Chương 36
36.
Lam Vong Cơ cùng Hiểu Tinh Trần một trước một sau đi vòng quanh trận pháp, mau chóng đi đến chỗ Ngụy Vô Tiện để lại ký hiệu. Hiểu Tinh Trần từ đầu đến cuối chỉ nói một câu "chính là nơi này", sau đó chuyên tâm phá trận. Lam Vong Cơ mím môi, ánh mắt vẫn luôn dán lên người kia, đúng là có rất nhiều chuyện muốn hỏi, đa số là chuyện về Ngụy Anh. Nhưng vì y sớm đã có thói quen làm chuyện chính trước, cho nên vẫn cố nhịn lại, không nói câu nào. Không khí im lặng này đúng là có chút quỷ dị.
Hiểu Tinh Trần rút Sương Hoa ra, kiếm phong để lại trên mặt đất một vết tích mờ mờ. Lam Vong Cơ ở bên kia cũng phối hợp, Tị Trần xuất vỏ, kiếm quang lóe lên. Mắt trận lung lay, sắp vỡ đến nơi.
Hiểu Tinh Trần thu kiếm lại, đột nhiên nói:
"Hàm Quang Quân, hai hung thi vừa nãy bị ta chém chết..."
Bờ vai của Lam Vong Cơ lập tức cứng đờ:
"!!!"
Hiểu Tinh Trần nói tiếp:
"Thật ra chúng không hề có ý định tấn công hai vị có phải không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y không biết phải nói thế nào, vì y không thể nói dối. Nhưng mà rõ ràng đối phương đã sinh nghi, y lại không thể tiết lộ chuyện của Ngụy Vô Tiện cho người ngoài được. Hiểu Tinh Trần ôn hòa nói tiếp:
"Dù sao thì, với thân thủ của Hàm Quang Quân, làm sao có thể để mặc thứ tà vật kia lại gần thế được."
"..." Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, thanh âm có chút do dự: "Ý của đạo trưởng là gì?"
Hiểu Tinh Trần mỉm cười, nói:
"Hàm Quang Quân đừng hiểu nhầm, tại hạ không có ý gì cả. Vị công tử kia đã là bạn của Hàm Quang Quân, phẩm hạnh chắc không có gì đáng lo. Chẳng qua là tu luyện thuật túng thi ngự quỷ rất dễ bị phản phệ. Ngay cả người khai sáng ra đạo này Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện cũng không thể may mắn thoát khỏi. Theo ngu ý của tại hạ, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì đừng nên dùng vẫn tốt hơn."
Nghe thấy vậy, Lam Vong Cơ cũng có chút kinh ngạc.
Cho đến bây giờ y chỉ nghe người bên ngoài mạnh mẽ lên án Ngụy Vô Tiện, đem quỷ đạo ra chửi rủa thậm tệ. Ngay cả chính y năm đó cũng thế, ít nhất là không cách nào có thể ôn hòa nói chuyện với Ngụy Anh về vấn đề này. Hôm nay lại có thể nghe được Hiểu Tinh Trần nói vậy, không phải muốn vạch rõ ranh giới, cũng không phải muốn lên giọng dạy bảo, mà chỉ ôn hòa nói ra một câu khuyên nhủ thật lòng, đây là lần đầu tiên.
Tâm niệm của y khẽ động, nhất thời không nhịn được mà hỏi thêm một câu:
"Đạo trưởng nhìn nhận về... quỷ đạo như thế nào?"
Hiểu Tinh Trần nói:
"Cũng là một con đường, nhưng lại không thể thoát nổi bốn chữ bàng môn tà đạo. Cho dù là pháp khí hay chiêu thức, chẳng qua cũng chỉ là một loại phương tiện hoặc thủ đoạn, tùy vào cách đối nhân xử thế của người dùng nó thôi."
Lam Vong Cơ nói:
"Nhưng mà quỷ đạo hại thân hại tâm, lúc nào cũng có nguy cơ bị phản phệ."
"Đúng vậy." Hiểu Tinh Trần gật đầu: "Cho nên tại hạ cũng không hề tán thành."
"..." Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, nói tiếp: "Ta sẽ giúp hắn."
Hiểu Tinh Trần nói:
"Trong lòng Hàm Quang Quân đã từng thấy vướng mắc chưa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Đã từng."
Hiểu Tinh Trần cười cười, nâng tay lên chỉnh chỉnh tấm băng vải ngang mắt mình, nói:
"Nếu như vậy thì vị kia ắt hẳn là bạn rất thân của Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Với ta, hắn vô cùng quan trọng."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, kiếm quang của Tị Trần vẫn xẹt qua xẹt lại, hoàn toàn phá vỡ mắt trận. Cùng lúc đó, xa xa vang lên một loạt bước chân. Ngụy Vô Tiện kéo nữ tử kia chạy về, từ xa đã vẫy tay lớn tiếng gọi:
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ đáp lời hắn:
"Ơi."
Tiểu cô nương đi cùng hắn khóc đến mức hai mắt có chút sưng lên, vừa đến nơi ngay lập tức trốn sau lưng Hiểu Tinh Trần. Lam Vong Cơ liếc nàng một cái, thấp giọng hỏi Ngụy Vô Tiện:
"Sao rồi?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Tra ra rồi. Trên ngọn núi này đúng là cái một cái Đại đông tây, xem ra lai lịch cũng không nhỏ, sợ rằng có chút khó đối phó."
Hắn túm lấy tay áo Lam Vong Cơ, lắc lắc:
"Lam Trạm, ngươi phải giúp ta."
Cảnh tượng này khiến Lam Vong Cơ nhớ lại một ngày trước đó thật lâu, y cùng Ngụy Vô Tiện bị mắc kẹt trong đáy động ở núi Mộ Khê, cùng nhau đối phó con yêu thú ngông cuồng trấn giữ nơi đó. Rõ ràng đã là chuyện qua rất lâu rồi, lại giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua thôi. Y nhẹ gật đầu, nói với Ngụy Vô Tiện:
"Được."
Lam Vong Cơ cùng Hiểu Tinh Trần một trước một sau đi vòng quanh trận pháp, mau chóng đi đến chỗ Ngụy Vô Tiện để lại ký hiệu. Hiểu Tinh Trần từ đầu đến cuối chỉ nói một câu "chính là nơi này", sau đó chuyên tâm phá trận. Lam Vong Cơ mím môi, ánh mắt vẫn luôn dán lên người kia, đúng là có rất nhiều chuyện muốn hỏi, đa số là chuyện về Ngụy Anh. Nhưng vì y sớm đã có thói quen làm chuyện chính trước, cho nên vẫn cố nhịn lại, không nói câu nào. Không khí im lặng này đúng là có chút quỷ dị.
Hiểu Tinh Trần rút Sương Hoa ra, kiếm phong để lại trên mặt đất một vết tích mờ mờ. Lam Vong Cơ ở bên kia cũng phối hợp, Tị Trần xuất vỏ, kiếm quang lóe lên. Mắt trận lung lay, sắp vỡ đến nơi.
Hiểu Tinh Trần thu kiếm lại, đột nhiên nói:
"Hàm Quang Quân, hai hung thi vừa nãy bị ta chém chết..."
Bờ vai của Lam Vong Cơ lập tức cứng đờ:
"!!!"
Hiểu Tinh Trần nói tiếp:
"Thật ra chúng không hề có ý định tấn công hai vị có phải không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Y không biết phải nói thế nào, vì y không thể nói dối. Nhưng mà rõ ràng đối phương đã sinh nghi, y lại không thể tiết lộ chuyện của Ngụy Vô Tiện cho người ngoài được. Hiểu Tinh Trần ôn hòa nói tiếp:
"Dù sao thì, với thân thủ của Hàm Quang Quân, làm sao có thể để mặc thứ tà vật kia lại gần thế được."
"..." Khóe môi Lam Vong Cơ giật giật, thanh âm có chút do dự: "Ý của đạo trưởng là gì?"
Hiểu Tinh Trần mỉm cười, nói:
"Hàm Quang Quân đừng hiểu nhầm, tại hạ không có ý gì cả. Vị công tử kia đã là bạn của Hàm Quang Quân, phẩm hạnh chắc không có gì đáng lo. Chẳng qua là tu luyện thuật túng thi ngự quỷ rất dễ bị phản phệ. Ngay cả người khai sáng ra đạo này Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện cũng không thể may mắn thoát khỏi. Theo ngu ý của tại hạ, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì đừng nên dùng vẫn tốt hơn."
Nghe thấy vậy, Lam Vong Cơ cũng có chút kinh ngạc.
Cho đến bây giờ y chỉ nghe người bên ngoài mạnh mẽ lên án Ngụy Vô Tiện, đem quỷ đạo ra chửi rủa thậm tệ. Ngay cả chính y năm đó cũng thế, ít nhất là không cách nào có thể ôn hòa nói chuyện với Ngụy Anh về vấn đề này. Hôm nay lại có thể nghe được Hiểu Tinh Trần nói vậy, không phải muốn vạch rõ ranh giới, cũng không phải muốn lên giọng dạy bảo, mà chỉ ôn hòa nói ra một câu khuyên nhủ thật lòng, đây là lần đầu tiên.
Tâm niệm của y khẽ động, nhất thời không nhịn được mà hỏi thêm một câu:
"Đạo trưởng nhìn nhận về... quỷ đạo như thế nào?"
Hiểu Tinh Trần nói:
"Cũng là một con đường, nhưng lại không thể thoát nổi bốn chữ bàng môn tà đạo. Cho dù là pháp khí hay chiêu thức, chẳng qua cũng chỉ là một loại phương tiện hoặc thủ đoạn, tùy vào cách đối nhân xử thế của người dùng nó thôi."
Lam Vong Cơ nói:
"Nhưng mà quỷ đạo hại thân hại tâm, lúc nào cũng có nguy cơ bị phản phệ."
"Đúng vậy." Hiểu Tinh Trần gật đầu: "Cho nên tại hạ cũng không hề tán thành."
"..." Lam Vong Cơ trầm mặc một chút, nói tiếp: "Ta sẽ giúp hắn."
Hiểu Tinh Trần nói:
"Trong lòng Hàm Quang Quân đã từng thấy vướng mắc chưa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Đã từng."
Hiểu Tinh Trần cười cười, nâng tay lên chỉnh chỉnh tấm băng vải ngang mắt mình, nói:
"Nếu như vậy thì vị kia ắt hẳn là bạn rất thân của Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:
"Với ta, hắn vô cùng quan trọng."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, kiếm quang của Tị Trần vẫn xẹt qua xẹt lại, hoàn toàn phá vỡ mắt trận. Cùng lúc đó, xa xa vang lên một loạt bước chân. Ngụy Vô Tiện kéo nữ tử kia chạy về, từ xa đã vẫy tay lớn tiếng gọi:
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ đáp lời hắn:
"Ơi."
Tiểu cô nương đi cùng hắn khóc đến mức hai mắt có chút sưng lên, vừa đến nơi ngay lập tức trốn sau lưng Hiểu Tinh Trần. Lam Vong Cơ liếc nàng một cái, thấp giọng hỏi Ngụy Vô Tiện:
"Sao rồi?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Tra ra rồi. Trên ngọn núi này đúng là cái một cái Đại đông tây, xem ra lai lịch cũng không nhỏ, sợ rằng có chút khó đối phó."
Hắn túm lấy tay áo Lam Vong Cơ, lắc lắc:
"Lam Trạm, ngươi phải giúp ta."
Cảnh tượng này khiến Lam Vong Cơ nhớ lại một ngày trước đó thật lâu, y cùng Ngụy Vô Tiện bị mắc kẹt trong đáy động ở núi Mộ Khê, cùng nhau đối phó con yêu thú ngông cuồng trấn giữ nơi đó. Rõ ràng đã là chuyện qua rất lâu rồi, lại giống như chỉ vừa mới xảy ra hôm qua thôi. Y nhẹ gật đầu, nói với Ngụy Vô Tiện:
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất