Vọng Môn Nam Quả

Chương 24

Trước Sau
Cẩu Tử

Giang Dư An nói là biệt thự, không bằng nói là đình viện kiểu trung mới đúng, có sân trước, có đình đài lầu các, có hòn non bộ, hồ nước lăn tăn sóng, liếc nhìn vào trong hồ, còn thấy được không ít cá cẩm lý, tất cả kiến trúc đều mang phong cách cổ kiến, ngói lưu ly xa hoa, nội thất trang hoàng tinh xảo, toàn bộ được chế tạo từ gỗ, giá trị xa xỉ.

Lúc vừa đến ba Vưu còn tán thưởng, đến khi vào bên trong, nhìn gia cụ trong phòng, đôi mắt ông đã trừng to hết cỡ.

“Cái này cần bao nhiêu tiền a…” Ba Vưu sờ góc bàn, nước miếng xém chút rơi xuống, dáng vẻ đáng khinh: “Đây là gỗ tử đàn đi.”

Mẹ Vưu không hiểu cái này: “Không phải đều là gỗ à, tôi nhìn có thấy khác chỗ nào đâu?”

Ba Vưu đau đớn nói: “Bà thì biết cái gì, có biết gỗ tử đàn quý giá như thế nào không? Cuối nhà Minh đầu nhà Thanh, gỗ tử đàn toàn thế giới đều ở Trung Quốc. Người nước ngoài xem trọng còn hơn người Trung Quốc, bọn họ cho rằng tử đàn không có gì khác nhau, vào đến Trung Quốc, mới biết tử đàn tinh anh đều hội tụ ở đây, cho dù là mua hay phải cướp, cũng phải mang về quốc gia của mình.”

Ba Vưu sờ soạng mặt bàn, không dám nặng tay, ôn nhu như đang sờ khối đậu phụ mềm.

“Gỗ tốt như vậy, có tiền cũng không mua được…”

Mắt thấy chồng mình lúc này không nhờ vả được, mẹ Vưu đành cùng Vưu Minh đi sắp xếp đồ. Quần áo của họ không nhiều, chỉ mang theo vài bộ mặc hàng ngày, rất nhanh đã sắp xếp xong, còn chưa tới mười phút.

“Ba con còn đang ôm cây đàn của ông ấy ngân nga.” Mẹ Vưu bĩu môi: “Mẹ nghĩ lúc trước nên bán nó chung với căn nhà, miễn cho ông ấy hành hạ lỗ tai mẹ, kéo thì chẳng ra thể thống gì.”

Mẹ Vưu ngồi trên giường, nắm lấy tay Vưu Minh: “Mẹ nghĩ cả rồi, hoàn cảnh nơi này của bạn con rất tốt, thích hợp cho con tĩnh dưỡng. Để mẹ đi nói chuyện với cậu ấy, người ta đã giúp đỡ, chúng ta cũng cần hiểu lễ nghi, nhìn xem có việc gì chúng ta có thể giúp đỡ thì làm, hoặc là trả tiền cho người ta. Chờ đến lúc con đi tái khám, xác định không còn việc gì, chúng ta liền dọn đi.”

Hiện tại Vưu Minh cũng không biết đình viện này Giang Dư An có được bằng cách nào.

Hoặc là đình viện này có phải thuộc nhân gian hay không.

Lúc này cậu cấp thiết muốn gặp Giang Dư An, cậu có rất nhiều vấn đề, tỷ như thân thể cậu vì sao đột nhiên trở nên suy yếu, có phải liên quan đến anh ta hay không? Rồi vì sao Giang Dư An bỗng dưng có thân thể, có phải liên quan đến lần trước vợ chồng Sở Toàn đưa tới ác sát hay không?

Có nhiều vấn đề đan xen với nhau, quấn lấy nhau như cuộn len rối, Vưu Minh không rõ phải tìm manh mối từ đâu.

Tuy rằng trong nhà không có tiền, còn thiếu nợ bên ngoài, nhưng tâm tình của ba Vưu cùng mẹ Vưu rất tốt. Trong mắt hai người, tiền làm sao quan trọng bằng sức khỏe của con trai. Chỉ cần con trai khỏe lại, có tốn kém bao nhiêu đều đáng giá, có thể dùng tiền mua sức khỏe, lần mua bán này ông bà vẫn có lời.

Vốn dĩ ba Vưu muốn ngủ chung một phòng với Vưu Minh, buổi tối có thể chăm sóc cho cậu, nếu lỡ xảy ra chuyện gì còn biết được, Vưu Minh phải khuyên nhủ rất lâu, ông mới bỏ ý nghĩ này.

Ngày đầu tiên rời khỏi bệnh viện, Vưu Minh xác thực có chút mệt nhọc, buổi chiều nằm trên giường chưa được mấy phút đã ngủ mất.

Mẹ Vưu nhỏ giọng gọi cậu, nghe cậu đáp lại bà mới yên tâm.

“Để cho con ngủ đi, chắc là nó mệt lắm.” Mẹ Vưu nhỏ giọng nói với chồng.

Ba Vưu cũng đè thấp âm lượng, mặc dù cửa phòng ngủ đã đóng, hai người vẫn sợ làm ồn đến Vưu Minh: “Ngày mai tôi ra ngoài một chút, trong tay còn có mấy vạn tệ, tôi đi tìm cách, cuối tháng này phải trả tiền nợ rồi.”

Mẹ Vưu: “Tôi đi tìm việc làm.”

Ba Vưu: “Hiện tại không thuê nổi người giúp việc, bà không ở nhà, ai chăm sóc Tiểu Minh? Nghe tôi, tôi ra ngoài tìm cách, bà cứ trông chừng Tiểu Minh là được, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Mẹ Vưu thở dài: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Sau khi ba Vưu bán nhà, dì Trịnh đã rời đi, sau đó dì có gọi điện cho mẹ Vưu hỏi thăm tình huống của Vưu Minh. Bà ở Vưu gia đã nhiều năm, có thể nói là nhìn Vưu Minh lớn lên, bà không thể bên con trai, liền dành tất cả yêu thương tình mẹ lên người Vưu Minh, cho nên mới cảm thấy có lỗi với con trai ruột của mình.



Bà muốn đến chăm sóc Vưu Minh, trên người lại không có tiền, con trai bà khắp nơi đều cần tiền, bà cũng chỉ có thể mau chóng đi tìm việc khác.

Lúc ba Vưu trở lại, cả người như già đi chục tuổi, mất hết tinh thần.

Ông hầu như chạy khắp nơi trong thành phố, tìm bạn bè ngày trước chắp nối quan hệ, ông biết mấy vạn tệ không có cách nào mang đi đầu tư, cho nên đến tìm người quen muốn xin làm công nhân kỹ thuận ăn lương.

Mức lương của công nhân kỹ thuật không thấp, mỗi tháng cũng được hơn một vạn, làm việc tốt còn có thể kiếm được mấy vạn.

Ông có thể vừa làm việc vừa dành dụm tiền đầu tư.

Nhưng đều bị người quen từ chối.

Năm đó ba Vưu xác thực có kỹ thuật, thế nhưng nhiều năm đã qua, kỹ thuật đổi mới, người trẻ tuổi tầng tầng lớp lớp, đám người quen cũng không muốn dính dáng đến việc của nhà họ Vưu, dù sao Vưu gia cũng nợ không ít tiền. Đến lúc ba Vưu không trả nổi, người ta kéo đến gây sự, chịu thiệt vẫn là bọn họ.

Mẹ Vưu nghe ba Vưu kể lại, cầm ly nước ngồi trên ghế, một lúc lâu sau mới nói: “Ra ngoài mở quán đi, đến trước cổng trường học bán món kho, lẩu cay, hoặc nướng BBQ, cái khác cũng được, chúng ta đâu phải chưa từng làm.”

Công việc bán hàng rong di dộng này, tiền vốn ít, lợi nhuận cao, chỉ cần đoạn đường tốt, một tháng thu vào một vạn không khó, phiền phức duy nhất chính là thành quản.

“Hiện tại trước trường đại học đã chật ních.” Ba Vưu thở dài: “Chỗ nào cũng có địa bàn, chúng ta đến đó sợ rằng chưa kịp bày bán đã bị phá. Buổi sáng ngược lại không có sạp nào bán, thế nhưng sáng sớm học sinh cũng không được ra khỏi trường.

“Ba.” Vưu Minh từ trong phòng đi ra, trông cậu thoạt nhìn đã tốt lên, nét mặt tỏa sáng, da dẻ hồng hào, cậu ngồi xuống bên cạnh mẹ Vưu: “Con sẽ nghĩ cách.”

Mẹ Vưu: “Việc con cần làm bây giờ là nghỉ ngơi cho tốt, nghĩ cách cái gì? Mọi việc đã có ba mẹ lo!”

Mẹ Vưu trừng mắt, như kiểu Vưu Minh mà dám hé răng, bà liền ăn tươi nuốt sống cậu.

Vưu Minh bị mẹ Vưu đẩy vào trong phòng, để cậu ngủ tiếp, Vưu Minh dở khóc dở cười.

Khuya hôm đó, đèn trong phòng đã tắt hết, cửa sổ phòng Vưu Minh lại mở, đêm lạnh như nước, cậu không còn giống như trước, bị lạnh liền hắt hơi. Cậu ngồi trên giường, yên lặng chờ đợi.

Tình cảnh này nhìn qua có chút quỷ dị, mà bản thân Vưu Minh dường như không phát hiện ra.

Giang Dư An là đột nhiên xuất hiện trước mặt Vưu Minh, không có bất kỳ dấu hiệu gì, cứ như vậy đứng trước mặt cậu, Vưu Minh ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn anh.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Vưu Minh nhìn vào hai mắt Giang Dư An, không tự chủ đưa tay ra.

Giang Dư An thuận theo cúi đầu, bàn tay Vưu Minh chạm đến gò má Giang Dư An, băng lãnh, mềm mại, không có sức sống.

“Vì sao tôi đột nhiên bị bệnh nặng?” Thanh âm Vưu Minh rất nhẹ, vang lên trong phòng, như thì thầm của đôi lứa.

Giọng nói của Giang Dư An băng lãnh như làn da của anh, kèm theo một loại nhu tình không nói ra lời, bàn tay anh phủ lên bàn tay đang sờ gò má anh của Vưu Minh: “Bởi vì tôi yếu đi, sau khi nuốt ác sát, là lúc tôi suy yếu nhất.”

“Chúng nó giao đấu trong thân thể tôi, muốn tranh đoạt quyền chủ đạo.”

Vưu Minh cười cười: “Anh thắng, sau này anh đều có thể dùng thực thể sao?”

Giang Dư An: “Còn chưa đủ hoàn thiện, không có nhịp tim cùng mạch đập, tôi cần năng lượng cường đại hơn.”

Chỉ cần có đủ những cái đó, anh không cần đi đầu thai, không cần chiếm thân thể con người, cũng sẽ giống như một người còn sống.



Giang Dư An quỳ một chân bên cạnh Vưu Minh, từ trên cao nhìn xuống cậu, Vưu Minh không tránh né, chăm chú nhìn anh, hai người im lặng không nói, sóng ngầm cuồn cuộn, tận đến khi Vưu Minh không chịu nổi, dời tầm mắt, nghiêng đầu đi.

“Bây giờ trong nhà có chút khó khăn.” Vưu Minh bỗng nhiên nói: “Tôi muốn mở sạp xem bói, hoặc là xem phong thủy, trước hết phải vượt qua đoạn thời gian khó khăn này.”

Làm ăn cần phải có vốn, bọn họ không có tiền vốn, còn phải trả nợ hàng tháng, nếu như không tìm được đường ra khác, cả đời sẽ phải kiếm tiền trả nợ, cũng không dành dụm được vốn làm ăn.

Cậu không muốn ba mẹ đã già, còn phải gánh nợ, vất vả vì cậu.

Chuyên ngành cậu học cũng không thể nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, cho dù có đi tìm việc làm, lương cơ bản mỗi tháng cũng không quá một vạn, huống chi cậu còn không có kinh nghiệm làm việc, không chắc có thể cạnh tranh với người khác.

Xem bói cùng xem phong thủy, là cách tốt nhất, nhanh kiếm được tiền nhất mà Vưu Minh có thể nghĩ ra.

Vưu Minh bỗng nhớ đến vợ chồng Sở Toàn, không biết hai người còn muốn chiêu hồn cho bà cụ hay không, nói không chừng còn có cơ hội?

Giang Dư An bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười của anh tràn đầy từ tính, còn có loại gợi cảm khó nói rõ, đặc biệt dụ người.

“Ngày mai đi mua vé số.”

Giang Dư An nói: “Sẽ trúng giải nhất.”

Vưu Minh sững sờ.

Giang Dư An nói tiếp: “Hoặc là đầu tư chứng khoán, tôi nói cho em biết nên đầu tư vào đâu.”

Lúc này Vưu Minh cảm thấy Giang Dư An chính là ma quỷ, là loại ma quỷ đầu độc lòng người.

Lại giống như thần đèn Aladin, có thể thực hiện hết thảy nguyện vọng của cậu.

Giang Dư An nói vào tai Vưu Minh: “Tôi sẽ đem những thứ tốt nhất đến cho em.”

Rõ ràng Giang Dư An nói chuyện không có phun khí, nhưng lỗ tai Vưu Minh vẫn đỏ lên, cậu cật lực giữ bình tĩnh, duy trì lý trí, dùng giọng điệu bình thản hỏi: “Tại sao?”

Vưu Minh nghĩ mãi không ra đáp án: “Trước đây chúng ta có gặp nhau sao?”

Cậu cảm thấy Giang Dư An đối với cậu tốt đến mức khó hiểu, lẽ nào chỉ vì hai người kết minh hôn, sau đó Giang Dư An có trách nhiệm với cậu?

Vưu Minh không cho rằng Giang Dư An cần có trách nhiệm với cậu, trái lại, người nên có trách nhiệm là cậu mới đúng.

Khi đó cùng Giang Dư An minh hôn, Vưu Minh là tự mình đồng ý, cậu có quyền lựa chọn.

Mà Giang Dư An không có quyền lựa chọn, là do ba mẹ Giang quyết định thay anh.

Đối với Giang Dư An mà nói, nó giống như ép gả ép cưới. Vưu Minh cảm thấy cậu thiếu nợ Giang gia, Giang gia lại không nợ nần gì cậu.

Giang Dư An không trả lời, anh nghiêng đầu, đôi môi lạnh lẽo chạm vào thái dương Vưu Minh. Anh nhắm mắt, thanh âm lưu luyến triền miên, lại âm trầm quỷ dị: “Em sẽ biết, nhưng không phải bây giờ.”

“Em chỉ cần nhớ kỹ, em muốn thứ gì, tôi đều có thể cho em.”

“Chỉ cần em không rời khỏi tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau