[Vong Tiện] Idol Tiện Kỳ Ảo Chi Lữ
Chương 27
Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần đi xuyên qua lầu các đã được tu sửa sau Xạ Nhật Chi Chinh, đi vào khoảng sân trong chỗ ở của Lam Khải Nhân.
"Thúc phụ, Kỳ Hoàng Ôn Thị Ôn Tình tới chơi."
"Ôn Tình? Kỳ Hoàng Thần Y Ôn Tình?" Lam Khải Nhân nhíu mày, nghi hoặc mà nói: "Lam Thị chúng ta và Ôn Tình không có giao tình. Chúng ta cũng không đắc tội vị Sở Tôn Giả kia. Ngươi có biết Ôn Tình đến là vì chuyện gì không?"
Lam Hi Thần: "Thúc phụ, nàng đến gặp Vong Cơ."
Nghe tên Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân lại một trận đau đầu. Hắn cầm lòng không đậu mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua thủy kính trên không trung kia. Đào hoa vận của tiểu tử Ngụy Anh quả thật mạnh. Lúc này còn đang bị mấy tiểu cô nương vờn quanh nói nói cười cười, nhìn qua ngày này đến ngày khác dễ chịu vô cùng.
Hắn thở dài: "Hi Thần, Vong Cơ còn ở Tàng Thư Các?"
"Ngài trách phạt Vong Cơ ở trong Tàng Thư Các chép kinh phật. Ba ngày vừa qua, hắn nửa bước cũng không ra." Lam Hi Thần dừng một chút, lại nói tiếp. "Thúc phụ, Vong Cơ từ nhỏ bướng bỉnh. Việc hắn đã quyết định, người khác khuyên giải cũng vô dụng. Ngài có bắt Vong Cơ ở Tàng Thư Các chép kinh cả đời, sợ là cũng không dao động được tâm ý của Vong Cơ đối với Ngụy công tử."
"Vậy chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn Vong Cơ lâm vào tình cảm vô vọng, cả đời cầu mà không được sao? Bản thân Lam Vong Cơ cũng nói tình cảm của hắn đối với Ngụy Anh là đơn phương tự nguyện. Thậm chí đối với tâm ý của hắn, Ngụy Anh hoàn toàn không biết gì cả! Ngươi ngẩng đầu nhìn xem! Nhìn xem Ngụy Anh kia là bộ dáng thích nam nhân sao?!"
Ngụy Anh thật sự là tai họa! Lam Khải Nhân tức giận đếu râu cũng dựng lên hết. Hắn cảm thấy cả đời này sẽ không quên được tâm tình như nghe tiếng sấm giữa trời xanh lúc Lam Vong Cơ chính miệng nói hắn tâm duyệt Ngụy Anh! Càng tệ hơn, là Lam Vong Cơ ôm toàn bộ trách nhiệm vào người. Hắn cũng không có cách nào trách tội Ngụy Anh làm hư cháu trai hắn!
Lam Hi Thần nghe vậy, giữa mày cũng nhiễm một mạt sầu lo, thấp giọng nói: "Ngụy công tử tri ân báo đáp, xích tử chi tâm, tuy tu quỷ đạo nhưng cũng là vì bất đắc dĩ mới phải làm. Vong Cơ không chọn sai người. Không nói đến Ngụy công từ có đáp lại cảm tình của Vong Cơ không, bọn họ hai người đều không sai. Chỉ có thể nói là có duyên không phận thôi. Nếu đã không sai, tự nhiên không thể trách phạt."
Lam Khải Nhân nghẹn khuất tới không nói được. Cuối cùng cũng chỉ có thể buồn rầu mà nói: "Thôi thôi, bọn các ngươi cánh đều đã cứng rồi. Ta quản không được!"
Lam Hi Thần biết đây là ý cho Vong Cơ ra khỏi Tàng Thư Các. Hắn cúi người hành lễ, hướng tới Tàng Thư Các mà đi.
...
Nhã Thất
Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần ngồi đối diện Ôn Tình.
Ôn Tình lấy một cái bình sứ bạch ngọc từ trong túi ra, đưa cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ mở nút bình, lấy đan dược ở trong đem đến gần chóp mũi, nhẹ ngửi rồi đưa cho Lam Hi Thần.
"Đây là đan dược chữa thương loại tốt nhất. Ý tứ Ôn Tình cô nương là?"
"Sau khi Ngụy Vô Tiện biến mất, Hàm Quang Quân ở bãi tha ma thủ hai ngày một đêm. Vẫn luôn thủ cho tới khi Sở Tôn Giả giá lâm. Từ lúc Ôn Thị bị hủy diệt tới nay, chỉ có Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân vì một mạch tộc nhân của ta mà giơ tay viện thủ." Nói tới đây, biểu tình Ôn Tình không khỏi ảm đạm. Nhưng cũng chỉ một lát. Nàng ngồi thẳng lưng, chớp mắt lại trở thành Kỳ Hoàng Thần Y cao ngạo. "Đây là đan dược chữa thương ta nghiên cứu phát minh ra gần đây, so với đan dược tầm thường, hiệu quả tốt hơn ba lần. Phí tổn cũng thấp hơn. Ta muốn lấy phương đan này hợp tác với Cô Tô Lam thị. Không biết ý Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân như thế nào?"
Đây là tới để báo ân? Mặc dù là xuất phát từ cái gì, Cô Tô Lam Thị hoàn toàn không có lý do cự tuyệt. Nhưng Ôn Tình cũng là hướng về Lam Vong Cơ hỏi. Lam Hi Thần cũng không tỏ thái độ, chỉ xem Lam Vong Cơ đáp lại.
Đây kỳ thật là hợp tác hai bên cùng thắng. Lam Vong Cơ tự hỏi một phen, cuối cùng dưới sự kiên trì của Ôn Tình đạt được hiệp nghị. Mà nếu như lần hợp tác này thành công, thì về sau những nghiên cứu, phát minh, dược vật khác của Ôn Tình làm ra cũng sẽ ưu tiên hợp tác với Lam Thị. Thời gian này, Cô Tô Lam Thị đúng là cần lượng tiền tài lớn để hoàn thành việc trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Khoản tạ lễ này của Ôn Tình thực là làm cho Lam Thị tâm rất ấm áp.
Đạt được mục đích, Ôn Tình cũng không ở lại lâu. Lam Vong Cơ tự mình đưa hai tỷ đệ Ôn Tình xuống núi.
"Ngươi đổi đan... Sẽ có kẻ đến làm phiền?"
Ôn Tình lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Ta đã bái Sở Tôn Giả làm sư tôn. Mấy kẻ ngu xuẩn không biết nhìn đó đều đã bị sư tôn của ta chụp một cái chết rồi. Còn sống chỉ còn có loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn họ. Đám đó muốn quỳ lạy, cầu ta còn không kịp. Sao còn dám tìm đến đưa phiền toái."
Lam Vong Cơ vốn là ít lời. Ôn Tình nói vậy hắn cũng không mở miệng.
Nhưng thật ra Ôn Tình để ý Lam Vong Cơ cho dù đi đường đá từ trên núi xuống, thỉnh thoảng vẫn nhìn lên thủy kính trên bầu trời kia. Ôn Tình thình lình mở miệng: "Ngụy Vô Tiện ở trên Loạn Táng Cương cũng thường xuyên nhắc đến ngươi cho chúng ta. Ngoại trừ Giang Yếm Ly, ngươi là người được hắn nhắc đến nhiều nhất."
Lam Vong Cơ ánh mắt hơi lóe lên. Sắc mặt bình thường luôn điềm tĩnh cũng có một tia dao động. Ôn Tình đánh giá thật sắc sảo, đã xác nhận suy đoán trong đầu là đúng. Nói không kinh ngạc là không có khả năng. Nhưng chuyện tình cảm, người ngoài thật sự không có tư cách bình luận.
Ôn Tình cuối cùng chỉ cho Lam Vong Cơ một câu -- "Ta cảm thấy Ngụy Vô Tiện có lẽ cũng là có ý với ngươi. Mỗi lần hắn nhắc tới ngươi, mắt đều sáng cả lên. Nhưng người này quá trì độn. Có lẽ bản thân mình động tình cũng không tự biết. Hơn nữa, tình cảnh hắn lúc ấy quá kém, cũng không có thời gian suy xét chuyện tình cảm. Ta đề nghị ngươi chờ hắn trở về, liền trực tiếp nói tâm ý của ngươi cho hắn. Chớ có bỏ lỡ."
"Thúc phụ, Kỳ Hoàng Ôn Thị Ôn Tình tới chơi."
"Ôn Tình? Kỳ Hoàng Thần Y Ôn Tình?" Lam Khải Nhân nhíu mày, nghi hoặc mà nói: "Lam Thị chúng ta và Ôn Tình không có giao tình. Chúng ta cũng không đắc tội vị Sở Tôn Giả kia. Ngươi có biết Ôn Tình đến là vì chuyện gì không?"
Lam Hi Thần: "Thúc phụ, nàng đến gặp Vong Cơ."
Nghe tên Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân lại một trận đau đầu. Hắn cầm lòng không đậu mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua thủy kính trên không trung kia. Đào hoa vận của tiểu tử Ngụy Anh quả thật mạnh. Lúc này còn đang bị mấy tiểu cô nương vờn quanh nói nói cười cười, nhìn qua ngày này đến ngày khác dễ chịu vô cùng.
Hắn thở dài: "Hi Thần, Vong Cơ còn ở Tàng Thư Các?"
"Ngài trách phạt Vong Cơ ở trong Tàng Thư Các chép kinh phật. Ba ngày vừa qua, hắn nửa bước cũng không ra." Lam Hi Thần dừng một chút, lại nói tiếp. "Thúc phụ, Vong Cơ từ nhỏ bướng bỉnh. Việc hắn đã quyết định, người khác khuyên giải cũng vô dụng. Ngài có bắt Vong Cơ ở Tàng Thư Các chép kinh cả đời, sợ là cũng không dao động được tâm ý của Vong Cơ đối với Ngụy công tử."
"Vậy chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn Vong Cơ lâm vào tình cảm vô vọng, cả đời cầu mà không được sao? Bản thân Lam Vong Cơ cũng nói tình cảm của hắn đối với Ngụy Anh là đơn phương tự nguyện. Thậm chí đối với tâm ý của hắn, Ngụy Anh hoàn toàn không biết gì cả! Ngươi ngẩng đầu nhìn xem! Nhìn xem Ngụy Anh kia là bộ dáng thích nam nhân sao?!"
Ngụy Anh thật sự là tai họa! Lam Khải Nhân tức giận đếu râu cũng dựng lên hết. Hắn cảm thấy cả đời này sẽ không quên được tâm tình như nghe tiếng sấm giữa trời xanh lúc Lam Vong Cơ chính miệng nói hắn tâm duyệt Ngụy Anh! Càng tệ hơn, là Lam Vong Cơ ôm toàn bộ trách nhiệm vào người. Hắn cũng không có cách nào trách tội Ngụy Anh làm hư cháu trai hắn!
Lam Hi Thần nghe vậy, giữa mày cũng nhiễm một mạt sầu lo, thấp giọng nói: "Ngụy công tử tri ân báo đáp, xích tử chi tâm, tuy tu quỷ đạo nhưng cũng là vì bất đắc dĩ mới phải làm. Vong Cơ không chọn sai người. Không nói đến Ngụy công từ có đáp lại cảm tình của Vong Cơ không, bọn họ hai người đều không sai. Chỉ có thể nói là có duyên không phận thôi. Nếu đã không sai, tự nhiên không thể trách phạt."
Lam Khải Nhân nghẹn khuất tới không nói được. Cuối cùng cũng chỉ có thể buồn rầu mà nói: "Thôi thôi, bọn các ngươi cánh đều đã cứng rồi. Ta quản không được!"
Lam Hi Thần biết đây là ý cho Vong Cơ ra khỏi Tàng Thư Các. Hắn cúi người hành lễ, hướng tới Tàng Thư Các mà đi.
...
Nhã Thất
Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần ngồi đối diện Ôn Tình.
Ôn Tình lấy một cái bình sứ bạch ngọc từ trong túi ra, đưa cho Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ mở nút bình, lấy đan dược ở trong đem đến gần chóp mũi, nhẹ ngửi rồi đưa cho Lam Hi Thần.
"Đây là đan dược chữa thương loại tốt nhất. Ý tứ Ôn Tình cô nương là?"
"Sau khi Ngụy Vô Tiện biến mất, Hàm Quang Quân ở bãi tha ma thủ hai ngày một đêm. Vẫn luôn thủ cho tới khi Sở Tôn Giả giá lâm. Từ lúc Ôn Thị bị hủy diệt tới nay, chỉ có Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân vì một mạch tộc nhân của ta mà giơ tay viện thủ." Nói tới đây, biểu tình Ôn Tình không khỏi ảm đạm. Nhưng cũng chỉ một lát. Nàng ngồi thẳng lưng, chớp mắt lại trở thành Kỳ Hoàng Thần Y cao ngạo. "Đây là đan dược chữa thương ta nghiên cứu phát minh ra gần đây, so với đan dược tầm thường, hiệu quả tốt hơn ba lần. Phí tổn cũng thấp hơn. Ta muốn lấy phương đan này hợp tác với Cô Tô Lam thị. Không biết ý Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân như thế nào?"
Đây là tới để báo ân? Mặc dù là xuất phát từ cái gì, Cô Tô Lam Thị hoàn toàn không có lý do cự tuyệt. Nhưng Ôn Tình cũng là hướng về Lam Vong Cơ hỏi. Lam Hi Thần cũng không tỏ thái độ, chỉ xem Lam Vong Cơ đáp lại.
Đây kỳ thật là hợp tác hai bên cùng thắng. Lam Vong Cơ tự hỏi một phen, cuối cùng dưới sự kiên trì của Ôn Tình đạt được hiệp nghị. Mà nếu như lần hợp tác này thành công, thì về sau những nghiên cứu, phát minh, dược vật khác của Ôn Tình làm ra cũng sẽ ưu tiên hợp tác với Lam Thị. Thời gian này, Cô Tô Lam Thị đúng là cần lượng tiền tài lớn để hoàn thành việc trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ. Khoản tạ lễ này của Ôn Tình thực là làm cho Lam Thị tâm rất ấm áp.
Đạt được mục đích, Ôn Tình cũng không ở lại lâu. Lam Vong Cơ tự mình đưa hai tỷ đệ Ôn Tình xuống núi.
"Ngươi đổi đan... Sẽ có kẻ đến làm phiền?"
Ôn Tình lắc đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Ta đã bái Sở Tôn Giả làm sư tôn. Mấy kẻ ngu xuẩn không biết nhìn đó đều đã bị sư tôn của ta chụp một cái chết rồi. Còn sống chỉ còn có loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn họ. Đám đó muốn quỳ lạy, cầu ta còn không kịp. Sao còn dám tìm đến đưa phiền toái."
Lam Vong Cơ vốn là ít lời. Ôn Tình nói vậy hắn cũng không mở miệng.
Nhưng thật ra Ôn Tình để ý Lam Vong Cơ cho dù đi đường đá từ trên núi xuống, thỉnh thoảng vẫn nhìn lên thủy kính trên bầu trời kia. Ôn Tình thình lình mở miệng: "Ngụy Vô Tiện ở trên Loạn Táng Cương cũng thường xuyên nhắc đến ngươi cho chúng ta. Ngoại trừ Giang Yếm Ly, ngươi là người được hắn nhắc đến nhiều nhất."
Lam Vong Cơ ánh mắt hơi lóe lên. Sắc mặt bình thường luôn điềm tĩnh cũng có một tia dao động. Ôn Tình đánh giá thật sắc sảo, đã xác nhận suy đoán trong đầu là đúng. Nói không kinh ngạc là không có khả năng. Nhưng chuyện tình cảm, người ngoài thật sự không có tư cách bình luận.
Ôn Tình cuối cùng chỉ cho Lam Vong Cơ một câu -- "Ta cảm thấy Ngụy Vô Tiện có lẽ cũng là có ý với ngươi. Mỗi lần hắn nhắc tới ngươi, mắt đều sáng cả lên. Nhưng người này quá trì độn. Có lẽ bản thân mình động tình cũng không tự biết. Hơn nữa, tình cảnh hắn lúc ấy quá kém, cũng không có thời gian suy xét chuyện tình cảm. Ta đề nghị ngươi chờ hắn trở về, liền trực tiếp nói tâm ý của ngươi cho hắn. Chớ có bỏ lỡ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất