[Vong Tiện] Idol Tiện Kỳ Ảo Chi Lữ
Chương 39
Kiều Tinh đứng trong tiệm không bao lâu thì cửa hàng trưởng đã nhận ra vị này là đại lão bản. Nàng hưng phấn mà tiến lên báo tin vui: "Kiều Tổng, sau khi quảng cáo mới của chúng ta tung ra thị trường, doanh số buôn bán trong tiệm lập tức tăng sáu lần! Người mẫu lần này thật sự là quá tuyệt vời! Chúng ta phóng to in hình lập bài để ở bên ngoài liền bị người ta trộm đi mấy cái rồi! Hiện tại đang chờ một cái nữa đến thay thế. Đều là hồ còn chưa kịp khô..."
Báo nhiều tin vui, cửa hàng trưởng còn nắm lấy cơ hội mà đưa ra một chút yêu cầu của khách hàng cho Kiều Tinh, hy vọng có thể phê chuẩn việc mua quần áo sẽ tặng poster chân dung. Nàng tỏ vẻ làm như vậy thật sự có thể kích thích doanh số. Có cô nương rõ ràng là độc thân nhưng vì ngưởi mẫu cùng giá trị dung nhan đều nguyện ý mua một bộ sơ mi trắng hoặc áo thun mang về nhà mặc làm áo ngủ!
Kiều Tinh:...
Có tiền tự nhiên là muốn kiếm. Kiều Tinh vung tay, tiếp thu ý kiến của cửa hàng trưởng. Sau đó nàng mới phát hiện, Ngụy Vô Tiện nãy giờ còn lẽo đẽo theo sau nàng giờ đây đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Dĩ nhiên là Ngụy Vô Tiện đã lén lút chuồn êm. Hắn trốn ở một góc phòng, ngơ ngác nhìn các cô nương Hành Tinh Xanh giở trò với bài lập in hình mình. Ngụy Vô Tiện cảm thấy trinh tiết của bản thân bị đe dọa bởi một dự cảm cực kỳ hắc ám. Hắn thật sự hoài nghi, nếu hắn thu lại thật pháp đi ra ngoài, hẳn có thể bị đám cô nương kia ra tay đoạt người, ăn tươi nuốt sống...
Tuy rằng hắn có hoa danh bên ngoài, nhưng kỳ thực hắn chính là trinh nam bé bỏng thuần khuyết đến cái tay của cô nương còn chưa có cầm qua a!! Ngay cả nụ hôn đầu tiên còn chưa... À... không... đã không còn nữa. Bị người ta trộm mất...
Quá mực tự tin vào thực lực của chính mình cho nên mới có cái hậu quả thảm thiết như vậy... Vì thế Ngụy Vô Tiện lựa chọn nhắn cho Kiều Tinh một cái tin rồi lặng lẽ mà chuồn nhanh ra khỏi cửa.
Đương nhiên, hắn chạy không xa, chỉ là điệu thấp mà ngồi ở một tiệm trà sữa, chờ Kiều Tinh xử lý xong sự tình cùng nhau quay về.
Khu phức hợp mua sắm này ở gần chung cư, nên bọn họ đi bộ tới đây.
Trên đường trở về, đi ngang qua một cửa tiệm thú cưng, Ngụy Vô Tiện khóe mắt lơ đãng mà lướt qua, sau đó liền dừng bước.
Kiều Tinh còn tưởng rằng hắn là bị chó bên trong dọa sợ, vội đi đến chỗ giữa hắn và cửa hàng chắn tầm mắt, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ a. Mấy con chó đó bị nhốt vào lồng, sẽ không lao tới."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, hướng về Kiều Tinh mà cười: "Không phải, đệ hiện tại không như trước kia, sợ chó. Chỉ là thấy con mèo đẹp..."
Kiều Tinh ngẩn ngưới, nhìn theo hướng ngón tay Ngụy Vô Tiện, hướng qua cửa kính trong suốt. Ở bên kia là một con mèo Ragdoll lông trắng, màu mắt lưu li đang nhìn về phía họ kêu meo meo.
"Lớn lên đáng yêu a. Đệ thích?" Kiều Tinh kỳ thật cũng rất thích động vật nhỏ, nhưng nàng không có thời gian chăm sóc, nên cũng chỉ có thể nuôi chó mèo... trên đám mây.
"Ừm" Ngụy Vô Tiện gật đầu. Không biết vì sao, hắn vừa thấy con mèo kia, chân liền không muốn đi. Trong lòng dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt, muốn ôm nó đem về nhà mà nuôi.
"Kiều tỷ, chờ đệ một chút. Đệ vào mua mèo." Ngụy Vô Tiện trước giờ đều làm gì cũng dứt khoát, lưu loát. Nếu đã muốn mua, đường đường là Di Lăng Lão Tổ chẳng lẽ nuôi không nổi một con mèo? Hơn nữa con mèo trắng kia cũng đang không ngừng hướng một bộ dáng kêu gọi, mị nhãn về phía hắn, chắc là sẽ vui vẻ về nhà hắn.
Kiều Tinh nhíu nhíu mày. "Nếu không tỷ đi vào thôi. Đệ chờ ở bên ngoài?" Nàng biết trình độ sợ hãi của Ngụy Vô Tiện đối với chó. Theo Ngụy Vô Tiện nói là bởi vì lúc nhỏ bị chó cắn, lưu lại bóng ma tâm lý, làm cho Kiều Tinh phải một phen đau lòng.
"Không cần, Kiều tỷ. Có một số việc phải học cách đối mặt!" Ngụy Vô Tiện cự tuyệt Kiều Tinh với ngữ khí kiên định.
"Vậy tốt! Nam tử hán phải vậy! Tỷ tỷ đợi bên ngoài. Ngươi cố lên!" Kiều Tinh tiếp nhận mấy bao đồ từ Ngụy Vô Tiện, phất phất hai cánh tay cổ vũ.
Mấy ngày qua, Hệ Thống cùng Ngụy Vô Tiện xem rất nhiều phim hoạt hình có chó, còn xem phim điện ảnh, tận sức tận lực cho hắn thấy chó có các kiểu mỹ đức linh tinh như trung thành, thân thiện, vui vẻ, v...v... với ý đồ dần dà xóa đi cái bóng ma tâm lý đó. Ngụy Vô Tiện hôm nay mới phát hiện cái biện pháp này do Hệ Thống nghĩ ra vậy mà cũng có chút hiệu lực. Ít nhất là lúc này, đối mặt với đám chó con bị nhốt trong lồng, Ngụy Vô Tiện cũng miễn cưỡng khắc phục tâm lý sợ hãi, thành công giao lưu với lão bản của cửa tiệm, mua được mèo về.
Kiều Tinh tán thưởng Ngụy Vô Tiện, rồi nhìn thân mình xõa tung lông tóc mượt mà kia của mèo con, thử thăm dò duỗi tay ra sờ, lại bị miu miu không chút khách khí giơ móng vuốt ra dọa.
"Sách... tính tình lớn như vậy a? Sờ cũng không cho?" Kiều Tinh tiếc nuối mà rút tay, nhìn mèo Ragdoll đang mềm người cọ cọ vào ngực Ngụy Vô Tiện làm nũng, rồi buồn cười mà nói: "Nhìn bộ dáng này, miu miu chắc là nhất kiến chung tình với ngươi."
Ngụy Vô Tiện lấy làm lạ mà bế mèo đem lên mặt mình cọ cọ mấy cái, cũng rất ngạc nhiên.
"Đây là lần đầu tiên đệ được động vật nhỏ hoan nghênh nha! Ngô, mèo lông trắng như tuyết, mắt màu lưu ly... đứa bé này, kêu ngươi là Tuyết Trắng hay là Tiểu Li đây?"
Báo nhiều tin vui, cửa hàng trưởng còn nắm lấy cơ hội mà đưa ra một chút yêu cầu của khách hàng cho Kiều Tinh, hy vọng có thể phê chuẩn việc mua quần áo sẽ tặng poster chân dung. Nàng tỏ vẻ làm như vậy thật sự có thể kích thích doanh số. Có cô nương rõ ràng là độc thân nhưng vì ngưởi mẫu cùng giá trị dung nhan đều nguyện ý mua một bộ sơ mi trắng hoặc áo thun mang về nhà mặc làm áo ngủ!
Kiều Tinh:...
Có tiền tự nhiên là muốn kiếm. Kiều Tinh vung tay, tiếp thu ý kiến của cửa hàng trưởng. Sau đó nàng mới phát hiện, Ngụy Vô Tiện nãy giờ còn lẽo đẽo theo sau nàng giờ đây đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Dĩ nhiên là Ngụy Vô Tiện đã lén lút chuồn êm. Hắn trốn ở một góc phòng, ngơ ngác nhìn các cô nương Hành Tinh Xanh giở trò với bài lập in hình mình. Ngụy Vô Tiện cảm thấy trinh tiết của bản thân bị đe dọa bởi một dự cảm cực kỳ hắc ám. Hắn thật sự hoài nghi, nếu hắn thu lại thật pháp đi ra ngoài, hẳn có thể bị đám cô nương kia ra tay đoạt người, ăn tươi nuốt sống...
Tuy rằng hắn có hoa danh bên ngoài, nhưng kỳ thực hắn chính là trinh nam bé bỏng thuần khuyết đến cái tay của cô nương còn chưa có cầm qua a!! Ngay cả nụ hôn đầu tiên còn chưa... À... không... đã không còn nữa. Bị người ta trộm mất...
Quá mực tự tin vào thực lực của chính mình cho nên mới có cái hậu quả thảm thiết như vậy... Vì thế Ngụy Vô Tiện lựa chọn nhắn cho Kiều Tinh một cái tin rồi lặng lẽ mà chuồn nhanh ra khỏi cửa.
Đương nhiên, hắn chạy không xa, chỉ là điệu thấp mà ngồi ở một tiệm trà sữa, chờ Kiều Tinh xử lý xong sự tình cùng nhau quay về.
Khu phức hợp mua sắm này ở gần chung cư, nên bọn họ đi bộ tới đây.
Trên đường trở về, đi ngang qua một cửa tiệm thú cưng, Ngụy Vô Tiện khóe mắt lơ đãng mà lướt qua, sau đó liền dừng bước.
Kiều Tinh còn tưởng rằng hắn là bị chó bên trong dọa sợ, vội đi đến chỗ giữa hắn và cửa hàng chắn tầm mắt, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ a. Mấy con chó đó bị nhốt vào lồng, sẽ không lao tới."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, hướng về Kiều Tinh mà cười: "Không phải, đệ hiện tại không như trước kia, sợ chó. Chỉ là thấy con mèo đẹp..."
Kiều Tinh ngẩn ngưới, nhìn theo hướng ngón tay Ngụy Vô Tiện, hướng qua cửa kính trong suốt. Ở bên kia là một con mèo Ragdoll lông trắng, màu mắt lưu li đang nhìn về phía họ kêu meo meo.
"Lớn lên đáng yêu a. Đệ thích?" Kiều Tinh kỳ thật cũng rất thích động vật nhỏ, nhưng nàng không có thời gian chăm sóc, nên cũng chỉ có thể nuôi chó mèo... trên đám mây.
"Ừm" Ngụy Vô Tiện gật đầu. Không biết vì sao, hắn vừa thấy con mèo kia, chân liền không muốn đi. Trong lòng dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt, muốn ôm nó đem về nhà mà nuôi.
"Kiều tỷ, chờ đệ một chút. Đệ vào mua mèo." Ngụy Vô Tiện trước giờ đều làm gì cũng dứt khoát, lưu loát. Nếu đã muốn mua, đường đường là Di Lăng Lão Tổ chẳng lẽ nuôi không nổi một con mèo? Hơn nữa con mèo trắng kia cũng đang không ngừng hướng một bộ dáng kêu gọi, mị nhãn về phía hắn, chắc là sẽ vui vẻ về nhà hắn.
Kiều Tinh nhíu nhíu mày. "Nếu không tỷ đi vào thôi. Đệ chờ ở bên ngoài?" Nàng biết trình độ sợ hãi của Ngụy Vô Tiện đối với chó. Theo Ngụy Vô Tiện nói là bởi vì lúc nhỏ bị chó cắn, lưu lại bóng ma tâm lý, làm cho Kiều Tinh phải một phen đau lòng.
"Không cần, Kiều tỷ. Có một số việc phải học cách đối mặt!" Ngụy Vô Tiện cự tuyệt Kiều Tinh với ngữ khí kiên định.
"Vậy tốt! Nam tử hán phải vậy! Tỷ tỷ đợi bên ngoài. Ngươi cố lên!" Kiều Tinh tiếp nhận mấy bao đồ từ Ngụy Vô Tiện, phất phất hai cánh tay cổ vũ.
Mấy ngày qua, Hệ Thống cùng Ngụy Vô Tiện xem rất nhiều phim hoạt hình có chó, còn xem phim điện ảnh, tận sức tận lực cho hắn thấy chó có các kiểu mỹ đức linh tinh như trung thành, thân thiện, vui vẻ, v...v... với ý đồ dần dà xóa đi cái bóng ma tâm lý đó. Ngụy Vô Tiện hôm nay mới phát hiện cái biện pháp này do Hệ Thống nghĩ ra vậy mà cũng có chút hiệu lực. Ít nhất là lúc này, đối mặt với đám chó con bị nhốt trong lồng, Ngụy Vô Tiện cũng miễn cưỡng khắc phục tâm lý sợ hãi, thành công giao lưu với lão bản của cửa tiệm, mua được mèo về.
Kiều Tinh tán thưởng Ngụy Vô Tiện, rồi nhìn thân mình xõa tung lông tóc mượt mà kia của mèo con, thử thăm dò duỗi tay ra sờ, lại bị miu miu không chút khách khí giơ móng vuốt ra dọa.
"Sách... tính tình lớn như vậy a? Sờ cũng không cho?" Kiều Tinh tiếc nuối mà rút tay, nhìn mèo Ragdoll đang mềm người cọ cọ vào ngực Ngụy Vô Tiện làm nũng, rồi buồn cười mà nói: "Nhìn bộ dáng này, miu miu chắc là nhất kiến chung tình với ngươi."
Ngụy Vô Tiện lấy làm lạ mà bế mèo đem lên mặt mình cọ cọ mấy cái, cũng rất ngạc nhiên.
"Đây là lần đầu tiên đệ được động vật nhỏ hoan nghênh nha! Ngô, mèo lông trắng như tuyết, mắt màu lưu ly... đứa bé này, kêu ngươi là Tuyết Trắng hay là Tiểu Li đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất