Vọng Môn Nam Quả

Chương 41

Trước Sau
Cẩu Tử

Nhân duyên của Sở Toàn không tệ, luôn có thể bắt được hợp đồng vào tay, sự nghiệp phất được lên như bây giờ, có một phần là do bản lĩnh xoay sở của hắn. Đa số người có chút mặt mũi trong thành phố hắn đều quen biết, cho dù không quen biết, hắn cũng có thể tìm hiểu cả gia phả nhà người khác, lân la đến làm quen.

Thế nhưng gần đây không biết vì sao, những người ngày trước hắn không có khả năng tiếp xúc đến, bây giờ lại kéo nhau đến tìm hắn.

“Lúc uống rượu nhịn không được.” Sở Toàn làm bộ ảo não, kì thực đắc ý muốn chết.

Tuy nói người xã hội này không còn mê tín như trước, nhưng những người làm ăn lại thà tin là có còn hơn không, sau khi biết hắn quen một vị đại sư, không ít người không biết mặt biến thành ‘bạn tốt’ của hắn.

Triệu Lam kỳ quái hỏi: “Lại có ai đến nhờ anh?”

Sở Toàn cười hắc hắc: ” Lão tổng chi nhánh công ty bất động sản ở chỗ chúng ta. Bảo là muốn xem phong thủy, nhờ anh nói với Vưu đại sư, nếu như có thể thành, về sau bên đó sẽ cung cấp vật liệu xây dựng cho nhà chúng ta.”

Triệu Lam hưng phấn: “Chuyện tốt a!”

Cùng công ty lớn hợp tác, cung cấp số lượng hàng hóa lớn, chỉ cần một đơn cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn mấy năm qua của bọn họ. Trước kia không trèo lên tới, bây giờ người ta lại tự động đưa đến cửa.

Sở Toàn: “Vẫn là chúng ta số may, Vưu đại sư đúng là phúc tinh của chúng ta!”

Triệu Lam vội vàng gật đầu: “Em đi chuẩn bị quà, ngày mai chúng ta đến thăm nhà bên đó.”

Sở Toàn nói với Triệu Lam: “Tuyệt đối đừng tiết kiệm, phải chọn quà có đẳng cấp.”

Tặng quà cũng phải dựa theo sở thích của người được tặng. Triệu Lam dựa theo ấn tượng của cô đối với mẹ Vưu, mua cho bà toàn thứ đồ xa xỉ, gồm một dây chuyện, một vòng đeo tay, một vòng đeo chân và một cái túi.

Lúc bỏ tiền ra thanh toán cô cũng không cảm thấy đau lòng, bây giờ bỏ ra số tiền này, sau đó sẽ thu lại càng nhiều.

Lúc Triệu Lam tìm tới cửa, mẹ Vưu còn bị Triệu Lam hào phóng dạo sợ hết hồn.

“Chị Vưu, chị xem, đều là thứ mới ra mắt trong năm nay.” Triệu Lam cười khanh khách vừa nói vừa giúp mẹ Vưu đeo dây chuyền: “Trước đây phát hiện chị không thích mang những thứ này trên người, tại em nhìn thấy rất đẹp, nên nếu chị không thích, cứ đặt bên trong tủ cũng được.”

Trước đây không phải mẹ Vưu không thích, chỉ là không nỡ, một khi dưỡng thành thói quen thì rất khó sửa đổi. Bây giờ nhìn những món trang sức này, bà cũng rất yêu thích, nhưng không có thể hiện ra mặt, mà hỏi: “Có phải là có chuyện gì hay không?”

“Chị Vưu, vậy em cũng không vòng vo nữa, là như vầy, không phải quan hệ của lão Sở nhà em với Tiểu Minh rất tốt sao?” Triệu Lam uyển chuyển: “Cho nên muốn mời Vưu Minh tối nay đến nhà chúng em dùng bữa cơm.”

Mẹ Vưu không hiểu gì, muốn mời một mình Tiểu Minh ăn cơm? Còn tặng quà cáp cho bà? Đây là muốn làm gì?

Tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng mẹ Vưu vẫn nói: “Chờ Tiểu Minh trở về chị liền nói với nó, đến lúc đó sẽ báo lại cho hai người.”

Triệu Lam hài lòng, lại nói một vài lời hay, nịnh nọt đến mức làm mẹ Vưu đỏ cả mặt mới rời đi.

Nếu Vưu Minh đồng ý hỗ trợ, Vưu Minh có thể kiếm được không ít tiền, nhà bọn họ cũng có lợi, đây mới gọi là cùng nhau hưởng lợi, mới giữ vững được quan hệ tốt.

“Không muốn đến cục cảnh sát?” Vưu Minh cúi đầu nhìn Lý Thanh.

Môi Lý Thanh giật giật: “Không đi viện mồ côi.”

Vưu Minh để Lý Thanh ngồi trên ghế dài ngoài công viên, cậu thì đến quầy bán kem di động bên cạnh mua hai cây kem ốc quế, mỗi người cầm một cái ngồi ăn.

Không ít người đi ngang qua quay đầu nhìn họ.

Vưu Minh giải thích: “Em không có hộ tịch, không đến cục cảnh sát sau này sẽ không có hộ khẩu. Không thể đi học, cũng sẽ không thể tìm việc đàng hoàng.”

Lý Thanh từng miếng từng miếng ăn kem. Từ khi đi theo sư phụ, nó chỉ biết chạy khắp nơi, chữ viết cũng là sư phụ dạy, chứ nó chưa từng được đi học. Do trời sinh mắt âm dương, cho nên nó vẫn cho rằng mình sẽ kế thừa y bát của sư phụ, trở thành một thiên sư quang vinh, hoặc là thần côn.

Nó không muốn đi học, cũng không muốn tìm việc làm.

“Đi thôi, lập tức tới ngay.” Vưu Minh kéo Lý Thanh đứng lên.

Lý Thanh hỏi Vưu Minh: “Pháp thuật của anh là học ở đâu?”

Vưu Minh: “Anh học Phương thuật, là tự học chứ không theo ai.”

Lý Thanh bỗng nhiên hưng phấn nói: “Vậy cho em làm trợ thủ của anh đi, không cần trả lương, chỉ cần bao ăn bao ở là được!”

Lúc trước nó ở với sư phụ cũng là như vậy, đôi khi sư phụ cũng cho nó ít tiền tiêu vặt.

Vưu Minh bị nó chọc cười: “Một trợ thủ mù chữ?”

Lý Thanh nhỏ giọng nói: “Em biết chữ”.

Vưu Minh sờ sờ gáy nó:”Đọc sách không phải chỉ để biết chữ”.

Lý Thanh: “… Vì tìm việc làm?”

Vưu Minh cười cười, cậu luôn đối xử ôn nhu với trẻ con: “Là để nhận thức thế giới một cách tốt hơn.”

Phạm vi này quá lớn, Lý Thanh trực tiếp choáng váng.

Sau khi đưa Lý Thanh đến cục cảnh sát. Cảnh sát tỉ mỉ hỏi Vưu Minh phát hiện nó ở chỗ nào, Vưu Minh nói thấy nó ven đường ngoại thành, cảnh sát lại hỏi thêm không ít, cũng may Lý Thanh còn nhớ rõ quê nhà của mình.

Hỏi xong hết, cảnh sát hỏi Vưu Minh có thể đưa Lý Thanh về nhà trước hay không.

“Tôi thấy nó rất thích anh.” Cảnh sát nói với Vưu Minh: “Nếu bây giờ mang đến viện mồ côi, chưa quen hoàn cảnh, nó nhất định không an lòng, bên các anh khá thuận tiện, chi bằng để nó ở lại một thời gian ngắn.”

Vưu Minh không có dị nghị: “Được.”

Cảnh sát cười: “Anh rất tốt bụng.”

Vưu Minh mỉm cười tiếp nhận khích lệ.

Vì vậy Vưu Minh lại đưa Lý Thanh về nhà.

Mẹ Vưu rất vui vẻ, Lý Thanh không nghịch ngợm không gây sự, nghe lời hiểu chuyện không giống những đứa nhỏ cùng tuổi khác, không trách được mẹ Vưu yêu thích nó: “Nó giống con lúc nhỏ, rất ngoan.”

Khi Vưu Minh còn bé, ngoại trừ nguyên nhân sức khỏe, không còn điểm nào khiến người nhà lo lắng.

Có đôi lúc mẹ Vưu sẽ cảm thán, đứa nhỏ chớp mắt đã lớn lên, thời gian trôi qua quá nhanh, bà còn chưa kịp thích ứng, đứa nhỏ thấp thấp lùn lùn đã trưởng thành một thanh niên tuấn tú.

“Đúng rồi, hôm nay dì Triệu Lam tới đây, nói là tối nay mời con qua đó ăn cơm.” Mẹ Vưu không quên việc này: “Còn tặng quà cho mẹ, mẹ đoán là có việc nhờ đến con.”

Mẹ Vưu hiếu kỳ nói: “Chuyện gì a?”

Vưu Minh cũng không biết nói thế nào, chỉ đành đáp: “Con cũng không rõ, tối nay con qua hỏi liền biết.”

Mẹ Vưu: “Vậy lúc về nói với mẹ một tiếng, nếu làm khó con, mẹ liền trả lại quà, hiện tại chúng ta cũng không thiếu số tiền này.”

Vưu Minh cầm lấy tay bà: “Con biết, mẹ cứ yên tâm.”

Mặt trời ngả về Tây, mây trắng nhiễm vàng, tầng tầng lớp lớp lan xa, giống như sóng biển đè lên nhau.

Nhiệt độ dần lạnh, Vưu Minh thay quần áo một mình ra cửa.

Chờ lúc Vưu Minh đến được nhà Sở Toàn, một bàn thức ăn cũng đã bày xong.

“Tiểu Minh, mau tới, nếm thử tay nghề dì của cháu” Sở Toàn tươi cười thân thiện, không khác gì phật Di Lặc.

Vưu Minh trước tiên chào hỏi Sở Toàn và Triệu Lam, xong rồi mới ngồi xuống.



Ba người nói chuyện vài câu.

Sở Toàn và Triệu Lam một xướng một họa khen Vưu Minh không ngớt.

Đầu tiên nói Vưu Minh tuổi nhỏ tài cao, lại nói Vưu Minh tuy nhỏ tuổi nhưng làm việc trầm ổn.

Nói hồi lâu mới nói đến chuyện chính.

“Là như vậy, lão tổng chi nhanh công ty bất động sản nhờ chúng ta hỏi cháu một chút, lúc nào rảnh rỗi cháu có thể đến công ty bọn họ xem phong thủy hay không.” Sở Toàn cười híp mắt nói: ” Anh ta nói phòng cũ của công ty bán không tốt, xây phòng mới lại thiệt thòi, lần này anh ta được phân đến chi nhánh bên này thừa dịp còn chưa khởi công, nhờ cháu đến xem một chút, anh ta đưa trước một trăm vạn tiền đặt cọc, nếu là sau khi khánh thành có thể bán ra ba phần tư, liền đưa cháu thêm bốn trăm vạn nữa, tổng là năm trăm vạn, ngũ phúc lâm môn, xem như là chuyện tốt.”

Vưu Minh nhấp một ngụm canh, cười đáp lại Sở Toàn: “Vậy phiền chú giới thiệu.”

Sở Toàn mặt mày hồng hào: “Được được được, đến, ăn, tay nghề dì cháu rất tốt.”

Ăn uống no đủ, Sở Toàn nói ra quyết định của mình: “Không phải ba cháu muốn chuyển hình thức kinh doanh sao? Chú có một người bạn làm thiếp bài, nếu không chú giới thiệu cho?”

Thiếp bài chính là nhãn của thương hiệu lớn, quần áo có thương hiệu giá cả sẽ khác.

Nụ cười trên mặt Vưu Minh chân thành hơn rất nhiều: “Làm phiền chú Sở.”

Sở Toàn vội vã phất tay: “Không phiền không phiền.”

Tuy rằng Vưu Minh vẫn hi vọng tự nhà cậu lập ra thương hiệu, nhưng có đường tắt sao lại không đi, không nhất thiết khư khư cố chấp đi trên con đường mình lập ra, liền không nhìn đến con đường khác.

Sở Toàn tự mình tiễn Vưu Minh ra cửa: “Chú đặt chỗ trước, ngày mai chúng ta đến đó uống rượu.”

Chờ Vưu Minh nhiều lần đáp ứng Sở Toàn mới yên tâm.

Ban đêm Vưu Minh thương lượng chuyện làm ăn trong nhà cùng Giang Dư An.

Hiện tại Giang Dư An xem như là người thân cận nhất với cậu, cậu biết bí mật của Giang Dư An, Giang Dư An cũng biết cậu, có lẽ vì thế nên quan hệ của người người thêm phần thân mật, có vài lời không tốt nói với cha mẹ nhưng thời điểm đối mặt với Giang Dư An cậu chưa bao giờ thấy có gì không tiện nói ra.

Cậu nói ra ý tưởng dùng chung thiếp bài hoặc tự nghĩ ra thương hiệu với Giang Dư An, hỏi: “Anh cảm thấy loại nào tốt hơn?”

Vưu Minh mím môi nói: “Hiện tại tên nhãn hiệu mới rất khó nhớ tới, điện thương càng ngày càng phát đạt, nhãn hiệu lâu năm xa xỉ lại chẳng có mấy cái nổi tiếng, có thiếp bài ít nhất không cần lo không có thị trường tiêu thụ, nhưng một khi dán thiếp bài, về sau muốn tự dùng nhãn hiệu của mình là rất khó.”

Nói chung hai bên có lợi có hại, nhưng nhất định phải chọn một.

Giang Dư An: “Tự nghĩ đi.”

Vưu Minh nhìn Giang Dư An, cười cười: “Em cũng nghĩ như vậy.”

Giang Dư An nắm cằm Vưu Minh: “Tìm cho em mấy nhà thiết kế?”

Vưu Minh kỳ quái: “Hả?”

Giang Dư An thấp giọng nói: “Trong đám quỷ hồn quỷ gì cũng có, không khó để tìm ra vài nhà thiết kế, lương cũng thấp, bình thường chỉ cần cho vài điểm cống phẩm, một tháng mấy trăm là đủ rồi.”

Vưu Minh dở khóc dở cười.

Anh đây là đang bóc lột sức lao động của quỷ?

Giang Dư An thấp giọng hỏi cậu: “Chủ ý này của tôi thế nào?”

Trong mắt Vưu Minh mang theo ý cười: “Rất tốt”

“Vậy có nên được khen thưởng?” Thanh âm Giang Dư An càng lúc càng thấp, hơi thở càng lúc càng gần.

Vưu Minh ngẩng đầu, cùng Giang Dư An hôn môi.

“Đi ngủ sớm một chút.” Giang Dư An hôn lên trán Vưu Minh: “Đêm nay sẽ không giúp em.”

Vưu Minh có chút tiếc hận, nhưng cậu không phải người dễ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, gật đầu nói: “Anh bận thì cứ đi đi, chú ý an toàn.”

Giang Dư An mỉm cười nhìn Vưu Minh.

Ở trước mặt Vưu Minh anh luôn mỉm cười, chưa bao giờ trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.

Chờ Vưu Minh ngủ rồi, Giang Dư An mới biến mất.

Anh hi vọng đem tất cả nhưng gì tốt đẹp dùng hai tay dâng đến trước mặt Vưu Minh, chỉ cần Vưu Minh cười một cái thì anh đã thỏa mãn.

Rõ ràng anh không còn nhớ được sự tình khi còn sống, nhưng tình cảm dành cho Vưu Minh như khắc sâu vào trong xương, tận trong nơi sâu thẳm của linh hồn, mặc dù cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn Vưu Minh thôi, bản năng đã tự trỗi dậy.

Tuy rằng theo lời Vưu Minh nói, khi anh còn sống hai người cũng chưa từng gặp nhau bao giờ.

Tổng sẽ biết đến.

Giang Dư An không vội.

Vưu Minh dậy thật sớm, cậu ngủ thẳng một giấc ngon lành, đây là lần đầu cậu dậy sớm như vậy, dì Trịnh còn chưa có chuẩn bị bữa sáng xong. Vưu Minh xỏ dép đi rửa mặt xong mới đi xuống phòng khách.

Áo ngủ của cậu là do mẹ Vưu chuẩn bị, mẹ Vưu thích mặc áo ngủ bằng bông, nhưng luôn để Vưu Minh dùng tơ lụa, thích hợp mặc trong mùa này. Hôm nay cậu mặc áo ngủ màu xanh sẫm, càng tôn làn làn da trắng, vóc người gầy gò, như cái móc áo trời sinh.

Mỗi lần mẹ Vưu nhìn thấy cậu lúc mặc đồ ngủ bằng tơ lụa đều đặc biệt kiêu ngạo.

“Có thể sinh ra đứa con đẹp trai như vậy, mẹ đúng là lợi hại!”

Lần nào bà nói như vậy, ba Vưu cũng sẽ cùng bày ra dáng vẻ quang vinh.

Nói đến, dung mạo ba Vưu rất bình thường, lẫn trong chỗ đông người khó mà tìm ra, nhưng làn da ông rất tốt, lúc còn trẻ cũng vì quá trắng, mà thường được khen đẹp trai, sau này dãi nắng dầm mưa, ưu thế duy nhất ấy cũng không còn.

Vưu Minh xem như được thừa hưởng ưu điểm của cả cha lẫn mẹ.

Chiều cao cùng nước da thì giống ba Vưu, ngũ quan thì giống mẹ Vưu.

“Lúc còn trẻ, mẹ cũng là một đóa hoa trong thôn đó!” Mẹ Vưu kiêu ngạo nói.

Ba Vưu ngồi bên cạnh cười tít mắt hưởng ứng.

Dì Trịnh nhìn thấy Vưu Minh dậy sớm như vậy, liền đứng trong bếp nói vọng ra: “Đợi mười phút nữa là xong rồi, sáng nay ăn chả giò chiên cùng cháo.”

Vưu Minh cũng không gấp, cậu đi đến cửa phòng bếp, muốn đi vào giúp một tay.

Dì Trịnh như gặp đại địch: “Xong ngay đây, cháu cứ ngồi đợi bên ngoài đi!”

Vưu Minh không kiên trì, ngồi bên bàn ăn chờ bữa sáng.

Ba Vưu xuống sớm hơn mẹ Vưu, ông ngồi xuống đối diện Vưu Minh. Gần đây ông rất bận, khắp nơi tìm nhân mạch, muốn tuyển thêm vài công nhân đáng tin.

Mảng marketing cần người, phân đoạn sản xuất cần người, mảng thiết kế cũng cần người, còn có nhân viên quản lý, nói chung, hiện tại ba Vưu bận đến sứt đầu mẻ trán, công ty mới đi vào sản xuất, tốt nhất có thể tuyển được công nhân có kinh nghiệm, thuê sinh viên mới ra trường tuy rằng tiện nghi, khả năng cũng có thể có tài, nhưng xí nghiệp lớn mới có khả năng bồi dưỡng, còn Vưu gia lúc này không có thời gian để bồi dưỡng.

Nhân tài ở đâu cũng thiếu, vô cùng khó tìm.

Ba Vưu mím môi, nhớ tới thời điểm lúc mới gây dựng sự nghiệp.

Trước đây xưởng may quần áo giá rẻ nào cần quan tâm này đó? Chỉ cần làm xong rồi bán, quần áo luôn là một kiểu, nhiều lắm thì thay đổi vài chi tiết hoa văn.

Ba Vưu vừa xem báo vừa thở dài.



Tiền là có, nhưng tiền này phải dùng như thế nào? Ông sợ rằng nếu không cẩn thận tiền này sẽ trôi theo nước.

Dì Trịnh dọn bữa sáng lên bàn rồi mẹ Vưu mới đi xuống.

Vưu Minh ăn sáng xong, đi ra ngoài đi bộ, dạo một vòng quanh tiểu khu, mua chút trái cây về, mười rưỡi sáng mới ra khỏi nhà.

Cậu hẹn Sở Toàn vào buổi trưa, nhưng nên đến sớm hơn 15 phút, đây là phép lịch sự.

Nhà hàng nằm trong trung tâm thành phố, lầu gác theo kiểu Trung, mùi vị chưa chắc đã ngon, nhưng giá tiền khẳng định không thấp.

Hôm nay Sở Toàn mời khách nên đã tới từ sớm, vừa thấy Vưu Minh xuất hiện liền vẫy tay chào hỏi.

Bên cạnh Sở Toàn là một nam nhân trung niên mặc tây trang màu đen, nam nhân nọ có một đầu tóc đen dài rối tung cuồng dã, dù có chải đầu vuốt keo cũng không áp xuống được, lông mày vừa đen vừa rậm, là dạng người đã gặp qua thì rất khó quên.

Vưu Minh ngồi vào chỗ, trước hết nghe Sở Toàn giới thiệu hai bên.

“Vị này chính là lão tổng công ty bất động sản, Tưởng Chính Hoa.”

“Vị này chính là người lần trước tôi nhắc đến với ngài, Vưu Minh, Vưu đại sư.”

Thái độ Tưởng Chính Hoa rất tốt không chút nào kiêu căng, không vì Vưu Minh tuổi còn trẻ mà coi thường. Hắn bước chân ra xã hội đã lâu, biết được những ai không thể coi thường, vì vậy cười nói: “Vưu đại sư, ngưỡng mộ đã lâu.”

Vưu Minh khách khí nói: “Ngài gọi tôi Tiểu Vưu là được.”

Nụ cười trên mặt Tưởng Chính hoa chân thành hơn mấy phần: “Tiểu Vưu tuổi trẻ tài cao a.”

Vưu Minh cũng khách khí với hắn vài câu.

Rất nhanh liền đi vào chuyện chính.

Nguyên lai mấy năm qua tuy rằng kinh tế bất động sản có đình trệ, nhưng phòng ở không lo bán không được, mỗi năm đều có rất nhiều người muốn mua phòng, vốn thị trường bên này của bọn họ rất lớn, nhưng người muốn mua lại rất ít.

“Những hợp đồng bàn xong từ năm trước, đến năm nay mới bán ra được có một nửa.” Biểu tình Tưởng Chính Hoa bất biến, ngữ khí không thay đổi, nhưng ai nấy đều hiểu rõ, mới bán ra một nửa nói rõ không đạt chỉ tiêu thu chi, tuy rằng phòng vẫn còn đó không mất đi đâu được, nhưng hắn lại không có cách nào báo cáo công tác với tổng bộ.

Vưu Minh hỏi: “Ngài xác định là vấn đề phong thủy?”

Cậu còn chưa bao giờ xem phong thủy đâu. Tuy rằng có học qua, nhưng không biết có hữu dụng hay không.

Tưởng Chính Hoa: “Bất kể là tài liệu hay mặt bằng, chúng tôi đều chọn thứ tốt nhất, nhưng nhân khí chính là không phất lên nổi.”

Biện pháp gì cũng đã thử, mảng quảng cáo cũng làm nát, cách có thể nghĩ đều đã nghĩ, thế nhưng doanh số vẫn không tăng lên được, một hai lần còn dễ nói, dù sao làm bất động sản mà, bây giờ thua lỗ không có nghĩa là luôn thua lỗ, phòng ở sẽ có một ngày bán ra được. Thế nhưng nhiều lần như vậy, bọn họ liền đứng ngồi không yên.

Vưu Minh gật đầu: “Vậy buổi chiều chúng ta đi xem thử, tôi cũng không dám đảm bảo, xem xong mới nói tiếp được.”

Tưởng Chính Hoa nghe Vưu Minh nói vậy, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Nhưng hắn không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nói: “Được.”

Sở Toàn: “Đến đến, ăn no chúng ta lại đi, không vội.”

Chỉ là không ai đặt tâm tư lên bàn ăn, chỉ ăn qua loa vài miếng, ba người liền lên xe chạy đến khu công trình.

Khu công trình nằm ngoài thành, dù sao đất đai trong thành đã chật kín, muốn xây phòng ngay trung tâm cần một số tiền rất lớn. Hơn nữa nhiều người không muốn bán nhà cũ, cho rằng giá cả sẽ còn tăng cao hơn.

Hiện tại khu công trình mới được mua lại, công nhân còn chưa khởi công, mới có bản thiết kế mà thôi.

Vưu Minh trước tiên nhìn bản thiết kế, mỗi gian phòng đều được thiết kế chỉnh chu, nhìn qua hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tưởng Chính Hoa nói: “Tôi mời đến hai nhà thiết kế, một ở nước ngoài một ở trong nước.”

Vưu Minh cười cười với Tưởng Chính Hoa: “Bố cục công trình không có vấn đề, thiết kế trong phòng cũng không tồi.”

Tưởng Chính Hoa thở phào nhẹ nhõm, xem ra số tiền kia không bỏ phí.

Ba người đi xung quanh xem thử, hiện tại chỗ này vừa bị ủi phẳng, không có cây cỏ gì, chỉ có đất trơ trụi, Vưu Minh tỉ mỉ nhìn, từng bước đi tới, Tưởng Chính Hoa và Sở Toàn đi theo sau, hai người đều không lên tiếng, sợ quấy rầy đến Vưu Minh.

Đi xong hai vòng, Vưu Minh mới đứng lại, nói: “Tưởng tiên sinh, có thể do tôi học nghệ chưa tinh, thật sự không phát hiện ra có vấn đề gì.”

Tưởng Chính Hoa liếc mắt nhìn Sở Toàn, trên trán Sở Toàn đã đổ mồ hôi.

“Vưu đại sư… Phải có nguyên nhân gì đó chứ? Không phải vấn đề ở đây, vậy thì phải có vấn đề ở chỗ khác.”

Vưu Minh nhìn Tưởng Chính Hoa, nói: “Sợ ngài không tin tôi, trước tiên tôi không thu tiền của ngài, ngài hãy lấy một chén máu gà trống đặt ở trung tâm công trình, sáng mai đến nhìn thử, nếu máu gà không đổi màu hoặc đổi thành màu đậm hơn thì không sao, nếu máu gà biến thành màu nhạt hơn đồng thời không có tạp vật, vậy thì không phải phong thủy có vấn đề, mà là có người làm pháp.”

Tưởng Chính Hoa ngạc nhiên: “Làm pháp?”

Vưu Minh: “Hiện tại tôi chưa thể xác định, bởi vì làm như vậy tuy rằng thiệt người lợi mình, nhưng rất tổn hại âm đức, tuổi thọ sẽ giảm đi, bệnh tật cũng nhiều hơn.”

Tưởng Chính Hoa kỳ thực không quá tin tưởng, dù sao mặc dù có đối thủ cạnh tranh, nhưng hắn nghĩ một vòng, cũng không tìm ra ai chấp nhận bị xui xẻo chỉ vì muốn phá hắn.

Vì thế Tưởng Chính Hoa bán tín bán nghi nói: “Vậy đêm nay tôi làm thử xem.”

Vưu Minh gật đầu: “Nếu như máu gà biến thành màu nhạt, vậy ngài kêu chú Sở gọi cho tôi, nếu như không có vấn đề gì, vậy thì tôi không còn cách nào khác, phiền ngài đi tìm người khác vậy.”

Tưởng Chính Hoa cười cười: “Tôi rất tin tưởng Tiểu Vưu, ngày mai xem rồi nói đi.”

“Tôi đi trước, có gì chúng ta liên lạc sau.” Tưởng Chính Hoa chào tạm biệt hai người, lái xe rời đi.

Chỉ có Sở Toàn vẻ mặt đưa đám nói: “Tiểu Vưu a, cháu tùy tiện nói bậy vài câu với anh ta cũng tốt mà.”

Vưu Minh cười: “Chú, chuyện lừa gạt người, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, vẫn là không có mới tốt.”

Sở Toàn thở dài, cảm giác như thấy tiền từ trong túi mình bay đi, loại bi thống này không cần nói cũng rõ ràng.

Sở Toàn: “Đi thôi, chúng ta cũng về thôi.”

“Anh ta có đặt máu gà hay không là việc của anh ta.”

Vưu Minh cũng không nói gì thêm nữa.

Dù sao cậu cũng không mong đợi mỗi lần nhận việc đều có thể thành công.

Hai người ngồi trên xe, Vưu Minh hỏi Sở Toàn: “Vị đại sư trong nhà chú đi chưa?”

Sở Toàn gật đầu: “Đã đi, đến Quảng Châu.”

Nhắc đến người này Sở Toàn liền không thoải mái, không giải quyết được vấn đề, còn làm hắn tốn không ít tiền, tinh thần còn bị tổn hại nặng nề.

Nếu không phải mệnh hắn cứng, hiện tại còn không biết đang nằm ở đâu nữa!

Vưu Minh vốn còn muốn đi theo Sở Toàn tìm đến thiên sư chân chính kia học qua phương thuận, nếu người đã đi thì không còn cách nào, cậu chỉ đành nói với Sở Toàn: “Chú Sở, hôm nay làm phiền chú rồi.”

Sở Toàn vội vàng lắc đầu: “Không phiền, này có là gì.”

Bên kia, sau khi nghe Vưu Minh đề cập đến việc bị hạ chú, Tưởng Chính Hoa vì để phòng ngừa vạn nhất, vẫn kêu thư ký đi đặt ở trung tâm công trình một chén máu gà.

Nói chung thà tin là có chứ đừng tin là không, cẩn thận không phải là xấu.

Khiến thư ký không hiểu ra sao, vì sao sai đặt chén máu gà ở đó, rồi sau đó thì sao?

Sáng sớm mai uống à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau