Chương 90
90.
Kiếp trước, gần như có thể dùng bốn chữ kiếm tẩu thiên phong* mà nói về Ngụy Vô Tiện. Tuy rằng sau khi sống lại đã an phận trải qua những ngày tháng bình lặng, nhưng từ khi tiến vào mộng cảnh này, bầu nhiệt huyết từ sâu trong xương cốt hắn tưởng chừng đã phẳng lặng lại bắt đầu nổi lên, rục rịch sôi trào.
(*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.)
Nói là vậy, như dù sao thì bây giờ Ngụy Vô Tiện cũng không dám thử lại cách đêm hôm đó nữa. Hắn làm đúng theo những gì đã đáp ứng với Lam Vong Cơ, có chuyện gì đều nói với y, cùng y bàn bạc, đi đâu cũng kéo y theo. Mà Lam Vong Cơ cũng theo hắn khắp mọi nơi, rất ít khi đưa ra ý kiến khác.
Không thể dùng biện pháp đánh nhanh thắng nhanh, Ngụy Vô Tiện liền đổi sang chiến lược đánh chậm thắng chắc, cùng Lam Vong Cơ dùng những biện pháp trừ tà diệt linh cũ. Tuy rằng hiệu quả không cao, nhưng ít ra đi bước nào chắc bước đó. Lần này là Lam gia chủ động đưa người đến Loạn Táng Cương, dùng danh nghĩa của Lam Vong Cơ, nhưng dù sao vẫn còn có một bên khác biết chuyện, không thể loại bỏ khả năng có người muốn cố ý âm thầm hãm hại, hơn nữa cũng không thể không đề phòng Âm Hổ phù. Vì vậy, Ngụy Vô Tiện đề phòng bất trắc, đem cái kết giới năm đó hắn bố trí trong động Phục Ma che kín cả Loạn Táng Cương, chỉ cần hơi có dị động thì hắn sẽ biết ngay. Cứ như vậy, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vượt qua mấy ngày an ổn ở trên Loạn Táng Cương.
Nếu nói có chuyện gì chưa hài lòng, ngoài việc điều kiện sống trên Loạn Táng Cương không được tốt lắm thì chính là chuyện vì sao đến tận bây giờ mà họ vẫn chưa tỉnh lại. Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, thầm nghĩ, nói là muốn đối tốt với Lam Trạm, nhưng với hắn như thế nào mới là "tốt"? Hay là phải giải quyết triệt để vấn đề của Loạn Táng Cương thì mới được? Đừng như vậy chứ, năm đó đến Ôn gia cũng quản không nổi chuyện này, bây giờ muốn hắn cùng Lam Trạm ôm lấy, không phải là đang làm khó người sao? Nghĩ theo chiều hướng nghiêm trọng hơn, không phải là muốn hắn ở trong mộng đợi đủ mười ba năm đấy chứ?
Hắn có chút đau đầu, đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, chỉ hi vọng thời gian ở ngoại giới có thể sống chậm lại một chút, đừng để đến mức sau khi ra ngoài liền thấy một phen long trời lở đất là được. Lam Vong Cơ dùng bếp lò đun nóng trà, đem một chén đưa cho hắn. Vẻ lo âu trên mặt Ngụy Vô Tiện ngay lập tức tan biến, kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống giường, còn mình thì ngựa quen đường cũ mà dựa vào ngực y. Lam Vong Cơ thuận tay vuốt ve mái tóc đen mượt của hắn một chút.
Ngụy Vô Tiện: "Ơ?"
Lam Vong Cơ hỏi:
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện càng vùi sâu vào lồng ngực y, nói:
"Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy..." Hắn đảo mắt một vòng, thay đổi chủ ý: "Không có gì."
Bỗng nhiên cảm thấy Lam Trạm mới hơn hai mươi tuổi này càng ngày càng giống cái vị ở hiện thế kia.
Lam Vong Cơ thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, hôn nhẹ lên trán hắn một cái, nói:
"Không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện lôi một tấm phù chú từ trong ngực mình ra, vừa ngáp vừa thúc giục linh lực kiểm tra. Đây chính là việc mà ngày nào hắn cũng phải làm theo lệ. Lam Vong Cơ sửa sang lại gối đầu cho hắn, bởi vì giường quá nhỏ, cho nên gối của hai người kê thật sát vào nhau, nói:
"Có gì khác thường không?"
Ngụy Vô Tiện theo thói quen đáp lại:
"Không có."
Sau đó hắn trừng mắt một chút, lẩm bẩm:
"Ớ, sao cứ cảm thấy..."
Ánh sáng lóe lên từ phù chú trên tay cũng không giống ngày thường. Lam Vong Cơ thấy sắc mặt của hắn khẽ biến thì hỏi:
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói:
"Ắt hẳn là không có chuyện gì đâu. Nếu có chuyện, phù triện này sẽ tự bốc cháy mà."
Nhưng mà sao lại thế này nhỉ? Một cỗ cảm giác bất an không rõ nguyên nhân cứ quẩn quanh trong đầu hắn, nhất định không chịu tan biến. Một khoảng im lặng kéo dài thật lâu...
Nét mặt Ngụy Vô Tiện có thêm vài phần nghiêm túc, ngồi xuống giường, dùng tay cẩn thận thăm dò tấm phù chú kia, lẩm bẩm:
"Đổi màu nhưng không tự cháy, chứng tỏ hung thi đúng là có dị động, nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế được. Nhưng mà ban ngày chúng ta đã kiểm tra qua một lần, cách đây cũng chưa lâu, bây giờ lại có dị động. Bản thân chuyện này vốn đã rất kỳ lạ rồi."
Lam Vong Cơ trước nay luôn nói ít làm nhiều, lên tiếng:
"Vậy ra ngoài kiểm tra lại."
Ngụy Vô Tiện gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, Lam Vong Cơ liền cực kỳ thuần thục mà lấy ngoại bào đang treo trên cái giá gỗ mới làm đặt ở đầu giường xuống, đưa cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng vô cùng tự nhiên vươn tay ra, chuẩn bị để Lam Vong Cơ mặc vào cho hắn. Đúng lúc này, một trận thanh âm quái dị liên tục không ngừng từ phía xa xa truyền đến.
Ngụy Vô Tiện: "!!!"
Có lẽ là Lam Vong Cơ trước nay chỉ tu tập chính đạo nghe không rõ lắm, nhưng hắn thì lại quen thuộc hơn cả... chính là tiếng kêu của hung thi mất đi sự khống chế! Nghe tiếng liền có thể đoán được số lượng không hề ít! Ngụy Vô Tiện vội vàng cầm tấm phù kia lên, nhưng nó vẫn lẳng lặng nằm đó như cũ, không hề bốc cháy.
"..."
Chuyện đến nước này thì không kịp tra xét nguyên nhân nữa rồi. Cảm nhận được nơi bắt đầu phát ra âm thanh kia, con ngươi của Ngụy Vô Tiện lập tức co rút lại, quay phắt người, đá cửa chạy ra ngoài!
Lam Vong Cơ hô lên:
"Ngụy Anh!"
Sao có thể như vậy được...
Tại sao lại như vậy chứ!!!
Nơi tiếng động kia bắt đầu phát ra, chỗ hung thi đang bạo động lúc này... chính là chỗ trú chân của mấy môn sinh Lam gia!
Ngụy Vô Tiện chạy như điên trong màn đêm tối mịt, từ trán đến lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, hoảng hốt đến mức ngay cả bước chân cũng có chút lảo đảo. Hắn đột nhiên nhận ra, bản thân ngàn tính vạn tính, nhưng vẫn tính thiếu một chút.
Hắn dồn tất cả sự chú ý lên người Lam Trạm, đem Lam Trạm che chở không một kẽ hở, điều này không sai... Nhưng Lam Trạm không giống hắn, sau lưng y còn có cả một gia tộc Lam thị!
Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa rút Trần Tình ra, đưa lên môi thổi vang mấy tiếng sắc nhọn. Mặt đất dưới chân hắn ngay lập tức rung chuyển kịch liệt, hơn mười hung thi đội đất chui lên, nghe theo mệnh lệnh của hắn mà nhảy về phía trước tựa như một trận gió lốc. Trong lòng Ngụy Vô Tiện không ngừng cầu nguyện: nhất định đừng xảy ra chuyện, dù thế nào cũng đừng xảy ra chuyện...
Bước chân của hắn bỗng nhiên khựng lại.
Gần như ở giữa sườn núi, chính là nơi bọn họ cùng môn sinh của Lam gia tách ra. Vài đầu hung thi đang quấn lấy nhau giao đấu, một bên là những hung thi hắn vừa dùng Trần Tình gọi về, bên còn lại... thế mà Ngụy Vô Tiện lại cảm nhận được trên thân bọn chúng cũng có lực lượng của chính mình.
Loại này hung hăng đáng sợ hơn nhiều so với hung thi bình thường, đúng là có dấu vết bị "hắn" thao túng!
Không trách được phù triện kia không có phản ứng gì, vì vốn dĩ nó đâu có xem đối phương là kẻ địch!
Hung thi quấn lấy nhau giao chiến, trên mặt đất những vết máu đỏ thẫm vương vãi khắp nơi, còn có bàn tay hoặc phần chân của ai đó bị chém cụt hoặc cắn đứt. Hắn đưa mắt một vòng, chẳng thấy bất kỳ người nào còn sống. Môn sinh Lam gia... đâu hết cả rồi?
Ngụy Vô Tiện không dám nghĩ nhiều, cố gắng bình tĩnh lại, đánh ra một loạt phù chú, mở ra một con đường máu giữa trận địa hung thi. Nhưng mà, hắn còn chưa xông vào được quá hai bước thì cúi đầu một cái liền nhìn thấy, trên mặt đất có thứ gì đó cực kỳ quen mắt.
"..."
Hơi thở của hắn gần như ngưng lại. Đó là vài mảnh bạch y rách rưới nhuốm đầy máu tươi. Còn có cả mấy khối ngọc lệnh thông hành đã vỡ thành từng mảnh...
Kiếp trước, gần như có thể dùng bốn chữ kiếm tẩu thiên phong* mà nói về Ngụy Vô Tiện. Tuy rằng sau khi sống lại đã an phận trải qua những ngày tháng bình lặng, nhưng từ khi tiến vào mộng cảnh này, bầu nhiệt huyết từ sâu trong xương cốt hắn tưởng chừng đã phẳng lặng lại bắt đầu nổi lên, rục rịch sôi trào.
(*Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.)
Nói là vậy, như dù sao thì bây giờ Ngụy Vô Tiện cũng không dám thử lại cách đêm hôm đó nữa. Hắn làm đúng theo những gì đã đáp ứng với Lam Vong Cơ, có chuyện gì đều nói với y, cùng y bàn bạc, đi đâu cũng kéo y theo. Mà Lam Vong Cơ cũng theo hắn khắp mọi nơi, rất ít khi đưa ra ý kiến khác.
Không thể dùng biện pháp đánh nhanh thắng nhanh, Ngụy Vô Tiện liền đổi sang chiến lược đánh chậm thắng chắc, cùng Lam Vong Cơ dùng những biện pháp trừ tà diệt linh cũ. Tuy rằng hiệu quả không cao, nhưng ít ra đi bước nào chắc bước đó. Lần này là Lam gia chủ động đưa người đến Loạn Táng Cương, dùng danh nghĩa của Lam Vong Cơ, nhưng dù sao vẫn còn có một bên khác biết chuyện, không thể loại bỏ khả năng có người muốn cố ý âm thầm hãm hại, hơn nữa cũng không thể không đề phòng Âm Hổ phù. Vì vậy, Ngụy Vô Tiện đề phòng bất trắc, đem cái kết giới năm đó hắn bố trí trong động Phục Ma che kín cả Loạn Táng Cương, chỉ cần hơi có dị động thì hắn sẽ biết ngay. Cứ như vậy, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vượt qua mấy ngày an ổn ở trên Loạn Táng Cương.
Nếu nói có chuyện gì chưa hài lòng, ngoài việc điều kiện sống trên Loạn Táng Cương không được tốt lắm thì chính là chuyện vì sao đến tận bây giờ mà họ vẫn chưa tỉnh lại. Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, thầm nghĩ, nói là muốn đối tốt với Lam Trạm, nhưng với hắn như thế nào mới là "tốt"? Hay là phải giải quyết triệt để vấn đề của Loạn Táng Cương thì mới được? Đừng như vậy chứ, năm đó đến Ôn gia cũng quản không nổi chuyện này, bây giờ muốn hắn cùng Lam Trạm ôm lấy, không phải là đang làm khó người sao? Nghĩ theo chiều hướng nghiêm trọng hơn, không phải là muốn hắn ở trong mộng đợi đủ mười ba năm đấy chứ?
Hắn có chút đau đầu, đưa tay lên day day huyệt Thái Dương, chỉ hi vọng thời gian ở ngoại giới có thể sống chậm lại một chút, đừng để đến mức sau khi ra ngoài liền thấy một phen long trời lở đất là được. Lam Vong Cơ dùng bếp lò đun nóng trà, đem một chén đưa cho hắn. Vẻ lo âu trên mặt Ngụy Vô Tiện ngay lập tức tan biến, kéo Lam Vong Cơ ngồi xuống giường, còn mình thì ngựa quen đường cũ mà dựa vào ngực y. Lam Vong Cơ thuận tay vuốt ve mái tóc đen mượt của hắn một chút.
Ngụy Vô Tiện: "Ơ?"
Lam Vong Cơ hỏi:
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện càng vùi sâu vào lồng ngực y, nói:
"Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy..." Hắn đảo mắt một vòng, thay đổi chủ ý: "Không có gì."
Bỗng nhiên cảm thấy Lam Trạm mới hơn hai mươi tuổi này càng ngày càng giống cái vị ở hiện thế kia.
Lam Vong Cơ thấy hắn không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, hôn nhẹ lên trán hắn một cái, nói:
"Không còn sớm, nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện lôi một tấm phù chú từ trong ngực mình ra, vừa ngáp vừa thúc giục linh lực kiểm tra. Đây chính là việc mà ngày nào hắn cũng phải làm theo lệ. Lam Vong Cơ sửa sang lại gối đầu cho hắn, bởi vì giường quá nhỏ, cho nên gối của hai người kê thật sát vào nhau, nói:
"Có gì khác thường không?"
Ngụy Vô Tiện theo thói quen đáp lại:
"Không có."
Sau đó hắn trừng mắt một chút, lẩm bẩm:
"Ớ, sao cứ cảm thấy..."
Ánh sáng lóe lên từ phù chú trên tay cũng không giống ngày thường. Lam Vong Cơ thấy sắc mặt của hắn khẽ biến thì hỏi:
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nói:
"Ắt hẳn là không có chuyện gì đâu. Nếu có chuyện, phù triện này sẽ tự bốc cháy mà."
Nhưng mà sao lại thế này nhỉ? Một cỗ cảm giác bất an không rõ nguyên nhân cứ quẩn quanh trong đầu hắn, nhất định không chịu tan biến. Một khoảng im lặng kéo dài thật lâu...
Nét mặt Ngụy Vô Tiện có thêm vài phần nghiêm túc, ngồi xuống giường, dùng tay cẩn thận thăm dò tấm phù chú kia, lẩm bẩm:
"Đổi màu nhưng không tự cháy, chứng tỏ hung thi đúng là có dị động, nhưng vẫn nằm trong phạm vi khống chế được. Nhưng mà ban ngày chúng ta đã kiểm tra qua một lần, cách đây cũng chưa lâu, bây giờ lại có dị động. Bản thân chuyện này vốn đã rất kỳ lạ rồi."
Lam Vong Cơ trước nay luôn nói ít làm nhiều, lên tiếng:
"Vậy ra ngoài kiểm tra lại."
Ngụy Vô Tiện gật đầu đồng ý. Ngay sau đó, Lam Vong Cơ liền cực kỳ thuần thục mà lấy ngoại bào đang treo trên cái giá gỗ mới làm đặt ở đầu giường xuống, đưa cho Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cũng vô cùng tự nhiên vươn tay ra, chuẩn bị để Lam Vong Cơ mặc vào cho hắn. Đúng lúc này, một trận thanh âm quái dị liên tục không ngừng từ phía xa xa truyền đến.
Ngụy Vô Tiện: "!!!"
Có lẽ là Lam Vong Cơ trước nay chỉ tu tập chính đạo nghe không rõ lắm, nhưng hắn thì lại quen thuộc hơn cả... chính là tiếng kêu của hung thi mất đi sự khống chế! Nghe tiếng liền có thể đoán được số lượng không hề ít! Ngụy Vô Tiện vội vàng cầm tấm phù kia lên, nhưng nó vẫn lẳng lặng nằm đó như cũ, không hề bốc cháy.
"..."
Chuyện đến nước này thì không kịp tra xét nguyên nhân nữa rồi. Cảm nhận được nơi bắt đầu phát ra âm thanh kia, con ngươi của Ngụy Vô Tiện lập tức co rút lại, quay phắt người, đá cửa chạy ra ngoài!
Lam Vong Cơ hô lên:
"Ngụy Anh!"
Sao có thể như vậy được...
Tại sao lại như vậy chứ!!!
Nơi tiếng động kia bắt đầu phát ra, chỗ hung thi đang bạo động lúc này... chính là chỗ trú chân của mấy môn sinh Lam gia!
Ngụy Vô Tiện chạy như điên trong màn đêm tối mịt, từ trán đến lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, hoảng hốt đến mức ngay cả bước chân cũng có chút lảo đảo. Hắn đột nhiên nhận ra, bản thân ngàn tính vạn tính, nhưng vẫn tính thiếu một chút.
Hắn dồn tất cả sự chú ý lên người Lam Trạm, đem Lam Trạm che chở không một kẽ hở, điều này không sai... Nhưng Lam Trạm không giống hắn, sau lưng y còn có cả một gia tộc Lam thị!
Ngụy Vô Tiện vừa chạy vừa rút Trần Tình ra, đưa lên môi thổi vang mấy tiếng sắc nhọn. Mặt đất dưới chân hắn ngay lập tức rung chuyển kịch liệt, hơn mười hung thi đội đất chui lên, nghe theo mệnh lệnh của hắn mà nhảy về phía trước tựa như một trận gió lốc. Trong lòng Ngụy Vô Tiện không ngừng cầu nguyện: nhất định đừng xảy ra chuyện, dù thế nào cũng đừng xảy ra chuyện...
Bước chân của hắn bỗng nhiên khựng lại.
Gần như ở giữa sườn núi, chính là nơi bọn họ cùng môn sinh của Lam gia tách ra. Vài đầu hung thi đang quấn lấy nhau giao đấu, một bên là những hung thi hắn vừa dùng Trần Tình gọi về, bên còn lại... thế mà Ngụy Vô Tiện lại cảm nhận được trên thân bọn chúng cũng có lực lượng của chính mình.
Loại này hung hăng đáng sợ hơn nhiều so với hung thi bình thường, đúng là có dấu vết bị "hắn" thao túng!
Không trách được phù triện kia không có phản ứng gì, vì vốn dĩ nó đâu có xem đối phương là kẻ địch!
Hung thi quấn lấy nhau giao chiến, trên mặt đất những vết máu đỏ thẫm vương vãi khắp nơi, còn có bàn tay hoặc phần chân của ai đó bị chém cụt hoặc cắn đứt. Hắn đưa mắt một vòng, chẳng thấy bất kỳ người nào còn sống. Môn sinh Lam gia... đâu hết cả rồi?
Ngụy Vô Tiện không dám nghĩ nhiều, cố gắng bình tĩnh lại, đánh ra một loạt phù chú, mở ra một con đường máu giữa trận địa hung thi. Nhưng mà, hắn còn chưa xông vào được quá hai bước thì cúi đầu một cái liền nhìn thấy, trên mặt đất có thứ gì đó cực kỳ quen mắt.
"..."
Hơi thở của hắn gần như ngưng lại. Đó là vài mảnh bạch y rách rưới nhuốm đầy máu tươi. Còn có cả mấy khối ngọc lệnh thông hành đã vỡ thành từng mảnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất