Chương 10: (H)
Edit: Nynuvola
Buổi sáng sớm thứ hai, bầu trời u ám xám xịt, ánh mặt trời không biết đã lẩn trốn đâu sau những đám mây, toàn bộ học sinh đang chào cờ trên quảng trường đều mơ màng buồn ngủ.
"Mặt trời kia chính là nội tâm không muốn đi học của mình." Tiền Giai chán nản nói.
"Vậy à?" Giọng nói lạnh lẽo của lão Hà đột ngột vang lên, hơn nửa lớp theo phản xạ có điều kiện vội vàng tỉnh ngủ, nhìn dáo dác xung quanh.
"Nhìn đứa nào đứa nấy đần cả ra, tôi còn đang mừng thầm đêm qua liệu có phải mấy trò đều thức trắng đêm làm bài tập hay không."
Tiền Giai le lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Hoa Hành kéo cổ áo, vẻ mặt uể oải đánh giá khắp nơi.
Tất nhiên không phải quan sát vị trí của lão Hà mà là đang tìm kiếm bóng dáng của một người.
Chợt tiếng "Tránh ra" cực kỳ thô lỗ bật lên, Bạch Thiệu không chút khách khí húc trúng Hoa Hành, ánh mắt thù hằn đi tiếp. . Truyện Võng Du
"Cậu làm cái gì vậy?" Tiền Giai không vui nói.
Bạch Thiệu liếc sang Hoa Hành, hừ lạnh: "Có người chắn đường, không thấy à?"
Tiền Giai khó chịu, định tiến lên tranh luận với Bạch Thiệu nhưng Hoa Hành đã thản nhiên dịch người, chắn trước mặt Tiền Giai, bình tĩnh nhìn Bạch Thiệu.
Giọng của Lão Hà lại văng vẳng xuất hiện: "Mấy đứa làm cái gì đó?"
Mọi người lập tức im thin thít.
Lão Hà tiếp tục nói: "Tôi qua kia nói chuyện với hiệu trưởng một chút, lát nữa đợi Thúc Thần phát biểu xong sẽ nhường chỗ cho mấy cô mấy cậu bãi đất trống quyết đấu một trận nhé?"
Thần sắc Hoa Hành thay đổi, bảo sao nãy giờ cậu không nhìn thấy Thúc Thần trong đội ngũ.
Điều này làm cậu thôi nghĩ ngợi lung tung, nghiêm túc xếp hàng, nhón chân mong chờ.
Lúc Thúc Thần bước lên bục giảng, đám đông bắt đầu nháo nhào náo loạn.
Trời vẫn u ám như cũ, giống hệt miếng giẻ lau nhét dưới bảng đen. Hiệu trưởng mập mạp, mấy hàng cây xanh bình thường mọc dưới mái hiên, hết thảy đều mang theo một khí sắc khác biệt khi hắn xuất hiện.
Nụ cười của Thúc Thần như đang tỏa nắng, giọng nói êm tai và những lời chia sẻ hết sức chân thành, một số kinh nghiệm mà hắn đề cập đến thậm chí còn truyền cảm hứng cho Hoa Hành.
Tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt hơn nhiều so với lúc hiệu trưởng phát biểu, Hoa Hành kìm lòng không đặng mà vỗ mạnh tay, nhìn Thúc Thần kéo cờ trên bục, nhớ đến lúc hắn đè cậu xuống giường.
Hai mặt mâu thuẫn thần kỳ này, chẳng rõ vì sao lại có hết trên người Thúc Thần.
"Nghĩ gì thế?" Giọng nói trên đài lúc nãy chợt vang lên bên tai, pha lẫn một tia trêu đùa.
Thúc Thần không biết khi đã vòng ra phía sau Hoa Hành từ khi nào, dán sau lưng cậu.
Hoa Hành tựa con mèo bị dọa ngây ra, xém chút nữa nhảy dựng lên rồi.
Cậu lo lắng liếc bạn bè bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm gì?"
Thúc Thần khẽ bật cười: "Tôi nói xong đương nhiên phải đi xuống về lại lớp mình chứ sao nữa?"
Hắn nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Hoa Hành, nó như đang muốn biểu đạt rằng "Tôi không nói về vấn đề đó", tâm tình Thúc Thần chợt tốt lên nhiều.
"Vậy còn cậu," Hắn nghi ngờ, "Nãy giờ vẫn cứ ngắm tôi mãi làm gì?"
Hoa Hành cả kinh, rõ ràng không đoán trước được Thúc Thần sẽ chú ý đến cả điều ấy, lập tức quay đầu lại.
Thúc Thần không trò chuyện nữa, chỉ cúi đầu nhìn vành tai ửng hồng của cậu.
Một hồi lâu vẫn không nghe thấy Thúc Thần nói thêm gì khác, Hoa Hành thầm nhẹ nhàng thở ra. Quên sạch bách nó sau hai tiết học.
Biểu hiện của Thúc Thần cũng cực kỳ bình tĩnh —— tất cả đều dựa vào nhẫn nại. Chờ tiếng chuông báo 5 giờ vang lên, hắn lập tức tóm Hoa Hành đi thẳng tới căn phòng trống chứa đồ trên lầu kia.
Sợ bị bạn học phát hiện, Hoa Hành không dám giãy giụa, đợi chân chạm cửa mới gắng dùng sức chống ngực hắn, bực dọc nói: "Cậu muốn làm cái gì?!"
Cậu trong tiềm thức không thích căn phòng này chút nào, nỗi đau lần đầu tiên bị Thúc Thần xé rách đã ghim tận xương tủy. Khoảnh khắc tiến vào nơi này, ký ức theo đó ùa về.
Thúc Thần chú ý phản ứng của Hoa Hành, trở tay đè cậu lên tấm cửa, hỏi: "Tại sao cứ liên tục dõi theo tôi?"
Từ lúc bắt gặp ánh mắt của cậu trong buổi diễn thuyết sáng nay, hắn đã muốn làm như thế, muốn ấn mạnh Hoa Hành xuống rồi hôn cậu, muốn lột sạch quần áo trên người cậu ngay tức khắc.
Thật khó để bản thân cứ phải giả vờ không có việc gì suốt ngày nay. Đây là lần đầu hắn cảm thấy hình thức giáo duc của Chung Bội rất hữu hiệu.
Hoa Hành khá tệ trong việc đối mặt với một Thúc Thần khi thì thế này, lúc này thế khác —— Kinh nghiệm đáp lại tình cảm của cậu ít ỏi đến đáng thương.
Khó khăn trong việc suy nghĩ nên trả lời như nào khiến cậu quên cả tức giận, rối rắm vài giây cũng chỉ lúng ta lúng túng đáp: "Không nhìn gì hết......"
Thúc Thần chẳng trông mong cậu có thể nghĩ được câu trả lời, cúi đầu ngậm cắn môi Hoa Hành, bàn tay nhanh chóng chui vô trong quần cậu.
Chiếc quần đồng phục rộng rãi dung túng cho đôi tay không an phận của hắn, Hoa Hành nhắm mắt, tay siết chặt áo khoác Thúc Thần.
Ma trảo của hắn linh hoạt như một con rắn nhỏ, thoáng chốc kéo quần lót xuống, vuốt ve hai quả trứng tròn trịa, chuyển sang vỗ về chơi đùa với cậu nhỏ giữa chân.
Hoa Hành thấp giọng rên rỉ, cậu kẹp chặt đùi, chưa từng biết bản thân có thể mẫn cảm như vậy, động tác của Thúc Thần mới dạo đầu thôi mà eo cậu đã mềm nhũn rồi.
"Tách ra chút." Thúc Thần nói.
Nhìn bộ dạng Hoa Hành có vẻ làm không nổi, chỉ có thể dựa vào lồng ngực hắn, tay còn lại túm áo khoác đồng phục Thúc Thần, đôi chân vô lực, dáng dấp như sắp ngã quỵ tới nơi.
Nhìn đến mức Thúc Thần muốn chịch cậu ngay lập tức.
Hắn hít sâu một hơi, bế cậu lên đi đến bàn học trước mặt, thả người xuống để cậu dựa vào hắn, sau đó cởi áo khoác trải ra, đoạn ôm Hoa Hành nằm lên trên đó, bắt đầu cởi quần áo cậu.
Giữa đùi chợt lạnh, Hoa Hành hoảng hốt, giãy giụa ngồi dậy, trợn mắt há mồm nói: "Cậu sao lại——"
Sao lại mang theo thứ đồ kia bên người?
Thúc Thần làm lơ, bóp chảy gel bôi trơn xuống quy đầu, tiến hành khuếch trương. Chỉ chốc lát sau ngón tay đã ướt đẫm, hắn rút ra rồi thản nhiên đeo bao trong sự ngượng ngùng của Hoa Hành.
Giọng của hắn hơi khàn, tựa hồ bị chìm trong dục vọng nên hô hấp hơi đứt quãng: "Giúp tôi đeo nó lên."
Thời điểm Thúc Thần đâm vào, Hoa Hành khẽ run rẩy một chút, vô thức thừa nhận tất cả, băn khoăn kháng cự gì đó đều trôi tuột dưới sự gắn bó thân mật và khắng khít này.
Nhiệt tình như vậy, tựa hồ gấp không chờ nổi, đồng thời phơi bày hoàn toàn sự thật rằng, giây phút Thúc Thần khát vọng muốn làm tình với cậu, thì cậu cũng muốn được quyện vào trong men say ấy.
Hai tay Thúc Thần chống trên bàn học, cơ bắp vai và lưng căng cứng. Hoa Hành ôm cổ hắn, hai chân nâng cao quấn quanh eo, phơi bày cái mông đang đón chào từng lần va chạm mãnh liệt từ hắn.
Cậu nhỏ giọng rên rỉ, lúng búng nói: "Thúc, Thần...ưm....vẫn chưa ăn...a, cơm tối...ức!"
Động tác của hắn không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ để cánh tay Hoa Hành trượt xuống rồi buông lơi, trầm giọng hỏi: "Giờ mà cậu còn nghĩ đến chuyện này được?" Hắn thúc mấy cái vào mông nhỏ, tiếp tục: "Muộn rồi."
Sau hai lần cố gắng, cả người Hoa Hành dán sát với Thúc Thần, không thể lui đi, chỉ đành ôm chặt hắn, hổn hển nhắc nhở, càng giống với cầu xin bỏ qua: "Tự...Ưm! Tự học ——"
Thúc Thần bỗng ngừng một chút, nắm cằm Hoa Hành xoay người lại, đáp trả bằng một nụ hôn thật dài, sau đó là cuồng phong bão tố đâm vào rút ra, thúc đến nổi Hoa Hành khó nhịn được hét to.
Thúc Thần vừa đẩy hông vừa nói: "Nhỏ giọng chút, cậu muốn bị người khác nghe thấy sao?"
Chờ tới lúc hai người bước vô nhà ăn, những gì còn sót lại chỉ là mấy món đồ thừa đáng thương.
Bác gái đã kết thúc công việc trong nhà ăn vội vàng đến gần, than thở: "Bạn nhỏ, giờ mới tới ăn à? Hết mất rồi."
Thúc Thần nhìn bên cửa sổ chỉ còn thừa lại chút nước canh, hiếm khi cạn lời.
Hoa Hành vậy nhưng rất bình tĩnh, lấy chén inox đi múc cơm. Thúc Thần nhìn đống đồ ăn thừa kia —— vốn đều là thức ăn giáo viên và học sinh lựa chọn bỏ qua hay trông rất kỳ lạ, hoặc thoạt nhìn khó nuốt vô cùng.
Cuối cùng hắn quyết định ra cổng trường tìm đồ ăn, mới bước hai bước, chợt nhớ lại Hoa Hành lúc nãy nằm trong lòng mình.
Vòng eo mỏng manh, nổi rõ xương bướm, cổ tay cổ chân cũng gầy hơn hẳn so với những nam sinh bình thường khác.
Nghĩ vậy, Thúc Thần quay người trở về, dự định dẫn Hoa Hành ra ngoài ăn cơm.
Quá gầy. Thúc Thần vừa đi vừa nghĩ.
Cần mập thêm chút.
Buổi sáng sớm thứ hai, bầu trời u ám xám xịt, ánh mặt trời không biết đã lẩn trốn đâu sau những đám mây, toàn bộ học sinh đang chào cờ trên quảng trường đều mơ màng buồn ngủ.
"Mặt trời kia chính là nội tâm không muốn đi học của mình." Tiền Giai chán nản nói.
"Vậy à?" Giọng nói lạnh lẽo của lão Hà đột ngột vang lên, hơn nửa lớp theo phản xạ có điều kiện vội vàng tỉnh ngủ, nhìn dáo dác xung quanh.
"Nhìn đứa nào đứa nấy đần cả ra, tôi còn đang mừng thầm đêm qua liệu có phải mấy trò đều thức trắng đêm làm bài tập hay không."
Tiền Giai le lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
Hoa Hành kéo cổ áo, vẻ mặt uể oải đánh giá khắp nơi.
Tất nhiên không phải quan sát vị trí của lão Hà mà là đang tìm kiếm bóng dáng của một người.
Chợt tiếng "Tránh ra" cực kỳ thô lỗ bật lên, Bạch Thiệu không chút khách khí húc trúng Hoa Hành, ánh mắt thù hằn đi tiếp. . Truyện Võng Du
"Cậu làm cái gì vậy?" Tiền Giai không vui nói.
Bạch Thiệu liếc sang Hoa Hành, hừ lạnh: "Có người chắn đường, không thấy à?"
Tiền Giai khó chịu, định tiến lên tranh luận với Bạch Thiệu nhưng Hoa Hành đã thản nhiên dịch người, chắn trước mặt Tiền Giai, bình tĩnh nhìn Bạch Thiệu.
Giọng của Lão Hà lại văng vẳng xuất hiện: "Mấy đứa làm cái gì đó?"
Mọi người lập tức im thin thít.
Lão Hà tiếp tục nói: "Tôi qua kia nói chuyện với hiệu trưởng một chút, lát nữa đợi Thúc Thần phát biểu xong sẽ nhường chỗ cho mấy cô mấy cậu bãi đất trống quyết đấu một trận nhé?"
Thần sắc Hoa Hành thay đổi, bảo sao nãy giờ cậu không nhìn thấy Thúc Thần trong đội ngũ.
Điều này làm cậu thôi nghĩ ngợi lung tung, nghiêm túc xếp hàng, nhón chân mong chờ.
Lúc Thúc Thần bước lên bục giảng, đám đông bắt đầu nháo nhào náo loạn.
Trời vẫn u ám như cũ, giống hệt miếng giẻ lau nhét dưới bảng đen. Hiệu trưởng mập mạp, mấy hàng cây xanh bình thường mọc dưới mái hiên, hết thảy đều mang theo một khí sắc khác biệt khi hắn xuất hiện.
Nụ cười của Thúc Thần như đang tỏa nắng, giọng nói êm tai và những lời chia sẻ hết sức chân thành, một số kinh nghiệm mà hắn đề cập đến thậm chí còn truyền cảm hứng cho Hoa Hành.
Tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt hơn nhiều so với lúc hiệu trưởng phát biểu, Hoa Hành kìm lòng không đặng mà vỗ mạnh tay, nhìn Thúc Thần kéo cờ trên bục, nhớ đến lúc hắn đè cậu xuống giường.
Hai mặt mâu thuẫn thần kỳ này, chẳng rõ vì sao lại có hết trên người Thúc Thần.
"Nghĩ gì thế?" Giọng nói trên đài lúc nãy chợt vang lên bên tai, pha lẫn một tia trêu đùa.
Thúc Thần không biết khi đã vòng ra phía sau Hoa Hành từ khi nào, dán sau lưng cậu.
Hoa Hành tựa con mèo bị dọa ngây ra, xém chút nữa nhảy dựng lên rồi.
Cậu lo lắng liếc bạn bè bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm gì?"
Thúc Thần khẽ bật cười: "Tôi nói xong đương nhiên phải đi xuống về lại lớp mình chứ sao nữa?"
Hắn nhìn vào đôi mắt tròn xoe của Hoa Hành, nó như đang muốn biểu đạt rằng "Tôi không nói về vấn đề đó", tâm tình Thúc Thần chợt tốt lên nhiều.
"Vậy còn cậu," Hắn nghi ngờ, "Nãy giờ vẫn cứ ngắm tôi mãi làm gì?"
Hoa Hành cả kinh, rõ ràng không đoán trước được Thúc Thần sẽ chú ý đến cả điều ấy, lập tức quay đầu lại.
Thúc Thần không trò chuyện nữa, chỉ cúi đầu nhìn vành tai ửng hồng của cậu.
Một hồi lâu vẫn không nghe thấy Thúc Thần nói thêm gì khác, Hoa Hành thầm nhẹ nhàng thở ra. Quên sạch bách nó sau hai tiết học.
Biểu hiện của Thúc Thần cũng cực kỳ bình tĩnh —— tất cả đều dựa vào nhẫn nại. Chờ tiếng chuông báo 5 giờ vang lên, hắn lập tức tóm Hoa Hành đi thẳng tới căn phòng trống chứa đồ trên lầu kia.
Sợ bị bạn học phát hiện, Hoa Hành không dám giãy giụa, đợi chân chạm cửa mới gắng dùng sức chống ngực hắn, bực dọc nói: "Cậu muốn làm cái gì?!"
Cậu trong tiềm thức không thích căn phòng này chút nào, nỗi đau lần đầu tiên bị Thúc Thần xé rách đã ghim tận xương tủy. Khoảnh khắc tiến vào nơi này, ký ức theo đó ùa về.
Thúc Thần chú ý phản ứng của Hoa Hành, trở tay đè cậu lên tấm cửa, hỏi: "Tại sao cứ liên tục dõi theo tôi?"
Từ lúc bắt gặp ánh mắt của cậu trong buổi diễn thuyết sáng nay, hắn đã muốn làm như thế, muốn ấn mạnh Hoa Hành xuống rồi hôn cậu, muốn lột sạch quần áo trên người cậu ngay tức khắc.
Thật khó để bản thân cứ phải giả vờ không có việc gì suốt ngày nay. Đây là lần đầu hắn cảm thấy hình thức giáo duc của Chung Bội rất hữu hiệu.
Hoa Hành khá tệ trong việc đối mặt với một Thúc Thần khi thì thế này, lúc này thế khác —— Kinh nghiệm đáp lại tình cảm của cậu ít ỏi đến đáng thương.
Khó khăn trong việc suy nghĩ nên trả lời như nào khiến cậu quên cả tức giận, rối rắm vài giây cũng chỉ lúng ta lúng túng đáp: "Không nhìn gì hết......"
Thúc Thần chẳng trông mong cậu có thể nghĩ được câu trả lời, cúi đầu ngậm cắn môi Hoa Hành, bàn tay nhanh chóng chui vô trong quần cậu.
Chiếc quần đồng phục rộng rãi dung túng cho đôi tay không an phận của hắn, Hoa Hành nhắm mắt, tay siết chặt áo khoác Thúc Thần.
Ma trảo của hắn linh hoạt như một con rắn nhỏ, thoáng chốc kéo quần lót xuống, vuốt ve hai quả trứng tròn trịa, chuyển sang vỗ về chơi đùa với cậu nhỏ giữa chân.
Hoa Hành thấp giọng rên rỉ, cậu kẹp chặt đùi, chưa từng biết bản thân có thể mẫn cảm như vậy, động tác của Thúc Thần mới dạo đầu thôi mà eo cậu đã mềm nhũn rồi.
"Tách ra chút." Thúc Thần nói.
Nhìn bộ dạng Hoa Hành có vẻ làm không nổi, chỉ có thể dựa vào lồng ngực hắn, tay còn lại túm áo khoác đồng phục Thúc Thần, đôi chân vô lực, dáng dấp như sắp ngã quỵ tới nơi.
Nhìn đến mức Thúc Thần muốn chịch cậu ngay lập tức.
Hắn hít sâu một hơi, bế cậu lên đi đến bàn học trước mặt, thả người xuống để cậu dựa vào hắn, sau đó cởi áo khoác trải ra, đoạn ôm Hoa Hành nằm lên trên đó, bắt đầu cởi quần áo cậu.
Giữa đùi chợt lạnh, Hoa Hành hoảng hốt, giãy giụa ngồi dậy, trợn mắt há mồm nói: "Cậu sao lại——"
Sao lại mang theo thứ đồ kia bên người?
Thúc Thần làm lơ, bóp chảy gel bôi trơn xuống quy đầu, tiến hành khuếch trương. Chỉ chốc lát sau ngón tay đã ướt đẫm, hắn rút ra rồi thản nhiên đeo bao trong sự ngượng ngùng của Hoa Hành.
Giọng của hắn hơi khàn, tựa hồ bị chìm trong dục vọng nên hô hấp hơi đứt quãng: "Giúp tôi đeo nó lên."
Thời điểm Thúc Thần đâm vào, Hoa Hành khẽ run rẩy một chút, vô thức thừa nhận tất cả, băn khoăn kháng cự gì đó đều trôi tuột dưới sự gắn bó thân mật và khắng khít này.
Nhiệt tình như vậy, tựa hồ gấp không chờ nổi, đồng thời phơi bày hoàn toàn sự thật rằng, giây phút Thúc Thần khát vọng muốn làm tình với cậu, thì cậu cũng muốn được quyện vào trong men say ấy.
Hai tay Thúc Thần chống trên bàn học, cơ bắp vai và lưng căng cứng. Hoa Hành ôm cổ hắn, hai chân nâng cao quấn quanh eo, phơi bày cái mông đang đón chào từng lần va chạm mãnh liệt từ hắn.
Cậu nhỏ giọng rên rỉ, lúng búng nói: "Thúc, Thần...ưm....vẫn chưa ăn...a, cơm tối...ức!"
Động tác của hắn không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ để cánh tay Hoa Hành trượt xuống rồi buông lơi, trầm giọng hỏi: "Giờ mà cậu còn nghĩ đến chuyện này được?" Hắn thúc mấy cái vào mông nhỏ, tiếp tục: "Muộn rồi."
Sau hai lần cố gắng, cả người Hoa Hành dán sát với Thúc Thần, không thể lui đi, chỉ đành ôm chặt hắn, hổn hển nhắc nhở, càng giống với cầu xin bỏ qua: "Tự...Ưm! Tự học ——"
Thúc Thần bỗng ngừng một chút, nắm cằm Hoa Hành xoay người lại, đáp trả bằng một nụ hôn thật dài, sau đó là cuồng phong bão tố đâm vào rút ra, thúc đến nổi Hoa Hành khó nhịn được hét to.
Thúc Thần vừa đẩy hông vừa nói: "Nhỏ giọng chút, cậu muốn bị người khác nghe thấy sao?"
Chờ tới lúc hai người bước vô nhà ăn, những gì còn sót lại chỉ là mấy món đồ thừa đáng thương.
Bác gái đã kết thúc công việc trong nhà ăn vội vàng đến gần, than thở: "Bạn nhỏ, giờ mới tới ăn à? Hết mất rồi."
Thúc Thần nhìn bên cửa sổ chỉ còn thừa lại chút nước canh, hiếm khi cạn lời.
Hoa Hành vậy nhưng rất bình tĩnh, lấy chén inox đi múc cơm. Thúc Thần nhìn đống đồ ăn thừa kia —— vốn đều là thức ăn giáo viên và học sinh lựa chọn bỏ qua hay trông rất kỳ lạ, hoặc thoạt nhìn khó nuốt vô cùng.
Cuối cùng hắn quyết định ra cổng trường tìm đồ ăn, mới bước hai bước, chợt nhớ lại Hoa Hành lúc nãy nằm trong lòng mình.
Vòng eo mỏng manh, nổi rõ xương bướm, cổ tay cổ chân cũng gầy hơn hẳn so với những nam sinh bình thường khác.
Nghĩ vậy, Thúc Thần quay người trở về, dự định dẫn Hoa Hành ra ngoài ăn cơm.
Quá gầy. Thúc Thần vừa đi vừa nghĩ.
Cần mập thêm chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất