Chương 40
Lúc Lam Vong Cơ lao vào Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện đang vơ đại chiếc áo khoác rơi trong góc, mấy món đồ nhỏ rải rác trên bàn, nhét vào trong túi càn khôn, tay cầm Tuỳ Tiện, đang định bước ra khỏi cửa.
Lam Vong Cơ đưa tay chụp lấy hắn, "Ngươi đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện lấy tay cầm kiếm đẩy y ra, đẩy không được, tì chuôi kiếm lên ngực y, "Ta phải về nhà!"
Lam Vong Cơ gắt gao nhìn chằm chằm hắn một hồi, ngực hơi hơi phập phồng, "Ngươi không thể đi!"
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Vì sao?!" Khẽ cười một tiếng, "Lam nhị công tử, ta tuy rằng vẫn còn là người nhà ngươi, nhưng cũng không có quy định nào, ngăn cản ta ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đấy chứ? Ta muốn về Liên Hoa Ổ, ai có thể ngăn cản?!"
Nắm bắt được cái từ đột ngột kia trong lời nói của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, một tia khẩn trương nhỏ đến mức không thể phát hiện lướt qua như gợn sóng, ánh mắt ngưng trọng, ngữ khí lại giống như không dám tin tưởng mà nhẹ đi, gần như vô cùng cẩn thận nói: "Vẫn còn?"
Nguỵ Vô Tiện quét mắt nhìn y một cái, lại bị sự đau buồn trong mắt y làm cho giật nảy người, như thể bị một cây kim cực mảnh đâm trúng, không đành lòng mà quay đầu đi, nghẹn một ngụm hờn dỗi nói: "Ta không muốn sống với ngươi nữa".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ túm chặt lấy hắn, sức lực rất lớn, xương cốt của Nguỵ Vô Tiện sắp bị bóp nát, vùng vẫy tránh ra.
Trong một tích tắc đó, sự kềm chế lịch sự không chút gợn sóng như thể bị đóng băng, Lam Vong Cơ quy củ, nhưng thô lỗ nói: "Chúng ta là phu thê, cả đời này! Cả đời này, ngươi đều phải cùng ta ở chung... ở chung!"
Từng chữ vô nghĩa rít qua kẽ răng lặp lại mấy lần, đối với người Lam thị xưa nay luôn lịch sự chừng mực, coi thường việc dùng thái độ ồn ào để gây chú ý mà nói, phản ứng thế này đã gần sánh bằng với sự cuồng loạn của người bình thường rồi.
Trong lòng hơi hơi đau xót, Nguỵ Vô Tiện dừng động tác lại.
Lam Vong Cơ giơ một bàn tay ra, muốn chạm vào hắn.
Nguỵ Vô Tiện làm như chợt nghĩ thông suốt được điều gì, giọng điệu ra vẻ tuỳ ý nói ---
"Vậy được, ly hôn đi".
Bàn tay đang giơ ra nửa chừng của Lam Vong Cơ bị đông cứng lại.
Nguỵ Vô Tiện nói thẳng hết ra: "Hoà ly cũng được, hưu thư cũng được, tuỳ ý ngươi, ta không muốn ở lại đây nữa. Sau này cũng không miễn cưỡng Lam nhị công tử ngươi sắm vai phu thê với ta nữa, sẽ không làm ô uế thân thể băng thanh ngọc khiết của ngươi nữa, tổn hại đến tu vi trong sạch hoàn hảo của ngươi".
Lam Vong Cơ đột nhiên lắc đầu một trận, "Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì..."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi không cần vì là phu thê mà cưỡng ép bản thân phải thích ta, kết hợp cùng với ta".
Lam Vong Cơ tiếp tục lắc đầu, làm như không thể hiểu được: "Tình yêu vợ chồng, hợp với lễ pháp, đạo lý trời đất, ta không có cưỡng ép bản thân".
Nguỵ Vô Tiện nổi cáu nói: "Ta không cần hợp với lễ pháp, đạo lý trời đất gì hết! Ta không cần, ta không cần gì hết ngươi hiểu không?!"
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ta không hiểu, đêm qua ngươi cự tuyệt ta như vậy, mới vừa rồi ở chỗ kia, lại.... Ngươi rốt cuộc...."
Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng hất y ra: "Ngươi không hiểu thì thôi, ngươi tiếp tục làm quân tử quy phạm của ngươi. Dù sao cũng đều là ta vô cớ gây rối, đều là ta la lối khóc lóc không ra gì, ta không bao giờ cưỡng ép ngươi, ngươi thích làm cái gì thì làm đi, ngươi không cần phải trốn tránh ta nữa, cũng không cần lấy lòng ta nữa. Tội gì phải làm đến mệt mỏi như vậy, ta đi rồi, mọi người đều nhẹ nhàng, dù sao người nhà của ngươi cũng...."
Tiên đoán chó má cái gì, duyên trời tác hợp cái gì, bất kể là Lam gia, hay là Lam Vong Cơ, đều giống như là nạn nhân của việc ép mua ép bán, đột nhiên tiếp nhận hắn - một món hàng kém chất lượng từ trên trời rơi xuống, miễn cưỡng ghi tên hắn vào gia phả, nén giận tới tận hôm nay. Nhưng món hàng kém chất lượng là hắn đây cũng có máu thịt có tình cảm, biết nổi giận biết phản kháng, ở nơi hắn lớn lên từ nhỏ, cũng có người thương có người yêu, nếu như hắn không được chào đón như thế, nếu hai bên đều gượng gạo gò ép đến khổ sở, tra tấn lẫn nhau như thế, tại sao không thống nhất tách nhau ra, đôi bên cùng vui mừng?
".... Người nhà của ngươi, cũng không thích ta".
Câu cuối cùng này, vẻ mặt như nước hồ băng giá của Lam Vong Cơ gợn lên một tia sóng, ngước mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện hai mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn sang một bên, giống như cố nén lại cảm xúc gì đó, rồi giống như cố tỏ ra mạnh mẽ đã lâu rốt cuộc lộ ra một mặt yếu đuối dễ tổn thương.
"Nguỵ Anh...." Ánh mắt Lam Vong Cơ chuyển động, nắm lấy tay hắn.
Nguỵ Vô Tiện trầm giọng nói: "Ta đi rồi, buông tay đi".
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nắm tay hắn càng chặt hơn, gằn từng chữ: "Ngươi không thể đi".
Nguỵ Vô Tiện quay đầu khẽ cười một tiếng, tự mình suy nghĩ rồi hơi ngẩng đầu lên, giống như chợt nhớ tới chuyện gì đó đáng buồn cười, "Lời tiên đoán đúng không".
Hắn ra vẻ thoải mái nói, "Yên tâm, Lam nhị công tử, nếu lời tiên đoán thật sự ứng nghiệm, người gặp xui xẻo trước cũng là Vân Mộng Giang thị chúng ta, phải bị diệt môn cũng là nhà ta, Lam gia các ngươi lợi hại như vậy, ghê gớm như vậy, cũng không thiếu một Nguỵ Anh nho nhỏ ta đây, bất luận là di thiên đại tai gì, cũng chắc chắn sẽ nhanh chóng vượt qua!"
Lam Vong Cơ tiếp tục lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Nguỵ Vô Tiện, "Chúng ta đã kết làm Tần Tấn, vĩnh viễn không chia lìa".
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục cười nhạo, "Lam Trạm, ngươi cứ có một ý lặp đi lặp lại có ý nghĩa hay sao? Ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi có nghe không vậy?"
Lam Vong Cơ vẫn lắc đầu.
Y nghe được, y tất nhiên là nghe được, rành mạch, rõ ràng, nhưng y không buông tay.
Giằng co nửa ngày, cánh tay nắm Tuỳ Tiện của Nguỵ Vô Tiện rũ xuống, giống như chán nản thất vọng, hắn không muốn động thủ với Lam Vong Cơ. Đột nhiên hất tay, xoay người về phòng.
Buổi tối, Nguỵ Vô Tiện ôm đồ đạc của hắn, ngủ trên giường trong phòng sát bên, ngủ nửa chừng, Lam Vong Cơ đắp chăn cho hắn, hắn tung chăn lên hất xuống đất ngay trước mặt y.
Lam Vong Cơ đứng tại chỗ một hồi lâu, im lặng nhặt chăn lên, xếp gọn, đặt một nơi bên cạnh mà hắn có thể với tới.
***
Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ càng là một tấc cũng không rời mà canh chừng hắn, làm như sợ chớp mắt một cái, thì Nguỵ Vô Tiện sẽ biến mất.
Nếu trước đây, Nguỵ Vô Tiện sẽ giải thích là vì Lam Vong Cơ luyến tiếc hắn, hơn nữa nơi mềm yếu trong trái tim hắn sẽ bị tác động bởi sự cố chấp của y, nhưng lúc này, hắn không thể xác định trong sự cố chấp giữ lại này, có bao nhiêu phần là biểu hiện của tấm lòng chân tình, lại có bao nhiêu phần, là chỉ bởi vì danh phận phu thê và cái gọi là lời mệnh định kia ràng buộc bọn hắn lại với nhau. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, hắn căn bản không hiểu biết Lam Vong Cơ, trước nay hắn đều không nhìn thấy rõ trái tim của y, hắn căn bản không có năng lực như Lam Hi Thần, không thể nào từ trên gương mặt vô biểu tình kia, từ trong những lời nói lặp đi lặp lại gần như rập khuôn kia, hiểu được rõ ràng rốt cuộc Lam Vong Cơ suy nghĩ cái gì.
Nhưng hắn không muốn làm rõ nữa, hắn cảm thấy đáp án thật ra đã quá rõ ràng, chỉ là mình không có dũng khí đối mặt mà thôi.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn quyết định tiến hành sự việc cho đến cùng.
Thừa dịp một cơ hội ngàn năm có một, cuối cùng hắn đã trốn thoát khỏi sự giám thị nghiêm ngặt của Lam Vong Cơ, đi lang thang lòng vòng không có mục đích, trong lòng ấp ủ một kế hoạch to lớn.
Lam gia chắc chắn sẽ không dễ dàng thả hắn đi, cho dù thân thể hắn có thể bỏ trốn, nhưng trên danh nghĩa hắn vẫn là đạo lữ của Lam Vong Cơ như cũ, đây là sự thật giấy trắng mực đen, đã được viết vào gia phả Lam thị. Cho dù hắn trốn trở về Vân Mộng, Cô Tô Lam thị vẫn nói có sách mách có chứng, phái người đến túm hắn trở về, càng phải suy xét xem Giang thúc thúc và Giang Trừng có thể giúp đối phương trói gô hắn lại, giống như lúc trước hay không.
Cần xoá bỏ hoàn toàn thân phận này của hắn, thì hắn mới có thể tự do một cách chân chính. Nhưng bất kể Lam gia có ghét bỏ hắn như thế nào, Lam Khải Nhân có chán ghét hắn ra sao, thì dù sao ly hôn cũng là một việc lớn chấn động huyền môn, huống chi bọn hắn mới thành thân chưa được mấy tháng, bữa tiệc tổ chức hoành tráng, gióng trống khua chiêng, giờ ly hôn, từ Lam Khải Nhân cho đến họ hàng bô lão trên dưới trong tộc, biết để mặt già vào đâu? Bởi vậy hoà ly là không có khả năng.
Như vậy chính là hưu thê (bỏ vợ).
Nếu hắn phạm phải một tội lỗi không thể nào tha thứ, một tội lỗi mà trên dưới Lam thị đều không thể bỏ qua, cần phải dùng gia quy để trừng phạt....
Phải là việc như thế nào mới có thể ép Cô Tô Lam thị nhất định bắt Lam Vong Cơ hưu thê đây?
《Bảy lý do hưu thê》(Thất xuất).
Nguỵ Vô Tiện nhớ hắn đã từng xem trong cuốn sách nhỏ "Làm thế nào để gả vào Lam môn" được bán chạy nhất trên đường phố, bộ luật dân gian này đã được thông qua thành bộ luật chính thức, báo lên quan gia ở nơi đó cũng có thể được công nhận, Cô Tô Lam thị tuy là gia tộc giàu có trong huyền môn, cũng không thoát khỏi phong tục tập quán, giản lược bớt, gần như dung nhập phần lớn vào trong gia quy.
Cố gắng lắc lắc túi càn khôn bị vứt ở góc nhà một hồi, rốt cuộc lắc rơi ra được cuốn sách nhỏ đó. Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống ở một góc đường, trong lòng đầy mong đợi lật xem.
Tác giả vì muốn cảnh báo cho những cô nương luôn tâm tâm niệm niệm, ngóng cổ mong được gả vào Lam gia đừng phạm vào những tội lỗi lớn không thể khắc phục, cho nên hao tâm tổn trí sửa sang lại rất nhiều luật lệ dân gian, kết hợp với gia huấn Lam thị, giải thích rõ ràng từng điều một. Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không có kiên nhẫn quan tâm đến những chi tiết này, chỉ lật thẳng đến phần mục lục, nhanh chóng xem qua một lượt.
Bảy lý do bỏ vợ:
Điều 1, Không nghe lời cha mẹ.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, hắn và Thanh Hành Quân chỉ gặp qua một lần ở lễ thành hôn, mà ông ấy quanh năm bế quan không ra ngoài, cho dù hắn phá phách ngập trời, muốn đắc tội với người tám sào không với tới này cũng không dễ, điều này, bỏ qua thôi.
Điều 2, Không có con.
Nguỵ Vô Tiện hơi ngẩn người ra, cúi đầu quan sát cái bụng của mình một chút, cho dù hắn có thiên phú dị bẩm thế nào đi nữa, có cùng Lam Vong Cơ điên loan đảo phượng như thế nào đi nữa, cũng không thể sinh ra cho y được cái thứ gì, đây thuần túy là do giới hạn sinh lý, ai ai cũng biết, không ai dùng việc này gây khó dễ với hắn, cho nên điều này... có lẽ không thích hợp với nam tử rồi.
Điều 3, Dâm loạn.
Cùng người khác dâm loạn, cái này hắn không làm được, bỏ qua điều này.
Điều 4, Ghen tuông
Lam Vong Cơ giữ mình trong sạch, hắn thật sự cũng không tìm thấy đối tượng để mà ghen tuông, điều này cũng bỏ qua.
Điều 5, Có bệnh hiểm nghèo.
Ừm... Trong một thời gian ngắn, hắn cũng không có bản lĩnh phát ra một căn bệnh trầm trọng nào đó, giả bệnh lại có chút phiền phức, điều này... tạm thời bỏ qua.
Điều 6, Nói nhiều.
Từ lúc vào cửa đến nay miệng của hắn chưa từng khép lại, điều này chẳng phải là.... Hắn lật sang phần giải thích, nói nhiều không phải là cái kiểu nói quá nhiều, nước miếng văng tung toé như hắn nghĩ, mà là thích khua môi múa mép, ngồi lê đôi mách, lật ngược phải trái trắng đen, hình như... cũng không phù hợp.
Hy vọng càng trở nên xa vời, Nguỵ Vô Tiện quả thực sắp sửa nổi giận rồi, từ khi nào muốn bị đuổi đi lại khó khăn như vậy?
Nín thở tập trung nhìn vào một dòng.
Điều 7, Trộm cướp.
"....."
".... Hả??"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm.
Điều này có thể!
Điều này quá có thể! Trộm đồ sao, còn không phải là quá dễ dàng?
Ném quyển sách nhỏ vào túi càn khôn, Nguỵ Vô Tiện khẽ nhún eo một cái, đã lên trên nóc nhà cao nhất ở gần đó. Từ trên cao nhìn xuống, không bị che khuất, liếc mắt một cái đã nhìn thấy toà tháp cao của Tàng Bảo Các trang nghiêm cổ xưa kia. Trong Tàng Bảo Các có rất nhiều pháp bảo pháp khí hiếm lạ trân quý nhất của Cô Tô Lam thị, nếu trộm, vậy thì trộm một vụ to, oanh oanh liệt liệt, không sợ Lam Vong Cơ y bám riết không buông.
Mới vừa đến gần Tàng Bảo Các, tiếng người tuần tra gần đó vang lên.
"Có nghe nói chưa, Nguỵ công tử biến mất, Lam nhị công tử đang triệu tập mọi người tìm kiếm khắp nơi ở trên núi đó!"
Người nghe vô cùng ngạc nhiên: "Biến mất? Một người lớn còn sống làm sao biến mất được?"
Người nọ nhún vai: "Ta thấy nha, Nguỵ Anh này đại khái là ra sau núi phá hang ổ của con yêu quái nào đó, chơi quá mức, hoặc là lại phá hoại gì đó, khiến Lam tiên sinh giận dữ, trốn trong hang núi thì có".
Một người khác nói: "Nhưng ta nghe nói Nhị công tử trực tiếp sai người phong toả sơn môn, canh phòng nghiêm ngặt người bỏ trốn đó, không phải đã phạm phải chuyện lớn gì rồi chứ?"
Lại một người nói: "Ta nghe được là, tiểu phu thê cãi nhau, Nguỵ Anh ầm ĩ đòi ly hôn, Nhị công tử không chịu, hắn tức giận quá bỏ đi ra ngoài đấy".
Một người kinh hãi: "Ly hôn á? Nhưng ta thấy bình thường hai người bọn họ rất tốt mà..."
Một người khác phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, nói thực ra, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin Nhị công tử có một mặt như thế, lần trước trên lớp học không biết tại sao Nguỵ Anh bị thương, y...."
Một người nghe không nổi nữa: "Được rồi được rồi, chúng ta đang làm nhiệm vụ đấy, nghiêm túc tập trung toàn bộ tinh thần, lưu ý động tĩnh của Nguỵ Anh, nếu ai nhìn thấy hắn, trước hết chặn lại, rồi lập tức thông báo, chờ Nhị công tử quyết định".
Nghe được đoạn nói chuyện này Nguỵ Vô Tiện sợ ngây người, không ngờ Lam Vong Cơ hành động nhanh chóng như vậy, hắn mới chạy không bao lâu, đã bị truy nã khắp núi, vội vàng dán một lá bùa ẩn thân lên trên ngực. Nhưng cho dù có lá bùa hỗ trợ, các thủ vệ ai nấy cũng đều vô cùng cảnh giác, tuần tra canh phòng chặt chẽ không một kẽ hở, hắn đi lòng vòng bên ngoài Tàng Bảo Các hơn nửa ngày, thế mà không tìm ra một sơ hở nào để lẻn vào.
Pháp lực của lá bùa đã hết, héo úa tróc ra rơi xuống. Nguỵ Vô Tiện rầu rĩ chạy đi.
Lúc chạng vạng, bắt hai con cá béo ú bên dòng suối, nướng chín ăn hết, rồi sau đó lang thang không có mục tiêu khắp các nơi, để tránh chỗ có người ở, bất tri bất giác, đã đi đến một nơi khá xa.
Một gian tiểu trúc vắng vẻ đơn sơ ngay trước mắt, nắng chiều còn sót lại chiếu xuống những đoá hoa màu tím trong sân, lại hiện lên vẻ đẹp lạnh lùng. Nguỵ Vô Tiện vô tình bị màu sắc thưa thớt này kích thích tinh thần, không tự chủ được đã đi vào bên trong. Vào cửa rồi, phát hiện bên trong sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên có người định kỳ quét tước giữ gìn, nhưng nhìn khung cảnh thanh tịnh không có vật gì dư thừa, cũng không giống như có hơi thở của người đang sinh sống tại đây.
Hắn cả ngày nhảy nhót bên ngoài, vốn có chút mệt mỏi, đi mấy vòng trong phòng không phát hiện dấu chân, vươn vai, rồi ngả người lên giường, chẳng bao lâu, ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, trở mình, chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ vẫn còn ở nơi này, vui cười đánh mắng, rất là náo nhiệt, còn có một vị nữ tử nói chuyện với hắn một hồi, nữ tử mặc quần áo màu xanh đậm, dung mạo xinh đẹp thanh lãnh, màu mắt cực nhạt, có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Chỉ là chi tiết trong mộng, rốt cuột nữ tử đó nói cái gì, hắn lại không nhớ được.
Trong mơ quanh quẩn mùi hoa nhàn nhạt, làm như lan toả tới trên giường, ngay cả trên người hắn, cũng nhiễm một chút.
Ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân chậm rãi, Nguỵ Vô Tiện giật thót một cái, bò dậy khỏi giường, tiếng kẽo kẹt kêu lên, cửa bị đẩy ra, trong lúc gấp rút, hắn nhanh chóng dán lên người mình thêm một lá bùa ẩn thân.
Sắc trời bên ngoài đã tối, người mới tới mặc đồ trắng như tuyết, như một vệt màu mờ ảo trong bóng tối âm trầm, chính là gia chủ Lam gia – Thanh Hành Quân.
Lam Vong Cơ đưa tay chụp lấy hắn, "Ngươi đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện lấy tay cầm kiếm đẩy y ra, đẩy không được, tì chuôi kiếm lên ngực y, "Ta phải về nhà!"
Lam Vong Cơ gắt gao nhìn chằm chằm hắn một hồi, ngực hơi hơi phập phồng, "Ngươi không thể đi!"
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Vì sao?!" Khẽ cười một tiếng, "Lam nhị công tử, ta tuy rằng vẫn còn là người nhà ngươi, nhưng cũng không có quy định nào, ngăn cản ta ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đấy chứ? Ta muốn về Liên Hoa Ổ, ai có thể ngăn cản?!"
Nắm bắt được cái từ đột ngột kia trong lời nói của Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, một tia khẩn trương nhỏ đến mức không thể phát hiện lướt qua như gợn sóng, ánh mắt ngưng trọng, ngữ khí lại giống như không dám tin tưởng mà nhẹ đi, gần như vô cùng cẩn thận nói: "Vẫn còn?"
Nguỵ Vô Tiện quét mắt nhìn y một cái, lại bị sự đau buồn trong mắt y làm cho giật nảy người, như thể bị một cây kim cực mảnh đâm trúng, không đành lòng mà quay đầu đi, nghẹn một ngụm hờn dỗi nói: "Ta không muốn sống với ngươi nữa".
Nghe vậy, Lam Vong Cơ túm chặt lấy hắn, sức lực rất lớn, xương cốt của Nguỵ Vô Tiện sắp bị bóp nát, vùng vẫy tránh ra.
Trong một tích tắc đó, sự kềm chế lịch sự không chút gợn sóng như thể bị đóng băng, Lam Vong Cơ quy củ, nhưng thô lỗ nói: "Chúng ta là phu thê, cả đời này! Cả đời này, ngươi đều phải cùng ta ở chung... ở chung!"
Từng chữ vô nghĩa rít qua kẽ răng lặp lại mấy lần, đối với người Lam thị xưa nay luôn lịch sự chừng mực, coi thường việc dùng thái độ ồn ào để gây chú ý mà nói, phản ứng thế này đã gần sánh bằng với sự cuồng loạn của người bình thường rồi.
Trong lòng hơi hơi đau xót, Nguỵ Vô Tiện dừng động tác lại.
Lam Vong Cơ giơ một bàn tay ra, muốn chạm vào hắn.
Nguỵ Vô Tiện làm như chợt nghĩ thông suốt được điều gì, giọng điệu ra vẻ tuỳ ý nói ---
"Vậy được, ly hôn đi".
Bàn tay đang giơ ra nửa chừng của Lam Vong Cơ bị đông cứng lại.
Nguỵ Vô Tiện nói thẳng hết ra: "Hoà ly cũng được, hưu thư cũng được, tuỳ ý ngươi, ta không muốn ở lại đây nữa. Sau này cũng không miễn cưỡng Lam nhị công tử ngươi sắm vai phu thê với ta nữa, sẽ không làm ô uế thân thể băng thanh ngọc khiết của ngươi nữa, tổn hại đến tu vi trong sạch hoàn hảo của ngươi".
Lam Vong Cơ đột nhiên lắc đầu một trận, "Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì..."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi không cần vì là phu thê mà cưỡng ép bản thân phải thích ta, kết hợp cùng với ta".
Lam Vong Cơ tiếp tục lắc đầu, làm như không thể hiểu được: "Tình yêu vợ chồng, hợp với lễ pháp, đạo lý trời đất, ta không có cưỡng ép bản thân".
Nguỵ Vô Tiện nổi cáu nói: "Ta không cần hợp với lễ pháp, đạo lý trời đất gì hết! Ta không cần, ta không cần gì hết ngươi hiểu không?!"
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh, ta không hiểu, đêm qua ngươi cự tuyệt ta như vậy, mới vừa rồi ở chỗ kia, lại.... Ngươi rốt cuộc...."
Nguỵ Vô Tiện lạnh lùng hất y ra: "Ngươi không hiểu thì thôi, ngươi tiếp tục làm quân tử quy phạm của ngươi. Dù sao cũng đều là ta vô cớ gây rối, đều là ta la lối khóc lóc không ra gì, ta không bao giờ cưỡng ép ngươi, ngươi thích làm cái gì thì làm đi, ngươi không cần phải trốn tránh ta nữa, cũng không cần lấy lòng ta nữa. Tội gì phải làm đến mệt mỏi như vậy, ta đi rồi, mọi người đều nhẹ nhàng, dù sao người nhà của ngươi cũng...."
Tiên đoán chó má cái gì, duyên trời tác hợp cái gì, bất kể là Lam gia, hay là Lam Vong Cơ, đều giống như là nạn nhân của việc ép mua ép bán, đột nhiên tiếp nhận hắn - một món hàng kém chất lượng từ trên trời rơi xuống, miễn cưỡng ghi tên hắn vào gia phả, nén giận tới tận hôm nay. Nhưng món hàng kém chất lượng là hắn đây cũng có máu thịt có tình cảm, biết nổi giận biết phản kháng, ở nơi hắn lớn lên từ nhỏ, cũng có người thương có người yêu, nếu như hắn không được chào đón như thế, nếu hai bên đều gượng gạo gò ép đến khổ sở, tra tấn lẫn nhau như thế, tại sao không thống nhất tách nhau ra, đôi bên cùng vui mừng?
".... Người nhà của ngươi, cũng không thích ta".
Câu cuối cùng này, vẻ mặt như nước hồ băng giá của Lam Vong Cơ gợn lên một tia sóng, ngước mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện hai mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn sang một bên, giống như cố nén lại cảm xúc gì đó, rồi giống như cố tỏ ra mạnh mẽ đã lâu rốt cuộc lộ ra một mặt yếu đuối dễ tổn thương.
"Nguỵ Anh...." Ánh mắt Lam Vong Cơ chuyển động, nắm lấy tay hắn.
Nguỵ Vô Tiện trầm giọng nói: "Ta đi rồi, buông tay đi".
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nắm tay hắn càng chặt hơn, gằn từng chữ: "Ngươi không thể đi".
Nguỵ Vô Tiện quay đầu khẽ cười một tiếng, tự mình suy nghĩ rồi hơi ngẩng đầu lên, giống như chợt nhớ tới chuyện gì đó đáng buồn cười, "Lời tiên đoán đúng không".
Hắn ra vẻ thoải mái nói, "Yên tâm, Lam nhị công tử, nếu lời tiên đoán thật sự ứng nghiệm, người gặp xui xẻo trước cũng là Vân Mộng Giang thị chúng ta, phải bị diệt môn cũng là nhà ta, Lam gia các ngươi lợi hại như vậy, ghê gớm như vậy, cũng không thiếu một Nguỵ Anh nho nhỏ ta đây, bất luận là di thiên đại tai gì, cũng chắc chắn sẽ nhanh chóng vượt qua!"
Lam Vong Cơ tiếp tục lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Nguỵ Vô Tiện, "Chúng ta đã kết làm Tần Tấn, vĩnh viễn không chia lìa".
Nguỵ Vô Tiện tiếp tục cười nhạo, "Lam Trạm, ngươi cứ có một ý lặp đi lặp lại có ý nghĩa hay sao? Ta nói nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi có nghe không vậy?"
Lam Vong Cơ vẫn lắc đầu.
Y nghe được, y tất nhiên là nghe được, rành mạch, rõ ràng, nhưng y không buông tay.
Giằng co nửa ngày, cánh tay nắm Tuỳ Tiện của Nguỵ Vô Tiện rũ xuống, giống như chán nản thất vọng, hắn không muốn động thủ với Lam Vong Cơ. Đột nhiên hất tay, xoay người về phòng.
Buổi tối, Nguỵ Vô Tiện ôm đồ đạc của hắn, ngủ trên giường trong phòng sát bên, ngủ nửa chừng, Lam Vong Cơ đắp chăn cho hắn, hắn tung chăn lên hất xuống đất ngay trước mặt y.
Lam Vong Cơ đứng tại chỗ một hồi lâu, im lặng nhặt chăn lên, xếp gọn, đặt một nơi bên cạnh mà hắn có thể với tới.
***
Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ càng là một tấc cũng không rời mà canh chừng hắn, làm như sợ chớp mắt một cái, thì Nguỵ Vô Tiện sẽ biến mất.
Nếu trước đây, Nguỵ Vô Tiện sẽ giải thích là vì Lam Vong Cơ luyến tiếc hắn, hơn nữa nơi mềm yếu trong trái tim hắn sẽ bị tác động bởi sự cố chấp của y, nhưng lúc này, hắn không thể xác định trong sự cố chấp giữ lại này, có bao nhiêu phần là biểu hiện của tấm lòng chân tình, lại có bao nhiêu phần, là chỉ bởi vì danh phận phu thê và cái gọi là lời mệnh định kia ràng buộc bọn hắn lại với nhau. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, hắn căn bản không hiểu biết Lam Vong Cơ, trước nay hắn đều không nhìn thấy rõ trái tim của y, hắn căn bản không có năng lực như Lam Hi Thần, không thể nào từ trên gương mặt vô biểu tình kia, từ trong những lời nói lặp đi lặp lại gần như rập khuôn kia, hiểu được rõ ràng rốt cuộc Lam Vong Cơ suy nghĩ cái gì.
Nhưng hắn không muốn làm rõ nữa, hắn cảm thấy đáp án thật ra đã quá rõ ràng, chỉ là mình không có dũng khí đối mặt mà thôi.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn quyết định tiến hành sự việc cho đến cùng.
Thừa dịp một cơ hội ngàn năm có một, cuối cùng hắn đã trốn thoát khỏi sự giám thị nghiêm ngặt của Lam Vong Cơ, đi lang thang lòng vòng không có mục đích, trong lòng ấp ủ một kế hoạch to lớn.
Lam gia chắc chắn sẽ không dễ dàng thả hắn đi, cho dù thân thể hắn có thể bỏ trốn, nhưng trên danh nghĩa hắn vẫn là đạo lữ của Lam Vong Cơ như cũ, đây là sự thật giấy trắng mực đen, đã được viết vào gia phả Lam thị. Cho dù hắn trốn trở về Vân Mộng, Cô Tô Lam thị vẫn nói có sách mách có chứng, phái người đến túm hắn trở về, càng phải suy xét xem Giang thúc thúc và Giang Trừng có thể giúp đối phương trói gô hắn lại, giống như lúc trước hay không.
Cần xoá bỏ hoàn toàn thân phận này của hắn, thì hắn mới có thể tự do một cách chân chính. Nhưng bất kể Lam gia có ghét bỏ hắn như thế nào, Lam Khải Nhân có chán ghét hắn ra sao, thì dù sao ly hôn cũng là một việc lớn chấn động huyền môn, huống chi bọn hắn mới thành thân chưa được mấy tháng, bữa tiệc tổ chức hoành tráng, gióng trống khua chiêng, giờ ly hôn, từ Lam Khải Nhân cho đến họ hàng bô lão trên dưới trong tộc, biết để mặt già vào đâu? Bởi vậy hoà ly là không có khả năng.
Như vậy chính là hưu thê (bỏ vợ).
Nếu hắn phạm phải một tội lỗi không thể nào tha thứ, một tội lỗi mà trên dưới Lam thị đều không thể bỏ qua, cần phải dùng gia quy để trừng phạt....
Phải là việc như thế nào mới có thể ép Cô Tô Lam thị nhất định bắt Lam Vong Cơ hưu thê đây?
《Bảy lý do hưu thê》(Thất xuất).
Nguỵ Vô Tiện nhớ hắn đã từng xem trong cuốn sách nhỏ "Làm thế nào để gả vào Lam môn" được bán chạy nhất trên đường phố, bộ luật dân gian này đã được thông qua thành bộ luật chính thức, báo lên quan gia ở nơi đó cũng có thể được công nhận, Cô Tô Lam thị tuy là gia tộc giàu có trong huyền môn, cũng không thoát khỏi phong tục tập quán, giản lược bớt, gần như dung nhập phần lớn vào trong gia quy.
Cố gắng lắc lắc túi càn khôn bị vứt ở góc nhà một hồi, rốt cuộc lắc rơi ra được cuốn sách nhỏ đó. Nguỵ Vô Tiện ngồi xuống ở một góc đường, trong lòng đầy mong đợi lật xem.
Tác giả vì muốn cảnh báo cho những cô nương luôn tâm tâm niệm niệm, ngóng cổ mong được gả vào Lam gia đừng phạm vào những tội lỗi lớn không thể khắc phục, cho nên hao tâm tổn trí sửa sang lại rất nhiều luật lệ dân gian, kết hợp với gia huấn Lam thị, giải thích rõ ràng từng điều một. Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không có kiên nhẫn quan tâm đến những chi tiết này, chỉ lật thẳng đến phần mục lục, nhanh chóng xem qua một lượt.
Bảy lý do bỏ vợ:
Điều 1, Không nghe lời cha mẹ.
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, hắn và Thanh Hành Quân chỉ gặp qua một lần ở lễ thành hôn, mà ông ấy quanh năm bế quan không ra ngoài, cho dù hắn phá phách ngập trời, muốn đắc tội với người tám sào không với tới này cũng không dễ, điều này, bỏ qua thôi.
Điều 2, Không có con.
Nguỵ Vô Tiện hơi ngẩn người ra, cúi đầu quan sát cái bụng của mình một chút, cho dù hắn có thiên phú dị bẩm thế nào đi nữa, có cùng Lam Vong Cơ điên loan đảo phượng như thế nào đi nữa, cũng không thể sinh ra cho y được cái thứ gì, đây thuần túy là do giới hạn sinh lý, ai ai cũng biết, không ai dùng việc này gây khó dễ với hắn, cho nên điều này... có lẽ không thích hợp với nam tử rồi.
Điều 3, Dâm loạn.
Cùng người khác dâm loạn, cái này hắn không làm được, bỏ qua điều này.
Điều 4, Ghen tuông
Lam Vong Cơ giữ mình trong sạch, hắn thật sự cũng không tìm thấy đối tượng để mà ghen tuông, điều này cũng bỏ qua.
Điều 5, Có bệnh hiểm nghèo.
Ừm... Trong một thời gian ngắn, hắn cũng không có bản lĩnh phát ra một căn bệnh trầm trọng nào đó, giả bệnh lại có chút phiền phức, điều này... tạm thời bỏ qua.
Điều 6, Nói nhiều.
Từ lúc vào cửa đến nay miệng của hắn chưa từng khép lại, điều này chẳng phải là.... Hắn lật sang phần giải thích, nói nhiều không phải là cái kiểu nói quá nhiều, nước miếng văng tung toé như hắn nghĩ, mà là thích khua môi múa mép, ngồi lê đôi mách, lật ngược phải trái trắng đen, hình như... cũng không phù hợp.
Hy vọng càng trở nên xa vời, Nguỵ Vô Tiện quả thực sắp sửa nổi giận rồi, từ khi nào muốn bị đuổi đi lại khó khăn như vậy?
Nín thở tập trung nhìn vào một dòng.
Điều 7, Trộm cướp.
"....."
".... Hả??"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cằm.
Điều này có thể!
Điều này quá có thể! Trộm đồ sao, còn không phải là quá dễ dàng?
Ném quyển sách nhỏ vào túi càn khôn, Nguỵ Vô Tiện khẽ nhún eo một cái, đã lên trên nóc nhà cao nhất ở gần đó. Từ trên cao nhìn xuống, không bị che khuất, liếc mắt một cái đã nhìn thấy toà tháp cao của Tàng Bảo Các trang nghiêm cổ xưa kia. Trong Tàng Bảo Các có rất nhiều pháp bảo pháp khí hiếm lạ trân quý nhất của Cô Tô Lam thị, nếu trộm, vậy thì trộm một vụ to, oanh oanh liệt liệt, không sợ Lam Vong Cơ y bám riết không buông.
Mới vừa đến gần Tàng Bảo Các, tiếng người tuần tra gần đó vang lên.
"Có nghe nói chưa, Nguỵ công tử biến mất, Lam nhị công tử đang triệu tập mọi người tìm kiếm khắp nơi ở trên núi đó!"
Người nghe vô cùng ngạc nhiên: "Biến mất? Một người lớn còn sống làm sao biến mất được?"
Người nọ nhún vai: "Ta thấy nha, Nguỵ Anh này đại khái là ra sau núi phá hang ổ của con yêu quái nào đó, chơi quá mức, hoặc là lại phá hoại gì đó, khiến Lam tiên sinh giận dữ, trốn trong hang núi thì có".
Một người khác nói: "Nhưng ta nghe nói Nhị công tử trực tiếp sai người phong toả sơn môn, canh phòng nghiêm ngặt người bỏ trốn đó, không phải đã phạm phải chuyện lớn gì rồi chứ?"
Lại một người nói: "Ta nghe được là, tiểu phu thê cãi nhau, Nguỵ Anh ầm ĩ đòi ly hôn, Nhị công tử không chịu, hắn tức giận quá bỏ đi ra ngoài đấy".
Một người kinh hãi: "Ly hôn á? Nhưng ta thấy bình thường hai người bọn họ rất tốt mà..."
Một người khác phụ hoạ: "Đúng vậy đúng vậy, nói thực ra, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết ta cũng không tin Nhị công tử có một mặt như thế, lần trước trên lớp học không biết tại sao Nguỵ Anh bị thương, y...."
Một người nghe không nổi nữa: "Được rồi được rồi, chúng ta đang làm nhiệm vụ đấy, nghiêm túc tập trung toàn bộ tinh thần, lưu ý động tĩnh của Nguỵ Anh, nếu ai nhìn thấy hắn, trước hết chặn lại, rồi lập tức thông báo, chờ Nhị công tử quyết định".
Nghe được đoạn nói chuyện này Nguỵ Vô Tiện sợ ngây người, không ngờ Lam Vong Cơ hành động nhanh chóng như vậy, hắn mới chạy không bao lâu, đã bị truy nã khắp núi, vội vàng dán một lá bùa ẩn thân lên trên ngực. Nhưng cho dù có lá bùa hỗ trợ, các thủ vệ ai nấy cũng đều vô cùng cảnh giác, tuần tra canh phòng chặt chẽ không một kẽ hở, hắn đi lòng vòng bên ngoài Tàng Bảo Các hơn nửa ngày, thế mà không tìm ra một sơ hở nào để lẻn vào.
Pháp lực của lá bùa đã hết, héo úa tróc ra rơi xuống. Nguỵ Vô Tiện rầu rĩ chạy đi.
Lúc chạng vạng, bắt hai con cá béo ú bên dòng suối, nướng chín ăn hết, rồi sau đó lang thang không có mục tiêu khắp các nơi, để tránh chỗ có người ở, bất tri bất giác, đã đi đến một nơi khá xa.
Một gian tiểu trúc vắng vẻ đơn sơ ngay trước mắt, nắng chiều còn sót lại chiếu xuống những đoá hoa màu tím trong sân, lại hiện lên vẻ đẹp lạnh lùng. Nguỵ Vô Tiện vô tình bị màu sắc thưa thớt này kích thích tinh thần, không tự chủ được đã đi vào bên trong. Vào cửa rồi, phát hiện bên trong sạch sẽ ngăn nắp, hiển nhiên có người định kỳ quét tước giữ gìn, nhưng nhìn khung cảnh thanh tịnh không có vật gì dư thừa, cũng không giống như có hơi thở của người đang sinh sống tại đây.
Hắn cả ngày nhảy nhót bên ngoài, vốn có chút mệt mỏi, đi mấy vòng trong phòng không phát hiện dấu chân, vươn vai, rồi ngả người lên giường, chẳng bao lâu, ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, trở mình, chỉ cảm thấy trong lúc ngủ mơ vẫn còn ở nơi này, vui cười đánh mắng, rất là náo nhiệt, còn có một vị nữ tử nói chuyện với hắn một hồi, nữ tử mặc quần áo màu xanh đậm, dung mạo xinh đẹp thanh lãnh, màu mắt cực nhạt, có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Chỉ là chi tiết trong mộng, rốt cuột nữ tử đó nói cái gì, hắn lại không nhớ được.
Trong mơ quanh quẩn mùi hoa nhàn nhạt, làm như lan toả tới trên giường, ngay cả trên người hắn, cũng nhiễm một chút.
Ngoài phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân chậm rãi, Nguỵ Vô Tiện giật thót một cái, bò dậy khỏi giường, tiếng kẽo kẹt kêu lên, cửa bị đẩy ra, trong lúc gấp rút, hắn nhanh chóng dán lên người mình thêm một lá bùa ẩn thân.
Sắc trời bên ngoài đã tối, người mới tới mặc đồ trắng như tuyết, như một vệt màu mờ ảo trong bóng tối âm trầm, chính là gia chủ Lam gia – Thanh Hành Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất