[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần
Chương 21: Hôn nhẹ một cái
Sau dự cáo, nhóm fan càng mong đợi hơn với bộ kịch này, dưới tác phẩm của Lạc An cũng có nhóm fan trung thành mọc lên lớp lớp, tin tốt hơn nữa là tác phẩm cậu đang viết được một nhà xuất bản Đài Loan nhìn trung, biên tập viên đã liên hệ để xuất bản. Trịnh Thư Nam đã đưa file kịch ngắn lễ chúc mừng cho cậu, còn hứa sẽ nắm tay dạy cậu phối âm.
Những ngày này Lạc An đi đường cũng thấy phấp phới nhẹ như bay, có lúc còn vô thức mỉm cười, khiến Đường Long Phi sợ hãi, chẳng lẽ cậu chịu kích thích gì nên thành ngớ ngẩn rồi.
Đặc biệt là lại sắp đến cuối tuần, Lạc An càng ngủ không ngon, vì cuối tuần này cậu sẽ đi học sửa kịch bản với Tư Đồ Bạch, Trịnh Thư Nam cũng sẽ đi cùng cậu.
Tối qua cậu đã gọi điện về nhà, báo cuối tuần không về, cậu muốn đi sửa kịch bản.
Tuy mẹ Lạc rất luyến tiếc vì bảo bối nhỏ không thể thường xuyên về nhà với mình nữa, mặt khác bà vẫn mừng cho cậu, hi vọng cậu có thể hạnh phúc cả đời.
Bảy rưỡi sáng, Lạc An nhận được điện thoại Trịnh Thư Nam, anh báo đã sắp đến bên dưới chỗ bọn họ rồi, nhắc cậu chuẩn bị một chút rồi đi ăn sáng. Vốn Lạc An đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc này đang đứng trước gương chỉnh lại đầu tóc. Lẽ ra Đường Long Phi đang rúc trong chăn chơi game, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, lập tức nhảy dựng lên.
Lạc An quay đầu lại hỏi cậu chàng: “Hôm nay cậu muốn làm gì à?”
Đường Long Phi lắc lắc điện thoại trong tay, cười hì hì nói: “Anh tớ nói sẽ đến đoán tớ, hôm nay phần diễn của anh tớ ít, sáng đã quay xong rồi, chiều có thể đi chơi với tớ.”
Lạc An biết cậu chàng là yêu thích anh trai, thậm chí còn là tình cảm cấm kị, nhưng vẫn chúc phúc cho cậu: “Thế cậu đi chơi vui vẻ nhé.”
“Ừa ừa.” Bấy giờ Đường Long Phi mới nhớ ra hỏi cậu, “Cậu thì sao, lục đục cả buổi sáng, cậu định làm gì thế?”
“Tớ cũng đi gặp một người.” Lạc An vừa nghĩ đến, bất giác mỉm cười.
“Ồ ồ~ Tớ hiểu rồi.” Đường Long Phi ném ánh mắt hiểu ý, cũng chúc cậu hạnh phúc.
Động tác của Đường Long Phi rất nhanh, đến lúc Lạc An ra khỏi cửa, cậu chàng cũng đi cùng. Khoá kỹ cửa, Đường Long Phi khoác vai Lạc An, hai người cùng đi ra ngoài. Lạc An cẩn thận cử động cổ, tránh để cậu chàng ép hỏng tóc mình, mất kiểu tóc mới chỉnh.
Đến dưới lầu, Lạc An và Đường Long Phi vô thức nhìn nhau, bạn trai/ anh trai nhà mình đang nói chuyện với ai kia?
“Thư Nam.” Lạc An đi về hướng Trịnh Thư Nam.
“Anh.” Đường Long Phi lao về phía người đàn ông đeo kính râm cũng không che được vẻ ngoài nổi bật kia.
Đường Long Vũ nhìn Trịnh Thư Nam, cười nói: “Trùng hợp quá, bạn nhỏ nhà anh?”
Người trong giới đã đoán được xu hướng tính dục của Trịnh Thư Nam từ lâu rồi, tuy từ trước đế nay anh chưa từng thừa nhận, nhưng vốn Đường Long Vũ thích đàn ông nên tự nhiên có thể cảm nhận được khí chất của Trịnh Thư Nam. Anh thấy Lạc An rất đẹp nên nhìn lướt từ trên xuống dưới thêm một chút, anh muốn biết cậu bắt được người đàn ông không phải nghệ sĩ trong giới giải trí này bằng cách nào.
Trịnh Thư Nam lộ vẻ tươi cười đầy dịu dàng, không hề phủ nhận, nhưng ánh mắt nhìn Lạc An của anh đã nói lên tất cả.
Đường Long Phi không hài lòng chút nào, hai tay cậu bưng mặt Đường Long Vũ nhìn về phía mình: “Anh, anh ăn sáng chưa, em chưa ăn, đói chết mất.”
Đường Long Vũ dễ tính xoa đầu cậu: “Thế không phải là sáng sớm anh đã qua mang con mèo lười như em đi ăn sáng hay sao, ăn món Quảng, có được không?” Thanh âm từ tính mà dịu dàng, khiến lỗ tai người nghe mang thai luôn.
“Được, anh siêu nhất!” Đường Long Phi hạnh phúc tràn đầy, nhào lên cọ tay của Đường Long Vũ.
Trịnh Thư Nam bên kia cũng đang hỏi Lạc An muốn ăn gì, Lạc An không kén ăn, rất dễ nuôi, nghe Trịnh Thư Nam sắp xếp hết.
Đường Long Vũ nghe hai người họ nói chuyên, trong lòng lay động một chút, quay sang mời: “Nếu không thì chúng ta cùng đi ăn đi, vừa hay tôi có chuyện muốn bàn với giám chế Trịnh.”
Đường Long Phi và Lạc An nhìn hai người họ, không hiểu gì, nhưng cũng không phản đối.
Trịnh Thư Nam khẽ gật đầu.
Hai người đã mất nhiều thời gian trước cửa ký túc xá nam, các bạn học không về nhà đã đứng đầy ra nhìn rồi, họ cũng không thể tiếp tục đứng chặn cửa, cùng lái xe đến một quán ăn rất nổi tiếng.
Đường Long Vũ gọi một bàn toàn các món em trai thích ăn, Trịnh Thư Nam cũng hỏi được sở thích của Lạc An từ lâu, tự gọi cho cậu mấy món.
Lạc An và Đường Long Phi ngồi đối diện nhau, cúi đầu lặng lẽ ăn sáng. Chuyện hai người kia bàn bạc không ngờ chính là việc chọn diễn viên của “Minh tương”.
Họ đặt phòng riêng, nên Đường Long Vũ có thể tháo kính ra. Vẻ ngoài của anh thuộc loại anh tuấn cực kỳ tiêu chuẩn, lông mày rậm nhưng không loạn, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, mang dáng vẻ mày kiếm mắt sao, chả trách Đường Long Phi mê mẩn đến điên cuồng. Lạc An lén mở điện thoại dưới gầm bàn, search tư liệu về Đường Long Vũ, phát hiện anh tuổi không lớn, chỉ mới 25 tuổi, debut ba năm, không phải loại siêu hot nhưng thuộc phái diễn xuất thực lực. Anh không nhận nhiều vai nam chính vì anh không chịu bán thân đổi công việc. Nhưng Trịnh Thư Nam không quan trọng mấy thứ này, chỉ cần diễn xuất tốt là anh sẽ chọn.
Đường Long Phi viết Lạc An đang viết tiểu thuyết, nhưng cậu chưa từng đọc thử, nên cũng không biết “Minh tương” là truyện của cậu. Trịnh Thư Nam cũng không nói rõ, cậu chỉ biết anh mình muốn tham gia bộ phim này, vì thế cậu nháy mắt với Lạc An để Lạc An thổi gió giúp.
Lạc An: “……..”
Đương nhiên Đường Long Phi cũng chỉ đang đùa mà thôi, cậu không hiểu chuyện của giới giải trí, chỉ hi vọng anh trai nhà mình có thể ở trong giới thật tốt, không cầu mong nổi tiếng thế nào, chỉ mong phải bình an.
Cuối cùng Trịnh Thư Nam mới nói: “Tôi đã xem phim cậu đóng, kỹ năng diễn xuất khá tốt, đợi có kế hoạch quay, cậu đến quay thử xem.”
“Cảm ơn giám chế Trịnh.” Đường Long Vũ lấy trà thay rượu, kính anh một ly.
“Hi vọng có cơ hội hợp tác.” Trịnh Thư Nam cụng nhẹ vào ly của anh.
“Hi vọng thế.”
Sau khi ăn sáng xong, hai đôi tách ra, Trịnh Thư Nam vừa lái xe vừa nói chuyện với Lạc An, chủ yếu nói về quy tắc trong giới biên kịch tương đối nhiều, nhưng con người Tư Đồ Bạch rất thoải mái, anh ta cũng có ý định nhận cậu là học trò, không biết cậu có đồng ý không.
Lạc An gật đầu: “Em đồng ý.” Em rất mong có thể học được nhiều thứ hơn nữa, có thể giúp được anh.
Trịnh Thư Nam trả lời cậu bằng một nụ cười ấm áp.
Bên kia, hai anh em nhà họ Đường đi về chỗ quay phim, hoàn thành phần quay hôm nay của Đường Long Vũ. Trong bộ phim nay anh là nam thứ ba, phần diễn không nhiều nhưng là vai diễn được yêu thích, hi vọng sau khi phim phát sóng có thể mang thêm có anh ít danh tiếng.
“Anh, anh muốn quay phim của người đàn ông của An bảo bối à?”
Đúng lúc đèn đỏ, Đường Long Vũ dừng xe lại, nói với Đường Long Phi: “Ừ, nhưng không biết có được hay không?” Gần đây anh không nhận được vai gì tốt, sau khi quay xong bộ phim này, là không còn kế hoạch nào nữa. Người đại diện của anh còn dẫn vài nghệ sĩ khác, trong đó có một ngôi sao tuyến hai, nên càng không để ý đến anh.
Từ nhỏ anh đã quyết tâm làm diễn viên, cũng muốn cho Tiểu Phi và người nhà có một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng hiện tại, hiện thực đè ép khiến anh rất mệt mỏi, nên hôm nay nhìn thấy Trịnh Thư Nam đến đón người, anh mới nhớ đến gần đây có một bộ phim cổ trang đang có kế hoạch quay, anh đành mặt dày chủ động chào hỏi.
“Anh của em tài giỏi như vậy nhất định có thể nhận được.” Hai mắt Đường Long Phi lấp lánh, tràn ngập sùng bái với Đường Long Vũ, “Anh, em đợi đến ngày anh trở thành ảnh đế.”
“Ừ.” Đường Long Vũ xoa đầu Đường Long Phi, nét mặt thả lỏng nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Bên này đến văn phòng của Tư Đồ Bạch, Lạc An mới phát hiện thì ra Tư Đồ Bạch rất giỏi. Anh ta thành lập văn phòng biên kịch, lên mạng search cũng ra một loạt, viết kịch bản, bán cho các công ty điện ảnh. Nghe nói kịch bản của công ty anh ta đảm bảo phỏng theo nguyên tác, chất lượng vô cùng cao. Lại nghe nói còn có studio hậu kỳ riêng, thu hút nhiều minh tinh vân vân,,,, May sao Trịnh Thư Nam có quan hệ riêng với Tư Đồ Bạch, nếu không khó mà mời được anh ta.
Tư Đồ Bạch đã chờ ở đó, thấy hai người họ tiến đến, anh ta dẫn hai người ngồi xuống, đưa tay cầm một tập tài liệu trên mặt bàn lên, rút một tài liệu đưa cho Trịnh Thư Nam.
“Lão Trịnh ơi, thứ mà cậu nhóc nhà cậu viết ra rất hay, lí giải lịch sử từ một góc nhìn khác, tuy có chỗ vẫn khác lịch sử nhưng đọc thì rất hấp dẫn, rất trôi chảy.” Tư Đồ Bách hiếm khi nào khen một người như vậy, Lạc An là một trong số ít những người đó, “Tôi đã viết kế hoạch sửa kịch bản bước đầu ra, cậu xem có ổn không?”
Trịnh Thư Nam nhận tài liệu anh ta đưa, xem qua một lần rồi đưa tài liệu cho Lạc An. Lạc An phát hiện quả nhiên Tư Đồ Bạch không hổ là biên kịch nổi tiếng trong ngành, mắt nhìn và kinh nghiệm của anh ta có thể khiến kịch bản này càng hoàn mỹ hơn.
Lạc An xem xong rồi đưa lại cho Trịnh Thư Nam, Trịnh Thư Nam hiểu ý của cậu. Anh cười nói với Tư Đồ Bạch: “Tư Đồ, anh là người rất tài giỏi, tôi giao Tiểu An cho anh, có chuyện gì, anh cứ nói với em ấy, đương nhiên, không được quá nghiêm khắc.”
Tư Đồ Bạch cười lớn: “Tôi còn chưa làm gì, cậu đã tiêm cho tôi một mũi dự phòng rồi, được rồi, bạn nhỏ nhà cậu cứ giao cho tôi, bảo đảm đến như thế nào, về như thế ấy, được chưa?”
“Tôi đương nhiên là yên tâm rồi, nếu không cũng sẽ không đưa em ấy đến.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi Trịnh Thư Nam phải đi, tuy vậy anh đã hẹn buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm. Mặt Lạc An nhất thời hơi tái đi, rời xa Trịnh Thư Nam, cậu bắt đầu không bình tĩnh được.
Trịnh Thư Nam nhìn cậu như vậy không khỏi đau lòng. Tuy rất muốn Lạc An nhanh chóng thoát ra, học cách giao tiếp với người khác, nhưng không làm quá mạnh tay. Anh đành ra người gọi một cuộc điện thoại, rồi quay lại ngồi bên Lạc An.
Điều này khiến Lạc An hơi ngại với anh.
Tư Đồ Bạch không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy hứng thú quan sát hai người.
Trịnh Thư Nam ngồi sopha bên cạnh, Tư Đồ Bạch và Lạc An thì ngồi trước bàn sách, một người dạy một người học.
Lạc An học rất nhanh, nắm bắt được một số điều cần thiết về biên kịch liền bắt đầu thử sửa chương một, vừa sửa vừa nghe Tư Đồ dạy bảo.
Trịnh Thư Nam nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lạc An, trong lòng mềm mại hẳn. Anh nghĩ Tiểu An bảo bối thật sự rất tốt, có tài năng, hiểu chuyện, lớn lên xinh đẹp, còn một mảnh tình thâm với anh, anh muốn nhìn nhất chính là ánh mắt lúc hướng về anh của Lạc An, tình cảm nhưng sóng vỗ dồn dập, như gió thổi lướt qua, ve vuốt trái tim anh rung động. Người như vậy, có ai mà không yêu cơ chứ?
Chính vào thời khắc này, Trịnh Thư Nam đột nhiên nhận ra, anh đã yêu Lạc An biết bao.
Vốn cũng đã thích, nhưng còn chưa đến mức yêu, bây giờ, trong hoàn cảnh này, Trịnh Thư Nam thấy trái tim của anh cuối cùng cũng đặt một người vào trong đó.
Qua buổi sáng, tuy tiến độ sửa kịch bản vẫn bằng không, nhưng Lạc An đã học được rất nhiều thứ. Lúc kết thúc, Lạc An cẩn thận, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn thầy Tư Đồ.”
“Ngoan.” Tư Đồ Bạch cười.
Trịnh Thư Nam đưa bọn họ đi ăn cơm, chiều còn phải tiếp tục sửa nhưng Trịnh Thư Nam còn phải đi đàm phán đầu tư nên thật sự không thể từ chối được nữa.
Tuy anh không nói ra nhưng Lạc An biết Trịnh Thư Nam rất bận. Cậu ngẩng đầu, nói với Trịnh Thư Nam: “Thư Nam, nếu anh có việc thì anh cứ đi trước đi, em làm việc với thầy Tư Đồ, chiều, chiều anh nhớ đến đón em.”
Trịnh Thư Nam nhìn bộ dạng giả vờ kiên cường của Lạc An, không chịu nổi, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, thấp giọng nói: “Đợi anh.”
Mặt Lạc An thoáng chốc đỏ bừng, vèo một cái đỏ hết hai tai, lan ra tận cổ, cả người cứng ngắc như robot, không ổn chút nào.
Tư Đồ Bạch đứng bên cạnh cười xuỳ: “Chỉ có một buổi chiều không gặp thôi, làm như mấy năm không gặp ấy, tôi ăn cậu ta được chắc.”
Trịnh Thư Nam lườm anh ta một cái.
Anh đưa mắt tiễn Lạc An và Tư Đồ Bạch vào thang máy xong Trịnh Thư Nam mới rời đi.
Tay Lạc An bất giác đưa lên trán, nhẹ nhàng chạm vào nơi Trịnh Thư Nam đã hôn, trong tâm đầy ấm áp. Không ngờ anh ấy sẽ hôn cậu, Lạc An vừa nhớ lại cảnh ban nãy, trái tim nhỏ bé lại nhảy liên hồi.
A a a, nam thần của tôi hôn tôi rồi, có phải chúng tôi cách ngày ở bên nhau không xa rồi không, cầu giải đáp, online chờ.
Những ngày này Lạc An đi đường cũng thấy phấp phới nhẹ như bay, có lúc còn vô thức mỉm cười, khiến Đường Long Phi sợ hãi, chẳng lẽ cậu chịu kích thích gì nên thành ngớ ngẩn rồi.
Đặc biệt là lại sắp đến cuối tuần, Lạc An càng ngủ không ngon, vì cuối tuần này cậu sẽ đi học sửa kịch bản với Tư Đồ Bạch, Trịnh Thư Nam cũng sẽ đi cùng cậu.
Tối qua cậu đã gọi điện về nhà, báo cuối tuần không về, cậu muốn đi sửa kịch bản.
Tuy mẹ Lạc rất luyến tiếc vì bảo bối nhỏ không thể thường xuyên về nhà với mình nữa, mặt khác bà vẫn mừng cho cậu, hi vọng cậu có thể hạnh phúc cả đời.
Bảy rưỡi sáng, Lạc An nhận được điện thoại Trịnh Thư Nam, anh báo đã sắp đến bên dưới chỗ bọn họ rồi, nhắc cậu chuẩn bị một chút rồi đi ăn sáng. Vốn Lạc An đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc này đang đứng trước gương chỉnh lại đầu tóc. Lẽ ra Đường Long Phi đang rúc trong chăn chơi game, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, lập tức nhảy dựng lên.
Lạc An quay đầu lại hỏi cậu chàng: “Hôm nay cậu muốn làm gì à?”
Đường Long Phi lắc lắc điện thoại trong tay, cười hì hì nói: “Anh tớ nói sẽ đến đoán tớ, hôm nay phần diễn của anh tớ ít, sáng đã quay xong rồi, chiều có thể đi chơi với tớ.”
Lạc An biết cậu chàng là yêu thích anh trai, thậm chí còn là tình cảm cấm kị, nhưng vẫn chúc phúc cho cậu: “Thế cậu đi chơi vui vẻ nhé.”
“Ừa ừa.” Bấy giờ Đường Long Phi mới nhớ ra hỏi cậu, “Cậu thì sao, lục đục cả buổi sáng, cậu định làm gì thế?”
“Tớ cũng đi gặp một người.” Lạc An vừa nghĩ đến, bất giác mỉm cười.
“Ồ ồ~ Tớ hiểu rồi.” Đường Long Phi ném ánh mắt hiểu ý, cũng chúc cậu hạnh phúc.
Động tác của Đường Long Phi rất nhanh, đến lúc Lạc An ra khỏi cửa, cậu chàng cũng đi cùng. Khoá kỹ cửa, Đường Long Phi khoác vai Lạc An, hai người cùng đi ra ngoài. Lạc An cẩn thận cử động cổ, tránh để cậu chàng ép hỏng tóc mình, mất kiểu tóc mới chỉnh.
Đến dưới lầu, Lạc An và Đường Long Phi vô thức nhìn nhau, bạn trai/ anh trai nhà mình đang nói chuyện với ai kia?
“Thư Nam.” Lạc An đi về hướng Trịnh Thư Nam.
“Anh.” Đường Long Phi lao về phía người đàn ông đeo kính râm cũng không che được vẻ ngoài nổi bật kia.
Đường Long Vũ nhìn Trịnh Thư Nam, cười nói: “Trùng hợp quá, bạn nhỏ nhà anh?”
Người trong giới đã đoán được xu hướng tính dục của Trịnh Thư Nam từ lâu rồi, tuy từ trước đế nay anh chưa từng thừa nhận, nhưng vốn Đường Long Vũ thích đàn ông nên tự nhiên có thể cảm nhận được khí chất của Trịnh Thư Nam. Anh thấy Lạc An rất đẹp nên nhìn lướt từ trên xuống dưới thêm một chút, anh muốn biết cậu bắt được người đàn ông không phải nghệ sĩ trong giới giải trí này bằng cách nào.
Trịnh Thư Nam lộ vẻ tươi cười đầy dịu dàng, không hề phủ nhận, nhưng ánh mắt nhìn Lạc An của anh đã nói lên tất cả.
Đường Long Phi không hài lòng chút nào, hai tay cậu bưng mặt Đường Long Vũ nhìn về phía mình: “Anh, anh ăn sáng chưa, em chưa ăn, đói chết mất.”
Đường Long Vũ dễ tính xoa đầu cậu: “Thế không phải là sáng sớm anh đã qua mang con mèo lười như em đi ăn sáng hay sao, ăn món Quảng, có được không?” Thanh âm từ tính mà dịu dàng, khiến lỗ tai người nghe mang thai luôn.
“Được, anh siêu nhất!” Đường Long Phi hạnh phúc tràn đầy, nhào lên cọ tay của Đường Long Vũ.
Trịnh Thư Nam bên kia cũng đang hỏi Lạc An muốn ăn gì, Lạc An không kén ăn, rất dễ nuôi, nghe Trịnh Thư Nam sắp xếp hết.
Đường Long Vũ nghe hai người họ nói chuyên, trong lòng lay động một chút, quay sang mời: “Nếu không thì chúng ta cùng đi ăn đi, vừa hay tôi có chuyện muốn bàn với giám chế Trịnh.”
Đường Long Phi và Lạc An nhìn hai người họ, không hiểu gì, nhưng cũng không phản đối.
Trịnh Thư Nam khẽ gật đầu.
Hai người đã mất nhiều thời gian trước cửa ký túc xá nam, các bạn học không về nhà đã đứng đầy ra nhìn rồi, họ cũng không thể tiếp tục đứng chặn cửa, cùng lái xe đến một quán ăn rất nổi tiếng.
Đường Long Vũ gọi một bàn toàn các món em trai thích ăn, Trịnh Thư Nam cũng hỏi được sở thích của Lạc An từ lâu, tự gọi cho cậu mấy món.
Lạc An và Đường Long Phi ngồi đối diện nhau, cúi đầu lặng lẽ ăn sáng. Chuyện hai người kia bàn bạc không ngờ chính là việc chọn diễn viên của “Minh tương”.
Họ đặt phòng riêng, nên Đường Long Vũ có thể tháo kính ra. Vẻ ngoài của anh thuộc loại anh tuấn cực kỳ tiêu chuẩn, lông mày rậm nhưng không loạn, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, mang dáng vẻ mày kiếm mắt sao, chả trách Đường Long Phi mê mẩn đến điên cuồng. Lạc An lén mở điện thoại dưới gầm bàn, search tư liệu về Đường Long Vũ, phát hiện anh tuổi không lớn, chỉ mới 25 tuổi, debut ba năm, không phải loại siêu hot nhưng thuộc phái diễn xuất thực lực. Anh không nhận nhiều vai nam chính vì anh không chịu bán thân đổi công việc. Nhưng Trịnh Thư Nam không quan trọng mấy thứ này, chỉ cần diễn xuất tốt là anh sẽ chọn.
Đường Long Phi viết Lạc An đang viết tiểu thuyết, nhưng cậu chưa từng đọc thử, nên cũng không biết “Minh tương” là truyện của cậu. Trịnh Thư Nam cũng không nói rõ, cậu chỉ biết anh mình muốn tham gia bộ phim này, vì thế cậu nháy mắt với Lạc An để Lạc An thổi gió giúp.
Lạc An: “……..”
Đương nhiên Đường Long Phi cũng chỉ đang đùa mà thôi, cậu không hiểu chuyện của giới giải trí, chỉ hi vọng anh trai nhà mình có thể ở trong giới thật tốt, không cầu mong nổi tiếng thế nào, chỉ mong phải bình an.
Cuối cùng Trịnh Thư Nam mới nói: “Tôi đã xem phim cậu đóng, kỹ năng diễn xuất khá tốt, đợi có kế hoạch quay, cậu đến quay thử xem.”
“Cảm ơn giám chế Trịnh.” Đường Long Vũ lấy trà thay rượu, kính anh một ly.
“Hi vọng có cơ hội hợp tác.” Trịnh Thư Nam cụng nhẹ vào ly của anh.
“Hi vọng thế.”
Sau khi ăn sáng xong, hai đôi tách ra, Trịnh Thư Nam vừa lái xe vừa nói chuyện với Lạc An, chủ yếu nói về quy tắc trong giới biên kịch tương đối nhiều, nhưng con người Tư Đồ Bạch rất thoải mái, anh ta cũng có ý định nhận cậu là học trò, không biết cậu có đồng ý không.
Lạc An gật đầu: “Em đồng ý.” Em rất mong có thể học được nhiều thứ hơn nữa, có thể giúp được anh.
Trịnh Thư Nam trả lời cậu bằng một nụ cười ấm áp.
Bên kia, hai anh em nhà họ Đường đi về chỗ quay phim, hoàn thành phần quay hôm nay của Đường Long Vũ. Trong bộ phim nay anh là nam thứ ba, phần diễn không nhiều nhưng là vai diễn được yêu thích, hi vọng sau khi phim phát sóng có thể mang thêm có anh ít danh tiếng.
“Anh, anh muốn quay phim của người đàn ông của An bảo bối à?”
Đúng lúc đèn đỏ, Đường Long Vũ dừng xe lại, nói với Đường Long Phi: “Ừ, nhưng không biết có được hay không?” Gần đây anh không nhận được vai gì tốt, sau khi quay xong bộ phim này, là không còn kế hoạch nào nữa. Người đại diện của anh còn dẫn vài nghệ sĩ khác, trong đó có một ngôi sao tuyến hai, nên càng không để ý đến anh.
Từ nhỏ anh đã quyết tâm làm diễn viên, cũng muốn cho Tiểu Phi và người nhà có một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng hiện tại, hiện thực đè ép khiến anh rất mệt mỏi, nên hôm nay nhìn thấy Trịnh Thư Nam đến đón người, anh mới nhớ đến gần đây có một bộ phim cổ trang đang có kế hoạch quay, anh đành mặt dày chủ động chào hỏi.
“Anh của em tài giỏi như vậy nhất định có thể nhận được.” Hai mắt Đường Long Phi lấp lánh, tràn ngập sùng bái với Đường Long Vũ, “Anh, em đợi đến ngày anh trở thành ảnh đế.”
“Ừ.” Đường Long Vũ xoa đầu Đường Long Phi, nét mặt thả lỏng nhưng trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Bên này đến văn phòng của Tư Đồ Bạch, Lạc An mới phát hiện thì ra Tư Đồ Bạch rất giỏi. Anh ta thành lập văn phòng biên kịch, lên mạng search cũng ra một loạt, viết kịch bản, bán cho các công ty điện ảnh. Nghe nói kịch bản của công ty anh ta đảm bảo phỏng theo nguyên tác, chất lượng vô cùng cao. Lại nghe nói còn có studio hậu kỳ riêng, thu hút nhiều minh tinh vân vân,,,, May sao Trịnh Thư Nam có quan hệ riêng với Tư Đồ Bạch, nếu không khó mà mời được anh ta.
Tư Đồ Bạch đã chờ ở đó, thấy hai người họ tiến đến, anh ta dẫn hai người ngồi xuống, đưa tay cầm một tập tài liệu trên mặt bàn lên, rút một tài liệu đưa cho Trịnh Thư Nam.
“Lão Trịnh ơi, thứ mà cậu nhóc nhà cậu viết ra rất hay, lí giải lịch sử từ một góc nhìn khác, tuy có chỗ vẫn khác lịch sử nhưng đọc thì rất hấp dẫn, rất trôi chảy.” Tư Đồ Bách hiếm khi nào khen một người như vậy, Lạc An là một trong số ít những người đó, “Tôi đã viết kế hoạch sửa kịch bản bước đầu ra, cậu xem có ổn không?”
Trịnh Thư Nam nhận tài liệu anh ta đưa, xem qua một lần rồi đưa tài liệu cho Lạc An. Lạc An phát hiện quả nhiên Tư Đồ Bạch không hổ là biên kịch nổi tiếng trong ngành, mắt nhìn và kinh nghiệm của anh ta có thể khiến kịch bản này càng hoàn mỹ hơn.
Lạc An xem xong rồi đưa lại cho Trịnh Thư Nam, Trịnh Thư Nam hiểu ý của cậu. Anh cười nói với Tư Đồ Bạch: “Tư Đồ, anh là người rất tài giỏi, tôi giao Tiểu An cho anh, có chuyện gì, anh cứ nói với em ấy, đương nhiên, không được quá nghiêm khắc.”
Tư Đồ Bạch cười lớn: “Tôi còn chưa làm gì, cậu đã tiêm cho tôi một mũi dự phòng rồi, được rồi, bạn nhỏ nhà cậu cứ giao cho tôi, bảo đảm đến như thế nào, về như thế ấy, được chưa?”
“Tôi đương nhiên là yên tâm rồi, nếu không cũng sẽ không đưa em ấy đến.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi Trịnh Thư Nam phải đi, tuy vậy anh đã hẹn buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm. Mặt Lạc An nhất thời hơi tái đi, rời xa Trịnh Thư Nam, cậu bắt đầu không bình tĩnh được.
Trịnh Thư Nam nhìn cậu như vậy không khỏi đau lòng. Tuy rất muốn Lạc An nhanh chóng thoát ra, học cách giao tiếp với người khác, nhưng không làm quá mạnh tay. Anh đành ra người gọi một cuộc điện thoại, rồi quay lại ngồi bên Lạc An.
Điều này khiến Lạc An hơi ngại với anh.
Tư Đồ Bạch không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đầy hứng thú quan sát hai người.
Trịnh Thư Nam ngồi sopha bên cạnh, Tư Đồ Bạch và Lạc An thì ngồi trước bàn sách, một người dạy một người học.
Lạc An học rất nhanh, nắm bắt được một số điều cần thiết về biên kịch liền bắt đầu thử sửa chương một, vừa sửa vừa nghe Tư Đồ dạy bảo.
Trịnh Thư Nam nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lạc An, trong lòng mềm mại hẳn. Anh nghĩ Tiểu An bảo bối thật sự rất tốt, có tài năng, hiểu chuyện, lớn lên xinh đẹp, còn một mảnh tình thâm với anh, anh muốn nhìn nhất chính là ánh mắt lúc hướng về anh của Lạc An, tình cảm nhưng sóng vỗ dồn dập, như gió thổi lướt qua, ve vuốt trái tim anh rung động. Người như vậy, có ai mà không yêu cơ chứ?
Chính vào thời khắc này, Trịnh Thư Nam đột nhiên nhận ra, anh đã yêu Lạc An biết bao.
Vốn cũng đã thích, nhưng còn chưa đến mức yêu, bây giờ, trong hoàn cảnh này, Trịnh Thư Nam thấy trái tim của anh cuối cùng cũng đặt một người vào trong đó.
Qua buổi sáng, tuy tiến độ sửa kịch bản vẫn bằng không, nhưng Lạc An đã học được rất nhiều thứ. Lúc kết thúc, Lạc An cẩn thận, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn thầy Tư Đồ.”
“Ngoan.” Tư Đồ Bạch cười.
Trịnh Thư Nam đưa bọn họ đi ăn cơm, chiều còn phải tiếp tục sửa nhưng Trịnh Thư Nam còn phải đi đàm phán đầu tư nên thật sự không thể từ chối được nữa.
Tuy anh không nói ra nhưng Lạc An biết Trịnh Thư Nam rất bận. Cậu ngẩng đầu, nói với Trịnh Thư Nam: “Thư Nam, nếu anh có việc thì anh cứ đi trước đi, em làm việc với thầy Tư Đồ, chiều, chiều anh nhớ đến đón em.”
Trịnh Thư Nam nhìn bộ dạng giả vờ kiên cường của Lạc An, không chịu nổi, cúi người hôn nhẹ lên trán cậu, thấp giọng nói: “Đợi anh.”
Mặt Lạc An thoáng chốc đỏ bừng, vèo một cái đỏ hết hai tai, lan ra tận cổ, cả người cứng ngắc như robot, không ổn chút nào.
Tư Đồ Bạch đứng bên cạnh cười xuỳ: “Chỉ có một buổi chiều không gặp thôi, làm như mấy năm không gặp ấy, tôi ăn cậu ta được chắc.”
Trịnh Thư Nam lườm anh ta một cái.
Anh đưa mắt tiễn Lạc An và Tư Đồ Bạch vào thang máy xong Trịnh Thư Nam mới rời đi.
Tay Lạc An bất giác đưa lên trán, nhẹ nhàng chạm vào nơi Trịnh Thư Nam đã hôn, trong tâm đầy ấm áp. Không ngờ anh ấy sẽ hôn cậu, Lạc An vừa nhớ lại cảnh ban nãy, trái tim nhỏ bé lại nhảy liên hồi.
A a a, nam thần của tôi hôn tôi rồi, có phải chúng tôi cách ngày ở bên nhau không xa rồi không, cầu giải đáp, online chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất