[Vong Tiện] Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Không Bằng Lòng Gả Cho Người

Chương 6

Trước Sau
Ánh ban mai chiếu vào tĩnh thất đem chút ấm áp cho Ngụy Vô Tiện đang nằm trên giường. Lam Vong Cơ đã dậy từ sớm, y mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên giường gọi Ngụy Vô Tiện dậy như thường lệ.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đang ngủ say nhẹ nhàng lay lay người gọi: "Ngụy Anh, dậy thôi."

Ngụy Vô Tiện xoay người tiếp tục ngủ, Lam Vong Cơ tiếp tục gọi: "Ngụy Anh, dậy đi, Ngụy Anh. "

Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng thấy Lam Vong Cơ đang mặc bạch y ngồi bên giường, ý thức trở về liền "chật" một tiếng, buồn ngủ kêu: "Lam Trạm, sao ngươi dậy sớm vậy a?"

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Mau dậy đi, Ngụy thừa tướng mới vừa phái người tới tìm ngươi. "

Ngụy Vô Tiện còn đang buồn ngủ, chậm rãi mặc quần áo vào, đột nhiên bên ngoài có người tới báo: "Nhị hoàng tử, Ngụy thừa tướng tới rồi."

Sắc mặt Lam Vong Cơ thoáng biến đổi, y quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện đã sửa soạn xong xuôi. Ngụy Vô Tiện gật đầu muốn Lam Vong Cơ cho người vào.

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Để Ngụy thừa tướng vào đi."

Ngụy Tử Hy vừa đi vào thì thấy Ngụy Vô Tiện đang mặc hắc y đứng bên cạnh Lam Vong Cơ. Tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ cười nói: "A Anh, qua đêm ở chỗ Lam Nhị hoàng tử còn ra thể thống gì?. "

Ngụy Vô Tiện không thèm quan tâm, cười nói: "Ta và Lam Trạm từ nhỏ đã ngủ cùng nhau, chuyện này thì làm sao, trong hoàng cung hầu như ai cũng biết a, cũng có sao đâu. "

Ngụy Tử Cầm vẫn nhẹ nhàng cười, nghịch cái quạt trong tay, nói: "Nói thế này cũng không sai, nhưng vẫn không được tốt lắm."

Ngụy Vô Tiện nhíu mày lạnh lùng nói: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Quan hệ giữa ta và Lam Trạm rất tốt."

Ngụy Tử Hy không quá để tâm đến lãnh ý trên mặt Ngụy Vô Tiện, vẻ mặt của vẫn không có chút nào không vui, cười nói: "Được vậy thì tốt, nhưng mà bây giờ cũng không còn sớm, A Anh đã dùng bữa sáng chưa?"

Ngụy Vô Tiện nghe vậy liền nói: "Lát nữa ta sẽ dùng với Lam Trạm, không cần ngài phải phí tâm, ngươi có thể đi làm việc của mình rồi."

Ngụy Tử Hy cũng không tức giận, chỉ nói: "Vậy được rồi."

Ngụy Vô Tiện gật gật đầu ừ một tiếng.

Ngụy Tử Hy vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ngón tay nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt cũng không phát giác ra, hắn hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.

Sau khi Ngụy Tử Hy rời đi, Lam Vong Cơ mới mở miệng hỏi: "Hắn chính là thừa tướng Ngụy quốc của các ngươi? "



Ngụy Vô Tiện trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nói: "Đúng vậy, ta luôn cảm thấy tâm tư người này quá kín đáo."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nói: "Không cần nghĩ nhiều."

Ngụy Vô Tiện gật đầu cười: "Ừm, không quan tâm tới hắn nữa."

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nói: "Dùng bữa sáng đi, ta đã bảo hạ nhân làm một chút đồ ăn ngươi thích. "

Ngụy Vô Tiện nghe vậy, hai mắt liền sáng lên: "Oa, Lam Trạm, ngươi đúng là hiểu ta."

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện không nói gì, nhưng trên bàn bày đầy đồ ăn Ngụy Vô Tiện thích ăn, vừa nhìn màu sắc đã biết là loại siêu cay. Đương nhiên vì Lam Vong Cơ không ăn được cay nên cũng có một ít món thanh đạm.

Bữa cơm này Ngụy Vô Tiện cảm thấy rất mỹ mãn, ăn uống xong xuôi liền cười vui vẻ hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, lát nữa chúng ta sẽ đi đâu a? "

Lam Vong Cơ nói: "Đến chỗ huynh trưởng, Giang Trừng cũng ở đó."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lam Trạm, ngươi không cảm thấy Giang Trừng và Lam đại ca... "

"Ừm, ta đoán ra rồi."

Ngụy Vô Tiện cười cười, vẻ mặt không hề có ý tốt, kéo Lam Vong Cơ chạy ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi xem một chút."

Ngữ khí Lam Vong Cơ có chút bất ổn nói: "Ngụy Anh, đừng chạy quá nhanh, không tốt cho dạ dày." Nói xong, y dùng lực mạnh tay kéo Ngụy Vô Tiện lại.

Ngụy Vô Tiện vừa chạy nhanh nên khí tức cũng có chút bất ổn, thở hổn hển.

Đôi mày xinh đẹp của Lam Vong Cơ nhíu lại: "Ngươi không cần phải chạy, bọn họ đâu có chạy."

Ngụy Vô Tiện nghe xong cũng cười nói: "Cũng đúng, vậy chúng ta qua đi. "

Lam Vong Cơ gật đầu.

Lúc hai người đến hàn thất thì thấy Lam Hi Thần đang ở cạnh cửa sổ thổi một thanh bạch ngọc tiêu. Lam Hi Thần một thân bạch y, tóc đen dài bị gió thổi nhẹ, có vài sợi còn cọ lên gương mặt ôn hòa của Lam Hi Thần. Giang Trừng ngồi bên cạnh yên lặng nghe y thổi tiêu, giữa lông mày mang theo ý cười, trong đôi mắt hạnh to có chút quyến luyến, có lúc còn vươn tay đem tóc Lam Hi Thần bị gió thổi trên mặt sang một bên.



Ngụy Vô Tiện sửng sốt, cái này... Đây vẫn là Giang Trừng tính tình nóng nảy kia sao, Ngụy Vô Tiện cứ cảm thấy Giang Trừng có chút dịu dàng.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện cũng cao hứng, kéo Lam Vong Cơ vui vẻ nói: "Lam Trạm ngươi nhìn xem, ta biết Lam đại ca sẽ ở cùng với Giang Trừng mà!"

Lam Vong Cơ nhìn cảnh sắc trước mặt đúng là yên tĩnh, khẽ "ừ" một tiếng.

Có điều Ngụy Vô Tiện có hơi nghi hoặc: "Sao Giang Trừng lại thích Lam đại ca?"

Lam Vong Cơ lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Kệ vậy, chúng ta đi vào thôi." Nói rồi liền kéo Lam Vong Cơ đi vào.

Lam Hi Thần nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, thấy là Lam Vong Cơ, y cười ôn nhu, đặt Tiêu Phong lên bàn nói: "Vong Cơ tới rồi."

Đột nhiên phía sau Lam Vong Cơ có một giọng nói vui vẻ vang lên: "Lam đại ca, còn có ta nữa. "

Lam Hi Thần nghe giọng nói ấy, ý cười trong mắt lại càng sâu: "Vô Tiện tới lúc nào vậy?. "

Giang Trừng thấy Ngụy Vô Tiện cũng cao hứng nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Còn có thể là khi nào, chắc chắn là hôm qua đã đến đây rồi, hôm nay mới tới gặp chúng ta."

Ngụy Vô Tiện nghe xong liền vỗ vỗ bả vai Giang Trừng nói: "Vẫn là Giang Trừng hiểu ta, đúng là hôm qua ta đến. "

Giang Trừng vẻ mặt chán ghét nói: "Mau tránh xa ta ra một chút."

Ngụy Vô Tiện lè lưỡi nói: "Không tránh."

Giang Trừng bất giác lui về phía Lam Hi Thần khiến Ngụy Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm, hắn lập tức phản ứng lại nói: "Được đó, Giang Trừng, ngươi làm được rồi a, ha ha ha ha ha."

Giang Trừng vừa nghe lời này, lỗ tai hơi đỏ lên, lập tức nói: "Vậy thì thế nào, không phải trong dự đoán ​​sao?"

Ngụy Vô Tiện vẫn còn cười không ngừng: "Phải phải phải, đúng trong dự đoán hết. "

Lam Vong Cơ đỡ lấy Ngụy Vô Tiện tránh cho hắn ngã xuống: "Yến tiệc mừng sinh thần phụ hoàng đã định ở giữa trưa, buổi chiều người nói muốn đi săn."

Lam Hi Thần gật đầu nói: "Được, ta biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau