[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu
Chương 4: Điên cuồng tranh giành
Lời này nếu truyền ra ngoài, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Sau khi Ngụy Vô Tiện lên Loạn Táng Cương, hắn bị người ta truyền thành ma đầu tà ác chuyện xấu gì cũng làm, bắt cóc thiếu nữ, hằng đêm sênh ca dâm loạn. Nhưng kỳ thật, hắn ngay cả tay của tiểu cô nương nhà người ta cũng chưa từng nắm được. Hắn tuy rằng thích trêu chọc tiểu cô nương, bất quá cũng chỉ là ngoài mặt không đứng đắn, miệng lưỡi đùa giỡn mà thôi, thân mật hơn một chút, cũng chỉ có lần kia ở Bách Phượng Sơn bị người ta đánh lén, khinh bạc.
Hắn từ đầu cho tới bây giờ vẫn là một đại hán tử hồn nhiên trong sạch. Lúc trước, hắn không tài nào biện bạch được, lần này trở về lúc trẻ, vừa mới có cơ hội trở về một thân thiếu niên thuần khiết vô tư của mình, còn chưa được mấy ngày hắn lại trở thành một tên cặn bã đùa giỡn tình cảm của người khác, hơn nữa, đối tượng hắn đùa giỡn lại còn là Lam Vong Cơ!
Sao lại thành ra thế này chứ?!
Nhưng nhìn ánh mắt của những người này, cảm giác bọn họ cho rằng hắn có thể nha, Ngụy Vô Tiện thật muốn khiến bọn họ tỉnh táo lại một chút. Hắn vội vàng phủ nhận, điên cuồng xua tay: "Không có, không có!"
Lam Khải Nhân trợn mắt trừng mắt: "Sự thật bày ra trước mắt rồi còn gì."
Đây lại là kết luận gì chứ, Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng hai người nhà mình đã đủ điên rồi, không nghĩ tới Lam lão đầu lại càng điên a! Đây là cái thế giới quái quỷ gì đây chứ, ngay cả Lam lão đầu cũng không phân biệt đúng sai à.
Hắn dùng ánh mắt bối rối cầu cứu Lam Vong Cơ, tầm mắt vừa chạm nhau, Lam Vong Cơ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, bộ dáng như cách ngạn quan hỏa*, căn bản không để ý tới hắn.
*隔岸观火Cách ngạn quan hỏa: tạm dịch là cách bờ nhìn lửa cháy. Đây là kế thứ 9 trong 36 kế Binh Pháp Tôn Tử, đại khái ý là điềm tĩnh quan sát, chờ cho nội bộ địch tự rối loại, hoặc mặc nhiên để cho các bên đối đầu tự chém giết lẫn nhau, sau khi các bên đối đầu đều có tổn thất thì ra tay dẹp luôn một thể, để chiếm lấy phần lợi về mình, khá giống nghĩa của câu Ngư ông đắc lợi. Nhưng theo mình thì ý ở đây muốn nói Lam Trạm làm thinh, mặc kệ, muốn để Ngụy Vô Tiện tự giải quyết chuyện này. Nhưng nghĩ sâu xa hơn, Lam Trạm cũng không muốn thanh minh cho Ngụy Anh, dù gì nếu thanh minh thì kết quả vẫn không có lợi cho y mà, ngu gì làm!!!
Thái độ của y khiến Ngụy Vô Tiện tức giận đến không chịu nổi, đúng là một tên cũ kỹ vô tình vô nghĩa!
Một bên càng nói càng sai, một bên trầm mặc chấp nhận, việc này còn có cái gì để bàn nữa chứ. Ba vị trưởng bối ngồi ở trên, dùng một khí thế khiến cho Ngụy Vô Tiện phảng phất nhìn thấy ba chữ lớn trên mặt bọn họ: Gả gả gả!
Gả cái quỷ á, muốn ta gả đến thế à, cưỡi ngựa không phải tốt hơn sao!*
Nguyên văn: 嫁个鬼啊,那么想嫁,骑马去不好吗: Cái này tui dịch theo nghĩa từng chữ thôi, ghép lại lại không hiểu ý của Ngụy Anh gì, ai rành tiếng Trung giải thích giúp tui nha!
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không có, ta không phải, nghe ta giải thích đã!" Không còn cách nào khác, Ngụy Vô Tiện đành phải kéo Lam Vong Cơ ra: "Không tin các người hỏi Lam Trạm đi, Lam Trạm, đúng không?"
Đột nhiên Lam Vong Cơ bị hắn điểm danh, nhìn hắn một chút, sau đó lại dời mắt, nhẹ nhàng "Ừm." Một tiếng.
...... Thoạt nhìn hoàn toàn giống như đã có chuyện gì đó, nhưng y lại theo ý người bên cạnh nói dối là không có việc gì, đến bản thân Ngụy Vô Tiện nghe xong cũng không tin được.
Đau đầu, thật sự khiến hắn vô cùng đau đầu, lúc này Giang Phong Miên lên tiếng nói: "Khải Nhân huynh, việc này cũng không thể gấp được, nếu A Anh còn chưa nghĩ kỹ, không bằng cho hài tử một chút thời gian suy xét."
Giang Phong Miên không hổ là mặt trời nhân gian của hắn, đúng lúc cứu nguy cho Ngụy Vô Tiện. Giang tông chủ đều lên tiếng như vậy rồi, Lam Khải Nhân đành phải nói: "Vậy chúng ta ngày khác lại đến bái phỏng."
Thấy ba người kia đi rồi, Ngụy Vô Tiện mới thở phào nhẹ nhõm, Giang Phong Miên chỉ bảo hắn suy nghĩ thật kỹ, Ngu Tử Diên thì hừ một tiếng, nàng quả thật không thích Cô Tô Lam thị lắm, nhưng có còn hơn không, nàng cao giọng nói: "Đến Lam Vong Cơ mà ngươi còn chướng mắt, ngươi muốn ở lại Giang gia suốt đời hay sao?"
Giang Phong Miên nói: "Tam nương tử, A Anh còn nhỏ, không cần nóng vội."
Ngụy Vô Tiện còn đang cảm động vì lời nói của Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên cao giọng hơn: "Còn nhỏ? Giang Phong Miên, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý định gì, ngươi muốn giữ hắn lại cho A Trừng chứ gì, ta nói cho ngươi biết, cửa cũng không có đâu!"
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng gần như là đồng thời hô lên: "Cửa cũng không có!" Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đồng thời "nôn" một cái.
Ngụy Vô Tiện hắn đã đủ đau đầu rồi, cầu xin Ngu phu nhân đừng nói chuyện dọa người như thế nữa!
Giang Trừng sợ tới mức run hết cả người: "Nương! Ban ngày đừng nên dọa người khác như vậy chứ!"
Giang Phong Miên nói: "Nàng nói cái gì vậy, chẳng là ta thấy mấy vị công tử Kim gia, Nhiếp gia cũng rất có phong độ, A Anh không muốn chọn Lam nhị công tử, thì để hắn nhìn thêm người khác một chút cũng tốt."
Nói vậy còn nhìn làm gì nữa. Nếu chỉ có hai lựa chọn là Lam Vong Cơ và những người khác, dù là ai cũng đều sẽ chọn Lam Vong Cơ.
Nhưng Ngu phu nhân thật đúng là khác người, nàng lại chọn Kim gia, Ngu Tử Diên lạnh lùng một nói: "Ta thấy Kim gia tương đối tốt, ngươi lại thích Lam gia, còn đồng ý với Lam Khải Nhân, để ta xem chuyện này rồi sẽ như thế nào đây!"
Giang Phong Miên giải thích: "Ta thấy Lam nhị công tử nhất biểu nhân tài, cùng A Anh cũng rất xứng đôi, huống chi Khải Nhân huynh nói..." Ông dừng một chút, nói: "Khải Nhân huynh trước giờ chưa từng nói dối, cho nên ta mới..."
Câu này của Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể đồng ý nửa đoạn đầu. Lam Vong Cơ quả thật là nhất biểu nhân tài không sai, nhưng Khải Nhân huynh của Giang thúc thúc lại sai quá sai!
Ngu phu nhân cũng lười tranh cãi với ông, nói đi nói lại còn chẳng phải là lỗi của tên nhóc Ngụy Vô Tiện kia sao, nàng nói: "Dù gì thì cũng không còn cách nào khác, đồ đệ ngươi nếu không muốn đến Lam gia, thì phải đồng ý với Nhiếp gia hoặc Kim gia, đừng lấy cái này làm cái cớ từ chối bọn họ." Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở, hiện giờ tứ đại gia tộc thực lực tương đương, đồ đệ tốt của ngươi đừng nên đắc tội một lượt ba đại gia tộc như thế."
Nàng nhướng mày, mang theo hỏa khí rời đi, Giang Phong Miên bất đắc dĩ, đi theo nàng ra ngoài, tiếp tục nói nói chuyện.
Lợi ích gia tộc, Ngụy Vô Tiện không phải không hiểu. Từ khi còn bé, biết việc Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly đính hôn là hắn đã hiểu rồi, cho nên, khi hắn vừa mới tới thế giới này, cho dù hắn có không vui, hắn cũng phải giữ mặt mũi cho gia tộc mình, vụng trộm đi tìm Lam Vong Cơ cũng là cách giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ được. Nhưng mà việc Lam Khải Nhân có thể đồng ý cho hắn vào cửa Cô Tô Lam thị, chính là việc hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới...
Chẳng lẽ là sơn băng địa liệt, hỏa sơn bạo phát rồi sao, hay là Lam Khải Nhân đang đùa với hắn?
Hắn tựa vào cửa Thử Kiếm Đường, ngơ ngác nhìn những cây cổ thụ trong trong Liên Hoa Ổ mà khi còn bé không biết hắn đã trèo lên bao nhiêu lần. Giang Trừng ở một bên, hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đang làm gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện lườm hắn một cái, "Ta đang nhìn xem, có khi nào heo biết leo cây hay không? "
"A Tiện, A Trừng." Giang Yếm Ly cách một hồ nước, vẫy vẫy tay với bọn họ trên cây cầu bắc ngang nối liền hay bên bờ, cười nói: "Ta vừa nấu canh sườn củ sen, tới ăn nha."
Giang Trừng vỗ vào sau lưng hắn một chưởng, "Đi thôi, nghĩ nhiều như vậy không giống ngươi chút nào. "Nói xong chạy về phía Giang Yếm Ly, lại nói: "Ngươi mà đến trễ, xương sườn ta sẽ chiếm hết cho coi!"
Kỳ thật, ngoại trừ phương pháp mà Ngu phu nhân đề ra, hắn vẫn còn biện pháp khác. Ngụy Vô Tiện hắn muốn đi nơi nào, không ai cản được. Truyện được cập nhật sớm nhất tại www.wattpad.com/user/uynhotrn. Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân! Chỉ là, đây là nơi mà hắn nằm mơ cũng muốn trở về, là nơi chứa đựng tuổi thơ của hắn, những người thân yêu của hắn đều ở tại Liên Hoa Ổ này, gió thổi êm đềm, tiếng cười quen thuộc quanh quẩn bên tai, hắn vô cùng luyến tiếc, không muốn mất đi, hắn không muốn rời khỏi nơi này một chút nào.
Một chút không nỡ của Ngụy Vô Tiện, đã làm lỡ mất thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Ngày hôm sau, Giang Trừng vội vàng vọt vào, thiếu chút nữa đập vỡ cửa Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện! Không xong rồi!"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tiếng la của hắn làm cho điếc tai, nói: "Làm sao vậy?"
"Hiện tại ta có..." Hắn đếm một chút, phát hiện mình có chút không đếm nổi, liền nói: "Quên đi, ta nói toàn bộ tin tức cho ngươi biết luôn, sáng sớm hôm nay, người của Lan Lăng Kim thị và Thanh Hà Nhiếp thị đã tới đây, chắc là hay tin ngày hôm qua Cô Tô Lam thị đến tận cửa cầu hôn, cho nên bọn họ cũng không thể thua, trực tiếp đến đây luôn."
...... Ngụy Vô Tiện thật không còn gì để nói, hồi Xạ Nhật chi chinh thì đôi bên đùn đẩy, hành động chậm chạp, vậy sao loại chuyện này tin tức lại chuẩn động tác lại nhanh đến như vậy. Ngụy Vô Tiện còn đang âm thầm đánh giá về phong thái làm việc của mấy đại gia tộc này, câu tiếp theo của Giang Trừng làm hắn trực tiếp nhảy dựng lên. Giang Trừng nói: "Còn nữa, Lam lão đầu hôm nay lại tới, vừa lúc bọn họ gặp được nhau, hiện đang ở Thử Kiếm Đường tam phương hỗn chiến,."
Lam lão đầu sao lại tới, không phải nói chọn ngày khác sao? Có ai nói chọn ngày khác mà là ngay ngày hôm sau đâu chứ! Ngụy Vô Tiện đứng hình, sau đó lấy chăn đắp lên đầu mình, lại nằm xuống giường.
Giang Trừng nói, "Ngươi đừng có giả chết, sự tình đã đến mức này, nhìn khẩu khí của bọn họ, ta nghĩ, dù ngươi thành xác chết khô đi nữa, bọn họ của phải giành cho bằng được, hôm nay phải nói cho rõ ràng, bằng không Liên Hoa Ổ có thể sẽ chảy máu thành sông mất."
Chẳng lẽ đây chính là "huyết tẩy Liên Hoa Ổ" của thế giới này? Cái nồi này Ngụy Vô Tiện quả thật gánh không nổi, hắn lại ngồi dậy, nắm lấy Tùy Tiện: "Những người này tranh giành đến phát điên rồi, ta chạy là thượng sách."
Giang Trừng giữ chặt hắn lại, nói: "Hòa thượng chạy rồi, không phải miếu vẫn còn sao, ngươi còn có thể thoát ly Giang gia cả đời không trở về sao?" Lời này khiến trái tim Ngụy Vô Tiện chìm xuống, nhất thời không động nữa, Giang Trừng lại nói: "Ngươi cứ chọn một người là được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải gả."
Ngụy Vô Tiện dung ánh mắt vô cùng hồ nghi nhìn về hắn, nói: "Sao ta lại cảm giác ngươi rất mong đợi ta xuất giá vậy, ngươi vẫn là huynh đệ của ta sao, bất nhân bất nghĩa."
Giang Trừng nói, "Cũng không phải, nhưng vừa nghĩ việc ngươi đi rồi, ta sẽ có thể nuôi chó, liền cảm thấy có chút vui vẻ."
Ngụy Vô Tiện đứng lên cho hắn một cước, trong lòng ha ha hai tiếng, ngươi cứ thế cùng Phi Phi, Hoa Nhài, Tiểu Ái gì đó của ngươi sống cả đời đi.
Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện trong truyền thuyết, trên chiến trường một người một sáo, có thể lấy một địch ngàn, ở Loạn Táng Cương chiếm núi làm vua, một mình chống lại tiên môn bách gia, cái gì chưa từng thấy qua.
Nhưng mà, loại tình huống này, hắn thật sự chưa từng thấy qua...
Bên ngoài sân trước Thử Kiếm Đường, tất cả đều là sính lễ của Kim, Nhiếp, Lam ba nhà mang đến để hỏi cưới hắn. Không hổ là đại gia tộc, chính là có tiền, so với nhau, người sau càng tốt hơn người trước, lễ vật quý giá vô ngần. Ngụy Vô Tiện đi vào sảnh đường, nhìn thấy Kim phu nhân cùng một đại thẩm của Nhiếp gia ngồi một bên, phía sau hai nàng là mấy đại thẩm đều có nốt ruồi trên cằm, hai nàng nói cười khách khí mà đao kiếm tung bay. Bên kia, bà mối ở cùng Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, nói đến nước miếng tung bay.
Một bên này, Lam gia vẫn là Lam Khải Nhân cùng Lam thị song bích, ba người đi cùng nhau, căn bản không xen vào được, giáo dưỡng của bọn họ lại quá tốt, chỉ có thể ngồi yên nghe, nhìn các nàng bên kia biểu diễn.
Không biết vì sao Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ như vậy liền muốn cười, tiểu cổ hủ này sợ nhất là ồn ào, phỏng chừng đầu bị tiếng nói của các đại thẩm bên kia oanh tạc đến sắp nứt ra, nhưng vẫn phải nhịn, còn phải ngồi đoan chính như vậy.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, thầm nghĩ, Cô Tô Lam thị các ngươi là ngu ngốc nhất, đến mang theo một người lanh lẹ để giúp đỡ cũng không có, khó trách Lam Khải Nhân đến bây giờ vẫn chưa cưới được vợ. Hắn mỉm cười, nói: "Giang thúc thúc, mọi người đang họp mặt bạn cũ à?"
Nói như hắn không phải người trong cuộc vậy, bộ dáng thong dong tùy ý, lông mày Lam Khải Nhân giật lên một cái.
Giang Phong Miên nói: "Các vị đừng nóng vội, việc này vẫn phải xem ý của A Anh thế nào đã."
Mấy bà mối phất phất khăn tay, tranh nhau đi lên nói chuyện với hắn: "Ây dô, công tử của ta! Công tử tốt của ta!"
Ngụy Vô Tiện theo bản năng rụt người về phía sau, những đại thẩm này, so với quỷ còn khủng bố hơn, thanh âm còn lớn hơn, nói cái gì hắn cũng nghe không rõ, chỉ cảm thấy như đang bị một bầy vịt, cạc cạc cáp cáp, đừng nói là Lam Vong Cơ, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không chịu nổi.
Bỗng nhiên có người nặng nề một tiếng: "Giang tông chủ."
Thanh âm trầm thấp, vang lên trong Thử Kiếm Đường nghe đặc biệt rõ ràng. Lam Vong Cơ đứng dậy, hành lễ với Giang Phong Miên: "Có thể để ta nói chuyện với Ngụy Anh một chút được không?"
Còn cần phải hỏi sao, cầu còn không được! Ngụy Vô Tiện lập tức chen người ra khỏi vòng vây của mấy đại thẩm kia, kéo Lam Vong Cơ bỏ chạy: "Tất nhiên là được! Lam Trạm, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
Nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng hai người đau nữa, mấy bà mối nhìn nhau, sau đó mỗi người lắc khăn tay, nói: "Trở về thôi, mối này chúng ta kết không được rồi."
Kim phu nhân cùng vị phu nhân nhà Nhiếp thị nói: "Ai, như thế nào lại không được, chúng ta mới vừa tới thôi mà."
Các bà mai nhìn nhau rồi nói: "Không có hy vọng đâu, phu nhân."
Chạy đến được bên bờ hồ sen cách thật xa Thử Kiếm Đường kia, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy mình thoát khỏi được đám sinh vật đáng sợ kia, có chút kinh hồn chưa định, "Lam Trạm, may mà ngươi kêu ta ra nói chuyện." Người thông minh như hắn lập tức mượn lý do là Lam Vong Cơ để chạy ra ngoài, "Bằng không ta còn không biết nên làm cái gì bây giờ, cám ơn nha. "
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Không có gì.", sau đó không nói gì nữa.
Nhưng, chẳng người này muốn nói chuyện với hắn sao? Sao bây giờ lại không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"
Lam Vong Cơ nhìn một hồ nở kín hoa sen, ánh mắt lóe lên vài cái, mới nói: "Nơi này thật nhiều hoa sen."
Nói thừa, nơi này gọi Liên Hoa Ổ, dĩ nhiên là có nhiều hoa sen rồi. Hắn nói: "Đúng rồi Lam Trạm, sao các ngươi lại tới đây? Thúc phụ ngươi cũng quá khó đối phó rồi, ông ấy hoài nghi giữa hai chúng ta có gì đó, ngươi cũng không chịu nói giúp ta vài câu. "
Lam Vong Cơ nghiêng đầu lại, lại nhíu mày, nói: "Ngươi nói, là giao cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghĩ một hồi mới nhớ ra, hắn vì dụ cho Lam Vong Cơ đồng ý, bùm bùm nói hươu nói vượn đủ thứ, chính hắn cũng không nhớ rõ, Lam Vong Cơ thế nhưng vô cùng nghe lời, thật sự giao mọi việc cho hắn.
Tiểu cũ kỹ này cũng thành thật quá đi! Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn được bật cười: "Ha ha ha ha ha, Lam Trạm, sao ngươi lại ngốc như vậy, ngươi cứ tùy tình hình mà xử trí, không cần cái gì cũng phải theo lời ta đâu." Nhớ tới Lam Vong Cơ hôm qua, hắn còn cảm thấy kỳ lạ sao tiểu cổ hủ này lại không tự chứng minh trong sạch cho mình, hắn còn tưởng rằng y cố tình chọc giận mình, thì ra là bởi vì nghe lời hắn, cho nên muốn mở miệng nhưng lại không thể mở miệng sao.
Càng nghĩ càng buồn cười, Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi còn đang giận ta chứ, nên mới làm như vậy với ta."
Lam Vong Cơ mím môi, "Ta không có." Dừng một chút, y nói: "Không tức giận."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Biết rồi, tính tình Lam nhị công tử là tốt nhất, làm sao có thể tức giận với người khác." Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều nói Lam Vong Cơ tính tình kém, câu này vừa nghe là biết là hắn lại đang trêu chọc người khác, hắn lại nói: "Nhưng mà ngươi phải nói rõ trước với Lam lão đầu, ta cũng không muốn gả cho ngươi."
Lam Vong Cơ trên mặt không lộ ra biểu cảm gì khác lạ, ngón tay lại lặng lẽ giấu trong ống tay áo rộng mà hơi cuộn tròn lên, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, vẫn là hỏi: "Vậy ngươi, muốn gả cho ai?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không phải có ý đó, ai ta cũng không muốn gả."
Lam Vong Cơ mím môi, nói: "Khôn Trạch, cần lập gia đình, bằng không có một số việc sẽ rất phiền toái."
Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đều đã thử qua, linh lực cùng công phu của hắn vẫn giống như trước không suy kém gì. Khôn Trạch chỉ là giới tính mà thôi, chẳng qua là có thêm một chức năng. Hắn cũng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần hắn không thành thân, không sinh con, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng lớn lao gì, vẫn có thể tự tại tiêu dao.
Hắn nói: "Những thứ đó không quan trọng, trọng điểm là mấy người trong nhà ta đối với hôn sự này quá tích cực đi. Ngu phu nhân đặc biệt muốn cho ta gả cho Lan Lăng Kim thị, ngày hôm qua còn lấy thế lực gia tộc gây áp lực cho ta, ta không nghĩ được cách nào để trốn tránh nữa rồi."
Hắn trước đây có thói quen xoay Trần Tình trên tay mỗi khi có việc gì cần suy nghĩ, ở chỗ này hắn không có Trần Tình, luôn cảm thấy trên tay thiếu thiếu cái gì đó, làm cho hắn có chút lo âu, không biết làm sao. Mà Lam Vong Cơ, đưa lưng về phía hồ sen, vẫn yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn không ra vui buồn, ánh mắt nhàn nhạt như mặt hồ tĩnh lặng, vô thanh vô tức.
Ngụy Vô Tiện mỗi lần nhìn thấy y, đều nhịn không được muốn khuấy lên nội tâm tĩnh lặng đó gợn sóng lên, làm cho đôi mắt thiển sắc lưu ly đẹp mắt kia lộ ra chút sắc thái khác. Hắn nhếch khóe miệng, mang theo chút ý tứ trêu đùa: "Lam Trạm, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự sẽ thành thân với ngươi mất."
Hai mắt kia nhìn nhau, phản chiếu mặt hồ lấp lánh, chợt lóe lên, nghe được Lam Vong Cơ nói một tiếng: "Ừ."
Lông mi mảnh khảnh run rẩy, từng chút từng chút phản chiếu vào tim Ngụy Vô Tiện, thật lâu sau hắn mới phản ứng được Lam Vong Cơ ừ cái gì.
Hắn ngơ ngác há miệng: "Hả?"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đi tới thế giới này, cảm người người ở thế giới này vô cùng kỳ quái, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, kỳ quái nhất ở đây, lại là Lam Vong Cơ.
Sau khi Ngụy Vô Tiện lên Loạn Táng Cương, hắn bị người ta truyền thành ma đầu tà ác chuyện xấu gì cũng làm, bắt cóc thiếu nữ, hằng đêm sênh ca dâm loạn. Nhưng kỳ thật, hắn ngay cả tay của tiểu cô nương nhà người ta cũng chưa từng nắm được. Hắn tuy rằng thích trêu chọc tiểu cô nương, bất quá cũng chỉ là ngoài mặt không đứng đắn, miệng lưỡi đùa giỡn mà thôi, thân mật hơn một chút, cũng chỉ có lần kia ở Bách Phượng Sơn bị người ta đánh lén, khinh bạc.
Hắn từ đầu cho tới bây giờ vẫn là một đại hán tử hồn nhiên trong sạch. Lúc trước, hắn không tài nào biện bạch được, lần này trở về lúc trẻ, vừa mới có cơ hội trở về một thân thiếu niên thuần khiết vô tư của mình, còn chưa được mấy ngày hắn lại trở thành một tên cặn bã đùa giỡn tình cảm của người khác, hơn nữa, đối tượng hắn đùa giỡn lại còn là Lam Vong Cơ!
Sao lại thành ra thế này chứ?!
Nhưng nhìn ánh mắt của những người này, cảm giác bọn họ cho rằng hắn có thể nha, Ngụy Vô Tiện thật muốn khiến bọn họ tỉnh táo lại một chút. Hắn vội vàng phủ nhận, điên cuồng xua tay: "Không có, không có!"
Lam Khải Nhân trợn mắt trừng mắt: "Sự thật bày ra trước mắt rồi còn gì."
Đây lại là kết luận gì chứ, Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng hai người nhà mình đã đủ điên rồi, không nghĩ tới Lam lão đầu lại càng điên a! Đây là cái thế giới quái quỷ gì đây chứ, ngay cả Lam lão đầu cũng không phân biệt đúng sai à.
Hắn dùng ánh mắt bối rối cầu cứu Lam Vong Cơ, tầm mắt vừa chạm nhau, Lam Vong Cơ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, bộ dáng như cách ngạn quan hỏa*, căn bản không để ý tới hắn.
*隔岸观火Cách ngạn quan hỏa: tạm dịch là cách bờ nhìn lửa cháy. Đây là kế thứ 9 trong 36 kế Binh Pháp Tôn Tử, đại khái ý là điềm tĩnh quan sát, chờ cho nội bộ địch tự rối loại, hoặc mặc nhiên để cho các bên đối đầu tự chém giết lẫn nhau, sau khi các bên đối đầu đều có tổn thất thì ra tay dẹp luôn một thể, để chiếm lấy phần lợi về mình, khá giống nghĩa của câu Ngư ông đắc lợi. Nhưng theo mình thì ý ở đây muốn nói Lam Trạm làm thinh, mặc kệ, muốn để Ngụy Vô Tiện tự giải quyết chuyện này. Nhưng nghĩ sâu xa hơn, Lam Trạm cũng không muốn thanh minh cho Ngụy Anh, dù gì nếu thanh minh thì kết quả vẫn không có lợi cho y mà, ngu gì làm!!!
Thái độ của y khiến Ngụy Vô Tiện tức giận đến không chịu nổi, đúng là một tên cũ kỹ vô tình vô nghĩa!
Một bên càng nói càng sai, một bên trầm mặc chấp nhận, việc này còn có cái gì để bàn nữa chứ. Ba vị trưởng bối ngồi ở trên, dùng một khí thế khiến cho Ngụy Vô Tiện phảng phất nhìn thấy ba chữ lớn trên mặt bọn họ: Gả gả gả!
Gả cái quỷ á, muốn ta gả đến thế à, cưỡi ngựa không phải tốt hơn sao!*
Nguyên văn: 嫁个鬼啊,那么想嫁,骑马去不好吗: Cái này tui dịch theo nghĩa từng chữ thôi, ghép lại lại không hiểu ý của Ngụy Anh gì, ai rành tiếng Trung giải thích giúp tui nha!
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không có, ta không phải, nghe ta giải thích đã!" Không còn cách nào khác, Ngụy Vô Tiện đành phải kéo Lam Vong Cơ ra: "Không tin các người hỏi Lam Trạm đi, Lam Trạm, đúng không?"
Đột nhiên Lam Vong Cơ bị hắn điểm danh, nhìn hắn một chút, sau đó lại dời mắt, nhẹ nhàng "Ừm." Một tiếng.
...... Thoạt nhìn hoàn toàn giống như đã có chuyện gì đó, nhưng y lại theo ý người bên cạnh nói dối là không có việc gì, đến bản thân Ngụy Vô Tiện nghe xong cũng không tin được.
Đau đầu, thật sự khiến hắn vô cùng đau đầu, lúc này Giang Phong Miên lên tiếng nói: "Khải Nhân huynh, việc này cũng không thể gấp được, nếu A Anh còn chưa nghĩ kỹ, không bằng cho hài tử một chút thời gian suy xét."
Giang Phong Miên không hổ là mặt trời nhân gian của hắn, đúng lúc cứu nguy cho Ngụy Vô Tiện. Giang tông chủ đều lên tiếng như vậy rồi, Lam Khải Nhân đành phải nói: "Vậy chúng ta ngày khác lại đến bái phỏng."
Thấy ba người kia đi rồi, Ngụy Vô Tiện mới thở phào nhẹ nhõm, Giang Phong Miên chỉ bảo hắn suy nghĩ thật kỹ, Ngu Tử Diên thì hừ một tiếng, nàng quả thật không thích Cô Tô Lam thị lắm, nhưng có còn hơn không, nàng cao giọng nói: "Đến Lam Vong Cơ mà ngươi còn chướng mắt, ngươi muốn ở lại Giang gia suốt đời hay sao?"
Giang Phong Miên nói: "Tam nương tử, A Anh còn nhỏ, không cần nóng vội."
Ngụy Vô Tiện còn đang cảm động vì lời nói của Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên cao giọng hơn: "Còn nhỏ? Giang Phong Miên, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi có ý định gì, ngươi muốn giữ hắn lại cho A Trừng chứ gì, ta nói cho ngươi biết, cửa cũng không có đâu!"
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng gần như là đồng thời hô lên: "Cửa cũng không có!" Sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đồng thời "nôn" một cái.
Ngụy Vô Tiện hắn đã đủ đau đầu rồi, cầu xin Ngu phu nhân đừng nói chuyện dọa người như thế nữa!
Giang Trừng sợ tới mức run hết cả người: "Nương! Ban ngày đừng nên dọa người khác như vậy chứ!"
Giang Phong Miên nói: "Nàng nói cái gì vậy, chẳng là ta thấy mấy vị công tử Kim gia, Nhiếp gia cũng rất có phong độ, A Anh không muốn chọn Lam nhị công tử, thì để hắn nhìn thêm người khác một chút cũng tốt."
Nói vậy còn nhìn làm gì nữa. Nếu chỉ có hai lựa chọn là Lam Vong Cơ và những người khác, dù là ai cũng đều sẽ chọn Lam Vong Cơ.
Nhưng Ngu phu nhân thật đúng là khác người, nàng lại chọn Kim gia, Ngu Tử Diên lạnh lùng một nói: "Ta thấy Kim gia tương đối tốt, ngươi lại thích Lam gia, còn đồng ý với Lam Khải Nhân, để ta xem chuyện này rồi sẽ như thế nào đây!"
Giang Phong Miên giải thích: "Ta thấy Lam nhị công tử nhất biểu nhân tài, cùng A Anh cũng rất xứng đôi, huống chi Khải Nhân huynh nói..." Ông dừng một chút, nói: "Khải Nhân huynh trước giờ chưa từng nói dối, cho nên ta mới..."
Câu này của Giang Phong Miên, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể đồng ý nửa đoạn đầu. Lam Vong Cơ quả thật là nhất biểu nhân tài không sai, nhưng Khải Nhân huynh của Giang thúc thúc lại sai quá sai!
Ngu phu nhân cũng lười tranh cãi với ông, nói đi nói lại còn chẳng phải là lỗi của tên nhóc Ngụy Vô Tiện kia sao, nàng nói: "Dù gì thì cũng không còn cách nào khác, đồ đệ ngươi nếu không muốn đến Lam gia, thì phải đồng ý với Nhiếp gia hoặc Kim gia, đừng lấy cái này làm cái cớ từ chối bọn họ." Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở, hiện giờ tứ đại gia tộc thực lực tương đương, đồ đệ tốt của ngươi đừng nên đắc tội một lượt ba đại gia tộc như thế."
Nàng nhướng mày, mang theo hỏa khí rời đi, Giang Phong Miên bất đắc dĩ, đi theo nàng ra ngoài, tiếp tục nói nói chuyện.
Lợi ích gia tộc, Ngụy Vô Tiện không phải không hiểu. Từ khi còn bé, biết việc Kim Tử Hiên cùng Giang Yếm Ly đính hôn là hắn đã hiểu rồi, cho nên, khi hắn vừa mới tới thế giới này, cho dù hắn có không vui, hắn cũng phải giữ mặt mũi cho gia tộc mình, vụng trộm đi tìm Lam Vong Cơ cũng là cách giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ được. Nhưng mà việc Lam Khải Nhân có thể đồng ý cho hắn vào cửa Cô Tô Lam thị, chính là việc hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới...
Chẳng lẽ là sơn băng địa liệt, hỏa sơn bạo phát rồi sao, hay là Lam Khải Nhân đang đùa với hắn?
Hắn tựa vào cửa Thử Kiếm Đường, ngơ ngác nhìn những cây cổ thụ trong trong Liên Hoa Ổ mà khi còn bé không biết hắn đã trèo lên bao nhiêu lần. Giang Trừng ở một bên, hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đang làm gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện lườm hắn một cái, "Ta đang nhìn xem, có khi nào heo biết leo cây hay không? "
"A Tiện, A Trừng." Giang Yếm Ly cách một hồ nước, vẫy vẫy tay với bọn họ trên cây cầu bắc ngang nối liền hay bên bờ, cười nói: "Ta vừa nấu canh sườn củ sen, tới ăn nha."
Giang Trừng vỗ vào sau lưng hắn một chưởng, "Đi thôi, nghĩ nhiều như vậy không giống ngươi chút nào. "Nói xong chạy về phía Giang Yếm Ly, lại nói: "Ngươi mà đến trễ, xương sườn ta sẽ chiếm hết cho coi!"
Kỳ thật, ngoại trừ phương pháp mà Ngu phu nhân đề ra, hắn vẫn còn biện pháp khác. Ngụy Vô Tiện hắn muốn đi nơi nào, không ai cản được. Truyện được cập nhật sớm nhất tại www.wattpad.com/user/uynhotrn. Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân! Chỉ là, đây là nơi mà hắn nằm mơ cũng muốn trở về, là nơi chứa đựng tuổi thơ của hắn, những người thân yêu của hắn đều ở tại Liên Hoa Ổ này, gió thổi êm đềm, tiếng cười quen thuộc quanh quẩn bên tai, hắn vô cùng luyến tiếc, không muốn mất đi, hắn không muốn rời khỏi nơi này một chút nào.
Một chút không nỡ của Ngụy Vô Tiện, đã làm lỡ mất thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Ngày hôm sau, Giang Trừng vội vàng vọt vào, thiếu chút nữa đập vỡ cửa Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện! Không xong rồi!"
Ngụy Vô Tiện cảm thấy mình sớm muộn gì cũng sẽ bị tiếng la của hắn làm cho điếc tai, nói: "Làm sao vậy?"
"Hiện tại ta có..." Hắn đếm một chút, phát hiện mình có chút không đếm nổi, liền nói: "Quên đi, ta nói toàn bộ tin tức cho ngươi biết luôn, sáng sớm hôm nay, người của Lan Lăng Kim thị và Thanh Hà Nhiếp thị đã tới đây, chắc là hay tin ngày hôm qua Cô Tô Lam thị đến tận cửa cầu hôn, cho nên bọn họ cũng không thể thua, trực tiếp đến đây luôn."
...... Ngụy Vô Tiện thật không còn gì để nói, hồi Xạ Nhật chi chinh thì đôi bên đùn đẩy, hành động chậm chạp, vậy sao loại chuyện này tin tức lại chuẩn động tác lại nhanh đến như vậy. Ngụy Vô Tiện còn đang âm thầm đánh giá về phong thái làm việc của mấy đại gia tộc này, câu tiếp theo của Giang Trừng làm hắn trực tiếp nhảy dựng lên. Giang Trừng nói: "Còn nữa, Lam lão đầu hôm nay lại tới, vừa lúc bọn họ gặp được nhau, hiện đang ở Thử Kiếm Đường tam phương hỗn chiến,."
Lam lão đầu sao lại tới, không phải nói chọn ngày khác sao? Có ai nói chọn ngày khác mà là ngay ngày hôm sau đâu chứ! Ngụy Vô Tiện đứng hình, sau đó lấy chăn đắp lên đầu mình, lại nằm xuống giường.
Giang Trừng nói, "Ngươi đừng có giả chết, sự tình đã đến mức này, nhìn khẩu khí của bọn họ, ta nghĩ, dù ngươi thành xác chết khô đi nữa, bọn họ của phải giành cho bằng được, hôm nay phải nói cho rõ ràng, bằng không Liên Hoa Ổ có thể sẽ chảy máu thành sông mất."
Chẳng lẽ đây chính là "huyết tẩy Liên Hoa Ổ" của thế giới này? Cái nồi này Ngụy Vô Tiện quả thật gánh không nổi, hắn lại ngồi dậy, nắm lấy Tùy Tiện: "Những người này tranh giành đến phát điên rồi, ta chạy là thượng sách."
Giang Trừng giữ chặt hắn lại, nói: "Hòa thượng chạy rồi, không phải miếu vẫn còn sao, ngươi còn có thể thoát ly Giang gia cả đời không trở về sao?" Lời này khiến trái tim Ngụy Vô Tiện chìm xuống, nhất thời không động nữa, Giang Trừng lại nói: "Ngươi cứ chọn một người là được rồi, dù sao sớm muộn gì cũng phải gả."
Ngụy Vô Tiện dung ánh mắt vô cùng hồ nghi nhìn về hắn, nói: "Sao ta lại cảm giác ngươi rất mong đợi ta xuất giá vậy, ngươi vẫn là huynh đệ của ta sao, bất nhân bất nghĩa."
Giang Trừng nói, "Cũng không phải, nhưng vừa nghĩ việc ngươi đi rồi, ta sẽ có thể nuôi chó, liền cảm thấy có chút vui vẻ."
Ngụy Vô Tiện đứng lên cho hắn một cước, trong lòng ha ha hai tiếng, ngươi cứ thế cùng Phi Phi, Hoa Nhài, Tiểu Ái gì đó của ngươi sống cả đời đi.
Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện trong truyền thuyết, trên chiến trường một người một sáo, có thể lấy một địch ngàn, ở Loạn Táng Cương chiếm núi làm vua, một mình chống lại tiên môn bách gia, cái gì chưa từng thấy qua.
Nhưng mà, loại tình huống này, hắn thật sự chưa từng thấy qua...
Bên ngoài sân trước Thử Kiếm Đường, tất cả đều là sính lễ của Kim, Nhiếp, Lam ba nhà mang đến để hỏi cưới hắn. Không hổ là đại gia tộc, chính là có tiền, so với nhau, người sau càng tốt hơn người trước, lễ vật quý giá vô ngần. Ngụy Vô Tiện đi vào sảnh đường, nhìn thấy Kim phu nhân cùng một đại thẩm của Nhiếp gia ngồi một bên, phía sau hai nàng là mấy đại thẩm đều có nốt ruồi trên cằm, hai nàng nói cười khách khí mà đao kiếm tung bay. Bên kia, bà mối ở cùng Giang Phong Miên và Ngu Tử Diên, nói đến nước miếng tung bay.
Một bên này, Lam gia vẫn là Lam Khải Nhân cùng Lam thị song bích, ba người đi cùng nhau, căn bản không xen vào được, giáo dưỡng của bọn họ lại quá tốt, chỉ có thể ngồi yên nghe, nhìn các nàng bên kia biểu diễn.
Không biết vì sao Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ như vậy liền muốn cười, tiểu cổ hủ này sợ nhất là ồn ào, phỏng chừng đầu bị tiếng nói của các đại thẩm bên kia oanh tạc đến sắp nứt ra, nhưng vẫn phải nhịn, còn phải ngồi đoan chính như vậy.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, thầm nghĩ, Cô Tô Lam thị các ngươi là ngu ngốc nhất, đến mang theo một người lanh lẹ để giúp đỡ cũng không có, khó trách Lam Khải Nhân đến bây giờ vẫn chưa cưới được vợ. Hắn mỉm cười, nói: "Giang thúc thúc, mọi người đang họp mặt bạn cũ à?"
Nói như hắn không phải người trong cuộc vậy, bộ dáng thong dong tùy ý, lông mày Lam Khải Nhân giật lên một cái.
Giang Phong Miên nói: "Các vị đừng nóng vội, việc này vẫn phải xem ý của A Anh thế nào đã."
Mấy bà mối phất phất khăn tay, tranh nhau đi lên nói chuyện với hắn: "Ây dô, công tử của ta! Công tử tốt của ta!"
Ngụy Vô Tiện theo bản năng rụt người về phía sau, những đại thẩm này, so với quỷ còn khủng bố hơn, thanh âm còn lớn hơn, nói cái gì hắn cũng nghe không rõ, chỉ cảm thấy như đang bị một bầy vịt, cạc cạc cáp cáp, đừng nói là Lam Vong Cơ, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng không chịu nổi.
Bỗng nhiên có người nặng nề một tiếng: "Giang tông chủ."
Thanh âm trầm thấp, vang lên trong Thử Kiếm Đường nghe đặc biệt rõ ràng. Lam Vong Cơ đứng dậy, hành lễ với Giang Phong Miên: "Có thể để ta nói chuyện với Ngụy Anh một chút được không?"
Còn cần phải hỏi sao, cầu còn không được! Ngụy Vô Tiện lập tức chen người ra khỏi vòng vây của mấy đại thẩm kia, kéo Lam Vong Cơ bỏ chạy: "Tất nhiên là được! Lam Trạm, chúng ta ra ngoài nói chuyện!"
Nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng hai người đau nữa, mấy bà mối nhìn nhau, sau đó mỗi người lắc khăn tay, nói: "Trở về thôi, mối này chúng ta kết không được rồi."
Kim phu nhân cùng vị phu nhân nhà Nhiếp thị nói: "Ai, như thế nào lại không được, chúng ta mới vừa tới thôi mà."
Các bà mai nhìn nhau rồi nói: "Không có hy vọng đâu, phu nhân."
Chạy đến được bên bờ hồ sen cách thật xa Thử Kiếm Đường kia, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy mình thoát khỏi được đám sinh vật đáng sợ kia, có chút kinh hồn chưa định, "Lam Trạm, may mà ngươi kêu ta ra nói chuyện." Người thông minh như hắn lập tức mượn lý do là Lam Vong Cơ để chạy ra ngoài, "Bằng không ta còn không biết nên làm cái gì bây giờ, cám ơn nha. "
Lam Vong Cơ chỉ nói: "Không có gì.", sau đó không nói gì nữa.
Nhưng, chẳng người này muốn nói chuyện với hắn sao? Sao bây giờ lại không nói lời nào, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"
Lam Vong Cơ nhìn một hồ nở kín hoa sen, ánh mắt lóe lên vài cái, mới nói: "Nơi này thật nhiều hoa sen."
Nói thừa, nơi này gọi Liên Hoa Ổ, dĩ nhiên là có nhiều hoa sen rồi. Hắn nói: "Đúng rồi Lam Trạm, sao các ngươi lại tới đây? Thúc phụ ngươi cũng quá khó đối phó rồi, ông ấy hoài nghi giữa hai chúng ta có gì đó, ngươi cũng không chịu nói giúp ta vài câu. "
Lam Vong Cơ nghiêng đầu lại, lại nhíu mày, nói: "Ngươi nói, là giao cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghĩ một hồi mới nhớ ra, hắn vì dụ cho Lam Vong Cơ đồng ý, bùm bùm nói hươu nói vượn đủ thứ, chính hắn cũng không nhớ rõ, Lam Vong Cơ thế nhưng vô cùng nghe lời, thật sự giao mọi việc cho hắn.
Tiểu cũ kỹ này cũng thành thật quá đi! Ngụy Vô Tiện cũng không nhịn được bật cười: "Ha ha ha ha ha, Lam Trạm, sao ngươi lại ngốc như vậy, ngươi cứ tùy tình hình mà xử trí, không cần cái gì cũng phải theo lời ta đâu." Nhớ tới Lam Vong Cơ hôm qua, hắn còn cảm thấy kỳ lạ sao tiểu cổ hủ này lại không tự chứng minh trong sạch cho mình, hắn còn tưởng rằng y cố tình chọc giận mình, thì ra là bởi vì nghe lời hắn, cho nên muốn mở miệng nhưng lại không thể mở miệng sao.
Càng nghĩ càng buồn cười, Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi còn đang giận ta chứ, nên mới làm như vậy với ta."
Lam Vong Cơ mím môi, "Ta không có." Dừng một chút, y nói: "Không tức giận."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Biết rồi, tính tình Lam nhị công tử là tốt nhất, làm sao có thể tức giận với người khác." Ngụy Vô Tiện mỗi ngày đều nói Lam Vong Cơ tính tình kém, câu này vừa nghe là biết là hắn lại đang trêu chọc người khác, hắn lại nói: "Nhưng mà ngươi phải nói rõ trước với Lam lão đầu, ta cũng không muốn gả cho ngươi."
Lam Vong Cơ trên mặt không lộ ra biểu cảm gì khác lạ, ngón tay lại lặng lẽ giấu trong ống tay áo rộng mà hơi cuộn tròn lên, suy nghĩ tới suy nghĩ lui, vẫn là hỏi: "Vậy ngươi, muốn gả cho ai?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không phải có ý đó, ai ta cũng không muốn gả."
Lam Vong Cơ mím môi, nói: "Khôn Trạch, cần lập gia đình, bằng không có một số việc sẽ rất phiền toái."
Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đều đã thử qua, linh lực cùng công phu của hắn vẫn giống như trước không suy kém gì. Khôn Trạch chỉ là giới tính mà thôi, chẳng qua là có thêm một chức năng. Hắn cũng nghĩ kỹ rồi, chỉ cần hắn không thành thân, không sinh con, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng lớn lao gì, vẫn có thể tự tại tiêu dao.
Hắn nói: "Những thứ đó không quan trọng, trọng điểm là mấy người trong nhà ta đối với hôn sự này quá tích cực đi. Ngu phu nhân đặc biệt muốn cho ta gả cho Lan Lăng Kim thị, ngày hôm qua còn lấy thế lực gia tộc gây áp lực cho ta, ta không nghĩ được cách nào để trốn tránh nữa rồi."
Hắn trước đây có thói quen xoay Trần Tình trên tay mỗi khi có việc gì cần suy nghĩ, ở chỗ này hắn không có Trần Tình, luôn cảm thấy trên tay thiếu thiếu cái gì đó, làm cho hắn có chút lo âu, không biết làm sao. Mà Lam Vong Cơ, đưa lưng về phía hồ sen, vẫn yên lặng đứng ở nơi đó, nhìn không ra vui buồn, ánh mắt nhàn nhạt như mặt hồ tĩnh lặng, vô thanh vô tức.
Ngụy Vô Tiện mỗi lần nhìn thấy y, đều nhịn không được muốn khuấy lên nội tâm tĩnh lặng đó gợn sóng lên, làm cho đôi mắt thiển sắc lưu ly đẹp mắt kia lộ ra chút sắc thái khác. Hắn nhếch khóe miệng, mang theo chút ý tứ trêu đùa: "Lam Trạm, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta thật sự sẽ thành thân với ngươi mất."
Hai mắt kia nhìn nhau, phản chiếu mặt hồ lấp lánh, chợt lóe lên, nghe được Lam Vong Cơ nói một tiếng: "Ừ."
Lông mi mảnh khảnh run rẩy, từng chút từng chút phản chiếu vào tim Ngụy Vô Tiện, thật lâu sau hắn mới phản ứng được Lam Vong Cơ ừ cái gì.
Hắn ngơ ngác há miệng: "Hả?"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đi tới thế giới này, cảm người người ở thế giới này vô cùng kỳ quái, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, kỳ quái nhất ở đây, lại là Lam Vong Cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất