
Nếu không vì thấy cậu buồn ngủ Hướng Hoài Chi cũng không nói thế, bởi anh vốn chưa có ý định để cậu đi.
Mấy phút sau, Cảnh Hoan chợt hỏi: “Đêm nay anh nhất định phải về à?”
Hướng Hoài Chi hiểu ngay ý cậu: “Mai không chúc Tết, khỏi về cũng được.”
“Có mang căn cước công dân không?”
“Có, để trong ví chung với bằng lái.”
Cảnh Hoan ồ lên, vươn tay thắt dây an toàn, liếm môi: “Hay là… chúng ta thuê phòng nhé?”
Tết đến xuân về, ai nấy cũng ở nhà, ngoài phố còn chẳng tưng bừng bằng những dịp lễ khác, tất nhiên khách sạn cũng vậy. Khách sạn nổi tiếng đông khách nhất thành phố hiện giờ vẫn còn hai phòng giường lớn hạng sang.
Cảnh Hoan đứng phía sau nhìn Hướng Hoài Chi quẹt thẻ mở cửa, mặt vẫn bình tĩnh đấy, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Đm.
Thuê phòng với bạn trai rồi.
Tuy trước đây cũng từng ở chung, nhưng hai chữ “thuê phòng” ngẫm sao cũng thấy nó đầy nhục dục.
Lần đầu tiên thuê phòng với bạn trai, phải làm sao để trông như tay chơi lõi đời?
Online chờ, hơi gấp.
Cảnh Hoan đang nghĩ ngợi lung tung, Hướng Hoài Chi đã cởi áo khoác trước.
“Anh rửa mặt đã, dính tuyết.” Hướng Hoài Chi đặt laptop lên bàn, “Em có thể dùng máy tính, mật khẩu là bốn số chín.”
Cảnh Hoan gật đầu, nghĩ bụng, ra thuê phòng với anh, ai mà thèm mở máy chứ.
Hướng Hoài Chi vừa vào phòng tắm, Cảnh Hoan đã lập tức cầm điện thoại.
Vừa sang năm mới, cậu đã lén lút chạy ra ngoài, chắc chắn phải tìm cớ, suy đi nghĩ lại, chỉ có một cách khả thi thôi.
Cảnh Hoan tìm WeChat của Cao Tự Tường, gửi tù tì mấy tin liền mà chờ mãi chẳng thấy đối phương trả lời, gọi điện cũng không ai nhận.
Cậu nhíu mày, đăng nhập QQ tìm tiếp. Đa số những người nghiện game đều có thói quen dùng QQ.
Thấy tên QQ mình đặt hồi mấy năm trước, Cảnh Hoan cạn lời.
Jing-: (gửi một cửa sổ rung)
Jing-: Người đâu? Gấp gấp gấp!
Anh~ Tường~: (Trả lời tự động: Đang chịch Chiến Thần! Đừng quấy rầy! Có gì cứ nói sẽ trả lời sau!!)
“…”
Nửa phút sau, Cảnh Hoan chấp nhận số phận mở máy tính của Hướng Hoài Chi ra, đăng nhập Cửu Hiệp.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Có đó không, gấp!!!
[Bạn bè] Dương Vũ: Đang giết Chiến Thần, có gì nói đi
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Bao che giúp tôi chuyện này, nói với mẹ tôi là đêm nay tôi sang nhà cậu chơi, không về nhà.
[Bạn bè] Dương Vũ: ?
[Bạn bè] Dương Vũ: Cậu nói trước cậu đi đâu đã, rồi tôi suy nghĩ xem có nên giúp cậu không, dù sao thì dì tức giận lên đáng sợ lắm.
Cảnh Hoan không định nói, nhưng chợt nghĩ đến chuyện mấy tiếng trước Cao Tự Tường ngầm khoe bồ trong nhóm.
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: À, cũng không có gì, anh tôi lặn lội đường xa đến lì xì cho tôi ấy mà.
[Bạn bè] Dương Vũ: ?
[Bạn bè] Tiểu Điềm Cảnh: Nhớ đấy, đừng nói hớ, mấy hôm nữa mời cậu ăn cơm. Out đây.
Cao Tự Tường ngớ người, câu “Tôi đang mở live stream xem ngoại trang” còn chưa kịp gửi đi, Tiểu Điềm Cảnh đã rời mạng cái rụp.
Phòng live stream của Cao Tự Tường chỉ hơn một nghìn khán giả, bấy giờ bình luận trong phòng đã được đẩy lên cao trào.
[???]
[@Mẹ Tiểu Điềm Cảnh, dì có đó không cháu muốn báo cáo]
[Không về nhà luôn? Kích thích thế???]
[Đệt, không ngờ tôi lại có thể hóng được tập tiếp theo ở đây…?]
…
Cao Tự Tường nhìn lượng khán giả trong phòng live stream của mình tăng vọt lên con số ba nghìn chỉ trong hai phút, im lặng giây lát, sau đó mở điện thoại gửi lì xì cho Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan tắt máy tính, thấy màn hình điện thoại sáng lên, tưởng lại là tin nhắn chúc phúc của ai đó, cậu trực tiếp khóa màn hình ném lên tủ đầu giường, không thèm xem.
Cậu thay dép của khách sạn, xoay người vào phòng tắm.
Hướng Hoài Chi mới rửa mặt xong, đang lấy khăn lau, tóc mái trước trán bị nước thấm ướt, lúc anh quay đầu nhìn cậu, đầu tóc rũ rượi nhưng vô cùng gợi cảm.
Giống Cảnh Hoan, lớp áo bên trong áo khoác của anh cũng không dày.
Lần trước ở nhà Hướng Hoài Chi, anh cũng mặc cái áo này đè cậu trên sofa, vừa làm vừa cắn tai cậu.
Hướng Hoài Chi chỉ dừng nửa giây, sau đó tiếp tục lau mặt: “Nhìn gì?”
Cảnh Hoan hoàn hồn: “Không có gì.”
Hướng Hoài Chi treo khăn lên, đi ra cửa, hỏi người đang chắn phía trước: “Muốn dùng phòng tắm?”
Đêm Ba mươi, hai người đều đã tắm, anh còn có thể ngửi thấy hương sữa tắm của Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan đứng một lúc mới nói: “Em tắm rồi.”
Không chờ Hướng Hoài Chi đáp, cậu lại tiếp tục: “Cũng đánh răng rồi.”
Hướng Hoài Chi bật cười: “Ừ, ngửi thấy.”
Cảnh Hoan rằng: “Ngửi thấy gì?”
“Mùi sữa tắm.”
Cảnh Hoan ồ lên: “Vậy anh có muốn ngửi mùi kem đánh răng không? Mẹ em mua đó, hình như là hương dâu.”
…
Ban đầu hai người họ chỉ hôn nhau trước cửa phòng tắm, sau đó, Cảnh Hoan ngồi thẳng lên bệ rửa mặt.
Cảnh Hoan cúi đầu, chống tay một cách yếu ớt, tiếng rên khe khẽ bị phóng đại bởi phòng tắm không gian kín, khiến người nghe không chịu đựng được.
Một lúc sau, áo ngủ hình bé mèo rơi xuống đất, bị vệt nước bên dưới thấm ướt. Sợ cậu ngồi bị lạnh, Hướng Hoài Chi lấy áo của mình lót cho cậu.
Cảnh Hoan cảm thấy may mắn vì mình ngồi làm, bởi chân cậu giờ phút này nhũn cả ra, cậu nghi ngờ mình mà đứng chắc sẽ khuỵu xuống mất.
Hướng Hoài Chi vẫn dùng cách thức như lúc trước, một lúc sau, Cảnh Hoan chợt vươn tay túm cổ tay anh.
Yết hầu Cảnh Hoan chuyển động lên xuống, đuôi mắt ửng đỏ, cậu hỏi với giọng thương lượng: “Anh ơi, hay hôm nay… thử kiểu khác?”
Hướng Hoài Chi khựng lại, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt đầy kìm nén, trông cũng chẳng khá hơn cậu là bao.
Chàng trai tuổi đôi mươi như ngọn cỏ bấc đèn vậy, một mồi lửa dây vào là rực cháy ngay.
Hướng Hoài Chi nhìn cậu một lúc, sau đó cụp mắt, vươn tay xoa tóc Cảnh Hoan như đang an ủi, giọng khản đặc: “Em muốn thử à?”
“Anh không muốn sao?” Cảnh Hoan hỏi ngược lại.
Sao lại không muốn chứ.
Trong ba ngày ở chung nhà, từng giờ từng phút anh đều muốn, cũng đều cố nhịn.
Cảnh Hoan thấy anh cứ cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, tưởng anh không chịu, cậu vừa định hòa hoãn thì Hướng Hoài Chi đột nhiên khom lưng, ngay sau đó, bụng Cảnh Hoan tê dại, toàn thân như bị điện giật.
Cậu giật nảy người, vô thức vươn tay nắm tóc Hướng Hoài Chi, đẩy nhẹ anh ra: “Anh, anh làm gì…”
Cả giọng nói cũng đang run.
“Sợ lát nữa em lại chạy.” Hướng Hoài Chi ngẩng đầu, bên mép còn vương chất lỏng không rõ tên: “Cho em thoải mái trước.”
Tim Cảnh Hoan đập mạnh mất kiểm soát, nghĩ bụng, em không chạy, ai chạy là đồ ngốc.
Trong khách sạn, mọi thứ đã thành hiện thực.
Thật lâu sau đó, Cảnh Hoan nằm sấp trên giường, véo chặt gối, những giọt nước mắt hiếm khi xuất hiện bấy giờ đang lăn dài.
“Em là đồ ngốc, em sai rồi…”
Hướng Hoài Chi không biết cậu đang nói gì, anh dứt khoát ghìm vai Cảnh Hoan, dịu dàng lau nước mắt cho cậu.
Cả đêm, Cảnh Hoan gần như chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.
Nhưng xưng hô thì thay đổi chóng mặt.
Đầu tiên là “anh”, sau đó là “Hướng Hoài Chi”, sau đó nữa thành “con mẹ anh Tâm Hướng Vãng Chi”.
Hướng Hoài Chi bị mắng cũng chẳng tức giận, anh nâng cằm Cảnh Hoan, liếm yết hầu cậu: “Gọi ông xã.”
*
Nhịp thở vững vàng trở lại, Cảnh Hoan tắm rửa sạch sẽ, đắp chăn nằm nhoài trên giường, có vẻ đang dần thiếp đi.
Cuộc đời cậu chưa bao giờ mệt như lúc này, chẳng những mệt, còn đau… và sướng nữa.
Đủ loại cảm giác xuất hiện trên cơ thể, chết mất thôi.
Hướng Hoài Chi rửa sạch quần lót của cả hai, lúc ra ngoài, người trên giường đã say giấc nồng.
Anh nằm lên giường, kiểm tra cơ thể Cảnh Hoan lần cuối, sau khi chắc chắn không có gì nữa mới mang laptop theo, mở máy.
Dù sao cũng chưa ngủ được, chi bằng làm luôn nhiệm vụ ngày hôm nay vậy.
Vừa vào game, tin nhắn bạn bè nhấp nháy.
[Bạn bè] Đừng Hỏi Ngày Về: Đại thần, chúc mừng năm mới! Là chính chủ à?
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.
[Bạn bè] Đừng Hỏi Ngày Về: Đúng lúc bọn này thiếu hai người đánh phó bản Phượng Hoàng, anh đi không? Phó bản này dễ, anh có thể mở acc Tiểu Điềm Cảnh lên treo.
[Bạn bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Được.
Vào phó bản, trong đội toàn người quen, năm mới sum vầy, ai nấy đều phấn khởi hân hoan, tuy đã khuya nhưng vẫn còn rất đông người trên mạng.
[Đoàn] Dương Vũ: (giật mình) Anh Hướng, muộn vậy rồi… Sao anh vẫn lên mạng?
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: ?
[Đoàn] Đừng Hỏi Ngày Về: Đại thần, Tiểu Điềm Cảnh không chơi à?
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Ngủ rồi.
Kênh đoàn im lặng một cách quái dị.
[Đoàn] Bán Sinh: Vậy anh hỏi cậu ấy xem sáng ra có muốn cùng làm hoạt động Sư Vương không?
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Không làm, mới ngủ, chắc không dậy nổi.
Kênh đoàn không còn tiếng nào nữa.
Hướng Hoài Chi nhướng mày, nghĩ bụng sao hôm nay kênh trò chuyện yên ắng thế.
Nhưng trong nhóm chat mà anh không thấy, số lượng tin nhắn đã nhảy đến 99+.
Gió Khẽ Thổi: Đm, Tiểu Điềm Cảnh hơn mười hai giờ out, bây giờ đã bốn giờ sáng rồi mà cậu ấy mới ngủ thôi á…?
Đừng Hỏi Ngày Về: Khỏi bàn cãi nữa, những gì cần hiểu đã hiểu, anh em nào hiểu thì gõ chữ hiểu ra nào.
Bán Sinh: Hiểu.
Anh Đây Bự Không: Hiểu.
OTP JohnJae: Hiểu.
Yêu Là Chia Cậu Ăn: Hiểu.
Dương Vũ: Hiểu thì hiểu đấy… Nhưng ngày mai tôi sẽ không bị họ bật cừu sát chứ? Tôi không cố ý mà.
Bán Sinh: Bật cừu sát là nhẹ đấy, bây giờ cậu xin chuyển trường còn kịp.
Dương Vũ: ?
Bán Sinh: Nén đau thương.
Đừng Hỏi Ngày Về: Nén đau thương.
Yêu Là Chia Cậu Ăn: Nén đau thương.
OTP JohnJae: Nén đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất