[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 21: Tìm thấy

Trước Sau
Cuộc sống quanh năm bất ổn, dẫn đến cảm quan của Ngụy Vô Tiện trở nên rất nhạy bén, tính đề phòng cũng rất mạnh. Cũng không phải là hắn không muốn, chỉ là khi cảm nhận được sự uy hiếp, thân thể hắn tự mình chuyển động, bày ra thế phòng ngự.

Lam Vong Cơ vừa đè hắn xuống, hắn liền nhanh chóng ra tay, chống tay lên trán Lam Vong Cơ, đẩy ra, không cho y thực hiện được ý đồ áp sát mình. Hai người đứng đó trừng mắt nhìn nhau, đẩy tới đẩy lui giằng co không dứt, thành công khơi lên tính hơn thua giữa hai thiếu niên tuổi trẻ sung sức. Cả hai đều rất kích động, Ngụy Vô Tiện ra sức đẩy y ra, Lam Vong Cơ càng dùng sức đè lên hắn.

Nhưng so về thể lực, Ngụy Vô Tiện vẫn kém hơn Lam Vong Cơ một chút. Một lúc lâu sau, hắn liền cảm thấy mệt mỏi, khoảng cách giữa hai người cũng càng lúc càng gần, hắn đành phải nói: "Lam Trạm, ngươi muốn làm gì?"

Lam Vong Cơ áp vào hắn gần hơn một chút, nói: "Cẩn tuân theo y lệnh."

Tuân theo y lệnh cũng là hắn tuân chứ đâu phải là y đâu, hắn cũng không gấp, tiểu cổ hủ này gấp cái gì chứ, lại rất chủ động nghe lời y sư nữa chứ. Nhìn gương mặt tuấn mỹ kia càng lúc càng áp sát lại gần, Ngụy Vô Tiện cũng nghe càng lúc càng rõ tiếng tim đập như trống trận trong lồng ngực mình. Ngụy Vô Tiện vội hét lớn: "Lam Trạm! Còn đang thanh thiên bạch nhật mà!"

Hắn cũng không biết có phải là do tác dụng của câu nói vừa rồi hay không, nhưng cũng coi như là đã đánh thức lại được Lam Vong Cơ, chịu thu lực đạo sau gáy hắn lại. Lam Vong Cơ không những không có hành động cưỡng chế nào khác, mà ngược lại còn giơ tay phất phất lại mấy lọn tóc bị y làm cho rối loạn ở sau gáy hắn.

Sau đó y lấy túi tiền ra, cho hắn một ít bạc vụn, nói: "Ta về trước, ngươi cứ đi dạo xung quanh một chút đi."

Lam Vong Cơ lại khôi phục vẻ bình thản, lạnh nhạt như thường ngày, không còn mang bộ dáng tức giận như vừa rồi, ngữ điệu cũng rất bình thường. Ngụy Vô Tiện nhìn theo thân ảnh màu trắng càng đi càng xa của y, mà bản thân mình thì vẫn ngẩn người đứng ngây ra ở đây, ngửi thấy tàn dư đàn hương còn sót lại trên người mình, nhiệt độ trên mặt một chút cũng không giảm, ngược lại còn nóng hơn một chút.

Lam Vong Cơ vẫn luôn rất nghe lời, nhưng như vầy cũng không khỏi là quá nghe lời đi. Nếu vừa rồi y cường ngạnh hơn một chút, kiên quyết muốn thực hiện lời dặn của y sư, thì hắn cũng không phải là không được...

Ý thức được mình có suy nghĩ kỳ lạ này, hắn cảm thấy tâm trạng tồi tệ vô cùng. Hắn biết mình đã có gì đó khác lạ, hắn cũng biết mình không nên có ý nghĩ như vậy, nhưng hắn thật sự đã nảy sinh ý nghĩ đó. Sau khi Lam Vong Cơ bình tĩnh lại buông mình ra, hắn thậm chí còn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Sau khi ngẩn người trong con hẻm nhỏ ấy một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện lang thang đi khắp nơi mà không có mục đích nào cả, cứ đi qua đi lại khắp các đường ngang ngỏ nhỏ trong thành trấn. Trước kia hắn luôn thích bay nhảy khắp nơi xem các thứ mới lạ, nhưng bây giờ, hàng hóa rực rỡ, thức ăn thơm lừng suốt dọc đường đi lại không khơi nổi một chút hứng thú nào trong hắn nữa. Ngụy Vô Tiện đang do dự, không biết có nên trở về hay không. Lam Vong Cơ cho hắn đủ tiền, nếu hắn thật sự không muốn quay về, vẫn có thể dư sức thuê một phòng trọ khác để nghỉ lại.

Nhưng trong thâm tâm, hắn cũng không thật sự muốn tránh né Lam Vong Cơ, người mà hắn muốn tránh né chính là bản thân mình. Loại tâm tình này, hắn chưa từng có với bất cứ ai, hắn đặc biệt để ý quan tâm đến Lam Vong Cơ, nhưng lại khiến tâm trạng hắn lơ lửng bất định, lúc nào cũng thấp thỏm bất an. Hắn vốn muốn âm thầm quan sát xem Lam Vong Cơ có thích hắn hay không mà, sao bây giờ lại thành ra là quan sát bản thân xem có thích Lam Vong Cơ hay không chứ?

Tình yêu thật quá phức tạp, Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình không tài nào hiểu nổi, thậm chí còn sinh ra chút sợ hãi. Hắn sợ mình sẽ phát điên như mọi người ở cái thế giới này, nhưng Lam Vong Cơ lại không có điên, hắn thật sự không muốn cùng Lam Vong Cơ mỗi người một ngả.

Hắn ôm một bụng đầy tâm sự lang thang bất định trên đường, đột nhiên nghe thấy ai đó la lên: "Trong nhà ta có quỷ, ta không dám về, ngươi cho ta ở lại đây đi! Ta có tiền, rất nhiều tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng được!"

Một giọng nói khác lại vang lên: "Trần công tử, chuyện này không liên quan đến tiền bạc. Chuyện quỷ trong nhà ngươi đánh văng cả mười vị phương sĩ đến trừ tà, có ai mà không biết chứ. Ta cũng muốn cho ngươi ở lại lắm, nhưng vạn nhất con quỷ đó theo ngươi đến quán trọ của nhà chúng ta thì phải làm sao đây? Quán trọ nhỏ này của ta còn trụ nổi hay không chứ?"

Người kia nhỏ giọng nói: "Giờ đã mười hai người bại trận rồi..."

Chưởng quầy của quán trọ tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng thấy người này đáng thương như vậy, rõ ràng có nhà mà không dám về, bèn mách nước cho hắn: "Ta nói cho ngươi hay một chuyện bí mật, ngươi biết vị công tử thân thể nhiều bệnh kia của Phương gia không? Mấy ngày nay bệnh tình bỗng dưng tốt lên, tuy rằng bọn họ không nói ra ngoài, nhưng ta nghe mọi người đồn đãi, nói người dì mở nhà trọ ở bên ngoài của hắn không biết từ đâu mời được hai vị tiên sư rất lợi hại, ngươi có muốn đi thử xem hay không?

Vị Trần công tử có quỷ trong nhà kia nói: "Lợi hại đến vậy à, có đáng tin không thế?"

Chưởng quầy cũng là nghe lén mấy người xung quanh ngươi một câu ta một câu mà góp nhặt được chút tin tức vậy thôi, nào biết có phải là thật hay không chứ. Lúc này đột nhiên một thanh âm nhẹ nhàng vang lên phía sau bọn họ: "Có đáng tin hay không, cho ta thử một chút không phải là biết rồi sao?"

*******************

Từ xưa đến giờ, Ngụy Vô Tiện không thích nhất chính là tự chuốc phiền não, chuyện nào nghĩ không ra, vậy thì không nghĩ nữa, cứ quăng qua một bên, từ từ tính tiếp. Nếu hắn đã không thể gạt Lam Vong Cơ ra khỏi đầu mình nữa, vậy thì tìm một cái gì khác để làm thôi. Vừa hay nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, vậy nên hắn liền xung phong đi làm.

Trần công tử nhìn thiếu niên đang luôn miệng nói cười trò chuyện cùng mình, tuy còn trẻ tuổi nhưng khí chất rất bất phàm, lại nghe hắn nói mình chính là tiên sư đã giải quyết sự tình cho Phương Nghệ, vậy nên quan sát hắn một hồi rồi mới nói: "Nhưng tiểu tiên sư, ngươi không mang bội kiếm sao?"

Trần công tử đã đích thân mời qua hơn mười vị phương sĩ tài ba tới nhà trừ tà, hòa thượng, đạo sĩ, tu sĩ gì y cũng đều đã tiếp xúc ít nhiều, vậy nên y cũng biết, người tu tiên bọn họ đều phải mang theo bội kiếm bên mình.

Nhưng Ôn Tình vốn chỉ ở cách hắn hai gian phòng thôi, Ngụy Vô Tiện chỉ định bước vài bước qua đó xem bệnh rồi về nên không mang bội kiếm theo làm gì. Sau đó đột ngột chạy ra ngoài, hắn lại đang do dự có nên quay về hay không, vậy nên bên người mới không có kiếm. Hắn lại sờ vào bên hông mình, không nhớ mang kiếm, nhưng Trần Tình mà Lam Vong Cơ tặng lại nhớ rõ mà mang theo.



Hắn rút cây sáo từ bên hông ra, xoay xoay trên tay, cảm thán cây sáo này thật tốt, càng xoay càng cảm thấy thuận tay, lại cười cười: "Không sao không sao, ta bắt quỷ giỏi lắm, cũng rất mạnh nữa, ngươi cứ việc dẫn ta đi là được"

Trần công tử vẫn có chút lo lắng, nhưng y thật sự không còn cách nào khác, đành dẫn Ngụy Vô Tiện về nhà xem thử. Y không có ý định gạt người khác, sợ Ngụy Vô Tiện trong lúc trừ túy gặp bất trắc gì nên suốt đường đi y đều kể cho hắn nghe con quỷ trong nhà y tà ác cỡ nào.

Lúc mới đầu, con quỷ kia vẫn còn vô hình, ban đêm mới mò ra chạy loạn trong nhà rồi đi hù dọa mọi người. Trần công tử thấy vậy nên thỉnh mấy người về nhà để trừ tà, nhưng ai nấy đều thất bại quay về, con quỷ này hình như cũng vì thế mà bị chọc giận, càng lúc càng trở nên hung tợn. Nó bắt đầu hóa thành hình người, mà nhìn còn đặc biệt khủng khiếp, nửa cổ và bả vai đều không còn, trước bụng còn lòi ra mấy đoạn ruột, treo lủng lẳng lắc lư ở bên ngoài.

Con quỷ kia giống như một đại lão gia trong nhà y, chiếm một gian phòng âm u trong nhà, còn muốn bọn họ phái người phục vụ, hầu hạ nó ăn uống chè chén no say, con quỷ đó vẫn luôn ở lỳ trong nhà y không chịu đi. Y vẫn tiếp tục thỉnh người đến trừ tà, nhưng đều bị con quỷ kia đánh cho tơi tả, có người thậm chí chỉ vừa nhìn thấy bộ dạng của nó thôi là đã bị dọa cho ngất xỉu phải khiêng ra ngoài rồi.

Y miêu tả con quỷ đó vô cùng khủng bố, nguy hiểm, miêu tả đến sinh động vô cùng, nhưng Ngụy Vô Tiện nghe xong, chỉ hỏi một câu: "Nó không có nửa cổ cùng bả vai, làm sao ăn uống chè chén no say như ngươi nói được chứ?"

Trần công tử nói: "Về điểm này ta cũng không hiểu, ăn vào uống vào, nhưng thức ăn lại từ cổ rớt hết ra ngoài, sau đó nó vẫn gọi chúng ta mang thức ăn lên tiếp, một ngày lặp đi lặp lại đến mấy chục lần."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta thấy nó đang cố ý chọc phá các ngươi, làm gì có quỷ nào cần ăn chứ!"

"Chuyện này dĩ nhiên ta biết, nhưng nó thật sự rất tà." Trần công tử vốn có ý muốn cho Ngụy Vô Tiện chuyện này nguy hiểm đến mức nào, nhưng y lại thấy Ngụy Vô Tiện cười cười.

"Càng tà càng tốt, ta còn sợ nó không đủ tà nữa kìa."

Thoạt nhìn hắn chẳng qua chỉ một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi mà thôi, nhưng cả người hắn đều tràn đầy vẻ tự tin đắc thắng. Khí độ này, không nên có ở một người có độ tuổi như hắn, bất giác khiến Trần công tử cũng tin tưởng, hắn chính là người có thực lực, có thể dễ dàng tiêu diệt con quỷ này.

Nhưng khi nhìn thấy con quỷ kia há to cái miệng đỏ như máu tấn công phía Ngụy Vô Tiện, y vẫn sợ hãi nhắm mắt lại không dám nhìn. Bản thân y thì không sao, con quỷ này muốn ở trong nhà y, tất nhiên sẽ không thương tổn đến y, nếu không thì ai cho nó ăn, ai cho nó uống, ai hầu hạ cho nó đây? Nhưng đối với người mà y tìm về để trừ tà, nó tuyệt nhiên không hề nương tay một chút nào.

Chợt nghe có tiếng sáo vang lên, một khúc réo rắt mà du dương, bao trùm lấy toàn bộ không gian nơi đây. Tại thời khắc mấu chốt quan trọng này, ai còn có tâm tình thổi sáo vậy chứ? Trần công tử tò mò đến mức mở mắt ra để nhìn xung quanh tìm người thổi sáo.

Nhưng y đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để nhìn rồi. Con quỷ mới vừa nãy còn đang hùng hổ xông tới muốn xẻ Ngụy Vô Tiện thành tám khúc kia, giờ đây nó lại phủ phục trên mặt đất, thu lại bộ dạng đáng sợ vừa rồi, hoàn toàn như một chú mèo con, đang cọ cọ vào chân Ngụy Vô Tiện để lấy lòng.

Đúng như lời thiếu niên này nói, hắn rất mạnh, nhưng thế này hình như là mạnh đến vô lý luôn rồi. Sau khi sợ đến ngây người hồi lâu, Trần công tử mới nhớ ra hoan hô tán thưởng: "Tiểu tiên sư, ngươi thật lợi hại!"

Y quá mức vui vẻ, một mình hoan hô còn chưa đủ, y còn muốn gọi tất cả mọi người trong nhà ra để cùng chung vui. Cả nhà họ Trần bị con quỷ này khi dễ, quấy rầy không phải ngày một ngày hai, vậy nên ai nấy đều một lòng bày tỏ cảm kích với Ngụy Vô Tiện đến rơi nước mắt, vây quanh lấy hắn khen ngợi không ngừng.

"Tiên sư lợi hại quá! Tiên sư thật tuyệt vời! Tiên sư thật đẹp trai!!!!

Ngụy Vô Tiện đắm chìm trong từng lời tung hô khen ngợi kia, cười đến hai mắt đều híp lại, đắc ý đến cái mũi đều muốn vểnh lên trời.

Khi còn trẻ, hắn cũng đi khắp nơi giúp người người trừ túy. Hắn có vẻ ngoài tuấn lãng, tính cách vui vẻ hài hước, tất nhiên được rất nhiều người hoan nghênh, các loại theo đuổi cùng sùng bái, hắn đều từng được hưởng không ít. Nhưng mà sau khi lên Loạn Táng Cương, hắn bị người người truyền thành đại ma đầu độc ác không chuyện xấu nào không làm, những lời khen ngợi trước kia cũng dần dần biến thành chửi rủa. Thật sự đã rất lâu rồi hắn không còn được hưởng thụ đãi ngộ như này, cả người vui vẻ lâng lâng cũng là bình thường.

Vừa rồi hắn cũng không ngờ, mình dùng Quỷ đạo mà cũng có thể được khen ngợi. Nhưng dù là khen ngợi hay chê trách, hắn cũng dùng không chút do dự, vì hắn là Ngụy Vô Tiện, không sợ trời không sợ đất, hắn muốn dùng cái gì thì dùng cái đó, muốn sống thế nào thì sống thế nấy, ai có thể cản được hắn, cho nên hắn cứ thế mà tự nhiên vận dụng Quỷ đạo.

Bỗng nhiên hắn mạnh mẽ mở mắt ra, hô lên: "Đúng vậy, ta chính là Ngụy Vô Tiện." Sau đó cũng mặc kệ những ánh mắt nghi hoặc không hiểu của mọi người xung quanh, hắn nắm chặt Trần Tình, chạy ra ngoài.

Đúng vậy, hắn chính là Ngụy Vô Tiện, không sợ trời không sợ đất, cũng chưa từng e ngại một ai.

******************

Cửa phòng bị Ngụy Vô Tiện một cước đá văng ra, Lam Vong Cơ ngồi ở cạnh bàn đọc sách ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn, khiến trong đầu Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhảy ra một chuỗi chữ "nhã chính".

Không cần Lam Vong Cơ mở miệng, Ngụy Vô Tiện đã lập tức nói: "Thực xin lỗi, lần sau ta không đá nữa", sau đó ngoan ngoãn xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cú vả mặt này thật sự đến quá nhanh, vừa rồi hắn còn tự cao tự đại nói bản thân chưa từng sợ ai, vậy mà bây giờ Lam Vong Cơ chỉ liếc một cái thôi, đã làm hắn sợ gần chết rồi.



Nhưng cũng không phải là kiểu sợ hãi bình thường, mà là kiểu sợ xoắn xuýt, ngượng ngùng làm sao á! Hắn len lén nhìn Lam Vong Cơ, hai mắt của y lại dán trở về trang sách, một câu cũng không nói. Ngụy Vô Tiện nhìn sắc trời đang tối dần ở bên ngoài, liền đi qua thắp đèn ở trên bàn, nói: "Sắc trời đã muộn, ngươi đọc sách cũng không chịu thắp đèn lên."

Lam Vong Cơ chỉ tùy ý " Ừm " một tiếng,

Ngụy Vô Tiện lại cầm đũa khua khua mấy món Lam Vong Cơ gọi cho bữa tối ở trên bàn, gắp một một chút bên đây rồi lại nếm thử một chút bên kia, tóm lại mỗi đĩa đều thử một chút, nhưng hắn thật sự không có hứng thú muốn ăn chút nào, vậy nên hắn quay lại bên cạnh bàn, nói: "Lam Trạm, sắc trời đã muộn, đã là buổi tối rồi."

Nhưng Lam Vong Cơ làm như nghe không hiểu ám chỉ của hắn, vẫn chăm chú đọc sách của mình. Ngụy Vô Tiện âu sầu khổ não, cắn răng, quyết không bỏ cuộc, một tay chống lên bàn, nghiêng một nửa người mình qua.

Hắn muốn dùng người của mình để chặn ánh nến để đọc sách của Lam Vong Cơ, trước tiên để cho sự chú ý của y dời khỏi cuốn sách kia trước đã. Nói là làm, hắn lại nghiêng người về phía trước nhiều hơn chút nữa, đuôi ngựa buộc cao cao của hắn theo bả vai dần trượt xuống trước ngực, nhưng đuôi ngựa còn chưa hoàn toàn rơi xuống, thì hắn đã bị Lam Vong Cơ nắm chặt lấy cổ tay, kéo cả người hắn vào trong lòng y.

Cuốn sách trong tay Lam Vong Cơ rơi xuống đất, đuôi ngựa cao cao của Ngụy Vô Tiện bị hất về phía sau, một giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền đến bên tai hắn: "Sắc trời đã muộn thì thế nào?"

Đôi mắt thanh thiển nhạt màu như có như không lóe lên, tiểu cổ hủ này không biết học thói xấu từ đâu, rõ ràng là nghe hiểu, nhưng vẫn làm bộ như không hiểu, ép hắn tự mình nói trắng ra. Ngụy Vô Tiện hô hấp có chút dồn dập, áp sát lên cánh môi mỏng của y, cách nhau rất gần, nhưng lại không chạm vào, hơi thở ấm nóng như cánh ve mỏng, nhẹ nhàng lướt qua, ve vuốt mơn trớn, mang theo chút ngứa ngáy, ẩm ướt.

Hắn nói: "Sắc trời đã muộn, có thể cẩn tuân y lệnh rồi."

Hơi thở ngọt ngào của Ngụy Vô Tiện như một cái móc câu, câu lấy cả tâm hồn của y. Đứng trước Ngụy Vô Tiện, lập trường, cốt khí của Lam Vong Cơ đều giữ vững không quá ba giây, hắn chỉ mềm giọng nói mấy câu thôi mà hỏa khí tích tụ suốt cả buổi chiều của Lam Vong Cơ đã bị đánh tan thành khói. Y muốn tiến lên, áp môi mình vào, nhưng Ngụy Vô Tiện lại ngả đầu ra sau, chống tay lên trán y đẩy ra, tự mình lui về phía sau một chút: "Chờ... Lam Trạm, chờ một chút... ta có chuyện này muốn nói với ngươi."

Sợ rằng nếu sống với Ngụy Vô Tiện thêm vài năm nữa, Lam Vong Cơ cũng sẽ giống như Lam Khải Nhân, Định Tâm hoàn (thuốc tim) không rời thân, bởi vì sớm muộn gì y cũng bị hắn làm cho tức chết. Y giận đến độ ngay cả ánh mắt cũng hiện rõ mồn một, Ngụy Vô Tiện thấy lửa giận trong mắt y ngày càng dữ dội, vội vàng nói: "Không phải là ta không muốn, ta có một yêu cầu, ngươi, ngươi bịt mắt ta lại, đem ta đặt lên giường hôn đi."

Lam Vong Cơ sững người hồi lâu, mới rối rắm nói: "Ngụy Anh, ngươi có sở thích kỳ quái thế này sao?"

Tất nhiên là không! Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải như vậy, là...là...Uầy, dù sao thì ngươi giúp ta việc này đi, được không?"

Cẩn thận ngẫm lại, chuyện mình muốn Lam Vong Cơ làm quả thật rất giống biến thái, người như Lam Vong Cơ sao có thể đồng ý được. Vì thế hắn lại nói: "Chỉ lần này thôi, sau này đều theo ý ngươi, muốn hôn thế nào thì hôn thế nấy, có được không?"

Có thể Ngụy Vô Tiện không hề biết, hắn đã đưa ra một yêu cầu khiến Lam Vong Cơ không cách nào cự tuyệt được. Lam Vong Cơ lập tức đứng dậy, ngữ khí kiên quyết hẳn lên: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện còn ngây thơ cảm thán Lam Vong Cơ thật là người tốt, thật dễ nói chuyện, chỉ cần mềm giọng nhờ vả, y nhất định sẽ hỗ trợ hết mình. Hắn liền cởi đai quấn bảo vệ cổ tay của mình ra, ngồi xuống giường, bịt mắt mình lại, nhớ lại tư thế của mình lúc ở Bách Phượng sơn, hắn chỉnh lý lại bản thân một chút, nằm xuống giường, nói: "Lam Trạm, ngươi đè lấy tay ta, không cho ta cử động..."

Lời còn chưa nói hết, hương đàn hương trong trẻo đã bay tới, bao phủ khắp cơ thể Ngụy Vô Tiện, hai cánh môi của hắn lập tức bị đôi môi của y chặn lại.

Lam Vong Cơ đè chặt lấy hai tay hắn, vây hắn ở bên dưới người mình, khiến hắn có muốn động cũng không thể động đậy được. Mới đầu chỉ đơn thuần là môi chạm môi, không có động tác nào khác, nhưng khi thấy Ngụy Vô Tiện không có chút ý phản pháng nào, Lam Vong Cơ liền cạy mở hai môi hắn, mở ra khớp hàm, đầu lưỡi nóng rực trực tiếp xông vào bên trong khoang miệng ấm áp của hắn.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng Lam Vong Cơ cố tình đưa hơi thở mang hương vị của mình lưu luyến trong miệng hắn, ra sức mà hôn hắn, say mê gặm nhấm hai môi hắn, đầu lưỡi của y liếm qua từng khối thịt mềm trong miệng hắn, liếm đến Ngụy Vô Tiện không kiềm được mà phát ra từng tiếng rên rỉ: "Ưm... Ưm..."

Ngụy Vô Tiện cũng càng lúc càng đắm chìm, hưởng thụ cảm giác đê mê này. Cảm giác tê dại từ trong miệng truyền ra khắp toàn thân, rất nhanh làm cho cả người hắn đều mềm nhũn cả ra.

Đúng như Ngụy Vô Tiện nghĩ, dù là Lam Vong Cơ nào đi nữa, cũng sẽ hôn hắn như thế này, trừ hương đàn hương quyện vào hơi thở do tín hương tạo ra, tất cả đều giống nhau như đúc, đến cả đôi bàn tay run run khi đè chặt tay hắn cũng giống hệt.

Hắn hơi hé miệng, phối hợp với động tác Lam Vong Cơ, để y có thể hôn mình sâu hơn, mãi cho đến khi Lam Vong Cơ thỏa mãn mà cắn lên môi dưới của hắn một cái, buông hắn ra. Ngụy Vô Tiện tháo khăn bịt mắt xuống, tựa vào đầu giường thở hổn hển, nhưng lại vừa thở vừa phá lên cười.

Lam Vong Cơ nhìn một màn này, không hiểu gì cả, hai mày tự nhiên nhíu lại: "Có gì buồn cười sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "À, vì ta nhớ đến một chuyện khiến ta rất vui."

Thấy hắn cười đến hai mắt nở hoa như vậy, Lam Vong Cơ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Ngụy Vô Tiện nhìn y, liếm liếm khóe miệng ướt át vì vừa bị hôn của mình, tươi cười nói với y: "Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi, Lam tiên tử."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau