[Vong Tiện] Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Không Bằng Lòng Gả Cho Người

Chương 10: Điều kiện

Trước Sau
Lam Vong Cơ vừa mới đăng cơ đã nhận được bồ câu truyền thư từ Ngụy quốc, nội dung thư đại khái là, Ôn thị đã phái binh đến xâm chiếm, thỉnh cầu Lam quốc xuất binh, sau này nếu Lam quốc có chuyện gì cần Ngụy quốc giúp đỡ, Ngụy quốc khẳng định sẽ nghĩa bất dung từ.

Lam Vong Cơ nhìn phong thư, trong lòng kỳ thật đã sớm có một ý nghĩ hoang đường. Lam Vong Cơ cảm thấy đi nên Hàn thất tìm Lam Hi Thần một chút.

Ngụy quốc

Ngụy Vô Tiện ở ngự thư phòng đang thương lượng đối sách với Ngụy Trường Trạch, đột nhiên Ngụy Tử Hy tới, hướng Ngụy Trường Trạch hành lễ nói: "Bệ hạ, thần vừa nhận được tin, Hoàng đế của Lam quốc đã không còn là Lam Thanh Hành nữa."

Ngụy Trường Trạch sửng sốt, hỏi: "Vậy là ai?"

Ngụy Vô Tiện cũng kinh ngạc, đổi hoàng đế lúc nào: "Lam đại ca kế vị rồi!! "

Ngụy Tử Hi lắc đầu nói: "Không phải."

//////

Ngụy Vô Tiện nghe không phải là Lam Hi Thần... Lam Thanh Hành cũng chỉ có hai hoàng tử, không phải Lam Hi Thần... Chẳng lẽ là....

Sắc mặt Ngụy Vô Tiện thay đổi nói: "Không phải là Lam Trạm chứ?"

Ngụy Tử Hy gật đầu nói: "Đúng vậy, nghe nói Lam Thanh Hành đưa thê tử đi ngao du sơn thủy. Lam Hy Thần không muốn ngôi vị hoàng đế này, tự nguyện phong mình làm Trạch Vu vương phụ tá đệ đệ, Lam Vong Cơ thì kế thừa ngôi vị hoàng đế. "

Ngụy Vô Tiện cười khổ nói: "Chỉ mới trôi qua ba ngày... Lam Trạm lại biến thành Hoàng thượng."

Ngụy Tử Hy theo thói quen lắc quạt trong tay: "Chỉ có thể xem thử Lam Vong Cơ có nguyện ý cho mượn binh không. "

=============

"Cái gì, Vong Cơ, lần này ngươi muốn cho Ngụy quốc mượn binh." Lam Hi Thần nhìn đệ đệ nhà mình có chút kinh ngạc nói.

Lam Vong Cơ gật đầu: "Phải."



"Thế nhưng, những đại thần trong triều!! "

Lam Vong Cơ lúc bình thường vẫn mặc bạch y: "Các đại thần không cần quản, chỉ cho Ngụy quốc mượn một ít binh lực, bọn họ sẽ không nói gì."

Lam Hi Thần nghe vậy liền biết đệ đệ mình đã sắp xếp xong xuôi, khẽ mỉm cười nói: "Được, ngươi an bài thỏa đáng là tốt rồi. "

Lam Vong Cơ gật đầu nói: "Ta còn muốn mượn binh lần này để Ngụy quốc đáp ứng ta một chuyện. "

Lam Hi Thần cười nói: "Có chuyện gì sao? "

Lam Vong Cơ kiên định nói: "Ta muốn Ngụy Anh. "

Lam Hi Thần sợ tới mức cái chén trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống đất, trên mặt cũng mang theo chút kinh ngạc nói: "Vong Cơ, ngươi chắc chắn rồi."

Lam Vong Cơ gật đầu.

Lam Hi Thần lại hỏi: "Nhưng nếu Vô TiệnTiện không đồng ý thì sao?"

Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Trong thư nói, chỉ cần Lam quốc xuất binh, Ngụy quốc có thể đáp ứng chúng ta một yêu cầu, ta đưa ra điều kiện này, Ngụy quốc nhất định phải đáp ứng, không đồng ý cũng phải đáp ứng."

Lam Hi Thần nhât thời cười nói: "Vong Cơ, ngươi đây là cưỡng ép a."

Lam Vong Cơ thoái mái thừa nhận: "Chính là vậy."

===============

Sau Lam Hi Thần khi trở về liền đem chuyện này nói cho Giang Trừng, Giang Trừng cũng kinh ngạc: "Sao chứ... Lam Vong Cơ như vậy thật sao!

Lam Hi Thần khẽ ôm lấy Giang Trừng cười nói: "Đúng vậy, Vong Cơ lần này chính là muốn cướp rồi. "

Giang Trừng nhíu nhíu mày nói: "Ngày còn dài, Lam Vong Cơ sốt ruột như vậy làm gì. "



Lam Hi Thần lắc đầu nói: "Ai biết được a, có thể, Vong Cơ đang sợ đi. "

Giang Trừng "hừ" một tiếng: "Cái này có gì phải sợ. "

Lam Hi Thần dựa đầu vào vai Giang Trừng: "Đương nhiên sợ a, sợ tình yêu chân thành của mình bị cướp đi, ta sợ ngươi bị người khác cướp mất."

Giang Trừng nhất thời bị y chọc cười: "Ai cướp được ta? Ngươi lo lắng cái gì?"

Lam Hi Thần ôn nhu cười nói: "Được được, không quan tâm đến chuyện này, vậy ta quan tâm đến chuyện khác. Tỷ như, Vãn Ngâm khi nào thì nguyện ý gả cho ta. "

Giang Trừng hơi đỏ mặt nói: "Còn sớm mà."

Lam Hi Thần cười không nói, chỉ ôm chặt Giang Trừng.

=================

Lúc này Ngụy Trường Trạch đã nhận được hồi thư của Lam quốc, sợ tới mức thiếu chút nữa ném thư ra ngoài, trên thư nói rằng, Lam quốc nguyện ý xuất binh, nhưng có một điều kiện, chính là muốn Ngụy Vô Tiện gả cho Lam Vong Cơ làm Hoàng hậu Lam quốc.

Biết chuyện này, Ngụy Vô Tiện liền biến sắc: "Cái gì... Kết hôn với Lam Trạm!! Đùa ta đấy à. "

Sắc mặt Ngụy Tử Hy trong nháy mắt tái nhợt hẳn ra, sâu trong đôi mắt hẹp dài là cuồng phong bão tố mãnh liệt, cả người đều run lên.

Ngụy Trường Trạch bất lực nói: "A Anh, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta và mẫu thân ngươi sẽ suy nghĩ thật kỹ, sẽ không để ngươi lấy người mình không thích làm bạn đời đâu."

Ngụy Vô Tiện không biết mình trở về như thế nào, thì ra, Lam Trạm cùng mình lớn lên lại ôm tâm tư như vậy với mình, vì sao trong lòng mình lại có chút vui vẻ!!

Ngụy Trường Trạch có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhưng Ngụy Tử Cầm nhìn mấy chữ cuối cùng của bức thư, nắm chặt ngón tay, không nói được lời nào.

Mà Ngụy Tử Hy nhìn mấy chữ cuối trong thư, ngón tay siết chặt lại, một câu cũng không nói nên lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau