[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 26: (H): Về nhà

Trước Sau
Sau khi kết khế, bởi vì tín hương của Càn Nguyên quá mãnh liệt, nên khi đưa vào trong thân thể của Khôn Trạch sẽ gây tác động rất lớn. Trái tim của Ngụy Vô Tiện vẫn luôn đập loạn xạ như trống trận, quấn lấy Lam Vong Cơ không ngừng đòi hỏi, mãi đến khi Lam Vong Cơ bắn vào trong cơ thể hắn rồi thành kết, Ngụy Vô Tiện mới có thể giảm bớt một chút hưng phấn kích động kỳ lạ kia.

Thân thể được nghỉ ngơi thư hoãn lúc này mới cảm thấy đau đớn, hắn la lên: "A! Lam Trạm! Đau, đau quá! Thế này là làm sao vậy? A..."

Đau đớn trong cơ thể khiến Ngụy Vô Tiện rơi nước mắt. Lam Vong Cơ nghiêng người ôm hắn, vùi hắn vào trong lồng ngực, dùng tín hương của mình vây quanh hắn, nhẹ nhàng hôn một cái: "Thành kết rồi, đợi chút nữa là ổn thôi. "

Ngụy Vô Tiện nghe không hiểu gì cả. Thế giới này sao lắm chuyện kỳ quái như vậy, khi thì thế này, khi lại thế khác, thật là phiền toái! Hắn bây giờ chỉ cảm thấy đau, nhưng bụng dưới bị bắn vào đến căng tràn, mang đến một cảm giác thỏa mãn cực hạn mà hắn chưa từng trải qua.

Hắn co rút vào trong ngực Lam Vong Cơ, rấm rứt khóc. Lam Vong Cơ tỉ mỉ hôn lên từng giọt nước mắt của hắn, an ủi hắn, kiên nhẫn khẽ vuốt lên lưng của hắn, điều này thật sự đã làm cho thân thể căng thẳng của Ngụy Vô Tiện thả lỏng xuống không ít. Hắn cũng cảm thấy thật thần kỳ, chỉ cần ngửi thấy hơi thở của Lam Vong Cơ, được y dịu dàng đối đãi, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy an tâm vô cùng.

Sau khi hoãn lại một chút, Ngụy Vô Tiện bị y hôn đến ngứa ngáy, liền tự giễu nói: "Lam nhị công tử thật quá lợi hại, nhớ năm đó ta bị Giang Trừng đâm cho một nhát ngay bụng, đau đến vậy mà cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt."

Nghe được điều này khiến Lam Vong Cơ không khỏi nhíu mày: "Giang Vãn Ngâm sao có thể đả thương được ngươi?"

Ý của y là Giang Trừng cũng không mạnh, sao hắn lại thua Giang Trừng được? Ngụy Vô Tiện cảm thấy nếu nói lấp liếm như trước sẽ không qua mặt được Lam Vong Cơ nữa, liền nói: "Chúng ta giả vờ đánh với nhau một trận, ta cũng đánh gãy một tay của hắn, trọng điểm là lúc ấy ta còn có thể xuống núi mua khoai tây được. Còn bây giờ á, đừng nói là xuống núi, sợ rằng ngay cả xuống cái giường này, ta cũng xuống không nổi nữa."

Dứt lời, hắn còn cố gắng nặn ra một giọt lệ, ủy khuất nói: "Lần này ta lại bị cái vật nhỏ bé kia của Lam nhị công tử đánh bại."

Lam Vong Cơ nghe vậy, liền dùng lực giật giật thắt lưng, dương v*t trong cơ thể Ngụy Vô Tiện liền run lên, sau khi thành kết, đầu nấm phình ra khiến dương v*t y bị khóa chặt trong cơ thể hắn, vốn đã trướng căng đến chịu không nổi, cú giật nhẹ này làm cho Ngụy Vô Tiện lại kêu to: "Ôi! Ôi, a! Đừng nhúc nhích... Lam Trạm, căng quá.... Ô..."

Lam Vong Cơ không nói gì, lại giật giật đâm nhẹ thêm mấy cái, Ngụy Vô Tiện lập tức động não, nói: "Không phải là vật nhỏ bé! Là cự vật khổng lồ! Thiên phú dị bẩm!"

Lam Vong Cơ nghe vậy liền hôn lên đôi mắt của hắn một cái.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Tiểu cổ hủ này thật quá nhỏ nhen rồi, có nhiêu đó thôi mà cũng phải so đo, nhưng mà cũng may trước đó hắn đã cố gắng, quan sát y lâu đến vậy, rốt cuộc cũng đã hiểu được một chút tâm tư nhỏ nhặt này của Lam Vong Cơ.

Hắn lại cười, nói: "Tam Độc là cái rắm gì chứ, luận về kiếm pháp, ta chỉ phục mỗi Lam nhị công tử của chúng ta mà thôi."

Nói xong hắn còn cố ý nháy mắt với y, sau đó lại tỉ mỉ quan sát mọi biến hóa nhỏ nhất trên người của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng không nói bất cứ lời nào, nhưng đôi mắt lưu ly nhạt màu như có như không tỏa sáng lấp lánh, hàng mi khẽ run, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy đây hẳn là vui vẻ rồi.

Tuy rằng nhìn như không có chút biến hóa nào trên gương mặt, nhưng thật ra, nếu nhìn kỹ thì sẽ nhận ra Lam Vong Cơ vẫn sẽ có đủ loại biểu hiện nhỏ khác nhau, cũng rất phong phú. Ngụy Vô Tiện tất nhiên cảm thấy trân quý vô cùng, hắn muốn đem hết thảy những biểu tình khác nhau ấy của Lam Vong Cơ thu hết vào đáy mắt mình, liền dùng hai tay ôm lấy mặt y, hơi hơi nâng lên, tới gần rồi nhìn chằm chằm vào Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, ngươi đang cảm thấy vui vẻ, có đúng không?"

Lam Vong Cơ sao có thể thừa nhận mình vì loại chuyện đó mà cảm thấy vui vẻ được chứ! Nhưng cho dù y không muốn vui vẻ, nhưng chỉ cần được Ngụy Vô Tiện khen ngợi, thì tâm của y sẽ không còn chịu sự khống chế của y nữa. Lam Vong Cơ quyết định im lặng không nói gì, nhưng Ngụy Vô Tiện là loại người có thể dễ dàng buông tha cho y sao? Cơ thể theo thời gian dần dần thích ứng, thành kết bên trong cũng không cảm thấy đau nữa, ngược lại còn cảm thấy cự vật của Lam Vong Cơ căng cơ thể hắn ra, lấp đầy bên trong như vầy khiến hắn rất thích, vậy nên lành sẹo quên đau, Ngụy Vô Tiện lại giở trò phá phách.

Hắn nâng mặt Lam Vong Cơ lên, ghé sát vào nhìn chằm chằm, ở trước mắt y cười: "Lam Trạm, ta khen ngươi thì ngươi vui vẻ là đúng rồi. Nếu ngươi sớm nói là thích ta khen ngươi, ta nhất định khen cho ngươi nghe đủ luôn."

Lam Vong Cơ đè đầu hắn xuống, ấn lên ngực mình, nói: "Ngươi, ngươi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi."

Ngụy Vô Tiện ngước mắt lên nhìn y, sắc mặt Lam Vong Cơ nhìn rất bình tĩnh, nhưng hắn đã phát hiện điểm yếu của y rồi, đột nhiên giơ tay lên, tập kích nắm lấy hai bên tai của y, quả nhiên nhìn thấy một đôi tai đỏ đến muốn nhỏ máu, thậm chí sờ vào còn nóng đến bỏng tay. Cái người này, lúc làm thì liều mạng làm, vừa hung hăng vừa tàn nhẫn, lại vô cùng bình tĩnh, tư thế gì cũng có thể chơi được, khiến hắn xấu hổ muốn chết, vậy mà hắn chỉ mới ghẹo vài câu thôi mà đã chịu không nổi, liền xấu hổ thành như vầy.

Ngụy Vô Tiện liền có chút đắc ý, nghĩ, đã đến lúc, mình, Khôn Trạch - Ngụy Vô Tiện lật kèo, thắng lại được một ván!

Hắn thích chí vuốt hai tai nóng đỏ như than hồng của y, ngón tay nhẹ nhàng lướt theo độ cong của vành tai, tiếp tục nói: "Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? Thiên phú dị bẩm? Đúng rồi, ta chưa từng thấy ai lợi hại được như ngươi. Lần đầu nhìn thấy đã dọa sợ ta, cũng may trong Vũ Lộ kỳ, ta không được tỉnh táo, cũng không cảm thấy xấu hổ, nếu không ta đã bị dọa cho co giò bỏ chạy rồi. "

Nói thì nói vậy thôi, nhưng thật ra hắn vô cùng biết ơn cái Vũ Lộ kỳ khi ấy, hắn không những không chạy mà khi nhìn vào còn cảm thấy vô cùng hưng phấn, vậy nên bây giờ hồi tưởng lại cũng chỉ có thể nhớ rõ những dây dưa vấn vít cùng mỹ diệu trong đêm hôm đó thôi. Cũng may là như vậy, hắn mới biết là mình có thể, hơn nữa, cũng chỉ có thể tiếp nhận mỗi một mình Lam Vong Cơ.

Hắn nghĩ tới Lam Vong Cơ, nghĩ tới xuất thần, Lam Vong Cơ thấy hắn lại bắt đầu ngẩn người, bởi vì trong lòng còn có khúc mắc, liền nói: "Ngụy Anh, ngươi, sao ngươi so sánh được?"



Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không thèm để ý vì sao y lại hỏi như vậy, ngơ ngác hoàn hồn, nói: "Trước kia ở Vân Mộng, ta thường cùng các sư huynh đệ tắm rửa, bơi lội đùa giỡn, gặp qua không một trăm cũng phải tám mươi cái rồi."

Hắn chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ dễ thẹn thùng như vậy, thật đúng là đáng yêu chết đi được! Ngụy Vô Tiện đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội đùa giỡn tiểu cũ kỹ trước mặt này, hắn ở trước mắt y nhếch môi cười cười: "Lam nhị công tử, tất cả đều không lợi hại bằng ngươi, ta đây là thiệt tình thực lòng khen ngươi, không có nói xấu mà. "

Hắn phá lên cười không kiêng nể gì, mà Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng sờ lên eo của hắn, hỏi: "Ngụy Anh, còn ổn chứ?"

Nhìn xem, vừa rồi lúc hắn khóc, Lam Vong Cơ dịu dàng biết bao, bị ghẹo đến như vầy mà y vẫn không so đo cái miệng mồm mép tép nhảy này của hắn, vẫn quan tâm lo lắng, trong lòng Ngụy Vô Tiện lại càng vui vẻ hơn một chút: "Được rồi, Lam Trạm, không đau nữa, có phải thành kết gì đó xong rồi phải không?"

Lam Vong Cơ " Ừm " một tiếng, thanh âm vẫn thực nhẹ, nhưng sao hắn lại cảm thấy bàn tay vốn ấm nóng của y lại lạnh đi mấy phần, còn đang trượt xuống phía dưới nữa?

Bỗng nhiên Lam Vong Cơ dùng sức nhéo một cái ở sau lưng hắn, Ngụy Vô Tiện hét lên một tiếng: "A!", hai tay đang vuốt lấy tai y liền thuận thế trượt xuống cổ ôm chặt lấy y. Tiếng la hoảng hốt kia còn chưa dứt thì hắn đã bị Lam Vong Cơ xoay người lại đè xuống dưới thân. Ngụy Vô Tiện trợn tròn hai mắt, Lam Vong Cơ liền bắt đầu trong cơ thể hắn đâm ra đút vào.

Cung khang còn chưa có cơ hội được khép lại, lại bị dương v*t của Lam Vong Cơ cắm vào bên trong khuấy đảo một trận. Bạch Trọc vừa rót đầy ban nãy bị đẩy ra ngoài, ùng ục vang lên, tràn ra ngoài, theo kẽ mông của hắn trượt xuống.

Ngụy Vô Tiện kêu to: "A a! A...Ưm... Lam Trạm, sao ngươi lại..."

Nhưng Lam Vong Cơ vẻ mặt lạnh như băng, chỉ vùi đầu chăm chỉ cày cấy trong cơ thể hắn, xông vào trong hoa huy*t của hắn, ra sức ra ra vào vào bên trong hắn, động tác còn mãnh liệt hơn cả vừa rồi. Ngụy Vô Tiện nào biết, khen người còn có thể khen thành như vậy sao?

Lần này là lần đầu tiên làm khi không ở trong Vũ Lộ kỳ, lại còn kết khế, lại bị thành kết, thân thể hắn nào có thể chịu đựng nổi chứ!

Nhưng thân thể Khôn Trạch này đã kết khế, vậy nên phản ứng với Càn Nguyên của mình là Lam Vong Cơ lại càng lớn hơn, chỉ cần hít vào tín hương nồng đậm này, hắn liền không thể thoát ra được nữa. Lam Vong Cơ ở bên trong hắn thọc vào rút ra một hồi, hắn liền khóa chặt lấy thắt lưng của y, hai chân ở sau lưng Lam Vong Cơ bắt chéo vào nhau, đem cả người y khóa chặt vào giữa hai chân mình, lắc lư đón hùa theo động tác của y.

Cảm giác hưng phấn sảng khoái ấy tựa như dòng điện, chạy loạn trong cơ thể hắn. Thân thể Ngụy Vô Tiện không còn nghe sự điều khiển của trí nào hắn nữa, đành phải tiếp tục đùa giỡn y ngoài miệng: "Ô ô... Lam Trạm, lớn, lớn quá, căng quá, ngươi nhẹ một chút, a... A! Lam nhị công tử uy vũ, Lam nhị công tử kiếm thuật vô song, Lam nhị công tử kiếm thuật đệ nhất, Ngụy ca ca ngươi vẫn còn là non tân, hôm nay ngươi tha cho ta đi mà..."

Người này còn càng nói càng hăng, Lam Vong Cơ sao mà nghe nổi nữa chứ, liền vội vàng đưa tay che miệng hắn lại. Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu né tránh, dưới thân hai người còn gắt gao tương liên, nửa người dưới thì triền miên không rời, nhưng nửa người trên lại có thể ở trên giường vặn vẹo chống cự.

Công phu của hai người đều rất tốt, nhưng mà sức lực của Lam Vong Cơ mạnh hơn, lại đang chế trụ được hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện. Hắn muốn trốn, y liền đâm mạnh vào trong, Ngụy Vô Tiện tất nhiên không phải là đối thủ của y.

Bị Lam Vong Cơ che miệng, thừa nhận y trùng trùng điệp điệp đâm thọc, Ngụy Vô Tiện ở trong lòng bàn tay y buồn bực lên tiếng: "Ô ô! Ô!". Hắn cảm thấy khó thở, thân thể căng chặt, hậu huyệt bất giác co rút lại, khiến Lam Vong Cơ bị ép đến tê dại, lại không khống chế được, càng hưng phấn ra sức tiến công vào trong cơ thể hắn.

Y mạnh mẽ dùng cự vật của mình chen vào bên trong hắn, dương v*t màu tím hồng cọ qua khối thịt mềm trước cửa cung khang, cung khang lại vô cùng nhu thuận chịu sự quản chế của Càn Nguyên nhà mình. Ngụy Vô Tiện trời sinh đã không kháng cự được cảm giác này, hưng phấn đến mức nâng bụng dưới của mình lên, cọ sát vào cơ bụng của Lam Vong Cơ. Hậu huyệt đón ý nghênh hợp, để Lam Vong Cơ dễ dàng xỏ xuyên vào nơi sâu nhất trong cơ thể của hắn, ra ra vào vào khiến hắn liên tiếp run rẩy, giữa hai chân không ngừng chảy ra tinh thủy.

Hai người đang kích động, làm đến mồ hôi đầm đìa, chợt nghe thấy "kẽo kẹt" một tiếng......

Tức khắc cảm thấy giường lắc lư dữ dội, phát ra tiếng "rắc rắc"...

Cuối cùng hai người đã phải bồi thường hai cái giường trước khi rời khỏi trấn nhỏ này.

(Phu phu Vong Tiện ắt hẳn không còn mặt mũi nào quay lại cái trấn này nữa...)

*******************

Ngụy Vô Tiện vừa đi, vừa xoa eo mình, thở ngắn than dài. Lam Vong Cơ ở bên cạnh, cầm Tùy Tiện cùng Trần Tình cho hắn, nói: "Đúng là nên nghỉ ngơi thêm hai ngày."

Hắn còn chưa nghỉ ngơi xong, thì đã vội vàng bồi thường giường cho hai khổ chủ, nhanh chóng lên đường. Hắn một bên nháo là eo đau, một bên nháo là mông xót, không cầm nổi Tùy Tiện, vậy là Lam Vong Cơ liền cầm cho hắn. Một hồi nữa đến ngay cả Trần Tình cũng cầm không nổi, vậy là Lam Vong Cơ lại phải giúp hắn nhận cầm luôn cả Trần Tình.

Ngụy Vô Tiện thiếu điều than rằng đến người mình cũng khiêng không nổi, muốn y "cầm" giúp luôn, nhưng nếu quả thật là như thế, sợ rằng Lam Vong Cơ cũng sẽ thật sự "cầm" hắn mà lên đường, cho nên hắn đã dừng lại kịp thời, không nháo thêm nữa, nói: "Đến giường nhà người ta mà cũng bị chúng ta làm cho sập rồi, còn có thể ở lại được sao?"

Đặc biệt là xà yêu kia, khi nhận được giường, nàng vui vẻ đến lắc qua lắc lại, còn hỏi: "Tiểu tử, nghe nói ngươi lại cùng tiên sư đẹp trai làm sập thêm một cái giường nữa rồi đúng không? Ta biết tiên sư rất là đẹp trai, nhưng trái cũng là của ngươi, phải cũng đều là của ngươi, ngươi cần gì phải 'kích động' đến vậy chứ? "



Lời này đúng thật là làm cho Ngụy Vô Tiện á khẩu không nói nên lời. Trước không nói tới việc tin này là nàng nghe từ đâu ra, dù sao đúng thật là làm đến sập giường lần nữa rồi, nhưng sao lại truyền ra rằng là hắn "kích động" làm cho giường sập chứ? Rõ ràng là tiểu cũ kỹ cứ muốn rồi lại muốn, đòi hỏi không ngừng, nắm lấy chân hắn không buông cơ mà! Nhưng cứ nhìn Lam Vong Cơ rồi lại nhìn bản thân mình, dù hắn có nói sự thật thì ai chịu tin đây chứ?

Ngụy Vô Tiện không còn cách nào khác, đành phải kéo Lam Vong Cơ bỏ chạy, nhưng hắn vẫn không phục, lại nói: "Là Lam nhị công tử ngươi làm sập giường nhà người ta, cuối cùng lại là ta gánh tội."

Lam Vong Cơ có chút áy náy, ngoan ngoãn ôm một kiếm một sáo của hắn, nói: "Ừ, là lỗi của ta."

Ngụy Vô Tiện cũng không thật sự tức giận, bất quá oán giận ngoài miệng vài câu mà thôi. Thấy Lam Vong Cơ thành thành thật thật đi theo hắn, trong lòng nào còn hỏa khí nào nữa đâu cơ chứ, chỉ cảm thấy người này thật quá đáng yêu rồi. Tóm lại hắn cũng không nỡ để Lam Vong Cơ phải áy náy tự trách chính mình. Dù Lam Vong Cơ không đau lòng, hắn cũng đau lòng cho tiểu cổ hủ nhà hắn mà.

Ngụy Vô Tiện liền nói: "Thật ra cũng không khó chịu như vậy, thân thể ta tốt hơn nhiều rồi. Ta chỉ là trộm lười, muốn làm nũng chút thôi, đồ của ta để tự ta cầm là được rồi."

Nói xong, hắn vươn tay muốn lấy đồ của mình lại, nhưng Lam Vong Cơ thoáng nghiêng người, không cho hắn lấy. Ngụy Vô Tiện cười cười: "Sao nào? Lam nhị công tử còn muốn cầm vũ khí giúp ta sao?"

Lam Vong Cơ " Ừm. " một tiếng, lại nói: "Không khó chịu cũng có thể cầm giúp."

Cho nên, Ngụy Vô Tiện muốn lười thì cứ việc lười, muốn làm nũng thì cứ việc thỏa thích mà làm nũng, không cần tìm cớ. Lam Vong Cơ nói nghe nhẹ nhàng, nhưng Ngụy Vô Tiện nghe vào chỉ cảm thấy tiểu cũ kỹ này, thật quá biết nói lời ngọt ngào rồi! Lời này là học từ trong thoại bản của vị đại thần nào thế?

Thật là khiến hắn vui đến muốn bay lên chín tầng mây!

Trên mặt Ngụy Vô Tiện lại có chút nóng, Lam Vong Cơ vẫn ngoan ngoãn đi đường, cũng không nhìn hắn, nên tất nhiên cũng không có phát hiện. Hai người lẳng lặng đi một hồi, Ngụy Vô Tiện trộm liếc y một cái, nói: "Lam Trạm, ta giúp ngươi cầm Tị Trần nha."

Sức lực của Lam Vong Cơ so với hắn còn tốt hơn nhiều, đừng nói chút vũ khí này, cho dù có thêm mười thanh tiên kiếm đeo lên lưng đi nữa, y cũng vẫn nhẹ nhàng mang được. Nhưng y chỉ "Ừ " một tiếng, cởi Tị Trần xuống, đưa cho hắn.

Vốn dĩ đây chỉ là chút tâm tư nhỏ của Lam Vong Cơ thôi, y sao có thể không nhìn ra ý đồ của Ngụy Vô Tiện chứ? Chẳng qua là Ngụy Vô Tiện muốn chứng minh rằng hắn cũng có thể sủng y, Lam Vong Cơ cũng vui vẻ cho hắn một cơ hội chứng minh bản thân mà thôi.

Vậy là một người ôm Tùy Tiện cùng Trần Tình, một người thì ôm Tị Trần, hai gò má cùng hai tai của ai kia và ai kìa đồng thời đỏ rực, ngoan ngoãn đi hết quãng đường.

******************

Từ khi hai người ra ngoài săn đêm đến nay, Lam Vong Cơ luôn để cho Ngụy Vô Tiện chọn mục tiêu và đích đến, cho nên khi hắn nói muốn đi Di Lăng, Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, mà chỉ theo hắn cùng đi. Sau khi đến Di Lăng, Ngụy Vô Tiện vẫn dẫn đường như cũ, bảo Lam Vong Cơ đi theo hắn.

Càng đi, con đường phía trước càng vắng vẻ, càng hẻo lánh. Lam Vong Cơ nói: "Ngụy Anh, y quán Ôn thị hẳn là ở nơi náo nhiệt."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta biết, nhưng ngươi trước tiên cùng ta đi đến một nơi này đã."

Còn tưởng rằng hắn tới Di Lăng là muốn gặp Ôn Tình, thật không ngờ Ngụy Vô Tiện còn có mục đích khác. Ngụy Vô Tiện đưa y đến dưới một ngọn núi lớn, thân núi chuyển thành một màu đen âm u, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi qua đến lạnh người, rõ ràng là thời tiết đang rất tốt, vậy mà đỉnh núi lại phủ đầy mây đen, chỉ mới đứng dưới chân núi mà đã cảm nhận được rõ ràng khí tức quỷ mị âm trầm tỏa ra.

Lam Vong Cơ cũng từng nghe qua, ngoài thành Di Lăng có một bãi tha ma*, trăm ngàn năm qua không ai cai quản, không biết đã có bao nhiêu cô hồn dã quỷ đã táng thân, trú ngụ tại nơi đây.

(*bãi tha ma: trong tiếng Trung là loạn táng cương. Loạn táng cương nói đúng ra là danh từ chung, chỉ tất cả những bãi tha ma nói chung, nhưng trong Ma đạo tổ sư thì Loạn Táng Cương là chỉ bãi tha ma ở Di Lăng, nên viết hoa thôi.)

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào khung cảnh quen thuộc trước mắt, nặng nề nói: "Lam Trạm, đi theo ta đi."

Sau đó hắn cất bước, thật sự đi vào. Núi rừng xung quanh đen kịt, pha lẫn với sắc đen trên y phục của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ trong chớp mắt chợt thấy hoảng hốt, suýt chút nữa là nhìn không rõ bóng hình người trước mặt, cũng may trên đỉnh của đuôi ngựa cao cao kia, dây buộc tóc màu đỏ nhoáng lên, đung đưa qua lại theo bước chân của hắn, Lam Vong Cơ mới hoàn hồn lại, vội vàng đi theo.

Mặc kệ Ngụy Vô Tiện muốn đi đâu, Lam Vong Cơ y nhất định sẽ ở bên cạnh hắn, không chút do dự.

Đi mãi về hướng đỉnh núi, rốt cuộc bọn họ đã đến một nơi có địa thế khá bằng phẳng, phía trước là một sơn động thật lớn, đen như mực, giống như một cái vực sâu không đáy. Ngụy Vô Tiện xoay người lại, cuồng phong âm lãnh gào thét, cành cây khô màu đen với đủ hình thù kì dị như bóng của những quỷ trùng trùng điệp điệp đang bao vây lấy hắn, nhưng hình như hắn lại có thể dung nhập một cách hài hòa vào trong đó.

Sợi tóc tung bay, dây buộc tóc màu đỏ khẽ uốn lượn theo từng đợt gió, đem những bí mật không ai biết kia phơi bày ra hết trước mặt Lam Vong Cơ. Y nghe Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nơi này là nhà của ta ở thế giới kia."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau