Chương 36: (H)
Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng bị hôn một trận, một bàn tay to lớn rong ruổi khắp toàn thân hắn, sờ đến chỗ đai lưng của hắn, mạnh bạo túm lấy.
Đầu hắn nổ ầm một tiếng, trong nháy mắt lý trí quay về, "Lam Trạm, đừng... đừng ở đây..."
Lam Vong Cơ gần như là hung dữ kéo mạnh, "Nguỵ Anh, ngươi khơi mào nổi lửa...."
Nguỵ Vô Tiện ôm gương mặt của y, hoang mang rối loạn nói: "Đừng cởi quần áo..."
Lam Vong Cơ kềm nén dục hoả, híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát hắn.
Nguỵ Vô Tiện lại là hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, nén giọng ngập ngừng nói: "Tàng Thư Các này, cởi hết quần áo không tốt lắm nha, nhỡ đâu có người nghe thấy động tĩnh, cho rằng bên trong có trộm vào, phá cửa xông vô sẽ... nhìn thấy ta thân mình trần trụi bị ngươi đè trên mặt đất, sau này ta làm sao còn gặp được người khác?"
Một mặt quy phạm của Lam Vong Cơ sớm đã bị xé rách, lúc này gần như không kiên nhẫn nổi nữa, thô lỗ nói: "Vậy bây giờ làm sao?"
Mỗi một tấc da thịt ở trước ngực sau lưng, thậm chí ở bên hông, cách lớp quần áo, bị đôi bàn tay to của Lam Vong Cơ ra sức xoa nắn, vừa ngứa vừa đau, Nguỵ Vô Tiện biết y đã nổi hứng, lúc này đột ngột nhấc người mình lên, chắc chắn là không định hôn hôn ôm ôm mấy cái là bỏ qua cho hắn, chắc chắn phải hung hăng cắn xé xoa vò một phen mới chịu, mắt thấy tình cảnh quần áo sắp sửa bị xé toạc, đè trên mặt đất cọ xát, nhưng nơi này dù sao cũng không phải phòng ngủ, một chút xíu lòng tự trọng nam nhi che giấu từ đáy lòng hắn trỗi dậy, không muốn bị áp chế đến không thể nhúc nhích ở nơi thoáng đãng rộng rãi này, nảy ra một ý, nói: "Lam Trạm, ngươi để ta ngồi trên người của ngươi đi".
Lam Vong Cơ có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải ngươi... đã ngồi trên người của ta hay sao?"
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện khẽ cong lên, "Ta muốn ngồi trên tiểu Lam Trạm, để nó đi vào..."
Lam Vong Cơ thoáng ngẩn người, sau khi nhận ra "tiểu Lam Trạm" là có ý gì, đột ngột không biết nhận xét thế nào, nhìn nụ cười ngọt ngào trên miệng hắn, giọng nói lại trở nên khàn khàn: ".... Được".
Trong lúc gấp gáp, không thầy dạy cũng biết, Nguỵ Vô Tiện quyết đoán xé đáy quần của mình thành một khe hở, một tay vịn lên bả vai của đối phương, tay kia đỡ lấy dương căn nóng đến đáng sợ kia, cố dạng hai chân ra, ra sức cọ xát vào kẽ mông của mình, cố nhét vào nơi sâu thẳm chật hẹp giống như hẻm núi này.
Lam Vong Cơ phát ra âm thanh nghe vô cùng nguy hiểm, một tay nâng mông hắn, năm ngón tay bấm sâu vào, một tay chống đỡ thân hình của mình hơi ngả ra phía sau, xương ngón tay bám vào sàn nhà đến trắng bệch, hàng mi dài kềm nén cơn tức giận nhìn chằm chằm.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ lần trước bọn hắn điên loan đảo phượng, huyệt đạo của Nguỵ Vô Tiện sớm đã khép kín như ban đầu, tuy rằng hắn nắm dương căn của Lam Vong Cơ ra sức đâm vào huyệt khẩu của mình, nhưng không thể nhét cái vật hình như cương to thêm mấy vòng này đi vào được. Sợ cưỡng ép sẽ làm Lam Vong Cơ bị thương, bất đắc dĩ buông y ra, hai ngón tay thọc vào huyệt khẩu của mình, tự khuếch trương lên.
Lam Vong Cơ bị một hồi giày vò này của hắn, đã sớm bị kích thích đến không chịu nổi, lúc này thấy hắn đong đưa mông, tự mình di chuyển lên xuống, giữa động tác của các kẽ tay phát ra tiếng nước ướt át, miệng nhỏ giọng rên rỉ theo, ánh mắt y càng thêm tối sầm lại, cách một lớp vải tàn nhẫn xoa nắn cặp mông săn chắc và co dãn của Nguỵ Vô Tiện, dùng chuyện này để dời đi sự chú ý của mình, bằng mọi giá phải kềm nén những suy nghĩ đáng sợ liên tục nảy ra trong đầu.
Dục hoả tích tụ trong mấy ngày bị ma sát sinh nhiệt bốc khói bên trong Tàng Thư Các thanh lãnh này, bầu không khí dường như ngột ngạt bức bối đến mức khiến người ta nổi giận, Lam Vong Cơ không thể nhịn nổi nữa, bóp chặt eo hắn, đặt hắn trực tiếp lên ngay giữa háng mình, mông Nguỵ Vô Tiện chìm xuống vào miệng núi lửa, một cột dung nham nóng rực cứng ngắc, phá núi đi vào, huyệt khẩu xinh đẹp nuốt một cái đầy ngập căng trướng, Nguỵ Vô Tiện cả kinh kêu lên một tiếng, độ dài hướng lên trên vừa vặn chọc tới ngay chỗ tuyến thể mẫn cảm, toàn thân hắn sung sướng run rẩy lên, ngửa cổ lộ ra đường cong duyên dáng, hầu kết lăn lộn, rên rỉ thành tiếng.
"Lam Trạm... A, Lam Trạm...."
Đợt giày vò khó nhịn này còn lâu mới kết thúc, trọng lực kéo mông hắn tiếp tục chìm xuống, phần thân trụ ma sát vào vách động phát ra tia lửa chết người, vật khổng lồ thẳng tiến vào trong huyệt đạo, đâm vào khiến hắn căng to đầy ngập, trong lúc hoảng loạn hắn vặn vẹo thắt lưng, hai chân khoá ngồi trên người Lam Vong Cơ run rẩy kịch liệt, cố hết sức kềm mình lại, hạ thân giống như một cây cung, mũi tên đã lên dây kéo căng đến mức cực hạn, vận sức chờ bay ra.
Dưới sự kích thích đột ngột của hắn, Lam Vong Cơ ngả hết người về phía sau, vai đụng vào kệ sách đằng sau, kệ sách bất mãn kêu lên kẽo kẹt mấy tiếng, vài quyển sách rơi đập vào người bọn họ, y bất chấp sự hỗn loạn khắp mặt đất này, nghiến chặt răng, bóp eo Nguỵ Vô Tiện lên xuống mấy cái.
"....A!"
Vách ruột của Nguỵ Vô Tiện bị dương v*t thô to luân phiên đâm vào, hạ thân căng mỏi khó nhịn, thịt mềm ở nơi bí ẩn kia run bần bật thừa nhận trận thảo phạt, bị hung hăng cọ xát sinh ra một cơn tê dại như điện giựt lên trời xuống đất, lập tức hai mắt đẫm lệ mông lung, cao giọng kêu liên tục, rồi thấp giọng xin tha.
Eo mông run rẩy hữu khí vô lực đổ sụp trên đùi Lam Vong Cơ, nhất thời bị đỉnh đến chỗ sâu bên trong, vách ruột xoắn vặn Lam Vong Cơ đến rùng mình quấn quýt si mê, một cơn kích thích va đập vào cột sống, khiêu khích hạ thân từ eo hông đến đùi và bắp chân, không ngăn được mà co rút điên cuồng, rồi xông đến ngón chân cuộn lại thành hình dạng cào xé tâm can.
Nguỵ Vô Tiện lung lay sắp ngã bám vào kệ sách cũng lung lay sắp ngã, bên tai vang lên tiếng động không biết do thứ gì va đập đùng đùng, thở hổn hển nói: "Chậm, chậm một chút, Lam Trạm... Đừng đâm sâu như vậy, a!.... Ưm!"
Lam Vong Cơ làm gì còn nghe thấy bất kỳ lời xin tha nào của hắn, không đẩy hắn ngã xuống đất thao một trận tàn nhẫn đã là đại phát từ bi rồi, eo chân theo động tác của cánh tay từng chút từng chút đỉnh lên phía trên, đưa toàn bộ mình vào trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, va chạm cọ xát bên trong vách ruột ướt nóng của Nguỵ Vô Tiện, đâm cho nước nôi văng tung toé bên trong. Dịch thể trơn dính thấm ra ngoài mật huyệt, cảm giác dính nhớp khó nói thành lời như một con rắn nhỏ bò trườn ở chỗ trũng bí ẩn của Nguỵ Vô Tiện, chiếc quần ướt nhẹp chật vật không chịu nổi dán sát vào da thịt, bị hông của Lam Vong Cơ thúc từng cái một, theo sự chấn động của cặp mông, tiếng nước vang lên to rõ.
Quần áo của hai người tuy đã cọ xát đến bay phất phới, nhưng tốt xấu gì vẫn còn mặc đầy đủ trên người, ngoại trừ chỗ kết hợp ma sát nóng bỏng, giữa hai người gần như không có tiếp xúc da thịt, không có liếm láp cắn xé thân thể để thoả mãn cơn thèm khát của cái miệng, lực chú ý hoàn toàn tập trung ở hạ thể, căng mỏi nóng rực run rẩy không ngừng, từng đợt sóng nhiệt khoái cảm, không chút phòng bị vỗ thật sâu vào các giác quan, khiến người ta hoảng hốt tựa phi thăng thành tiên.
Sau một hồi thích ứng với tần suất và động tác của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện có một được khoảng nghỉ để thở dốc, lòng bàn chân run rẩy chống lên các trang sách rơi tán loạn khắp sàn nhà, ổn định thân hình, ôm eo Lam Vong Cơ, dụi dụi bên tai y xin khoan dung: "Lam Trạm tốt, Nhị ca ca, phu quân, ngươi, ngươi đợi một chút.... chậm một chút được không, động tĩnh lớn như vậy, sớm muộn gì cũng kéo người tới đây.... A!"
Cơn dục hoả bùng nổ của Lam Vong Cơ đã giải toả phần nào, rốt cuộc thu hồi lại một tia lý trí, nghe xong lời này, cắn lên cần cổ duyên dáng trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện một cái giống như trả thù.
Nghe hắn nức nở một tiếng, lời ít ý nhiều nói: "Đáng".
"Ngươi lại bắt nạt ta..." Nguỵ Vô Tiện đè thấp cổ họng nghẹn ngào, nói một cách rầu rĩ, cắn cắn khoé môi, lông mi khẽ run, con ngươi bị ánh nước phá vỡ thành một làn sóng chập chùng mênh mông, rơi vào trong mắt của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cứng đờ trong một khoảnh khắc, lông mày xoắn lại, trong mắt tựa như binh khí giao chiến, từ bên dưới xương cùng vọt lên một cơn tà hoả, thắt lưng đỉnh một cái, trụ chống trời hướng lên trên đâm thẳng vào sâu bên trong Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện kinh hoảng kêu lên một tiếng, hai chân quẫy đạp như muốn thoát thân, lại bị Lam Vong Cơ luồn một tay vào trong quần áo hắn trượt dọc theo sống lưng hắn như thể cảnh cáo, bấu chặt vào bên hông eo hắn, không nhanh không chậm và vô cùng trầm ổn đưa đẩy mấy cái, Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến hồn phách bay đi hết, đầu nấm cứng chắc nghiền qua nghiền lại chỗ thịt mẫn cảm nhất của hắn, hắn không chút đề phòng bị chọc ngay chỗ yếu hại, bủn rủn đến mức hơi thở yếu ớt, mê mê man man bám chặt lên người của người nọ, nhưng không dám kháng nghị.
Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo eo, cặp mông tê rần đau rát treo lơ lửng trên tính khí của Lam Vong Cơ, thở dồn dập mấy hơi để kéo hồn phách trở về, cố gắng chống đỡ không chịu ngồi xuống, chân cẳng tuyệt vọng quét qua những trang sách ngổn ngang la liệt trên mặt đất, rào rạt lật thành một làn sóng chữ đen giấy trắng, bầu không khí tĩnh lặng trong Tàng Thư Các thêm một chút âm thanh phành phạch của cơn tình triều hoảng loạn.
Hai người gần như nghiêng hẳn xuống giữa đống sách vở bừa bộn, Lam Vong Cơ giơ một tay còn rảnh ra, vịn vào kệ sách phía sau, bế Nguỵ Vô Tiện lên, điều chỉnh lại dáng ngồi.
Eo ưỡn thẳng, vẻ mặt lạnh lẽo, mặt mày thanh lịch, gần như vẫn là Hàm Quang Quân ngồi nghiêm chỉnh, không chút cẩu thả kia.
Nguỵ Vô Tiện một tay vén tóc mai bết mồ hôi dính trên vai, một tay chống ở bên hông, hơi hơi ngửa về phía sau, sau khi thích ứng với tư thế mới, lại bắt đầu tự giác lên lên xuống xuống trên người Lam Vong Cơ, nhìn người này ngoại trừ lớp mồ hôi mỏng trên đầu cùng với gân xanh hơi nổi lên, vẻ ngoài không có chút sai sót nào, hơi thất thần.
Xoa mái tóc đen nhánh của y trong lòng bàn tay, cố ý ưỡn hông một cái, nghiêm trang nói: "Phu quân, dáng ngồi của ta có tiêu chuẩn không?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ nặng nề nhìn hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện cưỡi một hồi, nắm giữ được tư thế mới, lực eo hùng dũng oai phong, xoắn vặn thật là hiên ngang, trong mắt một chút ý cười khiêu khích, trêu chọc nói: "Lam Trạm, chúng ta đến Tàng Thư Các nhiều lần như vậy, có phải ngươi thích nhất dáng ngồi của ta lần này không?.... Đừng thẹn thùng nha, người Lam gia không thể nói dối, mau nói thật... có thích ta ngồi lên người của ngươi như vậy không? Hay là, sau này chúng ta tới Tàng Thư Các đều luyện tập dáng ngồi này, được không?"
Lam Vong Cơ nhìn chịu không nổi tư thế này của hắn, càng nghe không nổi những lời này của hắn, nhưng ánh mắt lại cứ không dời đi được, lỗ tai không nghe sót một chữ, thu hết tất cả từng giây từng phút tư thế châm lửa rất thần thái và sinh động này của hắn, lông mày xoắn chặt lại giống như làm thành một nút thắt, sau một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng gian nan rỉ ra một câu, "Không biết xấu hổ".
Nguỵ Vô Tiện xoa nắn vành tai nhiễm màu hồng nhạt của y, thở hổn hển nói, "Được được, ta không biết xấu hổ... Người biết xấu hổ nhất không phải là Nhị ca ca của chúng ta sao".
"......"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Nói về lý, quần áo của chúng ta vẫn mặc đầy đủ, ta còn không phải là đọc sách đến buồn chán, tập vài động tác luyện cơ đùi trên người của ngươi hay sao, không có làm chuyện xấu nha... Lam Trạm, ngươi nói xem có đúng hay không?"
"....." Lam Vong Cơ rũ mắt, thoáng nhìn xuống chỗ bụng nhỏ của hai người cọ xát vào nhau.
Chỗ kết hợp không ngừng truyền đến tiếng nước dâm mĩ khi thân thể va chạm, tầng tầng lớp lớp bạch y lại thành công che kín mít cảnh sắc ướt át và lầy lội kia. Ngoại trừ thỉnh thoảng vài động tác nâng lên cao quá, suýt nữa rút Lam Vong Cơ ra khỏi, thì khoảng trống giữa tà áo nửa che nửa hở, phất phơ lay động kia, là một cự vật màu đỏ tía thấm đẫm một lớp nước trơn ướt, bị cặp mông tròn trịa hơi hếch lên và hơi run rẩy của Nguỵ Vô Tiện phun ra nuốt vào, gần như không chút kẽ hở.
"....."
Bỗng nhiên, bên ngoài hành lang dài vang lên một loạt tiếng giày to rõ bước trên sàn gỗ.
Hai người sửng sốt trong chớp mắt, cả người giật thót một cái.
Lam Vong Cơ dừng cương trước bờ vực, nâng mông Nguỵ Vô Tiện ngừng đột ngột giữa không trung.
Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh, dựng lỗ tai lên, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, cho đến khi từ từ dừng lại trước cánh cửa lớn bị khoá.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của các thiếu niên canh giữ, "Nhị công tử, chúng ta vừa nghe thấy tiếng động kỳ lạ, giống như sách vở bị rớt xuống, không biết... không biết có cần giúp đỡ hay không?"
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng áp lên trán Lam Vong Cơ, đưa tay gãi gãi mặt y, cười tủm tỉm nói: "Lam nhị công tử làm chuyện xấu sắp bị phát hiện nha".
Lam Vong Cơ nắm lấy móng vuốt phá phách của hắn, đè xuống phần nào hơi thở hổn hển, lạnh lùng nâng cao giọng lên nói: "Không có chuyện gì, các ngươi lui xuống đi".
Các thiếu niên ở bên ngoài nhận thấy trong giọng nói của y có chút không vui mơ hồ, làm như do dự một lúc, lại cẩn thận dè dặt nói: "Trong thư viện có một kệ sách không vững lắm, lúc trước Trạch Vu Quân có nhắc tới, định kêu thợ tới sửa, nhưng do thợ chính nhất thời không được rảnh, cho nên đến giờ vẫn chưa kịp sửa... Nếu kệ sách đó xảy ra vấn đề, Nhị công tử nhất định phải chú ý, nếu ngã xuống làm thân thể bị thương, thì chúng ta nhất định không gánh nổi tội. Thật sự, không cần giúp đỡ sao?"
Nhìn lướt qua kệ sách liêu xiêu ở phía sau Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cắn lỗ tai y nói: "Đúng đó, sắp bị đụng cho vỡ tan tành rồi... Lam Trạm, ngươi ở trên giường vốn dĩ đã hung hăng, ta cũng cảm thấy cần phải tìm người đến sửa giường trong Tĩnh Thất một chút. Đến đây làm việc, phá hư Tàng Thư Các, là tội lớn lắm đó... ngươi không thể dịu dàng một chút sao?"
Nguỵ Vô Tiện trong miệng khẩn cầu y "dịu dàng", nhưng thân hình ngồi trên người Lam Vong Cơ lại hơi chuyển động, xương cùng đè lên bụng nhỏ, khẽ nhích một cái rất nhỏ khó phát hiện, vách ruột bao bọc lấy tính khí của Lam Vong Cơ hơi xoắn nhẹ, xoắn lấy phần thân trụ một cái giống như vắt khăn, Lam Vong Cơ kêu lên một tiếng, tiếng thở dốc vỡ vụn hỗn loạn thoát ra khỏi lồng ngực, cắn răng nhắm mắt bình tĩnh lại một hồi, âm trầm ngước mắt lên, nhìn Nguỵ Vô Tiện với ánh mắt khiển trách.
Lam Vong Cơ đang lúc thần hồn điên đảo bay lên tận trời bỗng nhiên dừng lại, cảm xúc vốn dĩ khó kềm chế, bị hắn xiết thế này, bộ phận đang vận sức chờ phát động chịu không nổi cú kích thích này, hơi run rẩy, mấy phát đạn đã lên nòng, lập tức tiết ra một chút, vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện hơi biến đổi, đưa tay sờ sờ chỗ bụng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi đang chảy bên trong, hắn chớp chớp mắt, nhìn Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi... ngươi bắn rồi?"
Vành tai Lam Vong Cơ ửng hồng, mất tự nhiên dời ánh mắt đi.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y một hồi, phụt ra một tiếng bật cười, bất đắc dĩ phải nén cười, nhe răng trợn mắt nghẹn ngào "khục khục khục" mấy tiếng, gần như sắp lăn xuống khỏi người Lam Vong Cơ, hắn vừa cử động, chỗ kết hợp của hai người chợt kích động một trận kịch liệt, Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, nhào tới trước, đè hắn dưới thân, trong cơn thịnh nộ như núi lửa, lồng ngực chấn động như dã thú khẽ gầm gừ, hạ eo phát lực, mạnh mẽ đẩy đưa vào mấy cái, va đập bành bạch vào cặp mông mẩy của Nguỵ Vô Tiện, tính khí đỉnh sâu vào bên trong, mọi âm thanh đều im bặt trong tích tắc, toàn bộ phóng thích ra.
Nguỵ Vô Tiện bị y đẩy ngã xuống sàn nhà đột ngột đỉnh sâu mấy cái, giống như đặt mình vào giữa cơn sóng to gió lớn, chỗ mềm nhất sâu nhất bên trong ruột bị động tác hung hãn nghiền ép đến rối tinh rối mù, nụ cười mới đó đông cứng lại, nước mắt lộp độp rơi xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng đây là đau đớn hay là sảng khoái, thì hai mắt đột nhiên nhắm lại, dùng sức ôm chặt Lam Vong Cơ, cả người không tự chủ co giật mấy cái, trước mắt hiện ra ánh sáng trắng, rồi cũng leo lên tới đỉnh.
Hai người ôm chặt đối phương vào trong lòng, mồ hôi đầm đìa ướt sũng, ánh mắt tan rã, cơn kích động chưa qua cùng nhau thở dốc.
Thiếu niên trên hành lang kia làm như bị việc gì đó thu hút sự chú ý, không quan tâm đến khác thường ở bên trong, ngẩng đầu hướng về phía xa hỏi một tiếng, "Lam tiên sinh?"
Bên trong thư viện, hai thân hình cứng đờ như hoá đá.
Hô hấp của Lam Vong Cơ đột nhiên ngừng lại, lông mi khẩn trương run rẩy. Hạ thân Nguỵ Vô Tiện bị đút đầy ngập canh nóng, cả một bụng óc ách, một cử động nhỏ cũng không dám, hai cái đùi kẹp chặt lấy Lam Vong Cơ, cửa động đang mút chặt lấy vật kia, một giọt cũng không lọt, không dám động đậy dù chỉ chút xíu, chứng cứ phạm tội sền sệt dinh dính kia mà chảy ra, thì hai người sẽ bị bắt gian ngay tại trận.
Nguỵ Vô Tiện quả thực không thể nào tưởng tượng, nếu Lam Khải Nhân lúc này phá cửa đi vào, thấy cảnh tượng hỗn loạn dâm mỹ này, thấy cải trắng băng thanh ngọc khiết nhà ông ấy bị Nguỵ Vô Tiện hắn dâm loạn đến mức quần áo xộc xệch thần trí không rõ, thì sẽ giáng một đòn trí mạng thế nào vào tâm hồn non nớt, à không, cái mạng già như ngọn nến tàn trước gió của ông ấy.
Giọng nói của thiếu niên hướng về phía xa, làm như không dám khẳng định, lại hỏi một tiếng, "Là Lam tiên sinh ở đàng kia sao?"
Câu hỏi này lại vang lên một lần nữa, giống như gõ một cú vào đầu Nguỵ Vô Tiện, gõ cho hắn tỉnh táo hoàn toàn.
Còn có thời gian!
Còn có thể cữu vãn được một chút!
Vùng dậy mấy cái, hắn hoảng loạn lăn xuống khỏi người Lam Vong Cơ, sẵn tay lấy một tờ giấy Tuyên Thành trên án thư lau quẹt lung tung chỗ đang ướt đầm đìa nhỏ giọt như một mảnh đầm lầy ở hạ thân của mình.
Lau một hồi, liếc mắt một cái nhìn thấy Lam Vong Cơ vẻ mặt mờ mịt, ở giữa đống sách nghiêng ngả, lúng túng rũ mắt xuống, nhìn tính khí đang đứng sừng sững, chưa hết hưng phấn trong bạch y của mình, giống như chú tiểu trong một ngôi miếu lần đầu trộm thịt cá bị sư thầy bắt gặp, sợ đến mức quên cả chạy trốn, sững sờ đứng ngay tại chỗ theo bản năng thầm tụng kinh Phật.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ đáng thương, một cảm giác tội lỗi thoáng qua, làm thế nào mình lại kéo một người thuần khiết không tì vết, lánh xa trần thế chìm nổi trong biển dục vọng trần tục này cơ chứ?
Mơ màng hồ đồ lại lén liếc nhìn một cái, trên vật kia của Lam Vong Cơ ướt đẫm dịch thể của hai người, mặt Nguỵ Vô Tiện nóng bừng, vội vàng chụp một tờ giấy Tuyên Thành ở trên, giấy Tuyên Thành bọc lấy trụ ngọc lấp lánh toàn thân ướt nhẹp, lập tức thấm loang ra một mảng sẫm màu ái muội.
"Tiểu cũ kỷ, đừng thất thần nữa, nhanh chóng dọn dẹp!"
Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào hắn một cái, hoàn toàn là vẻ mặt khó có thể mở miệng.
Đầu hắn nổ ầm một tiếng, trong nháy mắt lý trí quay về, "Lam Trạm, đừng... đừng ở đây..."
Lam Vong Cơ gần như là hung dữ kéo mạnh, "Nguỵ Anh, ngươi khơi mào nổi lửa...."
Nguỵ Vô Tiện ôm gương mặt của y, hoang mang rối loạn nói: "Đừng cởi quần áo..."
Lam Vong Cơ kềm nén dục hoả, híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát hắn.
Nguỵ Vô Tiện lại là hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, nén giọng ngập ngừng nói: "Tàng Thư Các này, cởi hết quần áo không tốt lắm nha, nhỡ đâu có người nghe thấy động tĩnh, cho rằng bên trong có trộm vào, phá cửa xông vô sẽ... nhìn thấy ta thân mình trần trụi bị ngươi đè trên mặt đất, sau này ta làm sao còn gặp được người khác?"
Một mặt quy phạm của Lam Vong Cơ sớm đã bị xé rách, lúc này gần như không kiên nhẫn nổi nữa, thô lỗ nói: "Vậy bây giờ làm sao?"
Mỗi một tấc da thịt ở trước ngực sau lưng, thậm chí ở bên hông, cách lớp quần áo, bị đôi bàn tay to của Lam Vong Cơ ra sức xoa nắn, vừa ngứa vừa đau, Nguỵ Vô Tiện biết y đã nổi hứng, lúc này đột ngột nhấc người mình lên, chắc chắn là không định hôn hôn ôm ôm mấy cái là bỏ qua cho hắn, chắc chắn phải hung hăng cắn xé xoa vò một phen mới chịu, mắt thấy tình cảnh quần áo sắp sửa bị xé toạc, đè trên mặt đất cọ xát, nhưng nơi này dù sao cũng không phải phòng ngủ, một chút xíu lòng tự trọng nam nhi che giấu từ đáy lòng hắn trỗi dậy, không muốn bị áp chế đến không thể nhúc nhích ở nơi thoáng đãng rộng rãi này, nảy ra một ý, nói: "Lam Trạm, ngươi để ta ngồi trên người của ngươi đi".
Lam Vong Cơ có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải ngươi... đã ngồi trên người của ta hay sao?"
Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện khẽ cong lên, "Ta muốn ngồi trên tiểu Lam Trạm, để nó đi vào..."
Lam Vong Cơ thoáng ngẩn người, sau khi nhận ra "tiểu Lam Trạm" là có ý gì, đột ngột không biết nhận xét thế nào, nhìn nụ cười ngọt ngào trên miệng hắn, giọng nói lại trở nên khàn khàn: ".... Được".
Trong lúc gấp gáp, không thầy dạy cũng biết, Nguỵ Vô Tiện quyết đoán xé đáy quần của mình thành một khe hở, một tay vịn lên bả vai của đối phương, tay kia đỡ lấy dương căn nóng đến đáng sợ kia, cố dạng hai chân ra, ra sức cọ xát vào kẽ mông của mình, cố nhét vào nơi sâu thẳm chật hẹp giống như hẻm núi này.
Lam Vong Cơ phát ra âm thanh nghe vô cùng nguy hiểm, một tay nâng mông hắn, năm ngón tay bấm sâu vào, một tay chống đỡ thân hình của mình hơi ngả ra phía sau, xương ngón tay bám vào sàn nhà đến trắng bệch, hàng mi dài kềm nén cơn tức giận nhìn chằm chằm.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ lần trước bọn hắn điên loan đảo phượng, huyệt đạo của Nguỵ Vô Tiện sớm đã khép kín như ban đầu, tuy rằng hắn nắm dương căn của Lam Vong Cơ ra sức đâm vào huyệt khẩu của mình, nhưng không thể nhét cái vật hình như cương to thêm mấy vòng này đi vào được. Sợ cưỡng ép sẽ làm Lam Vong Cơ bị thương, bất đắc dĩ buông y ra, hai ngón tay thọc vào huyệt khẩu của mình, tự khuếch trương lên.
Lam Vong Cơ bị một hồi giày vò này của hắn, đã sớm bị kích thích đến không chịu nổi, lúc này thấy hắn đong đưa mông, tự mình di chuyển lên xuống, giữa động tác của các kẽ tay phát ra tiếng nước ướt át, miệng nhỏ giọng rên rỉ theo, ánh mắt y càng thêm tối sầm lại, cách một lớp vải tàn nhẫn xoa nắn cặp mông săn chắc và co dãn của Nguỵ Vô Tiện, dùng chuyện này để dời đi sự chú ý của mình, bằng mọi giá phải kềm nén những suy nghĩ đáng sợ liên tục nảy ra trong đầu.
Dục hoả tích tụ trong mấy ngày bị ma sát sinh nhiệt bốc khói bên trong Tàng Thư Các thanh lãnh này, bầu không khí dường như ngột ngạt bức bối đến mức khiến người ta nổi giận, Lam Vong Cơ không thể nhịn nổi nữa, bóp chặt eo hắn, đặt hắn trực tiếp lên ngay giữa háng mình, mông Nguỵ Vô Tiện chìm xuống vào miệng núi lửa, một cột dung nham nóng rực cứng ngắc, phá núi đi vào, huyệt khẩu xinh đẹp nuốt một cái đầy ngập căng trướng, Nguỵ Vô Tiện cả kinh kêu lên một tiếng, độ dài hướng lên trên vừa vặn chọc tới ngay chỗ tuyến thể mẫn cảm, toàn thân hắn sung sướng run rẩy lên, ngửa cổ lộ ra đường cong duyên dáng, hầu kết lăn lộn, rên rỉ thành tiếng.
"Lam Trạm... A, Lam Trạm...."
Đợt giày vò khó nhịn này còn lâu mới kết thúc, trọng lực kéo mông hắn tiếp tục chìm xuống, phần thân trụ ma sát vào vách động phát ra tia lửa chết người, vật khổng lồ thẳng tiến vào trong huyệt đạo, đâm vào khiến hắn căng to đầy ngập, trong lúc hoảng loạn hắn vặn vẹo thắt lưng, hai chân khoá ngồi trên người Lam Vong Cơ run rẩy kịch liệt, cố hết sức kềm mình lại, hạ thân giống như một cây cung, mũi tên đã lên dây kéo căng đến mức cực hạn, vận sức chờ bay ra.
Dưới sự kích thích đột ngột của hắn, Lam Vong Cơ ngả hết người về phía sau, vai đụng vào kệ sách đằng sau, kệ sách bất mãn kêu lên kẽo kẹt mấy tiếng, vài quyển sách rơi đập vào người bọn họ, y bất chấp sự hỗn loạn khắp mặt đất này, nghiến chặt răng, bóp eo Nguỵ Vô Tiện lên xuống mấy cái.
"....A!"
Vách ruột của Nguỵ Vô Tiện bị dương v*t thô to luân phiên đâm vào, hạ thân căng mỏi khó nhịn, thịt mềm ở nơi bí ẩn kia run bần bật thừa nhận trận thảo phạt, bị hung hăng cọ xát sinh ra một cơn tê dại như điện giựt lên trời xuống đất, lập tức hai mắt đẫm lệ mông lung, cao giọng kêu liên tục, rồi thấp giọng xin tha.
Eo mông run rẩy hữu khí vô lực đổ sụp trên đùi Lam Vong Cơ, nhất thời bị đỉnh đến chỗ sâu bên trong, vách ruột xoắn vặn Lam Vong Cơ đến rùng mình quấn quýt si mê, một cơn kích thích va đập vào cột sống, khiêu khích hạ thân từ eo hông đến đùi và bắp chân, không ngăn được mà co rút điên cuồng, rồi xông đến ngón chân cuộn lại thành hình dạng cào xé tâm can.
Nguỵ Vô Tiện lung lay sắp ngã bám vào kệ sách cũng lung lay sắp ngã, bên tai vang lên tiếng động không biết do thứ gì va đập đùng đùng, thở hổn hển nói: "Chậm, chậm một chút, Lam Trạm... Đừng đâm sâu như vậy, a!.... Ưm!"
Lam Vong Cơ làm gì còn nghe thấy bất kỳ lời xin tha nào của hắn, không đẩy hắn ngã xuống đất thao một trận tàn nhẫn đã là đại phát từ bi rồi, eo chân theo động tác của cánh tay từng chút từng chút đỉnh lên phía trên, đưa toàn bộ mình vào trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, va chạm cọ xát bên trong vách ruột ướt nóng của Nguỵ Vô Tiện, đâm cho nước nôi văng tung toé bên trong. Dịch thể trơn dính thấm ra ngoài mật huyệt, cảm giác dính nhớp khó nói thành lời như một con rắn nhỏ bò trườn ở chỗ trũng bí ẩn của Nguỵ Vô Tiện, chiếc quần ướt nhẹp chật vật không chịu nổi dán sát vào da thịt, bị hông của Lam Vong Cơ thúc từng cái một, theo sự chấn động của cặp mông, tiếng nước vang lên to rõ.
Quần áo của hai người tuy đã cọ xát đến bay phất phới, nhưng tốt xấu gì vẫn còn mặc đầy đủ trên người, ngoại trừ chỗ kết hợp ma sát nóng bỏng, giữa hai người gần như không có tiếp xúc da thịt, không có liếm láp cắn xé thân thể để thoả mãn cơn thèm khát của cái miệng, lực chú ý hoàn toàn tập trung ở hạ thể, căng mỏi nóng rực run rẩy không ngừng, từng đợt sóng nhiệt khoái cảm, không chút phòng bị vỗ thật sâu vào các giác quan, khiến người ta hoảng hốt tựa phi thăng thành tiên.
Sau một hồi thích ứng với tần suất và động tác của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện có một được khoảng nghỉ để thở dốc, lòng bàn chân run rẩy chống lên các trang sách rơi tán loạn khắp sàn nhà, ổn định thân hình, ôm eo Lam Vong Cơ, dụi dụi bên tai y xin khoan dung: "Lam Trạm tốt, Nhị ca ca, phu quân, ngươi, ngươi đợi một chút.... chậm một chút được không, động tĩnh lớn như vậy, sớm muộn gì cũng kéo người tới đây.... A!"
Cơn dục hoả bùng nổ của Lam Vong Cơ đã giải toả phần nào, rốt cuộc thu hồi lại một tia lý trí, nghe xong lời này, cắn lên cần cổ duyên dáng trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện một cái giống như trả thù.
Nghe hắn nức nở một tiếng, lời ít ý nhiều nói: "Đáng".
"Ngươi lại bắt nạt ta..." Nguỵ Vô Tiện đè thấp cổ họng nghẹn ngào, nói một cách rầu rĩ, cắn cắn khoé môi, lông mi khẽ run, con ngươi bị ánh nước phá vỡ thành một làn sóng chập chùng mênh mông, rơi vào trong mắt của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cứng đờ trong một khoảnh khắc, lông mày xoắn lại, trong mắt tựa như binh khí giao chiến, từ bên dưới xương cùng vọt lên một cơn tà hoả, thắt lưng đỉnh một cái, trụ chống trời hướng lên trên đâm thẳng vào sâu bên trong Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện kinh hoảng kêu lên một tiếng, hai chân quẫy đạp như muốn thoát thân, lại bị Lam Vong Cơ luồn một tay vào trong quần áo hắn trượt dọc theo sống lưng hắn như thể cảnh cáo, bấu chặt vào bên hông eo hắn, không nhanh không chậm và vô cùng trầm ổn đưa đẩy mấy cái, Nguỵ Vô Tiện bị đỉnh đến hồn phách bay đi hết, đầu nấm cứng chắc nghiền qua nghiền lại chỗ thịt mẫn cảm nhất của hắn, hắn không chút đề phòng bị chọc ngay chỗ yếu hại, bủn rủn đến mức hơi thở yếu ớt, mê mê man man bám chặt lên người của người nọ, nhưng không dám kháng nghị.
Nguỵ Vô Tiện vặn vẹo eo, cặp mông tê rần đau rát treo lơ lửng trên tính khí của Lam Vong Cơ, thở dồn dập mấy hơi để kéo hồn phách trở về, cố gắng chống đỡ không chịu ngồi xuống, chân cẳng tuyệt vọng quét qua những trang sách ngổn ngang la liệt trên mặt đất, rào rạt lật thành một làn sóng chữ đen giấy trắng, bầu không khí tĩnh lặng trong Tàng Thư Các thêm một chút âm thanh phành phạch của cơn tình triều hoảng loạn.
Hai người gần như nghiêng hẳn xuống giữa đống sách vở bừa bộn, Lam Vong Cơ giơ một tay còn rảnh ra, vịn vào kệ sách phía sau, bế Nguỵ Vô Tiện lên, điều chỉnh lại dáng ngồi.
Eo ưỡn thẳng, vẻ mặt lạnh lẽo, mặt mày thanh lịch, gần như vẫn là Hàm Quang Quân ngồi nghiêm chỉnh, không chút cẩu thả kia.
Nguỵ Vô Tiện một tay vén tóc mai bết mồ hôi dính trên vai, một tay chống ở bên hông, hơi hơi ngửa về phía sau, sau khi thích ứng với tư thế mới, lại bắt đầu tự giác lên lên xuống xuống trên người Lam Vong Cơ, nhìn người này ngoại trừ lớp mồ hôi mỏng trên đầu cùng với gân xanh hơi nổi lên, vẻ ngoài không có chút sai sót nào, hơi thất thần.
Xoa mái tóc đen nhánh của y trong lòng bàn tay, cố ý ưỡn hông một cái, nghiêm trang nói: "Phu quân, dáng ngồi của ta có tiêu chuẩn không?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ nặng nề nhìn hắn một cái.
Nguỵ Vô Tiện cưỡi một hồi, nắm giữ được tư thế mới, lực eo hùng dũng oai phong, xoắn vặn thật là hiên ngang, trong mắt một chút ý cười khiêu khích, trêu chọc nói: "Lam Trạm, chúng ta đến Tàng Thư Các nhiều lần như vậy, có phải ngươi thích nhất dáng ngồi của ta lần này không?.... Đừng thẹn thùng nha, người Lam gia không thể nói dối, mau nói thật... có thích ta ngồi lên người của ngươi như vậy không? Hay là, sau này chúng ta tới Tàng Thư Các đều luyện tập dáng ngồi này, được không?"
Lam Vong Cơ nhìn chịu không nổi tư thế này của hắn, càng nghe không nổi những lời này của hắn, nhưng ánh mắt lại cứ không dời đi được, lỗ tai không nghe sót một chữ, thu hết tất cả từng giây từng phút tư thế châm lửa rất thần thái và sinh động này của hắn, lông mày xoắn chặt lại giống như làm thành một nút thắt, sau một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng gian nan rỉ ra một câu, "Không biết xấu hổ".
Nguỵ Vô Tiện xoa nắn vành tai nhiễm màu hồng nhạt của y, thở hổn hển nói, "Được được, ta không biết xấu hổ... Người biết xấu hổ nhất không phải là Nhị ca ca của chúng ta sao".
"......"
Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Nói về lý, quần áo của chúng ta vẫn mặc đầy đủ, ta còn không phải là đọc sách đến buồn chán, tập vài động tác luyện cơ đùi trên người của ngươi hay sao, không có làm chuyện xấu nha... Lam Trạm, ngươi nói xem có đúng hay không?"
"....." Lam Vong Cơ rũ mắt, thoáng nhìn xuống chỗ bụng nhỏ của hai người cọ xát vào nhau.
Chỗ kết hợp không ngừng truyền đến tiếng nước dâm mĩ khi thân thể va chạm, tầng tầng lớp lớp bạch y lại thành công che kín mít cảnh sắc ướt át và lầy lội kia. Ngoại trừ thỉnh thoảng vài động tác nâng lên cao quá, suýt nữa rút Lam Vong Cơ ra khỏi, thì khoảng trống giữa tà áo nửa che nửa hở, phất phơ lay động kia, là một cự vật màu đỏ tía thấm đẫm một lớp nước trơn ướt, bị cặp mông tròn trịa hơi hếch lên và hơi run rẩy của Nguỵ Vô Tiện phun ra nuốt vào, gần như không chút kẽ hở.
"....."
Bỗng nhiên, bên ngoài hành lang dài vang lên một loạt tiếng giày to rõ bước trên sàn gỗ.
Hai người sửng sốt trong chớp mắt, cả người giật thót một cái.
Lam Vong Cơ dừng cương trước bờ vực, nâng mông Nguỵ Vô Tiện ngừng đột ngột giữa không trung.
Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh, dựng lỗ tai lên, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, cho đến khi từ từ dừng lại trước cánh cửa lớn bị khoá.
Ngoài cửa truyền đến tiếng của các thiếu niên canh giữ, "Nhị công tử, chúng ta vừa nghe thấy tiếng động kỳ lạ, giống như sách vở bị rớt xuống, không biết... không biết có cần giúp đỡ hay không?"
Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng áp lên trán Lam Vong Cơ, đưa tay gãi gãi mặt y, cười tủm tỉm nói: "Lam nhị công tử làm chuyện xấu sắp bị phát hiện nha".
Lam Vong Cơ nắm lấy móng vuốt phá phách của hắn, đè xuống phần nào hơi thở hổn hển, lạnh lùng nâng cao giọng lên nói: "Không có chuyện gì, các ngươi lui xuống đi".
Các thiếu niên ở bên ngoài nhận thấy trong giọng nói của y có chút không vui mơ hồ, làm như do dự một lúc, lại cẩn thận dè dặt nói: "Trong thư viện có một kệ sách không vững lắm, lúc trước Trạch Vu Quân có nhắc tới, định kêu thợ tới sửa, nhưng do thợ chính nhất thời không được rảnh, cho nên đến giờ vẫn chưa kịp sửa... Nếu kệ sách đó xảy ra vấn đề, Nhị công tử nhất định phải chú ý, nếu ngã xuống làm thân thể bị thương, thì chúng ta nhất định không gánh nổi tội. Thật sự, không cần giúp đỡ sao?"
Nhìn lướt qua kệ sách liêu xiêu ở phía sau Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cắn lỗ tai y nói: "Đúng đó, sắp bị đụng cho vỡ tan tành rồi... Lam Trạm, ngươi ở trên giường vốn dĩ đã hung hăng, ta cũng cảm thấy cần phải tìm người đến sửa giường trong Tĩnh Thất một chút. Đến đây làm việc, phá hư Tàng Thư Các, là tội lớn lắm đó... ngươi không thể dịu dàng một chút sao?"
Nguỵ Vô Tiện trong miệng khẩn cầu y "dịu dàng", nhưng thân hình ngồi trên người Lam Vong Cơ lại hơi chuyển động, xương cùng đè lên bụng nhỏ, khẽ nhích một cái rất nhỏ khó phát hiện, vách ruột bao bọc lấy tính khí của Lam Vong Cơ hơi xoắn nhẹ, xoắn lấy phần thân trụ một cái giống như vắt khăn, Lam Vong Cơ kêu lên một tiếng, tiếng thở dốc vỡ vụn hỗn loạn thoát ra khỏi lồng ngực, cắn răng nhắm mắt bình tĩnh lại một hồi, âm trầm ngước mắt lên, nhìn Nguỵ Vô Tiện với ánh mắt khiển trách.
Lam Vong Cơ đang lúc thần hồn điên đảo bay lên tận trời bỗng nhiên dừng lại, cảm xúc vốn dĩ khó kềm chế, bị hắn xiết thế này, bộ phận đang vận sức chờ phát động chịu không nổi cú kích thích này, hơi run rẩy, mấy phát đạn đã lên nòng, lập tức tiết ra một chút, vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện hơi biến đổi, đưa tay sờ sờ chỗ bụng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi đang chảy bên trong, hắn chớp chớp mắt, nhìn Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi... ngươi bắn rồi?"
Vành tai Lam Vong Cơ ửng hồng, mất tự nhiên dời ánh mắt đi.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y một hồi, phụt ra một tiếng bật cười, bất đắc dĩ phải nén cười, nhe răng trợn mắt nghẹn ngào "khục khục khục" mấy tiếng, gần như sắp lăn xuống khỏi người Lam Vong Cơ, hắn vừa cử động, chỗ kết hợp của hai người chợt kích động một trận kịch liệt, Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, nhào tới trước, đè hắn dưới thân, trong cơn thịnh nộ như núi lửa, lồng ngực chấn động như dã thú khẽ gầm gừ, hạ eo phát lực, mạnh mẽ đẩy đưa vào mấy cái, va đập bành bạch vào cặp mông mẩy của Nguỵ Vô Tiện, tính khí đỉnh sâu vào bên trong, mọi âm thanh đều im bặt trong tích tắc, toàn bộ phóng thích ra.
Nguỵ Vô Tiện bị y đẩy ngã xuống sàn nhà đột ngột đỉnh sâu mấy cái, giống như đặt mình vào giữa cơn sóng to gió lớn, chỗ mềm nhất sâu nhất bên trong ruột bị động tác hung hãn nghiền ép đến rối tinh rối mù, nụ cười mới đó đông cứng lại, nước mắt lộp độp rơi xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng đây là đau đớn hay là sảng khoái, thì hai mắt đột nhiên nhắm lại, dùng sức ôm chặt Lam Vong Cơ, cả người không tự chủ co giật mấy cái, trước mắt hiện ra ánh sáng trắng, rồi cũng leo lên tới đỉnh.
Hai người ôm chặt đối phương vào trong lòng, mồ hôi đầm đìa ướt sũng, ánh mắt tan rã, cơn kích động chưa qua cùng nhau thở dốc.
Thiếu niên trên hành lang kia làm như bị việc gì đó thu hút sự chú ý, không quan tâm đến khác thường ở bên trong, ngẩng đầu hướng về phía xa hỏi một tiếng, "Lam tiên sinh?"
Bên trong thư viện, hai thân hình cứng đờ như hoá đá.
Hô hấp của Lam Vong Cơ đột nhiên ngừng lại, lông mi khẩn trương run rẩy. Hạ thân Nguỵ Vô Tiện bị đút đầy ngập canh nóng, cả một bụng óc ách, một cử động nhỏ cũng không dám, hai cái đùi kẹp chặt lấy Lam Vong Cơ, cửa động đang mút chặt lấy vật kia, một giọt cũng không lọt, không dám động đậy dù chỉ chút xíu, chứng cứ phạm tội sền sệt dinh dính kia mà chảy ra, thì hai người sẽ bị bắt gian ngay tại trận.
Nguỵ Vô Tiện quả thực không thể nào tưởng tượng, nếu Lam Khải Nhân lúc này phá cửa đi vào, thấy cảnh tượng hỗn loạn dâm mỹ này, thấy cải trắng băng thanh ngọc khiết nhà ông ấy bị Nguỵ Vô Tiện hắn dâm loạn đến mức quần áo xộc xệch thần trí không rõ, thì sẽ giáng một đòn trí mạng thế nào vào tâm hồn non nớt, à không, cái mạng già như ngọn nến tàn trước gió của ông ấy.
Giọng nói của thiếu niên hướng về phía xa, làm như không dám khẳng định, lại hỏi một tiếng, "Là Lam tiên sinh ở đàng kia sao?"
Câu hỏi này lại vang lên một lần nữa, giống như gõ một cú vào đầu Nguỵ Vô Tiện, gõ cho hắn tỉnh táo hoàn toàn.
Còn có thời gian!
Còn có thể cữu vãn được một chút!
Vùng dậy mấy cái, hắn hoảng loạn lăn xuống khỏi người Lam Vong Cơ, sẵn tay lấy một tờ giấy Tuyên Thành trên án thư lau quẹt lung tung chỗ đang ướt đầm đìa nhỏ giọt như một mảnh đầm lầy ở hạ thân của mình.
Lau một hồi, liếc mắt một cái nhìn thấy Lam Vong Cơ vẻ mặt mờ mịt, ở giữa đống sách nghiêng ngả, lúng túng rũ mắt xuống, nhìn tính khí đang đứng sừng sững, chưa hết hưng phấn trong bạch y của mình, giống như chú tiểu trong một ngôi miếu lần đầu trộm thịt cá bị sư thầy bắt gặp, sợ đến mức quên cả chạy trốn, sững sờ đứng ngay tại chỗ theo bản năng thầm tụng kinh Phật.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ đáng thương, một cảm giác tội lỗi thoáng qua, làm thế nào mình lại kéo một người thuần khiết không tì vết, lánh xa trần thế chìm nổi trong biển dục vọng trần tục này cơ chứ?
Mơ màng hồ đồ lại lén liếc nhìn một cái, trên vật kia của Lam Vong Cơ ướt đẫm dịch thể của hai người, mặt Nguỵ Vô Tiện nóng bừng, vội vàng chụp một tờ giấy Tuyên Thành ở trên, giấy Tuyên Thành bọc lấy trụ ngọc lấp lánh toàn thân ướt nhẹp, lập tức thấm loang ra một mảng sẫm màu ái muội.
"Tiểu cũ kỷ, đừng thất thần nữa, nhanh chóng dọn dẹp!"
Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào hắn một cái, hoàn toàn là vẻ mặt khó có thể mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất