Vọng Môn Nam Quả

Chương 35

Trước Sau
Cẩu Tử

Người thiết kế trang phục của đoàn phim rất có tiếng, trước đó cũng có thiết kế trang phục cho vài đoàn phim cổ trang, trang phục ông thiết kế có khen có chê. Người khen ông thì cho rằng ông thiết kế trang phục rất đẹp, chiếu trên tivi rất có cảm giác cổ đại, người chê ông thì cho rằng ông không tuân theo lịch sử, chỉ vì làm đẹp mà thay đổi nghiêng trời lệch đất, còn PR rùm beng nói mình là người thừa kế làm trang phục của người cổ đại.

Nói tóm lại, người tên Tưởng Tôn Đức thiết kế trang phục này khá có danh tiếng, cũng có chút tài hoa hơn người.

Nhưng Từ Mộng căn bản không thể gặp được ông ta.

Đối với một đoàn phim, việc đổi bãi quay rất bình thường, cũng không tính là khó khăn. Nhưng đối với diễn viên quần chúng như Từ Mộng mà nói, đổi bãi quay bọn họ liền không thể đi theo đoàn phim, chi phí đi theo đoàn phim sẽ không chi trả, đến chỗ mới đoàn phim sẽ để trung gian đi tìm diễn viên quần chúng mới.

Còn một vấn đề không thể không nói đến, chính là sau khi kết thúc cảnh quay của mình, Từ Mộng phải đi đoàn phim khác tìm cơ hội, mà Hoành Điếm chính là công ty điện ảnh lớn nhất, là nơi có cơ hội xuất đầu lớn nhất, đến chỗ khác, cơ hội liền giảm xuống.

Cho nên Từ Mộng mới bức thiết muốn Vưu Minh giải quyết chuyện này như thế.

Vưu Minh và Triệu Dương cùng đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn còn trẻ tuổi, chưa đến ba mươi, trước đó có quay qua mấy bộ phim điện ảnh, thành tích giống nhau, thế nhưng danh tiếng không tệ, ở nước ngoài còn nhận được vài giải thưởng không lớn không nhỏ.

Lúc đoàn phim nghỉ ngơi, đạo diễn tự mình bưng hộp cơm ăn tại chỗ, lần này quay phim tốn không ít tiền lên trang phục, cát xê diễn viên cũng không thấp, đạo diễn là hắn cũng chỉ đành tiết kiệm tiền ở phương diện khác.

“Trịnh đạo diễn.” Triệu Dương đứng trước mặt Trịnh đạo diễn.

Đạo diễn đang vùi đầu ăn cơm nghe vậy ngẩng đầu lên, trong miệng còn ngậm lá cải xanh, vành mắt đen thui, hiển nhiên thời gian gần đây không được ngủ ngon. Trịnh đạo diễn nuốt xuống lá cải xanh, kỳ quái hỏi: “Cậu là ai?”

Không phải diễn viên, cũng không phải mặc trang phục diễn viên quần chúng, vậy thì là ai?

Triệu Dương tự giới thiệu: “Chào Trịnh đạo diễn, tôi họ Triệu, tên là Triệu Dương, ba tôi là lão tổng Thành Thông.”

Thành Thông là công ty của Triệu gia, làm bên mảng thông tin, mảng này mới phát triển, Triệu gia làm rất được, khắp cả nước đều có chi nhánh của họ, hơn nữa ngành thông tin và ngành giải trí luôn đi đôi với nhau. Đương nhiên Trịnh đạo biết rõ, hắn nở nụ cười, cầm khăn ướt lau tay rồi mới bắt tay với Triệu Dương.

Bắt tay xong, Triệu Dương đưa danh thiếp ra.

Trong công ty nhà mình anh ta cũng có cái chức vụ tổng giám đốc.

Nhưng thực ra là chuyện gì cũng không làm, chính là kiểu phú nhị đại ăn no chờ chết.

Lão ba của Triệu Dương đề phòng anh ta hố cha, cũng không cho anh ta quá nhiều tiền.

“Trịnh đạo, chúng ta có thể chuyển sang nơi khác nói chuyện không?” Triệu Dương có chút sốt sắng, đây là lần đầu anh ta lấy danh tiếng của lão ba ra, lại là vì sự nghiệp diễn xuất của bạn gái. Nếu để lão ba biết được, cho dù anh ta chân chó ra sao, cũng phải đóng cửa sám hối một thời gian.

Trịnh đạo đưa Triệu Dương đến chỗ nghỉ ngơi, là hẻm nhỏ sau bãi quay, có đặt hai cái bàn cùng mấy cái ghế, trên bàn còn đặt hòm hóa trang.

Trịnh đạo nói: “Ngồi đi, tôi kêu trợ lý đi mua nước.”

Triệu Dương vội nói: “Không cần không cần, lần này chúng tôi đến, là muốn nói về chuyện ma quái trong đoàn phim.”

Trịnh đạo sửng sốt, vẻ mặt có chút kinh hoàng, trong lòng sợ hãi nhưng bên ngoài lại bình tĩnh nói: “Trong đoàn phim của chúng tôi không có chuyện ma quái, các cậu không nên tin vào lời đồn nhảm.”

Hắn vẫn muốn quay phim ở bãi này, sân bãi nơi khác không thích hợp, hơn nữa giá cũng cao hơn ở đây.

Bây giờ chuyển đi, giá cả khó đàm luận, đoàn phim cũng không có thời gian. Hơn nữa vì ổn định cảm xúc của diễn viên, mấy ngày này hắn nghĩ không ít biện pháp, diễn viên lưu lượng nhân khí cao, có diễn xuất có thành tựu lại càng khó mời tới.

Vưu Minh bỗng nói: “Trịnh đạo ngồi trước đi, tôi được Triệu tiên sinh mời tới để giải quyết chuyện này. Nếu chuyện được giải quyết, phương diện trang phục cũng không tiêu hao số tiền lớn nữa, còn có thể quay đêm, anh cũng không thể chỉ quay vào ban ngày chứ?”

Trịnh đạo không lên tiếng, vẻ mặt rối rắm, qua một lát mới thở dài nói: “Các cậu có biện pháp gì?”

Triệu Dương ở bên cạnh phóng thí: “Trịnh đạo, anh đừng nhìn bạn của tôi trẻ tuổi như thế, nhưng có khả năng làm được, trước đây có việc tôi đều tìm anh ấy, không có việc gì anh ấy không giải quyết được…”

Vưu Minh liếc nhìn anh ta, Triệu Dương vội vàng ngậm miệng.

Cho dù có thổi phồng, cũng không nên thổi quá mức như vậy, quá không đáng tin.

“Tối hôm qua tôi đã tới.” Vưu Minh nói: “Cũng đã gặp được nữ quỷ trong trường quay.”

Biểu tình Trịnh đạo diễn trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn Vưu Minh như thể nhìn bọn bịp bợp, hắn hỏi: “Cậu nói nữ quỷ là đang ví dụ đi?”

Hắn càng tin có người giả thần giả quỷ, nhưng không biết là ai thôi.

Lúc trước vì muốn tóm cổ kẻ quấy rồi, phòng ngừa chuyện ma quái đồn thổi ra bên ngoài, hắn có lắp camera trong phòng đạo cụ, chỉ là mỗi lúc đến nửa đêm, camera có một khoảng thời gian đen thìu lùi, chỉ nghe được thanh âm xé vải vóc.

Trước lúc camera biến thành màu đen, sẽ có tạp âm kỳ quái vang lên, như là dòng điện xẹt qua.

Trịnh đạo không phải không cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không thể dừng quay, tổn thất quá lớn hắn không thể gánh chịu, vì thế mỗi ngày hắn đều an ủi chính mình, tự tẩy não bản thân, nói rằng đây là có người phá hoại.

Bằng không chính hắn cũng không có cách nào bước vào phim trường làm việc.

Lâu dần, hắn cũng thật tin rằng đây không phải chuyện ma quái.

Trịnh đạo cười cười: “Đừng nói giỡn với tôi, tôi còn phải đi quay đây, không thể rời đi quá lâu, có chuyện gì thì nói chuyện sau đi.”

Dứt lời, Trịnh đạo liền đứng dậy muốn rời đi.

Nếu đối phương đến tìm hắn không phải vì muốn đầu tư, vậy hắn cũng không cần phí thời gian.

Hắn nhất định có thể tóm được kẻ giở trò kia.

Triệu Dương muốn ngăn cản, thế nhưng không ngăn được, Trịnh đạo giống như người bị mạo phạm, giận đùng đùng rời đi.

Triệu Dương quay đầu nhìn Vưu Minh đang còn ngồi trên ghế, vẻ mặt đưa đám hỏi: “Đại sư, bây giờ nên làm thế nào?”

Vưu Minh cũng đứng lên, đi tới bên cạnh Triệu Dương, cười nói: “Nên gấp chính là anh ta, không phải chúng ta.”

Triệu Dương ngây ngốc đáp: “Đúng nha.”

Vưu Minh: “Không thể quay đêm, trễ nãi thời gian, người đau đầu chính là anh ta. Nhìn qua thì anh ta không muốn đổi bãi quay, vậy quyền chủ động liền nằm trong tay chúng ta, không vội.”

Triệu Dương vỗ ót: “Vẫn là đại sư anh thấy rõ!”

“Vậy chúng ta đi loạn quanh xem thử?” Triệu Dương hưng phấn nói: “Bên cạnh có đoàn làm phim quay võ hiệp, tôi rất thích, bay tới bay lui kích thích cực kỳ.”

Vưu Minh không từ chối, hai người đi loanh quanh trong phim trường cả ngày, tối đến tiệm cơm phụ cận ăn bữa tối đơn giản.

Tiệm cơm tuy nhỏ, nhưng sạch sẽ, Vưu Minh không ăn thức ăn cay giống lần trước, cho nên không đau dạ dày nữa.

Màn đêm buông xuống, đám Vưu Minh trở lại khách sạn.

Trịnh đạo diễn Trịnh Thanh Tùng mang theo trợ lý tự mình đi đến phòng đạo cụ cắm điểm, hai người trốn sau cây cột, trong tay cầm camera có công năng quay đêm.

Trợ lý sờ sờ cánh tay, nói với Trịnh Thanh Tùng: “Đạo diễn, tôi cảm thấy hơi lạnh, anh thì sao?”

Trịnh Thanh Tùng nghiêm mặt nói: “Cậu đây là tác dụng tâm lý.”

Trợ lý sờ da gà nổi đầy tay, thấp thỏm, chẳng lẽ thật là tác dụng tâm lý của mình sao?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong bóng tối, hai người chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Trịnh Thanh Tùng: “Cậu hít thở nhẹ nhàng một chút.”

Trợ lý: “… Được.”

Đến nửa đêm, rốt cục hai người nghe thấy tiếng động.

Không phải tiếng bị bước chân, cũng không phải tiếng lăn trượt của bánh xe, mà là ván gỗ.

Trợ lý càng sợ hãi, dựa sát vào Trịnh Thanh Tùng, thiếu điều bám víu trên người hắn ta nữa thôi.

Trịnh Thanh Tùng ghét bỏ, muốn trợ lý tránh ra xa, nhưng sợ lên tiếng thì kẻ giả thần giả quỷ kia sẽ phát hiện.

“Đạo diễn… Thật sự không giống như người…” Hai chân trợ lý phát run, thanh âm càng lúc càng gần, giống như tiếng động trong phim kinh dị. Lúc này hai người ở trong bóng tối, cho dù có camera quay đêm, ánh sáng nhàn nhạt phát ra càng lộ vẻ âm u quỷ dị.



Trong lòng Trịnh Thanh Tùng cũng hoảng hốt, nhưng hắn cưỡng chế chính mình trấn định.

Trên thế giới này không có quỷ thần, hắn là người chủ nghĩa duy vật, hắn chỉ tin tưởng cái thực sự tồn tại.

Cái gọi là quỷ thần, đều có thể dùng khoa học để giải thích.

Nếu như khoa học không giải thích được, thì chứng tỏ khoa học chưa đủ tiên tiến, tương lai không xa sau này nhất định có thể giải thích.

Trịnh Thanh Tùng nắm chặt dây chuyền thánh giá của bản thân, miệng thì nói vậy nhưng phản ứng của cơ thể rất thành thực.

Trợ lý nuốt nước miếng, cậu không dám lên tiếng, thanh âm kia giống như ngay bên tai bọn họ.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy gì, camera quay đêm cũng không quay được gì.

Thanh âm tấm ván gỗ kéo lê trên đất ngừng lại.

Trịnh Thanh Tùng và trợ lý cùng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

“Anh có cảm thấy sau lưng rất lạnh hay không?” Hai người đồng thanh hỏi, một chữ cũng không khác.

Nước mắt trợ lý đã sắp rơi xuống, trước giờ cậu ta đều không dám xem phim kinh dị đây.

Trịnh Thanh Tùng cắn răng: “Cậu quay lại nhìn thử, có phải là đằng sau có nước không?”

Trợ lý mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Chỗ này căn bản không có ống dẫn nước, mấy hôm nay trời cũng không có mưa.”

Trịnh Thanh Tùng mạnh mẽ kiên cường: “Biết ngay là không trông cậy vào cậu được, tự tôi nhìn.”

Cả người hắn cứng ngắc quay đầu, cần cổ như biến thành băng.

Hắn nhìn thấy một con mắt.

Một con mắt đỏ au lơ lửng giữa không trung, bên trong như có lửa thiêu đốt, huyết lệ từ khóe mắt chảy xuống, cái thứ vừa rơi trên cổ hắn chính là huyết lệ.

Hắn không tiếng động nhìn con mắt này.

Cổ họng như bị ai bóp chặt, không phát ra được âm thanh.

Sức lực toàn thân như rút đi, sợ hãi đến cực hạn. Lúc này, hắn giống như động cơ ngừng chạy, chỉ đặt ở đó, thậm chí hít thở cũng khó khăn.

Trợ lý không dám quay đầu, không ngừng hỏi: “Đạo diễn, anh thấy gì thế? Là bị rò rỉ nước đúng không?”

Trợ lý vừa lên tiếng, con mắt kia liền biến mất.

Trịnh Thanh Tùng chưa kịp phục hồi tinh thần, trong phòng lại vang lên tiếng xé vải vóc.

“Đạo diễn?” Trợ lý phát hiện Trịnh Thanh Tùng hồi lâu không có động tĩnh, căng thẳng thúc giục: “Đạo diễn? Anh đừng không nói gì a, tôi sợ đó, anh đừng như vậy, trong lòng tôi rất hoảng loạn…”

Trịnh Thanh Tùng như trước không lên tiếng.

Toàn thân trợ lý đều sợ hãi, đúng lúc này, Trịnh Thanh Tùng lồm cồm đứng lên, cắm đầu chạy ra ngoài như không muốn sống. Trên mặt không có biểu tình, đã bị dọa đến chết lặng, lúc lao đi còn bị ngã mấy lần, dùng cả tay lẫn chân lồm cồm bò dậy.

“Đạo diễn!” Trợ lý ôm camera, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng đạo diễn lá gan lớn còn bỏ chạy, tốt nhất cậu vẫn nên chạy theo, chạy chưa được vài bước đã ngã xuống đất, camera cũng không nhặt, miệng lẩm bẩm: “Tôi không cố ý quầy rầy, các vị đại nhân độ lượng, đừng so đo với tôi.” Một bên theo sát Trịnh Thanh Tùng chạy đi.

Đến đình ngoài chỗ nghỉ ngơi của đoàn phim trợ lý mới đuổi kịp Trịnh Thanh Tùng.

Trịnh Thanh Tùng ngồi trên ghế, hai tay ôm lấy chân của mình, co thành trái bóng, không ngừng phát run, môi đã tái nhợt, ánh mắt sợ hãi không dám tin.

Trợ lý nuốt nước miếng: “Đạo diễn… Anh nhìn thấy cái gì?”

Trịnh Thanh Tùng hốt hoảng: “… Con mắt…”

Trợ lý: “… Anh… Anh đừng giỡn kiểu đó, anh biết tôi nhát gan mà, tôi sợ…”

Trịnh Thanh Tùng: “… Không quay… Mạng nhỏ quan trọng, ai thích quay thì đến mà quay…”

Tuy rằng trợ lý rất sợ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Đạo diễn, phía nhà đầu tư… Còn có phí bồi thường vi phạm hợp đồng…”

Rốt cục Trịnh Thanh Tùng lấy lại chút tỉnh táo, hắn không đền nổi, hắn không phải kiểu đạo diễn rất nổi gia tài bạc triệu. Hơn nữa bộ phim này có vài công ty lớn đầu tư, đừng nói hắn không có quyền hành gì, hợp đồng cũng đã ký, phí vi phạm hợp đồng hắn đền không nổi.

Vài bộ phim lúc trước được giới phê bình đánh giá khá tốt nhưng ít người mua vé xem, căn bản không kiếm ra tiền, bản thân hắn còn phải bỏ tiền vào, bây giờ là tình trạng một xu không dính túi, cần quay xong bộ phim này hắn mới có cơm ăn.

Trịnh Thanh Tùng cho rằng bản thân hắn số khổ.

“Vậy làm sao bây giờ?” Hắn ngậm ngùi nói: “Không được, tôi không thể ở lại đây, tôi phải về nhà…”

Trịnh Thanh Tùng cố gắng bình tĩnh, mới không khóc lên.

Đều là kiếm cơm ăn, một đạo diễn nhỏ nhoi như hắn, dễ dàng lắm sao?

Trợ lý và Trịnh Thanh Tùng cùng nhau về khách sạn.

Về nhà là không thể, ngày mai còn phải tiếp tục quay phim đây.

Trợ lý không dám về phòng mình ngủ, nên hai người ở chung một phòng.

Trợ lý nằm trên ghế salon trong phòng xa hoa của Trịnh Thanh Tùng, đợi nhân viên khách sạn đưa bộ chăn khác đến.

Lúc nhân viên đưa chăn đệm đến, thấy trong phòng có một nam nhân đang ngồi, còn một người khác mặc áo tắm đang đi vào phòng tắm. Tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.

Trợ lý: “…”

“Chị gái, chị nghe tôi giải thích, sự việc không phải như chị nhìn thấy!”

Nhân viên phục vụ cười với cậu ta: “Không sao, bình thường, tôi không có kỳ thị, trong tủ bên cạnh đầu giường có bảo hiểm.”

“Chỉ là không có dầu bôi trơn, cậu chờ, tôi đi lấy cho cậu, cái này được cung cấp miễn phí của phòng hạng sang, không tính tiền, tôi lấy nhiều hơn cho cậu mấy hộp.”

Trợ lý: “Không phải!”

Nhân viên phục vụ rời đi.

Trợ lý đứng ở cửa phòng tắm, do dự hỏi: “Đạo diễn, lúc anh đăng ký phòng, không ai biết anh là đạo diễn đi?”

Tiếng nước trong phòng tắm rất lớn, Trịnh Thanh Tùng căn bản không nghe thấy cậu ta nói cái gì.

Chờ Trịnh Thanh Tùng quấn khăn tắm từ trong phòng đi ra, cửa phòng vang lên tiếng gõ, hắn trực tiếp đi ra mở cửa.

Nhân viên phục vụ nhìn hắn, hắn cũng nhìn nhân viên phục vụ, hắn còn đang cho rằng có tiểu yêu tinh nào đến muốn trèo lên giường hắn kiếm lợi đây, còn muốn nói mình không có hứng thú, thì nhân viên phục vụ chợt đưa tay ra.

Trịnh Thanh Tùng không hiểu gì đưa tay ra nhận.

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Chúc anh tối nay vui vẻ.”

Trịnh Thanh Tùng mờ mịt, chờ nhân viên phục vụ rời đi, hắn cúi đầu nhìn.

Bất kể là tiếng Anh hay là tiếng Trung, đều mang một ý nghĩa__nhuận thân thể/ trượt tề.

Hắn quay đầu nhìn về phía trợ lý.

Trợ lý nghiêng đầu đi: “… Này không thể trách tôi…”

Trịnh Thanh Tùng đau đầu: “Tôi thực sự là xui tám đời.”

Trợ lý nhỏ giọng nói: “Ai mà không phải chứ.”

“Chờ đã.” Trịnh Thanh Tùng một mình nằm trên giường, bỗng nhớ đến một việc lúc ban ngày, hắn quay người nói: “Chiều nay, thiếu gia Thành Thông đưa bạn tới đây, nói đoàn phim chúng ta có chuyện ma quái, nói bạn mình có thể giúp đỡ giải quyết.”

Trợ lý vội la lên: “Vậy anh nên đáp ứng người ta nha, người ta đến giúp là chuyện tốt. Tôi nói nên đi mời đạo sĩ, anh không đồng ý, người ta tự tìm đến cửa rồi, còn không phải là không ai biết sao?”



Trịnh Thanh Tùng: “Cậu thì biết cái gì? Dùng bộ não bé tý của cậu suy nghĩ một chút đi, công ty nhà bọn họ không đầu tư cho bộ phim, nữ diễn viên trong đoàn phim tôi đều nghe ngóng qua, không ai nói chuyện yêu đương, cũng không ai có quan hệ gì với thiếu gia Thành Thông.”

“Ồ…” Trợ lý: “Kia… Vậy thì sao?”

Trịnh Thanh Tùng: “Vô sự lấy lòng, phi gian tức đạo.”

Trợ lý: “Anh thực sự tiểu tâm giữ vạn năm nha, ai không biết còn tưởng anh làm khác ngành.”

Trịnh Thanh Tùng: “Ngủ đi ngủ đi, tôi suy nghĩ thêm.”

Trịnh Thanh Tùng lăn qua lộn lại ngủ không yên.

Hôm sau đến phim trường, trang phục diễn vừa đưa đến hôm trước lại hỏng rồi.

Trịnh Thanh Tùng mặt đen như đáy nồi.

Nam diễn viên còn đứng bên cạnh oán giận: “Ngày nào cũng tiêu tốn thời gian chờ trang phục diễn mới, hao tổn thời gian này ai gánh chịu?”

Nữ diễn viên chính: “Ít nói vài câu đi, ai mà không phải chờ?”

Thật vất vả trang phục diễn mới được đưa tới, trợ lý trường quay nhanh chóng hô chuẩn bị, Trịnh Thanh Tùng mới ngồi vào chỗ của mình.

Cảnh quay hôm nay quay xong rồi, Trịnh Thanh Tùng nhìn thấy Triệu Dương trong trường quay, người bạn trẻ tuổi kia cũng có bên cạnh anh ta.

Trịnh Thanh Tùng lấy gói thuốc ra, điều chỉnh sắc mặt, chạy chậm đi qua bên đó.

“Triệu tiên sinh.” Trịnh Thanh Tùng đến trước mặt Triệu Dương, thở hổn hển nói: “Hôm qua là do tôi nóng vội, cậu đừng để bụng, vị tiên sinh này xưng hô thế nào?”

Vưu Minh đưa tay ra: “Tôi tên Vưu Minh.”

Trịnh Thanh Tùng cười: “Vưu tiên sinh, bây giờ các cậu có bận không? Tôi mời các cậu uống cà phê.”

Triệu Dương liếc mắt nhìn Vưu Minh, lặng lẽ giơ ngón cái.

Ba người tìm đến một quán cà phê nhỏ, may là có phòng riêng. Sau khi vào trong, Vưu Minh gọi nước chanh, cậu không thích uống cà phê.

“Là như thế này, tối qua tôi có đến đó xem.” Trịnh Thanh Tùng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Tôi vốn nghĩ có người ở trong tối lén lút gây chuyện, thế nhưng tối hôm qua…”

Vưu Minh nhìn vẻ mặt của hắn, suy đoán: “Anh nhìn thấy.”

Là một câu khẳng định.

Trịnh Thanh Tùng nghĩ lại mà sợ, gật đầu: “Tôi không thấy toàn bộ, chỉ nhìn thấy con mắt, rất đỏ, còn đỏ hơn bị bệnh đau mắt, hơn nữa chỉ có một mắt… Thứ đó rốt cuộc là cái gì?”

Vưu Minh: “Vừa lúc cùng anh nói chuyện này, lúc trước tôi có nói chuyện với cô ta, cô ta không có thành kiến gì với anh, cũng không muốn hại ai, chỉ là không vừa ý trang phục diễn của đoàn phim.”

Trịnh Thanh Tùng: “… Cái gì?”

Vưu Minh: Cô ta là quỷ thời Đường, nói trang phục diễn của đoàn phim không hợp lễ giáo, lộ ngực lộ lưng là không thể, còn nói tay áo lớn các anh lại dùng chất liệu vải mùng, cô ta nhìn không vừa mắt.”

Trịnh Thanh Tùng: “Mùng? Không phải… Lúc đầu chúng tôi dùng sa mỏng, chất lượng cực tốt, vẫn bị xé, vì tiết kiệm tiền, chúng tôi mới dùng loại chất liệu kém đi một chút.”

Vưu Minh nhìn hắn.

Trịnh Thanh Tùng nuốt nướng miếng: “Bởi vì quá hao tốn, chúng tôi có làm tay áo nhỏ đi một chút, cũng không nhỏ đi bao nhiêu.”

Thanh âm hắn càng lúc càng nhỏ: “Cũng chỉ nhỏ hơn một nửa.”

Triệu Dương: “Vậy vì sao các anh nhất định phải dùng bối cảnh Đường triều? Không thể thay đổi được sao?”

Trịnh Thanh Tùng nói: “Trang phụ nữ thời Đường rất dễ nhìn nha!”

Vưu Minh nói: “Cô ta muốn nói chuyện với chỉ đạo trang phục của các anh.”

Trịnh Thanh Tùng sợ hết hồn: “Nói chuyện? Làm sao nói? Người cùng quỷ?”

Vưu Minh: “Đây là cách giải quyết duy nhất, nếu không tôi cũng không thể ra sức.”

Hai tay Trịnh Thanh Tùng xoắn lấy nhau, cúi đầu: “Tôi gọi điện thoại cho ông ấy, nói ngày mai ông ấy đến đây một chuyến.”

“Vậy thì quá tốt rồi.” Triệu Dương vui vẻ nói: “Có thể giải quyết sớm một chút mới tốt.”

Trước khi đi, Trịnh Thanh Tùng hỏi Triệu Dương: “Triệu tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, vì sao cậu lại để ý việc này như vậy?”

Triệu Dương không giấu diếm: “Bạn gái của tôi làm diễn viên quần chúng trong đoàn phim.”

Trịnh Thanh Tùng: “…”

Sở thích của người có tiền hắn không hiểu nổi, có lẽ vì lý do đó nên hắn vẫn chưa phất lên đi.

Chờ Trịnh Thanh Tùng rời đi, Triệu Dương mới thở phào nhẹ nhõm: “Vưu đại sư, đi, tôi mời anh đi ăn tôm hùm.”

Vưu Minh vội từ chối: “Tôi không ăn tôm hùm nữa, tôi về khách sạn ăn.”

Triệu Dương: “Vậy cũng được, tôi cùng anh đi về đó, tối nay tôi cùng Mộng Mộng cũng ăn ở khách sạn.”

Từ lần đó về sau, Trịnh Thanh Tùng không còn mắng diễn viên quần chúng gay gắt nữa, ai biết trong số đó có ai là bạn gái, bạn trai phú nhị đại, rảnh rỗi không có gì chơi chạy tới làm diễn viên quần chúng đâu.

Vưu Minh trở về khách sạn, gọi cháo cùng ít đồ ăn kèm.

Cậu nằm trên giường, cầm quyển ghi chép, vẽ nữ quỷ gặp được vào.

Tiểu Phượng, quỷ tu bóp chân cho cậu, quỷ thích ăn kem dâu, ác quỷ nhập vào chú Triệu, còn có nữ quỷ Đường triều lần này.

Vẽ tới vẽ lui, dưới ngòi bút của Vưu Minh, dần thành hình, gương mặt Giang Dư An rõ ràng trên giấy.

Gương mặt này không phải kiểu đã trưởng thành như hiện tại.

Mà là lúc anh còn là thiếu niên.

Thời còn niên thiếu, trên mặt Giang Dư An mang theo nét trẻ con, nhưng đã mang theo khí chất.

Vưu Minh nhìn hình vẽ Giang Dư An, khóe miệng cong lên.

Cậu vẫn viết tên Giang Dư An lên đó. Còn ghi cả ngày tháng.

Chờ sau này già rồi, rảnh rỗi có thể lấy ra xem.

“Nhìn gì vậy?” Giang Dư An từ ban công đi vào, tự nhiên ngồi lên giường, theo tầm mắt Vưu Minh nhìn đến trang giấy: “Đây là tôi sao?”

Vưu Minh nhìn Giang Dư An, kỳ quái hỏi: “Đây là lúc anh mười sáu tuổi, anh không nhớ rõ?”

Giang Dư An không tỏ thái độ: “Rất nhiều chuyện trước khi chết tôi không nhớ được.”

Giang Dư An nói tiếp: “Đã nuốt rất nhiều quỷ và sát.”

Ký ức lúc còn sống của chúng ảnh hưởng đến anh, vì vậy anh chỉ đành phong ấn ký ức của mình và của chúng.

Chỉ để lại ký ức về ba mẹ.

Nhưng không nhớ được quá khứ của bản thân.

Vưu Minh hiểu được ý tứ của Giang Dư An, mím môi nói: “Không sao, chúng ta có thể nghĩ cách.”

Cậu chủ động nắm lấy tay Giang Dư An.

Giang Dư An nhìn Vưu Minh, gợi lên khóe môi.

Anh yêu thích hai chữ ‘chúng ta’ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau