[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi
Chương 2
2.
Lần nôn khan không hề có chút dấu hiệu báo trước này khiến cho khoảnh khắc giương cung bạt kiếm giữa hai người lập tức tan thành mây khói. Lam Vong Cơ và Giang Trừng đều ngẩn cả người, không biết vì sao Ngụy Vô Tiện lại có phản ứng như vậy.
Trong lòng Giang Trừng vừa nghi hoặc lại vừa khó hiểu, Ngụy Vô Tiện lúc trước không phải vẫn luôn thích trêu chọc Lam Vong Cơ sao, thế quái nào giờ mới cãi nhau được hai câu đã nôn thẳng ra rồi? Chẳng qua là dù có hoang mang thì Giang Trừng vẫn bước về phía trước muốn xem xem Ngụy Vô Tiện có chỗ nào không khỏe không.
Lúc mà Giang Trừng bước đến, Lam Vong Cơ cũng làm động tác giống hệt. Khi hai cánh tay cùng lúc duỗi đến, Ngụy Vô Tiện trực tiếp tránh né tay Giang Trừng, theo phản xạ bám lấy tay Lam Vong Cơ. Thế nhưng hắn cũng đã nôn đến hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không có sức để ý xem bản thân đang bám lấy tay ai, chỉ là có một chỗ để hắn bám víu vào, ngược lại cũng không còn quá khó chịu nữa. Đợi đến khi đầu óc hắn miễn cưỡng khôi phục lại tỉnh táo, mới phát hiện ra bản thân đang nắm chặt lấy tay Lam Vong Cơ, lập tức buông ra. Sau khi nôn thì cơ thể càng trở nên khó chịu, nhưng hắn cũng không muốn để lộ bất kỳ biểu hiện yếu ớt hay bất thường gì trước mặt người khác. Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn liều mạng đè nén tất cả khó chịu xuống, hắng hắng cổ họng rồi khàn giọng nói với Lam Vong Cơ.
"Đa tạ."
Lúc Ngụy Vô Tiện buông tay ra, bàn tay của Lam Vong Cơ vẫn còn giơ giữa không trung. Tận đến khi Ngụy Vô Tiện nói với y một câu này, y mới lẳng lặng thu tay về, buông mi xuống, thấp giọng nói:
"Không cần."
Hai người đã khôi phục giọng điệu nói chuyện với nhau như bình thường, lệ khí bỗng nhiên tăng vọt lúc trước cũng biến mất, nhưng không khí dường như vẫn còn có chút gượng gạo.
Giang Trừng nói: "Ngươi không sao đấy chứ, sao bỗng nhiên lại..."
Ngụy Vô Tiện lơ đãng liếc mắt về phía Ôn Triều đang nằm trong góc phòng.
"Không có chuyện gì, nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn thì thấy ghê tởm thôi."
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, biết những điều hắn nói chắc chắn không phải là sự thật. Ôn Triều bị ai tra tấn thành dáng vẻ hiện giờ tất nhiên là không cần phải nói cũng biết, cộng thêm lúc trước trên mặt hắn biểu hiện rõ sát ý lạnh lùng, sao có thể vì loại hình ảnh do chính mình gây ra mà buồn nôn đây. Mơ hồ phát hiện ra dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong chốc lát y cũng không cách nào xác minh được là không đúng chỗ nào. Im lặng một lúc, y lại mở miệng:
"Ngụy Anh, ngươi vẫn là nên theo ta quay về Cô Tô đi."
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay y nói những lời này với Ngụy Vô Tiện, giọng điệu đã không còn lạnh lùng cứng ngắc như lúc trước, thậm chí còn mang theo chút ý vị cầu khẩn chờ mong. Nhưng Ngụy Vô Tiện không hề nghe ra được ý tứ khác trong câu này, chỉ nhíu chặt mày lại.
Quay về Cô Tô cùng Lam Vong Cơ sao?
Nếu như hắn nghe được câu này sớm hơn, hoặc là khi mới biết được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ trong bụng, sẽ không chút do dự mà đi với y, cùng y về nhà. Nhưng hôm nay mọi việc đã đến tận bước này, Lam Vong Cơ muốn hắn quay về Cô Tô, sợ rằng chỉ vì muốn mang thứ tà ma ngoại đạo là hắn về giam giữ rồi trừng trị nghiêm khắc đi. Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói gì đó thì Giang Trừng đã đứng chắn trước người hắn:
"Lam Nhị công tử, Ngụy Vô Tiện là người của Vân Mộng Giang thị chúng ta, cho dù muốn truy cứu, cũng không đến lượt Cô Tô Lam thị các ngươi quản. Hắn dù có đi với ai thì cũng sẽ không theo ngươi quay về."
Nghe thấy vậy vẻ mặt của Lam Vong Cơ cứng đờ, yết hầu trượt lên trượt xuống một vòng, nói:
"Giang tông chủ, có một chuyện..."
Y còn chưa dứt lời, Ôn Triều nằm trong góc đã khẽ rên lên một tiếng thảm thiết. Lực chú ý của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lập tức bị rời đi, bọn họ không hẹn mà gặp cùng đi vòng qua Lam Vong Cơ, bước đến phía trước Ôn Triều cùng Ôn Trục Lưu.
Mặc dù đang giải thích cho Giang Trừng về tình cảnh thảm hại này của Ôn Triều, nhưng từ đầu đến cuối Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ kỹ Lam Vong Cơ vẫn còn đứng phía sau hắn, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của y đang dừng trên người hắn. Nói thêm hai câu nữa, hắn cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, xoay người miễn cưỡng kéo khóe miệng thành một nụ cười mỉm, mời y rời đi.
Cho dù là dùng chữ "Mời" thì ngữ khí cũng là không chấp nhận thương lượng.
Lam Vong Cơ giống như còn có chuyện khác muốn nói với hắn, thế nhưng nhìn dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện hiện giờ, y biết chính mình dù có nói nữa cũng khó mà nói nên lời. Ngụy Vô Tiện nhìn theo vạt áo trắng biến mất ở khúc ngoặt dưới thang gác, không nhịn được mà cắn chặt răng. Hắn nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó là mở bừng mắt ra quay đầu lại nhìn Ôn Triều. Trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng cùng sát ý, giống như cố gắng dùng thù hận đè hết những cảm xúc vừa nổi lên trong lòng xuống.
Cũng không phải là hắn không muốn nói cho Lam Vong Cơ, nhưng vừa rồi bất ngờ gặp mặt không phòng bị, ngay cả việc nên mở lời nói với y thế nào hắn cũng chưa chuẩn bị tốt. Hơn nữa Lam Vong Cơ lại còn dùng thái độ như vậy cư xử với hắn, sao hắn có thể dễ dàng mở miệng được chứ? Hắn vốn cao gầy, quần áo lại rộng thùng thình, tuy rằng tính ngày cũng đã gần bốn tháng nhưng vẫn hoàn toàn nhìn không giống dáng vẻ của người mang thai. Tất cả lực chú ý của Giang Trừng đều tập trung vào chuyện báo thù, cũng không để ý đến hắn ở bên này. Chẳng qua như vậy cũng tốt, Giang Trừng không phát hiện ra cũng là chuyện tốt, nếu không lại truy hỏi đến cùng xem chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng tiếp theo nên làm thế nào bây giờ, hắn cũng thật sự chưa nghĩ ra.
Chẳng qua là đã trải qua nhiều ngày gian khổ đau thương như vậy, sinh mệnh nhỏ này vẫn có thể ương ngạnh mà tồn tại sống sót, hắn sao có thể dễ dàng vứt bỏ nó đây. Đi bước nào tính bước ấy vậy, binh đến tướng chặn, kiểu gì rồi cũng sẽ có cách.
Sau khi giải quyết xong Ôn Triều và Ôn Trục Lưu, hắn và Giang Trừng cùng nhau quay về căn cứ tạm của Liên Hoa Ổ nghỉ ngơi khôi phục thể lực, sau đó lập tức dẫn theo toàn bộ nhân lực của Liên Hoa Ổ vừa mới xây dựng lại chạy đến chiến trường Giang Lăng.
Mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh như thường, dù sao thì cũng đã sống qua tam cá nguyệt đầu tiên, cơ thể cũng không còn thường xuyên khó chịu nữa. Ngày ấy gặp nhau ở trạm dịch lại nôn khan chủ yếu vẫn là vì kích động quá, khó thở công tâm, cảm xúc trong cơ thể xao động quá lớn mới tạo ra phản ứng không tốt.
Thế nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến, bọn họ mới đến Giang Lăng được mấy ngày, Lam Vong Cơ cũng ngàn dặm xa xôi dẫn theo tu sĩ Lam gia đến chiến trường Giang Lăng trợ giúp.
Đối với việc Lam Vong Cơ đến đây, hắn cũng không cảm động, ngược lại còn bắt đầu có chút mâu thuẫn. Nếu như đã bất mãn ác cảm với hắn như vâỵ, tội gì còn phải từ thật xa chạy đến tự chuốc bực vào người nhỉ?
Chẳng qua Giang Trừng nói cũng có đạo lý, Vân Mộng Giang thị vừa xây dựng lại không lâu, lực lượng còn thiếu. Trong Xạ Nhật chi chinh Cô Tô Lam thị trợ giúp chiến trường khắp mọi nơi. Lam Vong Cơ tu vi cao, dẫn dắt tu sĩ Lam gia đến đây trợ giúp đúng là thượng sách.
Chính xác là vậy, tuổi còn trẻ đã thanh danh, trải qua những biến cố gần đây lại được mài giũa rèn luyện thêm không ít, tu vi hiện giờ của Lam Vong Cơ, đương nhiên là một đỉnh cao mà hắn cả đời này cũng không thể một lần nữa dùng chính đạo mà bước lên. Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện lại không nhịn được mà sờ sờ cây sáo giắt bên hông.
Có thể là hôm nay lại khắc khẩu cùng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện tức giận đến mức cảm thấy một trận buồn nôn ghê tởm cuộn lên. Nhưng lần này hắn liều chết nhẫn nhịn, không nôn khan trước mặt Lam Vong Cơ thêm lần nữa, đến khi một mình quay về doanh trướng mới ôm ngực bắt đầu nôn.
Vốn dĩ còn nghĩ sống sót qua trận này chắc là sẽ không có chuyện gì, kết quả là tình hình giống như đã vượt khỏi dự đoán của hắn. Cảm giác đau đớn âm ỉ nơi bụng dưới làm hắn thấy có chút không ổn, cũng bất chấp những thứ khác, trực tiếp nhờ Giang Trừng đến Di Lăng tìm Ôn Tình lại đây.
Giang Trừng tuy còn nghi ngờ, nhưng cũng biết một mạch của Ôn Tình chưa từng phạm vào bất kỳ một tội ác nào, từ trước đến nay đều chỉ cứu người, Ngụy Vô Tiện người này mặc dù thường ngày hay thích nói đùa cười cợt, chẳng qua nếu gặp chuyện lớn cũng sẽ không làm bừa. Thấy hắn nghiêm túc yêu cầu như vậy, Giang Trừng cũng không nói gì nhiều, thuận theo lời hắn đi mời người đến.
Khi gặp lại Ngụy Vô Tiện, thấy đối phương liếc Giang Trừng một cái, lại ném cho mình một ánh mắt tràn ngập thâm ý rồi lắc lắc đầu, Ôn Tình lập tức hiểu rõ, đương nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Sau khi dẫn Ôn Tình đến đây, đúng lúc Giang Trừng lại có chuyện gấp cần giải quyết, cho nên cũng không ở lại lâu, quay người rời đi.
Ôn Tình liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, bất đắc dĩ thở dài một hơi, giống như cực kỳ không muốn gặp lại cái người bệnh phiền toái này.
Ngụy Vô Tiện cũng học theo nàng thở dài một hơi, nếu không phải bất đắc dĩ, sao hắn lại phải tìm nàng đến làm gì chứ.
Nói chung là Ôn Tình cũng biết chuyện này, vậy mới không nói thêm gì nữa, trực tiếp bắt mạch cho hắn.
Nhưng ngón tay vừa mới đáp lên động mạch trong chốc lát, đôi mắt hạnh của nữ y sư đã lập tức trợn thật tròn thật to, không thể tin được mà nói:
"Mấy tháng nay ngươi đã trải qua những gì? Tại sao lại..."
"Ngươi đừng hỏi ta đã trải qua chuyện gì." Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt nàng như vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút dự cảm không lành, yết hầu không nhịn được khẽ run lên, vội vàng hỏi: "Ngươi nói tình trạng cơ thể ta hiện tại trước đi. Nó... sao rồi...?"
Nói đến mấy chữ cuối, bởi vì mang theo một tia lo lắng mơ hồ, cho nên ngữ khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng hòa hoãn lại.
Ôn Tình cũng không rảnh mà thao thao bất tuyệt những lời rườm rà với hắn, gần như là lập tức quát lên:
"Nhanh tìm cái tên Càn nguyên bội tình bạc nghĩa của ngươi đến đây ngay! Ngươi đã như thế này rồi, hiện giờ hắn đang chui ở cái xó nào hả?!"
Ngụy Vô Tiện xoa xoa lỗ tai vừa mới chịu sự tàn phá của âm thanh cường độ cao, lơ đãng ngẩng đầu lên đang định giải thích gì đó, thì phát hiện ra cái vị Càn nguyên bội tình bạc nghĩa trong miệng nữ y sư vừa rồi nhắc đến, chẳng biết từ khi nào đã đến trước cửa doanh trướng.
_________
Tội nghịp Lản Tran, đang yên đang lành bị mắng là tra nam bội tình bạc nghĩa:)))))
Lần nôn khan không hề có chút dấu hiệu báo trước này khiến cho khoảnh khắc giương cung bạt kiếm giữa hai người lập tức tan thành mây khói. Lam Vong Cơ và Giang Trừng đều ngẩn cả người, không biết vì sao Ngụy Vô Tiện lại có phản ứng như vậy.
Trong lòng Giang Trừng vừa nghi hoặc lại vừa khó hiểu, Ngụy Vô Tiện lúc trước không phải vẫn luôn thích trêu chọc Lam Vong Cơ sao, thế quái nào giờ mới cãi nhau được hai câu đã nôn thẳng ra rồi? Chẳng qua là dù có hoang mang thì Giang Trừng vẫn bước về phía trước muốn xem xem Ngụy Vô Tiện có chỗ nào không khỏe không.
Lúc mà Giang Trừng bước đến, Lam Vong Cơ cũng làm động tác giống hệt. Khi hai cánh tay cùng lúc duỗi đến, Ngụy Vô Tiện trực tiếp tránh né tay Giang Trừng, theo phản xạ bám lấy tay Lam Vong Cơ. Thế nhưng hắn cũng đã nôn đến hoa mắt chóng mặt, hoàn toàn không có sức để ý xem bản thân đang bám lấy tay ai, chỉ là có một chỗ để hắn bám víu vào, ngược lại cũng không còn quá khó chịu nữa. Đợi đến khi đầu óc hắn miễn cưỡng khôi phục lại tỉnh táo, mới phát hiện ra bản thân đang nắm chặt lấy tay Lam Vong Cơ, lập tức buông ra. Sau khi nôn thì cơ thể càng trở nên khó chịu, nhưng hắn cũng không muốn để lộ bất kỳ biểu hiện yếu ớt hay bất thường gì trước mặt người khác. Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn liều mạng đè nén tất cả khó chịu xuống, hắng hắng cổ họng rồi khàn giọng nói với Lam Vong Cơ.
"Đa tạ."
Lúc Ngụy Vô Tiện buông tay ra, bàn tay của Lam Vong Cơ vẫn còn giơ giữa không trung. Tận đến khi Ngụy Vô Tiện nói với y một câu này, y mới lẳng lặng thu tay về, buông mi xuống, thấp giọng nói:
"Không cần."
Hai người đã khôi phục giọng điệu nói chuyện với nhau như bình thường, lệ khí bỗng nhiên tăng vọt lúc trước cũng biến mất, nhưng không khí dường như vẫn còn có chút gượng gạo.
Giang Trừng nói: "Ngươi không sao đấy chứ, sao bỗng nhiên lại..."
Ngụy Vô Tiện lơ đãng liếc mắt về phía Ôn Triều đang nằm trong góc phòng.
"Không có chuyện gì, nhìn thấy dáng vẻ kia của hắn thì thấy ghê tởm thôi."
Lam Vong Cơ im lặng nhìn hắn, biết những điều hắn nói chắc chắn không phải là sự thật. Ôn Triều bị ai tra tấn thành dáng vẻ hiện giờ tất nhiên là không cần phải nói cũng biết, cộng thêm lúc trước trên mặt hắn biểu hiện rõ sát ý lạnh lùng, sao có thể vì loại hình ảnh do chính mình gây ra mà buồn nôn đây. Mơ hồ phát hiện ra dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong chốc lát y cũng không cách nào xác minh được là không đúng chỗ nào. Im lặng một lúc, y lại mở miệng:
"Ngụy Anh, ngươi vẫn là nên theo ta quay về Cô Tô đi."
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay y nói những lời này với Ngụy Vô Tiện, giọng điệu đã không còn lạnh lùng cứng ngắc như lúc trước, thậm chí còn mang theo chút ý vị cầu khẩn chờ mong. Nhưng Ngụy Vô Tiện không hề nghe ra được ý tứ khác trong câu này, chỉ nhíu chặt mày lại.
Quay về Cô Tô cùng Lam Vong Cơ sao?
Nếu như hắn nghe được câu này sớm hơn, hoặc là khi mới biết được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ trong bụng, sẽ không chút do dự mà đi với y, cùng y về nhà. Nhưng hôm nay mọi việc đã đến tận bước này, Lam Vong Cơ muốn hắn quay về Cô Tô, sợ rằng chỉ vì muốn mang thứ tà ma ngoại đạo là hắn về giam giữ rồi trừng trị nghiêm khắc đi. Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói gì đó thì Giang Trừng đã đứng chắn trước người hắn:
"Lam Nhị công tử, Ngụy Vô Tiện là người của Vân Mộng Giang thị chúng ta, cho dù muốn truy cứu, cũng không đến lượt Cô Tô Lam thị các ngươi quản. Hắn dù có đi với ai thì cũng sẽ không theo ngươi quay về."
Nghe thấy vậy vẻ mặt của Lam Vong Cơ cứng đờ, yết hầu trượt lên trượt xuống một vòng, nói:
"Giang tông chủ, có một chuyện..."
Y còn chưa dứt lời, Ôn Triều nằm trong góc đã khẽ rên lên một tiếng thảm thiết. Lực chú ý của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lập tức bị rời đi, bọn họ không hẹn mà gặp cùng đi vòng qua Lam Vong Cơ, bước đến phía trước Ôn Triều cùng Ôn Trục Lưu.
Mặc dù đang giải thích cho Giang Trừng về tình cảnh thảm hại này của Ôn Triều, nhưng từ đầu đến cuối Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ kỹ Lam Vong Cơ vẫn còn đứng phía sau hắn, thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt sáng ngời của y đang dừng trên người hắn. Nói thêm hai câu nữa, hắn cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, xoay người miễn cưỡng kéo khóe miệng thành một nụ cười mỉm, mời y rời đi.
Cho dù là dùng chữ "Mời" thì ngữ khí cũng là không chấp nhận thương lượng.
Lam Vong Cơ giống như còn có chuyện khác muốn nói với hắn, thế nhưng nhìn dáng vẻ của Ngụy Vô Tiện hiện giờ, y biết chính mình dù có nói nữa cũng khó mà nói nên lời. Ngụy Vô Tiện nhìn theo vạt áo trắng biến mất ở khúc ngoặt dưới thang gác, không nhịn được mà cắn chặt răng. Hắn nhắm mắt lại trong chốc lát, sau đó là mở bừng mắt ra quay đầu lại nhìn Ôn Triều. Trong mắt chỉ còn lại lạnh lùng cùng sát ý, giống như cố gắng dùng thù hận đè hết những cảm xúc vừa nổi lên trong lòng xuống.
Cũng không phải là hắn không muốn nói cho Lam Vong Cơ, nhưng vừa rồi bất ngờ gặp mặt không phòng bị, ngay cả việc nên mở lời nói với y thế nào hắn cũng chưa chuẩn bị tốt. Hơn nữa Lam Vong Cơ lại còn dùng thái độ như vậy cư xử với hắn, sao hắn có thể dễ dàng mở miệng được chứ? Hắn vốn cao gầy, quần áo lại rộng thùng thình, tuy rằng tính ngày cũng đã gần bốn tháng nhưng vẫn hoàn toàn nhìn không giống dáng vẻ của người mang thai. Tất cả lực chú ý của Giang Trừng đều tập trung vào chuyện báo thù, cũng không để ý đến hắn ở bên này. Chẳng qua như vậy cũng tốt, Giang Trừng không phát hiện ra cũng là chuyện tốt, nếu không lại truy hỏi đến cùng xem chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng tiếp theo nên làm thế nào bây giờ, hắn cũng thật sự chưa nghĩ ra.
Chẳng qua là đã trải qua nhiều ngày gian khổ đau thương như vậy, sinh mệnh nhỏ này vẫn có thể ương ngạnh mà tồn tại sống sót, hắn sao có thể dễ dàng vứt bỏ nó đây. Đi bước nào tính bước ấy vậy, binh đến tướng chặn, kiểu gì rồi cũng sẽ có cách.
Sau khi giải quyết xong Ôn Triều và Ôn Trục Lưu, hắn và Giang Trừng cùng nhau quay về căn cứ tạm của Liên Hoa Ổ nghỉ ngơi khôi phục thể lực, sau đó lập tức dẫn theo toàn bộ nhân lực của Liên Hoa Ổ vừa mới xây dựng lại chạy đến chiến trường Giang Lăng.
Mấy ngày trước vẫn còn khỏe mạnh như thường, dù sao thì cũng đã sống qua tam cá nguyệt đầu tiên, cơ thể cũng không còn thường xuyên khó chịu nữa. Ngày ấy gặp nhau ở trạm dịch lại nôn khan chủ yếu vẫn là vì kích động quá, khó thở công tâm, cảm xúc trong cơ thể xao động quá lớn mới tạo ra phản ứng không tốt.
Thế nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến, bọn họ mới đến Giang Lăng được mấy ngày, Lam Vong Cơ cũng ngàn dặm xa xôi dẫn theo tu sĩ Lam gia đến chiến trường Giang Lăng trợ giúp.
Đối với việc Lam Vong Cơ đến đây, hắn cũng không cảm động, ngược lại còn bắt đầu có chút mâu thuẫn. Nếu như đã bất mãn ác cảm với hắn như vâỵ, tội gì còn phải từ thật xa chạy đến tự chuốc bực vào người nhỉ?
Chẳng qua Giang Trừng nói cũng có đạo lý, Vân Mộng Giang thị vừa xây dựng lại không lâu, lực lượng còn thiếu. Trong Xạ Nhật chi chinh Cô Tô Lam thị trợ giúp chiến trường khắp mọi nơi. Lam Vong Cơ tu vi cao, dẫn dắt tu sĩ Lam gia đến đây trợ giúp đúng là thượng sách.
Chính xác là vậy, tuổi còn trẻ đã thanh danh, trải qua những biến cố gần đây lại được mài giũa rèn luyện thêm không ít, tu vi hiện giờ của Lam Vong Cơ, đương nhiên là một đỉnh cao mà hắn cả đời này cũng không thể một lần nữa dùng chính đạo mà bước lên. Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện lại không nhịn được mà sờ sờ cây sáo giắt bên hông.
Có thể là hôm nay lại khắc khẩu cùng Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện tức giận đến mức cảm thấy một trận buồn nôn ghê tởm cuộn lên. Nhưng lần này hắn liều chết nhẫn nhịn, không nôn khan trước mặt Lam Vong Cơ thêm lần nữa, đến khi một mình quay về doanh trướng mới ôm ngực bắt đầu nôn.
Vốn dĩ còn nghĩ sống sót qua trận này chắc là sẽ không có chuyện gì, kết quả là tình hình giống như đã vượt khỏi dự đoán của hắn. Cảm giác đau đớn âm ỉ nơi bụng dưới làm hắn thấy có chút không ổn, cũng bất chấp những thứ khác, trực tiếp nhờ Giang Trừng đến Di Lăng tìm Ôn Tình lại đây.
Giang Trừng tuy còn nghi ngờ, nhưng cũng biết một mạch của Ôn Tình chưa từng phạm vào bất kỳ một tội ác nào, từ trước đến nay đều chỉ cứu người, Ngụy Vô Tiện người này mặc dù thường ngày hay thích nói đùa cười cợt, chẳng qua nếu gặp chuyện lớn cũng sẽ không làm bừa. Thấy hắn nghiêm túc yêu cầu như vậy, Giang Trừng cũng không nói gì nhiều, thuận theo lời hắn đi mời người đến.
Khi gặp lại Ngụy Vô Tiện, thấy đối phương liếc Giang Trừng một cái, lại ném cho mình một ánh mắt tràn ngập thâm ý rồi lắc lắc đầu, Ôn Tình lập tức hiểu rõ, đương nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Sau khi dẫn Ôn Tình đến đây, đúng lúc Giang Trừng lại có chuyện gấp cần giải quyết, cho nên cũng không ở lại lâu, quay người rời đi.
Ôn Tình liếc nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, bất đắc dĩ thở dài một hơi, giống như cực kỳ không muốn gặp lại cái người bệnh phiền toái này.
Ngụy Vô Tiện cũng học theo nàng thở dài một hơi, nếu không phải bất đắc dĩ, sao hắn lại phải tìm nàng đến làm gì chứ.
Nói chung là Ôn Tình cũng biết chuyện này, vậy mới không nói thêm gì nữa, trực tiếp bắt mạch cho hắn.
Nhưng ngón tay vừa mới đáp lên động mạch trong chốc lát, đôi mắt hạnh của nữ y sư đã lập tức trợn thật tròn thật to, không thể tin được mà nói:
"Mấy tháng nay ngươi đã trải qua những gì? Tại sao lại..."
"Ngươi đừng hỏi ta đã trải qua chuyện gì." Ngụy Vô Tiện thấy vẻ mặt nàng như vậy, trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút dự cảm không lành, yết hầu không nhịn được khẽ run lên, vội vàng hỏi: "Ngươi nói tình trạng cơ thể ta hiện tại trước đi. Nó... sao rồi...?"
Nói đến mấy chữ cuối, bởi vì mang theo một tia lo lắng mơ hồ, cho nên ngữ khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng hòa hoãn lại.
Ôn Tình cũng không rảnh mà thao thao bất tuyệt những lời rườm rà với hắn, gần như là lập tức quát lên:
"Nhanh tìm cái tên Càn nguyên bội tình bạc nghĩa của ngươi đến đây ngay! Ngươi đã như thế này rồi, hiện giờ hắn đang chui ở cái xó nào hả?!"
Ngụy Vô Tiện xoa xoa lỗ tai vừa mới chịu sự tàn phá của âm thanh cường độ cao, lơ đãng ngẩng đầu lên đang định giải thích gì đó, thì phát hiện ra cái vị Càn nguyên bội tình bạc nghĩa trong miệng nữ y sư vừa rồi nhắc đến, chẳng biết từ khi nào đã đến trước cửa doanh trướng.
_________
Tội nghịp Lản Tran, đang yên đang lành bị mắng là tra nam bội tình bạc nghĩa:)))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất