Võng Phối Khi Ảnh Đế Gặp Cv Đại Thần
Chương 14
Edit: SamLeo-kun
Sân bay thành phố A, Nước Mỹ.
Một thiếu niên tuấn tú mang kính râm kéo vali chầm chậm đi ra, dù mang kính không nhìn được trọn vẹn ngũ quan nhưng khí chất đặc biệt của cậu vẫn thu hút không ít kinh thán của người xung quanh. Trên mặt cậu mang theo chút mệt nhọc đi đường nhưng phong trần mệt mỏi vẫn không che giấu được khí tràng tuấn nhã xung quanh cậu.
"Lộ Tề." cậu đặt hành lý xuống mỉm cười bắt tay người đàn ông mắt xanh đối diện. Lần này Lộ Tề đến Mỹ quay quảng cáo phát ngôn cho một sản phẩm đồng hồ đeo tay cao cấp. Người tới đón cậu chính là Giám đốc Marketing của chi nhánh công ty --- Benedict. Y mặc một bộ tây trang tinh xảo, cà vạt mành xanh đậm, áo sơ mi trắng, tay áo phối một cặp khuy cài kim cương lấp lánh, nhìn qua khoảng 30 tuổi, hình tượng tinh anh công sở tiêu biểu.
Benedict không nhịn được len lét quan sát người đối diện, nét mặt vẫn là bình tĩnh cẩn thận, trước đó y đã xem qua hình của cậu, dù nhìn không rõ ngũ quang nhưng khí chất của cậu thanh niên Trung Quốc đối diện vô cùng phù hợp sản phẩm đồng hồ đeo tay sắp ra mắt này, ung dung hoa quý nhã nhi bất dung (hoa lệ tự nhiên ưu nhã mà không dung tục)
"Xin chào, tôi là Benedict, Giám đốc Marketing của công ty X, rất vui có thể hợp tác với cậu. Tôi tin chúng ta có thể cùng hợp tác quay một quảng cáo khiến người đã xem là không thể quên." Benedict ung dung một hơi nói ra một câu tiếng Trung lưu loát.
Cảm nhận được quan sát của người đối diện, Lộ Tề tháo mắt kính để y thuận tiện thoải mái nhìn. Xung quanh vang lên tiếng hít khí tức khắc không ngừng truyền đến thanh âm camera "cạch cạch". Benedict cũng ngẩn ngơ, y chưa từng nhìn thấy thiếu niên Trung Quốc nào đẹp mắt như vậy, ngũ quan tuấn tú dù không xuất chúng nhưng khí chất toàn thân cậu như bước từ trong bức tranh thủy mặc vẩy mực, quả thực chỉ có cổ quốc đông phương ngàn năm lịch sử mới có thể thai nghén nên. Edit: SamLeo-kun
Y ngầm thỏa mãn trong lòng, nụ cười nghiệp vụ trên mặt rốt cuộc không còn khách sáo nữa mà trở nên thật tâm thật ý. Y tin tưởng lần này y nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ boss giao, kiểu đồng hồ này chắc chắn sẽ bán chạy!
Nhìn người đàn ông đối diện viết hết biểu tình lên mặt, ban nãy vẻ mặt biến hóa của Benedict Lộ Tề đứng đối diện đã thấy không sót chút nào. Lộ Tề rốt cuộc nhịn cười không được, người Mỹ đều thẳng tính như vậy sao? Tương tác vô cùng thoải mái. Lộ Tề vẫn an tĩnh đứng mặc mọi người xung quanh quan sát, không quan tâm đến cứ như họ đang nhìn ai đó không phải mình.
"Khụ, mặc dù tôi không ngại ở sân bay cho nhiều người vây xem nhưng ngồi máy bay lâu nên cũng hơi mệt. Xin hỏi có thể đưa tôi đến khách sạn trước không?"
Benedict nghe vậy vô cùng buồn phiền, không hiểu vì sao mình công tác nhiều năm như vậy, bất kể là năng lực giải quyết công việc hay đối nhân xử thế đều cực kỳ khôn khéo đã rất lâu không hớn hở ra mặt như vậy.... hôm nay lại biểu hiện giống như một thằng nhóc mới bước chân ra đời.
"Đương nhiên, do tôi suy xét không chu đáo. Mời."
Nhìn người thanh niên bên cạnh lại cúi đầu cầm điện thoại, ấn lên nhìn một cái lại lặng lẽ bỏ xuống, Benedict bên ghế lái cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tề, cậu đang đợi tin nhắn của ai hả?" Edit: SamLeo-kun
Lộ Tề hạ cửa sổ xe xuống một chút, hít sâu một hơi. Cái cảm giác hít thở chung một bầu không khí với đại thần thật sự tuyệt vời. Tâm tình tốt nở nụ cười, "Ừm, đang đợi tin nhắn của người trong lòng."
"Oa, người yêu của cậu chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, hẳn là vô cùng ôn nhu săn sóc.... Quả thực không tưởng tượng được người ưu tú như cậu, sẽ thích nữ sinh như thế nào a!"
"Cũng không phải, người ấy là nam." Lộ Tề đặt cằm lên cửa sổ, nhàn nhã nghiêng đầu nhìn Benedict, khóe miệng mang theo nụ cười trêu chọc.
"AAAAA...." thiết diện Diêm La thủ đoạn nham hiểm mặt vô biểu tình lần thứ hai trong ngày bị hạ gục.
Lúc này tên đầu sỏ gây tội đang nồng nhiệt tán gẫu cùng người trong lòng đấy.
"Đại thần, có chuyện quên nói với anh rồi ←_←, không được trách tôi."
".....chuyện gì thế"
"Ờ, tôi bây giờ đang ở Mỹ nè."
Ôn Nhiên bên kia đứng hình rồi, trái tim dường như không nghe lời muốn nhảy ra ngoài. Vừa nghĩa đến chuyện thiếu niên hiện tại đang ở thành phố của mình, anh đã nén không được kích động. sự tự chủ vô cùng tự hào bao năm nay sớm bị anh quẳng sau đầu.... Thiếu niên này tới tìm mình đúng không? Edit: SamLeo-kun
"Ừ, sao đến Mỹ vậy?"
"Công việc yêu cầu ~ đi công tác ~" Ừ, thuận tiện công việc tới thăm anh, chẳng qua những lời này tôi tất nhiên không nói ra rồi.
Ôn Nhiên không kiềm nén được thất vọng, nhưng lập tức lại bị vui sướng hòa tan có thể nhìn được bộ dáng thật của thiếu niên rồi, có nghĩa là quan hệ giữa họ lại có thể chặt chẽ hơn nữa rồi...
Đến khách sạn, Lộ Tề đặt hành lý xuống gọi điện thoại cho bố mẹ còn có người đại diện để báo bình an xong liền chui vào phòng tắm, ngồi máy bay cả một đêm, trên người cậu quả thực nhờn rít không chịu nổi. Tắm rửa xong, cậu thay một bộ áo sơ mi trắng quần lửng, dù trang phục sinh viên mộc mạc nhất nhưng lại đẹp mắt và quý khí không nói nên lời. Edit: SamLeo-kun
Ngày mai mới chính thức bắt đầu quay quảng cáo, hôm nay trợ lý vốn đi cùng cậu nhưng trong nhà mẹ cậu ta đột ngột nằm viện nên làm lỡ hành trình. Vì đã hẹn thời gian ổn thỏa nên chỉ có Lộ Tề một thân một mình đến Mỹ, chẳng qua bên Mỹ hẳn là không ai nhận biết mình nên cũng thuận tiện. Mỗi lần ra ngoài đều phải trang bị đầy đủ khẩu trang kính râm, Lộ Tề sờ sờ mũi cậu đã rất nhiều năm không được trải qua sinh hoạt của người bình thường đang chuẩn bị trải nghiệm ở bên kia đại dương xa xôi.
Cậu đặt điện thoại và tiền vào túi thêu nhỏ mẹ cậu tự tay thêu cho cậu, chế tác tinh xảo trang nhã thoát tục. Bình thường cậu đi ra ngoài mua sắm rất thích mang theo vừa tiện lợi vừa đẹp mắt. Ngô, không biết ở Mỹ có quán lề đường không, thật muốn ăn đồ nướng a.... Cậu tao nhã dạo bước trên đại lộ nào đó dù mặc áo thun đơn giản nhất cũng không cách nào che giấu một thân quý khí. Mà vị quý công tử hấp dẫn nhiều người này đang nghĩ trong đầu rằng --- thật muốn ăn đồ nướng a. Edit: SamLeo-kun
Ở đầu kia con đường, một nhóm sinh viên vừa tan học đang bước ra khỏi cổng trường.
"Ôn Nhiên, Bill! Đi chơi bóng nha?" thiếu niên mắt xanh lần trước cùng Ôn Nhiên chơi bóng cười híp mắt đuổi theo vỗ vỗ vai một thiếu niên mặt than, bất chấp khí lạnh phát ra toàn thân anh.
"Hôm nay không đi, có việc rồi."
Harry, thiếu niên mắt xanh, sờ sờ mũi, là thành viên đội bóng rổ của trường, quen biết Ôn Nhiên đã lâu. Ban đầu vì lạnh lùng của anh cũng không dám tiếp cận, sau tình cờ một lần cùng chơi bóng mới phát hiện kỹ thuật của thiếu niên Trung Quốc này vô cùng tốt, dần dần thường cùng nhau đánh bóng, cuối cùng chẳng biết tại sao trở thành bạn bè.
"Được rồi, cậu muốn làm gì thế? Tôi có thể giúp cậu không?" làm xong hẳn có thể chơi bóng một hồi đi...Cùng mấy người kia chơi bóng chán phèo, không ai chơi giỏi như Ôn Nhiên cả, Harry không sờn lòng truy hỏi. Edit: SamLeo-kun
"Đi mua đồ ăn." Ôn Nhiên ngượng ngùng nhíu nhíu mày
"Mua thức ăn??!!!!" Harry càng không thể tưởng tượng
Bất tri bất giác cả hai đã đi đến đầu phố, Harry vừa muốn truy hỏi Ôn Nhiên tại sao đột nhiên muốn đi mua thức ăn, phải biết rằng cậu ta ngay cả mì gói cũng không biết nấu nữa.... Phía trước truyền tới thanh âm binh binh binh, hình như có người đang đánh nhau, cả hai cùng nhíu mày nhìn nhau một cái chuẩn bị đi xem thử. Cuối hẻm, một thiếu niên tóc đen bị mấy thiếu niên người Mỹ vây ở giữa, dù chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nhưng khí chất cảm thấy ôn nhã không nói nên lời.
"Ôn Nhiên, hình như là người Trung Quốc các cậu đó" Harry hạ giọng thì thầm bên tai Ôn Nhiên "Ừ". Ôn Nhiên nhàn nhạt trả lời, anh cũng đang quan sát thiếu niên Trung Quốc kia, dáng dấp quả thực vô cùng dễ nhìn, không biết bộ dáng tiểu Lung Bao như thế nào a.... anh lại bắt đầu ngẩn người. Edit: SamLeo-kun
Lộ Tề bên kia hết sức phiền não, thật vất vả tưởng rằng đẩy được người đại diện và trợ lý có thể rong chơi một phen, không ngờ vừa ra cửa đã gặp phải mấy đứa trẻ trâu đòi yêu.... Không bằng lòng liền đánh gẫy chân cậu, hù con nít ba tuổi hả?~
"Chỉ cần mày đồng ý làm bạn trai của lão đại tao, bọn tao sẽ đưa mày về được không?" một đứa bộ dáng đặc biệt to khỏe trong đó mở miệng, trên mặt có một vết sẹo cộng thêm ngữ khí uy hiếp của nó thoạt nhìn cực kỳ hung ác.
Lộ Tề uể oải móc điện thoại ra nhìn mấy đứa đối diện, "Có thể a, số điện thoại lão đại mày bao nhiêu, tao lưu lại."
Ba đứa đối diện khó tin nhìn nhau, vậy mà hoàn toàn không phản kháng?! Đúng là mị lực của lão đại nhà mình đứng đầu a, bọn chúng vui vẻ rạo rực nghĩ. Một đứa lùn lùn khác xoa xoa tay đọc ra một số dãy số. Edit: SamLeo-kun
Lộ Tề cười híp mắt bấm bấm điện thoại ngay trước mặt bọn chúng, còn thỉnh thoảng vứt mị nhãn với chúng, mấy đứa đối diện bị trêu đến đỏ mặt tía tai. Lộ Tề thừa dịp chúng không chú ý, giọng điệu bất ngờ trở nên sắc bén, "Alô, xin chào, xin hỏi có phải cục cảnh sát thành A không? Đây là số 107 đầu phố thành A, tôi tên Luer, ở đây có mấy thiếu niên chặn đường tôi muốn dọa nạt. Ừ, đặc thù hình dáng chúng là... một tóc xanh, đúng, còn có một vết sẹo...."
Mấy đứa đối diện sững sờ hoàn toàn không ngờ thiếu niên ban nãy còng giống con thỏ đột nhiên biến thành như thế, nghĩ đến chút nữa cảnh sát sắp tới ba chân bốn cẳng chạy mất.
Lộ Tề thấy điện thoại còn chưa bấm gọi, khụ khụ, còn non quá đi, cái bụng kêu ùng ục, cậu vươn người một cái chuẩn bị tiếp tục đi tìm đồ ăn.
Di, sao không đi được nè? Cậu vừa ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên mặc đồ đen chắn đường mình, ừ mày nhạt môi mỏng mặt băng sơn trời sinh a, tắc tắc, tướng mạo không tệ nha, vóc dáng cũng được lắm a!
Lộ Tề dùng ánh mắt GAY của mình chậm rãi bình phẩm người đối diện, hoàn hảo. "Khụ khụ, này này, tôi muốn đi ăn, anh chắn mất đường của tôi rồi, có thể nhường một chút không? Cám ơn..."
Thiếu niên đồ đen nhíu màu, "Giọng cậu rất giống một người bạn của tôi."
Lộ Tề trừng to mắt, cái giọng này là.... Edit: SamLeo-kun
Sân bay thành phố A, Nước Mỹ.
Một thiếu niên tuấn tú mang kính râm kéo vali chầm chậm đi ra, dù mang kính không nhìn được trọn vẹn ngũ quan nhưng khí chất đặc biệt của cậu vẫn thu hút không ít kinh thán của người xung quanh. Trên mặt cậu mang theo chút mệt nhọc đi đường nhưng phong trần mệt mỏi vẫn không che giấu được khí tràng tuấn nhã xung quanh cậu.
"Lộ Tề." cậu đặt hành lý xuống mỉm cười bắt tay người đàn ông mắt xanh đối diện. Lần này Lộ Tề đến Mỹ quay quảng cáo phát ngôn cho một sản phẩm đồng hồ đeo tay cao cấp. Người tới đón cậu chính là Giám đốc Marketing của chi nhánh công ty --- Benedict. Y mặc một bộ tây trang tinh xảo, cà vạt mành xanh đậm, áo sơ mi trắng, tay áo phối một cặp khuy cài kim cương lấp lánh, nhìn qua khoảng 30 tuổi, hình tượng tinh anh công sở tiêu biểu.
Benedict không nhịn được len lét quan sát người đối diện, nét mặt vẫn là bình tĩnh cẩn thận, trước đó y đã xem qua hình của cậu, dù nhìn không rõ ngũ quang nhưng khí chất của cậu thanh niên Trung Quốc đối diện vô cùng phù hợp sản phẩm đồng hồ đeo tay sắp ra mắt này, ung dung hoa quý nhã nhi bất dung (hoa lệ tự nhiên ưu nhã mà không dung tục)
"Xin chào, tôi là Benedict, Giám đốc Marketing của công ty X, rất vui có thể hợp tác với cậu. Tôi tin chúng ta có thể cùng hợp tác quay một quảng cáo khiến người đã xem là không thể quên." Benedict ung dung một hơi nói ra một câu tiếng Trung lưu loát.
Cảm nhận được quan sát của người đối diện, Lộ Tề tháo mắt kính để y thuận tiện thoải mái nhìn. Xung quanh vang lên tiếng hít khí tức khắc không ngừng truyền đến thanh âm camera "cạch cạch". Benedict cũng ngẩn ngơ, y chưa từng nhìn thấy thiếu niên Trung Quốc nào đẹp mắt như vậy, ngũ quan tuấn tú dù không xuất chúng nhưng khí chất toàn thân cậu như bước từ trong bức tranh thủy mặc vẩy mực, quả thực chỉ có cổ quốc đông phương ngàn năm lịch sử mới có thể thai nghén nên. Edit: SamLeo-kun
Y ngầm thỏa mãn trong lòng, nụ cười nghiệp vụ trên mặt rốt cuộc không còn khách sáo nữa mà trở nên thật tâm thật ý. Y tin tưởng lần này y nhất định hoàn thành tốt nhiệm vụ boss giao, kiểu đồng hồ này chắc chắn sẽ bán chạy!
Nhìn người đàn ông đối diện viết hết biểu tình lên mặt, ban nãy vẻ mặt biến hóa của Benedict Lộ Tề đứng đối diện đã thấy không sót chút nào. Lộ Tề rốt cuộc nhịn cười không được, người Mỹ đều thẳng tính như vậy sao? Tương tác vô cùng thoải mái. Lộ Tề vẫn an tĩnh đứng mặc mọi người xung quanh quan sát, không quan tâm đến cứ như họ đang nhìn ai đó không phải mình.
"Khụ, mặc dù tôi không ngại ở sân bay cho nhiều người vây xem nhưng ngồi máy bay lâu nên cũng hơi mệt. Xin hỏi có thể đưa tôi đến khách sạn trước không?"
Benedict nghe vậy vô cùng buồn phiền, không hiểu vì sao mình công tác nhiều năm như vậy, bất kể là năng lực giải quyết công việc hay đối nhân xử thế đều cực kỳ khôn khéo đã rất lâu không hớn hở ra mặt như vậy.... hôm nay lại biểu hiện giống như một thằng nhóc mới bước chân ra đời.
"Đương nhiên, do tôi suy xét không chu đáo. Mời."
Nhìn người thanh niên bên cạnh lại cúi đầu cầm điện thoại, ấn lên nhìn một cái lại lặng lẽ bỏ xuống, Benedict bên ghế lái cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tề, cậu đang đợi tin nhắn của ai hả?" Edit: SamLeo-kun
Lộ Tề hạ cửa sổ xe xuống một chút, hít sâu một hơi. Cái cảm giác hít thở chung một bầu không khí với đại thần thật sự tuyệt vời. Tâm tình tốt nở nụ cười, "Ừm, đang đợi tin nhắn của người trong lòng."
"Oa, người yêu của cậu chắc chắn là một cô gái xinh đẹp, hẳn là vô cùng ôn nhu săn sóc.... Quả thực không tưởng tượng được người ưu tú như cậu, sẽ thích nữ sinh như thế nào a!"
"Cũng không phải, người ấy là nam." Lộ Tề đặt cằm lên cửa sổ, nhàn nhã nghiêng đầu nhìn Benedict, khóe miệng mang theo nụ cười trêu chọc.
"AAAAA...." thiết diện Diêm La thủ đoạn nham hiểm mặt vô biểu tình lần thứ hai trong ngày bị hạ gục.
Lúc này tên đầu sỏ gây tội đang nồng nhiệt tán gẫu cùng người trong lòng đấy.
"Đại thần, có chuyện quên nói với anh rồi ←_←, không được trách tôi."
".....chuyện gì thế"
"Ờ, tôi bây giờ đang ở Mỹ nè."
Ôn Nhiên bên kia đứng hình rồi, trái tim dường như không nghe lời muốn nhảy ra ngoài. Vừa nghĩa đến chuyện thiếu niên hiện tại đang ở thành phố của mình, anh đã nén không được kích động. sự tự chủ vô cùng tự hào bao năm nay sớm bị anh quẳng sau đầu.... Thiếu niên này tới tìm mình đúng không? Edit: SamLeo-kun
"Ừ, sao đến Mỹ vậy?"
"Công việc yêu cầu ~ đi công tác ~" Ừ, thuận tiện công việc tới thăm anh, chẳng qua những lời này tôi tất nhiên không nói ra rồi.
Ôn Nhiên không kiềm nén được thất vọng, nhưng lập tức lại bị vui sướng hòa tan có thể nhìn được bộ dáng thật của thiếu niên rồi, có nghĩa là quan hệ giữa họ lại có thể chặt chẽ hơn nữa rồi...
Đến khách sạn, Lộ Tề đặt hành lý xuống gọi điện thoại cho bố mẹ còn có người đại diện để báo bình an xong liền chui vào phòng tắm, ngồi máy bay cả một đêm, trên người cậu quả thực nhờn rít không chịu nổi. Tắm rửa xong, cậu thay một bộ áo sơ mi trắng quần lửng, dù trang phục sinh viên mộc mạc nhất nhưng lại đẹp mắt và quý khí không nói nên lời. Edit: SamLeo-kun
Ngày mai mới chính thức bắt đầu quay quảng cáo, hôm nay trợ lý vốn đi cùng cậu nhưng trong nhà mẹ cậu ta đột ngột nằm viện nên làm lỡ hành trình. Vì đã hẹn thời gian ổn thỏa nên chỉ có Lộ Tề một thân một mình đến Mỹ, chẳng qua bên Mỹ hẳn là không ai nhận biết mình nên cũng thuận tiện. Mỗi lần ra ngoài đều phải trang bị đầy đủ khẩu trang kính râm, Lộ Tề sờ sờ mũi cậu đã rất nhiều năm không được trải qua sinh hoạt của người bình thường đang chuẩn bị trải nghiệm ở bên kia đại dương xa xôi.
Cậu đặt điện thoại và tiền vào túi thêu nhỏ mẹ cậu tự tay thêu cho cậu, chế tác tinh xảo trang nhã thoát tục. Bình thường cậu đi ra ngoài mua sắm rất thích mang theo vừa tiện lợi vừa đẹp mắt. Ngô, không biết ở Mỹ có quán lề đường không, thật muốn ăn đồ nướng a.... Cậu tao nhã dạo bước trên đại lộ nào đó dù mặc áo thun đơn giản nhất cũng không cách nào che giấu một thân quý khí. Mà vị quý công tử hấp dẫn nhiều người này đang nghĩ trong đầu rằng --- thật muốn ăn đồ nướng a. Edit: SamLeo-kun
Ở đầu kia con đường, một nhóm sinh viên vừa tan học đang bước ra khỏi cổng trường.
"Ôn Nhiên, Bill! Đi chơi bóng nha?" thiếu niên mắt xanh lần trước cùng Ôn Nhiên chơi bóng cười híp mắt đuổi theo vỗ vỗ vai một thiếu niên mặt than, bất chấp khí lạnh phát ra toàn thân anh.
"Hôm nay không đi, có việc rồi."
Harry, thiếu niên mắt xanh, sờ sờ mũi, là thành viên đội bóng rổ của trường, quen biết Ôn Nhiên đã lâu. Ban đầu vì lạnh lùng của anh cũng không dám tiếp cận, sau tình cờ một lần cùng chơi bóng mới phát hiện kỹ thuật của thiếu niên Trung Quốc này vô cùng tốt, dần dần thường cùng nhau đánh bóng, cuối cùng chẳng biết tại sao trở thành bạn bè.
"Được rồi, cậu muốn làm gì thế? Tôi có thể giúp cậu không?" làm xong hẳn có thể chơi bóng một hồi đi...Cùng mấy người kia chơi bóng chán phèo, không ai chơi giỏi như Ôn Nhiên cả, Harry không sờn lòng truy hỏi. Edit: SamLeo-kun
"Đi mua đồ ăn." Ôn Nhiên ngượng ngùng nhíu nhíu mày
"Mua thức ăn??!!!!" Harry càng không thể tưởng tượng
Bất tri bất giác cả hai đã đi đến đầu phố, Harry vừa muốn truy hỏi Ôn Nhiên tại sao đột nhiên muốn đi mua thức ăn, phải biết rằng cậu ta ngay cả mì gói cũng không biết nấu nữa.... Phía trước truyền tới thanh âm binh binh binh, hình như có người đang đánh nhau, cả hai cùng nhíu mày nhìn nhau một cái chuẩn bị đi xem thử. Cuối hẻm, một thiếu niên tóc đen bị mấy thiếu niên người Mỹ vây ở giữa, dù chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nhưng khí chất cảm thấy ôn nhã không nói nên lời.
"Ôn Nhiên, hình như là người Trung Quốc các cậu đó" Harry hạ giọng thì thầm bên tai Ôn Nhiên "Ừ". Ôn Nhiên nhàn nhạt trả lời, anh cũng đang quan sát thiếu niên Trung Quốc kia, dáng dấp quả thực vô cùng dễ nhìn, không biết bộ dáng tiểu Lung Bao như thế nào a.... anh lại bắt đầu ngẩn người. Edit: SamLeo-kun
Lộ Tề bên kia hết sức phiền não, thật vất vả tưởng rằng đẩy được người đại diện và trợ lý có thể rong chơi một phen, không ngờ vừa ra cửa đã gặp phải mấy đứa trẻ trâu đòi yêu.... Không bằng lòng liền đánh gẫy chân cậu, hù con nít ba tuổi hả?~
"Chỉ cần mày đồng ý làm bạn trai của lão đại tao, bọn tao sẽ đưa mày về được không?" một đứa bộ dáng đặc biệt to khỏe trong đó mở miệng, trên mặt có một vết sẹo cộng thêm ngữ khí uy hiếp của nó thoạt nhìn cực kỳ hung ác.
Lộ Tề uể oải móc điện thoại ra nhìn mấy đứa đối diện, "Có thể a, số điện thoại lão đại mày bao nhiêu, tao lưu lại."
Ba đứa đối diện khó tin nhìn nhau, vậy mà hoàn toàn không phản kháng?! Đúng là mị lực của lão đại nhà mình đứng đầu a, bọn chúng vui vẻ rạo rực nghĩ. Một đứa lùn lùn khác xoa xoa tay đọc ra một số dãy số. Edit: SamLeo-kun
Lộ Tề cười híp mắt bấm bấm điện thoại ngay trước mặt bọn chúng, còn thỉnh thoảng vứt mị nhãn với chúng, mấy đứa đối diện bị trêu đến đỏ mặt tía tai. Lộ Tề thừa dịp chúng không chú ý, giọng điệu bất ngờ trở nên sắc bén, "Alô, xin chào, xin hỏi có phải cục cảnh sát thành A không? Đây là số 107 đầu phố thành A, tôi tên Luer, ở đây có mấy thiếu niên chặn đường tôi muốn dọa nạt. Ừ, đặc thù hình dáng chúng là... một tóc xanh, đúng, còn có một vết sẹo...."
Mấy đứa đối diện sững sờ hoàn toàn không ngờ thiếu niên ban nãy còng giống con thỏ đột nhiên biến thành như thế, nghĩ đến chút nữa cảnh sát sắp tới ba chân bốn cẳng chạy mất.
Lộ Tề thấy điện thoại còn chưa bấm gọi, khụ khụ, còn non quá đi, cái bụng kêu ùng ục, cậu vươn người một cái chuẩn bị tiếp tục đi tìm đồ ăn.
Di, sao không đi được nè? Cậu vừa ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên mặc đồ đen chắn đường mình, ừ mày nhạt môi mỏng mặt băng sơn trời sinh a, tắc tắc, tướng mạo không tệ nha, vóc dáng cũng được lắm a!
Lộ Tề dùng ánh mắt GAY của mình chậm rãi bình phẩm người đối diện, hoàn hảo. "Khụ khụ, này này, tôi muốn đi ăn, anh chắn mất đường của tôi rồi, có thể nhường một chút không? Cám ơn..."
Thiếu niên đồ đen nhíu màu, "Giọng cậu rất giống một người bạn của tôi."
Lộ Tề trừng to mắt, cái giọng này là.... Edit: SamLeo-kun
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất