[Vong Tiện] Con Đường Chông Gai
Chương 28: Dấm "cải trắng"
Nguỵ Vô Tiện có chút cứng đờ quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, phát hiện gương mặt xưa nay có biểu tình không thay đổi, lúc này đã đen còn hơn đít nồi.
Các nữ nhân trang điểm lộng lẫy ở cổng lớn của Câu Lan viện không ngừng nháy mắt quyến rũ về phía bọn hắn, õng ẹo tạo dáng khiêu khích ngoắc tay.
Giang Trừng vẻ mặt xấu hổ, tay chân luống cuống đứng yên tại chỗ.
Tiết Dương lén xem phản ứng của ba người bọn hắn, trong lòng cười đã đời, ngoài mặt còn tranh công nói: "Thế nào, các ngươi đừng xem phương loại địa phương như Câu Lan viện này, chỉ cần có tiền, tin tức gì cũng có, tuyệt đối là hàng thật giá thật nha".
Sắc mặt Lam Vong Cơ âm trầm, kéo Nguỵ Vô Tiện xoay người bỏ đi.
Tiết Dương thấy thế vội vàng chạy theo kêu lên: "Đừng đi mà, mọi người đều là nam nhân, tại sao không thể tới nơi này?"
Lam Vong Cơ xị mặt không nói tiếng nào, Nguỵ Vô Tiện trong lòng vô cùng hạnh phúc, thấy Lam Vong Cơ đã giận thành ra thế này, vẫn không quên kéo mình đi cùng, nhưng để không chọc Lam Vong Cơ tức giận thêm, Nguỵ Vô Tiện thức thời cũng không nói một câu nào, nghẹn cười đến khổ sở.
Giang Trừng ngược lại vừa đi vừa giáo huấn Tiết Dương, trừng mắt ghét bỏ mắng mỏ y: "Ngươi còn nói nữa, ngươi xem ngươi dẫn đến nơi nào, ngươi muốn đi lêu lổng thì đi một mình, đứng kéo theo chúng ta".
Tiết Dương trong lòng vui vẻ khi người gặp hoạ, nhưng ngoài mặt ngượng ngùng nói với ba người: "Ta sai rồi ta sai rồi, cho ta cơ hội một lần nữa, lần này tuyệt đối không thành vấn đề".
Nguỵ Vô Tiện "Hừ" một tiếng, nói: "Chúng ta tin ngươi mới là có quỷ".
Khi bốn người lại một lần nữa đứng trước cửa sòng bạc, đôi mắt thanh lãnh của Lam Vong Cơ giống như phóng ra những lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng về phía Tiết Dương.
Tiết Dương bất giác chà chà lên cánh tay, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí hình như giảm xuống, có hơi lạnh.
Nguỵ Vô Tiện quả thực bị Tiết Dương chọc tức đến bật cười, đây thực sự là kẻ chuyên đi chọc giận người khác, người tâm tĩnh như nước, giống lão tăng nhập định như Lam Vong Cơ vậy, mà cũng bị y chọc giận đến mất phong độ, trách không được Lam lão nhân bị y chọc tức đến mức kêu bọn hắn nhanh nhanh xuất phát.
Tiết Dương thấy sắc mặt Lam Vong Cơ không tốt, cười khổ nói: "Câu Lan viện không thể đi, nơi này nói chung là có thể chứ, các nơi khác căn bản không tìm ra tin tức thật mà các ngươi muốn đâu!"
Giang Trừng cũng là vẻ mặt khó xử, công tử Vân Mộng và đại sư huynh lang thang trong sòng bạc, việc này nếu lỡ bị truyền ra, hắn và Nguỵ Vô Tiện còn thêm Lam Vong Cơ, chính là những kẻ ăn chơi trác táng trong mắt người đời, sau này Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị sẽ trở thành trò cười của tiên môn bách gia, bị người ta chỉ trích.
Giang Trừng nghĩ tới, Nguỵ Vô Tiện tất nhiên cũng nghĩ tới, Lam Vong Cơ bạch y bay bay, một thân chính khí lẫm liệt, nhìn thế nào cũng hoàn toàn không hợp với nơi này.
Nguỵ Vô Tiện sau khi suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Lam Trạm, Giang Trừng, các ngươi về khách điếm trước đi, ta và Tiết Dương hai người đủ rồi, các ngươi không cần phải đi một chuyến vào vũng nước đục này."
Lam Vong Cơ kiên định nói: "Ngươi đi, thì ta đi".
Giang Trừng người này dễ bị kích động nhất, vốn đang do dự, nghe Nguỵ Vô Tiện nói như thế, lập tức phản bác: "Nguỵ Vô Tiện, đừng nghĩ người khác nhát gan ích kỷ như vậy, Nguỵ Vô Tiện ngươi không sợ, chẳng lẽ Giang Trừng ta lại không dám đi vào!"
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Giang Trừng, ngươi biết ta không phải là có ý đó, ngươi là con trai của Giang thúc thúc, sau này là chủ nhân của Vân Mộng Liên Hoa Ổ, ngươi và ta không giống nhau, còn nữa... ngươi không nhớ bị Ngu phu nhân dùng roi xử lý phải không".
Nguỵ Vô Tiện quay đầu trấn an Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, khí chất bề ngoài của ngươi quá mức gây chú ý, nếu đi vào lỡ bị người ta nhận ra thì không tốt".
Giang Trừng quật cường nói: "Ta mặc kệ, ngươi có thể đi thì ta cũng có thể đi, nếu ngươi đi vào rồi không đi ra được, trở về a cha a tỷ còn không dạy dỗ ta đến chết hay sao".
Lam Vong Cơ cũng biểu tình quyết đoán nói: "Nguỵ Anh, ta biết đây là ngươi tốt với ta, nhưng nếu ngươi quyết định đi vào, thì ta nhất định đi theo".
Nguỵ Vô Tiện thấy hai người như thế, biết rằng khuyên can cũng vô dụng, dứt khoát nói: "Vậy chúng ta về khách điếm trước, cho dù muốn đi cũng không thể mặc gia bào nhà mình đi vào đâu, như thế chẳng phải là bày nhược điểm ra cho người ta tóm sao, chúng ta trở về thay quần áo, sau đó lại đến".
Hơn nửa canh giờ sau.
Sòng bạc ánh sáng tối tăm, các loại hương vị lẫn lộn trong đó, đủ loại người hỗn tạp. Có người vung tiền như rác không hề để ý chút nào, có người lại bỏ ra toàn bộ số tiền trong người, lòng ôm may mắn nghĩ rằng sẽ phất lên trong một đêm.
Bốn người Nguỵ Vô Tiện đều mặc y phục bình thường, Tiết Dương dẫn bọn họ lang thang trong đám người, Lam Vong Cơ một thân y phục màu đen, có chút cứng nhắc đi theo phía sau Nguỵ Vô Tiện, bộ hắc y trên người y giống hệt của Nguỵ Vô Tiện, vì không muốn bại lộ thân phận, mạt ngạch cũng bị Nguỵ Vô Tiện ép buộc cất đi, trước mặt Lam Vong Cơ, xếp lại cẩn thận bỏ vào trong ngực áo của mình.
Nguỵ Vô Tiện không biết kiếm đâu ra hai bộ y phục thường màu đen giống nhau như đúc, Lam Vong Cơ chưa bao giờ mặc quần áo màu này, lúc cầm quần áo hơi do dự một lát, vốn định đổi sang màu nhạt, kết quả Nguỵ Vô Tiện nói muốn cùng y mặc đồ giống nhau, cuối cùng không yên tâm Nguỵ Vô Tiện một mình đi vào loại địa phương kia, Lam Vong Cơ không do dự nữa, dứt khoát lưu loát thay bộ y phục thường màu đen.
Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ mặc hắc y, đi vòng quanh bắt đầu đánh giá Lam Vong Cơ, càng ngắm càng cảm thấy kinh diễm, Lam Vong Cơ mặc hắc y giống như một tiên nhân không dính bụi trần rơi xuống phàm trần, bớt đi một chút tiên khí lượn lờ, thêm vào một chút khí phách trầm ổn, khuôn mặt trắng nõn cực kỳ tuấn tú nhã nhặn, bình thường bởi vì ít khi nói cười nên có vẻ cứng nhắc, ngược lại lúc này có thêm vài phần sức sống trần tục.
Nguỵ Vô Tiện nhìn mà mặt mày hớn hở, đi xoay quanh Lam Vong Cơ vài vòng, trong lòng thích không chịu được, ôm Lam Vong Cơ nào hôn nào thơm, thật lòng khen ngợi nói: "Lam Trạm, cho dù thế nào thật sự là nhìn ngươi vẫn rất đẹp".
Lam Vong Cơ hơi ửng đỏ vành tai.
Tiểu nhị sòng bạc nhìn phẩm mạo, khí chất của bốn người bọn hắn đều là bất phàm, vừa nhìn là biết không giàu thì sang, tới nửa ngày cũng không thấy bọn hắn chơi cái gì, liền cợt nhả đi qua chào đón, hỏi: "Mấy công tử lần đầu tiên đến đây phải không, muốn chơi cái gì thì nói với tiểu nhân, các vị đừng thấy sòng bạc này của chúng ta không lớn, coi vậy chứ cái gì cần cũng đều có hết, tiểu nhân cũng có thể giới thiệu với các vị những trò chơi phổ biến nhất trong sòng bạc của chúng ta".
Tiết Dương hắng hắng giọng, lấy ra một thỏi bạc cho tiểu nhị kia, nói: "Chúng ta à, muốn tìm quản sự của các ngươi, đây là một chút bạc, thưởng cho ngươi".
Tiểu nhị sòng bạc nhìn lên, nghĩ thầm quả nhiên là công tử có tiền nha, vội đưa tay nhận lấy, cười tủm tỉm khen tặng: "Đa tạ công tử, xin mời các vị công tử theo ta lên lầu, tiểu nhân dẫn các vị đi tìm quản sự của chúng ta".
Giang Trừng lặng lẽ tới gần Tiết Dương hỏi: "Tiết Dương, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Không phải nhân lúc chúng ta không chú ý lại đi trộm đấy chứ?"
Tiết Dương có chút đắc ý nhìn Giang Trừng, trong giọng nói tràn đầy vẻ hạnh phúc không thể che giấu, "Ta không trộm, Giang tỷ tỷ nói, trộm đồ là không đúng, đó là việc trẻ hư mới làm, nàng không thích trẻ hư, bạc của ta là trước khi đi Giang tỷ tỷ cho ta".
Vẻ mặt Giang Trừng biệt nữu nói: "Coi vậy mà ngươi nghe lời a tỷ ghê".
Tiết Dương nói: "Chứ sao, Giang tỷ tỷ đối với ta tốt nhất".
Tiểu nhị sòng bài dẫn bọn hắn đi vào một căn phòng riêng, bên trong có một nữ nhân dung mạo kiều diễm, dáng người vô cùng nóng bỏng gợi cảm, bộ ngực căng tròn lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, nhưng tiểu nhị sòng bạc không dám liếc mắt nhìn một cái, cúi đầu nói: "Nguỵ tỷ tỷ, mấy vị công tử này nói là có việc muốn tìm quản sự, nên ta dẫn bọn họ đến gặp tỷ tỷ".
Quản sự Nguỵ tỷ tỷ vẫy vẫy tay kêu tiểu nhị lui ra, ánh mắt quét tới quét lui trên người Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Giang Trừng, càng lúc mắt càng sáng lên, cuối cùng dừng lại trên người Lam Vong Cơ dứt không ra.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện tối sầm lại, hắn vốn đứng gần Lam Vong Cơ, thấy ánh mắt dâm mị của vị quản sự Nguỵ tỷ tỷ này nhìn chăm chăm cả người Lam Vong Cơ mà đánh giá, lập tức nghiêng người chắn Lam Vong Cơ ở phía sau, ngăn cách ánh mắt quét tới quét lui của đối phương.
Nguỵ tỷ tỷ thu hồi ánh mắt, đưa tay nghịch mấy lọn tóc trên trán, động tác quyến rũ mang theo chút yêu dị, khẽ cười nói: "Các vị công tử đúng thật là dung mạo tuấn tú, ở loại địa phương này của ta, thực sự là khó gặp nha, không biết các vị công tử xưng hô như thế nào?"
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói, Giang Trừng muốn nói, nhưng cũng biết trăm triệu lần không thể nói thật, nhất thời không biết nên tiếp chuyện thế nào, Tiết Dương từ đầu nhìn thấy nữ nhân này, đã trốn sang một bên.
Nguỵ Vô Tiện tuy trước đây thường thích trêu ghẹo các thiếu nữ xinh đẹp, nhưng loại nữ nhân yêu diễm thế này thật ra lại là lần đầu giao tiếp, căng da đầu tiếp chuyện, mặt đầy vẻ tươi cười nói: "Thật khéo, Nguỵ cô nương, tại hạ vừa hay cũng họ Nguỵ, chúng ta muốn hỏi thăm một ít tin tức ở chỗ Nguỵ cô nương, chúng ta cũng biết quy củ, chỉ cần tin tức đúng sự thật, thù lao dễ bàn".
Nguỵ cô nương xinh đẹp mỉm cười, một ngón tay khẽ đỡ bên dưới cằm Nguỵ Vô Tiện, cười duyên nói: "Công tử đừng nóng vội chứ, ngươi lớn lên tuấn mỹ như thế, tại khí vũ bất phàm, sao chúng ta không nói chút chuyện khác trước".
Khi ngón tay của nàng đưa tới, Nguỵ Vô Tiện đã nhanh chóng nghiêng người tránh ngay, có giọt mồ hôi lăn từ trên trán rơi xuống, tim đập nhanh hơn, trộm liếc nhìn qua Lam Vong Cơ, phát hiện Lam Vong Cơ mặt mày lạnh như băng, đôi tay siết chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, khớp xương ngón tay cũng bị siết đến trắng bệch.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng kêu lên đau khổ, Lam Trạm ngươi ngàn vạn lần phải nhịn xuống không thể nổi giận nha!!
Nguỵ Vô Tiện cố gắng nâng khoé môi có chút lúng túng lên, cười nói: "Nguỵ cô nương, chúng ta vẫn là nói chính sự đi, tại hạ đã có người thương, cũng thề rằng đời này nhất định không phụ người đó, cho nên, mong Nguỵ cô nương hiểu cho".
Quản sự Nguỵ cô nương không thể tin được nhìn Nguỵ Vô Tiện, làm như không tin công tử thoạt nhìn phong lưu tuấn tú trước mắt này, thế mà lại cự tuyệt mình, nhưng vẫn biết điều không tiếp cận hắn nữa.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy nét mặt Lam Vong Cơ hơi bình tĩnh lại một chút, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn vuốt lông kịp thời, chậm chút nữa, chỉ sợ Lam Vong Cơ sẽ kéo hắn trực tiếp bỏ chạy lấy người.
***
Từ sau khi ra khỏi sòng bạc, bốn người Nguỵ Vô Tiện đều trầm mặc không nói, cả người Lam Vong Cơ toả ra hàn khí, Tiết Dương cũng hiếm khi không nói gì, ngay cả trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng có chút khiếp đảm.
Giang Trừng cũng mang sắc mặt khó coi, nhưng không phải nhằm vào Lam Vong Cơ, nổi giận đùng đùng nói: "Không ngờ Kim Quang Thiện này bề ngoài sang trọng bóng bẩy, ra vẻ chính nhân quân tử, thế mà lại là cái đồ vô sỉ như thế, người như vậy, còn là gia chủ Lan Lăng Kim thị, thật là mắt bị mù rồi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Mấy tin tức này tuy có thể đả kích đến Kim Quang Thiện, nhưng lại không đủ trí mạng, thật ra ta biết được một nhược điểm có thể hoàn toàn đánh gục Kim Quang Thiện, chỉ là...."
Giang Trừng nói: "Chỉ là cái gì? Kim Quang Thiện này còn có chuyện gì quá đáng hơn nữa sao??"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt khó xử nói: "Chuyện này nếu làm ra, có điểm không được phúc hậu cho lắm, hơn nữa người bị hại rất khó phối hợp với chúng ta, thậm chí có khả năng cắn ngược lại một cái".
Tiết Dương nghe sốt ruột, thúc giục: "Ôi trời, cái gì mà phúc hậu hay không phúc hậu, những chuyện xấu Kim Quang Thiện đã làm, chẳng lẽ không nên để cho mọi người biết? Nếu cứ tiếp tục giấu giếm, Kim Quang Thiện vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy người bị hại sẽ an lòng hay sao? Đều cùng là chịu uỷ khuất, còn không bằng để cho kẻ ác phải chịu báo ứng".
Nguỵ Vô Tiện không vui vẻ nhìn Tiết Dương, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ vẫn đang lạnh lùng như băng sương, cả người toả ra hàn khí, cười lấy lòng nói: "Lam Trạm, ngươi... có đói bụng không? Đúng lúc đến giờ cơm, chúng ta đi ăn cơm đi? Ngươi muốn ăn cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi muốn ăn cái gì? Ta tuỳ ý".
Nguỵ Vô Tiện nhìn trái nhìn phải, tuỳ tiện kéo một người qua đường lại, tìm một tiệm cơm nghe nói không tồi ở gần đó.
Mấy người ngồi trong một gian phòng riêng, chọn qua loa vài món đồ ăn, Nguỵ Vô Tiện chọn phần lớn đều là món thanh đạm, Lam Vong Cơ ngược lại chọn tất cả là món ăn cay đỏ rực, cuối cùng món ăn cay cơ bản nằm trước mặt Nguỵ Vô Tiện, còn phần lớn món thanh đạm thì nằm trước mặt Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi còn nhớ lúc trước ta kể, phu nhân tương lai của Kim Quang Dao, Tần Tố không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nhớ, con gái Tần Thương Nghiệp, bộ hạ của Kim Quang Thiện".
Nguỵ Vô Tiện đưa tay thiết lập một kết giới cách âm cho gian phòng, mở miệng nói: "Đúng vậy, chính là con gái của Tần Thương Nghiệp, Tần Tố không phải là con gái ruột của ông ta, mà là con gái của Kim Quang Thiện".
Lúc trước tuy rằng Nguỵ Vô Tiện đã kể cho Lam Vong Cơ, Giang Trừng nghe qua chuyện tương lai, nhưng cũng chỉ nói đại khái, có vài chi tiết lại là chưa nói.
Giang Trừng không thể tin được nói: "Ngươi nói cái gì? Sao có thể?"
Tiết Dương chuyện chẳng liên quan đến mình cười nói: "Ái chà! Đây đúng thật là lòng lang dạ sói, Tần Thương Nghiệp kia trung thành tận tâm đối với Kim Quang Thiện, trong Xạ Nhật Chi Chinh lập bao nhiêu công lao hiển hách vì Kim Quang Thiện, nếu đây là sự thật, mức độ phong lưu cũng coi là trên cả bỉ ổi rồi nhỉ, ngay cả nữ nhân của thuộc hạ vẫn luôn đi theo mình mà cũng không tha, Tần Thương Nghiệp này cũng bị mù mắt chó rồi, đi theo một tên chủ tử như thế, phu nhân của hắn cũng không phải đàng hoàng gì, sau lưng hắn mây mưa với người khác".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Các ngươi đừng đoán mò, Tần phu nhân vô tội, bà ấy bị Kim Quang Thiện cưỡng bách, Kim Quang Thiện là người phong lưu, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết mình có thêm một đứa con gái, mà Tần phu nhân bởi vì sợ hãi, cũng vẫn luôn không nói cho Tần Thương Nghiệp biết chuyện mình bị cưỡng bách".
Hành động của Kim Quang Thiện, mọi người đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh, Giang Trừng tức giận nói: "Sao lại có loại người như thế này, vô sỉ đến cực điểm!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu chúng ta có thể thuyết phục Tần phu nhân, ra mặt vạch trần hành vi vô sỉ của Kim Quang Thiện, không chỉ sẽ làm cho Kim Quang Thiện và Tần Thương Nghiệp trở mặt quyết liệt, mà Kim Quang Thiện từ đó cũng sẽ thân bại danh liệt, không có nơi trở mình nữa, cho dù tương lai hắn có dã tâm lớn, bách gia cũng sẽ không chịu nghe theo lệnh của loại người này".
Tiết Dương nói: "Thật là ghê tởm, nếu ta là Tần Thương Nghiệp, giết Kim Quang Thiện cũng không quá. Haizz ~ Đúng rồi, Nguỵ Vô Tiện, chuyện bí mật như thế, Tần Thương Nghiệp còn không biết, ngươi lấy tin tức từ đâu vậy?"
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt ngó Tiết Dương một cái nói: "Ngươi quản ta lấy tin tức từ đâu à, hỏi nhiều như vậy làm gì".
Lam Vong Cơ nói: "Ác nhân đều có ác báo, thành công hay không thành công, cũng đáng thử một lần, cuộc đi săn ở Bách Phượng Sơn sắp tới rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần mau chóng thuyết phục Tần phu nhân".
Mọi người trở về khách điếm, Lam Vong Cơ từ sau khi vào phòng thì không nói chuyện nữa, Nguỵ Vô Tiện biết y vẫn còn không vui vì chuyện ở sòng bạc, cười hì hì chủ động dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vươn tay đón lấy hắn, ôm Nguỵ Vô Tiện ngồi trên giường.
Nguỵ Vô Tiện ôn nhu dỗ dành: "Lam Trạm, ngươi đừng không vui nữa, người nọ căn bản chưa chạm được vào ta mà".
Lam Vong Cơ nói: "Không giận ngươi".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi cười nói: "Khẩu thị tâm phi, ta còn không hiểu ngươi sao, ăn dấm đều đặc biệt như vậy, vị chua này ~~ hừm, ngày mai ăn cơm có thể kêu đầu bếp không cần bỏ dấm vào, nào, cười với ca ca một cái".
Lam Vong Cơ giữ Nguỵ Vô Tiện lại hôn hôn lên khoé miệng hắn, có chút mất tự nhiên nói: "Nguỵ Anh, ta chỉ là lại tức giận chính mình, ta không muốn ngươi tiếp xúc với bất kỳ người nào ngoài ta ra, nam nhân không được, nữ nhân cũng không được".
Các nữ nhân trang điểm lộng lẫy ở cổng lớn của Câu Lan viện không ngừng nháy mắt quyến rũ về phía bọn hắn, õng ẹo tạo dáng khiêu khích ngoắc tay.
Giang Trừng vẻ mặt xấu hổ, tay chân luống cuống đứng yên tại chỗ.
Tiết Dương lén xem phản ứng của ba người bọn hắn, trong lòng cười đã đời, ngoài mặt còn tranh công nói: "Thế nào, các ngươi đừng xem phương loại địa phương như Câu Lan viện này, chỉ cần có tiền, tin tức gì cũng có, tuyệt đối là hàng thật giá thật nha".
Sắc mặt Lam Vong Cơ âm trầm, kéo Nguỵ Vô Tiện xoay người bỏ đi.
Tiết Dương thấy thế vội vàng chạy theo kêu lên: "Đừng đi mà, mọi người đều là nam nhân, tại sao không thể tới nơi này?"
Lam Vong Cơ xị mặt không nói tiếng nào, Nguỵ Vô Tiện trong lòng vô cùng hạnh phúc, thấy Lam Vong Cơ đã giận thành ra thế này, vẫn không quên kéo mình đi cùng, nhưng để không chọc Lam Vong Cơ tức giận thêm, Nguỵ Vô Tiện thức thời cũng không nói một câu nào, nghẹn cười đến khổ sở.
Giang Trừng ngược lại vừa đi vừa giáo huấn Tiết Dương, trừng mắt ghét bỏ mắng mỏ y: "Ngươi còn nói nữa, ngươi xem ngươi dẫn đến nơi nào, ngươi muốn đi lêu lổng thì đi một mình, đứng kéo theo chúng ta".
Tiết Dương trong lòng vui vẻ khi người gặp hoạ, nhưng ngoài mặt ngượng ngùng nói với ba người: "Ta sai rồi ta sai rồi, cho ta cơ hội một lần nữa, lần này tuyệt đối không thành vấn đề".
Nguỵ Vô Tiện "Hừ" một tiếng, nói: "Chúng ta tin ngươi mới là có quỷ".
Khi bốn người lại một lần nữa đứng trước cửa sòng bạc, đôi mắt thanh lãnh của Lam Vong Cơ giống như phóng ra những lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng về phía Tiết Dương.
Tiết Dương bất giác chà chà lên cánh tay, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí hình như giảm xuống, có hơi lạnh.
Nguỵ Vô Tiện quả thực bị Tiết Dương chọc tức đến bật cười, đây thực sự là kẻ chuyên đi chọc giận người khác, người tâm tĩnh như nước, giống lão tăng nhập định như Lam Vong Cơ vậy, mà cũng bị y chọc giận đến mất phong độ, trách không được Lam lão nhân bị y chọc tức đến mức kêu bọn hắn nhanh nhanh xuất phát.
Tiết Dương thấy sắc mặt Lam Vong Cơ không tốt, cười khổ nói: "Câu Lan viện không thể đi, nơi này nói chung là có thể chứ, các nơi khác căn bản không tìm ra tin tức thật mà các ngươi muốn đâu!"
Giang Trừng cũng là vẻ mặt khó xử, công tử Vân Mộng và đại sư huynh lang thang trong sòng bạc, việc này nếu lỡ bị truyền ra, hắn và Nguỵ Vô Tiện còn thêm Lam Vong Cơ, chính là những kẻ ăn chơi trác táng trong mắt người đời, sau này Vân Mộng Giang thị, Cô Tô Lam thị sẽ trở thành trò cười của tiên môn bách gia, bị người ta chỉ trích.
Giang Trừng nghĩ tới, Nguỵ Vô Tiện tất nhiên cũng nghĩ tới, Lam Vong Cơ bạch y bay bay, một thân chính khí lẫm liệt, nhìn thế nào cũng hoàn toàn không hợp với nơi này.
Nguỵ Vô Tiện sau khi suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: "Lam Trạm, Giang Trừng, các ngươi về khách điếm trước đi, ta và Tiết Dương hai người đủ rồi, các ngươi không cần phải đi một chuyến vào vũng nước đục này."
Lam Vong Cơ kiên định nói: "Ngươi đi, thì ta đi".
Giang Trừng người này dễ bị kích động nhất, vốn đang do dự, nghe Nguỵ Vô Tiện nói như thế, lập tức phản bác: "Nguỵ Vô Tiện, đừng nghĩ người khác nhát gan ích kỷ như vậy, Nguỵ Vô Tiện ngươi không sợ, chẳng lẽ Giang Trừng ta lại không dám đi vào!"
Nguỵ Vô Tiện nghiêm túc nói: "Giang Trừng, ngươi biết ta không phải là có ý đó, ngươi là con trai của Giang thúc thúc, sau này là chủ nhân của Vân Mộng Liên Hoa Ổ, ngươi và ta không giống nhau, còn nữa... ngươi không nhớ bị Ngu phu nhân dùng roi xử lý phải không".
Nguỵ Vô Tiện quay đầu trấn an Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, khí chất bề ngoài của ngươi quá mức gây chú ý, nếu đi vào lỡ bị người ta nhận ra thì không tốt".
Giang Trừng quật cường nói: "Ta mặc kệ, ngươi có thể đi thì ta cũng có thể đi, nếu ngươi đi vào rồi không đi ra được, trở về a cha a tỷ còn không dạy dỗ ta đến chết hay sao".
Lam Vong Cơ cũng biểu tình quyết đoán nói: "Nguỵ Anh, ta biết đây là ngươi tốt với ta, nhưng nếu ngươi quyết định đi vào, thì ta nhất định đi theo".
Nguỵ Vô Tiện thấy hai người như thế, biết rằng khuyên can cũng vô dụng, dứt khoát nói: "Vậy chúng ta về khách điếm trước, cho dù muốn đi cũng không thể mặc gia bào nhà mình đi vào đâu, như thế chẳng phải là bày nhược điểm ra cho người ta tóm sao, chúng ta trở về thay quần áo, sau đó lại đến".
Hơn nửa canh giờ sau.
Sòng bạc ánh sáng tối tăm, các loại hương vị lẫn lộn trong đó, đủ loại người hỗn tạp. Có người vung tiền như rác không hề để ý chút nào, có người lại bỏ ra toàn bộ số tiền trong người, lòng ôm may mắn nghĩ rằng sẽ phất lên trong một đêm.
Bốn người Nguỵ Vô Tiện đều mặc y phục bình thường, Tiết Dương dẫn bọn họ lang thang trong đám người, Lam Vong Cơ một thân y phục màu đen, có chút cứng nhắc đi theo phía sau Nguỵ Vô Tiện, bộ hắc y trên người y giống hệt của Nguỵ Vô Tiện, vì không muốn bại lộ thân phận, mạt ngạch cũng bị Nguỵ Vô Tiện ép buộc cất đi, trước mặt Lam Vong Cơ, xếp lại cẩn thận bỏ vào trong ngực áo của mình.
Nguỵ Vô Tiện không biết kiếm đâu ra hai bộ y phục thường màu đen giống nhau như đúc, Lam Vong Cơ chưa bao giờ mặc quần áo màu này, lúc cầm quần áo hơi do dự một lát, vốn định đổi sang màu nhạt, kết quả Nguỵ Vô Tiện nói muốn cùng y mặc đồ giống nhau, cuối cùng không yên tâm Nguỵ Vô Tiện một mình đi vào loại địa phương kia, Lam Vong Cơ không do dự nữa, dứt khoát lưu loát thay bộ y phục thường màu đen.
Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ mặc hắc y, đi vòng quanh bắt đầu đánh giá Lam Vong Cơ, càng ngắm càng cảm thấy kinh diễm, Lam Vong Cơ mặc hắc y giống như một tiên nhân không dính bụi trần rơi xuống phàm trần, bớt đi một chút tiên khí lượn lờ, thêm vào một chút khí phách trầm ổn, khuôn mặt trắng nõn cực kỳ tuấn tú nhã nhặn, bình thường bởi vì ít khi nói cười nên có vẻ cứng nhắc, ngược lại lúc này có thêm vài phần sức sống trần tục.
Nguỵ Vô Tiện nhìn mà mặt mày hớn hở, đi xoay quanh Lam Vong Cơ vài vòng, trong lòng thích không chịu được, ôm Lam Vong Cơ nào hôn nào thơm, thật lòng khen ngợi nói: "Lam Trạm, cho dù thế nào thật sự là nhìn ngươi vẫn rất đẹp".
Lam Vong Cơ hơi ửng đỏ vành tai.
Tiểu nhị sòng bạc nhìn phẩm mạo, khí chất của bốn người bọn hắn đều là bất phàm, vừa nhìn là biết không giàu thì sang, tới nửa ngày cũng không thấy bọn hắn chơi cái gì, liền cợt nhả đi qua chào đón, hỏi: "Mấy công tử lần đầu tiên đến đây phải không, muốn chơi cái gì thì nói với tiểu nhân, các vị đừng thấy sòng bạc này của chúng ta không lớn, coi vậy chứ cái gì cần cũng đều có hết, tiểu nhân cũng có thể giới thiệu với các vị những trò chơi phổ biến nhất trong sòng bạc của chúng ta".
Tiết Dương hắng hắng giọng, lấy ra một thỏi bạc cho tiểu nhị kia, nói: "Chúng ta à, muốn tìm quản sự của các ngươi, đây là một chút bạc, thưởng cho ngươi".
Tiểu nhị sòng bạc nhìn lên, nghĩ thầm quả nhiên là công tử có tiền nha, vội đưa tay nhận lấy, cười tủm tỉm khen tặng: "Đa tạ công tử, xin mời các vị công tử theo ta lên lầu, tiểu nhân dẫn các vị đi tìm quản sự của chúng ta".
Giang Trừng lặng lẽ tới gần Tiết Dương hỏi: "Tiết Dương, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Không phải nhân lúc chúng ta không chú ý lại đi trộm đấy chứ?"
Tiết Dương có chút đắc ý nhìn Giang Trừng, trong giọng nói tràn đầy vẻ hạnh phúc không thể che giấu, "Ta không trộm, Giang tỷ tỷ nói, trộm đồ là không đúng, đó là việc trẻ hư mới làm, nàng không thích trẻ hư, bạc của ta là trước khi đi Giang tỷ tỷ cho ta".
Vẻ mặt Giang Trừng biệt nữu nói: "Coi vậy mà ngươi nghe lời a tỷ ghê".
Tiết Dương nói: "Chứ sao, Giang tỷ tỷ đối với ta tốt nhất".
Tiểu nhị sòng bài dẫn bọn hắn đi vào một căn phòng riêng, bên trong có một nữ nhân dung mạo kiều diễm, dáng người vô cùng nóng bỏng gợi cảm, bộ ngực căng tròn lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, nhưng tiểu nhị sòng bạc không dám liếc mắt nhìn một cái, cúi đầu nói: "Nguỵ tỷ tỷ, mấy vị công tử này nói là có việc muốn tìm quản sự, nên ta dẫn bọn họ đến gặp tỷ tỷ".
Quản sự Nguỵ tỷ tỷ vẫy vẫy tay kêu tiểu nhị lui ra, ánh mắt quét tới quét lui trên người Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Giang Trừng, càng lúc mắt càng sáng lên, cuối cùng dừng lại trên người Lam Vong Cơ dứt không ra.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện tối sầm lại, hắn vốn đứng gần Lam Vong Cơ, thấy ánh mắt dâm mị của vị quản sự Nguỵ tỷ tỷ này nhìn chăm chăm cả người Lam Vong Cơ mà đánh giá, lập tức nghiêng người chắn Lam Vong Cơ ở phía sau, ngăn cách ánh mắt quét tới quét lui của đối phương.
Nguỵ tỷ tỷ thu hồi ánh mắt, đưa tay nghịch mấy lọn tóc trên trán, động tác quyến rũ mang theo chút yêu dị, khẽ cười nói: "Các vị công tử đúng thật là dung mạo tuấn tú, ở loại địa phương này của ta, thực sự là khó gặp nha, không biết các vị công tử xưng hô như thế nào?"
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói, Giang Trừng muốn nói, nhưng cũng biết trăm triệu lần không thể nói thật, nhất thời không biết nên tiếp chuyện thế nào, Tiết Dương từ đầu nhìn thấy nữ nhân này, đã trốn sang một bên.
Nguỵ Vô Tiện tuy trước đây thường thích trêu ghẹo các thiếu nữ xinh đẹp, nhưng loại nữ nhân yêu diễm thế này thật ra lại là lần đầu giao tiếp, căng da đầu tiếp chuyện, mặt đầy vẻ tươi cười nói: "Thật khéo, Nguỵ cô nương, tại hạ vừa hay cũng họ Nguỵ, chúng ta muốn hỏi thăm một ít tin tức ở chỗ Nguỵ cô nương, chúng ta cũng biết quy củ, chỉ cần tin tức đúng sự thật, thù lao dễ bàn".
Nguỵ cô nương xinh đẹp mỉm cười, một ngón tay khẽ đỡ bên dưới cằm Nguỵ Vô Tiện, cười duyên nói: "Công tử đừng nóng vội chứ, ngươi lớn lên tuấn mỹ như thế, tại khí vũ bất phàm, sao chúng ta không nói chút chuyện khác trước".
Khi ngón tay của nàng đưa tới, Nguỵ Vô Tiện đã nhanh chóng nghiêng người tránh ngay, có giọt mồ hôi lăn từ trên trán rơi xuống, tim đập nhanh hơn, trộm liếc nhìn qua Lam Vong Cơ, phát hiện Lam Vong Cơ mặt mày lạnh như băng, đôi tay siết chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, khớp xương ngón tay cũng bị siết đến trắng bệch.
Nguỵ Vô Tiện trong lòng kêu lên đau khổ, Lam Trạm ngươi ngàn vạn lần phải nhịn xuống không thể nổi giận nha!!
Nguỵ Vô Tiện cố gắng nâng khoé môi có chút lúng túng lên, cười nói: "Nguỵ cô nương, chúng ta vẫn là nói chính sự đi, tại hạ đã có người thương, cũng thề rằng đời này nhất định không phụ người đó, cho nên, mong Nguỵ cô nương hiểu cho".
Quản sự Nguỵ cô nương không thể tin được nhìn Nguỵ Vô Tiện, làm như không tin công tử thoạt nhìn phong lưu tuấn tú trước mắt này, thế mà lại cự tuyệt mình, nhưng vẫn biết điều không tiếp cận hắn nữa.
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy nét mặt Lam Vong Cơ hơi bình tĩnh lại một chút, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn vuốt lông kịp thời, chậm chút nữa, chỉ sợ Lam Vong Cơ sẽ kéo hắn trực tiếp bỏ chạy lấy người.
***
Từ sau khi ra khỏi sòng bạc, bốn người Nguỵ Vô Tiện đều trầm mặc không nói, cả người Lam Vong Cơ toả ra hàn khí, Tiết Dương cũng hiếm khi không nói gì, ngay cả trong lòng Nguỵ Vô Tiện cũng có chút khiếp đảm.
Giang Trừng cũng mang sắc mặt khó coi, nhưng không phải nhằm vào Lam Vong Cơ, nổi giận đùng đùng nói: "Không ngờ Kim Quang Thiện này bề ngoài sang trọng bóng bẩy, ra vẻ chính nhân quân tử, thế mà lại là cái đồ vô sỉ như thế, người như vậy, còn là gia chủ Lan Lăng Kim thị, thật là mắt bị mù rồi".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Mấy tin tức này tuy có thể đả kích đến Kim Quang Thiện, nhưng lại không đủ trí mạng, thật ra ta biết được một nhược điểm có thể hoàn toàn đánh gục Kim Quang Thiện, chỉ là...."
Giang Trừng nói: "Chỉ là cái gì? Kim Quang Thiện này còn có chuyện gì quá đáng hơn nữa sao??"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt khó xử nói: "Chuyện này nếu làm ra, có điểm không được phúc hậu cho lắm, hơn nữa người bị hại rất khó phối hợp với chúng ta, thậm chí có khả năng cắn ngược lại một cái".
Tiết Dương nghe sốt ruột, thúc giục: "Ôi trời, cái gì mà phúc hậu hay không phúc hậu, những chuyện xấu Kim Quang Thiện đã làm, chẳng lẽ không nên để cho mọi người biết? Nếu cứ tiếp tục giấu giếm, Kim Quang Thiện vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, vậy người bị hại sẽ an lòng hay sao? Đều cùng là chịu uỷ khuất, còn không bằng để cho kẻ ác phải chịu báo ứng".
Nguỵ Vô Tiện không vui vẻ nhìn Tiết Dương, quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ vẫn đang lạnh lùng như băng sương, cả người toả ra hàn khí, cười lấy lòng nói: "Lam Trạm, ngươi... có đói bụng không? Đúng lúc đến giờ cơm, chúng ta đi ăn cơm đi? Ngươi muốn ăn cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Ngươi muốn ăn cái gì? Ta tuỳ ý".
Nguỵ Vô Tiện nhìn trái nhìn phải, tuỳ tiện kéo một người qua đường lại, tìm một tiệm cơm nghe nói không tồi ở gần đó.
Mấy người ngồi trong một gian phòng riêng, chọn qua loa vài món đồ ăn, Nguỵ Vô Tiện chọn phần lớn đều là món thanh đạm, Lam Vong Cơ ngược lại chọn tất cả là món ăn cay đỏ rực, cuối cùng món ăn cay cơ bản nằm trước mặt Nguỵ Vô Tiện, còn phần lớn món thanh đạm thì nằm trước mặt Lam Vong Cơ.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi còn nhớ lúc trước ta kể, phu nhân tương lai của Kim Quang Dao, Tần Tố không?"
Lam Vong Cơ nói: "Nhớ, con gái Tần Thương Nghiệp, bộ hạ của Kim Quang Thiện".
Nguỵ Vô Tiện đưa tay thiết lập một kết giới cách âm cho gian phòng, mở miệng nói: "Đúng vậy, chính là con gái của Tần Thương Nghiệp, Tần Tố không phải là con gái ruột của ông ta, mà là con gái của Kim Quang Thiện".
Lúc trước tuy rằng Nguỵ Vô Tiện đã kể cho Lam Vong Cơ, Giang Trừng nghe qua chuyện tương lai, nhưng cũng chỉ nói đại khái, có vài chi tiết lại là chưa nói.
Giang Trừng không thể tin được nói: "Ngươi nói cái gì? Sao có thể?"
Tiết Dương chuyện chẳng liên quan đến mình cười nói: "Ái chà! Đây đúng thật là lòng lang dạ sói, Tần Thương Nghiệp kia trung thành tận tâm đối với Kim Quang Thiện, trong Xạ Nhật Chi Chinh lập bao nhiêu công lao hiển hách vì Kim Quang Thiện, nếu đây là sự thật, mức độ phong lưu cũng coi là trên cả bỉ ổi rồi nhỉ, ngay cả nữ nhân của thuộc hạ vẫn luôn đi theo mình mà cũng không tha, Tần Thương Nghiệp này cũng bị mù mắt chó rồi, đi theo một tên chủ tử như thế, phu nhân của hắn cũng không phải đàng hoàng gì, sau lưng hắn mây mưa với người khác".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Các ngươi đừng đoán mò, Tần phu nhân vô tội, bà ấy bị Kim Quang Thiện cưỡng bách, Kim Quang Thiện là người phong lưu, chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết mình có thêm một đứa con gái, mà Tần phu nhân bởi vì sợ hãi, cũng vẫn luôn không nói cho Tần Thương Nghiệp biết chuyện mình bị cưỡng bách".
Hành động của Kim Quang Thiện, mọi người đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh, Giang Trừng tức giận nói: "Sao lại có loại người như thế này, vô sỉ đến cực điểm!"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Nếu chúng ta có thể thuyết phục Tần phu nhân, ra mặt vạch trần hành vi vô sỉ của Kim Quang Thiện, không chỉ sẽ làm cho Kim Quang Thiện và Tần Thương Nghiệp trở mặt quyết liệt, mà Kim Quang Thiện từ đó cũng sẽ thân bại danh liệt, không có nơi trở mình nữa, cho dù tương lai hắn có dã tâm lớn, bách gia cũng sẽ không chịu nghe theo lệnh của loại người này".
Tiết Dương nói: "Thật là ghê tởm, nếu ta là Tần Thương Nghiệp, giết Kim Quang Thiện cũng không quá. Haizz ~ Đúng rồi, Nguỵ Vô Tiện, chuyện bí mật như thế, Tần Thương Nghiệp còn không biết, ngươi lấy tin tức từ đâu vậy?"
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt ngó Tiết Dương một cái nói: "Ngươi quản ta lấy tin tức từ đâu à, hỏi nhiều như vậy làm gì".
Lam Vong Cơ nói: "Ác nhân đều có ác báo, thành công hay không thành công, cũng đáng thử một lần, cuộc đi săn ở Bách Phượng Sơn sắp tới rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần mau chóng thuyết phục Tần phu nhân".
Mọi người trở về khách điếm, Lam Vong Cơ từ sau khi vào phòng thì không nói chuyện nữa, Nguỵ Vô Tiện biết y vẫn còn không vui vì chuyện ở sòng bạc, cười hì hì chủ động dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vươn tay đón lấy hắn, ôm Nguỵ Vô Tiện ngồi trên giường.
Nguỵ Vô Tiện ôn nhu dỗ dành: "Lam Trạm, ngươi đừng không vui nữa, người nọ căn bản chưa chạm được vào ta mà".
Lam Vong Cơ nói: "Không giận ngươi".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi cười nói: "Khẩu thị tâm phi, ta còn không hiểu ngươi sao, ăn dấm đều đặc biệt như vậy, vị chua này ~~ hừm, ngày mai ăn cơm có thể kêu đầu bếp không cần bỏ dấm vào, nào, cười với ca ca một cái".
Lam Vong Cơ giữ Nguỵ Vô Tiện lại hôn hôn lên khoé miệng hắn, có chút mất tự nhiên nói: "Nguỵ Anh, ta chỉ là lại tức giận chính mình, ta không muốn ngươi tiếp xúc với bất kỳ người nào ngoài ta ra, nam nhân không được, nữ nhân cũng không được".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất