Chương 79
79.
Ngụy Vô Tiện quỳ gối ở giữa gian phòng bên ngoài cửa viện của Lam Khải Nhân, hai tay khép lại, miệng thì không ngừng lẩm bẩm:
"Thúc phụ ơi thúc phụ, lần này đành phải để người chịu thiệt thòi rồi, con cũng không muốn làm như vậy đâu. Đợi sau khi con quay về nhất định sẽ thỉnh tội với người, sau này đối với người thật tốt, hiếu kính người, người nói cái gì thì chính là cái ấy..."
Hắn vừa nói đến đây thì một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, liền nhận ra Lam Hi Thần đã tới đây. Nét mặt của Lam Hi Thần hòa nhã, trong mắt còn một tia bất đắc dĩ. Y đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, đưa cho hắn một cái ống trúc, nói:
"Có khát không? Uống nước đi."
Ngụy Vô Tiện cười, ngoan ngoãn đáp:
"Cám ơn huynh trưởng."
Nói xong rồi hắn mới ý thức được là mình xưng hô như vậy có chút không ổn. Chẳng qua Lam Hi Thần cũng không để ý, chỉ cười đáp lại. Lam Hi Thần nói:
"Tại sao lại chỉ có mình đệ ở đây? Vong Cơ đâu?"
Ngụy Vô Tiện uống xong nước, dùng tay áo lau miệng, đem ống trúc trả lại cho y rồi mới đáp:
"Lam tiên sinh lập một đạo cấm chế, người không có ngọc lệnh thông hành thì không vào được. Cho nên đệ quỳ gối ở ngoài cửa viện, còn Lam Trạm y quỳ ở trước cửa phòng."
Lam Hi Thần gật đầu, bước chân khẽ động, giống như chuẩn bị đi vào, nghĩ một chút, lại quay đầu lại hỏi hắn:
"Ngụy công tử có muốn ta khuyên Vong Cơ giúp không?"
Ngoài dự kiến của y, Ngụy Vô Tiện thế mà lại lắc đầu:
"Không cần, tạ ơn Lam tông chủ."
Lam Hi Thần đánh giá nét mặt của hắn, nói:
"Tại sao ta thấy đệ lại giống như đang thật vui vẻ vậy nhỉ? Rõ ràng là vừa cùng thúc phụ tranh chấp qua mà."
Ngụy Vô Tiện "Ơ?" lên một tiếng, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mặt, chớp chớp mắt, nở một nụ cười:
"Có lẽ vậy. Dù sao thì mặc kệ là nói như thế nào, quá trình có chút kích thích ra sao, nhưng cuối cùng cũng đã có thể nói ra sự thật, không cần giấu ngược giấu xuôi nữa. Quá tốt. Chắc hẳn là Lam Trạm cũng nghĩ như vậy."
Lam Hi Thần nhìn về phía sân, lẩm bẩm nói:
"Vậy sao."
Y thu hồi ánh mắt, nói với Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy công tử, thật ra có một chuyện ta không rõ.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, nói:
"Chuyện gì vậy? Lam tông chủ mời nói."
Lam Hi Thần nói:
"Tình cảm của Vong Cơ đối với đệ... người làm huynh trưởng như ta đương nhiên là biết. Nhưng mà đệ... khụ."
Y dừng lại một chút, cẩn thận lựa lời nói:
"Đệ trước giờ chưa từng biểu hiện gì cả. Năm đó lúc Vong Cơ cứu đệ, đệ cũng chỉ nói với đệ ấy..."
"Đệ chỉ nói với y một chữ "Cút"."
Nghe hắn bình tĩnh trả lời như vậy, Lam Hi Thần lại không nhịn được mà kinh ngạc:
"Ngụy công tử nhớ rõ chuyện này sao?"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói:
"Vốn dĩ là thực sự không nhớ rõ. Lúc ấy đầu óc đệ không tỉnh táo, đoạn trí nhớ này vốn là rất mơ hồ. Nhưng sau đó, là Lam tông chủ huynh chính miệng nói việc này cho đệ biết."
"..." Lam Hi Thần trầm ngâm một lúc, còn nghiêm túc suy nghĩ: "Trong ấn tượng của ta, hình như cũng chưa có dịp nói cho đệ biết."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Cũng đúng thôi Lam tông chủ. Nếu đệ nói, thật ra đệ là đến từ tương lai, sau lúc này khoảng mười mấy năm, lúc ấy đệ cùng Lam Trạm đã sớm ở bên nhau rồi. Mà chỗ chúng ta đang ở đây cũng là ảo ảnh do một cái mộng cảnh thêu dệt nên. Ngay cả chính chúng ta, từng người một cũng đều là đang mơ. Huynh sẽ tin tưởng đệ sao?"
Lam Hi Thần lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn chưa trả lời là tin hay không tin, chỉ nói:
"Nếu là vậy, thì lời nói của Ngụy công tử đúng là có chút mâu thuẫn."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Sao lại thế?"
Lam Hi Thần nói:
"Nếu là mộng, cần gì phải nói ra chân tướng? Là mơ, sớm muộn gì cũng phải tỉnh. Vậy lúc này sao phải tính toán làm gì?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đúng vậy, có lẽ mọi thứ đều là giả."
Hắn nhoẻn miệng cười, nói:
"Nhưng mà bản thân Lam Trạm lại cảm thấy, nơi này là thật."
Lam Hi Thần không nói thêm gì nữa. Một lát sau, y đẩy cửa tiến vào bên trong viện.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang khép chặt kia. Rõ ràng chỉ là một mảnh tối đen, lại giống như có thể thấy rõ ràng một bóng lưng bạch y thẳng tắp, lúc này cũng đang quỳ như hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Vô Tiện ngọt ngào giống như ăn một khối đường vậy, không nhịn được mà nở một nụ cười.
Sau đó, cánh cửa kia lại một lần nữa rộng mở, Lam Hi Thần lúc trước đi vào cũng bước ra. Lam Hi Thần nói với hắn:
"Ngụy công tử, đã không còn chuyện gì nữa. Vong Cơ sẽ ra sớm thôi, đệ cứ về trước đi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói:
"Không cần. Đệ ở đây chờ y."
Ngụy Vô Tiện còn nhớ rất rõ ràng, lúc nãy ở trước mặt Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ đã vô cùng kiên định mà nói rằng hắn là đạo lữ của y. Bây giờ nhớ đến, trong lòng hắn vẫn còn một trận ngứa ngáy.
Khi ấy, hắn nhìn khuôn mặt non nớt của Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi kia, kìm lòng không được mà nghĩ, nếu như kiếp trước hắn may mắn thoát khỏi cái chết, liệu Lam Trạm có giống như lúc này. Không biết là y có dám trước mặt thúc phụ mình mà thẳng thắn thành khẩn nói rõ tình cảm của chính mình hay không.
Có lẽ sẽ không...
Có lẽ y sẽ im lặng mà chôn sâu đoạn tình cảm này trong lòng cả đời.
Đó mới chính là Lam Trạm.
Cái mũi của Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy chua xót, từ lúc sinh ra cho đến nay, lần đầu tiên từ đáy lòng hắn biết ơn thứ gọi là vận mệnh nhiều đến vậy.
Ngụy Vô Tiện quỳ gối ở giữa gian phòng bên ngoài cửa viện của Lam Khải Nhân, hai tay khép lại, miệng thì không ngừng lẩm bẩm:
"Thúc phụ ơi thúc phụ, lần này đành phải để người chịu thiệt thòi rồi, con cũng không muốn làm như vậy đâu. Đợi sau khi con quay về nhất định sẽ thỉnh tội với người, sau này đối với người thật tốt, hiếu kính người, người nói cái gì thì chính là cái ấy..."
Hắn vừa nói đến đây thì một tiếng cười khẽ từ bên cạnh truyền đến. Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, liền nhận ra Lam Hi Thần đã tới đây. Nét mặt của Lam Hi Thần hòa nhã, trong mắt còn một tia bất đắc dĩ. Y đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, đưa cho hắn một cái ống trúc, nói:
"Có khát không? Uống nước đi."
Ngụy Vô Tiện cười, ngoan ngoãn đáp:
"Cám ơn huynh trưởng."
Nói xong rồi hắn mới ý thức được là mình xưng hô như vậy có chút không ổn. Chẳng qua Lam Hi Thần cũng không để ý, chỉ cười đáp lại. Lam Hi Thần nói:
"Tại sao lại chỉ có mình đệ ở đây? Vong Cơ đâu?"
Ngụy Vô Tiện uống xong nước, dùng tay áo lau miệng, đem ống trúc trả lại cho y rồi mới đáp:
"Lam tiên sinh lập một đạo cấm chế, người không có ngọc lệnh thông hành thì không vào được. Cho nên đệ quỳ gối ở ngoài cửa viện, còn Lam Trạm y quỳ ở trước cửa phòng."
Lam Hi Thần gật đầu, bước chân khẽ động, giống như chuẩn bị đi vào, nghĩ một chút, lại quay đầu lại hỏi hắn:
"Ngụy công tử có muốn ta khuyên Vong Cơ giúp không?"
Ngoài dự kiến của y, Ngụy Vô Tiện thế mà lại lắc đầu:
"Không cần, tạ ơn Lam tông chủ."
Lam Hi Thần đánh giá nét mặt của hắn, nói:
"Tại sao ta thấy đệ lại giống như đang thật vui vẻ vậy nhỉ? Rõ ràng là vừa cùng thúc phụ tranh chấp qua mà."
Ngụy Vô Tiện "Ơ?" lên một tiếng, theo bản năng đưa tay lên sờ sờ mặt, chớp chớp mắt, nở một nụ cười:
"Có lẽ vậy. Dù sao thì mặc kệ là nói như thế nào, quá trình có chút kích thích ra sao, nhưng cuối cùng cũng đã có thể nói ra sự thật, không cần giấu ngược giấu xuôi nữa. Quá tốt. Chắc hẳn là Lam Trạm cũng nghĩ như vậy."
Lam Hi Thần nhìn về phía sân, lẩm bẩm nói:
"Vậy sao."
Y thu hồi ánh mắt, nói với Ngụy Vô Tiện:
"Ngụy công tử, thật ra có một chuyện ta không rõ.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, nói:
"Chuyện gì vậy? Lam tông chủ mời nói."
Lam Hi Thần nói:
"Tình cảm của Vong Cơ đối với đệ... người làm huynh trưởng như ta đương nhiên là biết. Nhưng mà đệ... khụ."
Y dừng lại một chút, cẩn thận lựa lời nói:
"Đệ trước giờ chưa từng biểu hiện gì cả. Năm đó lúc Vong Cơ cứu đệ, đệ cũng chỉ nói với đệ ấy..."
"Đệ chỉ nói với y một chữ "Cút"."
Nghe hắn bình tĩnh trả lời như vậy, Lam Hi Thần lại không nhịn được mà kinh ngạc:
"Ngụy công tử nhớ rõ chuyện này sao?"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nói:
"Vốn dĩ là thực sự không nhớ rõ. Lúc ấy đầu óc đệ không tỉnh táo, đoạn trí nhớ này vốn là rất mơ hồ. Nhưng sau đó, là Lam tông chủ huynh chính miệng nói việc này cho đệ biết."
"..." Lam Hi Thần trầm ngâm một lúc, còn nghiêm túc suy nghĩ: "Trong ấn tượng của ta, hình như cũng chưa có dịp nói cho đệ biết."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Cũng đúng thôi Lam tông chủ. Nếu đệ nói, thật ra đệ là đến từ tương lai, sau lúc này khoảng mười mấy năm, lúc ấy đệ cùng Lam Trạm đã sớm ở bên nhau rồi. Mà chỗ chúng ta đang ở đây cũng là ảo ảnh do một cái mộng cảnh thêu dệt nên. Ngay cả chính chúng ta, từng người một cũng đều là đang mơ. Huynh sẽ tin tưởng đệ sao?"
Lam Hi Thần lộ ra vẻ mặt khó mà tin được, suy nghĩ một lát, nhưng vẫn chưa trả lời là tin hay không tin, chỉ nói:
"Nếu là vậy, thì lời nói của Ngụy công tử đúng là có chút mâu thuẫn."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Sao lại thế?"
Lam Hi Thần nói:
"Nếu là mộng, cần gì phải nói ra chân tướng? Là mơ, sớm muộn gì cũng phải tỉnh. Vậy lúc này sao phải tính toán làm gì?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đúng vậy, có lẽ mọi thứ đều là giả."
Hắn nhoẻn miệng cười, nói:
"Nhưng mà bản thân Lam Trạm lại cảm thấy, nơi này là thật."
Lam Hi Thần không nói thêm gì nữa. Một lát sau, y đẩy cửa tiến vào bên trong viện.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào hai cánh cửa đang khép chặt kia. Rõ ràng chỉ là một mảnh tối đen, lại giống như có thể thấy rõ ràng một bóng lưng bạch y thẳng tắp, lúc này cũng đang quỳ như hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngụy Vô Tiện ngọt ngào giống như ăn một khối đường vậy, không nhịn được mà nở một nụ cười.
Sau đó, cánh cửa kia lại một lần nữa rộng mở, Lam Hi Thần lúc trước đi vào cũng bước ra. Lam Hi Thần nói với hắn:
"Ngụy công tử, đã không còn chuyện gì nữa. Vong Cơ sẽ ra sớm thôi, đệ cứ về trước đi."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói:
"Không cần. Đệ ở đây chờ y."
Ngụy Vô Tiện còn nhớ rất rõ ràng, lúc nãy ở trước mặt Lam Khải Nhân, Lam Vong Cơ đã vô cùng kiên định mà nói rằng hắn là đạo lữ của y. Bây giờ nhớ đến, trong lòng hắn vẫn còn một trận ngứa ngáy.
Khi ấy, hắn nhìn khuôn mặt non nớt của Lam Vong Cơ mới hơn hai mươi tuổi kia, kìm lòng không được mà nghĩ, nếu như kiếp trước hắn may mắn thoát khỏi cái chết, liệu Lam Trạm có giống như lúc này. Không biết là y có dám trước mặt thúc phụ mình mà thẳng thắn thành khẩn nói rõ tình cảm của chính mình hay không.
Có lẽ sẽ không...
Có lẽ y sẽ im lặng mà chôn sâu đoạn tình cảm này trong lòng cả đời.
Đó mới chính là Lam Trạm.
Cái mũi của Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy chua xót, từ lúc sinh ra cho đến nay, lần đầu tiên từ đáy lòng hắn biết ơn thứ gọi là vận mệnh nhiều đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất