Chương 13
Tin tức Nguỵ Vô Tiện đào hôn nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Trước lễ đường, Lam Khải Nhân và trưởng bối Lam gia cùng Giang Phong Miên vội vàng bàn bạc đối sách, trên mặt đều là vẻ tức giận và không thể tin nổi, mặt mày nghiêm nghị âm thầm truyền đạt từng mệnh lệnh, thỉnh thoảng có môn nhân mặc bạch y vân văn và áo tím liên văn ngự kiếm bay lên, giống con thoi lao lên bầu trời.
Các khách mời có người đầy mồ hôi lạnh, dặn dò thủ hạ giúp đỡ Lam thị và Giang thị tìm kiếm Nguỵ Vô Tiện, có người thì dù bận vẫn ung dung, ngồi tại chỗ tốp năm tốp ba, tám chuyện khí thế ngất trời, hoặc vừa cắn hạt dưa nhìn theo âm thanh xung quanh, vừa xem náo nhiệt kịch hay.
"Nguỵ Anh này, thật sự là kiêu ngạo nha".
"Ừ, ta cũng bội phục hắn, vì hôn sự này hai nhà đã đầu tư nhiều như vậy, người trong toàn bộ tu tiên giới đều tới, ầm ĩ đến nỗi ai ai cũng biết, sau này Giang gia và Lam gia làm thế nào ngẩng đầu trước mặt người khác đây, trò cười trăm năm đó".
"Chuyện này, cũng thật chỉ có Nguỵ Anh hắn mới làm được. Thiên hạ đồn hắn là một hỗn thế ma vương muốn làm gì thì làm, Lam Khải Nhân vẫn luôn cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, những trưởng lão kia của Lam gia vì chuyện này cũng khắc khẩu không ngừng, cuối cùng không biết như thế nào lại định ra gấp gáp vậy".
"Con người Nguỵ Anh này, ta sớm đã nghe nói hắn phóng túng bữa bãi, ở bên ngoài gieo rắc nợ đào hoa, dây dưa không rõ với bao nhiêu nữ tử, bội tình bạc nghĩa, cũng không biết Lam gia làm sao nhịn xuống được cơn giận này, nguyện ý chấp nhận một người như vậy."
"Ta cũng nghe nói, Nguỵ Anh phong lưu thành tính, là một hạt giống đa tình, lại trời sinh phản nghịch, cả ngày gây chuyện náo loạn khắp nơi, mọi người đều nói Giang Phong Miên chiều riết quen thân, ta nói, nhà nào tạo ra tiểu yêu nghiệt như vậy, đóng cửa lại, cũng rất đau đầu. Các ngươi nhìn bộ dạng của Lam nhị công tử kia, tuy nói cũng là phẩm mạo kinh người, nhưng ổn trọng thành thật, một đứa nhỏ có nề nếp, ngươi nói xem, cứ như vậy, làm thế nào có thể chống đỡ nổi thể loại như Nguỵ Anh này".
"Còn không phải sao, thật sự cưới vào cửa, còn không nháo tới lật trời à. Cũng không biết lm nghĩ thế nào, dám thu nhận một người như thế vào trong phòng, đấy, ngay ngày đầu tiên lão bà (vợ) đã chạy trốn rồi, ngươi nói chuyện này kết thúc như thế nào đây...."
Lời người này còn chưa dứt, đã bị người bên cạnh đạp vào chân, hắn còn muốn nói nữa, người nọ ra sức nháy mắt với hắn, một đám người lập tức im tiếng, quay đầu nhìn, Lam Vong Cơ đang quay về từ chỗ sơn môn cùng với bà mối và một nhóm khách khứa, mặt vô biểu tình đứng phía sau mọi người.
Khuôn mặt vốn lạnh như băng sương, đoan chính kềm chế, khiến người ta không nhìn ra một tia manh mối nào, lúc này lại lộ ra vài phần mất mát mờ mịt hoang mang và tái nhợt.
"Xin cho qua".
Đám người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn này vội vàng xoay người nhường ra một lối đi.
Lam Vong Cơ làm lơ sự chỉ trỏ của đám người hoặc rầu rĩ thông cảm hoặc vui sướng khi người gặp hoạ dọc bên đường, bước vào trước lễ đường, màu đỏ may mắn vui mừng ngập tràn trong mắt, lúc này lại giống như trò cười đâm loá mắt người ta.
Thấy y từ từ đi tới, Lam Khải Nhân và mọi người Lam thị đều im bặt, tỏ vẻ trầm mặc và phức tạp lần lượt đánh giá trên người y, vừa định muốn mở miệng an ủi, lại thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn về hướng Giang Phong Miên.
"Vong Cơ..." Thần sắc Giang Phong Miên áy náy dừng lại trên người Lam Vong Cơ, đôi mắt bình tĩnh của Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào ông, từ trong đó lại nhìn ra Giang Phong Miên có vài phần bất đắc dĩ đã sớm dự đoán.
Biểu tình không có ý che giấu này, rơi vào mắt của người đứng xem, vì vậy mọi người hiểu rõ, cũng rất kinh ngạc.
Tức là, Giang Phong Miên đã sớm đoán được Nguỵ Vô Tiện có thể sẽ đào hôn?
Mới vừa rồi ông tự mình đi ra trước sơn môn chờ, chính là vì lo lắng đội ngũ đón dâu có khả năng không đón được Nguỵ Vô Tiện về sao?
Đôi mắt nhạt màu như lưu li của Lam Vong Cơ rũ xuống, bàn tay dưới tay áo, lặng lẽ siết chặt.
Giờ lành đã sớm qua.
Bà mối ở một bên kêu trời khóc đất, nói bình sinh bà chưa bao giờ gặp một tân nương tử tuỳ hứng kỳ quái như vậy, nói chạy là chạy, thanh danh tốt đẹp thật vất vả tích cóp cả đời này của bà đều bị làm hỏng mất rồi, Giang Yếm Ly một bên an ủi bà, đồng thời còn chăm sóc cho hai bạn nhỏ. Hai bạn nhỏ bị bầu không khí nghiêm túc này doạ sợ, cho rằng tại mình ham chơi rải hết giấy màu, nên tân nương tử tức giận không tới, thút tha thút thít được Giang Yếm Ly giải thích và trấn an một lúc, giờ phút này ngay cả hành động nhỏ như hít mũi cũng không dám.
Thỉnh thoảng có người từ trên trời đáp xuống, chạy nhanh truyền tin tức, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ bao phủ trong sự hoảng loạn và không biết nên làm gì.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, cho đến khi sắc trời sụp tối.
Rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện là bị trói gô mang tới.
Bốn phần đám đông ùa đến như thuỷ triều.
"Tới rồi! Tân nương tử tới rồi!!"
"Úi, ta xem với --- Đừng chen, đừng chen! Ngươi sao lại chen chúc như thế chứ?!"
"Nhìn xem, ồ, tại sao bị trói vậy?!"
"Trói cũng thật là đủ căm ghét! Xem ra là bị đánh một trận á, đánh quá đáng vậy!"
"Không tàn nhẫn làm sao biết nghe lời? Nên làm vậy với hắn vài lần, để hắn ngoan ngoãn một chút".
"Làm sao bị chỉnh đến chật vật như thế? Còn bái đường thế nào đây? Nhưng diện mạo thật ra tuấn tú ghê".
"Còn bái đường gì nữa, người đào hôn như vầy, Lam gia vẫn muốn hay sao? Người đáng ghét như thế còn cho hắn vào cửa sao? Mặt mũi Cô Tô Lam thị đặt ở đâu? Ta nói, từ hôn ngay tại chỗ là gần như chắc chắn rồi".
Đám người xôn xao nhốn nháo, ồn ào một mảnh, trong tiếng nói ầm ĩ, Nguỵ Vô Tiện bị áp giải đi đến thảm đỏ.
Trên đầu hắn dính mấy chiếc lá khô, trên tóc lủng lẳng cọng cỏ, trên má vài vết bùn giống như đốm nâu của chú nai con, bộ lễ phục màu đỏ dính đầy bụi đất, nhăn nhúm, giống như lăn lộn mấy chặp trên mặt đất, khoé miệng hơi đỏ, chật vật không chịu nổi, hiển nhiển vừa trải qua một trận đánh nhau, một sợi dây thừng to cỡ ngón tay trói chặt nhiều vòng trên người.
Lúc hắn bị áp giải đi, vẫn không yên thân mà vùng vẫy đá lung tung, quay đầu tức giận mắng nhiếc người áp giải hắn.
"Cái đồ phản bội Giang Trừng nhà ngươi!"
Giang Trừng túm sau gáy hắn, không chút khách khí chửi: "Ngươi câm miệng cho ta! Người khác thành thân ngươi thành thân, không phải ngươi quậy tung đến tận trời, vứt đi thể diện của nhà ta!"
Nguỵ Vô Tiện ra sức giãy giụa thân mình, muốn thoát khỏi bàn tay trên lưng, vừa tiếp tục mắng: "Đồ phản bội nhà ngươi! Là ngươi nói muốn giúp ta, ta mới nói kế hoạch cho ngươi nghe! Kết quả ngươi quay đầu lại đã mật báo cho Giang thúc thúc! Tiểu nhân đê tiện! Lật lọng!.... Đã dám ở sau lưng mật báo, thì có gan thả ta ra, chúng ta đường đường chính chính đánh nhau!". Lúc nói lời này, hắn nhấc một chân muốn đá Giang Trừng, bất đắc dĩ người bị trói chặt quá, căn bản đá không được, còn hại chính mình lảo đảo loạng choạng sắp té.
Mắt thấy Nguỵ Vô Tiện chính là không thể nào chịu yên, Giang Trừng dứt khoát nhẹ nhàng móc một cái, cho hắn ngã xuống đất, rồi đưa tay kéo lên, ý đồ để hắn quỳ một cách thành thành thật thật.
"Ngươi cho rằng ta không muốn đánh ngươi chắc! Lần trước lúc ta xem mắt người ta, là ai ném mấy con thỏ hoang vào, hại ta mất hết mặt mũi trước mặt cô nương người ta! Ngươi cứ một hai phải chơi trội như thế phải không?!"
Nguỵ Vô Tiện quỳ rạp xuống đất, thổi rớt cọng cỏ trong miệng, thấy y nhắc tới chuyện này, khoé miệng khẽ nhếch, "Với cái trình độ nói chuyện tán gẫu này của ngươi, muốn tán tỉnh được vợ, thì kiếp sau đi! Ta có lòng tốt tạo chút cơ hội cho ngươi làm sinh động bầu không khí, để ngươi và cô nương người ta cùng nhau chơi đùa với con thỏ này nọ, kết quả ngươi... Nè, Giang Trừng, nói thật, ngươi không thể cứu được".
Giang Trừng phun phì phì nói: "Như ngươi đây, thì làm cho người ta thích chắc? Cũng không biết Lam Vong Cơ coi trọng ngươi ở điểm nào, làm sao chịu được ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nghiến khớp hàm một cái: "Ai muốn y coi trọng? Lam Vong Cơ là cái vị nào? Y muốn cưới, thì ta phải gả sao? Lam gia bọn họ ghê gớm lắm à?"
"Câm miệng!"
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, cả đám khách khứa mênh mông đang hăng say xem náo nhiệt trước mắt bỗng nhiên rẽ ra, Nguỵ Vô Tiện quay đầu liếc mắt nhìn, mấy vị tu sĩ lớn tuổi thân mặc lễ phục, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt tái mét nhìn chăm chú vào hắn, đi đầu là Lam Khải Nhân, càng là vừa kinh ngạc vừa tức giận, râu sắp sửa bị túm trọc, người mới vừa rồi lên tiếng quát, chính là ông, thoạt nhìn hận không thể đem Nguỵ Vô Tiện nhét trở lại vào bụng mẹ, trả về nơi sản xuất làm lại, để tránh gây hoạ cho nhân gian.
Lam Khải Nhân hai lỗ mũi phun phì phì, gần như không thể tin nổi nói: ".... Nguỵ Anh, nếu ngươi đã cùng Vong Cơ... Hai ngươi đều... thế mà ngươi còn muốn chạy trốn?". Trước mắt bao người, cuối cùng ông không nói ra những lời khó nghe đó, trong ánh mắt tò mò của những người xung quanh, đưa tay lên miệng, ho khan thật mạnh hai tiếng, nhưng sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Nguỵ Vô Tiện, hoá thành cơn lửa giận nghẹn trong ngực, tàn nhẫn vung tay nói, "Không biết liêm sỉ!"
Ở bên cạnh, sắc mặt Giang Phong Miên âm trầm xưa nay chưa từng có, vẻ thất vọng hiện ra ngoài, thế mà dời mắt đi không muốn nhìn đến hắn.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chìm xuống, mới vừa rồi còn không thèm e sợ cái gì, khí thế rào rạt, xẹp lép ngay lập tức, miệng mếu mếu, ấp a ấp úng nói: "Giang thúc thúc.... Ta, thực xin lỗi...."
Giang Phong Miên hít sâu một hơi, rồi nặng nề thở ra, quét mắt nhìn hắn một cái, "Người mà ngươi nên xin lỗi nhất, không phải là ta. Cuộc hôn nhân này, muốn xử lý ngươi như thế nào, phải xem y...."
Nguỵ Vô Tiện thấp giọng thì thầm: "Huỷ bỏ thì huỷ bỏ, ta thèm cái gì chứ, Lam Vong Cơ y ---"
Ánh mắt của đám đông ào ào xoay chuyển, nín thở tập trung.
Bên kia thảm đỏ, một người chậm rãi đi đến.
Một người mặt lễ phục đỏ tươi không khác gì bộ lễ phục trên người hắn tiến vào trong tầm mắt hắn, trước mắt hắn sáng bừng.
Riêng hình thêu trên lễ phục, đều không phải là hình hoa sen chín cánh như trên người hắn, bất chợt dập dờn lên xuống trong từng bước đi, là những đám mây cuộn tròn hùng vĩ như núi non trùng trùng điệp điệp, khí phái mà không mất đi sự trang nhã, thoải mái.
Đúng vào lúc hoàng hôn buông xuống, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy một cơn gió đêm thổi ráng chiều cuối chân trời, thổi đến dưới chân người này, nhẹ nhàng thổi tung vạt áo của y lên.
Ánh mắt theo vạt áo tung bay của áng mây đỏ dời lên bên trên.
Ồn ào náo động bốn phía chợt yên tĩnh, người bước đến trường thân ngọc lập, một chút sắc màu nhạt như lưu ly, như trong một đêm tĩnh mịch, bóng người dưới trăng ở trên đầu mái ngói xanh lại xuất hiện một lần nữa, lạnh lùng mà điềm tĩnh.
Tập trung nhìn một lát, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện mở to.
"Tiểu cũ... kỷ?"
......
Tiểu cũ kỷ.... là Lam Vong Cơ?!
Trong ký ức trên người của thiếu niên kia có bảy phần cứng nhắc ba phần ngây ngô, lúc này bị một thân hỉ sắc tẩy đi sạch sẽ, tranh nhau hiện ra vẻ phong trần thoát tục, khí phách trầm ổn.
Tiểu cũ kỷ mặc trang phục màu đỏ này thật là đẹp nha....
Nguỵ Vô Tiện thất thần một lát, ánh mắt vậy mà không thể nào dời đi.
Lam Vong Cơ từ trong đám đông xa xa đi tới, không nói tiếng nào, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ trong tích tắc chạm mắt với Nguỵ Vô Tiện, có một chút dao động nhỏ đến mức không thể phát hiện phá vỡ sự bình tĩnh.
Nguỵ Vô Tiện chợt ngừng thở, khẩn trương nhìn y.
Tiểu cũ kỷ... y giận rồi? Hay là, cái gì khác?
Như thể trước mắt rơi xuống một mảnh tuyết trắng, một ánh kiếm sắc bén kèm theo âm thanh rút ra khỏi vỏ đột ngột, chiếu rọi lên tận trời, lạnh lẽo đến nỗi mọi người giật bắn người.
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ mở to, lúc ánh kiếm rơi xuống trước mặt, hắn chợt nhắm mắt, co rúm thành một cục, tràn ngập trong đầu là suy nghĩ:
Tiểu cũ kỷ trong cơn thịnh nộ muốn giết hắn!
Kiếm quang rơi xuống, lại thu vào trong vỏ, động tác nước chảy mây trôi, sợi dây thừng trên người Nguỵ Vô Tiện đứt ra theo âm thanh đó.
Hắn chưa hết kinh hoàng, thử thăm dò mở hé mắt ra, trong tầm nhìn nửa muốn mở mắt nửa không, Lam Vong Cơ đột nhiên tiến đến gần hắn, chỉ thấy y nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay lấy ra những đoạn dây thừng bị chặt đứt rơi tan tác vướng trên người hắn.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn.
Nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu hắn, phủi xuống mấy chiếc lá khô, lấy đi cọng cỏ lủng lẳng nửa chừng kia, rồi thuận tay vuốt thẳng một chỗ tóc hơi rối của hắn. Trên mặt tiếp xúc với một cảm giác mềm mại, hơi dùng sức một chút, lau đi vết bẩn trên mặt.
Lúc Lam Vong Cơ làm những chuyện này, mặt vẫn vô biểu tình như cũ, nhưng động tác lại rất cẩn thận nhẹ nhàng.
Như một bình hoa dính đầy bụi, Nguỵ Vô Tiện được cẩn thận phủi khắp quanh người, phủi đến hơi rung rinh, tầm mắt lang thang ở đôi mắt hơi rũ xuống, đôi mắt nhạt màu làm như không có việc gì kia cùng với gương mặt đẹp đến mức gần như không thể tin được của đối phương.
Lúc làm xong mọi việc, Lam Vong Cơ đứng lên, đưa một bàn tay về phía hắn.
Trên gương mặt thoạt nhìn bình thản hoàn hảo, lại có một tia mong chờ và khẩn trương như thế.
Tiểu cũ kỷ....
Nội tâm từng dao động và giãy giụa cũng bị loạt động tác mới vừa rồi phủi đi tất cả, trước mắt lựa chọn rõ ràng, thuận lý thành chương. Nguỵ Vô Tiện chỉ kịp hơi ngẩn người, đã nhấc cánh tay của mình, cầm lấy bàn tay kia.
Lam Vong Cơ kéo hắn lên khỏi mặt đất, xoay người, cứ thế dắt tay hắn, từng bước một đi đến lễ đường.
Nguỵ Vô Tiện đi theo sau y, nhìn góc nghiêng như ẩn như hiện của y, bên tai là tiếng giày của mình đạp trên thảm đỏ, hơi có vẻ ngập ngừng, nhưng không biết tại sao, theo từng bước chân dần rơi xuống, lại càng thêm vang vọng rõ ràng hơn.
Vượt qua ngưỡng cửa của lễ đường, ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện mới dời khỏi người Lam Vong Cơ, có chút lúng túng, lại có chút tò mò nhìn tất cả mọi người đang vây quanh hai người bọn hắn.
Sau một lúc, không biết ai đó kêu lên một câu ---
"Thành rồi! Lại thành rồi!"
Như thể bị choáng váng bởi sự tương tác không lời giữa hai người, một đám các trưởng bối Lam gia lúc này mới phản ứng lại, thần sắc phức tạp, châu đầu ghé tai một trận, trên mặt có vẻ do dự, cả đám nhìn về phía Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân im lặng một lát, dẫn đầu đi tới, mọi người lúc này mới xuyên qua tầng tầng lớp lớp sắp xếp, từ từ bước vào.
Các khách mời giống như được giải bỏ thuật định thân, thổi bay nửa hạt dưa còn trong miệng, bùng nổ lên.
Một người ở phía sau nhìn như lọt vào trong sương mù, "Sao thế? Lại chịu gả rồi hả?"
"Như thế nào? Không chạy trốn nữa sao?"
"Lam gia vẫn chịu nhận tức phụ này à?"
"Không biết nữa! Nhanh đi xem!"
Chỗ cửa lễ đường chồng chất lên nhau, xô xô đẩy đẩy chen chúc thành một nùi, người sau nối tiếp người trước thò đầu vào bên trong.
Bà mối vui sướng chạy tới, làm như không thể tin được trận sóng gió này đã xoay chuyển tình thế một cách thuận lợi, nhìn đôi tân nhân vui vẻ sóng vai, xoa xoa tay sung sướng một trận, được người ta thì thầm nhắc nhở vài câu, sắc mặt tập trung lại, giống như sợ còn xảy ra biến cố gì nữa, vội vàng triển khai mọi thứ, oang oang nói ra các lời trong nghi thức.
Lần đầu tiên trong cuộc đời bà cảm thấy các lời lẽ trong nghi thức được viết quá dài dòng, sợ trong lúc nói mấy lời dó, vị tân nương tử khiến người ta khó đoán được lòng dạ, có nhiều suy nghĩ xấu xa này lại thay đổi tâm ý, nên vội vã tăng tốc độ nói, đồng thời chỉ đông chỉ tây, dặn dò người phụ việc điều khiển nghi thức ở xung quanh đuổi kịp, hận không thể trực tiếp ấn đầu hai người làm luôn cho xong.
Những tiếng nói chuyện hoặc nghi ngờ hoặc ngạc nhiên ở xung quanh như những làn sóng cuộn trào bốn phía, nhưng Nguỵ Vô Tiện không có tâm tư để nghe, Lam Vong Cơ vẫn nắm chặt tay hắn, lúc này quay đầu qua, trong đôi mắt dịu dàng lặng lẽ hiện ra sự kiên định nhìn thẳng vào hắn. Để đáp lại, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng khẽ siết tay y.
Lời lẽ dài dòng trong nghi thức rốt cuộc đến khúc cuối, những nếp nhăn trên gương mặt bà mối bị nụ cười tươi rói đè chồng lên trên, dài giọng hô to ----
"Hành lễ!"
Cái nhìn chằm chằm kéo dài thật lâu chợt tách ra, hai người song song quỳ xuống.
Trước lễ đường, Lam Khải Nhân và trưởng bối Lam gia cùng Giang Phong Miên vội vàng bàn bạc đối sách, trên mặt đều là vẻ tức giận và không thể tin nổi, mặt mày nghiêm nghị âm thầm truyền đạt từng mệnh lệnh, thỉnh thoảng có môn nhân mặc bạch y vân văn và áo tím liên văn ngự kiếm bay lên, giống con thoi lao lên bầu trời.
Các khách mời có người đầy mồ hôi lạnh, dặn dò thủ hạ giúp đỡ Lam thị và Giang thị tìm kiếm Nguỵ Vô Tiện, có người thì dù bận vẫn ung dung, ngồi tại chỗ tốp năm tốp ba, tám chuyện khí thế ngất trời, hoặc vừa cắn hạt dưa nhìn theo âm thanh xung quanh, vừa xem náo nhiệt kịch hay.
"Nguỵ Anh này, thật sự là kiêu ngạo nha".
"Ừ, ta cũng bội phục hắn, vì hôn sự này hai nhà đã đầu tư nhiều như vậy, người trong toàn bộ tu tiên giới đều tới, ầm ĩ đến nỗi ai ai cũng biết, sau này Giang gia và Lam gia làm thế nào ngẩng đầu trước mặt người khác đây, trò cười trăm năm đó".
"Chuyện này, cũng thật chỉ có Nguỵ Anh hắn mới làm được. Thiên hạ đồn hắn là một hỗn thế ma vương muốn làm gì thì làm, Lam Khải Nhân vẫn luôn cực lực phản đối cuộc hôn nhân này, những trưởng lão kia của Lam gia vì chuyện này cũng khắc khẩu không ngừng, cuối cùng không biết như thế nào lại định ra gấp gáp vậy".
"Con người Nguỵ Anh này, ta sớm đã nghe nói hắn phóng túng bữa bãi, ở bên ngoài gieo rắc nợ đào hoa, dây dưa không rõ với bao nhiêu nữ tử, bội tình bạc nghĩa, cũng không biết Lam gia làm sao nhịn xuống được cơn giận này, nguyện ý chấp nhận một người như vậy."
"Ta cũng nghe nói, Nguỵ Anh phong lưu thành tính, là một hạt giống đa tình, lại trời sinh phản nghịch, cả ngày gây chuyện náo loạn khắp nơi, mọi người đều nói Giang Phong Miên chiều riết quen thân, ta nói, nhà nào tạo ra tiểu yêu nghiệt như vậy, đóng cửa lại, cũng rất đau đầu. Các ngươi nhìn bộ dạng của Lam nhị công tử kia, tuy nói cũng là phẩm mạo kinh người, nhưng ổn trọng thành thật, một đứa nhỏ có nề nếp, ngươi nói xem, cứ như vậy, làm thế nào có thể chống đỡ nổi thể loại như Nguỵ Anh này".
"Còn không phải sao, thật sự cưới vào cửa, còn không nháo tới lật trời à. Cũng không biết lm nghĩ thế nào, dám thu nhận một người như thế vào trong phòng, đấy, ngay ngày đầu tiên lão bà (vợ) đã chạy trốn rồi, ngươi nói chuyện này kết thúc như thế nào đây...."
Lời người này còn chưa dứt, đã bị người bên cạnh đạp vào chân, hắn còn muốn nói nữa, người nọ ra sức nháy mắt với hắn, một đám người lập tức im tiếng, quay đầu nhìn, Lam Vong Cơ đang quay về từ chỗ sơn môn cùng với bà mối và một nhóm khách khứa, mặt vô biểu tình đứng phía sau mọi người.
Khuôn mặt vốn lạnh như băng sương, đoan chính kềm chế, khiến người ta không nhìn ra một tia manh mối nào, lúc này lại lộ ra vài phần mất mát mờ mịt hoang mang và tái nhợt.
"Xin cho qua".
Đám người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn này vội vàng xoay người nhường ra một lối đi.
Lam Vong Cơ làm lơ sự chỉ trỏ của đám người hoặc rầu rĩ thông cảm hoặc vui sướng khi người gặp hoạ dọc bên đường, bước vào trước lễ đường, màu đỏ may mắn vui mừng ngập tràn trong mắt, lúc này lại giống như trò cười đâm loá mắt người ta.
Thấy y từ từ đi tới, Lam Khải Nhân và mọi người Lam thị đều im bặt, tỏ vẻ trầm mặc và phức tạp lần lượt đánh giá trên người y, vừa định muốn mở miệng an ủi, lại thấy ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn về hướng Giang Phong Miên.
"Vong Cơ..." Thần sắc Giang Phong Miên áy náy dừng lại trên người Lam Vong Cơ, đôi mắt bình tĩnh của Lam Vong Cơ nhìn chăm chú vào ông, từ trong đó lại nhìn ra Giang Phong Miên có vài phần bất đắc dĩ đã sớm dự đoán.
Biểu tình không có ý che giấu này, rơi vào mắt của người đứng xem, vì vậy mọi người hiểu rõ, cũng rất kinh ngạc.
Tức là, Giang Phong Miên đã sớm đoán được Nguỵ Vô Tiện có thể sẽ đào hôn?
Mới vừa rồi ông tự mình đi ra trước sơn môn chờ, chính là vì lo lắng đội ngũ đón dâu có khả năng không đón được Nguỵ Vô Tiện về sao?
Đôi mắt nhạt màu như lưu li của Lam Vong Cơ rũ xuống, bàn tay dưới tay áo, lặng lẽ siết chặt.
Giờ lành đã sớm qua.
Bà mối ở một bên kêu trời khóc đất, nói bình sinh bà chưa bao giờ gặp một tân nương tử tuỳ hứng kỳ quái như vậy, nói chạy là chạy, thanh danh tốt đẹp thật vất vả tích cóp cả đời này của bà đều bị làm hỏng mất rồi, Giang Yếm Ly một bên an ủi bà, đồng thời còn chăm sóc cho hai bạn nhỏ. Hai bạn nhỏ bị bầu không khí nghiêm túc này doạ sợ, cho rằng tại mình ham chơi rải hết giấy màu, nên tân nương tử tức giận không tới, thút tha thút thít được Giang Yếm Ly giải thích và trấn an một lúc, giờ phút này ngay cả hành động nhỏ như hít mũi cũng không dám.
Thỉnh thoảng có người từ trên trời đáp xuống, chạy nhanh truyền tin tức, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ bao phủ trong sự hoảng loạn và không biết nên làm gì.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, cho đến khi sắc trời sụp tối.
Rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện là bị trói gô mang tới.
Bốn phần đám đông ùa đến như thuỷ triều.
"Tới rồi! Tân nương tử tới rồi!!"
"Úi, ta xem với --- Đừng chen, đừng chen! Ngươi sao lại chen chúc như thế chứ?!"
"Nhìn xem, ồ, tại sao bị trói vậy?!"
"Trói cũng thật là đủ căm ghét! Xem ra là bị đánh một trận á, đánh quá đáng vậy!"
"Không tàn nhẫn làm sao biết nghe lời? Nên làm vậy với hắn vài lần, để hắn ngoan ngoãn một chút".
"Làm sao bị chỉnh đến chật vật như thế? Còn bái đường thế nào đây? Nhưng diện mạo thật ra tuấn tú ghê".
"Còn bái đường gì nữa, người đào hôn như vầy, Lam gia vẫn muốn hay sao? Người đáng ghét như thế còn cho hắn vào cửa sao? Mặt mũi Cô Tô Lam thị đặt ở đâu? Ta nói, từ hôn ngay tại chỗ là gần như chắc chắn rồi".
Đám người xôn xao nhốn nháo, ồn ào một mảnh, trong tiếng nói ầm ĩ, Nguỵ Vô Tiện bị áp giải đi đến thảm đỏ.
Trên đầu hắn dính mấy chiếc lá khô, trên tóc lủng lẳng cọng cỏ, trên má vài vết bùn giống như đốm nâu của chú nai con, bộ lễ phục màu đỏ dính đầy bụi đất, nhăn nhúm, giống như lăn lộn mấy chặp trên mặt đất, khoé miệng hơi đỏ, chật vật không chịu nổi, hiển nhiển vừa trải qua một trận đánh nhau, một sợi dây thừng to cỡ ngón tay trói chặt nhiều vòng trên người.
Lúc hắn bị áp giải đi, vẫn không yên thân mà vùng vẫy đá lung tung, quay đầu tức giận mắng nhiếc người áp giải hắn.
"Cái đồ phản bội Giang Trừng nhà ngươi!"
Giang Trừng túm sau gáy hắn, không chút khách khí chửi: "Ngươi câm miệng cho ta! Người khác thành thân ngươi thành thân, không phải ngươi quậy tung đến tận trời, vứt đi thể diện của nhà ta!"
Nguỵ Vô Tiện ra sức giãy giụa thân mình, muốn thoát khỏi bàn tay trên lưng, vừa tiếp tục mắng: "Đồ phản bội nhà ngươi! Là ngươi nói muốn giúp ta, ta mới nói kế hoạch cho ngươi nghe! Kết quả ngươi quay đầu lại đã mật báo cho Giang thúc thúc! Tiểu nhân đê tiện! Lật lọng!.... Đã dám ở sau lưng mật báo, thì có gan thả ta ra, chúng ta đường đường chính chính đánh nhau!". Lúc nói lời này, hắn nhấc một chân muốn đá Giang Trừng, bất đắc dĩ người bị trói chặt quá, căn bản đá không được, còn hại chính mình lảo đảo loạng choạng sắp té.
Mắt thấy Nguỵ Vô Tiện chính là không thể nào chịu yên, Giang Trừng dứt khoát nhẹ nhàng móc một cái, cho hắn ngã xuống đất, rồi đưa tay kéo lên, ý đồ để hắn quỳ một cách thành thành thật thật.
"Ngươi cho rằng ta không muốn đánh ngươi chắc! Lần trước lúc ta xem mắt người ta, là ai ném mấy con thỏ hoang vào, hại ta mất hết mặt mũi trước mặt cô nương người ta! Ngươi cứ một hai phải chơi trội như thế phải không?!"
Nguỵ Vô Tiện quỳ rạp xuống đất, thổi rớt cọng cỏ trong miệng, thấy y nhắc tới chuyện này, khoé miệng khẽ nhếch, "Với cái trình độ nói chuyện tán gẫu này của ngươi, muốn tán tỉnh được vợ, thì kiếp sau đi! Ta có lòng tốt tạo chút cơ hội cho ngươi làm sinh động bầu không khí, để ngươi và cô nương người ta cùng nhau chơi đùa với con thỏ này nọ, kết quả ngươi... Nè, Giang Trừng, nói thật, ngươi không thể cứu được".
Giang Trừng phun phì phì nói: "Như ngươi đây, thì làm cho người ta thích chắc? Cũng không biết Lam Vong Cơ coi trọng ngươi ở điểm nào, làm sao chịu được ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nghiến khớp hàm một cái: "Ai muốn y coi trọng? Lam Vong Cơ là cái vị nào? Y muốn cưới, thì ta phải gả sao? Lam gia bọn họ ghê gớm lắm à?"
"Câm miệng!"
Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh, cả đám khách khứa mênh mông đang hăng say xem náo nhiệt trước mắt bỗng nhiên rẽ ra, Nguỵ Vô Tiện quay đầu liếc mắt nhìn, mấy vị tu sĩ lớn tuổi thân mặc lễ phục, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt tái mét nhìn chăm chú vào hắn, đi đầu là Lam Khải Nhân, càng là vừa kinh ngạc vừa tức giận, râu sắp sửa bị túm trọc, người mới vừa rồi lên tiếng quát, chính là ông, thoạt nhìn hận không thể đem Nguỵ Vô Tiện nhét trở lại vào bụng mẹ, trả về nơi sản xuất làm lại, để tránh gây hoạ cho nhân gian.
Lam Khải Nhân hai lỗ mũi phun phì phì, gần như không thể tin nổi nói: ".... Nguỵ Anh, nếu ngươi đã cùng Vong Cơ... Hai ngươi đều... thế mà ngươi còn muốn chạy trốn?". Trước mắt bao người, cuối cùng ông không nói ra những lời khó nghe đó, trong ánh mắt tò mò của những người xung quanh, đưa tay lên miệng, ho khan thật mạnh hai tiếng, nhưng sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Nguỵ Vô Tiện, hoá thành cơn lửa giận nghẹn trong ngực, tàn nhẫn vung tay nói, "Không biết liêm sỉ!"
Ở bên cạnh, sắc mặt Giang Phong Miên âm trầm xưa nay chưa từng có, vẻ thất vọng hiện ra ngoài, thế mà dời mắt đi không muốn nhìn đến hắn.
Trái tim Nguỵ Vô Tiện đột nhiên chìm xuống, mới vừa rồi còn không thèm e sợ cái gì, khí thế rào rạt, xẹp lép ngay lập tức, miệng mếu mếu, ấp a ấp úng nói: "Giang thúc thúc.... Ta, thực xin lỗi...."
Giang Phong Miên hít sâu một hơi, rồi nặng nề thở ra, quét mắt nhìn hắn một cái, "Người mà ngươi nên xin lỗi nhất, không phải là ta. Cuộc hôn nhân này, muốn xử lý ngươi như thế nào, phải xem y...."
Nguỵ Vô Tiện thấp giọng thì thầm: "Huỷ bỏ thì huỷ bỏ, ta thèm cái gì chứ, Lam Vong Cơ y ---"
Ánh mắt của đám đông ào ào xoay chuyển, nín thở tập trung.
Bên kia thảm đỏ, một người chậm rãi đi đến.
Một người mặt lễ phục đỏ tươi không khác gì bộ lễ phục trên người hắn tiến vào trong tầm mắt hắn, trước mắt hắn sáng bừng.
Riêng hình thêu trên lễ phục, đều không phải là hình hoa sen chín cánh như trên người hắn, bất chợt dập dờn lên xuống trong từng bước đi, là những đám mây cuộn tròn hùng vĩ như núi non trùng trùng điệp điệp, khí phái mà không mất đi sự trang nhã, thoải mái.
Đúng vào lúc hoàng hôn buông xuống, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy một cơn gió đêm thổi ráng chiều cuối chân trời, thổi đến dưới chân người này, nhẹ nhàng thổi tung vạt áo của y lên.
Ánh mắt theo vạt áo tung bay của áng mây đỏ dời lên bên trên.
Ồn ào náo động bốn phía chợt yên tĩnh, người bước đến trường thân ngọc lập, một chút sắc màu nhạt như lưu ly, như trong một đêm tĩnh mịch, bóng người dưới trăng ở trên đầu mái ngói xanh lại xuất hiện một lần nữa, lạnh lùng mà điềm tĩnh.
Tập trung nhìn một lát, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện mở to.
"Tiểu cũ... kỷ?"
......
Tiểu cũ kỷ.... là Lam Vong Cơ?!
Trong ký ức trên người của thiếu niên kia có bảy phần cứng nhắc ba phần ngây ngô, lúc này bị một thân hỉ sắc tẩy đi sạch sẽ, tranh nhau hiện ra vẻ phong trần thoát tục, khí phách trầm ổn.
Tiểu cũ kỷ mặc trang phục màu đỏ này thật là đẹp nha....
Nguỵ Vô Tiện thất thần một lát, ánh mắt vậy mà không thể nào dời đi.
Lam Vong Cơ từ trong đám đông xa xa đi tới, không nói tiếng nào, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ trong tích tắc chạm mắt với Nguỵ Vô Tiện, có một chút dao động nhỏ đến mức không thể phát hiện phá vỡ sự bình tĩnh.
Nguỵ Vô Tiện chợt ngừng thở, khẩn trương nhìn y.
Tiểu cũ kỷ... y giận rồi? Hay là, cái gì khác?
Như thể trước mắt rơi xuống một mảnh tuyết trắng, một ánh kiếm sắc bén kèm theo âm thanh rút ra khỏi vỏ đột ngột, chiếu rọi lên tận trời, lạnh lẽo đến nỗi mọi người giật bắn người.
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ mở to, lúc ánh kiếm rơi xuống trước mặt, hắn chợt nhắm mắt, co rúm thành một cục, tràn ngập trong đầu là suy nghĩ:
Tiểu cũ kỷ trong cơn thịnh nộ muốn giết hắn!
Kiếm quang rơi xuống, lại thu vào trong vỏ, động tác nước chảy mây trôi, sợi dây thừng trên người Nguỵ Vô Tiện đứt ra theo âm thanh đó.
Hắn chưa hết kinh hoàng, thử thăm dò mở hé mắt ra, trong tầm nhìn nửa muốn mở mắt nửa không, Lam Vong Cơ đột nhiên tiến đến gần hắn, chỉ thấy y nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay lấy ra những đoạn dây thừng bị chặt đứt rơi tan tác vướng trên người hắn.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt ngơ ngác nhìn.
Nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu hắn, phủi xuống mấy chiếc lá khô, lấy đi cọng cỏ lủng lẳng nửa chừng kia, rồi thuận tay vuốt thẳng một chỗ tóc hơi rối của hắn. Trên mặt tiếp xúc với một cảm giác mềm mại, hơi dùng sức một chút, lau đi vết bẩn trên mặt.
Lúc Lam Vong Cơ làm những chuyện này, mặt vẫn vô biểu tình như cũ, nhưng động tác lại rất cẩn thận nhẹ nhàng.
Như một bình hoa dính đầy bụi, Nguỵ Vô Tiện được cẩn thận phủi khắp quanh người, phủi đến hơi rung rinh, tầm mắt lang thang ở đôi mắt hơi rũ xuống, đôi mắt nhạt màu làm như không có việc gì kia cùng với gương mặt đẹp đến mức gần như không thể tin được của đối phương.
Lúc làm xong mọi việc, Lam Vong Cơ đứng lên, đưa một bàn tay về phía hắn.
Trên gương mặt thoạt nhìn bình thản hoàn hảo, lại có một tia mong chờ và khẩn trương như thế.
Tiểu cũ kỷ....
Nội tâm từng dao động và giãy giụa cũng bị loạt động tác mới vừa rồi phủi đi tất cả, trước mắt lựa chọn rõ ràng, thuận lý thành chương. Nguỵ Vô Tiện chỉ kịp hơi ngẩn người, đã nhấc cánh tay của mình, cầm lấy bàn tay kia.
Lam Vong Cơ kéo hắn lên khỏi mặt đất, xoay người, cứ thế dắt tay hắn, từng bước một đi đến lễ đường.
Nguỵ Vô Tiện đi theo sau y, nhìn góc nghiêng như ẩn như hiện của y, bên tai là tiếng giày của mình đạp trên thảm đỏ, hơi có vẻ ngập ngừng, nhưng không biết tại sao, theo từng bước chân dần rơi xuống, lại càng thêm vang vọng rõ ràng hơn.
Vượt qua ngưỡng cửa của lễ đường, ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện mới dời khỏi người Lam Vong Cơ, có chút lúng túng, lại có chút tò mò nhìn tất cả mọi người đang vây quanh hai người bọn hắn.
Sau một lúc, không biết ai đó kêu lên một câu ---
"Thành rồi! Lại thành rồi!"
Như thể bị choáng váng bởi sự tương tác không lời giữa hai người, một đám các trưởng bối Lam gia lúc này mới phản ứng lại, thần sắc phức tạp, châu đầu ghé tai một trận, trên mặt có vẻ do dự, cả đám nhìn về phía Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân im lặng một lát, dẫn đầu đi tới, mọi người lúc này mới xuyên qua tầng tầng lớp lớp sắp xếp, từ từ bước vào.
Các khách mời giống như được giải bỏ thuật định thân, thổi bay nửa hạt dưa còn trong miệng, bùng nổ lên.
Một người ở phía sau nhìn như lọt vào trong sương mù, "Sao thế? Lại chịu gả rồi hả?"
"Như thế nào? Không chạy trốn nữa sao?"
"Lam gia vẫn chịu nhận tức phụ này à?"
"Không biết nữa! Nhanh đi xem!"
Chỗ cửa lễ đường chồng chất lên nhau, xô xô đẩy đẩy chen chúc thành một nùi, người sau nối tiếp người trước thò đầu vào bên trong.
Bà mối vui sướng chạy tới, làm như không thể tin được trận sóng gió này đã xoay chuyển tình thế một cách thuận lợi, nhìn đôi tân nhân vui vẻ sóng vai, xoa xoa tay sung sướng một trận, được người ta thì thầm nhắc nhở vài câu, sắc mặt tập trung lại, giống như sợ còn xảy ra biến cố gì nữa, vội vàng triển khai mọi thứ, oang oang nói ra các lời trong nghi thức.
Lần đầu tiên trong cuộc đời bà cảm thấy các lời lẽ trong nghi thức được viết quá dài dòng, sợ trong lúc nói mấy lời dó, vị tân nương tử khiến người ta khó đoán được lòng dạ, có nhiều suy nghĩ xấu xa này lại thay đổi tâm ý, nên vội vã tăng tốc độ nói, đồng thời chỉ đông chỉ tây, dặn dò người phụ việc điều khiển nghi thức ở xung quanh đuổi kịp, hận không thể trực tiếp ấn đầu hai người làm luôn cho xong.
Những tiếng nói chuyện hoặc nghi ngờ hoặc ngạc nhiên ở xung quanh như những làn sóng cuộn trào bốn phía, nhưng Nguỵ Vô Tiện không có tâm tư để nghe, Lam Vong Cơ vẫn nắm chặt tay hắn, lúc này quay đầu qua, trong đôi mắt dịu dàng lặng lẽ hiện ra sự kiên định nhìn thẳng vào hắn. Để đáp lại, Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng khẽ siết tay y.
Lời lẽ dài dòng trong nghi thức rốt cuộc đến khúc cuối, những nếp nhăn trên gương mặt bà mối bị nụ cười tươi rói đè chồng lên trên, dài giọng hô to ----
"Hành lễ!"
Cái nhìn chằm chằm kéo dài thật lâu chợt tách ra, hai người song song quỳ xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất