Chương 119: Ngoại truyện 2
Tháng Tư xuân về, tiếng bóng vào rổ vang khắp sân.
“Mấy đàn em năm nhất năm hai năng động thật.” Ra khỏi phòng học, lớp trưởng vươn vai, nói với những người bạn thân của mình, “Sao? Ra tiệm ăn nhé?”
“Được, đến tiệm Tứ Xuyên lần trước đi, đủ cay.”
“Nói trước đừng chuốc tôi đấy, tối nay tôi còn phải đánh phó bản lớn nữa.”
“Đm, làm như người khác không đánh phó bản vậy.”
Cửu Hiệp ra bản cập nhật sửa đổi mới, độ hot game tăng vọt, nhiều người chơi cũ lũ lượt quay về, bọn họ cũng đã hẹn sẽ đánh phó bản khai hoang ở server mới, còn lập hẳn một bang riêng.
Chờ họ nói xong, Hướng Hoài Chi mới rời mắt khỏi sân bóng rổ: “Các cậu đi đi, tôi không đi đâu.”
Lớp trưởng hỏi: “Tại sao?”
“Còn sao trăng gì.” Chàng trai bên cạnh cười, “Bạn trai người ta đang chờ ở nhà kia kìa.”
“Không có, em ấy đang chơi bóng.” Hướng Hoài Chi dừng bước trước cửa sân bóng, “Đi đây.”
Hướng Hoài Chi không giấu giếm chuyện mình hẹn hò, còn dẫn Cảnh Hoan ra cùng ăn bữa cơm với mọi người.
Thời đại ngày nay, đồng tính đã không còn hiếm gặp nữa. Ban đầu mọi người kinh ngạc đấy, sau đó là những lời chúc phúc gượng gạo, nhưng khi có chất cồn vào rồi thì bắt đầu hóng hớt đủ điều.
Cảnh Hoan vừa cười vừa trả lời, kể chuyện cũng duyên, mọi người nghe đến là vui vẻ.
Hướng Hoài Chi ngồi cạnh Cảnh Hoan, thi thoảng sẽ xen vào đôi ba câu, cuối cùng, anh bụm lại miệng ly của Cảnh Hoan, không cho cậu uống nữa.
“Ai mà ngờ…” Lớp trưởng dõi theo bóng lưng rời đi của Hướng Hoài Chi, cảm thán: “Nam thần trường chúng ta cũng có ngày rơi vào bể tình.”
Sân bóng đã bị ngồi đầy, Hướng Hoài Chi vào sâu bên trong nhất, lúc tìm được Cảnh Hoan cũng là khi cậu vừa hoàn thành động tác ném rổ. Áo chơi bóng phấp phới trong gió, lộ ra vòng eo thon thả trắng trẻo.
Quả bóng xoay một vòng trên vành rổ, rơi vào lưới.
Cảnh Hoan nhếch môi đắc chí, dùng mu bàn tay lau mồ hôi bên môi, đập tay với Cao Tự Tường rồi đi về vị trí phòng thủ của mình, cậu khom lưng, hai tay chống gối chờ đối phương giao bóng.
Đây là sân bóng có nhiều người xem nhất. Những chàng trai chơi mệt đều ngồi ở ghế đá bên cạnh hóng mát xem đấu bóng, Cảnh Hoan vừa ném vào, chàng trai đang ngồi vắt chéo chân ở ngoài cùng bên phải tức thì huýt sáo ngay.
Cảnh Hoan nhìn về phía âm thanh, thậm chí suốt quá trình còn chưa đầy một giây đã rời mắt về, nhận bóng từ đồng đội mình chuyền sang.
Chàng trai mất hồn bởi ánh mắt đó, nở nụ cười hứng thú, cầm điện thoại mở camera hướng về người đang ở trong sân bóng…
“Không muốn đổi điện thoại thì cất vào.”
Động tác của chàng trai cứng đờ, quay đầu thấy người sau lưng thì sợ sệt khóa màn hình, gọi: “Đàn anh.”
Cảnh Hoan lại ném vào một quả, lúc đi ngang qua cậu, Lục Văn Hạo nói: “Fan bóng rổ trung thành của cậu lại đến nữa à?”
Ý cậu ta là chàng trai vừa huýt sáo ban nãy.
Nhắc đến cậu chàng này, Cảnh Hoan hơi phiền. Không biết cậu chàng này nghe từ đâu biết tính hướng của cậu, nói mình cũng là gay, bị người khác cô lập cũng do tính hướng nên muốn làm bạn với cậu.
Không phải Cảnh Hoan lạnh lùng, nhưng người nọ thật sự quá phiền phức, ngày nào cũng nhắn WeChat nói mấy câu mập mờ, có lần gặp nhau trong căn tin còn muốn choàng tay ôm eo cậu, Cảnh Hoan suýt đã động tay động chân ngay tại chỗ.
“Fan bóng rổ con khỉ.” Cảnh Hoan nói.
Lục Văn Hạo: “Hình như hồi nãy tôi thấy cậu ta cầm điện thoại chụp ảnh cậu.”
Cảnh Hoan nghe thế, thấp giọng mắng “Đm”, rồi ném bóng cho Lục Văn Hạo.
Lục Văn Hạo: “Làm gì đó?”
“Đánh người…”
Cảnh Hoan xụ mặt xoay người định tìm chàng trai kia tính sổ, nhưng lại thấy ghế đá trống trơn, chỉ còn mỗi Hướng Hoài Chi đứng cạnh đó, mỉm cười nhìn cậu.
Vẻ mặt Cảnh Hoan thay đổi ngay tắp lự.
Lục Văn Hạo giật nảy mình, bước lên kéo cậu: “Đừng mà, cậu muốn đánh cũng chờ ra khỏi trường rồi đánh, nhỡ bị xử lý kỷ luật thì sao… Cậu cười gì đó?”
Cảnh Hoan hắng giọng: “Không, các cậu chơi đi.”
“Đánh thật à?” Lục Văn Hạo nói, “Đi chung đi, cậu nhỏ con như vậy, nhỡ đánh không lại…”
“Đánh nhau con khỉ.” Cảnh Hoan nói, “Người nhà tới rồi, đi đây.”
Lục Văn Hạo nhìn theo tầm mắt cậu, cạn sạch lời.
Xùy, mình đúng là rảnh quá lo chuyện bao đồng.
Cậu vừa đi đến trước mặt, Hướng Hoài Chi đã đưa nước sang.
Cảnh Hoan tu ừng ực vài ngụm, khoan khoái rằng: “Anh đến hồi nào thế?”
“Vừa đến.” Hướng Hoài Chi đáp, “Lúc em nhảy lùi ném bóng.”
Cảnh Hoan ồ lên: “Thấy quả bóng ba điểm sau đó không? Bạn trai anh ngầu chứ?”
“Ngầu.”
Cảnh Hoan hài lòng lắm. Cậu vặn nắp, nhìn quanh.
Hướng Hoài Chi hỏi: “Tìm ai?”
“Không có gì.” Cảnh Hoan cầm khăn lau mồ hôi, nói ngắn gọn: “Có một tên ngu si.”
Hướng Hoài Chi lấy khăn trong tay cậu đi, Cảnh Hoan nói ngay: “Bẩn…”
“Quấy rầy em bao lâu rồi?” Hướng Hoài Chi lật ngược mặt khăn, nghiêng đầu lau cổ và gáy giúp cậu.
Cảnh Hoan sửng sốt: “Anh thấy cậu ta à?”
“Ừ.”
“Cũng không lâu lắm… Chừng một tuần. Hồi trước cậu ta kể mình thê thảm quá, em thấy đáng thương nên đồng ý thêm bạn.”
Hướng Hoài Chi lại ừ một tiếng, đặt khăn xuống: “Đi ăn cơm.”
Ăn xong cơm về nhà, Cảnh Hoan thấy ảnh phản chiếu của Hướng Hoài Chi qua cửa thang máy.
Hướng Hoài Chi cụp mắt, hai hàng mày nhíu chặt.
Bấy giờ Cảnh Hoan mới hiểu, cậu nghiêng đầu: “Anh ơi… anh sẽ không tức giận chứ?”
Cửa thang máy mở, Hướng Hoài Chi bước ra: “Ừ.”
Cảnh Hoan đứng im tại chỗ vài giây, vội đuổi theo.
“Không phải đâu, ban đầu em thật sự tưởng cậu ta chỉ muốn kết bạn với em.” Cảnh Hoan nói: “Sau đó cậu ta nói nhăng nói cuội gì em, em chặn cậu ta rồi, anh không tin cứ kiểm tra…”
Hướng Hoài Chi nhìn chiếc điện thoại cậu đưa cho mình xem, bật cười: “Anh không giận em.”
Cảnh Hoan chưa hiểu: “Vậy anh đang giận gì?”
Hướng Hoài Chi im lặng.
“Không biết.” Một lúc sau, anh thở dài, “Không muốn người khác thích em… Anh như vậy có nhỏ nhen quá không?”
Cảnh Hoan nhìn anh thật lâu.
Hướng Hoài Chi: “Sau này anh sẽ cố gắng…”
Chưa dứt lời, Cảnh Hoan đã choàng tay qua cổ anh, hôn một cái thật vang.
“Đúng là nhỏ nhen thật…” Cảnh Hoan đỏ mặt nhịn cười, “Em cũng không muốn người khác thích anh, nhìn anh lâu chút thôi cũng không vui. Chúng ta có qua có lại, không ai được nói ai cả.”
Tim Hướng Hoài Chi ngứa ngáy, muốn hôn lại cậu.
Vừa cúi đầu, chợt nghe tiếng mở cửa của nhà bên cạnh, động tác của họ khựng lại, lập tức xoay người mở cửa nhà mình.
Cảnh Hoan đổ đầy mồ hôi, mới vào nhà đã cởi đồ đi tắm.
Hướng Hoài Chi thay chiếc áo thun mỏng ngồi trước máy tính, hai acc treo trong Bồng Lai Tiên Cảnh cả buổi chiều, nhận được rất nhiều tin nhắn.
Anh vừa định xử lý đống tin nhắn này, điện thoại trên bàn chợt vang, màn hình cũng sáng theo.
[Vương Mẫu nương nương: Sau này đừng nói bậy nữa. Con chưa từng hẹn hò, làm sao biết mình không thích con gái?]
[Vương Mẫu nương nương: Hay con có người thích rồi?]
[Vương Mẫu nương nương: Con trai à?]
Hướng Hoài Chi sững ra vài giây, mới biết đây là điện thoại của Cảnh Hoan.
Tuy chỉ thấy câu trả lời từ mẹ Cảnh, nhưng anh cũng đoán được tin nhắn trước đó của cậu là gì.
Màn hình tối đi, Hướng Hoài Chi mở lên lại, yết hầu anh chuyển động lên xuống, đôi con ngươi sáng ngời.
Hướng Hoài Chi từng nói rằng, chuyện công khai và gặp mặt người nhà còn sớm lắm, không sốt ruột.
Thật ra nào có đơn giản như thế, thay vì chờ đến một ngày nào đó bị lộ, chi bằng cứ lên kế hoạch, chậm rãi thuyết phục dần.
Nên ngay vào ngày hôm sau, anh đã thử đề cập chuyện tính hướng của mình với mẹ.
Ban đầu Hướng Hoài Chi định giải quyết xong chuyện nhà mình đã, sau đó mới cùng Cảnh Hoan đối mặt sóng gió.
Nhưng giờ phút này anh chợt nhận ra, suy nghĩ của bạn trai cũng giống hệt mình.
Lúc Cảnh Hoan tắm xong, Hướng Hoài Chi đang ngồi trên ghế, tay cầm chuột mãi không nhúc nhích.
Cảnh Hoan lau tóc: “Anh làm gì thế…”
Hướng Hoài Chi ngước mắt, vươn tay về phía cậu: “Qua đây.”
Cảnh Hoan nhướng mày, đi đến bên cạnh anh.
Hướng Hoài Chi nói: “Ngồi xuống.”
Cảnh Hoan ngồi lên đùi Hướng Hoài Chi, hai người hôn nhau một lúc, cậu khó chịu ngước đầu thỏ thẻ: “Anh sao vậy… ghế sẽ không bị hỏng chứ?”
Những giọt nước từ ngọn tóc Cảnh Hoan nhỏ xuống thấm ướt vài chỗ trên áo thun Hướng Hoài Chi, Hướng Hoài Chi nâng tay vò tóc cậu.
“Không sao, thích em, muốn hôn em.”
Tim Cảnh Hoan như nổi trống, ngơ ngác rằng: “Ồ… Vậy anh cứ hôn đi.”
Sợ bị ngã xuống nên họ ôm rất sát, Cảnh Hoan ngoan ngoãn cúi đầu mặc anh hôn, tay Hướng Hoài Chi đã luồng vào vạt áo, xoa mơn trớn bờ lưng cậu.
Cuối cùng, cuộc điện thoại WeChat của Xuân Tiếu đã chấm dứt nụ hôn này.
Bấy giờ Cảnh Hoan mới nhớ họ có hẹn với bang đánh phó bản hai mươi người, không được hủy hẹn.
Hướng Hoài Chi vừa dọn vào nhà, hôm sau Cảnh Hoan đã mua cả bộ bàn ghế và máy tính mới, hai cái máy tính đặt sát nhau, nhưng không ảnh hưởng việc thao tác.
Cảnh Hoan vừa tắm ra đã bị hôn mụ mị đầu óc, đến khi Hướng Hoài Chi ngồi lại về chỗ mình, cậu mới chậm chạp nâng tay vuốt tóc.
Hướng Hoài Chi đăng nhập acc, hai người tổ đội đến chỗ sứ giả phó bản.
Anh liếc sang, thấy Cảnh Hoan đang lướt diễn đàn Cửu Hiệp.
Cảnh Hoan lăn chuột xuống, thầm thì: “Sao đám người này kỳ lạ thế nhỉ.”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Sao?”
“Hả? Không có gì, chỉ là…” Cảnh Hoan nhíu mày, “Trước đây người trong diễn đàn suốt ngày mắng em, nói em giả vờ õng ẹo, lẳng lơ, còn nói em không biết liêm sĩ.”
Cảnh Hoan ngập ngừng một lúc, “Nhưng từ sau hôm live stream thì không còn ai mắng em nữa.”
Đâu chỉ không mắng cậu.
Còn nói cậu đáng yêu, dũng cảm, dám theo đuổi tình yêu…
Thậm chí còn có người đăng bài phân tích việc gặp gỡ quen biết nhau giữa cậu và Hướng Hoài Chi, rồi cậu làm thế nào để theo đuổi Hướng Hoài Chi, Hướng Hoài Chi rung động từ bao giờ…
Bài viết đó tận mười hai trang!
Đám người này đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Đã thế cậu còn rảnh hơn, là người trong cuộc nhưng vẫn đọc hết bài phân tích không sót chữ nào, xong rồi còn tặng hết tiền diễn đàn của mình cho chủ thớt tên “asfnc123[1]”.
[1] Asfnc: viết tắt những âm đầu của tên Yêu Là Chia Cậu Ăn.
Cảnh Hoan tắt trang mạng, đang định tập trung đánh phó bản, lại nhác thấy một bài viết hot.
[Tâm Hướng Vãng Chi x Tiểu Điềm Cảnh (Đồng nhân) Chầm Chậm Thích Em by asfnc123]
“?”
Thấy cái tên quen thuộc, Cảnh Hoan không nhịn được rê chuột nhấp vào.
Đêm đó, như bao ngày khác, người chơi trong Cửu Hiệp vẫn làm nhiệm vụ, tiêu tiền, tán dốc, khoác lác trên các kênh trò chuyện.
Đến tận khi có một cái loa nhảy ra ở góc dưới màn hình.
[Loa Liên Server] Tâm Hướng Vãng Chi: Quấy rầy chút. Không biết người chơi nào đang viết truyện về tôi và bà xã tôi đăng lên diễn đàn, xin phép phát biểu, đăng bài và sáng tác là quyền tự do cá nhân, nhưng mong mọi người đừng bịa quá nhiều đoạn mập mờ của tôi và người chơi khác.
[Loa Liên Server] Tâm Hướng Vãng Chi: Em ấy mà giận khó dỗ lắm, hãy thông cảm cho tôi, cảm ơn.
~HẾT~
“Mấy đàn em năm nhất năm hai năng động thật.” Ra khỏi phòng học, lớp trưởng vươn vai, nói với những người bạn thân của mình, “Sao? Ra tiệm ăn nhé?”
“Được, đến tiệm Tứ Xuyên lần trước đi, đủ cay.”
“Nói trước đừng chuốc tôi đấy, tối nay tôi còn phải đánh phó bản lớn nữa.”
“Đm, làm như người khác không đánh phó bản vậy.”
Cửu Hiệp ra bản cập nhật sửa đổi mới, độ hot game tăng vọt, nhiều người chơi cũ lũ lượt quay về, bọn họ cũng đã hẹn sẽ đánh phó bản khai hoang ở server mới, còn lập hẳn một bang riêng.
Chờ họ nói xong, Hướng Hoài Chi mới rời mắt khỏi sân bóng rổ: “Các cậu đi đi, tôi không đi đâu.”
Lớp trưởng hỏi: “Tại sao?”
“Còn sao trăng gì.” Chàng trai bên cạnh cười, “Bạn trai người ta đang chờ ở nhà kia kìa.”
“Không có, em ấy đang chơi bóng.” Hướng Hoài Chi dừng bước trước cửa sân bóng, “Đi đây.”
Hướng Hoài Chi không giấu giếm chuyện mình hẹn hò, còn dẫn Cảnh Hoan ra cùng ăn bữa cơm với mọi người.
Thời đại ngày nay, đồng tính đã không còn hiếm gặp nữa. Ban đầu mọi người kinh ngạc đấy, sau đó là những lời chúc phúc gượng gạo, nhưng khi có chất cồn vào rồi thì bắt đầu hóng hớt đủ điều.
Cảnh Hoan vừa cười vừa trả lời, kể chuyện cũng duyên, mọi người nghe đến là vui vẻ.
Hướng Hoài Chi ngồi cạnh Cảnh Hoan, thi thoảng sẽ xen vào đôi ba câu, cuối cùng, anh bụm lại miệng ly của Cảnh Hoan, không cho cậu uống nữa.
“Ai mà ngờ…” Lớp trưởng dõi theo bóng lưng rời đi của Hướng Hoài Chi, cảm thán: “Nam thần trường chúng ta cũng có ngày rơi vào bể tình.”
Sân bóng đã bị ngồi đầy, Hướng Hoài Chi vào sâu bên trong nhất, lúc tìm được Cảnh Hoan cũng là khi cậu vừa hoàn thành động tác ném rổ. Áo chơi bóng phấp phới trong gió, lộ ra vòng eo thon thả trắng trẻo.
Quả bóng xoay một vòng trên vành rổ, rơi vào lưới.
Cảnh Hoan nhếch môi đắc chí, dùng mu bàn tay lau mồ hôi bên môi, đập tay với Cao Tự Tường rồi đi về vị trí phòng thủ của mình, cậu khom lưng, hai tay chống gối chờ đối phương giao bóng.
Đây là sân bóng có nhiều người xem nhất. Những chàng trai chơi mệt đều ngồi ở ghế đá bên cạnh hóng mát xem đấu bóng, Cảnh Hoan vừa ném vào, chàng trai đang ngồi vắt chéo chân ở ngoài cùng bên phải tức thì huýt sáo ngay.
Cảnh Hoan nhìn về phía âm thanh, thậm chí suốt quá trình còn chưa đầy một giây đã rời mắt về, nhận bóng từ đồng đội mình chuyền sang.
Chàng trai mất hồn bởi ánh mắt đó, nở nụ cười hứng thú, cầm điện thoại mở camera hướng về người đang ở trong sân bóng…
“Không muốn đổi điện thoại thì cất vào.”
Động tác của chàng trai cứng đờ, quay đầu thấy người sau lưng thì sợ sệt khóa màn hình, gọi: “Đàn anh.”
Cảnh Hoan lại ném vào một quả, lúc đi ngang qua cậu, Lục Văn Hạo nói: “Fan bóng rổ trung thành của cậu lại đến nữa à?”
Ý cậu ta là chàng trai vừa huýt sáo ban nãy.
Nhắc đến cậu chàng này, Cảnh Hoan hơi phiền. Không biết cậu chàng này nghe từ đâu biết tính hướng của cậu, nói mình cũng là gay, bị người khác cô lập cũng do tính hướng nên muốn làm bạn với cậu.
Không phải Cảnh Hoan lạnh lùng, nhưng người nọ thật sự quá phiền phức, ngày nào cũng nhắn WeChat nói mấy câu mập mờ, có lần gặp nhau trong căn tin còn muốn choàng tay ôm eo cậu, Cảnh Hoan suýt đã động tay động chân ngay tại chỗ.
“Fan bóng rổ con khỉ.” Cảnh Hoan nói.
Lục Văn Hạo: “Hình như hồi nãy tôi thấy cậu ta cầm điện thoại chụp ảnh cậu.”
Cảnh Hoan nghe thế, thấp giọng mắng “Đm”, rồi ném bóng cho Lục Văn Hạo.
Lục Văn Hạo: “Làm gì đó?”
“Đánh người…”
Cảnh Hoan xụ mặt xoay người định tìm chàng trai kia tính sổ, nhưng lại thấy ghế đá trống trơn, chỉ còn mỗi Hướng Hoài Chi đứng cạnh đó, mỉm cười nhìn cậu.
Vẻ mặt Cảnh Hoan thay đổi ngay tắp lự.
Lục Văn Hạo giật nảy mình, bước lên kéo cậu: “Đừng mà, cậu muốn đánh cũng chờ ra khỏi trường rồi đánh, nhỡ bị xử lý kỷ luật thì sao… Cậu cười gì đó?”
Cảnh Hoan hắng giọng: “Không, các cậu chơi đi.”
“Đánh thật à?” Lục Văn Hạo nói, “Đi chung đi, cậu nhỏ con như vậy, nhỡ đánh không lại…”
“Đánh nhau con khỉ.” Cảnh Hoan nói, “Người nhà tới rồi, đi đây.”
Lục Văn Hạo nhìn theo tầm mắt cậu, cạn sạch lời.
Xùy, mình đúng là rảnh quá lo chuyện bao đồng.
Cậu vừa đi đến trước mặt, Hướng Hoài Chi đã đưa nước sang.
Cảnh Hoan tu ừng ực vài ngụm, khoan khoái rằng: “Anh đến hồi nào thế?”
“Vừa đến.” Hướng Hoài Chi đáp, “Lúc em nhảy lùi ném bóng.”
Cảnh Hoan ồ lên: “Thấy quả bóng ba điểm sau đó không? Bạn trai anh ngầu chứ?”
“Ngầu.”
Cảnh Hoan hài lòng lắm. Cậu vặn nắp, nhìn quanh.
Hướng Hoài Chi hỏi: “Tìm ai?”
“Không có gì.” Cảnh Hoan cầm khăn lau mồ hôi, nói ngắn gọn: “Có một tên ngu si.”
Hướng Hoài Chi lấy khăn trong tay cậu đi, Cảnh Hoan nói ngay: “Bẩn…”
“Quấy rầy em bao lâu rồi?” Hướng Hoài Chi lật ngược mặt khăn, nghiêng đầu lau cổ và gáy giúp cậu.
Cảnh Hoan sửng sốt: “Anh thấy cậu ta à?”
“Ừ.”
“Cũng không lâu lắm… Chừng một tuần. Hồi trước cậu ta kể mình thê thảm quá, em thấy đáng thương nên đồng ý thêm bạn.”
Hướng Hoài Chi lại ừ một tiếng, đặt khăn xuống: “Đi ăn cơm.”
Ăn xong cơm về nhà, Cảnh Hoan thấy ảnh phản chiếu của Hướng Hoài Chi qua cửa thang máy.
Hướng Hoài Chi cụp mắt, hai hàng mày nhíu chặt.
Bấy giờ Cảnh Hoan mới hiểu, cậu nghiêng đầu: “Anh ơi… anh sẽ không tức giận chứ?”
Cửa thang máy mở, Hướng Hoài Chi bước ra: “Ừ.”
Cảnh Hoan đứng im tại chỗ vài giây, vội đuổi theo.
“Không phải đâu, ban đầu em thật sự tưởng cậu ta chỉ muốn kết bạn với em.” Cảnh Hoan nói: “Sau đó cậu ta nói nhăng nói cuội gì em, em chặn cậu ta rồi, anh không tin cứ kiểm tra…”
Hướng Hoài Chi nhìn chiếc điện thoại cậu đưa cho mình xem, bật cười: “Anh không giận em.”
Cảnh Hoan chưa hiểu: “Vậy anh đang giận gì?”
Hướng Hoài Chi im lặng.
“Không biết.” Một lúc sau, anh thở dài, “Không muốn người khác thích em… Anh như vậy có nhỏ nhen quá không?”
Cảnh Hoan nhìn anh thật lâu.
Hướng Hoài Chi: “Sau này anh sẽ cố gắng…”
Chưa dứt lời, Cảnh Hoan đã choàng tay qua cổ anh, hôn một cái thật vang.
“Đúng là nhỏ nhen thật…” Cảnh Hoan đỏ mặt nhịn cười, “Em cũng không muốn người khác thích anh, nhìn anh lâu chút thôi cũng không vui. Chúng ta có qua có lại, không ai được nói ai cả.”
Tim Hướng Hoài Chi ngứa ngáy, muốn hôn lại cậu.
Vừa cúi đầu, chợt nghe tiếng mở cửa của nhà bên cạnh, động tác của họ khựng lại, lập tức xoay người mở cửa nhà mình.
Cảnh Hoan đổ đầy mồ hôi, mới vào nhà đã cởi đồ đi tắm.
Hướng Hoài Chi thay chiếc áo thun mỏng ngồi trước máy tính, hai acc treo trong Bồng Lai Tiên Cảnh cả buổi chiều, nhận được rất nhiều tin nhắn.
Anh vừa định xử lý đống tin nhắn này, điện thoại trên bàn chợt vang, màn hình cũng sáng theo.
[Vương Mẫu nương nương: Sau này đừng nói bậy nữa. Con chưa từng hẹn hò, làm sao biết mình không thích con gái?]
[Vương Mẫu nương nương: Hay con có người thích rồi?]
[Vương Mẫu nương nương: Con trai à?]
Hướng Hoài Chi sững ra vài giây, mới biết đây là điện thoại của Cảnh Hoan.
Tuy chỉ thấy câu trả lời từ mẹ Cảnh, nhưng anh cũng đoán được tin nhắn trước đó của cậu là gì.
Màn hình tối đi, Hướng Hoài Chi mở lên lại, yết hầu anh chuyển động lên xuống, đôi con ngươi sáng ngời.
Hướng Hoài Chi từng nói rằng, chuyện công khai và gặp mặt người nhà còn sớm lắm, không sốt ruột.
Thật ra nào có đơn giản như thế, thay vì chờ đến một ngày nào đó bị lộ, chi bằng cứ lên kế hoạch, chậm rãi thuyết phục dần.
Nên ngay vào ngày hôm sau, anh đã thử đề cập chuyện tính hướng của mình với mẹ.
Ban đầu Hướng Hoài Chi định giải quyết xong chuyện nhà mình đã, sau đó mới cùng Cảnh Hoan đối mặt sóng gió.
Nhưng giờ phút này anh chợt nhận ra, suy nghĩ của bạn trai cũng giống hệt mình.
Lúc Cảnh Hoan tắm xong, Hướng Hoài Chi đang ngồi trên ghế, tay cầm chuột mãi không nhúc nhích.
Cảnh Hoan lau tóc: “Anh làm gì thế…”
Hướng Hoài Chi ngước mắt, vươn tay về phía cậu: “Qua đây.”
Cảnh Hoan nhướng mày, đi đến bên cạnh anh.
Hướng Hoài Chi nói: “Ngồi xuống.”
Cảnh Hoan ngồi lên đùi Hướng Hoài Chi, hai người hôn nhau một lúc, cậu khó chịu ngước đầu thỏ thẻ: “Anh sao vậy… ghế sẽ không bị hỏng chứ?”
Những giọt nước từ ngọn tóc Cảnh Hoan nhỏ xuống thấm ướt vài chỗ trên áo thun Hướng Hoài Chi, Hướng Hoài Chi nâng tay vò tóc cậu.
“Không sao, thích em, muốn hôn em.”
Tim Cảnh Hoan như nổi trống, ngơ ngác rằng: “Ồ… Vậy anh cứ hôn đi.”
Sợ bị ngã xuống nên họ ôm rất sát, Cảnh Hoan ngoan ngoãn cúi đầu mặc anh hôn, tay Hướng Hoài Chi đã luồng vào vạt áo, xoa mơn trớn bờ lưng cậu.
Cuối cùng, cuộc điện thoại WeChat của Xuân Tiếu đã chấm dứt nụ hôn này.
Bấy giờ Cảnh Hoan mới nhớ họ có hẹn với bang đánh phó bản hai mươi người, không được hủy hẹn.
Hướng Hoài Chi vừa dọn vào nhà, hôm sau Cảnh Hoan đã mua cả bộ bàn ghế và máy tính mới, hai cái máy tính đặt sát nhau, nhưng không ảnh hưởng việc thao tác.
Cảnh Hoan vừa tắm ra đã bị hôn mụ mị đầu óc, đến khi Hướng Hoài Chi ngồi lại về chỗ mình, cậu mới chậm chạp nâng tay vuốt tóc.
Hướng Hoài Chi đăng nhập acc, hai người tổ đội đến chỗ sứ giả phó bản.
Anh liếc sang, thấy Cảnh Hoan đang lướt diễn đàn Cửu Hiệp.
Cảnh Hoan lăn chuột xuống, thầm thì: “Sao đám người này kỳ lạ thế nhỉ.”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Sao?”
“Hả? Không có gì, chỉ là…” Cảnh Hoan nhíu mày, “Trước đây người trong diễn đàn suốt ngày mắng em, nói em giả vờ õng ẹo, lẳng lơ, còn nói em không biết liêm sĩ.”
Cảnh Hoan ngập ngừng một lúc, “Nhưng từ sau hôm live stream thì không còn ai mắng em nữa.”
Đâu chỉ không mắng cậu.
Còn nói cậu đáng yêu, dũng cảm, dám theo đuổi tình yêu…
Thậm chí còn có người đăng bài phân tích việc gặp gỡ quen biết nhau giữa cậu và Hướng Hoài Chi, rồi cậu làm thế nào để theo đuổi Hướng Hoài Chi, Hướng Hoài Chi rung động từ bao giờ…
Bài viết đó tận mười hai trang!
Đám người này đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
Đã thế cậu còn rảnh hơn, là người trong cuộc nhưng vẫn đọc hết bài phân tích không sót chữ nào, xong rồi còn tặng hết tiền diễn đàn của mình cho chủ thớt tên “asfnc123[1]”.
[1] Asfnc: viết tắt những âm đầu của tên Yêu Là Chia Cậu Ăn.
Cảnh Hoan tắt trang mạng, đang định tập trung đánh phó bản, lại nhác thấy một bài viết hot.
[Tâm Hướng Vãng Chi x Tiểu Điềm Cảnh (Đồng nhân) Chầm Chậm Thích Em by asfnc123]
“?”
Thấy cái tên quen thuộc, Cảnh Hoan không nhịn được rê chuột nhấp vào.
Đêm đó, như bao ngày khác, người chơi trong Cửu Hiệp vẫn làm nhiệm vụ, tiêu tiền, tán dốc, khoác lác trên các kênh trò chuyện.
Đến tận khi có một cái loa nhảy ra ở góc dưới màn hình.
[Loa Liên Server] Tâm Hướng Vãng Chi: Quấy rầy chút. Không biết người chơi nào đang viết truyện về tôi và bà xã tôi đăng lên diễn đàn, xin phép phát biểu, đăng bài và sáng tác là quyền tự do cá nhân, nhưng mong mọi người đừng bịa quá nhiều đoạn mập mờ của tôi và người chơi khác.
[Loa Liên Server] Tâm Hướng Vãng Chi: Em ấy mà giận khó dỗ lắm, hãy thông cảm cho tôi, cảm ơn.
~HẾT~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất