[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần
Chương 19: Chúc mừng
Cho dù anh có giải quyết được hay không thì sáng sớm hôm sau, Lạc An vẫn phải về trường.
Đường Long Phi ngủ đến sưng mắt ra mở cửa cho cậu, lập tức tỉnh táo vì ngửi được mùi hương thơm phức của bữa sáng. Cậu chàng mở to hai mắt, ôm chầm lấy Lạc An, kéo vào phòng. Cậu cười hì hì nói: “Vẫn là An bảo bối đối xử với tớ tốt nhất, thật sự chỉ hận không thể lấy thân báo đáp cho cậu.”
“…….. Thôi đi.” Da vịt da gà của Lạc An nổi hết cả lên.
Ăn xong bữa sáng, Lạc An hoàn toàn không sợ chạm trán Tô Tử, dù sao thì cậu cũng chẳng nợ Tô Tử cái gì. Bước vào trong phòng học, Lạc An không quan tâm Tô Tử đang ngồi chỗ nào, cậu cứ ngồi chỗ thường ngồi với Đường Long Phi, mở sách ra ôn tập.
Khi Lạc An vừa bước vào, Tô Tử đã nhìn thấy cậu rồi. Nãy giờ cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa. Hôm qua cô nhận được cuộc gọi của Trịnh Thư Nam, bị anh từ chối thẳng thừng, còn nói không được đến làm phiền Lạc An, khiến cô mất hết mặt mũi, trong lòng xót xa, nhưng không tài nào nói lại được Trịnh Thư Nam, chỉ có thể trút giận lên đầu Lạc An. Mà cô vẫn cảm thấy, Trịnh Thư Nam gọi điện cho cô là do Lạc An.
“Chỉ còn hơn một tháng nữa là thi cuối kỳ rồi, lúc đó được nghỉ, tớ sẽ đi chơi với anh tớ. Ảnh nói sẽ đến Hoành Điếm quay phim, cậu có muốn đi cùng không?” Tranh thủ trước giờ vào học, giáo viên còn chưa đến, Đường Long Phi quay sang nói chuyện với Lạc An.
“Tớ không đi đâu, không làm phiền cậu với anh cậu.” Lạc An đoán Trịnh Thư Nam có kế hoạch vào kỳ nghỉ hè của cậu nên không đồng ý, mà có lẽ Đường Long Phi cũng sẽ không thích cậu cùng đi đâu.
“Hê hê hê hê.” Đường Long Phi cười ngớ ngẩn.
Đúng lúc này, giáo viên tiến vào lớp, hai người cũng không nói nữa, bắt đầu học tập.
Hết giờ học, điện thoại Lạc An có tin nhắn mới, là tin nhắn của Tô Tử, cô viết, Tôi sẽ không để yên thế đâu.
Lạc An ngây ra một lúc, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng của Tô Tử, đối mặt với ánh nhìn oán hận của cô.
Lạc An nghĩ dây dưa như vậy có nghĩa lý gì đâu, cuộc đời có thanh xuân tươi đẹp nhất, sao phải lãng phí dành cho người không yêu mình.
Nhưng ngẫm lại, nếu Trịnh Thư Nam từ chối cậu, chắc cậu cũng không dễ dàng bỏ cuộc, nên đến giờ phút này, không hiểu sao cậu còn hơi đồng cảm với tâm tình của Tô Tử. Trên đời không có nếu như, mọi chuyện đã rồi, cũng không thể làm gì khác.
Thời khoá biểu thứ hai kín mít, đợi khi về đến ký túc xá thì cũng đã năm giờ. Lạc An trèo lên giường mở QQ, định bụng gõ bản thảo, nào ngờ vừa mở QQ đã thấy tin nhắn của nhóm chat tổ kịch “Bảo bối”.
Sách Gia – Chuẩn bị: Tui lăn lộn trong giới này nhiều năm nay, chỉ là fan của một CV, chính là nam thần Lâm Uyên. Anh ấy gia nhập giới bảy năm, một trong ba người nổi tiếng nhất trong giới, hai vị đại thần còn lại đều là thụ âm, nên lần này phát hành kịch ngắn chúc mừng diễn đàn võng phối, phải nắm chắc vai chính thuộc về nam thần.
Chúc mừng diễn đàn võng phối? Lạc An hơi nghi ngờ, vì mấy ngày nay tâm trí cậu đều đặt trên người Trịnh Thư Nam, đã lâu rồi cậu không lên diễn đàn, dù sao thì kịch của Trịnh Thư Nam phối cũng sẽ không có post.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Kịch ngắn chúc mừng diễn đàn võng phối? Là cái gì thế?
Sách Gia – Chuẩn bị: Ý, An bảo bối đến rồi hở, nhéo mặt trước đã, moah moah~ Chúc mừng á, là mấy vị siêu nổi tiếng với mấy vị nổi tiếng cùng bắt tay làm một cái kịch ngắn, giai đoạn một là kịch ngắn, yêu cầu làm xong trong vòng một tuần, giai đoạn hai là hoạt động cướp tem, tặng quà, giai đoạn ba là ngày kỷ niệm sẽ tổ chức ca hội, còn có các loại phúc lợi, ví dụ như các CP trong kịch show ân ái theo yêu cầu của fan ~(≧▽≦)/~ Nghĩ thôi cũng kích động chết đi được o(≧w≦)o Giờ là giai đoạn báo danh, tui sẽ đề cử nam thần Lâm Uyên cho vai công chính!
Sách Gia – Chuẩn bị: Đúng rồi, bao giờ thì có ED vậy, em gái hậu kỳ siêu cấp vip pro Cola đã làm xong âm thô rồi, chỉ còn đợi ED là ghép vào thôi.
Lạc An không thích buôn chuyện, mà cậu vào giới cũng là nhằm đến Trịnh Thư Nam, nhưng ở trong giới lâu cũng dần dần thích nơi này hơn. Vậy nên cậu cũng thấy khá mong đợi lễ chúc mừng này.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Để tui lên YS(1) xem thử, cảm ơn Sách Gia. ED đã thu xong rồi, Lâm Uyên tìm đại thần Cẩn Ước làm hậu kỳ, chắc sẽ có sớm thôi.
Sách Gia – Chuẩn bị: Đậu moá, Cẩn Ước á a a a a a a, Lâm Uyên đại đại quả nhiên nghịch thiên! Mà có vẻ An bảo bối biết thiệt nà nhiều~
Tiểu Bạch – Biên kịch: Yo yo, đúng nè~ Biết thiệt nà rõ ràng beee hahahahaha, thế tui không thể không hỏi một câu~ cậu với nam thần thu âm với nhau hay thu âm riêng thế 233333
Tiểu Bố – Tuyên truyền: Tiểu Bạch, hỏi hay lắm, truyền micro~ An bảo bối với nam thần thu âm bằng cách nào đấy?
Lạc An toát hết mồ hôi, không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành gửi một cái emoji: ≡(▔﹏▔)≡
A a a a a An bảo bối đáng yêu, đây là phạm quy nhé, nhưng thêm lần nữa cũng được o(*////▽////*)q
Lạc An không thể không giả vờ rớt mạng, lặn nhanh.
Sách Gia gọi cậu mấy lần mới phát hiện cậu không còn onl, đành chuyển chủ đề, Lạc An quan sát thêm một lúc, trong nhớn đang nói về rất nhiều đại thần tham gia lễ chúc mừng lần trước, bây giờ rất nhiều người trong số họ đã rời giới.
Đột nhiên cậu cảm thấy, nếu như công việc của Trịnh Thư Nam càng ngày càng bận rộn, có khi nào anh cũng sẽ chọn tạm biệt hay không?
Cậu lên diễn đàn xem bài post hot đỏ rực đính trên đầu, ấn vào xem thử, quả nhiên y như Sách Gia đã nói, là một lễ chúc mừng cực kỳ long trọng.
Kịch bản kịch ngắn giai đoạn một đã viết xong, bên trên có lời thoại để thử âm, có rất nhiều vai, dường như có đủ các thể loại. Lạc An tìm được một vai hợp với mình, thử đọc vài câu mới phát hiện không phối được.
Cậu muốn tham gia nhưng phải có năng lực mới tham gia được.
Đến tối, Trịnh Thư Nam gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu Tô Tử có đến làm phiền cậu nữa không. Lạc An nói không có, tuy Tô Tử không giống như sẽ bỏ cuộc nhưng Lạc An không định để ý đến cô ta nữa.
Lạc An nói với Trịnh Thư Nam về việc Lễ chúc mừng của diễn đàn võng phối xong, chỉ thấy Trịnh Thư Nam cười một tiếng, giọng cưng chiều nói: “Ừ, Tiểu An muốn tham gia à?”
“Có hơi muốn, nhưng tiền đề là anh cũng phải tham gia.” Lạc An thành thật trả lời.
“Ừ, anh biết rồi.” Trịnh Thư Nam gia nhập giới đã bảy năm, số người biết anh nhiều không đếm nổi, trong số mấy cái tên siêu nổi tiếng trong giới võng phối cũng có vài người anh quen, nếu Lạc An muốn giành được vai nào, đương nhiên anh sẽ thoả mãn mong muốn của cậu.
“Ừm…..” Lac An chợt nhớ đến cuộc nói chuyện trong nhóm hôm nay, cậu ngập ngừng một chút, vẫn hỏi: “Lâm Uyên, anh sẽ rời giới sao?”
“Rút khỏi giới võng phối?” Trịnh Thư Nam nghe hiểu ý của cậu ngay, “Anh thì chưa có ý định lui giới, nhưng em biết đấy, cái giới này không ngừng có người mới, cũng không ngừng có người rời đi. Nếu anh cứ đứng mãi ở đó không rời, giành kịch với người mới thì cũng không tốt lắm. Vì thế khi nào giới này không còn cần anh nữa, anh sẽ rời đi.” Dẫu sao ban đầu cũng nhờ giới võng phối đã vực anh dậy, tuỳ tiện rời bỏ giới không phải là cách làm người của anh.
“Thế sao.” Thực ra Lạc An cũng hiểu, cái giới võng phối này, người đến người đi, người có thể giống Trịnh Thư Nam trụ được bảy năm quá ít, kể cả một số fan cũng không thể yêu anh lâu đến thế, họ cũng sẽ rời đi, cũng sẽ lãng quên anh. Vậy nên cậu hoàn toàn ủng hộ ý của Trịnh Thư Nam, đồng thời cũng sẽ luôn đồng hành cùng anh.
Nói chuyện điện thoại với Trịnh Thư Nam xong, Lạc An vươn người giãn eo, bắt đầu gõ chữ. Cậu phải cố gắng kiếm tiền, còn phải đầu tư cho Trịnh Thư Nam.
Từ lúc cúp máy, vẻ mặt dịu dàng của Trịnh Thư Nam vẫn không hề mất đi, người đàn ông có vẻ ngoài của con lai ngồi ăn cơm cùng anh phải phun một câu: “Quả nhiên tình yêu mới có thể làm tan chảy ngọn núi băng giá trong tim ông, ông nói xem chúng ta quen biết chục năm nay, sao ông không bày vẻ mặt tươi xanh phơi phới như thế kia với tôi?”
“Không biết dùng thành ngữ thì câm miệng.” Trịnh Thư Nam lườm anh ta, chuyển chủ đề, “Tôi rất tự tin vào kịch bản lần này, nếu ông tin tôi thi đầu tư vào đây, tôi sẽ không để ông bị thiệt đâu.”
Tư Đồ Dực cười nói: “Sao tôi lại không tin ông được, ông là anh em tốt nhất của tôi cơ mà, trong tay tôi còn có năm mươi triệu tiền đầu tư, cho ông bốn mươi triệu, đủ tử tế chưa?”
“Cảm ơn.” Trịnh Thư Nam cảm kích vô cùng.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
“Há, còn khách sáo với tôi.”
Từ nhỏ Trịnh Thư Nam đã có thành tích xuất sắc, cấp hai được chọn làm học sinh trao đổi đi nước ngoài học nửa năm, anh đã quen biết với người bạn con lai Trung – Mỹ tên là Tư Đồ Dực này ở đó. Hai người đều đã xác định được xu hướng tính dục của mình, cũng từng thử một lần, nhưng sự thật đã chứng mình rằng họ nên làm bạn thì hơn. Sau này, hai người vẫn thường xuyên liên hệ. Bố của Tư Đồ Dực là giám đốc ngân hàng, mẹ là tinh anh phố Wall, vẻ ngoài của con lai bao giờ cũng được ưu ái, mà anh ta còn có thiên phú hơn người, là kiểu người đẻ ra đã ở vạch đích, chuyên môn kéo cừu hận khắp nơi. Anh ta làm đầu tư start up, bản thân có rất nhiều tiền nhưng giống với Trịnh Thư Nam, tôn thờ chủ nghĩa chất lượng hơn số lượng nên đến bây giờ vẫn đang độc thân.
“Cái giới võng phối kia của cậu có vẻ hay đấy, hay là tôi cũng chơi thử xem.” Tư Đồ Dực biết Trịnh Thư Nam làm võng phối nên rất hiếu kỳ.
“Ông nói đúng được tiếng Trung rồi hẵng nhắc đến chuyện đấy.” Trịnh Thư Nam châm chọc.
“Ông không khịa tôi thì sẽ chết chắc.” Tư Đồ Dực xù lông lên, “Không được, tôi nhất định sẽ gia nhập giới võng phối, ông chứ chờ tôi nổi tiếng ầm ầm đi.”
“………..”
Trịnh Thư Nam về nhà lên mạng, nhận được rất nhiều tin nhắn inbox, weibo cũng bị rất nhiều fan bủa vây, muốn anh phối kịch.
Trịnh Thư Nam lên diễn đàn xem thử, cảm thấy tham gia hoạt động lần này cũng được, giao được âm thô hoàn hảo có thể coi như không cô phụ sự yêu thích của fan bao năm qua.
Tốc độ của Trương Luật Dư rất nhanh, thứ ba đã làm xong hậu kỳ cho ED rồi gửi cho Trịnh Thư Nam. Anh nghe vài lần thấy Trương Luật Dư đã làm rất hoàn hảo, không hổ danh đại thần hậu kỳ Cẩn Ước. Anh gửi ED cho Lạc An và Sách Gia, không bao lâu đã nhận được tiếng a a a a a nhức tai của Sách Gia.
Lạc An tải xuống, vội vã không chờ nổi phải ấn vào nghe ngay. Giai điệu du dương trầm bổng vang lên khiến cậu hồi tưởng lại hình ảnh thu âm ngày hôm đó, âm thanh đã được xử lý hoàn toàn giữ lại giọng vốn có của cậu, nhưng trở nên cực kỳ dễ nghe.
Lúc sau, cậu nhận toàn tin nhắn của toàn thể thành viên tổ kịch “Bảo bối”.
Sách Gia – Chuẩn bị: A a a a a a a, hay khóc luôn, hay chết luôn _(:3)∠)_ đừng ai hỏi tui tại sao, tự nghe đi.
Tiếp đó gửi kèm một đường link.
Trong nhóm im lặng như tờ, chưa đầy năm phút, Đao Ngư điên cuồng bò lên: Đậu moá, máu phun đầy trời, đây tuyệt đối là ca khúc cổ phong hay nhất năm nay, không có một trong số!
Cơm Bát Bảo – Trang trí: Tui cảm thấy tui có thể vẽ có ED này một tuyệt tác.
Sách Gia – Chuẩn bị: Thế thì vẽ đi 23333, tui đã rèn được trái tim kim cương, bây giờ chúng ta nên thảo luận khi nào phát hành kịch mới tốt đây? Sắp đến lễ chúc mừng rồi, chúng ta phải post trước, nếu không sẽ chìm nghỉm mất.
Tiểu Bạch – Biên kịch: Ừa ừa, đúng đấy, thế chúng ta mau post đi (*?▽?*) tui rất mong chờ phản ứng của mọi người khi xem dự cáo.
Cola Chanh – Hâụ kỳ: Khóc một dòng sông bày tỏ so với ED của Cẩn Ước đại thần, hậu kỳ của tui thành rác thải, nhưng tui cũng đồng ý post sớm.
Gần đây Lâm Nịnh Khê đang yêu đương, nhưng vẫn không quên việc hậu kỳ, chỉ có điều cô chuyển thời gian liên lạc với Lạc An sang làm hậu kỳ. Cô thấy gần đây Lạc An đã thay đổi rất nhiều, đã không còn cần cô bảo vệ như gà mẹ nữa nên cô có thể an tâm yêu đương.
Sách Gia – Chuẩn bị: Hơm sao, thím làm rất tốt rồi, đại thần Cẩn Ước là thần thánh, thím đừng có so sánh với đại thần vì không thể đấu lại thần thánh đâu (′?w?`)
Cola Chanh – Hậu kỳ: Lão Sách, bà quá đáng rùi nha, tan học đừng chạy, chúng ta bàn chuyện nhân sinh xem ╭(╯^╰)╮
Sách Gia – Chuẩn bị: Đến đây đến đây~
Đao Ngư – Đạo diễn: Chủ đề bất giác bị lệch mất rồi, quay về hết cho tui, tui thấy chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay thì sao~
Tiểu Bạch – Biên kịch: Tui tui tui tui, tui còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thím để tui thở đã.
Sách Gia – Chuẩn bị: Cũng được, hôm nay cũng hay! Vậy tám giớ tối nay, chuẩn bị giật sopha nào ha ha ha ha ha ha!
Theo sự xuất hiện của câu nói này, Lạc An bắt đầu lo âu.
*Chú thích:
(1) YS: Diễn đàn Ưu Thanh, trang kịch truyền thanh đam mỹ lớn.
Đường Long Phi ngủ đến sưng mắt ra mở cửa cho cậu, lập tức tỉnh táo vì ngửi được mùi hương thơm phức của bữa sáng. Cậu chàng mở to hai mắt, ôm chầm lấy Lạc An, kéo vào phòng. Cậu cười hì hì nói: “Vẫn là An bảo bối đối xử với tớ tốt nhất, thật sự chỉ hận không thể lấy thân báo đáp cho cậu.”
“…….. Thôi đi.” Da vịt da gà của Lạc An nổi hết cả lên.
Ăn xong bữa sáng, Lạc An hoàn toàn không sợ chạm trán Tô Tử, dù sao thì cậu cũng chẳng nợ Tô Tử cái gì. Bước vào trong phòng học, Lạc An không quan tâm Tô Tử đang ngồi chỗ nào, cậu cứ ngồi chỗ thường ngồi với Đường Long Phi, mở sách ra ôn tập.
Khi Lạc An vừa bước vào, Tô Tử đã nhìn thấy cậu rồi. Nãy giờ cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa. Hôm qua cô nhận được cuộc gọi của Trịnh Thư Nam, bị anh từ chối thẳng thừng, còn nói không được đến làm phiền Lạc An, khiến cô mất hết mặt mũi, trong lòng xót xa, nhưng không tài nào nói lại được Trịnh Thư Nam, chỉ có thể trút giận lên đầu Lạc An. Mà cô vẫn cảm thấy, Trịnh Thư Nam gọi điện cho cô là do Lạc An.
“Chỉ còn hơn một tháng nữa là thi cuối kỳ rồi, lúc đó được nghỉ, tớ sẽ đi chơi với anh tớ. Ảnh nói sẽ đến Hoành Điếm quay phim, cậu có muốn đi cùng không?” Tranh thủ trước giờ vào học, giáo viên còn chưa đến, Đường Long Phi quay sang nói chuyện với Lạc An.
“Tớ không đi đâu, không làm phiền cậu với anh cậu.” Lạc An đoán Trịnh Thư Nam có kế hoạch vào kỳ nghỉ hè của cậu nên không đồng ý, mà có lẽ Đường Long Phi cũng sẽ không thích cậu cùng đi đâu.
“Hê hê hê hê.” Đường Long Phi cười ngớ ngẩn.
Đúng lúc này, giáo viên tiến vào lớp, hai người cũng không nói nữa, bắt đầu học tập.
Hết giờ học, điện thoại Lạc An có tin nhắn mới, là tin nhắn của Tô Tử, cô viết, Tôi sẽ không để yên thế đâu.
Lạc An ngây ra một lúc, cậu ngẩng đầu nhìn về hướng của Tô Tử, đối mặt với ánh nhìn oán hận của cô.
Lạc An nghĩ dây dưa như vậy có nghĩa lý gì đâu, cuộc đời có thanh xuân tươi đẹp nhất, sao phải lãng phí dành cho người không yêu mình.
Nhưng ngẫm lại, nếu Trịnh Thư Nam từ chối cậu, chắc cậu cũng không dễ dàng bỏ cuộc, nên đến giờ phút này, không hiểu sao cậu còn hơi đồng cảm với tâm tình của Tô Tử. Trên đời không có nếu như, mọi chuyện đã rồi, cũng không thể làm gì khác.
Thời khoá biểu thứ hai kín mít, đợi khi về đến ký túc xá thì cũng đã năm giờ. Lạc An trèo lên giường mở QQ, định bụng gõ bản thảo, nào ngờ vừa mở QQ đã thấy tin nhắn của nhóm chat tổ kịch “Bảo bối”.
Sách Gia – Chuẩn bị: Tui lăn lộn trong giới này nhiều năm nay, chỉ là fan của một CV, chính là nam thần Lâm Uyên. Anh ấy gia nhập giới bảy năm, một trong ba người nổi tiếng nhất trong giới, hai vị đại thần còn lại đều là thụ âm, nên lần này phát hành kịch ngắn chúc mừng diễn đàn võng phối, phải nắm chắc vai chính thuộc về nam thần.
Chúc mừng diễn đàn võng phối? Lạc An hơi nghi ngờ, vì mấy ngày nay tâm trí cậu đều đặt trên người Trịnh Thư Nam, đã lâu rồi cậu không lên diễn đàn, dù sao thì kịch của Trịnh Thư Nam phối cũng sẽ không có post.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Kịch ngắn chúc mừng diễn đàn võng phối? Là cái gì thế?
Sách Gia – Chuẩn bị: Ý, An bảo bối đến rồi hở, nhéo mặt trước đã, moah moah~ Chúc mừng á, là mấy vị siêu nổi tiếng với mấy vị nổi tiếng cùng bắt tay làm một cái kịch ngắn, giai đoạn một là kịch ngắn, yêu cầu làm xong trong vòng một tuần, giai đoạn hai là hoạt động cướp tem, tặng quà, giai đoạn ba là ngày kỷ niệm sẽ tổ chức ca hội, còn có các loại phúc lợi, ví dụ như các CP trong kịch show ân ái theo yêu cầu của fan ~(≧▽≦)/~ Nghĩ thôi cũng kích động chết đi được o(≧w≦)o Giờ là giai đoạn báo danh, tui sẽ đề cử nam thần Lâm Uyên cho vai công chính!
Sách Gia – Chuẩn bị: Đúng rồi, bao giờ thì có ED vậy, em gái hậu kỳ siêu cấp vip pro Cola đã làm xong âm thô rồi, chỉ còn đợi ED là ghép vào thôi.
Lạc An không thích buôn chuyện, mà cậu vào giới cũng là nhằm đến Trịnh Thư Nam, nhưng ở trong giới lâu cũng dần dần thích nơi này hơn. Vậy nên cậu cũng thấy khá mong đợi lễ chúc mừng này.
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Để tui lên YS(1) xem thử, cảm ơn Sách Gia. ED đã thu xong rồi, Lâm Uyên tìm đại thần Cẩn Ước làm hậu kỳ, chắc sẽ có sớm thôi.
Sách Gia – Chuẩn bị: Đậu moá, Cẩn Ước á a a a a a a, Lâm Uyên đại đại quả nhiên nghịch thiên! Mà có vẻ An bảo bối biết thiệt nà nhiều~
Tiểu Bạch – Biên kịch: Yo yo, đúng nè~ Biết thiệt nà rõ ràng beee hahahahaha, thế tui không thể không hỏi một câu~ cậu với nam thần thu âm với nhau hay thu âm riêng thế 233333
Tiểu Bố – Tuyên truyền: Tiểu Bạch, hỏi hay lắm, truyền micro~ An bảo bối với nam thần thu âm bằng cách nào đấy?
Lạc An toát hết mồ hôi, không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành gửi một cái emoji: ≡(▔﹏▔)≡
A a a a a An bảo bối đáng yêu, đây là phạm quy nhé, nhưng thêm lần nữa cũng được o(*////▽////*)q
Lạc An không thể không giả vờ rớt mạng, lặn nhanh.
Sách Gia gọi cậu mấy lần mới phát hiện cậu không còn onl, đành chuyển chủ đề, Lạc An quan sát thêm một lúc, trong nhớn đang nói về rất nhiều đại thần tham gia lễ chúc mừng lần trước, bây giờ rất nhiều người trong số họ đã rời giới.
Đột nhiên cậu cảm thấy, nếu như công việc của Trịnh Thư Nam càng ngày càng bận rộn, có khi nào anh cũng sẽ chọn tạm biệt hay không?
Cậu lên diễn đàn xem bài post hot đỏ rực đính trên đầu, ấn vào xem thử, quả nhiên y như Sách Gia đã nói, là một lễ chúc mừng cực kỳ long trọng.
Kịch bản kịch ngắn giai đoạn một đã viết xong, bên trên có lời thoại để thử âm, có rất nhiều vai, dường như có đủ các thể loại. Lạc An tìm được một vai hợp với mình, thử đọc vài câu mới phát hiện không phối được.
Cậu muốn tham gia nhưng phải có năng lực mới tham gia được.
Đến tối, Trịnh Thư Nam gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu Tô Tử có đến làm phiền cậu nữa không. Lạc An nói không có, tuy Tô Tử không giống như sẽ bỏ cuộc nhưng Lạc An không định để ý đến cô ta nữa.
Lạc An nói với Trịnh Thư Nam về việc Lễ chúc mừng của diễn đàn võng phối xong, chỉ thấy Trịnh Thư Nam cười một tiếng, giọng cưng chiều nói: “Ừ, Tiểu An muốn tham gia à?”
“Có hơi muốn, nhưng tiền đề là anh cũng phải tham gia.” Lạc An thành thật trả lời.
“Ừ, anh biết rồi.” Trịnh Thư Nam gia nhập giới đã bảy năm, số người biết anh nhiều không đếm nổi, trong số mấy cái tên siêu nổi tiếng trong giới võng phối cũng có vài người anh quen, nếu Lạc An muốn giành được vai nào, đương nhiên anh sẽ thoả mãn mong muốn của cậu.
“Ừm…..” Lac An chợt nhớ đến cuộc nói chuyện trong nhóm hôm nay, cậu ngập ngừng một chút, vẫn hỏi: “Lâm Uyên, anh sẽ rời giới sao?”
“Rút khỏi giới võng phối?” Trịnh Thư Nam nghe hiểu ý của cậu ngay, “Anh thì chưa có ý định lui giới, nhưng em biết đấy, cái giới này không ngừng có người mới, cũng không ngừng có người rời đi. Nếu anh cứ đứng mãi ở đó không rời, giành kịch với người mới thì cũng không tốt lắm. Vì thế khi nào giới này không còn cần anh nữa, anh sẽ rời đi.” Dẫu sao ban đầu cũng nhờ giới võng phối đã vực anh dậy, tuỳ tiện rời bỏ giới không phải là cách làm người của anh.
“Thế sao.” Thực ra Lạc An cũng hiểu, cái giới võng phối này, người đến người đi, người có thể giống Trịnh Thư Nam trụ được bảy năm quá ít, kể cả một số fan cũng không thể yêu anh lâu đến thế, họ cũng sẽ rời đi, cũng sẽ lãng quên anh. Vậy nên cậu hoàn toàn ủng hộ ý của Trịnh Thư Nam, đồng thời cũng sẽ luôn đồng hành cùng anh.
Nói chuyện điện thoại với Trịnh Thư Nam xong, Lạc An vươn người giãn eo, bắt đầu gõ chữ. Cậu phải cố gắng kiếm tiền, còn phải đầu tư cho Trịnh Thư Nam.
Từ lúc cúp máy, vẻ mặt dịu dàng của Trịnh Thư Nam vẫn không hề mất đi, người đàn ông có vẻ ngoài của con lai ngồi ăn cơm cùng anh phải phun một câu: “Quả nhiên tình yêu mới có thể làm tan chảy ngọn núi băng giá trong tim ông, ông nói xem chúng ta quen biết chục năm nay, sao ông không bày vẻ mặt tươi xanh phơi phới như thế kia với tôi?”
“Không biết dùng thành ngữ thì câm miệng.” Trịnh Thư Nam lườm anh ta, chuyển chủ đề, “Tôi rất tự tin vào kịch bản lần này, nếu ông tin tôi thi đầu tư vào đây, tôi sẽ không để ông bị thiệt đâu.”
Tư Đồ Dực cười nói: “Sao tôi lại không tin ông được, ông là anh em tốt nhất của tôi cơ mà, trong tay tôi còn có năm mươi triệu tiền đầu tư, cho ông bốn mươi triệu, đủ tử tế chưa?”
“Cảm ơn.” Trịnh Thư Nam cảm kích vô cùng.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
“Há, còn khách sáo với tôi.”
Từ nhỏ Trịnh Thư Nam đã có thành tích xuất sắc, cấp hai được chọn làm học sinh trao đổi đi nước ngoài học nửa năm, anh đã quen biết với người bạn con lai Trung – Mỹ tên là Tư Đồ Dực này ở đó. Hai người đều đã xác định được xu hướng tính dục của mình, cũng từng thử một lần, nhưng sự thật đã chứng mình rằng họ nên làm bạn thì hơn. Sau này, hai người vẫn thường xuyên liên hệ. Bố của Tư Đồ Dực là giám đốc ngân hàng, mẹ là tinh anh phố Wall, vẻ ngoài của con lai bao giờ cũng được ưu ái, mà anh ta còn có thiên phú hơn người, là kiểu người đẻ ra đã ở vạch đích, chuyên môn kéo cừu hận khắp nơi. Anh ta làm đầu tư start up, bản thân có rất nhiều tiền nhưng giống với Trịnh Thư Nam, tôn thờ chủ nghĩa chất lượng hơn số lượng nên đến bây giờ vẫn đang độc thân.
“Cái giới võng phối kia của cậu có vẻ hay đấy, hay là tôi cũng chơi thử xem.” Tư Đồ Dực biết Trịnh Thư Nam làm võng phối nên rất hiếu kỳ.
“Ông nói đúng được tiếng Trung rồi hẵng nhắc đến chuyện đấy.” Trịnh Thư Nam châm chọc.
“Ông không khịa tôi thì sẽ chết chắc.” Tư Đồ Dực xù lông lên, “Không được, tôi nhất định sẽ gia nhập giới võng phối, ông chứ chờ tôi nổi tiếng ầm ầm đi.”
“………..”
Trịnh Thư Nam về nhà lên mạng, nhận được rất nhiều tin nhắn inbox, weibo cũng bị rất nhiều fan bủa vây, muốn anh phối kịch.
Trịnh Thư Nam lên diễn đàn xem thử, cảm thấy tham gia hoạt động lần này cũng được, giao được âm thô hoàn hảo có thể coi như không cô phụ sự yêu thích của fan bao năm qua.
Tốc độ của Trương Luật Dư rất nhanh, thứ ba đã làm xong hậu kỳ cho ED rồi gửi cho Trịnh Thư Nam. Anh nghe vài lần thấy Trương Luật Dư đã làm rất hoàn hảo, không hổ danh đại thần hậu kỳ Cẩn Ước. Anh gửi ED cho Lạc An và Sách Gia, không bao lâu đã nhận được tiếng a a a a a nhức tai của Sách Gia.
Lạc An tải xuống, vội vã không chờ nổi phải ấn vào nghe ngay. Giai điệu du dương trầm bổng vang lên khiến cậu hồi tưởng lại hình ảnh thu âm ngày hôm đó, âm thanh đã được xử lý hoàn toàn giữ lại giọng vốn có của cậu, nhưng trở nên cực kỳ dễ nghe.
Lúc sau, cậu nhận toàn tin nhắn của toàn thể thành viên tổ kịch “Bảo bối”.
Sách Gia – Chuẩn bị: A a a a a a a, hay khóc luôn, hay chết luôn _(:3)∠)_ đừng ai hỏi tui tại sao, tự nghe đi.
Tiếp đó gửi kèm một đường link.
Trong nhóm im lặng như tờ, chưa đầy năm phút, Đao Ngư điên cuồng bò lên: Đậu moá, máu phun đầy trời, đây tuyệt đối là ca khúc cổ phong hay nhất năm nay, không có một trong số!
Cơm Bát Bảo – Trang trí: Tui cảm thấy tui có thể vẽ có ED này một tuyệt tác.
Sách Gia – Chuẩn bị: Thế thì vẽ đi 23333, tui đã rèn được trái tim kim cương, bây giờ chúng ta nên thảo luận khi nào phát hành kịch mới tốt đây? Sắp đến lễ chúc mừng rồi, chúng ta phải post trước, nếu không sẽ chìm nghỉm mất.
Tiểu Bạch – Biên kịch: Ừa ừa, đúng đấy, thế chúng ta mau post đi (*?▽?*) tui rất mong chờ phản ứng của mọi người khi xem dự cáo.
Cola Chanh – Hâụ kỳ: Khóc một dòng sông bày tỏ so với ED của Cẩn Ước đại thần, hậu kỳ của tui thành rác thải, nhưng tui cũng đồng ý post sớm.
Gần đây Lâm Nịnh Khê đang yêu đương, nhưng vẫn không quên việc hậu kỳ, chỉ có điều cô chuyển thời gian liên lạc với Lạc An sang làm hậu kỳ. Cô thấy gần đây Lạc An đã thay đổi rất nhiều, đã không còn cần cô bảo vệ như gà mẹ nữa nên cô có thể an tâm yêu đương.
Sách Gia – Chuẩn bị: Hơm sao, thím làm rất tốt rồi, đại thần Cẩn Ước là thần thánh, thím đừng có so sánh với đại thần vì không thể đấu lại thần thánh đâu (′?w?`)
Cola Chanh – Hậu kỳ: Lão Sách, bà quá đáng rùi nha, tan học đừng chạy, chúng ta bàn chuyện nhân sinh xem ╭(╯^╰)╮
Sách Gia – Chuẩn bị: Đến đây đến đây~
Đao Ngư – Đạo diễn: Chủ đề bất giác bị lệch mất rồi, quay về hết cho tui, tui thấy chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay thì sao~
Tiểu Bạch – Biên kịch: Tui tui tui tui, tui còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, thím để tui thở đã.
Sách Gia – Chuẩn bị: Cũng được, hôm nay cũng hay! Vậy tám giớ tối nay, chuẩn bị giật sopha nào ha ha ha ha ha ha!
Theo sự xuất hiện của câu nói này, Lạc An bắt đầu lo âu.
*Chú thích:
(1) YS: Diễn đàn Ưu Thanh, trang kịch truyền thanh đam mỹ lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất