[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 1: Xem mắt

Sau
Tháng năm, tiết trời ấm áp dễ chịu, từng tia nắng ban mai vàng rực nhẹ nhàng phủ lên thành phố yên bình này.

Tối qua Lạc An ngủ không ngon lắm. Cậu mơ một cơn ác mộng kinh khủng, mơ thấy hai năm trước, khi mà cậu phát hiện bản thân thích đàn ông. Lúc đấy Lạc An rất tuyệt vọng, cảm thấy mình rất bẩn, thậm chí cậu còn nảy sinh ý định tự sát trong đầu.

Âm thanh gõ cửa vang lên đánh thức Lạc An còn đang mờ mịt. Tiếng nói dịu dàng của Liễu Vân truyền đến từ ngoài cửa: “An An, đã dậy chưa con?”

“Con dậy rồi ạ, mẹ.” Lạc An trả lời, cậu dụi mắt rồi đứng dậy.

“Mẹ nấu xong cơm rồi, con đi tắm rửa nhanh lên, không còn sớm nữa.”

“Vâng.”

Lạc An tắm rửa xong xuôi đúng lúc Liễu Vân đun xong cháo. Bà nhíu mày nhìn quần áo của Lạc An, dường như không hài lòng lắm: “Chẳng phải mẹ đã bảo con mặc bộ quần áo mới mua mấy hôm trước sao? Sao lại mặc lại quần áo hôm qua thế này?”

“Mẹ …….. Con có thể không đi xem mắt không?” Lạc An hơi bứt rứt, cậu mới hai mươi hai, sao phải đi xem mắt chứ.

Liễu Văn mỉm cười, bà bước tới xoa đầu Lạc An: “Mẹ chỉ muốn An An có thể vui vẻ thôi, Trịnh Thư Nam vừa đẹp trai vừa dịu dàng, không chừng có thể giúp con vui hơn đó.”

Lạc An cúi thấp đầu, khẽ “Ừm”, thực ra cậu cùng chỉ nói thế thôi, dẫu sao trước đó cậu cũng đã đồng ý hôm nay đi xem mắt rồi.

Vốn Lạc Văn Xương vẫn luôn nhìn hai người họ, nghe vậy cũng cười nói: “Bố cũng đã gặp cậu Trịnh Thư Nam đó vài lần, đích thực không tồi, cũng khá xứng đôi với An An nhà chúng ta.”

“Con xem, bố con đã nói thế rồi, tiêu chuẩn ông ấy cao lắm đó.” Liễu Vân nháy mắt với Lạc An.

Lạc An bất đắc dĩ nói: “Con biết rồi, đợi ăn cơm xong con sẽ đi thay quần áo.”

Cơm nước xong xuôi, Liễu Vân liền dẫn Lạc An ra khỏi nhà, địa điểm xem mắt lần này ở một quán cà phê cực kỳ hữu tình. Do là buổi xem mắt của hai người con trai nên đã đặc biệt bao phòng riêng, lúc Liễu Vân và Lạc An đến nơi, Trịnh Thư Nam và mẹ anh Trịnh Ngọc Hạm đã có mặt ở đó rồi.

Thấy Liễu Vân và Lạc An, Trịnh Ngọc Hạm vừa cười vừa đứng dậy: “Em gái, đến rồi, đây là chính là An An hả, thật đẹp trai.”

Lạc An có chút bất an, cậu chỉ muốn trốn đi, chứng chướng ngại giao tiếp với xã hội của cậu còn chưa khỏi hẳn nên cậu rất sợ gặp người lạ. Nhưng lúc trước cậu đã luyện tập rất nhiều lần, nên mới có thể bình tĩnh mà chào hỏi: “Chào dì ạ.” Chỉ có điều âm thanh bé hơn cả tiếng muỗi kêu.

Cậu liếc mắt nhìn sang Trịnh Thư Nam đang đứng dậy, dáng người cao ráo, không quá cường tráng, ngũ quan tuấn tú, khí chất ôn hòa, vừa nhìn là biết đây là một người khá dịu dàng. Trước đây cậu đã từng nhìn thấy ảnh chụp của Trịnh Thư Nam, dựa vào cặp mắt của bé GAY như cậu, anh chàng này tuyệt đối là cực phẩm. Lạc An chỉ nhìn qua người ta một cái, sau cũng chả dám nhìn thêm nữa, mặt cậu hơi đỏ, đứng nép bên cạnh Liễu Vân giống như một con thú nhỏ yếu đuối bị dọa sợ hãi.

Trịnh Thư Nam cũng lên tiếng, giọng nói ôn hòa vang lên: “Chào dì, Lạc An, rất vui khi được gặp em, tôi là Trịnh Thư Nam.”

Nghe thấy giọng nói này, Lạc An hơi ngờ vực quay đầu nhìn anh, giọng nói này sao nghe quen tai thế?

“Nào, em gái, ngồi xuống trước đã, An An muốn uống cái gì, gọi thoái mái đi cháu.” Trịnh Ngọc Hạm kéo Liễu Vân ngồi xuống, rồi đẩy menu cho cậu xem.

Còn Lạc An thì cứ lập tức đẩy trả lại cho bà: “Dì chọn trước đi ạ.”

Trịnh Ngọc Hạm cảm thấy phản ứng này của cậu cực kỳ đáng yêu, bà mỉm cười trấn an cậu: “An An đừng lo lắng, cứ coi như đây chỉ là một buổi gặp gỡ bình thường, dì không uống cà phê, gọi nước chanh đi, cháu cứ gọi trước rồi gọi luôn cho Thư Nam, nó thích cà phê Lam Sơn1.”



Lạc An lại đỏ hết cả mặt, bất giác nhìn sang Trịnh Thư Nam thấy anh không nhìn về phía mình mới đỡ đỏ hơn.

Cậu tự gọi cho mình một cốc Cappuchino, rồi mới cẩn thận đẩy quyển menu đến trước mặt Trịnh Thư Nam. Xong việc cậu liền cúi thấp đầu giả làm chim cút.

Đồ uống Trịnh Thư Nam gọi không phải là Cà phê Lam Sơn mà là Latte. Anh hỏi xem Liễu Vân muốn uống gì rồi mới gọi phục vụ đến order.

Lạc An lắng nghe giọng nói của anh, càng nghe càng thấy quen thuộc, nhưng lại không dám chắc chắn, chỉ có thể bất lịch sự cúi thấp đầu xuống, lôi điện thoại xuống dưới bàn, mở QQ hỏi Lâm Nịnh Khê, đúng lúc Trịnh Thư Nam đang nói chuyện, cậu ghi âm một chút rồi gửi cho cô.

Chờ một lát vẫn chưa thấy Lâm Nịnh Khê trả lời, Lạc An mới nhớ ra cứ đến cuối tuần cố nàng ấy phải ngủ đến mười một giờ mới tỉnh.

Tuy khóe miệng của Trịnh Thư Nam vẫn luôn mang theo ý cười cực kỳ dịu dàng, nhưng Lạc An vô cùng nhạy cảm, cậu cảm thấy người đàn ông này vẫn xa lạ, nụ cười ấy không phải là thật lòng. Lạc An từng thấy anh ta rất giống với đại thần CV Lâm Uyên mà cậu yêu thích, không chỉ giống ở âm thanh, mà đến cả khí chất cũng giống. Nhưng lúc này lại thấy hai người không giống nhau lắm, cậu không dám chắc.

Cậu không biết nói chuyện, cũng không biết giao tiếp với người khác thế nào, chỉ có thể chớp mắt nhìn sang Liễu Vân.

Liễu Vân thở dài một tiếng, đành phải mở lời trước: “Thư Nam làm nghề gì vậy?”

“Làm việc ở một công ty truyền thông, làm các công đoạn chuẩn bị trước khi quay chụp phim ảnh.”

“Làm phim ảnh?” Liễu Vân có chút hiếu kỳ, “Vậy không phải là có thể gặp gỡ rất nhiều minh tinh hay sao?”

“Vâng, khi sắp xếp tuyển chọn các diễn viên thì thường sẽ gặp. Dì thích minh tinh nào sao?” Trịnh Thư Nam mỉm cười nói khẽ.

“Dì gần này tuổi đầu rồi, sao mà thích minh tinh nào được, nhưng An An thì rất thích đó, hình như là thích mấy người hát…..”

“Mẹ!” Lạc An lập tức ngắt lời, vì mẹ cậu không hiểu gì về giới võng phối, nên lúc bà hỏi, cậu chỉ nói đây là ca sĩ. Bây giờ cậu còn chưa xác định được người ta có phải là nam thần Lâm Uyên hay không, cho nên không muốn cho Trịnh Thư Nam biết.

Liễu Vân vừa nhìn thấy bộ dạng này của cậu thì bật cười: “Dì nghe mẹ cháu nói công việc của cháu rất vất vả, thường phải đi các loại xã giao, cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe đó.”

“Cháu biết ạ, cảm ơn dì.”

Có thể nhìn ra Trịnh Ngọc Hạm cực kỳ thích Lạc An, khi Liễu Vân mải nói chuyện với Trịnh Thư Nam, Trịnh Ngọc Hạm cũng bắt chuyện với cậu, Lạc An trả lời từng câu một, tuy nói rất nhỏ nhưng vẫn lễ phép vô cùng.

Từ đầu đến cuối, hai nhân vật chính vẫn không hề nói chuyện với nhau, Trịnh Ngọc Hạm trao đổi ánh mắt với Liễu Vân, giả lả cười nói: “Thư Nam à, mẹ đi ra ngoài dạo phố với dì Liễu của con, con chăm sóc cho An An, nhớ chưa? Cùng nhau ăn bữa trưa, rồi tối đi xem phim, thế nào cũng được.”

Trịnh Thư Nam mỉm cười ôn hòa, ánh mắt ngoan ngoãn: “Vâng.”

Lạc An hơi bất an ngước nhìn Liễu Vân, nhưng cũng không hề phản đối. Liễu Vân biết con trai mình có ấn tượng tốt về người ta, bèn bắn một ánh mắt cố vũ sang cho cậu, rồi cùng Trịnh Ngọc Hàm vui vẻ rời khỏi đó.

Sau khi đứng dậy tiễn hai bà mẹ, trong phòng lập tức yên tĩnh như ban đầu, Lạc An cúi đầu, lén liếc nhìn Trịnh Thư Nam, càng nhìn càng thấy anh đẹp trai hơn, mày mắt, sống mũi, chỗ nào cũng hoàn hảo. Cậu nhìn anh cầm thìa nguấy cốc cà phê, trong lòng rất muốn hỏi anh có phải là Lâm Uyên hay không, nhưng lại không dám mở lời.

Trịnh Thư Nam ngắm Lạc An đang lén lút nhìn anh, chân mày khẽ nhíu lại nhưng cũng lập tức giãn ra, dùng giọng điệu vẫn luôn ôn hòa hỏi: “Tiểu An học xuất bản nhỉ, có nghĩ sau này làm công việc như nào không?”

“Có lẽ em sẽ tìm một nhà xuất bản nào đó làm biên tập.” Đúng lúc này, điện thoại của Lạc An rung lên một cái, cậu lẽn mở ra xem, thấy được Lâm Nịnh Khê trả lời.



Cola Chanh: “Σ(°△°|||)︴ An bảo bối, giọng của người đàn ông của cậu nghe hay thế! Thêm vài câu nữa đi o(*////▽////*)q Nhưng phải nói thật, đúng là hơi giống đại thần, nhưng không phải là hoàn toàn giống.

Cola Chanh: Đương nhiên âm thanh qua mic và qua ghi âm của điện thoại đều sẽ không còn giống như giọng thật, cậu nên thử thăm dò xem bình thường anh ta có sở thích gì hay không, cố lên An bảo bối, tôi trông chờ vào cậu!

An Nhiên: Được.

Lạc An tắt điện thoại, hớp một ngụm cà phê, cố gắng cổ vũ bản thân hỏi Trịnh Thư Nam: “Bình thường sau khi tan làm anh sẽ làm gì?”

“Ừm …. Nghe nhạc hoặc đọc sách, thỉnh thoảng còn có thể chơi game.”

“Thế anh có biết võng phối không?” Lạc An không biết nói vòng vo, nên cậu trực tiếp hỏi thẳng. Cậu nghĩ, nếu Trịnh Thư Nam không biết đến võng phối thì cứ coi như mình hỏi vu vơ thôi.

“Võng phối?” Trịnh Thư Nam hơi sửng sốt, lúc đang định nói gì đó thì điện thoại của anh kêu lên, anh gật đầu với cậu rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Lạc An nhanh chóng rút điện thoại ra báo cáo với Lâm Nịnh Khê: Hình như anh ấy biết võng phối!

Cola Chanh: Trời ơi! An bảo bối, đây chắc chắn là đại thần, không sai đâu, đậu má tôi biết ngay mà, đại thần đẹp trai thế nhất định là thích đàn ông, An bảo bối, làm anh ta, để anh ta biến thành người đàn ông của cậu! (*▽*)Có như vậy thì tôi cũng có thể nhìn thấy anh ta rồi!

An Nhiên: …..

Cola Chanh: An bảo bối, mau đi thả thính, không được thì đừng về nha!

An Nhiên:…….

Lúc nãy cậu hơi kích động, vì cậu yêu thầm nam thần Lâm Uyên của giới võng phối đã hơn một năm rồi. Trước đây khi cậu phát hiện ra mình thích đàn ông liền mắc chứng bệnh trầm cảm, suýt chút nữa đã tự sát, sau này Lâm Nịnh Khê cho cậu nghe một đoạn kịch truyền thanh, âm thanh dịu dàng đầy tình cảm trong đó đã cứu lấy cuộc đời cậu. Giọng nói đó được giới võng phối công nhận là một trong những chất giọng dịu dàng nhất, trần đầy khí chất nhất. Vậy nên vì để được gần nam thần thêm chút nữa, Lạc An cũng tiến vào giới võng phối, tuy bây giờ vẫn chỉ là một CV không có tiếng tăm.

Cậu quen thuộc với giọng của Lâm Uyên đến mức không thể quen thuộc hơn, nên vừa nghe đã nhận ra.

Nếu Trịnh Thư Nam thật sự là Lâm Uyên, vậy cậu sẽ cố gắng ở bên anh ấy.

Nghĩ vậy, Lạc An dần nhen nhóm chờ mong.

Trịnh Thư Nam nhanh chóng quay lại, anh không ngồi xuống mà chỉ cầm áo khoác vắt trên lưng ghế lên, nói với Lạc An: “Ngại quá, công ty có chút chuyện cần xử lý, không thể ăn cơm trưa cùng em. Thế này đi, tôi đưa em về trước, được không?”

Lạc An cũng đứng dậy: “Anh có việc thì cứ đi trước, không cần đưa em về, em có thể tự về.”

Trịnh Thư Nam cũng không kiên trì, công việc gấp gáp, chỉ có thể bất lịch sự nói: “Vậy được, tôi đi trước, em về cẩn thận.”

“Vâng……” Lạc An gom góp dũng khí, vừa định hỏi số điện thoại của Trịnh Thư Nam thì phát hiện anh đã quay người rời đi. Cậu hơi buồn, chả lẽ Trịnh Thư Nam không thích cậu sao, nếu không tại sao anh không cho cậu số điện thoại?

—————————–

1: Cà phê nổi tiếng đắt đỏ của Đảo Quốc Jamaica.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau