[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần
Chương 2: Thẻ người tốt
Lạc An gọi điện cho mẹ nói rõ tình hình, để hai người nhanh chóng quay lại. Liễu Vân nhìn Lạc An yên tĩnh ngồi đó, bà bước qua xoa đầu cậu, hỏi: “An An có muốn ra ngoài đi dạo không?”
“Không ạ, mình về nhà đi.” Lạc An lắc đầu.
Trịnh Ngọc Hạm cũng cảm thấy rất có lỗi: “Dì lái xe đến đây, để dì đưa hai người về.”
“Không cần đâu, chị Trịnh, em và An An gọi xe về là được.”
“Không sao, dù gì cũng thuận đường, đi thôi.” Trịnh Ngọc Hạm vừa vười vừa lôi kéo tay Liễu Vân đi ra ngoài.
Cả quãng đường Trịnh Ngọc Hạm đều không lên tiếng, Lạc Anh thì nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, giờ cậu chỉ muốn về nhà nghe lại giọng của Lâm Uyên, để xác định lại, nếu đó thật sự là đại thần thì quá tốt rồi.
Về đến nhà, Lạc Văn Xương cũng có nhà, ông thấp giọng hỏi Liễu Vân tình hình thế nào nhưng Liễu Vân chỉ lắc đầu, tỏ ý không rõ lắm.
“Mẹ, con về phòng trước.” Lạc An nói xong liền chạy lên phòng.
Sau khi Lâm Nịnh Khê gửi cho cậu mấy cái tin nhắn kia, về cơ bản đã có thể xác định anh ấy chín mươi phần trăm là đại thần.
Lạc An trả lời tin nhắn, cậu mở kịch truyền thanh của Lâm Uyên lên nghe, nghe đi nghe lại vài lần gần như có thể chắc chắn Trịnh Thư Nam chính là Lâm Uyên.
Lạc An ngẫm lại cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, tự thấy biểu hiện của bản thân rất kém cỏi, chả hoạt bát chút nào, cứ ngại ngại ngùng ngùng như con gái, không biết ấn tượng của Trịnh Thư Nam với cậu thế nào.
Cậu đăng nhập acc clone, khoác danh Đường Phèn Dâu Tây nhắn inbox trên weibo cho Lâm Uyên: Nam thần, em muốn sinh khỉ con cho anh o(*////▽////*)q. Cái weibo này của cậu chỉ theo dõi mỗi một mình Lâm Uyên, mỗi lần tâm trạng cậu rất tốt hoặc không tốt, nhất là khi có chuyện gì đặc biệt, cậu đều muốn kể lể với Lâm Uyên, nhưng lại sợ bại lộ bí mật nên lần nào cũng chỉ spam một câu muốn sinh khỉ con cho anh.
Nhưng người muốn sinh khỉ con cho anh quá nhiều nên lâm Uyên chưa từng biết đến sự tồn tại của cậu.
Trịnh Ngọc Hạm về đến nhà liền gọi cho Trịnh Thư Nam để hỏi rõ tình hình, đúng lúc Trịnh Thư Nam đang rảnh, anh nói luôn suy nghĩ của mình: “Mẹ, con không hợp với Lạc An. Cậu ấy là một đứa trẻ tốt, nhưng không thích hợp với con.”
“Thế con muốn loại như thế nào, mẹ thấy An An rất tốt.” Từ khi Trịnh Ngọc Hạm tiếp nhận chuyện Trịnh Thư Nam là đồng tính, bà đã tìm hiểu rất nhiều chuyện liên quan đến thế giới thứ ba, biết được thế giới này rất hỗn loạn, nên bà mới vừa gặp đã thấy thích Lạc An.
Lúc này trên gương mặt của Trịnh Thư Nam đã không còn treo nụ cười quen thuộc, ngũ quan anh tuấn hiện lên chút lạnh nhạt: “Con hi vọng tìm được một người hoạt bát hướng ngoại, có chủ kiến, Lạc An quá yên tĩnh. Con về nhà cũng không thích nói chuyện, nếu cậu ấy cũng không nói chuyện thì quá vắng lặng rồi.”
Ngược lại, Trịnh Ngọc Hạm thì không đồng ý với ý kiến này: “Con chỉ là chưa yêu người nào mà thôi, nếu yêu rồi con sẽ muốn cho người ấy những gì tốt đẹp nhất, mỗi ngày đều sẽ có những câu chuyện nói mãi không hết. Thư Nam, con không muốn mẹ cũng không ép, nhưng An An thật sự là một cậu bé tốt.” Bà hơi ngập ngừng, nói tiếp: “Có những lúc mẹ cực kỳ hối hận, nếu không phải vì mẹ, có lẽ con sẽ không thành ra như thế này.”
Những lời này Trịnh Ngọc Hạm đã nói rất nhiều lần, nhưng Trịnh Thư Nam đều không hề mất kiên nhẫn: “Mẹ, không liên quan đến mẹ, con hiểu ý mẹ rồi, con sẽ suy nghĩ.”
Dập máy, Trịnh Thư Nam nhớ lại bộ dạng của Lạc An, không thể phủ định rằng vẻ ngoài của cậu đúng là gu của anh, nhưng tính cách thì lại thuộc kiểu mà anh không thích.
Nhân lúc ăn cơm trưa, Liễu Vân tranh thủ hỏi cách nhìn của Lạc An về Trịnh Thư Nam, lần đầu tiên Lạc An cực kỳ kiên định cất lời: “Con muốn ở bên anh ấy.” Cậu thích giọng nói của Lâm Uyên, cũng thích vẻ ngoài của Trịnh Thư Nam, hai bên tuy hai mà một, không thể hoàn hảo hơn được nữa, cho nên dù rất xấu hổ nhưng Lạc An vẫn dũng cảm biểu lộ tình cảm này.
“Vậy để mẹ hỏi dì Trịnh của con xem sao.” Liễu Vân cười nói, bà lập tức nhấc điện thoại lên gọi.
Nhưng sau khi Liễu Vân nghe điện thoại của Trịnh Ngọc Hạm thì lại không biết nên nói với Lạc An thế nào. Vẫn là Lạc An mở lời trước: “Anh ấy không thích con phải không?” Nghe giọng còn vương chút thất vọng, nhưng cậu chỉ nghĩ rằng nguyên do là do cậu thể hiện không tốt.
Liễu Vân nhìn vào đôi mắt sáng trong như hổ phách của Lạc An, đau lòng nói: “An An, con sẽ tìm được người tốt hơn.”
“Vâng, anh ấy chính là người tốt hơn đó.” Lạc An nói, “Con sẽ thử cố gắng, nếu không được thì thôi vậy.” Dẫu sau Lâm Uyên đã lăn lộn trong giới võng phối bảy năm, vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời giới, cậu chỉ cần có thể được nghe thấy giọng của anh là tốt lắm rồi.
Ngoài trừ là một CV vô danh tiểu tốt trong giới võng phối, Lạc An còn là một tác giả nối tiếng của mạng văn học Đinh Đinh, sáng tác vô số tác phẩm, lượt lưu trữ hơn 3000, chủ yếu sáng tác các tác phẩm không có CP, thậm chí còn may mắn ra mắt một cuốn tiểu thuyết được người đọc cực kỳ yêu thích. Tuy không có mấy màn tính cảm nhưng tình tiết truyện quá hấp dẫn, nên vẫn được đón chào nồng nhiệt.
Đến tối, sau khi viết xong bản thảo cho ngày mai, cậu mới lên QQ.
Nhóm QQ từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ náo nhiệt, đột nhiên Lạc An nhận được một tin nhắn.
Cola Cánh Gà: Nói nghe nè, tôi vừa lướt diễn đàn Y, phát hiện có một topic tuyển CV và staff, tôi vừa mở ra nhìn thì thấy người phối công chính là nam thần Lâm Uyên!! Nói nghe nè An bảo bối ơi, An Nhiên ơi, chẳng phải cậu thích nam thần Lâm Uyên lắm hay sai, mau đi ngó xem -> [Link]
Anh chàng này là CV của nhà trồng được của tổ kịch Nguyệt Hoa, trước đây từng phối một bộ kịch, Vương gia x người hầu, Lạc An phối người hầu cũng tên là Tiểu An, vì Vương gia cứ gọi là An bảo bối, nên sau này mọi người đều gọi Lạc An là An bảo bối. Chuẩn bị kiêm hậu kỳ chính là bạn của cậu, Lâm Nịnh Khê.
Lạc An nhấn vào đường link, ngạc nhiên phát hiện nhóm kịch này đang làm phối âm cho tiểu thuyết của cậu!
Trước đây cậu có một cuốn truyện được mua bản quyền, nick tác giả và nick CV là hai nick khác nhau — Cậu không muốn bị người khác biết được cậu vừa là CV vừa là tác giả — cho nên khi cậu vừa biết nhóm kịch này danh tiếng không tồi, ra kịch với tốc độ thần thánh thì đồng ý luôn, không ngờ họ mời được Lâm Uyên gia nhập.
Topic chủ yếu giới thiệu về cuốn tiểu thuyết của cậu, sau đó là long trọng giới thiệu sự tham gia của Lâm Uyên, cuối cùng mới bắt đầu tuyển CV và staff, nói rõ đặc điểm nhân vật, đồng thời kèm theo lời thoại đọc thử và yêu cầu, đều là những câu vừa kinh điển vừa có thể làm nổi bật rõ tính cách nhân vật.
Lần này Lạc An càng cảm thấy cậu và Lâm Uyên là có duyên phận. Cậu quyết định thử ghi âm ứng tuyển. Thân là tác giả, không ai có thể hiểu rõ cuốn tiểu thuyết này hơn cậu.
CV An Nhiên: Cảm ơn Cánh Gà, tôi đi ghi âm đây.
Cola Cánh Gà: Xoa đầu, ngoan, mau đi đi, không bị người khác cướp mất bây giờ (づ ̄3 ̄)づ
CV An Nhiên: Không đâu, tôi nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này!
Cola Chanh: Vừa bò lên đây, ý, An bảo bối muốn phấn đấu be! Ganbatte! Tui cùng đi ứng tuyển staff, 233333 tui có một bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, bí mật nhỏ.
Sau đó Lâm Nịnh Khê nhắn riêng cho Lạc An: Đây không phải là tiểu thuyết của cậu sao, ahahahaha, nam thần quả nhiên không thoát được khỏi lòng bàn tay của cậu! ╰(*°▽°*)╯Chỉ cần cậu gửi ghi âm, sau đí log nick tác giả nghe, nói giọng của An Nhiên rất thích hợp, thế là thoải mái giành được phối thụ chính rồi ~(≧▽≦)/~
Nhớ ngày đó cũng là Lâm Nịnh Khê giới thiệu cho Lạc An làm người sáng tác cho mạng văn học Đinh Đinh, cô là con gái của giáo viên phụ đạo chuyên nghiệp được Liễu Vân mời đến khi Lạc An mắc chứng trầm cảm, vì được đích thân học hỏi nên cô rất giỏi chơi cùng những đứa trẻ bị trầm cảm, cũng coi như là thanh mai trúc mã của Lạc An.
Lạc An: Tớ cũng nghĩ thế nhưng tớ vẫn muốn dựa vào thực lực của mình, nếu làm như vậy, tớ cứ cảm thấy không ổn lắm, giống như phân liệt, sau này lỡ ngã ngựa thì đúng là thành lịch sử đen tối.
Cola Chanh: Cũng đúng, tớ tuyệt đối tin thưởng An bảo bối, cố lên!
Lạc An: Ừm, tớ đi ghi âm đã.
Cola Chanh: Nhanh đi đi =3=
Lạc An nhìn lời thoại, cố gắng nhớ lại cảm xúc của mình khi viết đoạn đó, sau đó cậu mới bắt đầu ghi âm.
Còn Trịnh Thư Nam sau một ngày vất vả bận rộn về đến nhà cũng bắt đầu mở cuốn kịch bản quen thuộc.
“Không ạ, mình về nhà đi.” Lạc An lắc đầu.
Trịnh Ngọc Hạm cũng cảm thấy rất có lỗi: “Dì lái xe đến đây, để dì đưa hai người về.”
“Không cần đâu, chị Trịnh, em và An An gọi xe về là được.”
“Không sao, dù gì cũng thuận đường, đi thôi.” Trịnh Ngọc Hạm vừa vười vừa lôi kéo tay Liễu Vân đi ra ngoài.
Cả quãng đường Trịnh Ngọc Hạm đều không lên tiếng, Lạc Anh thì nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, giờ cậu chỉ muốn về nhà nghe lại giọng của Lâm Uyên, để xác định lại, nếu đó thật sự là đại thần thì quá tốt rồi.
Về đến nhà, Lạc Văn Xương cũng có nhà, ông thấp giọng hỏi Liễu Vân tình hình thế nào nhưng Liễu Vân chỉ lắc đầu, tỏ ý không rõ lắm.
“Mẹ, con về phòng trước.” Lạc An nói xong liền chạy lên phòng.
Sau khi Lâm Nịnh Khê gửi cho cậu mấy cái tin nhắn kia, về cơ bản đã có thể xác định anh ấy chín mươi phần trăm là đại thần.
Lạc An trả lời tin nhắn, cậu mở kịch truyền thanh của Lâm Uyên lên nghe, nghe đi nghe lại vài lần gần như có thể chắc chắn Trịnh Thư Nam chính là Lâm Uyên.
Lạc An ngẫm lại cuộc gặp gỡ ngày hôm nay, tự thấy biểu hiện của bản thân rất kém cỏi, chả hoạt bát chút nào, cứ ngại ngại ngùng ngùng như con gái, không biết ấn tượng của Trịnh Thư Nam với cậu thế nào.
Cậu đăng nhập acc clone, khoác danh Đường Phèn Dâu Tây nhắn inbox trên weibo cho Lâm Uyên: Nam thần, em muốn sinh khỉ con cho anh o(*////▽////*)q. Cái weibo này của cậu chỉ theo dõi mỗi một mình Lâm Uyên, mỗi lần tâm trạng cậu rất tốt hoặc không tốt, nhất là khi có chuyện gì đặc biệt, cậu đều muốn kể lể với Lâm Uyên, nhưng lại sợ bại lộ bí mật nên lần nào cũng chỉ spam một câu muốn sinh khỉ con cho anh.
Nhưng người muốn sinh khỉ con cho anh quá nhiều nên lâm Uyên chưa từng biết đến sự tồn tại của cậu.
Trịnh Ngọc Hạm về đến nhà liền gọi cho Trịnh Thư Nam để hỏi rõ tình hình, đúng lúc Trịnh Thư Nam đang rảnh, anh nói luôn suy nghĩ của mình: “Mẹ, con không hợp với Lạc An. Cậu ấy là một đứa trẻ tốt, nhưng không thích hợp với con.”
“Thế con muốn loại như thế nào, mẹ thấy An An rất tốt.” Từ khi Trịnh Ngọc Hạm tiếp nhận chuyện Trịnh Thư Nam là đồng tính, bà đã tìm hiểu rất nhiều chuyện liên quan đến thế giới thứ ba, biết được thế giới này rất hỗn loạn, nên bà mới vừa gặp đã thấy thích Lạc An.
Lúc này trên gương mặt của Trịnh Thư Nam đã không còn treo nụ cười quen thuộc, ngũ quan anh tuấn hiện lên chút lạnh nhạt: “Con hi vọng tìm được một người hoạt bát hướng ngoại, có chủ kiến, Lạc An quá yên tĩnh. Con về nhà cũng không thích nói chuyện, nếu cậu ấy cũng không nói chuyện thì quá vắng lặng rồi.”
Ngược lại, Trịnh Ngọc Hạm thì không đồng ý với ý kiến này: “Con chỉ là chưa yêu người nào mà thôi, nếu yêu rồi con sẽ muốn cho người ấy những gì tốt đẹp nhất, mỗi ngày đều sẽ có những câu chuyện nói mãi không hết. Thư Nam, con không muốn mẹ cũng không ép, nhưng An An thật sự là một cậu bé tốt.” Bà hơi ngập ngừng, nói tiếp: “Có những lúc mẹ cực kỳ hối hận, nếu không phải vì mẹ, có lẽ con sẽ không thành ra như thế này.”
Những lời này Trịnh Ngọc Hạm đã nói rất nhiều lần, nhưng Trịnh Thư Nam đều không hề mất kiên nhẫn: “Mẹ, không liên quan đến mẹ, con hiểu ý mẹ rồi, con sẽ suy nghĩ.”
Dập máy, Trịnh Thư Nam nhớ lại bộ dạng của Lạc An, không thể phủ định rằng vẻ ngoài của cậu đúng là gu của anh, nhưng tính cách thì lại thuộc kiểu mà anh không thích.
Nhân lúc ăn cơm trưa, Liễu Vân tranh thủ hỏi cách nhìn của Lạc An về Trịnh Thư Nam, lần đầu tiên Lạc An cực kỳ kiên định cất lời: “Con muốn ở bên anh ấy.” Cậu thích giọng nói của Lâm Uyên, cũng thích vẻ ngoài của Trịnh Thư Nam, hai bên tuy hai mà một, không thể hoàn hảo hơn được nữa, cho nên dù rất xấu hổ nhưng Lạc An vẫn dũng cảm biểu lộ tình cảm này.
“Vậy để mẹ hỏi dì Trịnh của con xem sao.” Liễu Vân cười nói, bà lập tức nhấc điện thoại lên gọi.
Nhưng sau khi Liễu Vân nghe điện thoại của Trịnh Ngọc Hạm thì lại không biết nên nói với Lạc An thế nào. Vẫn là Lạc An mở lời trước: “Anh ấy không thích con phải không?” Nghe giọng còn vương chút thất vọng, nhưng cậu chỉ nghĩ rằng nguyên do là do cậu thể hiện không tốt.
Liễu Vân nhìn vào đôi mắt sáng trong như hổ phách của Lạc An, đau lòng nói: “An An, con sẽ tìm được người tốt hơn.”
“Vâng, anh ấy chính là người tốt hơn đó.” Lạc An nói, “Con sẽ thử cố gắng, nếu không được thì thôi vậy.” Dẫu sau Lâm Uyên đã lăn lộn trong giới võng phối bảy năm, vẫn chưa có dấu hiệu muốn rời giới, cậu chỉ cần có thể được nghe thấy giọng của anh là tốt lắm rồi.
Ngoài trừ là một CV vô danh tiểu tốt trong giới võng phối, Lạc An còn là một tác giả nối tiếng của mạng văn học Đinh Đinh, sáng tác vô số tác phẩm, lượt lưu trữ hơn 3000, chủ yếu sáng tác các tác phẩm không có CP, thậm chí còn may mắn ra mắt một cuốn tiểu thuyết được người đọc cực kỳ yêu thích. Tuy không có mấy màn tính cảm nhưng tình tiết truyện quá hấp dẫn, nên vẫn được đón chào nồng nhiệt.
Đến tối, sau khi viết xong bản thảo cho ngày mai, cậu mới lên QQ.
Nhóm QQ từ trước đến nay vẫn luôn cực kỳ náo nhiệt, đột nhiên Lạc An nhận được một tin nhắn.
Cola Cánh Gà: Nói nghe nè, tôi vừa lướt diễn đàn Y, phát hiện có một topic tuyển CV và staff, tôi vừa mở ra nhìn thì thấy người phối công chính là nam thần Lâm Uyên!! Nói nghe nè An bảo bối ơi, An Nhiên ơi, chẳng phải cậu thích nam thần Lâm Uyên lắm hay sai, mau đi ngó xem -> [Link]
Anh chàng này là CV của nhà trồng được của tổ kịch Nguyệt Hoa, trước đây từng phối một bộ kịch, Vương gia x người hầu, Lạc An phối người hầu cũng tên là Tiểu An, vì Vương gia cứ gọi là An bảo bối, nên sau này mọi người đều gọi Lạc An là An bảo bối. Chuẩn bị kiêm hậu kỳ chính là bạn của cậu, Lâm Nịnh Khê.
Lạc An nhấn vào đường link, ngạc nhiên phát hiện nhóm kịch này đang làm phối âm cho tiểu thuyết của cậu!
Trước đây cậu có một cuốn truyện được mua bản quyền, nick tác giả và nick CV là hai nick khác nhau — Cậu không muốn bị người khác biết được cậu vừa là CV vừa là tác giả — cho nên khi cậu vừa biết nhóm kịch này danh tiếng không tồi, ra kịch với tốc độ thần thánh thì đồng ý luôn, không ngờ họ mời được Lâm Uyên gia nhập.
Topic chủ yếu giới thiệu về cuốn tiểu thuyết của cậu, sau đó là long trọng giới thiệu sự tham gia của Lâm Uyên, cuối cùng mới bắt đầu tuyển CV và staff, nói rõ đặc điểm nhân vật, đồng thời kèm theo lời thoại đọc thử và yêu cầu, đều là những câu vừa kinh điển vừa có thể làm nổi bật rõ tính cách nhân vật.
Lần này Lạc An càng cảm thấy cậu và Lâm Uyên là có duyên phận. Cậu quyết định thử ghi âm ứng tuyển. Thân là tác giả, không ai có thể hiểu rõ cuốn tiểu thuyết này hơn cậu.
CV An Nhiên: Cảm ơn Cánh Gà, tôi đi ghi âm đây.
Cola Cánh Gà: Xoa đầu, ngoan, mau đi đi, không bị người khác cướp mất bây giờ (づ ̄3 ̄)づ
CV An Nhiên: Không đâu, tôi nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này!
Cola Chanh: Vừa bò lên đây, ý, An bảo bối muốn phấn đấu be! Ganbatte! Tui cùng đi ứng tuyển staff, 233333 tui có một bí mật nhỏ, bí mật nhỏ, bí mật nhỏ.
Sau đó Lâm Nịnh Khê nhắn riêng cho Lạc An: Đây không phải là tiểu thuyết của cậu sao, ahahahaha, nam thần quả nhiên không thoát được khỏi lòng bàn tay của cậu! ╰(*°▽°*)╯Chỉ cần cậu gửi ghi âm, sau đí log nick tác giả nghe, nói giọng của An Nhiên rất thích hợp, thế là thoải mái giành được phối thụ chính rồi ~(≧▽≦)/~
Nhớ ngày đó cũng là Lâm Nịnh Khê giới thiệu cho Lạc An làm người sáng tác cho mạng văn học Đinh Đinh, cô là con gái của giáo viên phụ đạo chuyên nghiệp được Liễu Vân mời đến khi Lạc An mắc chứng trầm cảm, vì được đích thân học hỏi nên cô rất giỏi chơi cùng những đứa trẻ bị trầm cảm, cũng coi như là thanh mai trúc mã của Lạc An.
Lạc An: Tớ cũng nghĩ thế nhưng tớ vẫn muốn dựa vào thực lực của mình, nếu làm như vậy, tớ cứ cảm thấy không ổn lắm, giống như phân liệt, sau này lỡ ngã ngựa thì đúng là thành lịch sử đen tối.
Cola Chanh: Cũng đúng, tớ tuyệt đối tin thưởng An bảo bối, cố lên!
Lạc An: Ừm, tớ đi ghi âm đã.
Cola Chanh: Nhanh đi đi =3=
Lạc An nhìn lời thoại, cố gắng nhớ lại cảm xúc của mình khi viết đoạn đó, sau đó cậu mới bắt đầu ghi âm.
Còn Trịnh Thư Nam sau một ngày vất vả bận rộn về đến nhà cũng bắt đầu mở cuốn kịch bản quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất