Chương 9: Tấn công ban đêm (b)
Mọi người rong ruổi nửa tháng trên đường, mỗi ngày ngoại trừ ngủ thì là lên đường, mọi người gần như quên mất mục đích của chuyến đi này có bao nhiêu nguy hiểm.
Đây là đợt tấn công đầu tiên của bọn hắn ở vùng Kinh Sở, khái niệm "đánh giặc" cho đến thời điểm này, mới trở nên vô cùng rõ ràng.
Buổi tối bọn hắn lén đi đến khu vực gần căn cứ giáo hoá của Ôn Triều.
Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đi đầu, nơi này chỉ có ba người bọn hắn đã từng ở căn cứ giáo hoá của Ôn Triều một thời gian, biết thói quen chia phiên canh gác của lính canh trong căn cứ Ôn Triều như thế nào.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn hắn, là thả những đệ tử huyền môn còn bị giam ở căn cứ giáo hoá.
Đêm hôm trước, ba người bọn hắn dựa vào trí nhớ vẽ lại một bản đồ bố trí của căn cứ giáo hoá ở Kỳ Sơn, nơi này không phải Kỳ Sơn, nhưng nghĩ là sẽ có những chỗ đại khái giống nhau.
Bọn hắn cùng quản sự mỗi người dẫn theo mười lăm người, quản sự ra dấu "sẵn sàng" cho bọn hắn, bọn hắn liền đồng loạt lẻn vào căn cư giáo hoá.
Đội của Nguỵ Vô Tiện ở giữa Giang Trừng và Lam Vong Cơ, nhưng bọn hắn vừa dò dẫm đi vào trong căn cứ giáo hoá thì bị ngăn cách bởi hàng hàng lớp lớp toà nhà nhỏ nên không ai có thể nhìn thấy ai, Nguỵ Vô Tiện cố gắng hết sức tự trấn an mình.
Đầu tiên hắn thấy một tên lính canh, Nguỵ Vô Tiện ra dấu "im lặng" cho phía sau, dán sát vào chân tường tiến về phía trước, liền nghe thấy mấy tên Ôn gia đang ngáp và kể lể chuyện nhà chuyện cửa.
Nguỵ Vô Tiện thân thủ nhanh nhất, hai tên Ôn gia kia đưa lưng về phía hắn. Nguỵ Vô Tiện khẽ khàng rút thanh kiếm của Lam Vong Cơ từ sau lưng ra, ánh sáng lạnh lẽo trên thân kiếm loé lên, mọi người nghe thấy tiếng "bịch" "bịch", hai cỗ thi thể ngã xuống đất.
Nguỵ Vô Tiện giải quyết xong hai tên lính canh này, quay đầu về phía sau ra dấu, tên tu sĩ đi theo hắn nghe lệnh, giả tiếng chim quyên kêu lên hai tiếng, Giang Trừng dẫn người xuất phát.
Một phần ba kế hoạch này của bọn hắn coi như tiến hành thuận lợi, ngoại trừ những đệ tử thế gia kia thấy Nguỵ Vô Tiện xông vào cửa bị doạ sợ không nhẹ, may người Lam gia kịp thời cấm ngôn bọn họ, đợi sau khi Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng giải thích rõ tình hình, Lam Vong Cơ mới hạ lệnh giải cấm ngôn cho bọn họ.
Ngay khi được giải cấm ngôn, những đệ tử này thiếu chút nữa bật khóc vì quá mừng rỡ.
Đợi khi khi bọn họ bình ổn xong cảm xúc, Nguỵ Vô Tiện đè thấp giọng hỏi, "Các ngươi có biết linh kiếm để ở đâu không?"
"Biết biết!" Một người nhỏ giọng đáp, "Trong kho hàng phía bắc".
"Ôn Triều lấy hết linh kiếm của chúng ta thưởng cho người Ôn gia!" Một môn sinh tức giận nói.
"Hừ, ngu xuẩn" Giang Trừng hung tợn cười lạnh nói.
Lúc bọn hắn lẻn đến cửa, Nguỵ Vô Tiện giết chết mấy tên lính canh, có quan sát một chút, không nhìn thấy Tuỳ Tiện, Tam Độc và cả Tị Trần.
Nghĩ rằng nếu là linh kiếm thượng phẩm, chắc là bị Ôn Triều giấu tận dưới đáy hòm.
"Dẫn chúng ta đi" Nguỵ Vô Tiện nói.
Người trả lời trước đó gật gật đầu, từ trong đám người bước ra, dẫn đường cho đám Nguỵ Vô Tiện.
"Đều nói nhỏ thôi" Giang Trừng dặn dò.
Bọn hắn từ khu vực nhỏ giam giữ môn sinh đi ra, dò dẫm đi về phía bắc, người Lam gia phụ trách cấm ngôn, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng phụ trách ám sát, phối hợp như vậy, những tên Ôn gia kia chết lặng lẽ không một tiếng động.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện sinh ra một tia hài hước méo mó và cay đắng, vốn dĩ hắn còn lo lắng một gia quy nào đó của Lam gia sẽ ngăn cản người Lam gia thực hiện hành vi ăn trộm kiểu thế này, thế nhưng thuật cấm ngôn này lại giống như sinh ra rất thích hợp để dùng cho việc ám sát.
Bọn hắn lần mò đi đến trước cửa kho hàng cất giữ tiên kiếm, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng phối hợp ăn ý đi vòng từ hai bên sườn toà nhà, giải quyết hai tên lính canh gác trước cửa.
Chuyện mở khoá thế này hai người bọn hắn đã làm nhiều, chỉ vài động tác đã mở được khoá của kho hàng.
Cửa kho hàng kẽo kẹt mở ra, một đống linh kiếm chồng chất lên nhau, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới đám bụi mờ của ánh trăng.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng nhìn nhau, đưa tay ra triệu kiếm.
Bọn hắn đợi không tới một giây đồng hồ, một luồng ánh sáng đỏ, một luồng ánh sáng tím lướt tới, Tuỳ Tiện và Tam Độc cùng vào tay.
Sức nặng quen thuộc kia rơi vào tay, Nguỵ Vô Tiện không nén được tươi cười hớn hở, sờ sờ vỏ kiếm, như là xa nhau rất lâu gặp lại người bạn cũ.
Giang Trừng giống như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Lam Vong Cơ đưa tay triệu Tị Trần, rũ mắt nhìn một hồi, giắt ở sau lưng.
Ba người bọn hắn đã lấy lại được linh kiếm, kế tiếp là bước thứ ba của kế hoạch... Cũng có thể là bước nguy hiểm nhất.
Bọn hắn trao đổi ánh mắt với nhau, Giang Trừng dẫn đầu gật đầu ra hiệu, duỗi tay khởi động Tử Điện, lộ ra nụ cười thoạt nhìn có chút tàn nhẫn, làm như sốt ruột không thể chờ nổi, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ, "Chuẩn bị tốt chưa?"
Lam Vong Cơ không đáp, lật đàn để nơi tay, trong phút chốc tiếng đàn tuôn xuống thác đổ, một luồng ánh sáng linh lực màu xanh xoay tròn chiếu sáng kho hàng sâu hun hút, bị luồng ánh sáng xanh đó khẽ chạm vào, những linh kiếm chồng chất run lên bần bật, phát ra tiếng va chạm, từng thanh kiếm bay lên không, ngay sau đó phá tung cánh cửa bay ra.
Tiếng động này cùng với tiếng đàn, đánh thức từng ngọn lửa, như đánh thức từng con rồng đang ngủ say, bò khắp toàn bộ căn cứ giáo hoá.
Lam Vong Cơ cất đàn, những linh kiếm trong kho hàng đó vẫn đang bay ra ngoài cửa, có vài thanh kiếm bay tới tay của các đệ tử thế gia phía sau đám người Nguỵ Vô Tiện, có vài đạo kiếm quang chợt loé lên, bay tới dãy núi hoá thành những điểm sáng mất tăm mất tích.
Chuông cảnh báo bên trong căn cứ giáo hoá nổi lên khắp bốn phía, một nhóm người Ôn gia vừa chạy tới, liền thấy linh khí của người Lam gia đang canh giữ trước người, phát ra từng vệt sáng nhạt, đội tiền trạm là Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện sắc mặt không thân thiện cùng với Giang Vãn Ngâm tựa như la sát.
Ôn Triều bị hồi chuông cảnh báo điên cuồng này đánh thức, theo bản năng đoán được có thể đã xảy ra chuyện gì, mang kiếm dẫn một nửa người của căn cứ giáo hoá chạy ra, gặp nửa số người còn lại ở chỗ này, thấy Nguỵ Vô Tiện đứng đầu suýt chút nữa nổi giận trợn mắt.
"Giang Trừng, Nguỵ Anh!" Ôn Triều chửi om sòm nói, "Giỏi ha, lão tử đại phát từ bi không giết các ngươi, không ngờ các ngươi còn tự tìm đến cửa muốn chết, đến đúng lúc lắm!"
Ôn Triều mắng chửi một hồi, liếc mắt thấy Lam Vong Cơ, càng giận sôi máu, nói, "Hừ, các ngươi làm phản!"
"Giết bọn chúng cho ta!"
Người Ôn gia vừa định rút kiếm, liền nghe Nguỵ Vô Tiện nói, "Hiện tại!"
Một đám đệ tử huyền môn cúi đầu niệm chú, những thanh kiếm mang bên người đám Ôn gia đó rung lên, bọn người Ôn gia kinh hãi, đưa tay chụp lấy, nhưng tiên kiếm có linh, nghe theo lệnh của chủ nhân đầu tiên nhất, chỉ lát sau, từng thanh linh kiếm bay vào đám người phía sau Nguỵ Vô Tiện, hơn phân nửa người Ôn gia bị tước vũ khí, bối rối kinh hoàng.
Giang Trừng nâng tay lên, ra lệnh một tiếng, "Lên!"
Năm mươi người theo bọn hắn từ đầu, cùng với mấy trăm đệ tử huyền môn cùng rút kiếm phi thân tiến lên, người Ôn gia tay không tấc sắt còn chưa kịp phản ứng, đã thấy kiếm quang vụt tới, kêu thảm thiết ngã xuống.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện xông lên đầu tiên bay tới trước Ôn Triều, Tử Điện cắt ngang không khí, vang lên tiếng lách tách, Tuỳ Tiện xé gió rít lên, quét qua đám người Ôn gia ngăn trước mặt Ôn Triều, thi thể ngã ra, như là những hạt bàn tính rơi ra đầy đất.
Người Lam gia cầm linh khí ở tay, tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo, cùng nhau vang lên hợp thành một mảng, linh quang màu xanh giống như nước sông hoà vào biển cả, tấn công vào đám người Ôn gia đang bỏ chạy tán loạn.
Tử Điện kêu vù vù trong tiếng gió, hung ác mà dũng mãnh, Ôn Triều bị thế cục đột nhiên nghịch chuyển thế này làm cho sợ đến mức trợn mắt há mồm, co giò bỏ chạy.
"Bùm!"
"A!"
Tử Điện lao đi khắp nơi, rung lên tanh tách đánh ngã mười mấy tên Ôn gia, đốt cháy một mảng đen trước ngực bọn chúng, Tuỳ Tiện rít lên lao ra khỏi đám người đang ngã rạp này, giống như rồng lao xuống biển, từ trên trời giáng xuống, "keng" một tiếng cản đường chạy trốn của Ôn Triều.
Ôn Triều theo bản năng rút kiếm ra chặn, bị nguồn linh lực mãnh liệt này chấn động phải lùi lại mấy bước, Nguỵ Vô Tiện gọi Tuỳ Tiện quay về tay, "keng" một tiếng, chặt đứt kiếm của Ôn Triều.
Cằm Ôn Triều rớt xuống vì kinh hãi, vứt kiếm đi, vẫy tay kêu mấy tên vệ sĩ Ôn gia ở hai bên tới, rồi xoay người bỏ chạy.
Giày trắng nhẹ nhàng hạ xuống, vài tiếng đàn tưng tưng vang lên, một luồng linh lực màu xanh đánh bay tên vệ sĩ chắn trước người Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, giặc đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, mở ra cho Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng một con đường thông suốt. Tử Điện lách tách vang lên, đi sau Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện theo sát bên cạnh Giang Trừng để làm việc phải làm, hai người ngày càng tiến đến gần bóng dáng bỏ chạy hốt hoảng của Ôn Triều.
Giang Trừng phát ra một tiếng cười lạnh, cổ tay run lên, Tử Điện xoay tròn lao ra, mắt thấy sắp sửa quấn vào cổ Ôn Triều, thì một luồng chưởng phong đánh về phía hai bọn hắn, cuốn đất đá bay lên, Nguỵ Vô Tiện buộc phải dừng bước, cánh tay gập lại để che đôi mắt, thì nghe thấy Giang Trừng phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó văng ra thật xa.
Bóng dáng Giang Trừng bay qua chỗ Lam Vong Cơ đang đứng, "bộp" một tiếng, đụng vào cây cột phía sau lưng, trượt xuống phun ra một bụm máu. Nguỵ Vô Tiện buông tay xuống thấy Giang Trừng bị luồng chưởng phong đó đánh bay, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Triều ngã lăn ra đất, đứng phía trước gã là người mà hắn không thể nào quên được.
"Tên phế vật nhà ngươi!" Ôn Triều sợ tới mức hồn phi phách tán, "Tại sao bây giờ mới tới!"
Ôn Trục Lưu cau mày, liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, ánh nhìn này mang theo khổ hận, sự tàn nhẫn bị khoá chặt nặng nề trong đôi mắt đó.
Ôn Trục Lưu nhìn thoáng qua căn cứ giáo hoá bùng cháy ở phía sau lưng bọn hắn, biết tình hình đã không thể cứu vãn, xách cổ áo Ôn Triều, nói, "Đi!"
"Đi cái gì, giết bọn chúng cho ta!"
Ôn Triều duỗi chân kêu to, Ôn Triều đã mang gã bay lên trời.
Nguỵ Vô Tiện cắn chặt khớp hàm, trái tim dâng lên một cơn giận dữ, cổ tay lật một cái, Tuỳ Tiện lướt đến bên cạnh phát ra tiếng gió rít.
Nếu để Ôn Triều trốn thoát trở về thành Bất Dạ Thiên, thì trong thời gian tới bọn hắn có thể sẽ không bao giờ có cơ hội tốt như vậy nữa.
Cơn giận dữ trong ngực Nguỵ Vô Tiện chẳng mấy chốc lan tràn như lửa cháy trên đồng cỏ, máu trong huyết quản sôi lên và gào thét, hắn đang sắp nhảy lên phía trước, chợt nghe tiếng bước chân đuổi theo phía sau mình.
"Nguỵ Anh!"
Giọng nói xưa nay trầm ổn của Lam Vong Cơ xen lẫn sự nôn nóng và khủng hoảng chưa từng thấy, mang theo một tia run rẩy.
Hô hấp Nguỵ Vô Tiện ngưng lại một nhịp, trái tim trong ngực hắn nhảy loạn xạ, mũi giày hạ xuống là hắn đã bay ở lưng chừng bầu trời đêm rồi.
Đây là đợt tấn công đầu tiên của bọn hắn ở vùng Kinh Sở, khái niệm "đánh giặc" cho đến thời điểm này, mới trở nên vô cùng rõ ràng.
Buổi tối bọn hắn lén đi đến khu vực gần căn cứ giáo hoá của Ôn Triều.
Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đi đầu, nơi này chỉ có ba người bọn hắn đã từng ở căn cứ giáo hoá của Ôn Triều một thời gian, biết thói quen chia phiên canh gác của lính canh trong căn cứ Ôn Triều như thế nào.
Bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn hắn, là thả những đệ tử huyền môn còn bị giam ở căn cứ giáo hoá.
Đêm hôm trước, ba người bọn hắn dựa vào trí nhớ vẽ lại một bản đồ bố trí của căn cứ giáo hoá ở Kỳ Sơn, nơi này không phải Kỳ Sơn, nhưng nghĩ là sẽ có những chỗ đại khái giống nhau.
Bọn hắn cùng quản sự mỗi người dẫn theo mười lăm người, quản sự ra dấu "sẵn sàng" cho bọn hắn, bọn hắn liền đồng loạt lẻn vào căn cư giáo hoá.
Đội của Nguỵ Vô Tiện ở giữa Giang Trừng và Lam Vong Cơ, nhưng bọn hắn vừa dò dẫm đi vào trong căn cứ giáo hoá thì bị ngăn cách bởi hàng hàng lớp lớp toà nhà nhỏ nên không ai có thể nhìn thấy ai, Nguỵ Vô Tiện cố gắng hết sức tự trấn an mình.
Đầu tiên hắn thấy một tên lính canh, Nguỵ Vô Tiện ra dấu "im lặng" cho phía sau, dán sát vào chân tường tiến về phía trước, liền nghe thấy mấy tên Ôn gia đang ngáp và kể lể chuyện nhà chuyện cửa.
Nguỵ Vô Tiện thân thủ nhanh nhất, hai tên Ôn gia kia đưa lưng về phía hắn. Nguỵ Vô Tiện khẽ khàng rút thanh kiếm của Lam Vong Cơ từ sau lưng ra, ánh sáng lạnh lẽo trên thân kiếm loé lên, mọi người nghe thấy tiếng "bịch" "bịch", hai cỗ thi thể ngã xuống đất.
Nguỵ Vô Tiện giải quyết xong hai tên lính canh này, quay đầu về phía sau ra dấu, tên tu sĩ đi theo hắn nghe lệnh, giả tiếng chim quyên kêu lên hai tiếng, Giang Trừng dẫn người xuất phát.
Một phần ba kế hoạch này của bọn hắn coi như tiến hành thuận lợi, ngoại trừ những đệ tử thế gia kia thấy Nguỵ Vô Tiện xông vào cửa bị doạ sợ không nhẹ, may người Lam gia kịp thời cấm ngôn bọn họ, đợi sau khi Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng giải thích rõ tình hình, Lam Vong Cơ mới hạ lệnh giải cấm ngôn cho bọn họ.
Ngay khi được giải cấm ngôn, những đệ tử này thiếu chút nữa bật khóc vì quá mừng rỡ.
Đợi khi khi bọn họ bình ổn xong cảm xúc, Nguỵ Vô Tiện đè thấp giọng hỏi, "Các ngươi có biết linh kiếm để ở đâu không?"
"Biết biết!" Một người nhỏ giọng đáp, "Trong kho hàng phía bắc".
"Ôn Triều lấy hết linh kiếm của chúng ta thưởng cho người Ôn gia!" Một môn sinh tức giận nói.
"Hừ, ngu xuẩn" Giang Trừng hung tợn cười lạnh nói.
Lúc bọn hắn lẻn đến cửa, Nguỵ Vô Tiện giết chết mấy tên lính canh, có quan sát một chút, không nhìn thấy Tuỳ Tiện, Tam Độc và cả Tị Trần.
Nghĩ rằng nếu là linh kiếm thượng phẩm, chắc là bị Ôn Triều giấu tận dưới đáy hòm.
"Dẫn chúng ta đi" Nguỵ Vô Tiện nói.
Người trả lời trước đó gật gật đầu, từ trong đám người bước ra, dẫn đường cho đám Nguỵ Vô Tiện.
"Đều nói nhỏ thôi" Giang Trừng dặn dò.
Bọn hắn từ khu vực nhỏ giam giữ môn sinh đi ra, dò dẫm đi về phía bắc, người Lam gia phụ trách cấm ngôn, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng phụ trách ám sát, phối hợp như vậy, những tên Ôn gia kia chết lặng lẽ không một tiếng động.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện sinh ra một tia hài hước méo mó và cay đắng, vốn dĩ hắn còn lo lắng một gia quy nào đó của Lam gia sẽ ngăn cản người Lam gia thực hiện hành vi ăn trộm kiểu thế này, thế nhưng thuật cấm ngôn này lại giống như sinh ra rất thích hợp để dùng cho việc ám sát.
Bọn hắn lần mò đi đến trước cửa kho hàng cất giữ tiên kiếm, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng phối hợp ăn ý đi vòng từ hai bên sườn toà nhà, giải quyết hai tên lính canh gác trước cửa.
Chuyện mở khoá thế này hai người bọn hắn đã làm nhiều, chỉ vài động tác đã mở được khoá của kho hàng.
Cửa kho hàng kẽo kẹt mở ra, một đống linh kiếm chồng chất lên nhau, phát ra ánh sáng lấp lánh dưới đám bụi mờ của ánh trăng.
Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng nhìn nhau, đưa tay ra triệu kiếm.
Bọn hắn đợi không tới một giây đồng hồ, một luồng ánh sáng đỏ, một luồng ánh sáng tím lướt tới, Tuỳ Tiện và Tam Độc cùng vào tay.
Sức nặng quen thuộc kia rơi vào tay, Nguỵ Vô Tiện không nén được tươi cười hớn hở, sờ sờ vỏ kiếm, như là xa nhau rất lâu gặp lại người bạn cũ.
Giang Trừng giống như trút được gánh nặng, thở phào một hơi.
Lam Vong Cơ đưa tay triệu Tị Trần, rũ mắt nhìn một hồi, giắt ở sau lưng.
Ba người bọn hắn đã lấy lại được linh kiếm, kế tiếp là bước thứ ba của kế hoạch... Cũng có thể là bước nguy hiểm nhất.
Bọn hắn trao đổi ánh mắt với nhau, Giang Trừng dẫn đầu gật đầu ra hiệu, duỗi tay khởi động Tử Điện, lộ ra nụ cười thoạt nhìn có chút tàn nhẫn, làm như sốt ruột không thể chờ nổi, Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ, "Chuẩn bị tốt chưa?"
Lam Vong Cơ không đáp, lật đàn để nơi tay, trong phút chốc tiếng đàn tuôn xuống thác đổ, một luồng ánh sáng linh lực màu xanh xoay tròn chiếu sáng kho hàng sâu hun hút, bị luồng ánh sáng xanh đó khẽ chạm vào, những linh kiếm chồng chất run lên bần bật, phát ra tiếng va chạm, từng thanh kiếm bay lên không, ngay sau đó phá tung cánh cửa bay ra.
Tiếng động này cùng với tiếng đàn, đánh thức từng ngọn lửa, như đánh thức từng con rồng đang ngủ say, bò khắp toàn bộ căn cứ giáo hoá.
Lam Vong Cơ cất đàn, những linh kiếm trong kho hàng đó vẫn đang bay ra ngoài cửa, có vài thanh kiếm bay tới tay của các đệ tử thế gia phía sau đám người Nguỵ Vô Tiện, có vài đạo kiếm quang chợt loé lên, bay tới dãy núi hoá thành những điểm sáng mất tăm mất tích.
Chuông cảnh báo bên trong căn cứ giáo hoá nổi lên khắp bốn phía, một nhóm người Ôn gia vừa chạy tới, liền thấy linh khí của người Lam gia đang canh giữ trước người, phát ra từng vệt sáng nhạt, đội tiền trạm là Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện sắc mặt không thân thiện cùng với Giang Vãn Ngâm tựa như la sát.
Ôn Triều bị hồi chuông cảnh báo điên cuồng này đánh thức, theo bản năng đoán được có thể đã xảy ra chuyện gì, mang kiếm dẫn một nửa người của căn cứ giáo hoá chạy ra, gặp nửa số người còn lại ở chỗ này, thấy Nguỵ Vô Tiện đứng đầu suýt chút nữa nổi giận trợn mắt.
"Giang Trừng, Nguỵ Anh!" Ôn Triều chửi om sòm nói, "Giỏi ha, lão tử đại phát từ bi không giết các ngươi, không ngờ các ngươi còn tự tìm đến cửa muốn chết, đến đúng lúc lắm!"
Ôn Triều mắng chửi một hồi, liếc mắt thấy Lam Vong Cơ, càng giận sôi máu, nói, "Hừ, các ngươi làm phản!"
"Giết bọn chúng cho ta!"
Người Ôn gia vừa định rút kiếm, liền nghe Nguỵ Vô Tiện nói, "Hiện tại!"
Một đám đệ tử huyền môn cúi đầu niệm chú, những thanh kiếm mang bên người đám Ôn gia đó rung lên, bọn người Ôn gia kinh hãi, đưa tay chụp lấy, nhưng tiên kiếm có linh, nghe theo lệnh của chủ nhân đầu tiên nhất, chỉ lát sau, từng thanh linh kiếm bay vào đám người phía sau Nguỵ Vô Tiện, hơn phân nửa người Ôn gia bị tước vũ khí, bối rối kinh hoàng.
Giang Trừng nâng tay lên, ra lệnh một tiếng, "Lên!"
Năm mươi người theo bọn hắn từ đầu, cùng với mấy trăm đệ tử huyền môn cùng rút kiếm phi thân tiến lên, người Ôn gia tay không tấc sắt còn chưa kịp phản ứng, đã thấy kiếm quang vụt tới, kêu thảm thiết ngã xuống.
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện xông lên đầu tiên bay tới trước Ôn Triều, Tử Điện cắt ngang không khí, vang lên tiếng lách tách, Tuỳ Tiện xé gió rít lên, quét qua đám người Ôn gia ngăn trước mặt Ôn Triều, thi thể ngã ra, như là những hạt bàn tính rơi ra đầy đất.
Người Lam gia cầm linh khí ở tay, tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo, cùng nhau vang lên hợp thành một mảng, linh quang màu xanh giống như nước sông hoà vào biển cả, tấn công vào đám người Ôn gia đang bỏ chạy tán loạn.
Tử Điện kêu vù vù trong tiếng gió, hung ác mà dũng mãnh, Ôn Triều bị thế cục đột nhiên nghịch chuyển thế này làm cho sợ đến mức trợn mắt há mồm, co giò bỏ chạy.
"Bùm!"
"A!"
Tử Điện lao đi khắp nơi, rung lên tanh tách đánh ngã mười mấy tên Ôn gia, đốt cháy một mảng đen trước ngực bọn chúng, Tuỳ Tiện rít lên lao ra khỏi đám người đang ngã rạp này, giống như rồng lao xuống biển, từ trên trời giáng xuống, "keng" một tiếng cản đường chạy trốn của Ôn Triều.
Ôn Triều theo bản năng rút kiếm ra chặn, bị nguồn linh lực mãnh liệt này chấn động phải lùi lại mấy bước, Nguỵ Vô Tiện gọi Tuỳ Tiện quay về tay, "keng" một tiếng, chặt đứt kiếm của Ôn Triều.
Cằm Ôn Triều rớt xuống vì kinh hãi, vứt kiếm đi, vẫy tay kêu mấy tên vệ sĩ Ôn gia ở hai bên tới, rồi xoay người bỏ chạy.
Giày trắng nhẹ nhàng hạ xuống, vài tiếng đàn tưng tưng vang lên, một luồng linh lực màu xanh đánh bay tên vệ sĩ chắn trước người Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng, giặc đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, mở ra cho Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng một con đường thông suốt. Tử Điện lách tách vang lên, đi sau Giang Trừng, Nguỵ Vô Tiện theo sát bên cạnh Giang Trừng để làm việc phải làm, hai người ngày càng tiến đến gần bóng dáng bỏ chạy hốt hoảng của Ôn Triều.
Giang Trừng phát ra một tiếng cười lạnh, cổ tay run lên, Tử Điện xoay tròn lao ra, mắt thấy sắp sửa quấn vào cổ Ôn Triều, thì một luồng chưởng phong đánh về phía hai bọn hắn, cuốn đất đá bay lên, Nguỵ Vô Tiện buộc phải dừng bước, cánh tay gập lại để che đôi mắt, thì nghe thấy Giang Trừng phát ra một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó văng ra thật xa.
Bóng dáng Giang Trừng bay qua chỗ Lam Vong Cơ đang đứng, "bộp" một tiếng, đụng vào cây cột phía sau lưng, trượt xuống phun ra một bụm máu. Nguỵ Vô Tiện buông tay xuống thấy Giang Trừng bị luồng chưởng phong đó đánh bay, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Ôn Triều ngã lăn ra đất, đứng phía trước gã là người mà hắn không thể nào quên được.
"Tên phế vật nhà ngươi!" Ôn Triều sợ tới mức hồn phi phách tán, "Tại sao bây giờ mới tới!"
Ôn Trục Lưu cau mày, liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, ánh nhìn này mang theo khổ hận, sự tàn nhẫn bị khoá chặt nặng nề trong đôi mắt đó.
Ôn Trục Lưu nhìn thoáng qua căn cứ giáo hoá bùng cháy ở phía sau lưng bọn hắn, biết tình hình đã không thể cứu vãn, xách cổ áo Ôn Triều, nói, "Đi!"
"Đi cái gì, giết bọn chúng cho ta!"
Ôn Triều duỗi chân kêu to, Ôn Triều đã mang gã bay lên trời.
Nguỵ Vô Tiện cắn chặt khớp hàm, trái tim dâng lên một cơn giận dữ, cổ tay lật một cái, Tuỳ Tiện lướt đến bên cạnh phát ra tiếng gió rít.
Nếu để Ôn Triều trốn thoát trở về thành Bất Dạ Thiên, thì trong thời gian tới bọn hắn có thể sẽ không bao giờ có cơ hội tốt như vậy nữa.
Cơn giận dữ trong ngực Nguỵ Vô Tiện chẳng mấy chốc lan tràn như lửa cháy trên đồng cỏ, máu trong huyết quản sôi lên và gào thét, hắn đang sắp nhảy lên phía trước, chợt nghe tiếng bước chân đuổi theo phía sau mình.
"Nguỵ Anh!"
Giọng nói xưa nay trầm ổn của Lam Vong Cơ xen lẫn sự nôn nóng và khủng hoảng chưa từng thấy, mang theo một tia run rẩy.
Hô hấp Nguỵ Vô Tiện ngưng lại một nhịp, trái tim trong ngực hắn nhảy loạn xạ, mũi giày hạ xuống là hắn đã bay ở lưng chừng bầu trời đêm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất