Chương 89: Cậu nhầm người rồi phải không???
Cảnh Hoan giả vờ bình tĩnh, sống lưng thẳng tắp, hỏi: “Giết thật sao?”
“Ừ.” Hướng Hoài Chi lau tóc, nói.
Tiểu Điềm Quả là acc clone, không có sức sát thương, dù người mới chơi cầm acc Tâm Hướng Vãng Chi cũng có thể tung hai chiêu giết người trong nháy mắt.
Cảnh Hoan thao tác thong thả, đánh hết bốn chiêu mà vẫn chưa hạ gục được người ta.
Bây giờ trong đầu cậu cứ quanh đi quẩn lại một câu.
Hướng Hoài Chi là gay sao?
Dù có chậm hiểu về phương diện này đến mấy cũng thấy ngờ ngợ.
Khoan nhắc những chuyện khác, đâu có thằng con trai nào lại tự nhận mình là “ông xã” của một thằng con trai khác chứ?
Đồng thời, cậu cũng không hiểu bản thân mình.
Nói thật, nếu Lục Văn Hạo mà thốt ra hai từ ông xã trước mặt cậu, cậu sẽ dùng một cú đấm tiễn Lục Văn Hạo về quê nghỉ dưỡng luôn.
Tiểu Điềm Quả thấy Cảnh Hoan mãi mà không giết mình thì mừng húm, tưởng Tâm Hướng Vãng Chi bật cừu sát với mình là một sự đáp lại trong thầm lặng.
[Cận] Tiểu Điềm Quả: Anh ơi, tâm trạng anh không vui sao? Em có thể trò chuyện với anh.
“Dùng Trảm Sát.” Hướng Hoài Chi thấy cậu lề mề cả buổi không kết thúc chiến đấu, nhướng mày nói, “Lần trước đánh Đấu Trường tốt lắm mà.”
Hướng Hoài Chi vừa dứt lời, Cảnh Hoan đã vung đao, tiễn Tiểu Điềm Quả về nơi hồi sinh.
“Em không quen dùng chuột này lắm.” Cảnh Hoan hắng giọng.
Cảnh Hoan hơi hoảng hốt.
Cậu nên nhận ra từ sớm mới phải, tại sao nơi gặp mặt của hai thằng con trai lại là ở phòng ký túc xá chứ??
Đang nghĩ ngợi lung tung, vô thức ngước mắt nhìn.
Hướng Hoài Chi dùng ga giường màu xám, được trải rất dày, phần rìa cũng vuông vắn gọn gàng, nhìn vào là biết rất ấm áp.
Vài giây sau, Cảnh Hoan giật mình hoàn hồn.
Đệt.
Ông đây nhìn giường người ta làm gì!
Nghĩ bậy bạ con khỉ, đàn ông đàn ang chẳng lẽ còn có vụ bị hiếp sao?!
Hướng Hoài Chi không biết suy nghĩ trong đầu cậu, anh nhìn chăm chú vành tai đỏ lựng của Cảnh Hoan, hơi buồn cười.
“Em ngồi đi, anh sấy tóc.” Anh nói.
Cảnh Hoan mừng rỡ, gật đầu bảo: “Sấy khô chút nhé, trời lạnh dễ bị cảm.”
Ổ điện ở bên dưới máy điều hòa, cách giường của Hướng Hoài Chi một khoảng, Hướng Hoài Chi vừa đi ra xa một chút, Cảnh Hoan đã thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nghi ngờ sớm muộn gì mình cũng chết vì nghẹn.
Hai vai Cảnh Hoan thả lỏng, tiếp tục vùi đầu làm nhiệm vụ ngày, giữa đường, cậu mở danh sách bạn bè ra theo thói quen, thường thì lúc làm nhiệm vụ ngày, cậu đều sẽ xem Tâm Hướng Vãng Chi đang làm gì.
Sau khi nhìn thấy danh sách bạn bè xa lạ, cậu mới sực nhớ đây không phải acc mình.
Cậu nhìn cách chia danh sách bạn bè của Hướng Hoài Chi.
Có hai nhóm, một nhóm là mặc định của hệ thống, tên “Bạn bè”, một nhóm riêng khác tên “Ừm”, bên trong chỉ có một người.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cảnh Hoan mở nhóm “Ừm” ra.
Cái tên Tiểu Điềm Cảnh lẳng lặng nằm đó.
Cậu lia mắt nhìn xuống, thấy chữ ký cá nhân mà mình đã viết từ đời nảo đời nào chẳng nhớ: [Bé người hầu của anh thân yêu ^▽^].
Bản thân không thấy nên không có cảm giác gì, bây giờ chữ ký đập vào mắt sao mà õng ẹo quá.
Cảnh Hoan nổi cả da gà bởi bản thân của quá khứ, vội thu nhỏ nhóm lại, nghĩ bụng về sẽ đổi chữ ký ngay và luôn.
Đổi thành dấu chấm như Hướng Hoài Chi vậy, trông ngầu biết mấy.
Nghĩ thế, cậu vô thức mở chữ ký cá nhân của Hướng Hoài Chi ra xem.
[Vui vẻ là được.]
“…”
Sấy tóc xong, Hướng Hoài Chi cất máy sấy tóc đi, lúc quay trở lại thì thấy Cảnh Hoan treo nhân vật ở thành chính, còn cậu thì ngồi dựa hẳn vào ghế, hai bàn tay nắm lại với nhau.
“Làm xong rồi à?” Hướng Hoài Chi hỏi.
Cảnh Hoan đáp “Vâng”: “Chỉ làm nhiệm vụ ngày thôi, hồi nãy có người rủ anh đánh bí cảnh, em không trả lời… anh tự trả lời nhé.”
“Vậy không cần trả lời.” Hướng Hoài Chi tiện tay kéo ghế của Lộ Hàng sang ngồi cạnh Cảnh Hoan.
Đm.
Cảnh Hoan cố gắng kiểm soát vẻ mặt, nhủ đi nhủ lại trong lòng.
“Vui vẻ là được” là một câu cửa miệng của nhiều người.
Không liên quan gì tới ý nghĩa cái tên cậu từng nói với anh trong quán thịt nướng hôm ấy đâu.
Đừng có tưởng bở!
Hai chàng trai im lặng ngồi, bầu không khí dần trở nên gượng gạo, Cảnh Hoan đang định lên tiếng, điện thoại của Hướng Hoài Chi đã phá tan sự yên ắng này.
Hướng Hoài Chi nhìn thoáng qua, là cuộc gọi WeChat của Xuân Tiếu.
Sau khi nhận điện thoại, anh trực tiếp mở loa ngoài, giọng của Xuân Tiếu vang lên.
“Hướng thần.” Xuân Tiếu hỏi, “Cậu và Tiểu Điềm Cảnh không đến thật à?”
Cảnh Hoan sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hướng Hoài Chi.
“Ừ.” Hướng Hoài Chi bảo, “Em ấy không mang máy tính.”
Xuân Tiếu sửng sốt: “Không mang máy tính… là sao? Cô ấy đang ở ngoài?”
“Ở bên cạnh tôi.” Hướng Hoài Chi đáp.
Xuân Tiếu: “…”
Cảnh Hoan: “…”
“Cuối tuần đi, xin lỗi, tôi sẽ ra tiền sửa trang bị cho mọi người.” Hướng Hoài Chi nói.
“Không sao, mai bà xã tôi cũng thi, vừa hay có thêm thời gian ôn tập.” Xuân Tiếu lặng đi một lúc, uyển chuyển rằng: “Vậy tôi không quấy rầy các cậu nữa.”
Cúp máy, Cảnh Hoan hỏi một cách vừa lúng túng vừa hoang mang: “Các anh hẹn đánh phó bản với nhau à?”
“Không, em đang có thai, sao đánh được?” Hướng Hoài Chi nói, “Hẹn đánh Chiến Yêu Khí.”
Chiến Yêu Khí cũng là một hình thức chiến đấu quy mô lớn, nhưng vì nó ra sau nên chưa được hệ thống quy vào mục “vận động ảnh hưởng thai nhi”.
Cảnh Hoan ấp úng: “Ồ, em còn tưởng…”
Thì ra muốn hẹn cậu đánh phó bản.
Thảo nào lúc mới vào phòng, Hướng Hoài Chi đã nhìn tay cậu, chắc xem thử có máy tính không.
Đệt.
Ban nãy cậu nghĩ vớ vẩn gì vậy.
“Tưởng sao,” Hướng Hoài Chi đang gõ chữ giải thích cho các thành viên trong bang mà mình đã hẹn trước đó, bấy giờ ngước mắt lên, cười hỏi, “tưởng anh gọi em đến để giúp anh làm nhiệm vụ ngày?”
Cảnh Hoan đáp qua loa: “Ừm.”
“Không sai khiến em như vậy.”
Nói xong, Hướng Hoài Chi đặt điện thoại lên bàn. Bất cẩn đụng trúng cây bút ở góc bàn khiến nó lăn một cái rơi thẳng xuống đất, ngòi bút chạm trúng mặt đất rồi văng thẳng lên giày Cảnh Hoan.
Nỗi băn khoăn của Cảnh Hoan vơi đi một nửa, cậu nhẹ nhõm hơn nhiều. Bèn khom lưng trước Hướng Hoài Chi: “Để em nhặt.”
Cậu kẹp cây viết bằng hai ngón tay, vừa định nhổm dậy lại nghe thấy tiếng vật thể khác rơi xuống đất, còn trong trẻo hơn tiếng ban nãy.
Cảnh Hoan quay đầu, một thỏi son dưỡng môi màu đỏ trắng lẳng lặng nằm bên kia, là vật trong túi cậu.
Tim Cảnh Hoan hẫng đi một nhịp, cậu lập tức vươn tay muốn nhặt, tiếc là chưa kịp chạm, thứ ấy đã bị người kia nhặt lên trước.
Hướng Hoài Chi cầm thỏi son, cụp mắt nhìn vỏ son, trầm giọng đọc: “Dưỡng âm môi… hương dâu.”
Cảnh Hoan lại sượng cứng người.
Cậu ngẩng đầu, mắt chớp lia lịa vì chột dạ. Cậu nhoẻn miệng cười: “Nếu em nói là Lục Văn Hạo nhét vào túi em, anh có tin không?”
Nụ cười của Hướng Hoài Chi rất khẽ: “Tin.”
Cảnh Hoan vươn tay lấy son về, nhưng Hướng Hoài Chi rụt lại, nắm chặt thỏi son trong lòng bàn tay.
Hướng Hoài Chi hỏi: “Vậy em thoa chưa?”
Cảnh Hoan: “…”
Hướng Hoài Chi không nhìn cậu.
Hướng Hoài Chi đang nhìn môi cậu.
Bầu không khí mất tự nhiên khó khăn lắm mới hết bấy giờ lại bao trùm, cậu vô thức muốn mím môi lại, nhưng cảm thấy làm vậy như đang cố ý.
Thế là cười gượng: “Dù sao cũng là tặng, không cần thì phí.”
Hướng Hoài Chi không trả lời, chỉ nhìn cậu, đôi con ngươi nâu sẫm như có ma thuật, dễ dàng khiến nhịp tim người nhìn phải nổi trống.
Cảnh Hoan hơi bàng hoàng.
Do cậu nghĩ nhiều à, sao cứ cảm thấy… Hướng Hoài Chi đang muốn hôn mình.
Không được.
Đây thể ậm ừ làm chuyện này được nữa.
Cảnh Hoan nghĩ đến hàng trăm cách, khẽ siết chặt nắm đấm.
Đúng là cậu hổ thẹn, nhưng đâu thể cứ buông xuôi làm những chuyện này với Hướng Hoài Chi chỉ vì hổ thẹn.
Nếu Hướng Hoài Chi thật sự hôn cậu, cậu sẽ…
Cậu sẽ đánh anh ấy.
Đánh lên vai vậy, chắc vai sẽ không đau lắm.
Chuỗi tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Hướng Hoài Chi khẽ nhíu mày, sau đó buông lỏng tay, thỏi son được anh đặt lên bàn vang lên tiếng “cạch”.
Cảnh Hoan cảm thấy thứ mà Hướng Hoài Chi đang đặt xuống không phải thỏi son, mà là trái tim của cậu.
Lộ Hàng chờ bên ngoài một lúc, nâng tay định gõ tiếp thì cửa mở.
Anh ta cười, vừa định nói, chợt phát hiện ánh mắt của bạn cùng phòng thân thương mình hiện giờ trông không được thân thiện cho lắm.
Hướng Hoài Chi chắn cửa, hỏi: “Chẳng phải bảo đi KTV à?”
“…” Lộ Hàng đáp, “Nghe nói không có em gái nào nên không muốn đi, hát với nguyên đám con trai chán phèo. Tất nhiên chủ yếu là muốn về chơi với cậu.”
Hướng Hoài Chi trầm ngâm vài giây, mới kéo rộng cửa cho anh ta vào.
Lộ Hàng nghệch mặt ra.
Sao anh ta có cảm giác mình mà trả lời không hay là không được bước vào cửa phòng nhỉ?
Đẩy cửa vào, thấy có thêm một người bên trong, Lộ Hàng sửng sốt.
“Cảnh Hoan?” Nhìn rõ người ngồi trên ghế, anh ta hỏi: “Sao cậu ở đây?”
“Tôi,” Cảnh Hoan giật mình, buột miệng, “đến làm nhiệm vụ ngày cho anh tôi.”
Lộ Hàng: “…”
Hướng Hoài Chi vẫn điềm tĩnh: “Ừ.”
“Ủa cậu không chơi Cửu Hiệp mà?” Lộ Hàng cởi áo khoác ra.
Cảnh Hoan bất giác nhìn người bên cạnh.
Hướng Hoài Chi nói: “Chỉ không chơi thôi, chưa quên thao tác.”
“Cậu cũng hay ghê, đòi cậu ấy từ chỗ khác sang tận đây để làm nhiệm vụ ngày cho cậu?” Lộ Hàng nói.
“Không phải, hôm nay tôi về ký túc xá ăn lẩu, nhân tiện ghé thôi.” Cảnh Hoan tranh thủ đứng dậy, “Cũng mới làm xong, tôi về trước đây, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa.”
“Đừng đừng.” Lộ Hàng vội giữ cậu lại, cười hể hả: “Cũng đến đây rồi, nhân tiện làm giúp tôi luôn nhé?”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Cậu không có tay à?”
“Thì cậu cũng nhờ Cảnh Hoan làm giúp cậu đấy thôi? Đừng tiêu chuẩn kép chứ.” Lộ Hàng nói, “Được không Hoan Hoan, tay tôi cóng chết mất, không muốn cởi găng tay luôn.”
Đã đang ở đây, tất nhiên Cảnh Hoan không thấy hề hấn gì.
Lúc cậu làm nhiệm vụ, Lộ Hàng ngồi dựa vào bàn, quay lưng về phía cậu uống sữa chua.
“Hoan Hoan, cậu tốt bụng thật đấy.” Lộ Hàng nói, “Đúng rồi, có thích món quà tôi tặng không?”
Cảnh Hoan đáp: “Thích lắm.”
“Tốt hơn nhiều quà của Hướng Hướng tặng nhỉ?” Lộ Hàng hỏi tiếp.
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan: “Đều tốt, tôi rất thích.”
Cậu thao tác Thuật Sĩ về phái, tin nhắn bạn bè chợt nhấp nháy.
Cậu vô thức mở ra xem.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: ?
[Bạn Bè] Lộ Điều Điều: …
Đm.
Em không phải chính chủ!
Anh đừng gửi tin nhắn riêng cho em!
Hướng Hoài Chi ngồi với tư tế thả lỏng, tiếng gõ bàn phím lọt cả vào tai Cảnh Hoan một cách rõ ràng.
Tim Cảnh Hoan cứ đập dồn dập mãi, không biết Hướng Hoài Chi còn muốn gửi gì cho cậu nữa chứ, còn sợ Lộ Hàng đột nhiên quay đầu đọc tin nhắn của họ.
May mà đến tận khi cậu làm xong nhiệm vụ, Lộ Hàng vẫn không quay đầu lại.
Hướng Hoài Chi không gửi tin nhắn sang nữa.
“Làm xong rồi.” Cảnh Hoan xóa hết lịch sử chat, đứng dậy thở phào: “Tôi về đây.”
“Vất vả rồi.” Lộ Hàng đấm nhẹ vài cái lên vai cậu, “Lần sau anh mời cậu ăn tiệm đồ Nhật siêu đắt trong thành phố nhé.”
Cảnh Hoan cười: “Được.”
“Đúng rồi, bọn lớp trưởng nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến cậu, nói lần trước không cố ý chuốc say cậu đâu.” Lộ Hàng rằng.
Cảnh Hoan lắc đầu: “Không sao, tôi cũng không uống nhiều.”
“Hôm nay họ còn đang bàn là Giáng sinh cùng vào thành phố chơi, nhờ tôi rủ cậu theo.” Lộ Hàng vứt hộp sữa chua, hỏi cậu, “Thấy sao? Có hứng thú không? Đến là được, không cần trả tiền.”
Cảnh Hoan mỉm cười, vừa định đồng ý thì một cái khoăn choàng đã quấn quanh cổ cậu.
Hướng Hoài Chi nói: “Không về nữa là đóng cổng sau đấy.”
Lộ Hàng nhìn khăn choàng, ngơ ngác: “Cái này… không phải quà cậu tặng cho Hoan Hoan à, sao lại ở chỗ cậu?”
Hướng Hoài Chi không trả lời anh ta, chỉ hỏi người bên cạnh: “Đi nhé.”
Chiếc khăn choàng chuyển đi chuyển lại rồi về với mình, thậm chí Cảnh Hoan cảm giác bên trên còn vương mùi hương của Hướng Hoài Chi, nhưng cụ thể là mùi gì thì cậu không nhận ra, tóm lại là thơm.
Cảnh Hoan nhanh tay buộc lại: “Vậy em đi đây.”
Nào ngờ cũng thấy Hướng Hoài Chi mặc áo khoác vào.
“Anh đưa em xuống.”
Hai người ra cửa phòng, Lộ Hàng quay lại chỗ của mình, hớn hở lẩm bẩm: “Hai đứa con trai mà còn tiễn qua tiễn lại, lạ đời ghê.”
*
Cảnh Hoan đút hai tay vào túi, vừa ra khỏi ký túc xá đã hít được luồng không khí trong lành, cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.
“Đừng tiễn nữa.” Cảnh Hoan tưởng anh sợ ký túc xá đóng cửa rồi, quản lý không cho mình ra, bèn mỉm cười nói, “Em quen với quản lý ký túc xá, dì ấy không tịch thu bốn cái ổ cắm của em, hồi em dọn đi còn tặng dì một cái nữa đó, chắc chắn dì vẫn còn nhớ mặt em.”
Hướng Hoài Chi không lo cậu không ra được ký túc xá.
Trên cầu thang, Cảnh Hoan đi phía trước, đang nghĩ lát nữa có cần mua chút thức ăn khuya về hay không.
“Cảnh Hoan.” Bước đến góc rẽ, Hướng Hoài Chi gọi một tiếng.
Cảnh Hoan đang đi sát tường, nghe tiếng bèn quay đầu thì bị người nọ kéo nhẹ.
Gặp bất ngờ, lưng cậu va hẳn lên bức tường phía sau.
Hướng Hoài Chi khom lưng hôn lên.
Cảnh Hoan ngơ ngác, phản ứng đầu tiên trong đầu là: lành lạnh.
Hướng Hoài Chi sao thế này, cả môi và ngón tay luôn lành lạnh, có phải thận yếu…
Suy nghĩ không biết từ đâu nhảy ra đã biến cmn mất sau khi Hướng Hoài Chi cắn nhẹ lên cậu.
Lần này không chỉ còn là sự đụng chạm khẽ khàng nữa.
Một tay Hướng Hoài Chi chống bên cạnh cậu như sợ cậu ngã xuống cầu thang, tay còn lại túm chặt vạt áo cậu, hôn lung tung, dịu dàng và nồng nhiệt.
Cảnh Hoan siết chặt nắm tay.
Nắm tay cậu đặt trên ngực Hướng Hoài Chi, vừa định huơ lên thì nghe thấy vài tiếng bước chân vọng lên từ dưới lầu.
Tim Cảnh Hoan sắp nổ tung mất thôi, bỗng chốc không dám ra sức.
“Cậu cũng ra đây đổ rác à?” Không ngờ lại là giọng của Lục Văn Hạo.
Thùng rác to ở mỗi tầng trong ký túc xá đều được đặt ở góc cầu thang.
“Nói nhảm, không thì tôi đến đây ngủ hay sao?”
Lục Văn Hạo phì cười: “Đánh bài không?”
“Không, hết tiền rồi, Giáng sinh còn phải mua quà cho bạn gái.”
“Dở thế, không định thắng thêm tiền mua đồ tốt hơn cho bạn gái à?”
Tiếng bước chân nhỏ dần, Cảnh Hoan cảm thấy mình suýt đã nghẹn chết ở cầu thang.
Cậu siết chặt tay.
Mẹ nó, nhỡ ban nãy bị Lục Văn Hạo phát hiện…
Cậu sẽ giết Lục Văn Hạo diệt khẩu.
Trong bóng tối, Hướng Hoài Chi đứng dậy, nhẹ giọng tỉ tê: “Lộ Hàng tặng em cái gì?”
Đệt.
Bây giờ mà nói chuyện này á?
Anh cmn không xin lỗi em à???
Nắm tay đang đặt trên người Hướng Hoài Chi của Cảnh Hoan dần ra sức: “Không biết, em chưa mở ra xem.”
Hướng Hoài Chi thấy đau, nhưng chẳng những không lùi mà còn cười.
Trước đây anh chưa từng yêu đương hẹn hò với ai, cũng chưa từng thích ai, đến tận bây giờ mới hiểu cảm giác yêu đương hẹn hò là như thế nào.
Tóm lại là… không biết làm gì khi ở riêng với nhau cho lắm.
“Xin lỗi.” Hướng Hoài Chi nói, “Hôn làm em đau.”
Cảnh Hoan ra khỏi trường, gió lạnh thổi thẳng vào đầu cậu tận mấy phút mà vẫn chẳng tài nào khiến nó tỉnh táo nổi.
Điện thoại rung mạnh, Cảnh Hoan lấy ra xem.
Lục Văn Hạo: (ảnh)
Lục Văn Hạo: Hoan Hoan cậu ở dưới lầu làm gì vậy?
Trong ảnh là bóng lưng của cậu, Cảnh Hoan quay lại nhìn, bấy giờ Lục Văn Hạo đang đứng bên cửa sổ vẫy tay với cậu, nụ cười tươi tắn.
Cảnh Hoan nhìn cậu ta vài giây, chậm chạp giơ tay lên làm động tác không thân thiện cho lắm, sau đó ngoảnh đầu bỏ đi trước ánh mắt hoang mang và vô tội của Lục Văn Hạo.
Nhìn thấy Lục Văn Hạo là cậu lại nhớ đến chuyện ở cầu thang ban nãy, xúc động muốn đánh người lại tăng vùn vụt.
Mẹ nó.
Hướng Hoài Chi xin lỗi sớm đấy.
Không là nắm đấm của cậu sẽ không khựng lại đâu.
Cảnh Hoan đi một mạch về nhà, thấy hai người đứng ở gần tòa nhà.
Là một đôi nam nữ đang hôn nhau, hôn một cách vụng về cứ như hai con gà đang mổ nhẹ vào nhau vậy, còn chẳng thèm nghiêng đầu đổi góc độ.
“…”
Hướng Hoài Chi chắc chắn là gay!!!
Không thì so lại vừa hôn vừa mút vừa liếm một thằng con trai chứ.
Người dị tính cũng cmn không rành bằng anh!!!
Đến tận khi ngủ Cảnh Hoan vẫn còn nghĩ đến chuyện ở cầu thang, ban đầu thì đắn đo xem nên làm thế nào nói rõ với Hướng Hoài Chi để bù đắp bằng cái mạng chứ không phải bù đắp bằng cơ thể. Nhưng nghĩ một lúc thì chệch đường rây.
Cậu rời ký túc xá vội quá, còn chẳng kịp mặc áo khoác, lúc Hướng Hoài Chi nắm vạt áo cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo mơn trớn trên da cậu.
Lúc hôn cũng vì vấn đề… tư thế nên phát ra chút âm thanh nhỏ.
Cảnh Hoan càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng thấy sai.
Mười phút sau, cậu ủ rũ ngồi dậy.
Sau đó chầm chậm, chầm chậm kéo chăn của mình lên, nhìn thoáng qua với vẻ mặt không dám tin.
“…”
“???”
Hello?
Cậu em gì đó ơi?
Cậu nhầm người rồi phải không???
“Ừ.” Hướng Hoài Chi lau tóc, nói.
Tiểu Điềm Quả là acc clone, không có sức sát thương, dù người mới chơi cầm acc Tâm Hướng Vãng Chi cũng có thể tung hai chiêu giết người trong nháy mắt.
Cảnh Hoan thao tác thong thả, đánh hết bốn chiêu mà vẫn chưa hạ gục được người ta.
Bây giờ trong đầu cậu cứ quanh đi quẩn lại một câu.
Hướng Hoài Chi là gay sao?
Dù có chậm hiểu về phương diện này đến mấy cũng thấy ngờ ngợ.
Khoan nhắc những chuyện khác, đâu có thằng con trai nào lại tự nhận mình là “ông xã” của một thằng con trai khác chứ?
Đồng thời, cậu cũng không hiểu bản thân mình.
Nói thật, nếu Lục Văn Hạo mà thốt ra hai từ ông xã trước mặt cậu, cậu sẽ dùng một cú đấm tiễn Lục Văn Hạo về quê nghỉ dưỡng luôn.
Tiểu Điềm Quả thấy Cảnh Hoan mãi mà không giết mình thì mừng húm, tưởng Tâm Hướng Vãng Chi bật cừu sát với mình là một sự đáp lại trong thầm lặng.
[Cận] Tiểu Điềm Quả: Anh ơi, tâm trạng anh không vui sao? Em có thể trò chuyện với anh.
“Dùng Trảm Sát.” Hướng Hoài Chi thấy cậu lề mề cả buổi không kết thúc chiến đấu, nhướng mày nói, “Lần trước đánh Đấu Trường tốt lắm mà.”
Hướng Hoài Chi vừa dứt lời, Cảnh Hoan đã vung đao, tiễn Tiểu Điềm Quả về nơi hồi sinh.
“Em không quen dùng chuột này lắm.” Cảnh Hoan hắng giọng.
Cảnh Hoan hơi hoảng hốt.
Cậu nên nhận ra từ sớm mới phải, tại sao nơi gặp mặt của hai thằng con trai lại là ở phòng ký túc xá chứ??
Đang nghĩ ngợi lung tung, vô thức ngước mắt nhìn.
Hướng Hoài Chi dùng ga giường màu xám, được trải rất dày, phần rìa cũng vuông vắn gọn gàng, nhìn vào là biết rất ấm áp.
Vài giây sau, Cảnh Hoan giật mình hoàn hồn.
Đệt.
Ông đây nhìn giường người ta làm gì!
Nghĩ bậy bạ con khỉ, đàn ông đàn ang chẳng lẽ còn có vụ bị hiếp sao?!
Hướng Hoài Chi không biết suy nghĩ trong đầu cậu, anh nhìn chăm chú vành tai đỏ lựng của Cảnh Hoan, hơi buồn cười.
“Em ngồi đi, anh sấy tóc.” Anh nói.
Cảnh Hoan mừng rỡ, gật đầu bảo: “Sấy khô chút nhé, trời lạnh dễ bị cảm.”
Ổ điện ở bên dưới máy điều hòa, cách giường của Hướng Hoài Chi một khoảng, Hướng Hoài Chi vừa đi ra xa một chút, Cảnh Hoan đã thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nghi ngờ sớm muộn gì mình cũng chết vì nghẹn.
Hai vai Cảnh Hoan thả lỏng, tiếp tục vùi đầu làm nhiệm vụ ngày, giữa đường, cậu mở danh sách bạn bè ra theo thói quen, thường thì lúc làm nhiệm vụ ngày, cậu đều sẽ xem Tâm Hướng Vãng Chi đang làm gì.
Sau khi nhìn thấy danh sách bạn bè xa lạ, cậu mới sực nhớ đây không phải acc mình.
Cậu nhìn cách chia danh sách bạn bè của Hướng Hoài Chi.
Có hai nhóm, một nhóm là mặc định của hệ thống, tên “Bạn bè”, một nhóm riêng khác tên “Ừm”, bên trong chỉ có một người.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Cảnh Hoan mở nhóm “Ừm” ra.
Cái tên Tiểu Điềm Cảnh lẳng lặng nằm đó.
Cậu lia mắt nhìn xuống, thấy chữ ký cá nhân mà mình đã viết từ đời nảo đời nào chẳng nhớ: [Bé người hầu của anh thân yêu ^▽^].
Bản thân không thấy nên không có cảm giác gì, bây giờ chữ ký đập vào mắt sao mà õng ẹo quá.
Cảnh Hoan nổi cả da gà bởi bản thân của quá khứ, vội thu nhỏ nhóm lại, nghĩ bụng về sẽ đổi chữ ký ngay và luôn.
Đổi thành dấu chấm như Hướng Hoài Chi vậy, trông ngầu biết mấy.
Nghĩ thế, cậu vô thức mở chữ ký cá nhân của Hướng Hoài Chi ra xem.
[Vui vẻ là được.]
“…”
Sấy tóc xong, Hướng Hoài Chi cất máy sấy tóc đi, lúc quay trở lại thì thấy Cảnh Hoan treo nhân vật ở thành chính, còn cậu thì ngồi dựa hẳn vào ghế, hai bàn tay nắm lại với nhau.
“Làm xong rồi à?” Hướng Hoài Chi hỏi.
Cảnh Hoan đáp “Vâng”: “Chỉ làm nhiệm vụ ngày thôi, hồi nãy có người rủ anh đánh bí cảnh, em không trả lời… anh tự trả lời nhé.”
“Vậy không cần trả lời.” Hướng Hoài Chi tiện tay kéo ghế của Lộ Hàng sang ngồi cạnh Cảnh Hoan.
Đm.
Cảnh Hoan cố gắng kiểm soát vẻ mặt, nhủ đi nhủ lại trong lòng.
“Vui vẻ là được” là một câu cửa miệng của nhiều người.
Không liên quan gì tới ý nghĩa cái tên cậu từng nói với anh trong quán thịt nướng hôm ấy đâu.
Đừng có tưởng bở!
Hai chàng trai im lặng ngồi, bầu không khí dần trở nên gượng gạo, Cảnh Hoan đang định lên tiếng, điện thoại của Hướng Hoài Chi đã phá tan sự yên ắng này.
Hướng Hoài Chi nhìn thoáng qua, là cuộc gọi WeChat của Xuân Tiếu.
Sau khi nhận điện thoại, anh trực tiếp mở loa ngoài, giọng của Xuân Tiếu vang lên.
“Hướng thần.” Xuân Tiếu hỏi, “Cậu và Tiểu Điềm Cảnh không đến thật à?”
Cảnh Hoan sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hướng Hoài Chi.
“Ừ.” Hướng Hoài Chi bảo, “Em ấy không mang máy tính.”
Xuân Tiếu sửng sốt: “Không mang máy tính… là sao? Cô ấy đang ở ngoài?”
“Ở bên cạnh tôi.” Hướng Hoài Chi đáp.
Xuân Tiếu: “…”
Cảnh Hoan: “…”
“Cuối tuần đi, xin lỗi, tôi sẽ ra tiền sửa trang bị cho mọi người.” Hướng Hoài Chi nói.
“Không sao, mai bà xã tôi cũng thi, vừa hay có thêm thời gian ôn tập.” Xuân Tiếu lặng đi một lúc, uyển chuyển rằng: “Vậy tôi không quấy rầy các cậu nữa.”
Cúp máy, Cảnh Hoan hỏi một cách vừa lúng túng vừa hoang mang: “Các anh hẹn đánh phó bản với nhau à?”
“Không, em đang có thai, sao đánh được?” Hướng Hoài Chi nói, “Hẹn đánh Chiến Yêu Khí.”
Chiến Yêu Khí cũng là một hình thức chiến đấu quy mô lớn, nhưng vì nó ra sau nên chưa được hệ thống quy vào mục “vận động ảnh hưởng thai nhi”.
Cảnh Hoan ấp úng: “Ồ, em còn tưởng…”
Thì ra muốn hẹn cậu đánh phó bản.
Thảo nào lúc mới vào phòng, Hướng Hoài Chi đã nhìn tay cậu, chắc xem thử có máy tính không.
Đệt.
Ban nãy cậu nghĩ vớ vẩn gì vậy.
“Tưởng sao,” Hướng Hoài Chi đang gõ chữ giải thích cho các thành viên trong bang mà mình đã hẹn trước đó, bấy giờ ngước mắt lên, cười hỏi, “tưởng anh gọi em đến để giúp anh làm nhiệm vụ ngày?”
Cảnh Hoan đáp qua loa: “Ừm.”
“Không sai khiến em như vậy.”
Nói xong, Hướng Hoài Chi đặt điện thoại lên bàn. Bất cẩn đụng trúng cây bút ở góc bàn khiến nó lăn một cái rơi thẳng xuống đất, ngòi bút chạm trúng mặt đất rồi văng thẳng lên giày Cảnh Hoan.
Nỗi băn khoăn của Cảnh Hoan vơi đi một nửa, cậu nhẹ nhõm hơn nhiều. Bèn khom lưng trước Hướng Hoài Chi: “Để em nhặt.”
Cậu kẹp cây viết bằng hai ngón tay, vừa định nhổm dậy lại nghe thấy tiếng vật thể khác rơi xuống đất, còn trong trẻo hơn tiếng ban nãy.
Cảnh Hoan quay đầu, một thỏi son dưỡng môi màu đỏ trắng lẳng lặng nằm bên kia, là vật trong túi cậu.
Tim Cảnh Hoan hẫng đi một nhịp, cậu lập tức vươn tay muốn nhặt, tiếc là chưa kịp chạm, thứ ấy đã bị người kia nhặt lên trước.
Hướng Hoài Chi cầm thỏi son, cụp mắt nhìn vỏ son, trầm giọng đọc: “Dưỡng âm môi… hương dâu.”
Cảnh Hoan lại sượng cứng người.
Cậu ngẩng đầu, mắt chớp lia lịa vì chột dạ. Cậu nhoẻn miệng cười: “Nếu em nói là Lục Văn Hạo nhét vào túi em, anh có tin không?”
Nụ cười của Hướng Hoài Chi rất khẽ: “Tin.”
Cảnh Hoan vươn tay lấy son về, nhưng Hướng Hoài Chi rụt lại, nắm chặt thỏi son trong lòng bàn tay.
Hướng Hoài Chi hỏi: “Vậy em thoa chưa?”
Cảnh Hoan: “…”
Hướng Hoài Chi không nhìn cậu.
Hướng Hoài Chi đang nhìn môi cậu.
Bầu không khí mất tự nhiên khó khăn lắm mới hết bấy giờ lại bao trùm, cậu vô thức muốn mím môi lại, nhưng cảm thấy làm vậy như đang cố ý.
Thế là cười gượng: “Dù sao cũng là tặng, không cần thì phí.”
Hướng Hoài Chi không trả lời, chỉ nhìn cậu, đôi con ngươi nâu sẫm như có ma thuật, dễ dàng khiến nhịp tim người nhìn phải nổi trống.
Cảnh Hoan hơi bàng hoàng.
Do cậu nghĩ nhiều à, sao cứ cảm thấy… Hướng Hoài Chi đang muốn hôn mình.
Không được.
Đây thể ậm ừ làm chuyện này được nữa.
Cảnh Hoan nghĩ đến hàng trăm cách, khẽ siết chặt nắm đấm.
Đúng là cậu hổ thẹn, nhưng đâu thể cứ buông xuôi làm những chuyện này với Hướng Hoài Chi chỉ vì hổ thẹn.
Nếu Hướng Hoài Chi thật sự hôn cậu, cậu sẽ…
Cậu sẽ đánh anh ấy.
Đánh lên vai vậy, chắc vai sẽ không đau lắm.
Chuỗi tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Hướng Hoài Chi khẽ nhíu mày, sau đó buông lỏng tay, thỏi son được anh đặt lên bàn vang lên tiếng “cạch”.
Cảnh Hoan cảm thấy thứ mà Hướng Hoài Chi đang đặt xuống không phải thỏi son, mà là trái tim của cậu.
Lộ Hàng chờ bên ngoài một lúc, nâng tay định gõ tiếp thì cửa mở.
Anh ta cười, vừa định nói, chợt phát hiện ánh mắt của bạn cùng phòng thân thương mình hiện giờ trông không được thân thiện cho lắm.
Hướng Hoài Chi chắn cửa, hỏi: “Chẳng phải bảo đi KTV à?”
“…” Lộ Hàng đáp, “Nghe nói không có em gái nào nên không muốn đi, hát với nguyên đám con trai chán phèo. Tất nhiên chủ yếu là muốn về chơi với cậu.”
Hướng Hoài Chi trầm ngâm vài giây, mới kéo rộng cửa cho anh ta vào.
Lộ Hàng nghệch mặt ra.
Sao anh ta có cảm giác mình mà trả lời không hay là không được bước vào cửa phòng nhỉ?
Đẩy cửa vào, thấy có thêm một người bên trong, Lộ Hàng sửng sốt.
“Cảnh Hoan?” Nhìn rõ người ngồi trên ghế, anh ta hỏi: “Sao cậu ở đây?”
“Tôi,” Cảnh Hoan giật mình, buột miệng, “đến làm nhiệm vụ ngày cho anh tôi.”
Lộ Hàng: “…”
Hướng Hoài Chi vẫn điềm tĩnh: “Ừ.”
“Ủa cậu không chơi Cửu Hiệp mà?” Lộ Hàng cởi áo khoác ra.
Cảnh Hoan bất giác nhìn người bên cạnh.
Hướng Hoài Chi nói: “Chỉ không chơi thôi, chưa quên thao tác.”
“Cậu cũng hay ghê, đòi cậu ấy từ chỗ khác sang tận đây để làm nhiệm vụ ngày cho cậu?” Lộ Hàng nói.
“Không phải, hôm nay tôi về ký túc xá ăn lẩu, nhân tiện ghé thôi.” Cảnh Hoan tranh thủ đứng dậy, “Cũng mới làm xong, tôi về trước đây, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa.”
“Đừng đừng.” Lộ Hàng vội giữ cậu lại, cười hể hả: “Cũng đến đây rồi, nhân tiện làm giúp tôi luôn nhé?”
Hướng Hoài Chi hỏi: “Cậu không có tay à?”
“Thì cậu cũng nhờ Cảnh Hoan làm giúp cậu đấy thôi? Đừng tiêu chuẩn kép chứ.” Lộ Hàng nói, “Được không Hoan Hoan, tay tôi cóng chết mất, không muốn cởi găng tay luôn.”
Đã đang ở đây, tất nhiên Cảnh Hoan không thấy hề hấn gì.
Lúc cậu làm nhiệm vụ, Lộ Hàng ngồi dựa vào bàn, quay lưng về phía cậu uống sữa chua.
“Hoan Hoan, cậu tốt bụng thật đấy.” Lộ Hàng nói, “Đúng rồi, có thích món quà tôi tặng không?”
Cảnh Hoan đáp: “Thích lắm.”
“Tốt hơn nhiều quà của Hướng Hướng tặng nhỉ?” Lộ Hàng hỏi tiếp.
Cảnh Hoan: “…”
Cảnh Hoan: “Đều tốt, tôi rất thích.”
Cậu thao tác Thuật Sĩ về phái, tin nhắn bạn bè chợt nhấp nháy.
Cậu vô thức mở ra xem.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: ?
[Bạn Bè] Lộ Điều Điều: …
Đm.
Em không phải chính chủ!
Anh đừng gửi tin nhắn riêng cho em!
Hướng Hoài Chi ngồi với tư tế thả lỏng, tiếng gõ bàn phím lọt cả vào tai Cảnh Hoan một cách rõ ràng.
Tim Cảnh Hoan cứ đập dồn dập mãi, không biết Hướng Hoài Chi còn muốn gửi gì cho cậu nữa chứ, còn sợ Lộ Hàng đột nhiên quay đầu đọc tin nhắn của họ.
May mà đến tận khi cậu làm xong nhiệm vụ, Lộ Hàng vẫn không quay đầu lại.
Hướng Hoài Chi không gửi tin nhắn sang nữa.
“Làm xong rồi.” Cảnh Hoan xóa hết lịch sử chat, đứng dậy thở phào: “Tôi về đây.”
“Vất vả rồi.” Lộ Hàng đấm nhẹ vài cái lên vai cậu, “Lần sau anh mời cậu ăn tiệm đồ Nhật siêu đắt trong thành phố nhé.”
Cảnh Hoan cười: “Được.”
“Đúng rồi, bọn lớp trưởng nhờ tôi chuyển lời xin lỗi đến cậu, nói lần trước không cố ý chuốc say cậu đâu.” Lộ Hàng rằng.
Cảnh Hoan lắc đầu: “Không sao, tôi cũng không uống nhiều.”
“Hôm nay họ còn đang bàn là Giáng sinh cùng vào thành phố chơi, nhờ tôi rủ cậu theo.” Lộ Hàng vứt hộp sữa chua, hỏi cậu, “Thấy sao? Có hứng thú không? Đến là được, không cần trả tiền.”
Cảnh Hoan mỉm cười, vừa định đồng ý thì một cái khoăn choàng đã quấn quanh cổ cậu.
Hướng Hoài Chi nói: “Không về nữa là đóng cổng sau đấy.”
Lộ Hàng nhìn khăn choàng, ngơ ngác: “Cái này… không phải quà cậu tặng cho Hoan Hoan à, sao lại ở chỗ cậu?”
Hướng Hoài Chi không trả lời anh ta, chỉ hỏi người bên cạnh: “Đi nhé.”
Chiếc khăn choàng chuyển đi chuyển lại rồi về với mình, thậm chí Cảnh Hoan cảm giác bên trên còn vương mùi hương của Hướng Hoài Chi, nhưng cụ thể là mùi gì thì cậu không nhận ra, tóm lại là thơm.
Cảnh Hoan nhanh tay buộc lại: “Vậy em đi đây.”
Nào ngờ cũng thấy Hướng Hoài Chi mặc áo khoác vào.
“Anh đưa em xuống.”
Hai người ra cửa phòng, Lộ Hàng quay lại chỗ của mình, hớn hở lẩm bẩm: “Hai đứa con trai mà còn tiễn qua tiễn lại, lạ đời ghê.”
*
Cảnh Hoan đút hai tay vào túi, vừa ra khỏi ký túc xá đã hít được luồng không khí trong lành, cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.
“Đừng tiễn nữa.” Cảnh Hoan tưởng anh sợ ký túc xá đóng cửa rồi, quản lý không cho mình ra, bèn mỉm cười nói, “Em quen với quản lý ký túc xá, dì ấy không tịch thu bốn cái ổ cắm của em, hồi em dọn đi còn tặng dì một cái nữa đó, chắc chắn dì vẫn còn nhớ mặt em.”
Hướng Hoài Chi không lo cậu không ra được ký túc xá.
Trên cầu thang, Cảnh Hoan đi phía trước, đang nghĩ lát nữa có cần mua chút thức ăn khuya về hay không.
“Cảnh Hoan.” Bước đến góc rẽ, Hướng Hoài Chi gọi một tiếng.
Cảnh Hoan đang đi sát tường, nghe tiếng bèn quay đầu thì bị người nọ kéo nhẹ.
Gặp bất ngờ, lưng cậu va hẳn lên bức tường phía sau.
Hướng Hoài Chi khom lưng hôn lên.
Cảnh Hoan ngơ ngác, phản ứng đầu tiên trong đầu là: lành lạnh.
Hướng Hoài Chi sao thế này, cả môi và ngón tay luôn lành lạnh, có phải thận yếu…
Suy nghĩ không biết từ đâu nhảy ra đã biến cmn mất sau khi Hướng Hoài Chi cắn nhẹ lên cậu.
Lần này không chỉ còn là sự đụng chạm khẽ khàng nữa.
Một tay Hướng Hoài Chi chống bên cạnh cậu như sợ cậu ngã xuống cầu thang, tay còn lại túm chặt vạt áo cậu, hôn lung tung, dịu dàng và nồng nhiệt.
Cảnh Hoan siết chặt nắm tay.
Nắm tay cậu đặt trên ngực Hướng Hoài Chi, vừa định huơ lên thì nghe thấy vài tiếng bước chân vọng lên từ dưới lầu.
Tim Cảnh Hoan sắp nổ tung mất thôi, bỗng chốc không dám ra sức.
“Cậu cũng ra đây đổ rác à?” Không ngờ lại là giọng của Lục Văn Hạo.
Thùng rác to ở mỗi tầng trong ký túc xá đều được đặt ở góc cầu thang.
“Nói nhảm, không thì tôi đến đây ngủ hay sao?”
Lục Văn Hạo phì cười: “Đánh bài không?”
“Không, hết tiền rồi, Giáng sinh còn phải mua quà cho bạn gái.”
“Dở thế, không định thắng thêm tiền mua đồ tốt hơn cho bạn gái à?”
Tiếng bước chân nhỏ dần, Cảnh Hoan cảm thấy mình suýt đã nghẹn chết ở cầu thang.
Cậu siết chặt tay.
Mẹ nó, nhỡ ban nãy bị Lục Văn Hạo phát hiện…
Cậu sẽ giết Lục Văn Hạo diệt khẩu.
Trong bóng tối, Hướng Hoài Chi đứng dậy, nhẹ giọng tỉ tê: “Lộ Hàng tặng em cái gì?”
Đệt.
Bây giờ mà nói chuyện này á?
Anh cmn không xin lỗi em à???
Nắm tay đang đặt trên người Hướng Hoài Chi của Cảnh Hoan dần ra sức: “Không biết, em chưa mở ra xem.”
Hướng Hoài Chi thấy đau, nhưng chẳng những không lùi mà còn cười.
Trước đây anh chưa từng yêu đương hẹn hò với ai, cũng chưa từng thích ai, đến tận bây giờ mới hiểu cảm giác yêu đương hẹn hò là như thế nào.
Tóm lại là… không biết làm gì khi ở riêng với nhau cho lắm.
“Xin lỗi.” Hướng Hoài Chi nói, “Hôn làm em đau.”
Cảnh Hoan ra khỏi trường, gió lạnh thổi thẳng vào đầu cậu tận mấy phút mà vẫn chẳng tài nào khiến nó tỉnh táo nổi.
Điện thoại rung mạnh, Cảnh Hoan lấy ra xem.
Lục Văn Hạo: (ảnh)
Lục Văn Hạo: Hoan Hoan cậu ở dưới lầu làm gì vậy?
Trong ảnh là bóng lưng của cậu, Cảnh Hoan quay lại nhìn, bấy giờ Lục Văn Hạo đang đứng bên cửa sổ vẫy tay với cậu, nụ cười tươi tắn.
Cảnh Hoan nhìn cậu ta vài giây, chậm chạp giơ tay lên làm động tác không thân thiện cho lắm, sau đó ngoảnh đầu bỏ đi trước ánh mắt hoang mang và vô tội của Lục Văn Hạo.
Nhìn thấy Lục Văn Hạo là cậu lại nhớ đến chuyện ở cầu thang ban nãy, xúc động muốn đánh người lại tăng vùn vụt.
Mẹ nó.
Hướng Hoài Chi xin lỗi sớm đấy.
Không là nắm đấm của cậu sẽ không khựng lại đâu.
Cảnh Hoan đi một mạch về nhà, thấy hai người đứng ở gần tòa nhà.
Là một đôi nam nữ đang hôn nhau, hôn một cách vụng về cứ như hai con gà đang mổ nhẹ vào nhau vậy, còn chẳng thèm nghiêng đầu đổi góc độ.
“…”
Hướng Hoài Chi chắc chắn là gay!!!
Không thì so lại vừa hôn vừa mút vừa liếm một thằng con trai chứ.
Người dị tính cũng cmn không rành bằng anh!!!
Đến tận khi ngủ Cảnh Hoan vẫn còn nghĩ đến chuyện ở cầu thang, ban đầu thì đắn đo xem nên làm thế nào nói rõ với Hướng Hoài Chi để bù đắp bằng cái mạng chứ không phải bù đắp bằng cơ thể. Nhưng nghĩ một lúc thì chệch đường rây.
Cậu rời ký túc xá vội quá, còn chẳng kịp mặc áo khoác, lúc Hướng Hoài Chi nắm vạt áo cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo mơn trớn trên da cậu.
Lúc hôn cũng vì vấn đề… tư thế nên phát ra chút âm thanh nhỏ.
Cảnh Hoan càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng thấy sai.
Mười phút sau, cậu ủ rũ ngồi dậy.
Sau đó chầm chậm, chầm chậm kéo chăn của mình lên, nhìn thoáng qua với vẻ mặt không dám tin.
“…”
“???”
Hello?
Cậu em gì đó ơi?
Cậu nhầm người rồi phải không???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất