Chương 62
Edit: Nynuvola
Mặc dù đã thảo luận rất rõ ràng qua điện thoại về canh xương xườn hầm củ sen nhưng cũng không như mong muốn, buổi tối chẳng có ai ăn cả.
Bởi vì lúc Hoa Hành trở về đã qua giờ cơm tối, Thúc Thần chỉ đưa ánh mắt ngóng trông nhìn cậu bỏ xương sườn vào nồi hầm, điều chỉnh độ nóng và thời gian.
"Đừng nhìn nữa!" Hoa Hành kéo hắn, "Ngày mai ăn."
Cậu dắt Thúc Thần một đường đến ghế sô pha, Thúc Thần vốn từ ngồi chuyển thành lười biếng nằm xuống, kết quả thấy Hoa Hành ngồi bên nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nghiêm túc làm lông khắp người hắn dựng ngược.
Hắn bất tri bất giác ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì thế em?"
Hoa Hành không chút khách khí nói: "Chuyện buổi chiều là như nào?"
Thúc Thần gãi gãi đầu, một bộ không muốn mở miệng, nhưng Hoa Hành lại bày ra kiểu nếu anh không nói thì em sẽ giữ vững tư thế này, ép cho đến khi nào Thúc Thần nói ra đúng sự thật mới thôi.
Lúc kể ra đoạn dọa dẫm Chung Bội, Thúc Thần rõ ràng do dự.
Hoa Hành quá hiểu hắn, cũng hiểu Chung Bội ở một mức độ nhất định. Trong lòng cậu rõ ràng Thúc Thần chắc hẳn đã phải dùng thứ sát ý nào đó mới có thể an toàn rút lui khỏi ngôi nhà kia, nếu không biết đã xảy ra cái gì, cậu không thể nào yên tâm.
Thúc Thần thở dài, chậm rãi nói cho Hoa Hành nghe những lời mà hắn đã nói với mẹ.
Hoa Hành phản ứng mãnh liệt hơn Chung Bội nhiều, đôi mắt lập tức đỏ bừng, nhào đến ôm chầm lấy hắn, sức lực cực lớn, tựa hồ chỉ cần hơi buông tay Thúc Thần liền nhảy xuống lầu.
Thúc Thần bị cậu dọa hoảng, vội vàng dỗ dành cậu, đầu tiên xoa đầu, đoạn vỗ về sau lưng, giống như đang an ủi một đứa con nít, mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cậu ra khỏi người mình.
Thúc Thần trán cụng trán với Hoa Hành: "Đừng nghĩ nhiều, anh lúc đó chẳng phải chỉ vì muốn dọa mẹ sợ thôi sao?"
Hoa Hành cả giận: "Anh dám bảo đây không phải suy nghĩ thật của mình?"
Thúc Thần chột dạ nói: "Trước kia đúng là vậy, hiện tại không còn nữa."
Hoa Hành vẫn là bộ dạng muốn khóc đó.
Thúc Thần nâng tay, dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu: "Đừng khóc, sao lại khóc chứ? Giống như anh bắt nạt em vậy. Anh tuyệt đối không làm chuyện gì tổn thương bản thân đâu."
Hoa Hành nắm chặt tay hắn, niết đến mức mu bàn tay phát đau, thấp giọng nói: "Anh hứa đi."
Thúc Thần nói: "Anh hứa sẽ không khiến em buồn."
Qua hôm nay, Thúc Thần nhận được điện thoại của Thúc Trung Niên.
Giọng nói của ông vô cùng mệt mỏi: "Bố và mẹ con ly hôn rồi."
Thúc Thần "Ừm" một tiếng.
Hắn cảm thấy hai người nên sớm tách ra từ lâu, cuộc hôn nhân kéo dài chỉ càng thêm tra tấn tất cả người trong cuộc, hà tất phải làm vậy?
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi Thúc Trung Niên: "Mẹ con sao rồi?"
Thúc Trung Niên cười khổ: "Cảm xúc cực kỳ bất thường. Aiz, bố nhìn tình hình hiện tại của mẹ con, cứ luôn nghĩ tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này."
Thúc Thần nhìn Hoa Hành lo lắng dụi lại gần: "Chỉ mong bà có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt."
Sau khi cúp điện thoại, hắn đảo mắt sang Hoa Hành.
Cậu chớp mắt: "?"
Thúc Thần: "Vợ anh."
Mặt Hoa Hành thoáng cái đỏ bừng.
Thúc Thần tiếp tục: "Đợi em nhận được thư thông báo trúng tuyển, chúng ta đến Bắc Kinh đi. Cùng đến ngắm Vạn lý Trường Thành Cố cung một lần, thuận tiện trốn mẹ anh. Anh sợ bà không kiềm chế nổi lại tìm tới cửa."
Hoa Hành do dự một lát, thầm nhẩm tính tháng này kiếm được 6000 tệ. Không nhiều cũng không ít, hẳn là đủ dùng, cho nên quay qua gật đầu với hắn.
Thúc Thần tức khắc trở nên vui vẻ, mặt mày hớn hở đi cho Lily ăn.
Hoa Hành nhìn người trước mặt càng ngày càng ấu trĩ, bỗng nhớ tới dáng vẻ lúc mới gặp Thúc Thần, vừa lạnh nhạt vừa âm trầm.
Nếu có thể khiến hắn tiếp tục vui vẻ như vậy mãi, cậu có làm gì cũng thấy hạnh phúc.
Bọn họ đến gặp Thúc Trung Niên trước.
Hoa Hành chưa bao giờ gặp qua một Thúc Trung Niên suy sút và mỏi mệt như thế, có thể thấy để làm Chung Bội đồng ý ly hôn quả thật là một chiến dịch đầy gian nan thử thách.
Thúc Thần có chút không đành lòng, an ủi ông vài câu.
Hoa Hành đứng bên cạnh mờ mịt lắng nghe, tình cảm của bố mẹ hắn quá rắc rối phức tạp, cậu không thể nào lý giải được.
Thúc Trung Niên bảo ông giúp Chung Bội tìm bác sĩ tâm lý, nhưng bị bà từ chối. Sau khi con trai và chồng liên tục rời đi, bà vẫn không ngừng làm việc.
Thúc Thần không lời gì để nói.
Thúc Trung Niên hỏi: "Con dự định thế nào?"
Thúc Thần trả lời: "Học tập thật tốt, sống vui vẻ, thử kiếm tiền."
Thúc Trung Niên vỗ bộp lên đầu hắn một cái: "Bố là đang nói mẹ con đó!"
Nói xong ngay cả ông cũng sững sờ. Câu này giống như đang mắng người.
Thúc Thần đáp: "Chúc bà sớm nghĩ thông suốt đi. Như vậy bà cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một chút."
Ngày hôm sau bọn họ đến gặp Hoa Ánh Hà, giống như đang chào tạm biệt từng người một. Hoa Hành vốn cực kỳ do dự, cậu thấy đáng ra mình bên dành nhiều thời gian cho mẹ hơn.
Kết quả lúc hai người tới bệnh viện căn bản không gặp được người, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.
Hỏi một vòng, phí sức chín trâu hai hổ chạy tới quảng trường nhỏ gần đó, Hoa Hành mệt đến mức thở hổn hển đứng trên bãi cỏ, nhìn mẹ mình mặc váy dài màu xanh, cùng với các dì váy áo hoa hòe, tuổi tác xêm xêm nhảy múa, phía trước còn có một bác trai lớn tuổi cầm di động quay video.
Hoa Hành: "......"
Hoa Ánh Hà thấy cậu thì rất vui: "Con trai, sao con lại tới đây?"
Hoa Hành lười nói cậu đã đứng đực ở đây hơn hai mươi phút chờ, chỉ bảo: "Mẹ, mọi người đang làm gì vậy ạ?"
Hoa Ánh Hà nắm ngón giữa và ngón cái, lượn qua một vòng tạo dáng, nói với Hoa Hành: "Quay video khiêu vũ, fans của bọn mẹ đông lắm. Con trai, con có chơi Douyin không? Mau like cho mẹ đi."
Hoa Hành: "......"
Nửa tiếng tiếp theo Hoa Hành đều chịu trách nhiệm chụp hình cho Hoa Ánh Hà, bị bắt thưởng thức rất nhiều ca khúc êm tai ở quảng trường.
Sau khi kết thúc nhóm cái dì các cô ồn ào vây quanh Hoa Hành và Thúc Thần hỏi thăm, đầu tiên khen hai người đẹp trai, sau khi biết thành tích lại càng ngợi khen, còn muốn chụp ảnh chung với Thúc Thần.
May mà Hoa Ánh Hà kịp thời kéo hai thanh niên rời đi.
Hoa Hành lúc này mới khẽ nói ý tưởng của mình và hắn cho mẹ nghe.
"Định đi Bắc Kinh trước?" Hoa Ánh Hà nói, "Cũng tốt, vậy nên sắp xếp đi lẹ. Thi xong nên chơi nhiều mới phải, con có mệt lắm không? Còn làm thêm gì nữa chứ? Mẹ có tiền, mẹ nuôi con. Con tối nay về nhà nhất định phải tải Douyin đấy, mỗi ngày đều phải thả tim cho mẹ."
Mọi sự áy náy, khó buông bỏ của Hoa Hành đều không có xuất hiện. Họa chăng chỉ là thấy Hoa Ánh Hà vui đến quên trời quên đất, không thèm để ý tí nào tới đứa con trai này......
Đưa Hoa Ánh Hà về bệnh viện xong, Thúc Thần hỏi cậu: "Giờ em đã yên tâm chưa?"
Hoa Hành một lời khó nói hết bèn gật đầu.
"Em chưa từng thấy mẹ em vui vẻ như vậy. Có điều ngẫm lại cũng đúng, hiện tại trong nhà không còn gánh nặng gì, mẹ có thể ca hát nhảy múa. Ngày trước em vô trình bắt gặp mẹ đứng ở quầy bán khăn lụa ven đường chọn tới chọn lui, nhìn mãi mà luyến tiếc mua."
Thúc Thần như suy tư gì: "Hóa ra dì thích cái đó."
Hoa Hành trừng hắn một cái.
Vài ngày sau, Hoa Hành theo đuôi Thúc Thần, vừa đứng xếp hàng chờ kiểm tra an ninh vừa thò đầu quan sát.
Đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay xa nhà, ngoài mặt thì bình tĩnh, trên thực tế vô cùng mới lạ, cái gì cũng muốn nhìn, cái gì cũng hỏi.
Thúc Thần thấy cậu cứ như cún con nhìn đông ngó tây, hận không thể lôi điện thoại ra chụp cho cậu một lố ảnh.
Vào đến phòng chờ, hắn bảo Hoa Hành ngồi trông túi, bản thân thì đi mua hai ly Starbucks. Hoa Hành cầm uống thử, đôi mắt mở to nhìn ra cửa sổ sát đất bên ngoài đường bay.
Thúc Thần bật cười, móc di động ôm Hoa Hành vào lòng: "Cười cái đi."
Hoa Hành hơi vùng vẫy: "Chỗ này nhiều người lắm."
Thúc Thần không chút lung lay, còn dán sát lại gần, bắt đầu ấn nút chụp.
Tấm ảnh thứ nhất, khuôn mặt Hoa Hành đầy vẻ tránh né, vươn tay đẩy đẩy hắn.
Tấm ảnh thứ hai, cà phê trong tay Hoa Hành bắn ra ngoài, cả hai người đều hoảng hốt.
Năm phút sau, Hoa Hành đứng trước cửa phòng vệ sinh, chột dạ nói: "Ổn không anh?"
Thúc Thần đen mặt bước ra, hắn vừa thay xong quần, còn chiếc quần dính đầy cà phê thì nhét vô túi xách của Hoa Hành.
Nửa tiếng sau, máy bay tăng tốc phóng lên trời xanh.
Thúc Thần nắn nắn người cậu: "Có chỗ nào không khỏe không? Ăn chút gì đó hay kẹo cao su nhé?"
Hoa Hành tì cả người vào cửa sổ nhỏ trên máy bay, nhìn cảnh vật bên dưới đang dần dần thu nhỏ, khẽ cảm thán: "Woa!"
Thúc Thần ban đầu tính mua vé hạng thương gia, nhưng khi Hoa Hành nhìn thấy giá cả lập tức nhào đến tịch thu điện thoại hắn, tuy rằng không thành công nhưng cũng tước đi quyền tiêu tiền của hắn.
Thúc Thần đành phải mua cho cậu một ghế gần cửa sổ.
Một lát sau tiếp viên hàng không đẩy xe tới, Hoa Hành nhìn đủ loại đồ uống, rối rắm hơn cả lúc làm bài thi.
Tiếp viên hàng không mãi ngắm thiếu niên vừa xinh trai lại ngoan ngoãn trước mặt, phỏng chừng cũng rất thích cậu, mỗi loại cho cậu thử một chút.
Máy bay chở hai người lướt qua những chùm mây.
Quá khứ mệt nhoài và khó chịu đều được để lại, chỉ có bọn họ cùng nhau hướng tới tương lai. Cuối chân trời là một thế giới khác.
Từ đây, Hoa Hành và Thúc Thần sẽ bên nhau, trải qua từng ngày vui vẻ và hạnh phúc. Cuộc sống có lẽ sẽ nảy sinh một vài chuyện không hay, nhưng điều đó cũng không khiến người sợ hãi, bởi vì cả Thúc Thần và Hoa Hành đã chẳng còn lẻ loi.
Đây là nơi câu chuyện bắt đầu, cũng là kết thúc của câu chuyện.
==============
HOÀN CHÍNH VĂN
Mặc dù đã thảo luận rất rõ ràng qua điện thoại về canh xương xườn hầm củ sen nhưng cũng không như mong muốn, buổi tối chẳng có ai ăn cả.
Bởi vì lúc Hoa Hành trở về đã qua giờ cơm tối, Thúc Thần chỉ đưa ánh mắt ngóng trông nhìn cậu bỏ xương sườn vào nồi hầm, điều chỉnh độ nóng và thời gian.
"Đừng nhìn nữa!" Hoa Hành kéo hắn, "Ngày mai ăn."
Cậu dắt Thúc Thần một đường đến ghế sô pha, Thúc Thần vốn từ ngồi chuyển thành lười biếng nằm xuống, kết quả thấy Hoa Hành ngồi bên nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt nghiêm túc làm lông khắp người hắn dựng ngược.
Hắn bất tri bất giác ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì thế em?"
Hoa Hành không chút khách khí nói: "Chuyện buổi chiều là như nào?"
Thúc Thần gãi gãi đầu, một bộ không muốn mở miệng, nhưng Hoa Hành lại bày ra kiểu nếu anh không nói thì em sẽ giữ vững tư thế này, ép cho đến khi nào Thúc Thần nói ra đúng sự thật mới thôi.
Lúc kể ra đoạn dọa dẫm Chung Bội, Thúc Thần rõ ràng do dự.
Hoa Hành quá hiểu hắn, cũng hiểu Chung Bội ở một mức độ nhất định. Trong lòng cậu rõ ràng Thúc Thần chắc hẳn đã phải dùng thứ sát ý nào đó mới có thể an toàn rút lui khỏi ngôi nhà kia, nếu không biết đã xảy ra cái gì, cậu không thể nào yên tâm.
Thúc Thần thở dài, chậm rãi nói cho Hoa Hành nghe những lời mà hắn đã nói với mẹ.
Hoa Hành phản ứng mãnh liệt hơn Chung Bội nhiều, đôi mắt lập tức đỏ bừng, nhào đến ôm chầm lấy hắn, sức lực cực lớn, tựa hồ chỉ cần hơi buông tay Thúc Thần liền nhảy xuống lầu.
Thúc Thần bị cậu dọa hoảng, vội vàng dỗ dành cậu, đầu tiên xoa đầu, đoạn vỗ về sau lưng, giống như đang an ủi một đứa con nít, mất rất nhiều công sức mới có thể kéo cậu ra khỏi người mình.
Thúc Thần trán cụng trán với Hoa Hành: "Đừng nghĩ nhiều, anh lúc đó chẳng phải chỉ vì muốn dọa mẹ sợ thôi sao?"
Hoa Hành cả giận: "Anh dám bảo đây không phải suy nghĩ thật của mình?"
Thúc Thần chột dạ nói: "Trước kia đúng là vậy, hiện tại không còn nữa."
Hoa Hành vẫn là bộ dạng muốn khóc đó.
Thúc Thần nâng tay, dịu dàng vuốt ve gương mặt cậu: "Đừng khóc, sao lại khóc chứ? Giống như anh bắt nạt em vậy. Anh tuyệt đối không làm chuyện gì tổn thương bản thân đâu."
Hoa Hành nắm chặt tay hắn, niết đến mức mu bàn tay phát đau, thấp giọng nói: "Anh hứa đi."
Thúc Thần nói: "Anh hứa sẽ không khiến em buồn."
Qua hôm nay, Thúc Thần nhận được điện thoại của Thúc Trung Niên.
Giọng nói của ông vô cùng mệt mỏi: "Bố và mẹ con ly hôn rồi."
Thúc Thần "Ừm" một tiếng.
Hắn cảm thấy hai người nên sớm tách ra từ lâu, cuộc hôn nhân kéo dài chỉ càng thêm tra tấn tất cả người trong cuộc, hà tất phải làm vậy?
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi Thúc Trung Niên: "Mẹ con sao rồi?"
Thúc Trung Niên cười khổ: "Cảm xúc cực kỳ bất thường. Aiz, bố nhìn tình hình hiện tại của mẹ con, cứ luôn nghĩ tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này."
Thúc Thần nhìn Hoa Hành lo lắng dụi lại gần: "Chỉ mong bà có thể nhanh chóng nghĩ thông suốt."
Sau khi cúp điện thoại, hắn đảo mắt sang Hoa Hành.
Cậu chớp mắt: "?"
Thúc Thần: "Vợ anh."
Mặt Hoa Hành thoáng cái đỏ bừng.
Thúc Thần tiếp tục: "Đợi em nhận được thư thông báo trúng tuyển, chúng ta đến Bắc Kinh đi. Cùng đến ngắm Vạn lý Trường Thành Cố cung một lần, thuận tiện trốn mẹ anh. Anh sợ bà không kiềm chế nổi lại tìm tới cửa."
Hoa Hành do dự một lát, thầm nhẩm tính tháng này kiếm được 6000 tệ. Không nhiều cũng không ít, hẳn là đủ dùng, cho nên quay qua gật đầu với hắn.
Thúc Thần tức khắc trở nên vui vẻ, mặt mày hớn hở đi cho Lily ăn.
Hoa Hành nhìn người trước mặt càng ngày càng ấu trĩ, bỗng nhớ tới dáng vẻ lúc mới gặp Thúc Thần, vừa lạnh nhạt vừa âm trầm.
Nếu có thể khiến hắn tiếp tục vui vẻ như vậy mãi, cậu có làm gì cũng thấy hạnh phúc.
Bọn họ đến gặp Thúc Trung Niên trước.
Hoa Hành chưa bao giờ gặp qua một Thúc Trung Niên suy sút và mỏi mệt như thế, có thể thấy để làm Chung Bội đồng ý ly hôn quả thật là một chiến dịch đầy gian nan thử thách.
Thúc Thần có chút không đành lòng, an ủi ông vài câu.
Hoa Hành đứng bên cạnh mờ mịt lắng nghe, tình cảm của bố mẹ hắn quá rắc rối phức tạp, cậu không thể nào lý giải được.
Thúc Trung Niên bảo ông giúp Chung Bội tìm bác sĩ tâm lý, nhưng bị bà từ chối. Sau khi con trai và chồng liên tục rời đi, bà vẫn không ngừng làm việc.
Thúc Thần không lời gì để nói.
Thúc Trung Niên hỏi: "Con dự định thế nào?"
Thúc Thần trả lời: "Học tập thật tốt, sống vui vẻ, thử kiếm tiền."
Thúc Trung Niên vỗ bộp lên đầu hắn một cái: "Bố là đang nói mẹ con đó!"
Nói xong ngay cả ông cũng sững sờ. Câu này giống như đang mắng người.
Thúc Thần đáp: "Chúc bà sớm nghĩ thông suốt đi. Như vậy bà cũng sẽ cảm thấy vui vẻ hơn một chút."
Ngày hôm sau bọn họ đến gặp Hoa Ánh Hà, giống như đang chào tạm biệt từng người một. Hoa Hành vốn cực kỳ do dự, cậu thấy đáng ra mình bên dành nhiều thời gian cho mẹ hơn.
Kết quả lúc hai người tới bệnh viện căn bản không gặp được người, gọi điện thoại cũng không ai nghe máy.
Hỏi một vòng, phí sức chín trâu hai hổ chạy tới quảng trường nhỏ gần đó, Hoa Hành mệt đến mức thở hổn hển đứng trên bãi cỏ, nhìn mẹ mình mặc váy dài màu xanh, cùng với các dì váy áo hoa hòe, tuổi tác xêm xêm nhảy múa, phía trước còn có một bác trai lớn tuổi cầm di động quay video.
Hoa Hành: "......"
Hoa Ánh Hà thấy cậu thì rất vui: "Con trai, sao con lại tới đây?"
Hoa Hành lười nói cậu đã đứng đực ở đây hơn hai mươi phút chờ, chỉ bảo: "Mẹ, mọi người đang làm gì vậy ạ?"
Hoa Ánh Hà nắm ngón giữa và ngón cái, lượn qua một vòng tạo dáng, nói với Hoa Hành: "Quay video khiêu vũ, fans của bọn mẹ đông lắm. Con trai, con có chơi Douyin không? Mau like cho mẹ đi."
Hoa Hành: "......"
Nửa tiếng tiếp theo Hoa Hành đều chịu trách nhiệm chụp hình cho Hoa Ánh Hà, bị bắt thưởng thức rất nhiều ca khúc êm tai ở quảng trường.
Sau khi kết thúc nhóm cái dì các cô ồn ào vây quanh Hoa Hành và Thúc Thần hỏi thăm, đầu tiên khen hai người đẹp trai, sau khi biết thành tích lại càng ngợi khen, còn muốn chụp ảnh chung với Thúc Thần.
May mà Hoa Ánh Hà kịp thời kéo hai thanh niên rời đi.
Hoa Hành lúc này mới khẽ nói ý tưởng của mình và hắn cho mẹ nghe.
"Định đi Bắc Kinh trước?" Hoa Ánh Hà nói, "Cũng tốt, vậy nên sắp xếp đi lẹ. Thi xong nên chơi nhiều mới phải, con có mệt lắm không? Còn làm thêm gì nữa chứ? Mẹ có tiền, mẹ nuôi con. Con tối nay về nhà nhất định phải tải Douyin đấy, mỗi ngày đều phải thả tim cho mẹ."
Mọi sự áy náy, khó buông bỏ của Hoa Hành đều không có xuất hiện. Họa chăng chỉ là thấy Hoa Ánh Hà vui đến quên trời quên đất, không thèm để ý tí nào tới đứa con trai này......
Đưa Hoa Ánh Hà về bệnh viện xong, Thúc Thần hỏi cậu: "Giờ em đã yên tâm chưa?"
Hoa Hành một lời khó nói hết bèn gật đầu.
"Em chưa từng thấy mẹ em vui vẻ như vậy. Có điều ngẫm lại cũng đúng, hiện tại trong nhà không còn gánh nặng gì, mẹ có thể ca hát nhảy múa. Ngày trước em vô trình bắt gặp mẹ đứng ở quầy bán khăn lụa ven đường chọn tới chọn lui, nhìn mãi mà luyến tiếc mua."
Thúc Thần như suy tư gì: "Hóa ra dì thích cái đó."
Hoa Hành trừng hắn một cái.
Vài ngày sau, Hoa Hành theo đuôi Thúc Thần, vừa đứng xếp hàng chờ kiểm tra an ninh vừa thò đầu quan sát.
Đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay xa nhà, ngoài mặt thì bình tĩnh, trên thực tế vô cùng mới lạ, cái gì cũng muốn nhìn, cái gì cũng hỏi.
Thúc Thần thấy cậu cứ như cún con nhìn đông ngó tây, hận không thể lôi điện thoại ra chụp cho cậu một lố ảnh.
Vào đến phòng chờ, hắn bảo Hoa Hành ngồi trông túi, bản thân thì đi mua hai ly Starbucks. Hoa Hành cầm uống thử, đôi mắt mở to nhìn ra cửa sổ sát đất bên ngoài đường bay.
Thúc Thần bật cười, móc di động ôm Hoa Hành vào lòng: "Cười cái đi."
Hoa Hành hơi vùng vẫy: "Chỗ này nhiều người lắm."
Thúc Thần không chút lung lay, còn dán sát lại gần, bắt đầu ấn nút chụp.
Tấm ảnh thứ nhất, khuôn mặt Hoa Hành đầy vẻ tránh né, vươn tay đẩy đẩy hắn.
Tấm ảnh thứ hai, cà phê trong tay Hoa Hành bắn ra ngoài, cả hai người đều hoảng hốt.
Năm phút sau, Hoa Hành đứng trước cửa phòng vệ sinh, chột dạ nói: "Ổn không anh?"
Thúc Thần đen mặt bước ra, hắn vừa thay xong quần, còn chiếc quần dính đầy cà phê thì nhét vô túi xách của Hoa Hành.
Nửa tiếng sau, máy bay tăng tốc phóng lên trời xanh.
Thúc Thần nắn nắn người cậu: "Có chỗ nào không khỏe không? Ăn chút gì đó hay kẹo cao su nhé?"
Hoa Hành tì cả người vào cửa sổ nhỏ trên máy bay, nhìn cảnh vật bên dưới đang dần dần thu nhỏ, khẽ cảm thán: "Woa!"
Thúc Thần ban đầu tính mua vé hạng thương gia, nhưng khi Hoa Hành nhìn thấy giá cả lập tức nhào đến tịch thu điện thoại hắn, tuy rằng không thành công nhưng cũng tước đi quyền tiêu tiền của hắn.
Thúc Thần đành phải mua cho cậu một ghế gần cửa sổ.
Một lát sau tiếp viên hàng không đẩy xe tới, Hoa Hành nhìn đủ loại đồ uống, rối rắm hơn cả lúc làm bài thi.
Tiếp viên hàng không mãi ngắm thiếu niên vừa xinh trai lại ngoan ngoãn trước mặt, phỏng chừng cũng rất thích cậu, mỗi loại cho cậu thử một chút.
Máy bay chở hai người lướt qua những chùm mây.
Quá khứ mệt nhoài và khó chịu đều được để lại, chỉ có bọn họ cùng nhau hướng tới tương lai. Cuối chân trời là một thế giới khác.
Từ đây, Hoa Hành và Thúc Thần sẽ bên nhau, trải qua từng ngày vui vẻ và hạnh phúc. Cuộc sống có lẽ sẽ nảy sinh một vài chuyện không hay, nhưng điều đó cũng không khiến người sợ hãi, bởi vì cả Thúc Thần và Hoa Hành đã chẳng còn lẻ loi.
Đây là nơi câu chuyện bắt đầu, cũng là kết thúc của câu chuyện.
==============
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất