Chương 5: Đã Mất
Nói là tùy ý mau chóng, Lam Gia liền thật sự lanh lẹ làm tốt công tác chuẩn bị. Hôn kỳ của hai người là hai tháng sau đó. Trong lúc đó Ngụy Vô Tiện ở tại khách viện nữ tu của Lam Gia. Bên ngoài đều là nữ tu. Y cũng không dám tùy ý chạy loạn, đành phải mỗi ngày rúc trong phòng không ra.
Còn tốt y có không gian. Tới Lam Gia rồi, thả các linh tỷ tỷ vào trong không gian đợi. Không gian rất lớn. Các linh tỷ tỷ lại nhiều người, sẽ không phải chờ đợi trong buồn tẻ, vô vị.
Mỗi ngày, Ngụy Vô Tiện đều ở trong không gian nghiên cứu công pháp, không biết như thế nào đột nhiên không biến ngược trở lại nguyên thân được, mà vẫn đội cái thân nữ nhi. Y cũng không muốn lập gia đình với Lam Vong Cơ. Phỏng chừng Lam Vong Cơ cũng không muốn. Cho nên Ngụy Vô Tiện mới nghĩ đến chuyện nghiên cứu truyền tống phù trộm chuồn lẹ.
Truyền tống phù cần nhiều linh lực lắm, cũng không phải là thuận tiện. Hơn nữa, kết giới của Cô Tô Lam Thị rất lợi hại. Muốn tùy ý xuyên qua cũng không phải chuyện dễ. Nghiên cứu vài ngày không có tiến triển gì, Ngụy Vô Tiện liền bắt đầu nghiên cứu thứ khác. Y cái người này chính là như thế. Một khi bắt đầu nghiên cứu liền mất ăn mất ngủ, thẳng đến một ngày đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại là đang bị các linh tỷ tỷ vây quanh, sắc mặt cổ quái nhìn y: "Ta sao thế này? Tỷ... các tỷ tỷ. Mấy người đừng có nhìn ta như vậy. Quá là dọa người đi."
Ôn Tình thở dài, thấm thía nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có biết ngươi mang thai rồi không?" "Cái gì?" Ngụy Vô Tiện trừng hai mắt nhìn lại.
"Tình tỷ, ngươi nói cái gì? Ta mang thai? Ta một cái tên đàn ông to xác mang cái gì thai? Y thuật của ngươi đây là thái hóa rồi sao?"
"Ngụy Vô Tiện, ngươi nhìn xem chính ngươi. Cái này làm gì giống đàn ông to xác?" Cúi đầu nhìn ngực bản thân: "Há há, ta cái này còn không phải là biến thân thôi. Ra một chút vấn đề nho nhỏ, tạm thời không biến trở lại được. Nhưng mà ta Ngụy Vô Tiện chính là đàn ông, con trai giả không được. Không tin ngươi hỏi các tỷ tỷ."
Nhớ tới lúc hồi sinh trong trận pháp, Ngụy Vô Tiện không mặc quần áo. Y có phải là đàn ông hay không, các cô nương ở đây rõ như ban ngày.
A phi! Hồng Y khinh bỉ phun Ngụy Vô Tiện một cái, dẫn bọn tỷ muội bỏ đi. Da mặt công tử thật sự là càng ngày càng dày.
"Có lẽ ngươi biến trở lại không được là bởi vì người mang thai nha." "Không. Ta không tin. Nhất định là ngươi khám lộn rồi."
Ngụy Vô Tiện ra khỏi không gian, vội vàng đi ra cửa phòng. "Ân cô nương, có chuyện gì sao?" Nữ tu canh giữ bên ngoài thấy vẻ mặt buồn bực của Ngụy Vô Tiện liền hỏi.
"Vị tỷ tỷ này, ngươi có biết y dược đường ở nơi nào không? Ta muốn đi tìm y sư." "Ân cô nương không thoải mái sao? Ta lập tức đi tìm y sư. Ngươi trở về phòng đợi một lát."
Các cô nương chung quanh đều lo lắng vây quanh. Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngượng quá là ngượng đi, vội vàng chạy lại vào trong phòng. Cửa phòng mở ra, Ngụy Vô Tiện ỉu xìu nằm sấp trên bàn. Nử tu Lam thị có hảo tâm đều không rời đi. Cò người chạy vào cho Ngụy Vô Tiện một ly nước ấm. "Ân cô nương. Ngươi không thoải mái ở đâu?"
Hiện tại cả cái Lam Gia đều biết Ân cô nương này sẽ trở thành thê tử của Hàm Quang Quân. Các nàng vốn là tò mò vạn phần đối với vị chuẩn bị làm Lam Nhị phu nhân này. Nhưng mà Ân cô nương vào ở trong khách viện liền đóng cửa không ra. Rất nhiều người ngay cả mặt mũi còn chưa thấy.
Lúc này Ân cô nương miễn cưỡng ghé vào bàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ ngọc vì bực tức mà đỏ bừng, còn mang theo một tia ngây thơ, đáng yêu. Tướng mạo Ân cô nương xinh đẹp vô cùng. Mặt mày như bức tranh. Ngũ quan như được tỉ mỉ tạo hình mà thành. Cho dù là ở trong đàn nữ tu Lam Gia mỹ nữ như mây cũng không có nửa điểm kém cỏi.
Rất nhiều nữ tư trong lòng gật gù. Chỉ có cô nương như vậy mới xứng đôi với Hàm Quang Quân nha. Hàm Quang Quân thực sự là phúc khí tốt nha. Không bao lâu, y sư giỏi nhất của Lam Gia là Ngũ trưởng lão đã tới. Còn có Thất trưởng lão làm chưởng sự của bên nữ tu: "Các người đi ra ngoài hết. Đừng làm ồn tới Ân cô nương."
Thất trưởng lão phân phối một đám người khác. Trong phòng chỉ còn Ngũ trưởng lão, Thất trưởng lão và Ngụy Vô Tiện. Ngũ trưởng lão đưa ra một cái mạch chẩm (*). Ngụy Vô Tiện thành thành thật thật để cổ tay lên trên cho người bắt mạch.
(*: là cái gối chuyên dùng để bắt mạch. Xem trong mấy phim cung đấu, các nương nương lúc bắt mạch sẽ để tay lên cái gối nhỏ cho người ta bắt mạch.)
Ngũ trưởng lão vừa bắt mạch vừa cau mày. Ngụy Vô Tiện ôm ấp hy vọng lớn lao Ngũ trưởng lão sẽ nói là sức khỏe y suy yếu hoặc là tùy tiện cái bệnh gì khác đều được. Nhưng mà sự thật tàn khốc: "Đã có thai được một tháng. Nhưng mà ngươi đang làm cái gì? Mạch tượng không quá tốt. Mệt nhọc quá độ."
"Để ta kê mấy bài thuốc dưỡng thai. Ngươi nằm yên trên giường nghỉ ngơi hai ngày. Không được làm chuyện khác."
Á! Thực sự mang thai! Tin tức này là đả kích không thể nói là không lớn với Ngụy Vô Tiện. Chính y một tên đàn ông to xác thế mà phải thai nghén mười tháng sinh em bé! Nhưng mà ngẫm lại đứa nhỏ này là con của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Co. Trong lòng lại không kìm được trào ra một thứ vui mừng bí ẩn.
Đứa nhỏ lớn lên sẽ giống ai đây? Giống Lam Trạm xinh đẹp sao? Hay giống y hoạt bát cũng được nha. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn sa vào trong tưởng tượng. Thất trưởng lão đỡ y nằm lên giường hồi nào y cũng không biết.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, mặt không biến sắc. Thất trưởng lão cũng nhìn không ra Ân cô nương đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhất thời vừa cao hứng vừa khổ sở. Có lẽ Lam Trạm cũng không chờ mong đứa nhỏ này tới.
Ân cô nương có thai. Hôn kỳ liền đợi không được tới hai tháng sau. Không tới mười ngày, Lam Gia liền cử hành hôn lễ cho hai người. Hôn lễ làm cũng không lớn. Lam Gia cũng chỉ mời một ít bằng hữu thân cận tới dự lễ. Hai huynh đệ Nhiếp Gia đều đến. Lan Lăng chỉ có Kim Quang Dao tới. Lam Gia không thông tri Vân Mộng. Lam Vong Cơ và Giang Vãn Ngâm ghét lẫn nhau. Đến phỏng chừng cũng sẽ ồn ào không thoải mái. Lam Thị thẳng thắn không mời, chỉ là phát bố cáo trong tiên môn, tỏ vẻ Lam Gia nhị công tử Hàm Quang Quân của chúng ta lập gia đình.
Hôm đó lập gia đình. Ngụy Vô Tiện thả các linh tỷ tỷ ra khỏi không gian. Y phát hiện cho dù là cấm chế của Lam Gia cũng tra không ra sự tồn tại của linh. Linh còn có thể tự do xuyên qua kết giới. Thật sự giống như không khí. Không chỗ nào không đi được.
Ở trên hôn lễ, Ngụy Vô Tiện mặc áo cưới, đội khăn voan đỏ. Y nhìn không ra vẻ mặt của Lam Vong Cơ, nhưng trong lòng y thật là vui vẻ. Đây là hôn lễ của y và Lam Vong Cơ, cho dù là y một bên tình nguyện.
Toàn bộ hành trình, mặt Lam Vong Cơ không biến sắc, không giống như tham dự hôn lễ của chính hắn, mà giống tham dự tang lễ hơn. Mọi người đến dự lễ nhìn ra chút gì đó không đúng. E là cái hôn lễ này cũng không phải là Hàm Quang Quân cam tâm tình nguyện.
Trời tối đen. Ngụy Vô Tiện được người đưa tới Tĩnh Thất. Y ở trong Tĩnh Thất ngồi buồn xo hồi lâu mới chờ tới vị tân hôn phu quân Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ ngồi một bên, không nói cái gì. Ngụy Vô Tiện thật sự chịu không nổi cái không khí kỳ quái này. Chính y xốc khăn voan lên nhìn qua Lam Vong Cơ.
Mặt Lam Vong Cơ không có biến hóa gì, vẫn như nắm đó mới gặp, tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ngụy Vô Tiện phát giác chính y nhớ rõ bộ dáng dưới ánh trăng mới gặp của Lam Trạm. Cho nên ngay từ đầu y đã có tâm tư khác với Lam Trạm rồi sao.
"Lam...." Lam Vong Cơ nhìn bên này. Ngụy Vô Tiện phát hiện ánh mắt hắn lúc trước như chứa sao, giờ đây giống như hoàn toàn mất hết nhân sinh thú, không còn một tia sáng.
"Hàm Quang Quân, chúng ta nói chuyện?" "Là ta có lỗi với ngươi!" "Hàm Quang Quân, ngươi nghe ta nói. Ta biết ngươi có người tâm duyệt."
"Nhưng con trẻ vô tội. Ta muốn xin ngươi cho phép ta sinh hạ hắn ra, để cho đứa nhỏ này có thân phận danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ rời đi. Ngươi lại cưới người trong lòng của ngươi về cũng được. Ngươi đợi một năm có được không?"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện hết sức kháng cự. Y cũng biết chính mình là nghĩ một đằng, nói một nẻo. Đến lúc đó y thực sự bỏ được đứa bé chính y sinh ra sao?
"Đợi không được!" "Cái gì?" "Hắn đã mất rồi. Hơn nữa, hắn cũng sẽ không..." Trong lòng Ngụy Vô Tiện kinh ngạc vạn phần. Thì ra người trong lòng Lam Trạm đã mất rồi a. Chẳng lẽ là nữ tu đã chết trên chiến trường trong Xạ Nhật Chi Chinh?
Còn tốt y có không gian. Tới Lam Gia rồi, thả các linh tỷ tỷ vào trong không gian đợi. Không gian rất lớn. Các linh tỷ tỷ lại nhiều người, sẽ không phải chờ đợi trong buồn tẻ, vô vị.
Mỗi ngày, Ngụy Vô Tiện đều ở trong không gian nghiên cứu công pháp, không biết như thế nào đột nhiên không biến ngược trở lại nguyên thân được, mà vẫn đội cái thân nữ nhi. Y cũng không muốn lập gia đình với Lam Vong Cơ. Phỏng chừng Lam Vong Cơ cũng không muốn. Cho nên Ngụy Vô Tiện mới nghĩ đến chuyện nghiên cứu truyền tống phù trộm chuồn lẹ.
Truyền tống phù cần nhiều linh lực lắm, cũng không phải là thuận tiện. Hơn nữa, kết giới của Cô Tô Lam Thị rất lợi hại. Muốn tùy ý xuyên qua cũng không phải chuyện dễ. Nghiên cứu vài ngày không có tiến triển gì, Ngụy Vô Tiện liền bắt đầu nghiên cứu thứ khác. Y cái người này chính là như thế. Một khi bắt đầu nghiên cứu liền mất ăn mất ngủ, thẳng đến một ngày đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại là đang bị các linh tỷ tỷ vây quanh, sắc mặt cổ quái nhìn y: "Ta sao thế này? Tỷ... các tỷ tỷ. Mấy người đừng có nhìn ta như vậy. Quá là dọa người đi."
Ôn Tình thở dài, thấm thía nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có biết ngươi mang thai rồi không?" "Cái gì?" Ngụy Vô Tiện trừng hai mắt nhìn lại.
"Tình tỷ, ngươi nói cái gì? Ta mang thai? Ta một cái tên đàn ông to xác mang cái gì thai? Y thuật của ngươi đây là thái hóa rồi sao?"
"Ngụy Vô Tiện, ngươi nhìn xem chính ngươi. Cái này làm gì giống đàn ông to xác?" Cúi đầu nhìn ngực bản thân: "Há há, ta cái này còn không phải là biến thân thôi. Ra một chút vấn đề nho nhỏ, tạm thời không biến trở lại được. Nhưng mà ta Ngụy Vô Tiện chính là đàn ông, con trai giả không được. Không tin ngươi hỏi các tỷ tỷ."
Nhớ tới lúc hồi sinh trong trận pháp, Ngụy Vô Tiện không mặc quần áo. Y có phải là đàn ông hay không, các cô nương ở đây rõ như ban ngày.
A phi! Hồng Y khinh bỉ phun Ngụy Vô Tiện một cái, dẫn bọn tỷ muội bỏ đi. Da mặt công tử thật sự là càng ngày càng dày.
"Có lẽ ngươi biến trở lại không được là bởi vì người mang thai nha." "Không. Ta không tin. Nhất định là ngươi khám lộn rồi."
Ngụy Vô Tiện ra khỏi không gian, vội vàng đi ra cửa phòng. "Ân cô nương, có chuyện gì sao?" Nữ tu canh giữ bên ngoài thấy vẻ mặt buồn bực của Ngụy Vô Tiện liền hỏi.
"Vị tỷ tỷ này, ngươi có biết y dược đường ở nơi nào không? Ta muốn đi tìm y sư." "Ân cô nương không thoải mái sao? Ta lập tức đi tìm y sư. Ngươi trở về phòng đợi một lát."
Các cô nương chung quanh đều lo lắng vây quanh. Ngụy Vô Tiện cảm thấy ngượng quá là ngượng đi, vội vàng chạy lại vào trong phòng. Cửa phòng mở ra, Ngụy Vô Tiện ỉu xìu nằm sấp trên bàn. Nử tu Lam thị có hảo tâm đều không rời đi. Cò người chạy vào cho Ngụy Vô Tiện một ly nước ấm. "Ân cô nương. Ngươi không thoải mái ở đâu?"
Hiện tại cả cái Lam Gia đều biết Ân cô nương này sẽ trở thành thê tử của Hàm Quang Quân. Các nàng vốn là tò mò vạn phần đối với vị chuẩn bị làm Lam Nhị phu nhân này. Nhưng mà Ân cô nương vào ở trong khách viện liền đóng cửa không ra. Rất nhiều người ngay cả mặt mũi còn chưa thấy.
Lúc này Ân cô nương miễn cưỡng ghé vào bàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ ngọc vì bực tức mà đỏ bừng, còn mang theo một tia ngây thơ, đáng yêu. Tướng mạo Ân cô nương xinh đẹp vô cùng. Mặt mày như bức tranh. Ngũ quan như được tỉ mỉ tạo hình mà thành. Cho dù là ở trong đàn nữ tu Lam Gia mỹ nữ như mây cũng không có nửa điểm kém cỏi.
Rất nhiều nữ tư trong lòng gật gù. Chỉ có cô nương như vậy mới xứng đôi với Hàm Quang Quân nha. Hàm Quang Quân thực sự là phúc khí tốt nha. Không bao lâu, y sư giỏi nhất của Lam Gia là Ngũ trưởng lão đã tới. Còn có Thất trưởng lão làm chưởng sự của bên nữ tu: "Các người đi ra ngoài hết. Đừng làm ồn tới Ân cô nương."
Thất trưởng lão phân phối một đám người khác. Trong phòng chỉ còn Ngũ trưởng lão, Thất trưởng lão và Ngụy Vô Tiện. Ngũ trưởng lão đưa ra một cái mạch chẩm (*). Ngụy Vô Tiện thành thành thật thật để cổ tay lên trên cho người bắt mạch.
(*: là cái gối chuyên dùng để bắt mạch. Xem trong mấy phim cung đấu, các nương nương lúc bắt mạch sẽ để tay lên cái gối nhỏ cho người ta bắt mạch.)
Ngũ trưởng lão vừa bắt mạch vừa cau mày. Ngụy Vô Tiện ôm ấp hy vọng lớn lao Ngũ trưởng lão sẽ nói là sức khỏe y suy yếu hoặc là tùy tiện cái bệnh gì khác đều được. Nhưng mà sự thật tàn khốc: "Đã có thai được một tháng. Nhưng mà ngươi đang làm cái gì? Mạch tượng không quá tốt. Mệt nhọc quá độ."
"Để ta kê mấy bài thuốc dưỡng thai. Ngươi nằm yên trên giường nghỉ ngơi hai ngày. Không được làm chuyện khác."
Á! Thực sự mang thai! Tin tức này là đả kích không thể nói là không lớn với Ngụy Vô Tiện. Chính y một tên đàn ông to xác thế mà phải thai nghén mười tháng sinh em bé! Nhưng mà ngẫm lại đứa nhỏ này là con của Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Co. Trong lòng lại không kìm được trào ra một thứ vui mừng bí ẩn.
Đứa nhỏ lớn lên sẽ giống ai đây? Giống Lam Trạm xinh đẹp sao? Hay giống y hoạt bát cũng được nha. Ngụy Vô Tiện hoàn toàn sa vào trong tưởng tượng. Thất trưởng lão đỡ y nằm lên giường hồi nào y cũng không biết.
Ngụy Vô Tiện nhắm mắt, mặt không biến sắc. Thất trưởng lão cũng nhìn không ra Ân cô nương đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhất thời vừa cao hứng vừa khổ sở. Có lẽ Lam Trạm cũng không chờ mong đứa nhỏ này tới.
Ân cô nương có thai. Hôn kỳ liền đợi không được tới hai tháng sau. Không tới mười ngày, Lam Gia liền cử hành hôn lễ cho hai người. Hôn lễ làm cũng không lớn. Lam Gia cũng chỉ mời một ít bằng hữu thân cận tới dự lễ. Hai huynh đệ Nhiếp Gia đều đến. Lan Lăng chỉ có Kim Quang Dao tới. Lam Gia không thông tri Vân Mộng. Lam Vong Cơ và Giang Vãn Ngâm ghét lẫn nhau. Đến phỏng chừng cũng sẽ ồn ào không thoải mái. Lam Thị thẳng thắn không mời, chỉ là phát bố cáo trong tiên môn, tỏ vẻ Lam Gia nhị công tử Hàm Quang Quân của chúng ta lập gia đình.
Hôm đó lập gia đình. Ngụy Vô Tiện thả các linh tỷ tỷ ra khỏi không gian. Y phát hiện cho dù là cấm chế của Lam Gia cũng tra không ra sự tồn tại của linh. Linh còn có thể tự do xuyên qua kết giới. Thật sự giống như không khí. Không chỗ nào không đi được.
Ở trên hôn lễ, Ngụy Vô Tiện mặc áo cưới, đội khăn voan đỏ. Y nhìn không ra vẻ mặt của Lam Vong Cơ, nhưng trong lòng y thật là vui vẻ. Đây là hôn lễ của y và Lam Vong Cơ, cho dù là y một bên tình nguyện.
Toàn bộ hành trình, mặt Lam Vong Cơ không biến sắc, không giống như tham dự hôn lễ của chính hắn, mà giống tham dự tang lễ hơn. Mọi người đến dự lễ nhìn ra chút gì đó không đúng. E là cái hôn lễ này cũng không phải là Hàm Quang Quân cam tâm tình nguyện.
Trời tối đen. Ngụy Vô Tiện được người đưa tới Tĩnh Thất. Y ở trong Tĩnh Thất ngồi buồn xo hồi lâu mới chờ tới vị tân hôn phu quân Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ ngồi một bên, không nói cái gì. Ngụy Vô Tiện thật sự chịu không nổi cái không khí kỳ quái này. Chính y xốc khăn voan lên nhìn qua Lam Vong Cơ.
Mặt Lam Vong Cơ không có biến hóa gì, vẫn như nắm đó mới gặp, tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ngụy Vô Tiện phát giác chính y nhớ rõ bộ dáng dưới ánh trăng mới gặp của Lam Trạm. Cho nên ngay từ đầu y đã có tâm tư khác với Lam Trạm rồi sao.
"Lam...." Lam Vong Cơ nhìn bên này. Ngụy Vô Tiện phát hiện ánh mắt hắn lúc trước như chứa sao, giờ đây giống như hoàn toàn mất hết nhân sinh thú, không còn một tia sáng.
"Hàm Quang Quân, chúng ta nói chuyện?" "Là ta có lỗi với ngươi!" "Hàm Quang Quân, ngươi nghe ta nói. Ta biết ngươi có người tâm duyệt."
"Nhưng con trẻ vô tội. Ta muốn xin ngươi cho phép ta sinh hạ hắn ra, để cho đứa nhỏ này có thân phận danh chính ngôn thuận. Đến lúc đó ta tự nhiên sẽ rời đi. Ngươi lại cưới người trong lòng của ngươi về cũng được. Ngươi đợi một năm có được không?"
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện hết sức kháng cự. Y cũng biết chính mình là nghĩ một đằng, nói một nẻo. Đến lúc đó y thực sự bỏ được đứa bé chính y sinh ra sao?
"Đợi không được!" "Cái gì?" "Hắn đã mất rồi. Hơn nữa, hắn cũng sẽ không..." Trong lòng Ngụy Vô Tiện kinh ngạc vạn phần. Thì ra người trong lòng Lam Trạm đã mất rồi a. Chẳng lẽ là nữ tu đã chết trên chiến trường trong Xạ Nhật Chi Chinh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất