[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 23: Tám chữ
Lam Vong Cơ nhíu chặt hai mày lại, hơi hé miệng, một âm còn chưa kịp phát ra, nhưng Ngụy Vô Tiện vừa nhìn khẩu hình, liền lập tức nói: "Dừng lại, dừng lại! Mau thu lại tám chữ kia của ngươi đi, ta không muốn nghe. "
Lam Vong Cơ nhẩm đếm trong đầu, đúng thật là tám chữ, năng lực tiên đoán này của Ngụy Vô Tiện làm y có chút giật mình. Y còn định mở miệng nói tiếp, Ngụy Vô Tiện đã trầm mặt xuống, cắt ngang: "Ngươi về trước đi, ta còn muốn đi dạo một chút."
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, lại cảm thấy không yên tâm, hơi hơi quay đầu lại, nói: "Lần này, đừng đi theo ta nữa."
Sau lưng là ánh mặt trời chói lọi, nhưng trên gương mặt hắn lại phủ đầy sương mù, Lam Vong Cơ chưa từng thấy qua một Ngụy Vô Tiện như vậy, tựa như ánh mặt trời rực rỡ bị mây đen bao trùm, cứ như là cuồng phong bão tố sắp tới. Lam Vong Cơ vẫn đứng chôn chân ở nơi đó, nhìn linh kiếm màu gỗ cổ trong tay, khiến y không tài nào nhấc nổi chân bước lên nữa.
Ngụy Vô Tiện trong lòng thở phì phì, vô cùng tức giận. Hắn chẳng có năng lực tiên đoán gì cả, chỉ là tranh chấp với Lam Vong Cơ nhiều năm như vậy, nghe câu ấy nhiều lần như vậy rồi, vậy nên chỉ cần miệng Lam Vong Cơ khẽ động, hắn liền biết Lam Vong Cơ sắp sửa nói ra tám chữ mà hắn ghét nhất rồi.
Cái gì mà "Quỷ đạo tổn thân, càng tổn tâm tính" chứ? Hắn thân đã tới nơi này rồi, nơi này ngay cả một người xấu cũng không có, hắn không muốn bị tám chữ này đuổi theo nữa.
Lại càng không muốn nghe tám chữ này từ miệng Lam Vong Cơ phát ra.
Nếu vừa rồi hắn để Lam Vong Cơ nói ra miệng tám chữ kia, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ nổi nóng, mà nổi nóng rồi nhất định sẽ lao vào đánh nhau với y. Nhưng nghĩ đến bây giờ kiếm thuật của mình đánh không lại Lam Vong Cơ, mà hắn lại không muốn dùng Trần Tình đánh nhau với y, cho nên, khi mọi chuyện còn cứu vãn được, hắn cố nhịn xuống, xoay người rời đi trước.
Đi được khá xa rồi, hắn mới dừng lại, xoay người nhìn xung quanh một chút. Hắn cố ý chọn những con đường nhỏ hẻo lánh mà đi, phía sau có ai vừa nhìn đã biết, nhưng trong nháy mắt, thấy con hẻm nhỏ khống vắng không người thế này, trái tim hắn không hiểu sao cũng cảm thấy trống rỗng, lạc lẽo theo.
Lam Vong Cơ không đi theo hắn nữa, tiểu cổ hủ này thế mà lại không đi theo hắn nữa!
Thế là hắn lại càng tức giận thêm, cầm lấy bạc mà Lam Vong Cơ đưa cho, tùy ý đi vào một tửu lầu, gọi một bàn lớn thức ăn với rượu, ăn uống thả cửa. Ăn, cứ việc ăn, ăn cho thỏa thích! Dù sao cũng là tiền của Lam Vong Cơ, thả cửa mà ăn, ăn sập núi tiền của y luôn! Sợ gì chứ?!
Ăn món mà hắn thích nhất, uống rượu mà hắn yêu nhất, nhưng Ngụy Vô Tiện biết, khi người thật sự khó chịu sầu não, mượn rượu, căn bản không tiêu được cái gì sầu.
Hắn nhìn ánh trăng đang phản chiếu trong chén rượu của mình, rượu trong suốt lấp lánh, hương vị thuần thơm, nhưng hắn càng uống càng không có tư vị gì.
Đợi đến khi trăng đã lên cao, xem canh giờ thấy cũng đã muộn, hắn cũng không ở thuê phòng trọ trong tửu lầu mà kêu tiểu nhị thanh toán tiền rồi vòng về quán trọ nơi mà hắn cùng Lam Vong Cơ đang ở. Trong phòng tối đen như mực, Lam Vong Cơ người này rất thủ quy củ, ngủ rất đúng giờ, chắc bây giờ đã ngủ rồi.
Ngụy Vô Tiện liền lặng lẽ mở cửa, sau đó rón rén lẻn vào, thấy Lam Vong Cơ ngủ ở sườn ngoài của giường, hô hấp đều đặn vững vàng, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự không muốn đối mặt với Lam Vong Cơ vào lúc này.
Ban ngày khi thấy Lam Vong Cơ chứng kiến hắn sử dụng quỷ đạo, biểu tình ấy cùng ánh mắt ấy của y khiến hắn khổ sở vô cùng. Tựa như đêm ấy hắn vừa từ Loạn Táng Cương trở về, Lam Vong Cơ cũng là lần đầu tiên chứng kiến hắn sử dụng quỷ đạo, y khi ấy cũng lông mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn hắn.
Vẻ thất vọng tràn ngập trong đôi mắt của Lam Vong Cơ khiến cho Ngụy Vô Tiện có cảm giác bản thân mình thất bại vô cùng.
Cho nên, hắn cố tình nói ra những lời khó nghe, Lam Vong Cơ cũng gầm lên giận dữ nạt lại hắn, hắn gọi y là Lam Vong Cơ, y gọi hắn là Ngụy Vô Tiện. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bọn họ xưng hô với nhau như vậy, từ đó về sau, giữa hai người, liền vô hình trung hình thành một bức tường không tài nào vượt qua được.
Trước đây, Ngụy Vô Tiện có quá nhiều thống khổ cùng bi thương, căn bản không rảnh để bận tâm ai đối với hắn thất vọng, dù có khổ sở đau buồn tới đâu đi nữa, hắn cũng vẫn bị thế đạo kia xô đẩy, bị ép tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng sau khi tới đây, thế giới này quá mức tốt đẹp, dường như tất cả niềm vui, nỗi buồn của hắn chỉ đọng lại còn đúng một mình Lam Vong Cơ mà thôi.
Vậy nên hình như, nếu rời khỏi Lam Vong Cơ, hắn sẽ không tài nào tiến lên phía trước được nữa.
Cho nên, dù trong túi có tiền, hắn vẫn không lựa chọn rời đi, dù cảm thấy không cách nào đối mặt với y nữa, hắn vẫn trở về.
Ngụy Vô Tiện rón rén bước lên giường, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, khẽ khàng nằm xuống, nhắm mắt lại. Mà người nằm sau lưng hắn không hề nhúc nhích gì, thật lâu sau mới mở mắt ra, thấy hắn hô hấp trầm ổn, hình như đã ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng đắp chăn lên cho hắn.
Ngụy Vô Tiện không dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám lớn, sợ việc mình giả bộ ngủ bị y phát hiện. Cảm nhận được sự dịu dàng đến tra tấn dày vò của người kia, hắn mím môi, cảm thấy tình yêu thật sự là, làm khó người khác quá rồi.
Không ai xin lỗi ai, chuyện khó xử ngày ấy vẫn chưa được giải quyết, nhưng việc sống chung giữa hai người vẫn cứ thế mà tiếp diễn, chỉ là không ai đề cập đến nó nữa.
Lam Vong Cơ vẫn ở trong phòng đọc sách như thường ngày, Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi ở bên cạnh như cũ, chỉ là không còn nhìn chằm chằm y nữa, ngay cả khóe môi trời sinh cong lên cũng rủ xuống vài phần. Lam Vong Cơ chưa từng gặp qua Ngụy Vô Tiện lạnh mặt như vậy, trong lòng y có chút hoảng hốt, đừng nói đọc sách, y đã sớm đứng ngồi không yên, trong lòng cứ nóng nảy cồn cào.
Y liền đứng lên, nói: "Ngụy Anh, ta ra ngoài một chuyến."
Nhưng mà y cũng chưa có rời đi, chỉ là đứng chờ ở đó, thật lâu sau Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, cũng không nói gì cả. Ngày thường mỗi khi Lam Vong Cơ nói phải ra ngoài, Ngụy Vô Tiện liền tự mình đuổi theo sau, không cần Lam Vong Cơ phải nhiều lời, nhưng bây giờ thì lại không như vậy nữa. Lam Vong Cơ cảm thấy rối rắm, y không phải là một người giỏi ăn nói, dù đứng đó bao lâu đi nữa cũng không ép ra được một từ nào khác.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện nhượng bộ, đứng lên, đi đến bên cạnh y, hai người lại trầm mặc ra cửa. Nhưng cũng không có gì để mua, đi dạo một vòng, Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không mua, Lam Vong Cơ nhớ kỹ những thứ bình thường mà hắn vẫn thích, yên lặng mua rồi nhét vào lòng hắn.
Hiếm khi một Lam Vong Cơ lạnh lùng như băng tuyết lại làm những việc này, giống như là đang lấy lòng hắn, tuy vụng về, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện nhìn đống đồ trong lòng mình, hắn thật không biết nên phản ứng thế nào nữa, nếu không có chuyện hai hôm trước, chắc bây giờ hắn đã vui đến thăng thiên luôn rồi.
Cùng Lam Vong Cơ du sơn ngoạn thủy, dạo phố, Lam Vong Cơ phụ trách mua, hắn phụ trách ăn uống, những ngày vui vẻ nhất mà Ngụy Vô Tiện có thể tưởng tượng ra, bất quá chỉ có như thế mà thôi.
Dù Lam Vong Cơ không nhắc lại, nhưng y thỉnh thoảng lại dùng cái ánh mắt chất chứa tâm sự khó nói để nhìn vào hắn thế này, luôn khiến Ngụy Vô Tiện nhớ đến một Lam Vong Cơ ở thế giới khác luôn chán ghét hắn, khiến trong lòng hắn lại càng trĩu nặng không yên.
Hai người lại trầm mặc trở về phòng trọ. Ngụy Vô Tiện đặt đồ đạc xuống bàn, không thèm nhìn chúng dù chỉ một cái. Lam Vong Cơ ở phía sau gọi hắn: "Ngụy Anh", y vô cùng nỗ lực muốn nói chuyện, "Ngươi còn tức giận sao?"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên vẫn còn rất tức giận, nhưng hắn lại không biết là mình đang tức giận cái gì, rõ ràng Lam Vong Cơ rất nghe lời, cái gì cũng không hỏi, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy chua xót. Hắn nắm chặt hai tay lại, lấy hết dũng khí xoay người, nói: "Lam Trạm, ngươi muốn hỏi ta chuyện ngày hôm đó, có phải không?"
Lam Vong Cơ là người không biết nói dối, thành thật trả lời: "Ừ."
Không phải là y không muốn hỏi, mà là Ngụy Vô Tiện không cho y hỏi. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Cũng chẳng có gì hay để nói, một thời gian sau đó, ta vứt bỏ kiếm đạo, tu tập quỷ đạo, ta có thể thổi sáo ngự thi, lệnh quỷ thần phục, lần trước ngươi nhìn thấy chẳng qua là một chút trò vặt của ta mà thôi."
Nghe đến đây Lam Vong Cơ hai mắt trợn tròn, trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng càng lúc càng trầm xuống, hắn lại nói: "Đúng vậy, ta tu tập tà đạo."
Lam Vong Cơ không thể tin được, phủ nhận: "Chuyện này không thể nào..."
Đúng vậy, dù là Lam Vong Cơ nào đi nữa, cũng đều sẽ kinh ngạc, đều cảm thấy đây là chuyện không thể nào, đều muốn đi khuyên hắn từ bỏ. Xem ra, nếu Lam Vong Cơ thật sự thích hắn, thì bây giờ biết được chuyện này sẽ càng cảm thấy thất vọng về hắn hơn.
Ngụy Vô Tiện cao giọng nói: "Đây là sự thật! Ta chính là tu tập tà thuật, là tà ma ngoại đạo! Ở thế giới của ta, tiên môn bách gia tất cả đều không dung nạp được ta!"
Hắn là đại ma đầu Di Lăng lão tổ không việc ác nào không làm, cho nên hắn đào thoát khỏi Vân Mộng Giang thị, trốn lên Loạn Táng Cương. Vậy nên, Lam Trạm, ngươi cũng thất vọng về ta sao?
Lam Vong Cơ nghe được câu này, mày càng nhíu chặt hơn, truy hỏi: "Ngụy Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lại là cái ánh mắt này, như vạn tiễn xuyên qua cơ thể của Ngụy Vô Tiện, làm cho hắn cường thế lên, cứng miệng nói: "Ngươi không cần biết."
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ vô cùng thịnh nộ, gầm lên. Đúng rồi, đêm đó, cũng chính là thanh âm này, đã khiến cho khoảng cách giữa Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở thành gần trong gang tấc mà xa tận tận trời, khiến Ngụy Vô Tiện không còn cơ hội cảm nhận được tâm ý của Lam Vong Cơ nữa.
Hắn khiến Lam Vong Cơ tức đến môi mỏng đều run lên, nhưng lại nói không nên lời. Kỳ thật, Lam Vong Cơ không làm gì sai, là Ngụy Vô Tiện tự giận chính bản thân mình, hắn hiểu được điều đó, vậy nên càng tức giận thêm.
"Ngay cả với ta, cũng không thể nói sao?" Lam Vong Cơ tuyệt đối sẽ không tin những gì Ngụy Vô Tiện vừa nói. Thiếu niên dương quang trong lòng hắn, cho dù bị ngày xuân se lạnh sở hàn, bị sương mù mùa đông che phủ, hắn cũng tuyệt đối sẽ không vi phạm, đi ngược lại đạo nghĩa của chính mình.
Hắn chính là người dù gặp phải bất cứ khó khăn gì, cũng có thể dựa vào nụ cười của mình đem bọn chúng thổi tan đi hết thảy.
Chỉ là Ngụy Vô Tiện không muốn nói cho y biết mà thôi. Lam Vong Cơ thật sự đã rất cố gắng, vì Ngụy Vô Tiện, làm những chuyện mình không bao giờ làm, nói những điều mình chưa từng nói, nương theo sở thích của hắn, chỉ vì muốn hắn vui vẻ, chỉ vì muốn tâm của Ngụy Vô Tiện hướng về phía mình.
Mấy ngày nay, Ngụy Vô Tiện nói cười với y rất nhiều, càng cười càng vui vẻ, làm ra đủ loại hành động thân mật hoặc thẹn thùng với y, khiến y rất đắc ý, cho rằng Ngụy Vô Tiện cũng đã thích y. Nhưng thái độ của Ngụy Vô Tiện hôm nay, băng lãnh thấu xương như nước đá, tàn nhẫn hắt một cái khiến y tỉnh táo lại.
Cho dù hai người ngày đêm ôm nhau thật chặt, đối phương ngày ngày nằm trong lòng y, nhưng y cũng vẫn như cũ, không thể bước vào trái tim của Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ môi mỏng mím chặt, một lần nữa xoay người bỏ đi. Mạt ngạch màu trắng bay bay, trái tim của Ngụy Vô Tiện cũng co rút lại theo, gọi y: "Lam Trạm, ngươi đi đâu vậy?"
Lam Vong Cơ quay đầu lại, nói: "Ngươi quá khó đoán, Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện lớn tiếng hơn: "Ta có khó đoán thế nào đi nữa, thì cũng có thể khó đoán hơn Lam nhị công tử đây sao? Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ việc hỏi cái đó, cần gì phải mặt nhăn mày nhó, nếu ngươi cảm thấy thất vọng vì ta, cứ nói thẳng ra là được. "
"Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ gọi tên hắn. Ngụy Vô Tiện giống như nhớ ra cái gì đó, nhíu chặt mày, trong giọng nói ngập tràn tức giận: "Ngoại trừ tám chữ mà ngươi muốn nói ra. Mấy từ đó ta nghe đủ rồi, không muốn nghe thêm nữa!"
Hắn thật sự không muốn nghe, cho dù trong lòng hắn có nỗi khổ không thể nói, nhưng tám chữ kia, từng chữ từng chữ đều là đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn, cho nên hắn cố ý trốn tránh, ngay cả Lam Vong Cơ nói như vậy cũng không được.
"Quỷ đạo tổn thân, càng tổn tâm tính", tổn hại hay không tổn hại, còn có ai có thể hiểu rõ hơn hắn sao?
Mà Lam Vong Cơ tiến lại gần hắn thêm một bước: "Ta muốn nói."
Ngụy Vô Tiện nhìn y: "Đừng nói nữa, ta thật sự không muốn nghe."
Nếu nói Ngụy Vô Tiện khi trước, là cách mây mù, khiến hắn lúc gần lúc xa, thì Ngụy Vô Tiện giờ đây, đã vén ra toàn bộ mạng che mặt, chân chân thực thực đứng trước mặt y.
Ngụy Vô Tiện miệng thì nói lời cường ngạnh, nhưng ánh mắt vẫn giấu không được, tràn đầy bi thương, không cẩn thận là nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ngụy Vô Tiện đã đến một thế giới khác rồi, hắn thật sự không muốn cùng Lam Vong Cơ lại đi đến kết cục như trước nữa...
Nếu ngươi thật sự thích ta, thì hãy giữ chặt ta lại đi.
Rất nhiều chuyện y không rõ, cũng không biết phải nói thế nào, nhưng Lam Vong Cơ có một loại cảm giác, nếu nói, một Ngụy Vô Tiện toàn thân đau xót, chồng chất vết thương lại đột nhiên đi tới thế giới này, vậy thì ý nghĩa của nó nhất định là...
Hãy để ta dùng toàn bộ sức lực của mình chạy về phía ngươi.
Đàn hương nhàn nhạt, mạt ngạch trắng như tuyết đung đưa trước mắt, trong trái tim nặng trĩu của hắn như có sông cuộn biển gầm, ánh trăng trong mắt thiếu niên đẹp đến mức có thể làm cho ám dạ khai hoa*.
"Ngụy Anh." Thanh âm của Lam Vong Cơ rất nhẹ, nhưng rất kiên định, chỉ nói tám chữ với hắn:
"Ngươi đặc biệt tốt, ta tâm duyệt ngươi."
Lam Vong Cơ nhẩm đếm trong đầu, đúng thật là tám chữ, năng lực tiên đoán này của Ngụy Vô Tiện làm y có chút giật mình. Y còn định mở miệng nói tiếp, Ngụy Vô Tiện đã trầm mặt xuống, cắt ngang: "Ngươi về trước đi, ta còn muốn đi dạo một chút."
Vừa dứt lời, hắn liền xoay người rời đi, lại cảm thấy không yên tâm, hơi hơi quay đầu lại, nói: "Lần này, đừng đi theo ta nữa."
Sau lưng là ánh mặt trời chói lọi, nhưng trên gương mặt hắn lại phủ đầy sương mù, Lam Vong Cơ chưa từng thấy qua một Ngụy Vô Tiện như vậy, tựa như ánh mặt trời rực rỡ bị mây đen bao trùm, cứ như là cuồng phong bão tố sắp tới. Lam Vong Cơ vẫn đứng chôn chân ở nơi đó, nhìn linh kiếm màu gỗ cổ trong tay, khiến y không tài nào nhấc nổi chân bước lên nữa.
Ngụy Vô Tiện trong lòng thở phì phì, vô cùng tức giận. Hắn chẳng có năng lực tiên đoán gì cả, chỉ là tranh chấp với Lam Vong Cơ nhiều năm như vậy, nghe câu ấy nhiều lần như vậy rồi, vậy nên chỉ cần miệng Lam Vong Cơ khẽ động, hắn liền biết Lam Vong Cơ sắp sửa nói ra tám chữ mà hắn ghét nhất rồi.
Cái gì mà "Quỷ đạo tổn thân, càng tổn tâm tính" chứ? Hắn thân đã tới nơi này rồi, nơi này ngay cả một người xấu cũng không có, hắn không muốn bị tám chữ này đuổi theo nữa.
Lại càng không muốn nghe tám chữ này từ miệng Lam Vong Cơ phát ra.
Nếu vừa rồi hắn để Lam Vong Cơ nói ra miệng tám chữ kia, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ nổi nóng, mà nổi nóng rồi nhất định sẽ lao vào đánh nhau với y. Nhưng nghĩ đến bây giờ kiếm thuật của mình đánh không lại Lam Vong Cơ, mà hắn lại không muốn dùng Trần Tình đánh nhau với y, cho nên, khi mọi chuyện còn cứu vãn được, hắn cố nhịn xuống, xoay người rời đi trước.
Đi được khá xa rồi, hắn mới dừng lại, xoay người nhìn xung quanh một chút. Hắn cố ý chọn những con đường nhỏ hẻo lánh mà đi, phía sau có ai vừa nhìn đã biết, nhưng trong nháy mắt, thấy con hẻm nhỏ khống vắng không người thế này, trái tim hắn không hiểu sao cũng cảm thấy trống rỗng, lạc lẽo theo.
Lam Vong Cơ không đi theo hắn nữa, tiểu cổ hủ này thế mà lại không đi theo hắn nữa!
Thế là hắn lại càng tức giận thêm, cầm lấy bạc mà Lam Vong Cơ đưa cho, tùy ý đi vào một tửu lầu, gọi một bàn lớn thức ăn với rượu, ăn uống thả cửa. Ăn, cứ việc ăn, ăn cho thỏa thích! Dù sao cũng là tiền của Lam Vong Cơ, thả cửa mà ăn, ăn sập núi tiền của y luôn! Sợ gì chứ?!
Ăn món mà hắn thích nhất, uống rượu mà hắn yêu nhất, nhưng Ngụy Vô Tiện biết, khi người thật sự khó chịu sầu não, mượn rượu, căn bản không tiêu được cái gì sầu.
Hắn nhìn ánh trăng đang phản chiếu trong chén rượu của mình, rượu trong suốt lấp lánh, hương vị thuần thơm, nhưng hắn càng uống càng không có tư vị gì.
Đợi đến khi trăng đã lên cao, xem canh giờ thấy cũng đã muộn, hắn cũng không ở thuê phòng trọ trong tửu lầu mà kêu tiểu nhị thanh toán tiền rồi vòng về quán trọ nơi mà hắn cùng Lam Vong Cơ đang ở. Trong phòng tối đen như mực, Lam Vong Cơ người này rất thủ quy củ, ngủ rất đúng giờ, chắc bây giờ đã ngủ rồi.
Ngụy Vô Tiện liền lặng lẽ mở cửa, sau đó rón rén lẻn vào, thấy Lam Vong Cơ ngủ ở sườn ngoài của giường, hô hấp đều đặn vững vàng, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thật sự không muốn đối mặt với Lam Vong Cơ vào lúc này.
Ban ngày khi thấy Lam Vong Cơ chứng kiến hắn sử dụng quỷ đạo, biểu tình ấy cùng ánh mắt ấy của y khiến hắn khổ sở vô cùng. Tựa như đêm ấy hắn vừa từ Loạn Táng Cương trở về, Lam Vong Cơ cũng là lần đầu tiên chứng kiến hắn sử dụng quỷ đạo, y khi ấy cũng lông mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn hắn.
Vẻ thất vọng tràn ngập trong đôi mắt của Lam Vong Cơ khiến cho Ngụy Vô Tiện có cảm giác bản thân mình thất bại vô cùng.
Cho nên, hắn cố tình nói ra những lời khó nghe, Lam Vong Cơ cũng gầm lên giận dữ nạt lại hắn, hắn gọi y là Lam Vong Cơ, y gọi hắn là Ngụy Vô Tiện. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bọn họ xưng hô với nhau như vậy, từ đó về sau, giữa hai người, liền vô hình trung hình thành một bức tường không tài nào vượt qua được.
Trước đây, Ngụy Vô Tiện có quá nhiều thống khổ cùng bi thương, căn bản không rảnh để bận tâm ai đối với hắn thất vọng, dù có khổ sở đau buồn tới đâu đi nữa, hắn cũng vẫn bị thế đạo kia xô đẩy, bị ép tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng sau khi tới đây, thế giới này quá mức tốt đẹp, dường như tất cả niềm vui, nỗi buồn của hắn chỉ đọng lại còn đúng một mình Lam Vong Cơ mà thôi.
Vậy nên hình như, nếu rời khỏi Lam Vong Cơ, hắn sẽ không tài nào tiến lên phía trước được nữa.
Cho nên, dù trong túi có tiền, hắn vẫn không lựa chọn rời đi, dù cảm thấy không cách nào đối mặt với y nữa, hắn vẫn trở về.
Ngụy Vô Tiện rón rén bước lên giường, đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, khẽ khàng nằm xuống, nhắm mắt lại. Mà người nằm sau lưng hắn không hề nhúc nhích gì, thật lâu sau mới mở mắt ra, thấy hắn hô hấp trầm ổn, hình như đã ngủ thiếp đi, mới nhẹ nhàng đắp chăn lên cho hắn.
Ngụy Vô Tiện không dám nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám lớn, sợ việc mình giả bộ ngủ bị y phát hiện. Cảm nhận được sự dịu dàng đến tra tấn dày vò của người kia, hắn mím môi, cảm thấy tình yêu thật sự là, làm khó người khác quá rồi.
Không ai xin lỗi ai, chuyện khó xử ngày ấy vẫn chưa được giải quyết, nhưng việc sống chung giữa hai người vẫn cứ thế mà tiếp diễn, chỉ là không ai đề cập đến nó nữa.
Lam Vong Cơ vẫn ở trong phòng đọc sách như thường ngày, Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi ở bên cạnh như cũ, chỉ là không còn nhìn chằm chằm y nữa, ngay cả khóe môi trời sinh cong lên cũng rủ xuống vài phần. Lam Vong Cơ chưa từng gặp qua Ngụy Vô Tiện lạnh mặt như vậy, trong lòng y có chút hoảng hốt, đừng nói đọc sách, y đã sớm đứng ngồi không yên, trong lòng cứ nóng nảy cồn cào.
Y liền đứng lên, nói: "Ngụy Anh, ta ra ngoài một chuyến."
Nhưng mà y cũng chưa có rời đi, chỉ là đứng chờ ở đó, thật lâu sau Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn y một cái, cũng không nói gì cả. Ngày thường mỗi khi Lam Vong Cơ nói phải ra ngoài, Ngụy Vô Tiện liền tự mình đuổi theo sau, không cần Lam Vong Cơ phải nhiều lời, nhưng bây giờ thì lại không như vậy nữa. Lam Vong Cơ cảm thấy rối rắm, y không phải là một người giỏi ăn nói, dù đứng đó bao lâu đi nữa cũng không ép ra được một từ nào khác.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Vô Tiện nhượng bộ, đứng lên, đi đến bên cạnh y, hai người lại trầm mặc ra cửa. Nhưng cũng không có gì để mua, đi dạo một vòng, Ngụy Vô Tiện cái gì cũng không mua, Lam Vong Cơ nhớ kỹ những thứ bình thường mà hắn vẫn thích, yên lặng mua rồi nhét vào lòng hắn.
Hiếm khi một Lam Vong Cơ lạnh lùng như băng tuyết lại làm những việc này, giống như là đang lấy lòng hắn, tuy vụng về, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Nhưng khi Ngụy Vô Tiện nhìn đống đồ trong lòng mình, hắn thật không biết nên phản ứng thế nào nữa, nếu không có chuyện hai hôm trước, chắc bây giờ hắn đã vui đến thăng thiên luôn rồi.
Cùng Lam Vong Cơ du sơn ngoạn thủy, dạo phố, Lam Vong Cơ phụ trách mua, hắn phụ trách ăn uống, những ngày vui vẻ nhất mà Ngụy Vô Tiện có thể tưởng tượng ra, bất quá chỉ có như thế mà thôi.
Dù Lam Vong Cơ không nhắc lại, nhưng y thỉnh thoảng lại dùng cái ánh mắt chất chứa tâm sự khó nói để nhìn vào hắn thế này, luôn khiến Ngụy Vô Tiện nhớ đến một Lam Vong Cơ ở thế giới khác luôn chán ghét hắn, khiến trong lòng hắn lại càng trĩu nặng không yên.
Hai người lại trầm mặc trở về phòng trọ. Ngụy Vô Tiện đặt đồ đạc xuống bàn, không thèm nhìn chúng dù chỉ một cái. Lam Vong Cơ ở phía sau gọi hắn: "Ngụy Anh", y vô cùng nỗ lực muốn nói chuyện, "Ngươi còn tức giận sao?"
Ngụy Vô Tiện đương nhiên vẫn còn rất tức giận, nhưng hắn lại không biết là mình đang tức giận cái gì, rõ ràng Lam Vong Cơ rất nghe lời, cái gì cũng không hỏi, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy chua xót. Hắn nắm chặt hai tay lại, lấy hết dũng khí xoay người, nói: "Lam Trạm, ngươi muốn hỏi ta chuyện ngày hôm đó, có phải không?"
Lam Vong Cơ là người không biết nói dối, thành thật trả lời: "Ừ."
Không phải là y không muốn hỏi, mà là Ngụy Vô Tiện không cho y hỏi. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Cũng chẳng có gì hay để nói, một thời gian sau đó, ta vứt bỏ kiếm đạo, tu tập quỷ đạo, ta có thể thổi sáo ngự thi, lệnh quỷ thần phục, lần trước ngươi nhìn thấy chẳng qua là một chút trò vặt của ta mà thôi."
Nghe đến đây Lam Vong Cơ hai mắt trợn tròn, trong lòng Ngụy Vô Tiện cũng càng lúc càng trầm xuống, hắn lại nói: "Đúng vậy, ta tu tập tà đạo."
Lam Vong Cơ không thể tin được, phủ nhận: "Chuyện này không thể nào..."
Đúng vậy, dù là Lam Vong Cơ nào đi nữa, cũng đều sẽ kinh ngạc, đều cảm thấy đây là chuyện không thể nào, đều muốn đi khuyên hắn từ bỏ. Xem ra, nếu Lam Vong Cơ thật sự thích hắn, thì bây giờ biết được chuyện này sẽ càng cảm thấy thất vọng về hắn hơn.
Ngụy Vô Tiện cao giọng nói: "Đây là sự thật! Ta chính là tu tập tà thuật, là tà ma ngoại đạo! Ở thế giới của ta, tiên môn bách gia tất cả đều không dung nạp được ta!"
Hắn là đại ma đầu Di Lăng lão tổ không việc ác nào không làm, cho nên hắn đào thoát khỏi Vân Mộng Giang thị, trốn lên Loạn Táng Cương. Vậy nên, Lam Trạm, ngươi cũng thất vọng về ta sao?
Lam Vong Cơ nghe được câu này, mày càng nhíu chặt hơn, truy hỏi: "Ngụy Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lại là cái ánh mắt này, như vạn tiễn xuyên qua cơ thể của Ngụy Vô Tiện, làm cho hắn cường thế lên, cứng miệng nói: "Ngươi không cần biết."
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ vô cùng thịnh nộ, gầm lên. Đúng rồi, đêm đó, cũng chính là thanh âm này, đã khiến cho khoảng cách giữa Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở thành gần trong gang tấc mà xa tận tận trời, khiến Ngụy Vô Tiện không còn cơ hội cảm nhận được tâm ý của Lam Vong Cơ nữa.
Hắn khiến Lam Vong Cơ tức đến môi mỏng đều run lên, nhưng lại nói không nên lời. Kỳ thật, Lam Vong Cơ không làm gì sai, là Ngụy Vô Tiện tự giận chính bản thân mình, hắn hiểu được điều đó, vậy nên càng tức giận thêm.
"Ngay cả với ta, cũng không thể nói sao?" Lam Vong Cơ tuyệt đối sẽ không tin những gì Ngụy Vô Tiện vừa nói. Thiếu niên dương quang trong lòng hắn, cho dù bị ngày xuân se lạnh sở hàn, bị sương mù mùa đông che phủ, hắn cũng tuyệt đối sẽ không vi phạm, đi ngược lại đạo nghĩa của chính mình.
Hắn chính là người dù gặp phải bất cứ khó khăn gì, cũng có thể dựa vào nụ cười của mình đem bọn chúng thổi tan đi hết thảy.
Chỉ là Ngụy Vô Tiện không muốn nói cho y biết mà thôi. Lam Vong Cơ thật sự đã rất cố gắng, vì Ngụy Vô Tiện, làm những chuyện mình không bao giờ làm, nói những điều mình chưa từng nói, nương theo sở thích của hắn, chỉ vì muốn hắn vui vẻ, chỉ vì muốn tâm của Ngụy Vô Tiện hướng về phía mình.
Mấy ngày nay, Ngụy Vô Tiện nói cười với y rất nhiều, càng cười càng vui vẻ, làm ra đủ loại hành động thân mật hoặc thẹn thùng với y, khiến y rất đắc ý, cho rằng Ngụy Vô Tiện cũng đã thích y. Nhưng thái độ của Ngụy Vô Tiện hôm nay, băng lãnh thấu xương như nước đá, tàn nhẫn hắt một cái khiến y tỉnh táo lại.
Cho dù hai người ngày đêm ôm nhau thật chặt, đối phương ngày ngày nằm trong lòng y, nhưng y cũng vẫn như cũ, không thể bước vào trái tim của Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ môi mỏng mím chặt, một lần nữa xoay người bỏ đi. Mạt ngạch màu trắng bay bay, trái tim của Ngụy Vô Tiện cũng co rút lại theo, gọi y: "Lam Trạm, ngươi đi đâu vậy?"
Lam Vong Cơ quay đầu lại, nói: "Ngươi quá khó đoán, Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện lớn tiếng hơn: "Ta có khó đoán thế nào đi nữa, thì cũng có thể khó đoán hơn Lam nhị công tử đây sao? Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ việc hỏi cái đó, cần gì phải mặt nhăn mày nhó, nếu ngươi cảm thấy thất vọng vì ta, cứ nói thẳng ra là được. "
"Ngụy Anh."
Lam Vong Cơ gọi tên hắn. Ngụy Vô Tiện giống như nhớ ra cái gì đó, nhíu chặt mày, trong giọng nói ngập tràn tức giận: "Ngoại trừ tám chữ mà ngươi muốn nói ra. Mấy từ đó ta nghe đủ rồi, không muốn nghe thêm nữa!"
Hắn thật sự không muốn nghe, cho dù trong lòng hắn có nỗi khổ không thể nói, nhưng tám chữ kia, từng chữ từng chữ đều là đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng hắn, cho nên hắn cố ý trốn tránh, ngay cả Lam Vong Cơ nói như vậy cũng không được.
"Quỷ đạo tổn thân, càng tổn tâm tính", tổn hại hay không tổn hại, còn có ai có thể hiểu rõ hơn hắn sao?
Mà Lam Vong Cơ tiến lại gần hắn thêm một bước: "Ta muốn nói."
Ngụy Vô Tiện nhìn y: "Đừng nói nữa, ta thật sự không muốn nghe."
Nếu nói Ngụy Vô Tiện khi trước, là cách mây mù, khiến hắn lúc gần lúc xa, thì Ngụy Vô Tiện giờ đây, đã vén ra toàn bộ mạng che mặt, chân chân thực thực đứng trước mặt y.
Ngụy Vô Tiện miệng thì nói lời cường ngạnh, nhưng ánh mắt vẫn giấu không được, tràn đầy bi thương, không cẩn thận là nước mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ngụy Vô Tiện đã đến một thế giới khác rồi, hắn thật sự không muốn cùng Lam Vong Cơ lại đi đến kết cục như trước nữa...
Nếu ngươi thật sự thích ta, thì hãy giữ chặt ta lại đi.
Rất nhiều chuyện y không rõ, cũng không biết phải nói thế nào, nhưng Lam Vong Cơ có một loại cảm giác, nếu nói, một Ngụy Vô Tiện toàn thân đau xót, chồng chất vết thương lại đột nhiên đi tới thế giới này, vậy thì ý nghĩa của nó nhất định là...
Hãy để ta dùng toàn bộ sức lực của mình chạy về phía ngươi.
Đàn hương nhàn nhạt, mạt ngạch trắng như tuyết đung đưa trước mắt, trong trái tim nặng trĩu của hắn như có sông cuộn biển gầm, ánh trăng trong mắt thiếu niên đẹp đến mức có thể làm cho ám dạ khai hoa*.
"Ngụy Anh." Thanh âm của Lam Vong Cơ rất nhẹ, nhưng rất kiên định, chỉ nói tám chữ với hắn:
"Ngươi đặc biệt tốt, ta tâm duyệt ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất